[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 295 : Thế gian Tài Hoán · 'Hắn '
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
"Muội tử, ngươi nói cho tỷ tỷ, có phải động lòng với một chuẩn phò trong đó?"
Yến hội trên Vũ Anh điện đã tan, Tĩnh An không về hành cung của mình, mà kéo muội muội qua một bên tâm sự.
Từ nhỏ Hồng Trang điện hạ chỉ thích tập võ luyện đao, xưa nay không trao đổi những tâm tư nữ nhi với tỷ tỷ. Chợt nghe tỷ tỷ nói đến, gương mặt xinh đẹp đầy anh khí không khỏi nổi lên hai rặng mây đỏ.
"Tỷ tỷ chớ có cười ta, tiểu muội lỗ mãng đã quen. Với chuyện tình yêu, vẫn luôn không hiểu. Những chuyện này để phụ hoàng xử lý đi."
Từ nhỏ muội tử đã không biết nói dối. Nhìn mặt nàng nổi mây đỏ, úp úp mở mở, con mắt nhìn trời huýt sáo. Nếu Tĩnh An không biết Hồng Trang đang nói dối, nàng không gọi là Tĩnh An. Trong lòng Tĩnh An đã chắc chắn hơn. Sợ rằng Lý Hồng Trang đã có hảo cảm với một trong hai người đó, đương nhiên người đó sẽ không là Kim Vương Tôn.
Tĩnh An một tay chống má, vô hạn kiều diễm nói: "A này...... Nếu muội tử không rất yêu một người trong đó, sợ rằng cũng không nói dối trước mặt hoàng tỷ."
"Hoàng tỷ!" Hồng Trang điện hạ đỏ mặt nói: "Ta, ta cũng không nói dối!"
Tĩnh An nhìn dáng vẻ hoàng muội, mỉm cười mê người, thầm nghĩ: Thật là khả ái. Nếu ta là nam tử, chắc cũng thích cô nương như muội tử. Thảo nào phò mã lại muốn cưới nàng. Hắn tốn công tốn sức gia nhập Lục Phiến môn, hẳn là vì thành thân với hoàng muội? Minh Phi Chân...... Đến cùng, ta vẫn không nhìn thấu được ngươi.
Vẻ tú mỹ khó tả của Tĩnh An, cũng xúc động tâm sự của Hồng Trang điện hạ.
Xưa nay nàng không câu nệ tiểu tiết, mặc quần áo cũng tùy tâm tùy ý, chỉ chọn trang phục thuận lợi hoạt động. Trong mắt nàng, mình không giống cô nương như vậy, ai sẽ thích a.
Minh Phi Chân...... Nếu hắn chính là Tán thần tôn ta nhớ nhớ mong mong...... Trời ạ! Ta ở với hắn lâu như vậy! Cái gì cũng để hắn thấy! Ta ăn cơm đi ngủ, nói chuyện dữ dằn, còn có chủ quan đại khái, đều bị hắn nhìn hết. Vậy phải làm sao a?
Nếu......
Hồng Trang điện hạ nhìn vẻ yểu điệu của tỷ tỷ, thầm nghĩ: Đây mới là nữ nhân a. Bất kể lúc nào tỷ tỷ cũng vô cùng xinh đẹp, luôn có nữ nhân vị. Khó trách anh hùng như tỷ phu cũng cảm mến nàng không thôi.
Hai tỷ muội này cùng cha khác mẹ, hoàn cảnh sinh trưởng hoàn toàn tương phản. Tỷ tỷ có thân phận tôn quý lại không chỗ nương tựa, tuy hậu gia của muội muội không phải hoàng tộc nhưng quyền thế ngút trời. Cho nên nuôi thành hai tính cách hoàn toàn khác biệt.
Qua hồi lâu, Hồng Trang điện hạ mới nói: "Hoàng tỷ, ngươi...... Ngày mai sẽ phải về Hàng Châu sao? Ngươi ở kinh thành thêm mấy ngày với ta đi."
Tĩnh An cười nói: "Ta trở lại thăm ngươi. Ngay cả phò mã cũng chọn xong, còn có thể không quay về sao? Ta là phụ đạo nhân gia, sao có thể xuất đầu lộ diện trong thời gian dài."
"Nói đúng lắm, do tiểu muội nghĩ thiếu chu đáo."
Trong giọng nói rất tiếc nuối.
Tĩnh An thì cười nhạt một tiếng: "Không cần phải lo lắng, sau khi quyết định nhân tuyển phò mã mới chọn ngày thành hôn, cần rất nhiều thời gian chuẩn bị. Muội muội bảo bối của ta lập gia đình, sao có thể qua loa? Đến ngày đại hôn của ngươi, hoàng tỷ nhất định trở lại thăm."
"Tốt! Chỉ không biết...... Hai vị chuẩn phò mã này, hôm nay chọn thế nào?"
Con mắt Tĩnh An nhẹ nhàng đảo qua tuyết nhan của Hồng Trang, cùng thần sắc lo lắng của nàng, hiển nhiên đang lo lắng cho Minh Phi Chân.
"Đúng vậy a, không biết hắn thế nào."
Tĩnh An thì không giống muội tử, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, chỗ kỳ vọng chính là phương bắc Trích Tinh các. Nàng lẳng lặng cười nhạt nói: "Nếu...... 'Hắn' có thể qua cửa này thì tốt."
