[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 297 : Thế gian Tài Hoán · Thiên Chu
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Nhữ tri phủ?
Long ngâm thừa lão thần vân trụy,
Phượng minh tử phu nguyệt động dao.
Ngu cá đa luy cấm cửu bang,
Si quỷ liễu liễu kế ngũ triêu.
Nhữ tri phủ!
Ta xem xét mặc bảo của thái sư phụ.
Chậc chậc chậc, thư pháp của thái sư phụ ta, thật không hổ là trí thức hơn một trăm năm trước. Từ xương đến huyết quản đều lộ vẻ phong nhã văn nhân. Nhìn hàng 'Lão phu mệt mỏi' ở giữa, viết lẽ thẳng khí hùng biết bao...... Hoàng thượng cũng rảnh rỗi, vì sao phải phá giải đồ chơi này......
Trên Đại La sơn, vào ngày lễ ngày tết, chúng ta cũng hay đoán đố chữ thái sư phụ ra. Đều là chút trò chơi. Bên trong không thiếu các loại cạm bẫy đơn giản như 'Long phượng ngu si', 'Ngâm minh cái quỷ'. Nhưng nhìn đến hai câu 'Thần nguyệt cấm kế', 'Vân động cửu ngũ', lại cảm thấy thái sư phụ bắn tên có đích.
Bộ đố chữ này móc nối với võ công, sợ rằng chỉ suy tính thì không được. Phải so ai cao ai thấp với võ công cất giấu ở đây mới được.
"Cẩn thận, một mực lui lại là không được."
Ta thảnh thơi lên tiếng nhắc nhở, Đường Dịch không chút do dự, quả cảm xuất thủ. Hai tay vòng lại, chặn đứng hai thanh kiếm, nắm ngược tước lại. Nhưng phi kiếm trong mắt hắn đều là ý hóa, không có hình thể, cho nên tan thành mây khói trong nháy mắt.
Những phi kiếm này đều là huyễn ảnh chúng ta tự tưởng tượng, lĩnh ngộ, phán đoán từ chữ khắc thái sư phụ lưu lại.
Cho nên kỳ thực ta không thể nhìn thấy thứ Đường Dịch nhìn thấy, tương phản hắn cũng không thể. Ta chỉ thông qua tứ chi và phản ứng tránh né của hắn để phán đoán trong tầm nhìn của hắn, nơi nào có kiếm đánh tới, xem ra ta đoán vẫn rất chuẩn.
Chẳng qua nếu vạn nhất đoán sai, Đường Dịch rất có thể một mạng ô hô ở đây.
Bởi vì huyễn ảnh, cũng có thể giết người.
Đây không phải là võ công trong Đại La Ngũ Thần Kinh, cũng không phải võ công của Đại La sơn nhất mạch. Thứ này và pháp môn ta từng dùng trên người Phục Tượng cùng một loại, nhưng là công pháp hoàn toàn khác biệt. Loại võ công dựa vào hư niệm đả thương người này thuộc về phạm vi tâm kiếm tiềm thức, nhưng không hoàn toàn giống nhau.
Ta khoanh tay, yên lặng nhìn vạn kiếm xoay quanh trước mắt. Vạn chuôi lợi kiếm trùng điệp vây quanh ta, nhưng không đâm ra, mà ngừng lại giữa trời không nhúc nhích.
Ta nhìn qua phía sau vạn kiếm, bạch bích nhuộm đầy vết máu. Ngoại trừ chữ khắc, trên bạch bích cũng có rất nhiều dấu vết khác. Không biết là người lưu lại từ trước, hay đám A Hổ vừa lưu lại, trên bạch bích đầy vết máu đỏ sậm. Chắc là đều có, hẳn người trước kia cũng thổ huyết không ít.
Bắt đầu từ phía trên bên trái bạch bích, có một vết cắt to lớn như thú trảo xẹt qua. Vẽ ra một ngấn sâu từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Tin tưởng chính là A Hổ vừa vạch ra để cứu Kim Vương Tôn.
Bởi vì như vậy, có bảy chữ bị phá hư, ba mươi bốn chữ chỉ còn lại hai mươi bảy chữ hoàn hảo.
Kỳ thực như vậy cũng không giảm bớt kiếm ý truyền đạt, ta và Đường Dịch vẫn trúng chiêu.
