[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 296 : Thế gian Tài Hoán · quân tâm

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Trò chuyện? Vì sao phải chờ ta bị phong kinh mạch, không thể chuyển động chân khí?
Kim Vương Tôn miễn cưỡng áp chế bất an trong lòng, quỳ xuống đất chắp tay nói.
"Vương Tôn xin hoàng thượng giáo huấn."
"Không cần câu nệ, ngồi dậy đi."
Hoàng thượng ngồi trên ghế dựa, dường như còn đang phê duyệt tấu chương, bút trong tay không ngừng chút nào.
"Vương Tôn a, trẫm với Kim gia ngươi, nói ra là lão giao tình nhiều năm, dài đến hai bối phận. Không nói trẫm xưng huynh gọi đệ với cha ngươi, chỉ là triều đình với Kim Ngân tông, cũng là quan hệ vừa khai quốc đã trọng dụng. Bởi vậy trẫm không coi ngươi là ngoại nhân."
Kim Vương Tôn nghe hoàng thượng nói về chuyện xưa, trong lòng càng lo sợ bất an.
"Hoàng thượng coi trọng vi thần như thế, Vương Tôn mang ơn."
"Mang ơn a? Thế thì không đúng a. Trái lại sau khi đến kinh thành, ngươi đã làm những gì, trẫm càng nghe càng kinh hãi a."
Chuyện Kim Vương Tôn nhớ tới đầu tiên là hắn phái người đánh quốc trượng và hoàng thượng.
Sao vẫn là chuyện này? Đến nay hoàng thượng vẫn canh cánh trong lòng sao?
"Chuyện này là Vương Tôn không đúng, nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm ngất trời, xin hoàng thượng thứ tội!"
"Thứ tội? Tội này thứ kiểu gì?"
Hoàng thượng khép sổ con lại, ném tới trước mặt Kim Vương Tôn. Rơi xuống làm tĩnh thất vang lên một tiếng, giọng hoàng thượng mười phần bình tĩnh lãnh đạm.
"Tự ngươi xem."
Kim Vương Tôn giật mình trong lòng, vội vàng cáo lỗi một tiếng, đưa tay nhặt lên. Mở ra xem, còn giật mình hơn trông thấy Thần Châu di khắc. Sổ con này là kiểu dáng chuyên dụng của Bạch Vương thất quan với triều đình, có con đường mật báo đặc thù, chỉ tông chủ mới biết. Người kí tên làm Kim Vương Tôn rất kinh ngạc, không phải người ngoài, người viết sổ con này chính là lão tông chủ tiền nhiệm của Kim Ngân tông, cha ruột hắn!
Trong tấu chương viết rõ Kim Vương Tôn công phá Dạ La bảo mưu đồ nhúng chàm Hàng Châu, dã tâm bừng bừng vân vân. Càng viết hắn mưu đồ đưa lãnh địa lão cha mình thoái ẩn cho hoàng thượng, để triều đình khai chiến với bộ hạ cũ của Kim Ngân tông, dụng tâm hiểm ác. Kẻ này lòng lang dạ thú, si mê quyền vị, không thích hợp đảm nhiệm tông chủ Bạch Vương thất quan bảo vệ xung quanh kinh thành. Trên dưới Kim Ngân tông thỉnh nguyện thu lại vị trí tông chủ của kẻ này, nguyện lựa chọn thiếu niên anh tài khác trong tông đảm nhiệm. Bởi vì chuyện liên quan đến thay đổi tông chủ Bạch Vương thất quan, việc này lớn, xin hoàng thượng thánh tài.
Đồng thời còn nhắc tới, bởi vì lão tông chủ tuổi tuổi già lỡ bước, nuôi con không dạy, nguyện chịu đòn nhận tội, đến kinh gặp mặt hoàng thượng. Cũng nguyện dâng lên lãnh địa lớn hơn Kim Vương Tôn hứa hẹn cho triều đình. Lấy tình động, lấy lý nói, đồng thời còn lấy lợi dụ, khó trách hoàng thượng thay đổi nhanh như vậy.