************
Ta và hoàng thượng yên lặng chờ đợi ngoài Trích Tinh các, nhất thời hai người không nói chuyện, bầu không khí rất xấu hổ.
Hoàng tang xem như người hay nói, nhưng hình như lúc này rất khẩn trương, không nói chuyện. Vì hóa giải xấu hổ, ta nhắm mắt nói.
"Hoàng thượng, nếu không phá giải được, kỳ thực cũng không sao. Chúng ta cầm tờ giấy vào chép lại, thực sự không được thì thác ấn lại, trở về chậm rãi phá giải là được."
Ta vốn chỉ đùa một chút, hoàng thượng bỗng thở dài.
"Không được, không được, những phương pháp này trẫm đều đã thử. Nhưng kiếm ý trên bạch bích ngưng lâu không tan, như vật sống. Bất kỳ người nào tới gần muốn thác ấn hoặc sao chép, đều sẽ không nhịn được xem di khắc, kết quả là người xem di khắc đều hôn mê."
"Vậy, học thuộc thì sao? Hoàng thượng đã nhìn nhiều lần như vậy, tự mình chép lại, rồi mời người khác chỉ giáo không được sao?"
"Vẫn không được." Hoàng thượng lắc đầu nói: "Bởi vì...... Trẫm không nhớ được."
"Không nhớ được?"
"Thơ văn đó phi thường kì lạ. Trẫm từng thử học thuộc nhiều lần, nhưng mỗi khi trẫm nhìn văn tự trên di khắc, sẽ không tự chủ bị chữ viết trên di khắc kéo tâm thần, không thể chuyên chú. Đến lúc tỉnh lại, không nhớ được gì cả."
Thì ra là thế, lúc này mới nói thông được a. Ta nghe ngữ khí trước đó của hoàng thượng, hình như mời tới rất nhiều người, nhưng tuyệt không lo lắng sẽ tiết lộ cơ mật. Nếu không nhớ được nội dung, hoàng thượng lại không nói cho bọn hắn di khắc đó là gì, vậy đúng là không ai biết mình sẽ làm gì.
Nhưng nghe được hồi đáp của hoàng thượng, nghi ngờ trong lòng ta không giảm, trái lại còn tăng. Dường như hoàng thượng không cảm thấy chúng ta có thể giải bí mật của di khắc a. Hắn mời đến bao nhiêu văn nhân võ nhân, đại sư nổi danh, bọn hắn đều chưa từng giải được, vì sao hoàng thượng chân chính mong đợi hai chúng ta có thể giải. Lại nói ánh mắt hoàng thượng nhìn Trích Tinh các, cho ta cảm giác không giống lo lắng có giải được nan đề hay không, trái lại như xác định Kim Vương Tôn đang làm gì.
Chẳng qua di khắc đả thương người a......
Mặc dù thấy được thảm trạng của lâm viên này, cộng thêm chính tai nghe được tiếng kiếm minh, nhưng ta vẫn không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên. Công phu của thái sư phụ thật là thần kỳ a. Ta chưa từng nghe nói kiếm ý của người nào có thể ngưng lâu không tán hơn hai mươi năm.
Ta còn muốn nói thêm.
Hoàng thượng lại nói trước: "Lấy công lực của hắn, hẳn không sai biệt lắm."
Vừa nói ra, đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương trong Trích Tinh các.
Là tiếng Kim Vương Tôn.
Hoàng thượng vuốt râu nói: "Chắc gia phó của hắn sắp đỡ hắn ra."
Nhưng lần này lại tương phản với dự đoán của hoàng thượng, chúng ta chờ bên ngoài một lát, nhưng không thấy A Hổ và Kim Vương Tôn đi ra.
Tiếp theo là một tiếng vang thật lớn, làm ta liên tưởng đến tiếng vang kỳ dị do phong khí đối cứng với cự thạch.
Dị thanh qua đi, cuối cùng vẫn không ai từ trong đi ra.
Hoàng thượng suy nghĩ nói: "Âm thanh vừa rồi chắc là có người dùng lợi khí phá hoại bạch bích. Chẳng lẽ là......"
Không lâu sau, ta nghe được bên trong vang lên tiếng bước chân nặng nề.
A Hổ, trên người đầy vết thương do kiếm khí, sắc mặt tái xanh, nhiều chỗ không ngừng chảy máu, đã có dấu hiệu mất máu quá nhiều. Hắn vác Kim Vương Tôn đã hôn mê, đeo Kim Ô Phệ Nguyệt trên lưng, một bước, một bước, chậm chạp nặng nề đi tới.
Dường như cự hán trầm mặc hoàn toàn thoát lực, gượng chống đặt chủ tử xuống đất, bản thân đã sắp ngã xuống.
"Thánh thượng, chủ tử của tiểu dân, hắn......"
"Không cần nhiều lời, đưa đi Thái Y viện. Vương Thổ Thủy, an bài một chút. Phải bảo vệ hai người không việc gì."
Vương công công vội vàng đi gọi người, hoàng thượng vô ý đề cập như nói chuyện phiếm: "Vừa nãy trẫm nghe được một tiếng vang rất lớn, là ngươi làm?"
A Hổ cung kính nói: "Xin hoàng thượng thứ lỗi. Chủ tử...... Trúng tà, vì cứu hắn, tiểu nhân không thể không nhìn thẳng bạch bích. Nhưng...... Tiểu nhân cũng trúng tà, lưu lại một vết đao trên bạch bích."