Đường Dịch đối địch với huyễn ảnh kiếm hồi lâu, nghe ta không đối kháng chính diện mà liên tục né tránh. Nửa canh giờ trôi qua, tránh đến đầu đầy mồ hôi. Hắn trầm mặt nói: "Kiếm ý thật bén nhọn."
Không hổ là thiếu niên thiên tài tư tài hơn người a. Cho dù xem không hiểu huyền cơ trong đó, cũng có thể từ kiếm ý những chữ này lộ ra, cảm nhận được chỗ bất phàm của nó.
Mà nửa canh giờ này, thông qua sâu sắc quan sát, ta rốt cuộc biết rõ 'Thần Châu di khắc' là cái gì, vì sao quái tượng hoàng thượng lo lắng lại hình thành.
Đầu tiên, bản thân chữ trên bạch bích này, không có tính công kích.
Trong quá khứ, người nhìn bạch bích té xỉu, không phải do kiếm ý trên bạch bích lăng lệ bức nhân, hay là kiếm khí thâm hậu.
Thần công của thái sư phụ có kinh người đến đâu, cho dù có thể làm kình khí ngưng tụ không tan hai mươi năm. Nhưng nhiều năm trôi qua, nhiều người nhìn bạch bích này như vậy, nhìn một lần phát động một lần, không đến mấy lần kình lực hẳn phải biến mất.
Không phải kình lực để lại trên bạch bích, mà là kiếm ý giấu trong chữ của thái sư phụ, ảnh hưởng tới nỗi lòng người quan sát.
Theo ta thấy, trong chữ khắc này, có giấu một bộ kiếm pháp cao thâm mạt trắc, mê người sâu sắc. Người quan sát không nhịn được thử mô phỏng, dẫn động chân khí bản thân, bi kịch bắt đầu từ đây.
Lực do tâm sinh, cũng do tâm khống.
Chữ khắc dao động chân khí bản thân bọn hắn. Sinh ra ảo giác, nổi hư thanh, giống một giấc chiêm bao, sinh ra huyễn ảnh vô cùng.
Bọn hắn nhìn thấy huyễn tượng do bị kiếm ý của ba mươi bốn chữ này ảnh hưởng, dùng tự thân công lực thúc sinh huyễn ảnh kiếm. Bởi vậy nhìn thấy bao nhiêu huyễn ảnh, cũng có thể xem như tiêu chuẩn nội lực cao thấp. Khó trách vừa nãy hoàng thượng lại khích lệ A Hổ.
Mà cao thủ võ lâm hoàng thượng tìm đến trước kia, bất kể võ công cao bao nhiêu thấp bao nhiêu, đều ngất đi cũng không khó hiểu.
Huyễn ảnh phi kiếm hình thành từ chân khí của bọn hắn, nếu bọn hắn toàn lực ứng phó ngăn cản, cũng là sử dụng công lực tự thân. Dùng nội lực bản thân để chống cự bản thân, tương đương chiến đấu với chính mình. Hơn nữa mặc dù là nội lực của mình, nhưng phương thức công kích của phi kiếm lại là kiếm pháp của thái sư phụ.
Cho nên về cơ bản người trong võ lâm đến, không phải bị kiếm pháp đánh bại, thì là nội lực tiêu hao cực nhanh. Cho đến lúc không thể tiêu hao, đương nhiên sẽ ngất đi.
Đương nhiên trong những người hoàng thượng tìm đến, không thiếu nội công thâm hậu chi sĩ. Nhưng không có tác dụng gì.
Đây là khác biệt về cảnh giới, không liên quan đến nội công thâm hậu. Người nhìn không thấu, cho dù võ công cao hơn nữa, vẫn nhìn không thấu. Cuối cùng chỉ là tiêu hao tâm lực vô ích, không chịu từ bỏ, còn có thể tự rơi vào ác mộng, chết trong mộng. Đây không chỉ là một môn kiếm pháp, giống như Dạ Bộ của ta, đồng thời cũng là một môn nội công tương đối thần kỳ. Cho nên người nhìn qua chữ trên bạch bích đều thụ thương.
Mà sau đó càng càng ngày càng khó.