Kim Vương Tôn nghe được kinh hãi muốn tuyệt, nhịp tim kịch liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Thần, thần, thần......"
Nói liên tục ba chữ thần, rốt cuộc không nói được nữa.
Hoàng thượng nghiêm mặt, cầm một tờ giấy trắng, nâng bút hạ chữ một mạch mà thành. Chỉ chốc lát sau viết ra một phong thư. Hoàng thượng ấn con dấu độc nhất của mình lên, tiếp theo bỏ thư vào phong bao.
"Người thiếu niên, làm việc lỗ mãng chút, có hùng tâm tráng chí, trẫm cũng không trách ngươi. Nhưng ngươi bức cha thoái vị, lừa trên gạt dưới, muốn mượn tay trẫm thay ngươi diệt trừ —— cha đẻ ngươi! Quả thực là nhân thần cộng phẫn. Huống chi, đã có vị hôn thê, ngươi còn tới cầu hôn trẫm, mưu đồ lợi dụng lời trẫm nói đùa năm đó, tặng nữ nhi làm đao trong tay ngươi. Thật là cuồng vọng a, Kim Vương Tôn, ngươi cũng quá không để trẫm, để triều đình trong mắt! Ngươi nghĩ ngươi làm tông chủ, thì trẫm không dám xử lý ngươi sao!"
Với địa vị của Bạch Vương thất quan, hoàng thượng muốn phế lập một tông chủ tuyệt không phải chuyện một câu nói.
Nhưng hiện tại trong ngoài Kim Vương Tôn giáp công, mình còn mất hết công lực, mất đi tất cả dựa dẫm, Kim Vương Tôn không khỏi hốt hoảng.
"Thánh thượng, Vương Tôn, Vương Tôn một lòng say mê công chúa. Gia phụ tuổi già lỡ bước, chắc là bị người hữu tâm lợi dụng. Đúng, đúng rồi, Vương Tôn thắng tà ma ngoại đạo Dạ La bảo, nhất định là bọn hắn......"
"Kim Vương Tôn, ngươi coi trẫm là lão hồ đồ sao?"
Hoàng thượng giơ phong thư trong tay, mặt lạnh lùng nói: "Phong thư này, viết cho một người đang làm khách ở tổng đàn Trấn Giang Kim Ngân tông. Hắn là người thân cận của trẫm, mấy ngày nay đều ở Kim Ngân tông, hiểu rõ sự vụ trước mắt nhất.
Trong hồi âm hắn nói, Trấn Giang quả nhiên là phong quang. Chỗ đến, đều là người của Kim Vương Tôn ngươi, Kim lão tông chủ bị ngươi vây ở đồng ruộng không về được. Ngươi giỏi lắm Kim Vương Tôn, vừa khiến cha ngươi thoái ẩn, lại muốn ỷ vào tình cũ của trẫm với cha ngươi, đưa yêu cầu với trẫm."
"Nhất, nhất định có sai sót. Gia phụ nhiễm bệnh, thần mới tiễn hắn về nhà điều dưỡng. Cũng không phải là......"
Hoàng thượng ngắt lời hắn.
"Còn muốn giở trò ngụy biện? Ngươi có biết người trẫm phái đi Trấn Giang là ai không? Ngươi nghĩ xem, vì sao tổng bộ Kim Ngân tông, lại thất thủ nhanh như vậy? Vì sao cha ngươi có thể đi Hàng Châu thu hồi bộ hạ của ngươi? Đều bởi vì người trẫm phái đi Trấn Giang, chính là Thiên Hồ của Quân Vương trắc."
Kim Vương Tôn không nhịn được run rẩy cả người.
Thiên Hồ chính là nhân vật số một của Quân Vương trắc, là tồn tại Tuyệt Phong Tam Nhân trên Lục Phiến Thần Cơ Bảng. Hắn được gọi một chữ Hồ, chính là truyền thống triều đình dùng linh thú xưng Tuyệt Phong Tam Nhân.
