[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 292 : Thế gian Tài Hoán · di khắc

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

"Nói ra đây là chuyện hơn hai mươi năm trước." Hoàng thượng cũng không dừng bước, chỉ liếc nhìn ta rất nhanh, rồi cười nói: "Lúc ấy cũng có người của Đại La sơn ở đây. Minh ái khanh cũng đừng khó chịu, người kia, nói đến hồ nháo, không kém ngươi, nhưng nói đến tu vi võ công, lúc ấy đã là truyền kỳ võ lâm, bây giờ càng có thể nói là thần tiên sống. Cao hơn ngươi trăm lần."
Ta nghe được giật mình: "Chẳng lẽ hoàng thượng nói thái sư phụ của vi thần?"
"Chính là Thần Châu đại hiệp. Năm đó trẫm mời Thần Châu đại hiệp đến bàn bạc một chuyện, câu đố trẫm không hiểu này, cũng do hắn lưu lại."
Câu đố thái sư phụ lưu lại?
Thế này coi như gặp khó khăn. Theo ta được biết, cả Đại La sơn ta câu đố khó hiểu do thái sư phụ lưu lại nhiều không kể xiết.
Nhất là trong thời gian ta trưởng thành, không biết chứng lão niên si ngốc ngày càng nghiêm trọng hay sao, thường xuyên nói những lời tất cả chúng ta nghe không hiểu. Sư phụ nói hắn bói toán nhất tuyệt, có thể xem quá khứ tương lai, nhưng bói mười chỉ trúng một hai. Nghe nói do đó sư phụ ta còn được ăn cả ngã về không, đánh bạc thua toàn bộ gia sản, bị sư nương tát hơn tám mươi cái.
Thế này, chẳng lẽ năm đó thái sư phụ bốc cho hoàng thượng một quẻ......
"Xin hỏi hoàng thượng......"
"Chậm đã, lát nữa hãy nói."
Hoàng thượng nghiêm túc, nhấc tay ra hiệu tiểu thái giám đi gọi một đội tinh binh. Sau đó đại thái giám Vương công công đi trước dẫn đường, không nói một lời trầm mặc đi tới. Qua hiên xuyên phòng, một mạch đi rất xa, đã cách xa Vũ Anh điện.
Chỉ thấy nơi tận cùng hành lang lại là ba chiếc kiệu chế tác tinh lương đang chờ chúng ta. Hoàng thượng ngồi lên một chiếc trước, cười nói: "Hai vị khanh gia không cần giữ lễ tiết, từ nơi này còn phải đi một thời gian ngắn. Đều lên kiệu đi, tiết kiệm chút cước lực."
Ta cùng Kim Vương Tôn đầy bụng nghi vấn, sự chú ý đều bị câu đố hấp dẫn, cho nên giả mù sa mưa chối từ hai lần rồi lập tức lên kiệu. Đoán chừng kiệu này là cung đình chuyên dụng, nho nhỏ thích hợp nói chuyện. Trước sau đều là hai người nâng, ngồi lên bốn bề yên tĩnh.
A Hổ và Đường Dịch thì quy củ theo sau chúng ta. Kỳ thực A Hổ và Đường Dịch đều là loại mê chi trầm mặc, bây giờ không biết vì sao, dường như so tốc độ đi bộ. A Hổ người cao bước rộng, Đường Dịch thì thân nhẹ đủ nhanh, lại là một phen đọ sức kịch liệt.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua A Hổ và Đường Dịch theo sát phía sau hai người chúng ta, không khỏi bật cười nói: "Trẫm biết võ nhân chúng ta, không thích những luận điệu này nhất. Nhưng hoàng cung đại nội, cưỡi ngựa chạy nhanh đều cấm chế."
Ta chắp tay nói: "Vi thần mới ngồi loại kiệu này lần đầu tiên. Đều nhờ phúc của hoàng thượng, há có oán trách mảy may."
Xem ra hoàng thượng vẫn rất thích ngày trên giang hồ, cho nên luôn tự xưng võ nhân. Đối đãi cao thủ trong chốn võ lâm cũng tương đối tốt. Khó trách tam ti nha môn vận hành đến nay vẫn hưng thịnh như thế, còn truyền thừa tốt hơn nhiều môn phái võ lâm.
Lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, hoàng thượng hạ lệnh bảo A Hổ và Đường Dịch cách xa một chút. Sau đó bắt đầu thấp giọng truyền âm nhập mật, nói với ta và Kim Vương Tôn.
"Chuyện này can hệ trọng đại, trẫm không thể không cẩn thận." Hiển nhiên các kiệu phu của Hoàng thượng đều là lực sĩ không thông võ công nội gia, không thể nghe nửa điểm. Chúng ta lại đang di động trên đường, cho dù là nội công cao minh gấp mười hoàng thượng, cũng không thể ở phía xa nghe được lời của chúng ta.
Lúc này hoàng thượng mới có thể yên lòng nói: "Hơn hai mươi năm trước, trẫm phiền lòng vì hoàng tử kế thừa, lại trùng hợp lúc ấy một vị cao nhân Đạo gia bói toán cho trẫm. Kết quả khiến trẫm giận tím mặt, thế là trẫm cầm tù hắn, đồng thời tìm tới ba vị cao sĩ đại năng giải lo cho trẫm. Bây giờ nghĩ đến, lại là trách lầm quốc sư."
Vừa nhắc tới quốc sư...... Ta nhớ hình như quốc sư đương triều là phái Võ Đang......