Kiếm ý trên chữ khắc tinh áo tuyệt luân, có thể dẫn dụ người quan sát tự động thúc giục kiếm khí. Mỗi người tới nơi này, kỳ thực đều dùng tâm thức hoặc nhiều hoặc ít sử dụng bộ kiếm pháp kia. Nói đơn giản một chút, nếu đây là một bộ nội công, vậy thì tương đương với mỗi người đều vận hành bộ tâm pháp này một lần.
Một bộ kiếm pháp bị nhiều người khác nhau, không ngừng thi triển, kiếm khí tích lũy qua hai mươi năm còn cường thịnh hơn rất nhiều kiếm phái trên giang hồ. Đây chính là vì sao, mặc dù nơi này không có một thanh kiếm, lại bồi dưỡng được kiếm tâm kêu vang không dứt.
Nếu người đến không nhận ra chữ nào, hoặc là thân không võ công, thì sẽ không bị kiếm ý dẫn đường. Phàm là hạng người văn võ song toàn, sẽ bị kiếm ý gây thương tích. Chẳng qua đám người tay trói gà không chặt lại không chịu nổi một cửa kiếm minh hung tàn. Hoàng thượng cũng nói hắn từng tìm văn nhân tài tử đến, nhưng không ai có thể giải, đoán chừng không chịu nổi lệ khí của kiếm minh.
"Đại ca! Thế này phải làm sao?" Đường Dịch quay trái quay phải, dường như né tránh kiếm tập bay tới, hắn thấy ta khoanh tay không việc gì, vạn phần nghi ngờ nói: "Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?"
"Bởi vì ta không sợ a."
Đường Dịch nghe được không hiểu ra sao, ta cười ha hả nói.
"Tiểu Đường, hôm nay dạy ngươi chút đồ thật. Trong cục diện này, muốn thoát khốn, chí ít có ba phương pháp."
Đường Dịch không có vũ khí nơi tay, không thể đón đỡ kiếm khí, vẫn không ngừng né tránh, tức giận nói: "Tùy tiện nói cho ta một cái là được!"
"Đệ nhất, tĩnh tâm. Huyễn ảnh do chữ khắc thúc sinh, sẽ phát ra công kích dựa vào hành động của ngươi. Đây là phương pháp tốt nhất để phá giải huyễn tượng. Ngươi chỉ có hoàn toàn không tin thứ mình nhìn thấy, mới có thể không bị huyễn ảnh gây thương tích."
Phương pháp này rất thích hợp để đối phó tất cả công pháp tâm kiếm tiềm thức. Chỉ có tâm cứng như bàn thạch, mới có thể chịu đựng được công kích của tâm hồn thuật.
Tuyệt Phong Tam Nhân, như Nhạn Thập Tam, có thể nhìn chữ khắc mà không bị ảnh hưởng. Đều dựa vào biện pháp này. Tinh thần của bọn hắn từng được thiên chuy bách luyện, cho dù có bất kỳ huyễn ảnh nào, cũng không doạ ngã bọn hắn. Chỉ điểm ấy, nói nghe thì dễ làm lại rất khó.
Ai có thể nhìn thấy kiếm bay trước mặt mà không động dung. Nhưng sự động dung, làm ý niệm sợ hãi trong lòng trở thành sự thật, sợ rằng phải đi gặp đại phu ba ngày. Trước Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, mặc dù đa số võ giả có tâm tính kiên định, nhưng muốn luyện đến loại trình độ này, nhân số lại không nhiều.
Người có thể đến cảnh giới này phi thường thưa thớt, chỉ có hai loại người. Một loại chính là cao thủ tuyệt thế có thể tiến vào thần thông chi cảnh. Một loại khác chính là tâm cảnh không giống bình thường, là loại người trời sập cũng không sợ hãi chân chính. Tâm tình của bọn hắn, gọi là 'Tàn tâm'. Là thái độ bình thản nhìn thấu tình đời.
Ta cũng dựa vào thần thông chi cảnh, mới duy trì nhìn thấy vạn kiếm tề phát mà không tin.
Đường Dịch đang né tránh náo nhiệt căn bản không thể học được, không ngừng hô.
"Thế này không được! Kế tiếp!"
"Thứ hai, hủy chữ khắc. Tựa như đám A Hổ làm, lưu lại vết cắt hoặc là lỗ hổng trên bạch bích, như vậy sẽ thoát ly huyễn ảnh trong chốc lát do ấn tượng khác với lúc đầu nhìn bạch bích."