Võ công người này cao tuyệt, đương thời khó tìm địch thủ. Sát Liên ra giá mấy trăm vạn lượng lượng chỉ lấy một tay của hắn, nhưng đến nay không ai dám tiếp đơn. Lão bản Sát Liên vì đó nhức đầu không thôi.
Đương đại Tuyệt Phong Tam Nhân, đại thống lĩnh Kỳ Lân vệ trấn thủ Bắc Cương, Thiên Hồ trấn thủ Nam Cương, có thể nói hai người này là hai tôn thiên thần triều đình dùng để trấn áp giang hồ, không thể tuỳ tiện điều động.
Thì ra Kim Ngân tông thất thủ nhanh như vậy, là bởi vì hắn giúp Kim lão tông chủ một tay. Rốt cuộc người này đáng sợ đến mức nào, mới có thể bằng lực lượng một người ngăn cơn sóng dữ?
Kim Vương Tôn cuồng nộ trong lòng, oán hận cực sâu.
Đầu tiên là Dạ La bảo bị đám người Minh Phi Chân, Hồng Cửu đoạt lại, nhân mã của hắn cũng bị lão tông chủ cướp đi.
Hi vọng duy nhất của hắn chỉ có sự trợ giúp triều đình mới ngăn được cơn sóng dữ. Nhưng bây giờ, hi vọng duy nhất này, cũng biến mất trước mắt hắn.
Hắn không thể hiểu được vì sao hoàng thượng đột nhiên chuyển biến, nếu hoàng thượng dự liệu được hôm nay đồng thời suy nghĩ đề thi, vậy thì tâm kế và lòng dạ của hoàng thượng thật sự vượt xa tưởng tượng của hắn.
Hôm nay cái gọi là thí tuyển phò mã, căn bản không phải để quyết định vị hôn phu của công chúa, mà là một câu trả lời với văn võ cả triều, một cái bàn giao thể diện.
Bởi vì bất kể thế nào, không ai qua được cửa ải cuối cùng Tài Hoán. Hoàng thượng cố ý chọn đề thi này, chính là để hắn và Minh Phi Chân đồng thời thất bại, như vậy hoàng thượng sẽ không phải gả nữ nhi cho bất kỳ người nào trong bọn hắn.
Không, chờ đã...... Chuyện không đơn giản như vậy.
Kim Vương Tôn kinh ngạc nhìn về phía hoàng thượng, bây giờ hoàng thượng phong khinh vân đạm, nâng cờ như định, dường như tất cả trong lòng bàn tay hắn. Hắn thong dong bình tĩnh, căn bản không kinh ngạc. Hơn nữa hắn phái Thiên Hồ đi Trấn Giang giúp lão tông chủ, cũng không phải một dị biến đột nhiên nghe nói, một phản ứng đột nhiên nảy sinh.
Nếu hắn không sớm có mưu tính, há có thể phản ứng mau lẹ như thế. Phải biết Thiên Hồ là Tuyệt Phong Tam Nhân, chẳng lẽ đại sự như điều động hắn có thể nhấc tay hoàn thành?
Giải thích duy nhất chỉ có, mấy tháng trước, lúc Kim Vương Tôn chiếm lĩnh Dạ La bảo, hoàng thượng đã động tâm tư với Kim Ngân tông.
Hoàng thượng trước sau là hoàng thượng, chỗ hắn suy nghĩ không phải là chung thân của nữ nhi mình, mà là bố cục toàn thiên hạ.
Hoàng thượng quan tâm, từ đầu đến cuối chính là họa lớn trong lòng —— Bạch Vương thất quan.
Ban đầu hoàng thượng muốn dùng đất phong Kim Vương Tôn dâng lên làm cọc, bắt đầu từ Kim Ngân tông, từng bước một dần dần đánh vào lãnh địa của Bạch Vương thất quan. Cho nên đáp ứng việc hôn nhân.
Nhưng khi hắn nghe nói Kim Vương Tôn mâu thuẫn với cha, từ đó chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hủy bỏ hôn ước, giúp lão tông chủ trở về tổng đàn, quả nhiên lão tông chủ hứa hẹn địa bàn lớn hơn cho triều đình. Đương nhiên hoàng thượng càng không cần quan tâm tông chủ không quyền không thế như hắn.