"Được." Nhưng hoàng thượng không tức giận chút nào, "Biện pháp phá cục như thế, quá khứ cũng có cao thủ nghĩ đến, nhưng đa số không thể làm được. Tâm tư ngươi linh hoạt, võ công lại tốt, làm gia nô thật đáng tiếc. Đúng rồi, trong Trích Tinh các, ngươi nhìn thấy bao nhiêu phi kiếm?"
Ta nghe được khẽ giật mình, hỏi: "Phi kiếm?"
"Không sai, Thần Châu di khắc có thể sinh ra huyễn ảnh phi kiếm, dùng kiếm thuật tinh diệu đâm tới. Trẫm và cao thủ quá khứ, đều bị phi kiếm này đánh bại. Có lẽ Vương Tôn hôm nay cũng vậy. Võ nhân bình thường có thể thấy hai đến ba lưỡi kiếm đã không dễ. Lợi hại có thể thấy một hai chục chuôi, nếu đến cao thủ nhất lưu chi cảnh, có thể nhìn thấy hơn ba mươi chuôi."
A Hổ cúi đầu nói: "Tiểu nhân...... Nhìn thấy trên trăm lưỡi kiếm."
"Trăm kiếm cùng bay?" Ánh mắt hoàng thượng quét A Hổ, gật gật đầu rất tán thưởng: "Ngươi rất không tệ a. Chuyện chỗ này, trẫm viết một lá thư đến Trấn Giang, bảo Kim gia thả ngươi. Nhân tài như vậy sao có thể mai một trong hàng ngũ tôi tớ. Kim gia quá không có ánh mắt."
A Hổ nghe được hổ khu chấn động, trầm mặc không dám tiếp lời.
Hoàng thượng biết tâm ý của hắn, khó bỏ chủ cũ, vuốt râu cười nhạt nói.
"Ngươi lại trung thành tuyệt đối a, tốt tốt tốt. Trước tiên không nói chuyện này, mặc dù vết thương trên người ngươi do huyễn ảnh tạo thành, lại như thực chất, không nhanh chóng cứu chữa sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng. Người tới, dẫn đi."
Người Vương công công gọi tới cũng đến, lập tức đỡ hai người dậy mang đến Thái Y viện.
Bọn hắn vừa đi, hoàng thượng cũng quay người muốn đi.
Ta không nhịn được nói: "Hoàng thượng?"
Hoàng thượng cũng không quay đầu lại thản nhiên nói: "Trẫm có một số việc phải làm, ngươi thử ở đây, qua thì qua, không qua thì nghỉ ngơi thêm, không đáng lo." Sau đó không hiểu ra sao, để lại cho ta bóng lưng tiêu sái rồi đi.
Ta nhìn hoàng thượng rời đi, bây giờ chỉ còn lại ta và Đường Dịch ở đây.
Xảy ra chuyện gì...... Dường như hoàng thượng hoàn toàn không quan tâm tình huống của ta a. Sao vòng Tài Hoán sau cùng này lại quỷ dị như vậy, có cảm giác âm mưu khắp nơi.
Ta cẩn thận hồi tưởng, nhưng không nghĩ ra bất kỳ chu ti mã tích gì.
Đột nhiên, ta nhớ tới Tĩnh An.
Nửa tháng trước đã xác định cái tên Tài Hoán, có lẽ hoàng thượng có dự định từ khi đó. Đối với nhân tuyển phò mã, ta cảm thấy căn bản hoàng thượng đã tính trước kỹ càng.
Mà Tĩnh An tuyệt đối biết nội dung Tài Hoán. Hoàng thượng sủng ái nàng như thế, có thể nghe ngóng được điểm này cũng không kỳ quái.
Nếu không nàng sẽ không có lòng tin để ta tranh đấu với Kim Vương Tôn như vậy.
Ta sờ cằm suy đi nghĩ lại, nhưng tối thiểu phải vào xem, mới coi như có cái bàn giao hoàn chỉnh.
"Đi thôi."
"Vâng."
Ta với Đường Dịch, mỗi người cầm một chiếc đèn lồng bước vào Trích Tinh các.
Chẳng biết vì sao kiếm minh đã hoàn toàn biến mất, chúng ta vô kinh vô hiểm bước vào bạch bích nơi trung ương lầu các.
Đó là một khối bạch bích rất lớn, quả nhiên như lời hoàng thượng, phía trên khắc đến ba mươi bốn chữ lớn.
Ta xác nhận đây là bút tích của thái sư phụ, nhưng không quá giống chữ hắn thường viết, dường như thêm vào kỹ xảo rất đặc thù.
Nhìn một lát, ta bỗng phát hiện đây là sát kế cuối cùng Tĩnh An sắp đặt để đối phó ta.
Ôi ôi, thế này thì không dễ xử lý a.
Di khắc của thái sư phụ, hẳn là đối phó người có nội công càng cao thì càng hữu hiệu. Tĩnh An biết võ công ta cao cường, cho nên đặc biệt để ta tới đây, để di khắc của thái sư phụ đối phó ta.
Đoán chừng hoàng thượng rời đi cũng là tính toán của nàng.
Sợ rằng bây giờ bên ngoài lâm viên đã có người của nàng mai phục, chuẩn bị chờ ta kêu thảm một tiếng như Kim Vương Tôn, liền vọt vào kết liễu ta. Sổ sách dài đến ba năm, thanh toán một lần vào hôm nay sao?
"Đường Dịch, nhìn thật kỹ, nói không chừng có thể nhìn ra môn đạo gì đó."
Đường Dịch vừa nhìn di khắc, lập tức chấn động toàn thân, nghiêng đầu sang bên như đang trốn tránh gì đó.
Ta đỡ bả vai Đường Dịch, vận công giúp hắn kiên định, huyễn ảnh trước mắt hắn mới rời xa một chút.
"Nhìn thấy cái gì?"
"Ta...... Thấy có kiếm bay tới...... Ước chừng ba bốn mươi thanh kiếm."
"Ba bốn mươi thanh kiếm a? Nội công của ngươi còn cần cố gắng, nhìn A Hổ người ta lợi hại bao nhiêu."
"Đại ca...... Ngươi thấy được bao nhiêu?"
Ta không trả lời, ngơ ngác nhìn không trung.
Khó trách Tĩnh An lại dùng nơi này làm sát kế, ny tử này thật thông minh đến nhà.
Một lát sau, ta thấp giọng thở dài: "Thái sư phụ...... Ngài thật không hổ là thần tiên sống a."
Dường như Trích tinh các lâu hóa thành kiếm sơn, mà những thanh kiếm này như có linh tính, tung bay trên không trung, toàn thân không ngừng rung động, dùng thứ phong băng lãnh của nó, mơ ước tính mạng ta.
Trước mắt ta, chí ít có hơn vạn thanh phi kiếm như đàn thú bồi hồi, rắn độc vây quanh, mũi kiếm, nhắm ngay cổ họng ta.
*********************
Kim Vương Tôn mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ đã rất lâu không mơ.
Đó là chuyện xảy ra rất lâu trước đây, lúc hắn còn là tiểu hài tử.
Lúc hắn còn là hài tử, từng tham gia một buổi tiệc tối. Đêm hôm đó đột nhiên có hung nhân tập kích, quần hào có mặt lại không để ý, làm hắn lâm vào hiểm cảnh. Thời điểm Kim Vương Tôn bàng hoàng bất lực, hắn được một người cứu lại.
Người kia dùng đao, một hảo đao tuyệt thế, tuyệt cường vô song, khiến vô số hào kiệt ở đây động dung. Hung nhân làm quần hào hoảng loạn, trước mặt đao khách này, lại không phải kẻ địch. Trong nhà Kim Vương Tôn cũng có một thanh đao, gọi là Kim Ô Phệ Nguyệt, chính là thần binh lợi khí được xưng là Khai Thiên Thất Nhận, trong võ lâm người người ca ngợi. Nhưng trong suy nghĩ của Kim Vương Tôn nho nhỏ, đao của nàng đẹp hơn, có lực hấp dẫn hơn. Đao của nàng có mị lực nồng đậm, tràn đầy quyết tâm thẳng tiến không lùi. Cũng chỉ có thanh đao như vậy, mới có thể một đao thu thập hung nhân võ công cao cường kia.
Bất tri bất giác Kim Vương Tôn lại biến thành hắn lúc trưởng thành.
Hắn nhớ ra. Đao khách này, là đao khách đã từng cứu hắn, sau đó ảnh hưởng hắn chăm chỉ luyện đao.
Nàng dũng cảm bất khuất, nàng mỹ lệ cởi mở, đều vô cùng hấp dẫn hắn.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, bóng hình xinh đẹp của vị nữ hiệp tỷ tỷ đó luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn mơ hồ nhớ, nữ hiệp tỷ tỷ kia rất đẹp. Hơn nữa rất thích cười, cũng thích uống rượu. Dáng vẻ nâng chén nâng ly hào hùng không kém đấng mày râu.
Sau đó thế nào.
Hắn nhớ hình như cha hắn mời vị nữ hiệp tỷ tỷ kia vào nhà hắn.
Nhưng sau này thế nào, hắn vẫn không nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ có...... Một hình ảnh tinh hồng gần như đen nhánh.
Toàn thân vị nữ hiệp kia nhuốm máu, tóc tai rối bời, nằm trong vũng máu. Mái tóc dài của nàng nhuộm huyết tương đen nhánh, thì thào như lệ quỷ.
"Gian tặc......"
Kim Vương Tôn chợt tỉnh, mồ hôi hột đầy đầu, đôi môi cũng trắng bệch.
Từ sau mười mấy tuổi, đã rất lâu hắn không mơ ác mộng này. Chẳng biết vì sao lúc này lại bắt đầu. Hắn chậm rãi mở hai mắt, đầu đau như bị thiêu đốt.
"Ngươi đã tỉnh?"
Âm thanh này rất quen thuộc, Kim Vương Tôn tìm kiếm trong đầu một phen, lập tức tìm được đáp án.
"Hoàng, hoàng thượng."
Hắn thấy hoàng thượng đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, thoải mái uống trà, lập tức xoay người rời giường. Mới nghiêng người, chợt cảm thấy đan điền đau nhức như khuấy. Không đề nổi nửa điểm chân khí.
Đang kinh hãi, lại nghe hoàng thượng nói.
"Đây là hiện tượng bình thường, người xem Thần Châu di khắc té xỉu, sẽ không thể vận dụng chân khí trong sáu canh giờ. Trẫm có chút chuyện riêng tư muốn nói với ngươi, không tiện ngoại nhân dự văn."
Hoàng thượng cười nhạt nói: "Vừa vặn, bây giờ, chúng ta có thể trò chuyện."
Yến hội trên Vũ Anh điện đã tan, Tĩnh An không về hành cung của mình, mà kéo muội muội qua một bên tâm sự.
Từ nhỏ Hồng Trang điện hạ chỉ thích tập võ luyện đao, xưa nay không trao đổi những tâm tư nữ nhi với tỷ tỷ. Chợt nghe tỷ tỷ nói đến, gương mặt xinh đẹp đầy anh khí không khỏi nổi lên hai rặng mây đỏ.
"Tỷ tỷ chớ có cười ta, tiểu muội lỗ mãng đã quen. Với chuyện tình yêu, vẫn luôn không hiểu. Những chuyện này để phụ hoàng xử lý đi."
Từ nhỏ muội tử đã không biết nói dối. Nhìn mặt nàng nổi mây đỏ, úp úp mở mở, con mắt nhìn trời huýt sáo. Nếu Tĩnh An không biết Hồng Trang đang nói dối, nàng không gọi là Tĩnh An. Trong lòng Tĩnh An đã chắc chắn hơn. Sợ rằng Lý Hồng Trang đã có hảo cảm với một trong hai người đó, đương nhiên người đó sẽ không là Kim Vương Tôn.
Tĩnh An một tay chống má, vô hạn kiều diễm nói: "A này...... Nếu muội tử không rất yêu một người trong đó, sợ rằng cũng không nói dối trước mặt hoàng tỷ."
"Hoàng tỷ!" Hồng Trang điện hạ đỏ mặt nói: "Ta, ta cũng không nói dối!"
Tĩnh An nhìn dáng vẻ hoàng muội, mỉm cười mê người, thầm nghĩ: Thật là khả ái. Nếu ta là nam tử, chắc cũng thích cô nương như muội tử. Thảo nào phò mã lại muốn cưới nàng. Hắn tốn công tốn sức gia nhập Lục Phiến môn, hẳn là vì thành thân với hoàng muội? Minh Phi Chân...... Đến cùng, ta vẫn không nhìn thấu được ngươi.
Vẻ tú mỹ khó tả của Tĩnh An, cũng xúc động tâm sự của Hồng Trang điện hạ.
Xưa nay nàng không câu nệ tiểu tiết, mặc quần áo cũng tùy tâm tùy ý, chỉ chọn trang phục thuận lợi hoạt động. Trong mắt nàng, mình không giống cô nương như vậy, ai sẽ thích a.
Minh Phi Chân...... Nếu hắn chính là Tán thần tôn ta nhớ nhớ mong mong...... Trời ạ! Ta ở với hắn lâu như vậy! Cái gì cũng để hắn thấy! Ta ăn cơm đi ngủ, nói chuyện dữ dằn, còn có chủ quan đại khái, đều bị hắn nhìn hết. Vậy phải làm sao a?
Nếu......
Hồng Trang điện hạ nhìn vẻ yểu điệu của tỷ tỷ, thầm nghĩ: Đây mới là nữ nhân a. Bất kể lúc nào tỷ tỷ cũng vô cùng xinh đẹp, luôn có nữ nhân vị. Khó trách anh hùng như tỷ phu cũng cảm mến nàng không thôi.
Hai tỷ muội này cùng cha khác mẹ, hoàn cảnh sinh trưởng hoàn toàn tương phản. Tỷ tỷ có thân phận tôn quý lại không chỗ nương tựa, tuy hậu gia của muội muội không phải hoàng tộc nhưng quyền thế ngút trời. Cho nên nuôi thành hai tính cách hoàn toàn khác biệt.
Qua hồi lâu, Hồng Trang điện hạ mới nói: "Hoàng tỷ, ngươi...... Ngày mai sẽ phải về Hàng Châu sao? Ngươi ở kinh thành thêm mấy ngày với ta đi."
Tĩnh An cười nói: "Ta trở lại thăm ngươi. Ngay cả phò mã cũng chọn xong, còn có thể không quay về sao? Ta là phụ đạo nhân gia, sao có thể xuất đầu lộ diện trong thời gian dài."
"Nói đúng lắm, do tiểu muội nghĩ thiếu chu đáo."
Trong giọng nói rất tiếc nuối.
Tĩnh An thì cười nhạt một tiếng: "Không cần phải lo lắng, sau khi quyết định nhân tuyển phò mã mới chọn ngày thành hôn, cần rất nhiều thời gian chuẩn bị. Muội muội bảo bối của ta lập gia đình, sao có thể qua loa? Đến ngày đại hôn của ngươi, hoàng tỷ nhất định trở lại thăm."
"Tốt! Chỉ không biết...... Hai vị chuẩn phò mã này, hôm nay chọn thế nào?"
Con mắt Tĩnh An nhẹ nhàng đảo qua tuyết nhan của Hồng Trang, cùng thần sắc lo lắng của nàng, hiển nhiên đang lo lắng cho Minh Phi Chân.
"Đúng vậy a, không biết hắn thế nào."
Tĩnh An thì không giống muội tử, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, chỗ kỳ vọng chính là phương bắc Trích Tinh các. Nàng lẳng lặng cười nhạt nói: "Nếu...... 'Hắn' có thể qua cửa này thì tốt."
************
Ta và hoàng thượng yên lặng chờ đợi ngoài Trích Tinh các, nhất thời hai người không nói chuyện, bầu không khí rất xấu hổ.
Hoàng tang xem như người hay nói, nhưng hình như lúc này rất khẩn trương, không nói chuyện. Vì hóa giải xấu hổ, ta nhắm mắt nói.
"Hoàng thượng, nếu không phá giải được, kỳ thực cũng không sao. Chúng ta cầm tờ giấy vào chép lại, thực sự không được thì thác ấn lại, trở về chậm rãi phá giải là được."
Ta vốn chỉ đùa một chút, hoàng thượng bỗng thở dài.
"Không được, không được, những phương pháp này trẫm đều đã thử. Nhưng kiếm ý trên bạch bích ngưng lâu không tan, như vật sống. Bất kỳ người nào tới gần muốn thác ấn hoặc sao chép, đều sẽ không nhịn được xem di khắc, kết quả là người xem di khắc đều hôn mê."
"Vậy, học thuộc thì sao? Hoàng thượng đã nhìn nhiều lần như vậy, tự mình chép lại, rồi mời người khác chỉ giáo không được sao?"
"Vẫn không được." Hoàng thượng lắc đầu nói: "Bởi vì...... Trẫm không nhớ được."
"Không nhớ được?"
"Thơ văn đó phi thường kì lạ. Trẫm từng thử học thuộc nhiều lần, nhưng mỗi khi trẫm nhìn văn tự trên di khắc, sẽ không tự chủ bị chữ viết trên di khắc kéo tâm thần, không thể chuyên chú. Đến lúc tỉnh lại, không nhớ được gì cả."
Thì ra là thế, lúc này mới nói thông được a. Ta nghe ngữ khí trước đó của hoàng thượng, hình như mời tới rất nhiều người, nhưng tuyệt không lo lắng sẽ tiết lộ cơ mật. Nếu không nhớ được nội dung, hoàng thượng lại không nói cho bọn hắn di khắc đó là gì, vậy đúng là không ai biết mình sẽ làm gì.
Nhưng nghe được hồi đáp của hoàng thượng, nghi ngờ trong lòng ta không giảm, trái lại còn tăng. Dường như hoàng thượng không cảm thấy chúng ta có thể giải bí mật của di khắc a. Hắn mời đến bao nhiêu văn nhân võ nhân, đại sư nổi danh, bọn hắn đều chưa từng giải được, vì sao hoàng thượng chân chính mong đợi hai chúng ta có thể giải. Lại nói ánh mắt hoàng thượng nhìn Trích Tinh các, cho ta cảm giác không giống lo lắng có giải được nan đề hay không, trái lại như xác định Kim Vương Tôn đang làm gì.
Chẳng qua di khắc đả thương người a......
Mặc dù thấy được thảm trạng của lâm viên này, cộng thêm chính tai nghe được tiếng kiếm minh, nhưng ta vẫn không nhịn được cảm thấy ngạc nhiên. Công phu của thái sư phụ thật là thần kỳ a. Ta chưa từng nghe nói kiếm ý của người nào có thể ngưng lâu không tán hơn hai mươi năm.
Ta còn muốn nói thêm.
Hoàng thượng lại nói trước: "Lấy công lực của hắn, hẳn không sai biệt lắm."
Vừa nói ra, đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương trong Trích Tinh các.
Là tiếng Kim Vương Tôn.
Hoàng thượng vuốt râu nói: "Chắc gia phó của hắn sắp đỡ hắn ra."
Nhưng lần này lại tương phản với dự đoán của hoàng thượng, chúng ta chờ bên ngoài một lát, nhưng không thấy A Hổ và Kim Vương Tôn đi ra.
Tiếp theo là một tiếng vang thật lớn, làm ta liên tưởng đến tiếng vang kỳ dị do phong khí đối cứng với cự thạch.
Dị thanh qua đi, cuối cùng vẫn không ai từ trong đi ra.
Hoàng thượng suy nghĩ nói: "Âm thanh vừa rồi chắc là có người dùng lợi khí phá hoại bạch bích. Chẳng lẽ là......"
Không lâu sau, ta nghe được bên trong vang lên tiếng bước chân nặng nề.
A Hổ, trên người đầy vết thương do kiếm khí, sắc mặt tái xanh, nhiều chỗ không ngừng chảy máu, đã có dấu hiệu mất máu quá nhiều. Hắn vác Kim Vương Tôn đã hôn mê, đeo Kim Ô Phệ Nguyệt trên lưng, một bước, một bước, chậm chạp nặng nề đi tới.
Dường như cự hán trầm mặc hoàn toàn thoát lực, gượng chống đặt chủ tử xuống đất, bản thân đã sắp ngã xuống.
"Thánh thượng, chủ tử của tiểu dân, hắn......"
"Không cần nhiều lời, đưa đi Thái Y viện. Vương Thổ Thủy, an bài một chút. Phải bảo vệ hai người không việc gì."
Vương công công vội vàng đi gọi người, hoàng thượng vô ý đề cập như nói chuyện phiếm: "Vừa nãy trẫm nghe được một tiếng vang rất lớn, là ngươi làm?"
A Hổ cung kính nói: "Xin hoàng thượng thứ lỗi. Chủ tử...... Trúng tà, vì cứu hắn, tiểu nhân không thể không nhìn thẳng bạch bích. Nhưng...... Tiểu nhân cũng trúng tà, lưu lại một vết đao trên bạch bích."
"Được." Nhưng hoàng thượng không tức giận chút nào, "Biện pháp phá cục như thế, quá khứ cũng có cao thủ nghĩ đến, nhưng đa số không thể làm được. Tâm tư ngươi linh hoạt, võ công lại tốt, làm gia nô thật đáng tiếc. Đúng rồi, trong Trích Tinh các, ngươi nhìn thấy bao nhiêu phi kiếm?"
Ta nghe được khẽ giật mình, hỏi: "Phi kiếm?"
"Không sai, Thần Châu di khắc có thể sinh ra huyễn ảnh phi kiếm, dùng kiếm thuật tinh diệu đâm tới. Trẫm và cao thủ quá khứ, đều bị phi kiếm này đánh bại. Có lẽ Vương Tôn hôm nay cũng vậy. Võ nhân bình thường có thể thấy hai đến ba lưỡi kiếm đã không dễ. Lợi hại có thể thấy một hai chục chuôi, nếu đến cao thủ nhất lưu chi cảnh, có thể nhìn thấy hơn ba mươi chuôi."
A Hổ cúi đầu nói: "Tiểu nhân...... Nhìn thấy trên trăm lưỡi kiếm."
"Trăm kiếm cùng bay?" Ánh mắt hoàng thượng quét A Hổ, gật gật đầu rất tán thưởng: "Ngươi rất không tệ a. Chuyện chỗ này, trẫm viết một lá thư đến Trấn Giang, bảo Kim gia thả ngươi. Nhân tài như vậy sao có thể mai một trong hàng ngũ tôi tớ. Kim gia quá không có ánh mắt."
A Hổ nghe được hổ khu chấn động, trầm mặc không dám tiếp lời.
Hoàng thượng biết tâm ý của hắn, khó bỏ chủ cũ, vuốt râu cười nhạt nói.
"Ngươi lại trung thành tuyệt đối a, tốt tốt tốt. Trước tiên không nói chuyện này, mặc dù vết thương trên người ngươi do huyễn ảnh tạo thành, lại như thực chất, không nhanh chóng cứu chữa sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng. Người tới, dẫn đi."
Người Vương công công gọi tới cũng đến, lập tức đỡ hai người dậy mang đến Thái Y viện.
Bọn hắn vừa đi, hoàng thượng cũng quay người muốn đi.
Ta không nhịn được nói: "Hoàng thượng?"
Hoàng thượng cũng không quay đầu lại thản nhiên nói: "Trẫm có một số việc phải làm, ngươi thử ở đây, qua thì qua, không qua thì nghỉ ngơi thêm, không đáng lo." Sau đó không hiểu ra sao, để lại cho ta bóng lưng tiêu sái rồi đi.
Ta nhìn hoàng thượng rời đi, bây giờ chỉ còn lại ta và Đường Dịch ở đây.
Xảy ra chuyện gì...... Dường như hoàng thượng hoàn toàn không quan tâm tình huống của ta a. Sao vòng Tài Hoán sau cùng này lại quỷ dị như vậy, có cảm giác âm mưu khắp nơi.
Ta cẩn thận hồi tưởng, nhưng không nghĩ ra bất kỳ chu ti mã tích gì.
Đột nhiên, ta nhớ tới Tĩnh An.
Nửa tháng trước đã xác định cái tên Tài Hoán, có lẽ hoàng thượng có dự định từ khi đó. Đối với nhân tuyển phò mã, ta cảm thấy căn bản hoàng thượng đã tính trước kỹ càng.
Mà Tĩnh An tuyệt đối biết nội dung Tài Hoán. Hoàng thượng sủng ái nàng như thế, có thể nghe ngóng được điểm này cũng không kỳ quái.
Nếu không nàng sẽ không có lòng tin để ta tranh đấu với Kim Vương Tôn như vậy.
Ta sờ cằm suy đi nghĩ lại, nhưng tối thiểu phải vào xem, mới coi như có cái bàn giao hoàn chỉnh.
"Đi thôi."
"Vâng."
Ta với Đường Dịch, mỗi người cầm một chiếc đèn lồng bước vào Trích Tinh các.
Chẳng biết vì sao kiếm minh đã hoàn toàn biến mất, chúng ta vô kinh vô hiểm bước vào bạch bích nơi trung ương lầu các.
Đó là một khối bạch bích rất lớn, quả nhiên như lời hoàng thượng, phía trên khắc đến ba mươi bốn chữ lớn.
Ta xác nhận đây là bút tích của thái sư phụ, nhưng không quá giống chữ hắn thường viết, dường như thêm vào kỹ xảo rất đặc thù.
Nhìn một lát, ta bỗng phát hiện đây là sát kế cuối cùng Tĩnh An sắp đặt để đối phó ta.
Ôi ôi, thế này thì không dễ xử lý a.
Di khắc của thái sư phụ, hẳn là đối phó người có nội công càng cao thì càng hữu hiệu. Tĩnh An biết võ công ta cao cường, cho nên đặc biệt để ta tới đây, để di khắc của thái sư phụ đối phó ta.
Đoán chừng hoàng thượng rời đi cũng là tính toán của nàng.
Sợ rằng bây giờ bên ngoài lâm viên đã có người của nàng mai phục, chuẩn bị chờ ta kêu thảm một tiếng như Kim Vương Tôn, liền vọt vào kết liễu ta. Sổ sách dài đến ba năm, thanh toán một lần vào hôm nay sao?
"Đường Dịch, nhìn thật kỹ, nói không chừng có thể nhìn ra môn đạo gì đó."
Đường Dịch vừa nhìn di khắc, lập tức chấn động toàn thân, nghiêng đầu sang bên như đang trốn tránh gì đó.
Ta đỡ bả vai Đường Dịch, vận công giúp hắn kiên định, huyễn ảnh trước mắt hắn mới rời xa một chút.
"Nhìn thấy cái gì?"
"Ta...... Thấy có kiếm bay tới...... Ước chừng ba bốn mươi thanh kiếm."
"Ba bốn mươi thanh kiếm a? Nội công của ngươi còn cần cố gắng, nhìn A Hổ người ta lợi hại bao nhiêu."
"Đại ca...... Ngươi thấy được bao nhiêu?"
Ta không trả lời, ngơ ngác nhìn không trung.
Khó trách Tĩnh An lại dùng nơi này làm sát kế, ny tử này thật thông minh đến nhà.
Một lát sau, ta thấp giọng thở dài: "Thái sư phụ...... Ngài thật không hổ là thần tiên sống a."
Dường như Trích tinh các lâu hóa thành kiếm sơn, mà những thanh kiếm này như có linh tính, tung bay trên không trung, toàn thân không ngừng rung động, dùng thứ phong băng lãnh của nó, mơ ước tính mạng ta.
Trước mắt ta, chí ít có hơn vạn thanh phi kiếm như đàn thú bồi hồi, rắn độc vây quanh, mũi kiếm, nhắm ngay cổ họng ta.
*********************
Kim Vương Tôn mơ một giấc mơ.
Một giấc mơ đã rất lâu không mơ.
Đó là chuyện xảy ra rất lâu trước đây, lúc hắn còn là tiểu hài tử.
Lúc hắn còn là hài tử, từng tham gia một buổi tiệc tối. Đêm hôm đó đột nhiên có hung nhân tập kích, quần hào có mặt lại không để ý, làm hắn lâm vào hiểm cảnh. Thời điểm Kim Vương Tôn bàng hoàng bất lực, hắn được một người cứu lại.
Người kia dùng đao, một hảo đao tuyệt thế, tuyệt cường vô song, khiến vô số hào kiệt ở đây động dung. Hung nhân làm quần hào hoảng loạn, trước mặt đao khách này, lại không phải kẻ địch. Trong nhà Kim Vương Tôn cũng có một thanh đao, gọi là Kim Ô Phệ Nguyệt, chính là thần binh lợi khí được xưng là Khai Thiên Thất Nhận, trong võ lâm người người ca ngợi. Nhưng trong suy nghĩ của Kim Vương Tôn nho nhỏ, đao của nàng đẹp hơn, có lực hấp dẫn hơn. Đao của nàng có mị lực nồng đậm, tràn đầy quyết tâm thẳng tiến không lùi. Cũng chỉ có thanh đao như vậy, mới có thể một đao thu thập hung nhân võ công cao cường kia.
Bất tri bất giác Kim Vương Tôn lại biến thành hắn lúc trưởng thành.
Hắn nhớ ra. Đao khách này, là đao khách đã từng cứu hắn, sau đó ảnh hưởng hắn chăm chỉ luyện đao.
Nàng dũng cảm bất khuất, nàng mỹ lệ cởi mở, đều vô cùng hấp dẫn hắn.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, bóng hình xinh đẹp của vị nữ hiệp tỷ tỷ đó luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn mơ hồ nhớ, nữ hiệp tỷ tỷ kia rất đẹp. Hơn nữa rất thích cười, cũng thích uống rượu. Dáng vẻ nâng chén nâng ly hào hùng không kém đấng mày râu.
Sau đó thế nào.
Hắn nhớ hình như cha hắn mời vị nữ hiệp tỷ tỷ kia vào nhà hắn.
Nhưng sau này thế nào, hắn vẫn không nhớ rõ.
Hắn chỉ nhớ có...... Một hình ảnh tinh hồng gần như đen nhánh.
Toàn thân vị nữ hiệp kia nhuốm máu, tóc tai rối bời, nằm trong vũng máu. Mái tóc dài của nàng nhuộm huyết tương đen nhánh, thì thào như lệ quỷ.
"Gian tặc......"
Kim Vương Tôn chợt tỉnh, mồ hôi hột đầy đầu, đôi môi cũng trắng bệch.
Từ sau mười mấy tuổi, đã rất lâu hắn không mơ ác mộng này. Chẳng biết vì sao lúc này lại bắt đầu. Hắn chậm rãi mở hai mắt, đầu đau như bị thiêu đốt.
"Ngươi đã tỉnh?"
Âm thanh này rất quen thuộc, Kim Vương Tôn tìm kiếm trong đầu một phen, lập tức tìm được đáp án.
"Hoàng, hoàng thượng."
Hắn thấy hoàng thượng đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, thoải mái uống trà, lập tức xoay người rời giường. Mới nghiêng người, chợt cảm thấy đan điền đau nhức như khuấy. Không đề nổi nửa điểm chân khí.
Đang kinh hãi, lại nghe hoàng thượng nói.
"Đây là hiện tượng bình thường, người xem Thần Châu di khắc té xỉu, sẽ không thể vận dụng chân khí trong sáu canh giờ. Trẫm có chút chuyện riêng tư muốn nói với ngươi, không tiện ngoại nhân dự văn."
Hoàng thượng cười nhạt nói: "Vừa vặn, bây giờ, chúng ta có thể trò chuyện."