Chung quy huyễn ảnh do tâm mà sinh, chỉ cần tạo được cảnh quan không giống lúc mới sa vào huyễn tượng, ảo giác tự giải. Chỉ là sau khi phá giải phải lập tức ra ngoài, không thể ở trong thất quá lâu. Nếu không nhìn thấy chữ khắc lần nữa, vẫn tâm sinh ảo giác như trước.
"Vậy loại thứ ba?"
"Loại thứ ba sao......" Ta sờ mũi, "Vậy phải nhắc tới, hộp Tuyết Linh ngươi bảo quản cho ta."
"A?” Đường Dịch hoảng sợ nói: "Thiên Chu Ti kia chính là mấu chốt phá cục? Ta không mang a!"
"Đừng lo lắng. Ta sớm muốn nói cho hai người các ngươi. Trong đó không phải Thiên Chu Ti, trong lúc chuẩn bị, ta lại bỏ mấy ngày, đi Thiên Sơn một chuyến thu thập Tuyết Linh Chu Ti phổ thông về. Chỉ có hai ba con nhện, vô cùng ít ỏi, không đáng giá như các ngươi tưởng tượng. Ta vất vả đi Thiên Sơn một chuyến, thí luyện 'Thiên Lý' này lại không thắng, hai người các ngươi thật là kỳ hoa."
Đường Dịch nghe được sắc mặt cũng biến đổi, không phải hối hận lỡ chuyện, mà giống kinh ngạc hơn. Dường như kinh ngạc mấy ngày nay ta từ Nam Kinh chạy đến Thiên Sơn.
Tiểu hỏa tử, khinh công ta nhanh hơn ngựa nhiều a.
"Ta muốn nói cho ngươi, Thiên Chu Ti, ta vẫn luôn mặc trên người."
Ta vung tay lên, áo mỏng trắng như tuyết trong áo khoác không gió mà bay, một sợi tơ mắt thường khó thấy cực nhanh tách khỏi quần áo. Một sợi tơ được khí kình xuyên suốt, nhẹ nhàng lộ ra từ hai tay áo, như báo duỗi lợi trảo.
"Phương pháp phá cục thứ ba —— chính diện cương. Nếu ngươi thấy một vạn thanh kiếm, đập nát một vạn thanh kiếm này, là được rồi."
Long ngâm thừa lão thần vân trụy,
Phượng minh tử phu nguyệt động dao.
Ngu cá đa luy cấm cửu bang,
Si quỷ liễu liễu kế ngũ triêu.
Nhữ tri phủ!
Ta xem xét mặc bảo của thái sư phụ.
Chậc chậc chậc, thư pháp của thái sư phụ ta, thật không hổ là trí thức hơn một trăm năm trước. Từ xương đến huyết quản đều lộ vẻ phong nhã văn nhân. Nhìn hàng 'Lão phu mệt mỏi' ở giữa, viết lẽ thẳng khí hùng biết bao...... Hoàng thượng cũng rảnh rỗi, vì sao phải phá giải đồ chơi này......
Trên Đại La sơn, vào ngày lễ ngày tết, chúng ta cũng hay đoán đố chữ thái sư phụ ra. Đều là chút trò chơi. Bên trong không thiếu các loại cạm bẫy đơn giản như 'Long phượng ngu si', 'Ngâm minh cái quỷ'. Nhưng nhìn đến hai câu 'Thần nguyệt cấm kế', 'Vân động cửu ngũ', lại cảm thấy thái sư phụ bắn tên có đích.
Bộ đố chữ này móc nối với võ công, sợ rằng chỉ suy tính thì không được. Phải so ai cao ai thấp với võ công cất giấu ở đây mới được.
"Cẩn thận, một mực lui lại là không được."
Ta thảnh thơi lên tiếng nhắc nhở, Đường Dịch không chút do dự, quả cảm xuất thủ. Hai tay vòng lại, chặn đứng hai thanh kiếm, nắm ngược tước lại. Nhưng phi kiếm trong mắt hắn đều là ý hóa, không có hình thể, cho nên tan thành mây khói trong nháy mắt.
Những phi kiếm này đều là huyễn ảnh chúng ta tự tưởng tượng, lĩnh ngộ, phán đoán từ chữ khắc thái sư phụ lưu lại.
Cho nên kỳ thực ta không thể nhìn thấy thứ Đường Dịch nhìn thấy, tương phản hắn cũng không thể. Ta chỉ thông qua tứ chi và phản ứng tránh né của hắn để phán đoán trong tầm nhìn của hắn, nơi nào có kiếm đánh tới, xem ra ta đoán vẫn rất chuẩn.
Chẳng qua nếu vạn nhất đoán sai, Đường Dịch rất có thể một mạng ô hô ở đây.
Bởi vì huyễn ảnh, cũng có thể giết người.
Đây không phải là võ công trong Đại La Ngũ Thần Kinh, cũng không phải võ công của Đại La sơn nhất mạch. Thứ này và pháp môn ta từng dùng trên người Phục Tượng cùng một loại, nhưng là công pháp hoàn toàn khác biệt. Loại võ công dựa vào hư niệm đả thương người này thuộc về phạm vi tâm kiếm tiềm thức, nhưng không hoàn toàn giống nhau.
Ta khoanh tay, yên lặng nhìn vạn kiếm xoay quanh trước mắt. Vạn chuôi lợi kiếm trùng điệp vây quanh ta, nhưng không đâm ra, mà ngừng lại giữa trời không nhúc nhích.
Ta nhìn qua phía sau vạn kiếm, bạch bích nhuộm đầy vết máu. Ngoại trừ chữ khắc, trên bạch bích cũng có rất nhiều dấu vết khác. Không biết là người lưu lại từ trước, hay đám A Hổ vừa lưu lại, trên bạch bích đầy vết máu đỏ sậm. Chắc là đều có, hẳn người trước kia cũng thổ huyết không ít.
Bắt đầu từ phía trên bên trái bạch bích, có một vết cắt to lớn như thú trảo xẹt qua. Vẽ ra một ngấn sâu từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Tin tưởng chính là A Hổ vừa vạch ra để cứu Kim Vương Tôn.
Bởi vì như vậy, có bảy chữ bị phá hư, ba mươi bốn chữ chỉ còn lại hai mươi bảy chữ hoàn hảo.
Kỳ thực như vậy cũng không giảm bớt kiếm ý truyền đạt, ta và Đường Dịch vẫn trúng chiêu.
Đường Dịch đối địch với huyễn ảnh kiếm hồi lâu, nghe ta không đối kháng chính diện mà liên tục né tránh. Nửa canh giờ trôi qua, tránh đến đầu đầy mồ hôi. Hắn trầm mặt nói: "Kiếm ý thật bén nhọn."
Không hổ là thiếu niên thiên tài tư tài hơn người a. Cho dù xem không hiểu huyền cơ trong đó, cũng có thể từ kiếm ý những chữ này lộ ra, cảm nhận được chỗ bất phàm của nó.
Mà nửa canh giờ này, thông qua sâu sắc quan sát, ta rốt cuộc biết rõ 'Thần Châu di khắc' là cái gì, vì sao quái tượng hoàng thượng lo lắng lại hình thành.
Đầu tiên, bản thân chữ trên bạch bích này, không có tính công kích.
Trong quá khứ, người nhìn bạch bích té xỉu, không phải do kiếm ý trên bạch bích lăng lệ bức nhân, hay là kiếm khí thâm hậu.
Thần công của thái sư phụ có kinh người đến đâu, cho dù có thể làm kình khí ngưng tụ không tan hai mươi năm. Nhưng nhiều năm trôi qua, nhiều người nhìn bạch bích này như vậy, nhìn một lần phát động một lần, không đến mấy lần kình lực hẳn phải biến mất.
Không phải kình lực để lại trên bạch bích, mà là kiếm ý giấu trong chữ của thái sư phụ, ảnh hưởng tới nỗi lòng người quan sát.
Theo ta thấy, trong chữ khắc này, có giấu một bộ kiếm pháp cao thâm mạt trắc, mê người sâu sắc. Người quan sát không nhịn được thử mô phỏng, dẫn động chân khí bản thân, bi kịch bắt đầu từ đây.
Lực do tâm sinh, cũng do tâm khống.
Chữ khắc dao động chân khí bản thân bọn hắn. Sinh ra ảo giác, nổi hư thanh, giống một giấc chiêm bao, sinh ra huyễn ảnh vô cùng.
Bọn hắn nhìn thấy huyễn tượng do bị kiếm ý của ba mươi bốn chữ này ảnh hưởng, dùng tự thân công lực thúc sinh huyễn ảnh kiếm. Bởi vậy nhìn thấy bao nhiêu huyễn ảnh, cũng có thể xem như tiêu chuẩn nội lực cao thấp. Khó trách vừa nãy hoàng thượng lại khích lệ A Hổ.
Mà cao thủ võ lâm hoàng thượng tìm đến trước kia, bất kể võ công cao bao nhiêu thấp bao nhiêu, đều ngất đi cũng không khó hiểu.
Huyễn ảnh phi kiếm hình thành từ chân khí của bọn hắn, nếu bọn hắn toàn lực ứng phó ngăn cản, cũng là sử dụng công lực tự thân. Dùng nội lực bản thân để chống cự bản thân, tương đương chiến đấu với chính mình. Hơn nữa mặc dù là nội lực của mình, nhưng phương thức công kích của phi kiếm lại là kiếm pháp của thái sư phụ.
Cho nên về cơ bản người trong võ lâm đến, không phải bị kiếm pháp đánh bại, thì là nội lực tiêu hao cực nhanh. Cho đến lúc không thể tiêu hao, đương nhiên sẽ ngất đi.
Đương nhiên trong những người hoàng thượng tìm đến, không thiếu nội công thâm hậu chi sĩ. Nhưng không có tác dụng gì.
Đây là khác biệt về cảnh giới, không liên quan đến nội công thâm hậu. Người nhìn không thấu, cho dù võ công cao hơn nữa, vẫn nhìn không thấu. Cuối cùng chỉ là tiêu hao tâm lực vô ích, không chịu từ bỏ, còn có thể tự rơi vào ác mộng, chết trong mộng. Đây không chỉ là một môn kiếm pháp, giống như Dạ Bộ của ta, đồng thời cũng là một môn nội công tương đối thần kỳ. Cho nên người nhìn qua chữ trên bạch bích đều thụ thương.
Mà sau đó càng càng ngày càng khó.
Kiếm ý trên chữ khắc tinh áo tuyệt luân, có thể dẫn dụ người quan sát tự động thúc giục kiếm khí. Mỗi người tới nơi này, kỳ thực đều dùng tâm thức hoặc nhiều hoặc ít sử dụng bộ kiếm pháp kia. Nói đơn giản một chút, nếu đây là một bộ nội công, vậy thì tương đương với mỗi người đều vận hành bộ tâm pháp này một lần.
Một bộ kiếm pháp bị nhiều người khác nhau, không ngừng thi triển, kiếm khí tích lũy qua hai mươi năm còn cường thịnh hơn rất nhiều kiếm phái trên giang hồ. Đây chính là vì sao, mặc dù nơi này không có một thanh kiếm, lại bồi dưỡng được kiếm tâm kêu vang không dứt.
Nếu người đến không nhận ra chữ nào, hoặc là thân không võ công, thì sẽ không bị kiếm ý dẫn đường. Phàm là hạng người văn võ song toàn, sẽ bị kiếm ý gây thương tích. Chẳng qua đám người tay trói gà không chặt lại không chịu nổi một cửa kiếm minh hung tàn. Hoàng thượng cũng nói hắn từng tìm văn nhân tài tử đến, nhưng không ai có thể giải, đoán chừng không chịu nổi lệ khí của kiếm minh.
"Đại ca! Thế này phải làm sao?" Đường Dịch quay trái quay phải, dường như né tránh kiếm tập bay tới, hắn thấy ta khoanh tay không việc gì, vạn phần nghi ngờ nói: "Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?"
"Bởi vì ta không sợ a."
Đường Dịch nghe được không hiểu ra sao, ta cười ha hả nói.
"Tiểu Đường, hôm nay dạy ngươi chút đồ thật. Trong cục diện này, muốn thoát khốn, chí ít có ba phương pháp."
Đường Dịch không có vũ khí nơi tay, không thể đón đỡ kiếm khí, vẫn không ngừng né tránh, tức giận nói: "Tùy tiện nói cho ta một cái là được!"
"Đệ nhất, tĩnh tâm. Huyễn ảnh do chữ khắc thúc sinh, sẽ phát ra công kích dựa vào hành động của ngươi. Đây là phương pháp tốt nhất để phá giải huyễn tượng. Ngươi chỉ có hoàn toàn không tin thứ mình nhìn thấy, mới có thể không bị huyễn ảnh gây thương tích."
Phương pháp này rất thích hợp để đối phó tất cả công pháp tâm kiếm tiềm thức. Chỉ có tâm cứng như bàn thạch, mới có thể chịu đựng được công kích của tâm hồn thuật.
Tuyệt Phong Tam Nhân, như Nhạn Thập Tam, có thể nhìn chữ khắc mà không bị ảnh hưởng. Đều dựa vào biện pháp này. Tinh thần của bọn hắn từng được thiên chuy bách luyện, cho dù có bất kỳ huyễn ảnh nào, cũng không doạ ngã bọn hắn. Chỉ điểm ấy, nói nghe thì dễ làm lại rất khó.
Ai có thể nhìn thấy kiếm bay trước mặt mà không động dung. Nhưng sự động dung, làm ý niệm sợ hãi trong lòng trở thành sự thật, sợ rằng phải đi gặp đại phu ba ngày. Trước Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, mặc dù đa số võ giả có tâm tính kiên định, nhưng muốn luyện đến loại trình độ này, nhân số lại không nhiều.
Người có thể đến cảnh giới này phi thường thưa thớt, chỉ có hai loại người. Một loại chính là cao thủ tuyệt thế có thể tiến vào thần thông chi cảnh. Một loại khác chính là tâm cảnh không giống bình thường, là loại người trời sập cũng không sợ hãi chân chính. Tâm tình của bọn hắn, gọi là 'Tàn tâm'. Là thái độ bình thản nhìn thấu tình đời.
Ta cũng dựa vào thần thông chi cảnh, mới duy trì nhìn thấy vạn kiếm tề phát mà không tin.
Đường Dịch đang né tránh náo nhiệt căn bản không thể học được, không ngừng hô.
"Thế này không được! Kế tiếp!"
"Thứ hai, hủy chữ khắc. Tựa như đám A Hổ làm, lưu lại vết cắt hoặc là lỗ hổng trên bạch bích, như vậy sẽ thoát ly huyễn ảnh trong chốc lát do ấn tượng khác với lúc đầu nhìn bạch bích."
Chung quy huyễn ảnh do tâm mà sinh, chỉ cần tạo được cảnh quan không giống lúc mới sa vào huyễn tượng, ảo giác tự giải. Chỉ là sau khi phá giải phải lập tức ra ngoài, không thể ở trong thất quá lâu. Nếu không nhìn thấy chữ khắc lần nữa, vẫn tâm sinh ảo giác như trước.
"Vậy loại thứ ba?"
"Loại thứ ba sao......" Ta sờ mũi, "Vậy phải nhắc tới, hộp Tuyết Linh ngươi bảo quản cho ta."
"A?” Đường Dịch hoảng sợ nói: "Thiên Chu Ti kia chính là mấu chốt phá cục? Ta không mang a!"
"Đừng lo lắng. Ta sớm muốn nói cho hai người các ngươi. Trong đó không phải Thiên Chu Ti, trong lúc chuẩn bị, ta lại bỏ mấy ngày, đi Thiên Sơn một chuyến thu thập Tuyết Linh Chu Ti phổ thông về. Chỉ có hai ba con nhện, vô cùng ít ỏi, không đáng giá như các ngươi tưởng tượng. Ta vất vả đi Thiên Sơn một chuyến, thí luyện 'Thiên Lý' này lại không thắng, hai người các ngươi thật là kỳ hoa."
Đường Dịch nghe được sắc mặt cũng biến đổi, không phải hối hận lỡ chuyện, mà giống kinh ngạc hơn. Dường như kinh ngạc mấy ngày nay ta từ Nam Kinh chạy đến Thiên Sơn.
Tiểu hỏa tử, khinh công ta nhanh hơn ngựa nhiều a.
"Ta muốn nói cho ngươi, Thiên Chu Ti, ta vẫn luôn mặc trên người."
Ta vung tay lên, áo mỏng trắng như tuyết trong áo khoác không gió mà bay, một sợi tơ mắt thường khó thấy cực nhanh tách khỏi quần áo. Một sợi tơ được khí kình xuyên suốt, nhẹ nhàng lộ ra từ hai tay áo, như báo duỗi lợi trảo.
"Phương pháp phá cục thứ ba —— chính diện cương. Nếu ngươi thấy một vạn thanh kiếm, đập nát một vạn thanh kiếm này, là được rồi."