Hoàng thượng vẫn luôn âm mưu ra tay với Bạch Vương thất quan a!
Nghĩ thông suốt điểm này, dường như thế giới rõ ràng hơn rất nhiều.
Kim Vương Tôn đột nhiên hiểu rõ, vì sao trong thư cha hắn gửi hoàng thượng, một câu cũng không xin hoàng thượng xem ở tình cảm ngày cũ , trợ giúp hắn lên lại vị trí tông chủ. Mà muốn tuyển hiền năng khác. Bởi vì cha hắn thấy rõ ràng hơn hắn.
Bạch Vương thất quan cây to đón gió, quan hệ với triều đình có thể hình dung là chúng tinh củng nguyệt, cũng có thể hình dung là long bàng hổ cứ. Đạo lý nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, lịch đại quân vương đều hiểu. Đương kim thiên tử cũng không ngu ngốc, hắn một mực nắm chặt tay, chính là để sự cân bằng yếu ớt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì với Bạch Vương thất quan không bị đánh vỡ. Trong lúc này, bất kỳ ai, bất kỳ thân phận gì, muốn hô phong hoán vũ ở Giang Nam, tuyệt đối là đối tượng công kích của triều đình.
Kim Vương Tôn chiếm lĩnh Dạ La bảo, vừa vặn phạm vào tối kỵ của hoàng thượng.
Điểm này Tống gia thông minh hơn Kim Ngân tông, cùng là Bạch Vương thất quan có thời gian thành lập ngắn nhất, mặc dù bọn hắn không kết thân với hoàng thất, nhưng gia chủ Tống gia lại chịu đưa trưởng tử vào Lục Phiến môn. Chủ động nắm chắc quyền hành, đồng thời cũng làm hạt nhân ở kinh thành. Hiển nhiên hoàng thượng giảm nghi kỵ với bọn hắn.
Lúc đầu Kim Ngân tông không phải không thể giao hảo với hoàng thất.
Nhưng khi Kim Vương Tôn chiếm lĩnh Dạ La bảo, đóng quân Hàng Châu, cán cân trong lòng hoàng thượng đã vô điều kiện ngả về bên kia. Từ một khắc này, cho dù triều đình muốn kết minh, cũng sẽ không lựa chọn Kim Ngân tông.
Hàng Châu trung lập xưa nay, Kim Vương Tôn chẳng những chiếm cứ Dạ La bảo, trở thành thế lực lớn nhất võ lâm Hàng Châu, thậm chí còn đóng quân nơi đây, lớn mạnh tập đoàn vũ trang của mình. Nơi nơi đánh vào chuyện hoàng thượng lo lắng nhất. Dưới mí mắt hoàng thượng, sao cho phép nhân vật nguy hiểm có dã tâm rõ ràng như vậy.
Dường như thấy rõ tâm tư hắn, hoàng thượng cười lạnh nói.
"Nửa năm trước ngươi chiếm lĩnh Dạ La bảo, đóng quân Hàng Châu, Tĩnh An đã viết thư với trẫm, muốn trẫm chú ý ngươi. Nếu ngươi thành thành thật thật, thì trẫm cũng không làm gì. Nhưng ngươi lòng lang dạ thú, nhiều lần phạm kiêng kỵ của trẫm. Hôm nay không tha cho ngươi."
"Tĩnh An công chúa! ?"
Kim Vương Tôn nghe được lạnh cả máu.
Tĩnh An công chúa đối phó hắn ngay từ đầu?
Kim Vương Tôn nhớ tới ngày đó, là Tĩnh An công chúa chủ động liên hệ hắn, chỉ điểm hắn có thể khiêu chiến Dạ La bảo chủ dương danh lập vạn. Sau đó quả nhiên tiền đồ hắn như gấm, một bước lên mây, lên tới địa vị bây giờ. Đồng thời phụng Tĩnh An công chúa như thiên nhân, không dám lãnh đạm chút nào.
Ngay cả đến kinh thành cầu hôn, hắn cũng được Tĩnh An chỉ điểm.