Kim Vương Tôn thì lợi hại, nghe xong lập tức phản ứng: "Hoàng thượng nói quốc sư, có phải Lai Kính Chân Lai chân nhân thân liệt hàng ngũ Tuyệt Thánh Thập Tọa, còn được hoàng thượng phong cho chấp chưởng Đạo lưu thiên hạ, ngoại hiệu 'Một nửa thần tiên'?"
Ta cũng nói theo: "Vi thần nghe nói hắn dốc lòng tu đạo, hiếm khi xuất quan. Bây giờ bồi tiếp thái hậu nương nương và Xích vương điện hạ đi Tử Thánh sơn tế thiên." Chỉ là ta không thể dùng truyền âm nhập mật, đành phải hạ thấp giọng nói.
"Chính là người này." Hoàng thượng không để ý chút nào, cười ha ha nói: "Thanh danh của hắn vang dội. Vừa nhắc tới hai vị đã biết."
Đương nhiên biết a.
Mặc dù ta chưa từng gặp người này, nhưng Hắc Bạch Giám nhiều lần đề cập. Nghe nói võ công khá tốt. Là người duy nhất trong phái Võ Đang tiến vào Tuyệt Thánh Thập Tọa. Cũng có thể nói là nhân vật đỉnh điểm của võ lâm Đạo gia. Về phần làm người thì tương đối xằng bậy, có thể nói là Nhạn Thập Tam và Tây Môn lão tặc của Đạo gia.
Hoàng thượng lộ vẻ tưởng nhớ: "Cũng bởi vì Lai quốc sư, trẫm mời tới ba vị cao nhân."
Hoàng thượng dùng ngữ khí rất có tình cảm, chậm rãi, chậm rãi dùng truyền âm nhập mật kể cho chúng ta...... Đoạn lịch sử rung động đến tâm can đó. Thảo nào hoàng thượng như thế, bởi vì hắn còn nhắc tới do chuyện Lục Long Tỏa Quốc, hắn cảm thấy vô cùng hối hận vì mình bề bộn việc quốc sự, lại kiêng kỵ tiên đoán mà lạnh nhạt chư vị vương tử. Nhưng ngoại trừ là phụ thân, hắn càng là một quân vương, đây là không thể không làm.
Ta bỗng hơi hiểu ra vì sao hắn xử nhẹ Tranh vương, thì ra trong đó có rất nhiều cố sự.
Kim Vương Tôn nghe được dường như cực kỳ cảm động, chảy nước mắt nước mũi vỗ mông ngựa, lệ nóng doanh tròng chó tiểu róc rách. Ta nói vị hiếu tử hiền tôn này, mấy ngày trước cha ngươi còn bị ngươi đưa về nông thôn chăn trâu. Ngươi có thể đừng trở mặt nhanh như vậy được không, ta không tiếp thụ được.
Mà nghe hết chuyện cũ, phản ứng của ta không giống Kim Vương Tôn chút nào.
Ba người kia đến ăn tiệc đầy tháng của hoàng thượng, sau đó ở hoàng cung nửa tháng, vừa ăn vừa cướp, cuối cùng thái sư phụ viết một bộ chữ rồi bị hoàng thượng đuổi đi. Chuyện này...... Chuyện này sao càng nghe càng như ba lão gia hỏa kia tổ đoàn đến hoàng cung lừa bạc thế? !
Về logic, giống chuyện Ngưu đại gia thôn bên cạnh bị ba tên bán thuốc giả lừa hai con gà ta mới xử lý tháng trước như đúc.
Khi ta mịt mờ hỏi tới đề tài nhạy cảm là bạc......
"Bạc? A ha ha ha, vậy thì không có gì, lúc ấy trẫm cũng trẻ tuổi nóng tính, nhất thời lời nói có va chạm với mấy vị cao nhân. Ba người đều là cao nhân đương thời, mời còn không được a. Cho nên chuẩn bị chút tạ ơn cho ba vị." Hoàng thượng hào hùng cười nói: "Chẳng qua là mỗi người hai vạn lượng bạc, cũng không có gì."
Nghe được con số này, ta suýt ngã từ trên kiệu xuống!
Ngài thật đúng là trẻ tuổi nóng tính a! Không thể chiều ba tên kia a! Mặc dù không biết bọn hắn nói gì với ngài, nhưng khẳng định không phải mời cũng không được a! Nhất là hai lão gia hỏa Thiếu Lâm phương trượng và Võ Đang chưởng môn, vừa nghe nói có tiền, không ngại tuyệt bích chạy rất nhanh a! Nếu không phải răng lợi thái sư phụ ta không tốt, cũng không ăn được bao nhiêu, ta khẳng định hắn là người cầm đầu a!
Lại nói hơn hai mươi năm trước? Sao ta nhớ ta vẫn còn ở phòng nát mưa dột, chạy loạn khắp núi bắt thỏ rừng no bụng đây. Thế mà lão gia hỏa này cầm tiền không cống hiến ra, bản thân độc chiếm a! Nếu không phải vì ngươi, chúng ta có thể ở phòng lớn, không cần ở những phòng ngói bể kia. Như vậy lúc ta luyện Dịch Cân Kinh tẩu hỏa sẽ không đâm loạn, sư thúc ta cũng sẽ không bị dương lãnh a! Thì ra ngươi mới là hung phạm!
"Đến nay hình tượng quang huy của ba vị cao nhân vẫn trong lòng trẫm, không quên được."
Này! Chú ý lời nói! Ba người đều còn sống đấy! Ngài đừng có sớm ai điếu! Nói thế nào, thái sư phụ ta khó khăn lắm mới sống đến hơn một trăm a.