Nhưng vì cái gì? Ngay từ đầu Tĩnh An công chúa đã đối phó hắn?
Bởi vì Minh Phi Chân kia?
Trong tin tức thám tử hồi báo mấy ngày nay, có truyền thuyết hình như phò mã của Tĩnh An công chúa có liên hệ mật thiết với Đại La sơn. Chẳng lẽ cũng bởi vì Minh Phi Chân kia? !
Nhưng như thế nói không thông a, Minh Phi Chân chính là Dạ La bảo chủ, vì sao nàng muốn hắn đi khiêu chiến Dạ La bảo?
Kim Vương Tôn kim tinh đầy mắt, cảm thấy thiên địa đang xoay tròn, trong đầu không ngừng hỏi: Vì sao!
Hoàng thượng thấy hắn thất hồn lạc phách, cho là hắn sợ hãi, khinh thường nói: "Trộm cướp nhát gan."
Thí tuyển phò mã hôm nay, hai vòng so tài trước là cho ngoại giới một câu trả lời, vòng thứ ba mới là ý định chân chính của hoàng thượng.
Kỳ thực nhìn từ góc độ thủ lĩnh hùng bá một phương, dã tâm của Kim Vương Tôn không sai, tương phản còn rất bình thường. Bản thân hoàng thượng cũng ngày ngày mưu tính cân bằng giữa Bạch Vương thất quan. Đồng thời lúc Kim Vương Tôn hơi có dị động, liền bảo Thiên Hồ chuẩn bị xuất kích.
Lỗi của Kim Vương Tôn là bại lộ dã tâm quá sớm, cùng với tiền đề chưa có năng lực, không biết sống chết phát động khiêu chiến đối thủ mạnh hơn mình. Nếu nói hắn có lỗi, thì lỗi tại hắn ngu xuẩn, cùng hắn nhỏ yếu. Hắn sai tại có được địa vị quá cao từ quá sớm.
Bây giờ Kim Vương Tôn mới rõ ràng đạo lý này, cắn chặt răng, hận ý ngập trời. Mấy tháng qua, trong tình hình không ăn Thái Âm Đan còn có âm dương điều hòa với nữ tử, hắn miễn cưỡng luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, chân khí vốn dễ đi đường rẽ.
Liên tiếp nhận đại tỏa, tâm thần kịch chấn, tâm trí bị Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết ảnh hưởng xảy ra biến hóa, sinh ra sát ý vô tận.
Cho dù trước mặt thiên tử, Kim Vương Tôn vẫn rất muốn động thủ giết người, để bình phục huyết mạch đang sôi trào.
Nhưng chân khí hắn không thể chuyển động, chỉ bộc lộ sát ý, hai mắt phiếm hồng, hai tay không nhịn được bắt đầu run rẩy. Trong lòng hắn một mảnh băng lãnh, oán độc đầy mắt: Ta muốn giết bọn hắn! Ta muốn giết Minh Phi Chân! Giết lão đầu tử! Giết con kỹ nữ Tĩnh An! Ta muốn giết sạch bọn hắn!
Hoàng thượng nhìn dị trạng của hắn, quát.
"Người tới! Kim Vương Tôn đại nghịch bất đạo, lừa trên gạt dưới, mưu đồ làm hại trẫm. Bắt lại cho trẫm, giam lỏng trong hành quán. Mệnh Tiềm Long Thập Thất Sĩ áp giải! Đợi trẫm tuyên bố tội trạng, chọn ngày minh chính điển hình."
Kim Vương Tôn bị người đè lên bả vai, lôi đi như tù phạm.
Kim Vương Tôn nghe được hai chữ 'Hành quán', vui mừng trong lòng. Chỉ cần đến hành quán, hắn còn có cơ hội, một cơ hội duy nhất.
Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết của hắn, đã luyện đến cấp độ cao nhất. Chỉ cần trở lại hành quán, hắn sẽ có cơ hội để đại tăng công lực. Còn có A Hổ, cho dù là Tiềm Long Thập Thất Sĩ cũng không phải đối thủ của hắn.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn.