[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 298 : Thế gian Tài Hoán · Thiên Ti
Ngày đăng: 12:36 01/08/19
Tơ.
Làm vũ khí, xưa nay không trong mười tám loại binh khí, thậm chí là hàng ngũ kỳ môn binh khí.
Hán tử trên giang hồ luận võ tranh thắng, có dựa vào binh khí độc môn nhà mình, cũng có dùng binh khí giang hồ lưu hành, cũng có thần binh tỏa khói xanh mộ phần mà tổ tiên truyền cho. Cũng có người vàng bạc đầy kho, tốn giá trên trời mời đại sư rèn đúc hoặc là giá cao mua vào. Nhưng rất ít người, lựa chọn dùng tơ làm vũ khí.
Tạm không luận độ thịnh hành của chuyện dùng tơ làm binh khí trong võ lâm, chỉ nói đặc tính của tơ, là có thể minh bạch vì sao ngay cả kỳ môn binh khí cũng không vào.
Sợi tơ, cực nhỏ cực nhẹ, không mũi không nhọn, chính là thiên hạ chí nhu chi vật. Dùng thủ pháp cương mãnh vận dụng, nhất định làm nhiều công ít, tự tìm khổ ăn. Nếu dùng thủ pháp âm nhu, lại có khuyết điểm không đủ lực sát thương. Tơ vốn là chí nhu chi vật, nhu càng thêm nhu thì sử dụng thế nào. Dùng thế công chính diện, khó mà phá yếu hại của người, phá vỡ binh khí của địch. Càng không nói lúc phòng ngự chống cự, tất nhiên bị địch thủ ứng tay phá vỡ, không đáng kể.
Mặc dù binh khí như tiên pháp, phất trần, vân tác, đại hành kỳ thị trong chốn võ lâm, nhưng dù sao có khác biệt cơ bản với tơ.
Dùng binh khí phất trần mà nói, một cây phất trần tạo thành từ trăm ngàn sợi tơ, mềm mại vô cùng. Nhưng đây là tụ tơ thành bó, uy lực tự tăng, không giống sợi tơ nhu nhược bất lực. Nếu giật một sợi tơ, giao cho cao thủ phất trần sử dụng, hắn không bất mãn kêu 'Thiện tai', rồi đánh cho ngươi gặp hòa thượng mà hô đạo trưởng mới lạ.
Trong chốn võ lâm, cũng có người có thể dùng tơ thép dây kẽm thi triển thòng lọng, kỳ kỹ thừng gấm. Thậm chí người có nội công hùng hậu, võ nghệ tinh thục, có thể ỷ vào nội lực hơn người một bậc dùng tơ làm tiên pháp. Nhưng nguyên nhân là kỹ nghệ hắn thành thạo, võ công hơn người một bậc, cũng không phải bản thân sợi tơ lợi hại. Nếu có một ngày những người này gặp kỳ phùng địch thủ, đương nhiên vẫn sử dụng binh khí bản môn.
Các môn các phái trong chốn võ lâm, cực ít dùng tơ làm vũ khí. Bởi vậy trong võ lâm, chưa chừng nghe nói có võ công lấy tơ làm chủ, cũng là vô cùng hiển nhiên.
Năm đó, ta trẻ tuổi nóng tính, nghe được tin tức Thiên Chu ăn thịt người ở vùng Thiên Sơn, vì cứu mấy thương nhân vân du bốn phương chưa từng gặp, ngay cả danh tự cùng mặt mũi cũng không biết, lòng đầy căm phẫn chạy tới bênh vực kẻ yếu.
Bằng vào khinh công của ta, tìm hơn hai tháng ở mảnh đất Thiên Sơn...... Cuối cùng thương nhân vân du bốn phương trở lại thôn xóm của bọn hắn, ta vẫn tìm khắp núi đồi. Cuối cùng thật tìm được sào huyệt Thiên Chu. Ta không nói hai lời giết vào, kết quả bên trong không có một ai, chỉ có một đống Tuyết Linh Chu còn lớn hơn chó, và lão Thiên Chu sống ngàn năm.
Một chân đạp vào, lập tức bị đám Tuyết Linh Chu lít nhít xông tới, cửa hang sau lưng còn bị bọn nó phong bế.
Phản ứng của lão Thiên Chu càng doạ người. Nhanh chóng phun ra một sợi băng tơ, còn nhanh mạnh hơn tên nỏ, sắc bén không kém mũi thép. Bất ngờ không kịp chuẩn bị, ta suýt bị nó một kích đả thương.
Ta không còn cách nào khác, nếu chỉ chạy trốn khẳng định sẽ bị số lượng Tuyết Linh Chu kinh người này, còn có lão Thiên Chu đang nhìn chằm chằm tằm ăn phân thây. Thế là ta hạ quyết tâm dùng toàn lực làm một trận lớn. Trong sào huyệt đó, chiến đấu ròng rã một tháng trời với lão Thiên Chu cùng bầy Tuyết Linh Chu. Qua một thời gian ăn nhện, uống nước tuyết. Khó khăn lắm mới làm thịt tên kia. Lúc ấy ta còn không biết độ hiếm hoi của Thiên Chu Ti, ta chỉ biết Tuyết Linh Chu Ti rất đáng tiền, thế là cầm toàn bộ trong động đi.
Đến khi ta biết thứ này đáng giá như thế, đám Thiên Chu Ti này đã bám lấy ta như oan quỷ quấn thân, thật không biết nên xử lý thế nào.
Không bao lâu sau, ta bắt đầu phiền não tác dụng của Thiên Chu Ti.
Nếu nói đem ra rèn đúc.
Mặc dù Tuyết Linh Chu Ti là vật liệu rèn đúc cực kỳ quý giá, nhưng bình thường ta không dùng binh nhận. Mà chỉ cần một đoạn tơ nhện đã có thể tạo ra một thanh lợi nhận. Cho dù ta chế tạo một bộ thập bát ban binh khí, đao thương kiếm kích búa rìu câu xiên...... Lại từ búa rìu câu xiên chế tạo đến đao thương kiếm kích, cũng dùng không hết nhiều tơ nhện như vậy a. Hơn nữa ta không muốn đánh trận, mang nhiều binh khí trên người cũng không dùng đến.
Ngoài ra có một điểm, đám Thiên Chu Ti này cứng cỏi hơn Tuyết Linh Chu Ti nhiều lắm. Khó rèn đúc hơn Tuyết Linh Chu Ti nhiều.
Tuyết Linh Chu Ti có chứa hàn độc, bởi vậy vũ khí thêm Tuyết Linh Chu Ti đều có hàn tính, vô cùng đặc sắc. Nhưng với Thiên Chu Ti lại thành trở ngại. Hàn độc của Thiên Chu Ti mạnh hơn Tuyết Linh Chu Ti trăm lần. Chạm vào là trúng độc, hơn nữa lan ra cực nhanh. Nếu không cẩn thận hít phải hàn khí, hàn độc có thể xâm nhập phủ tạng trong nháy mắt, chẳng mấy chốc thành một cây băng côn.
Vì thử độ bền bỉ của Thiên Chu Ti, ta đã từng nhóm lửa để nướng, kết quả là thử được sự lợi hại của hàn độc. Bởi vì không đốt đứt được Thiên Chu Ti, trái lại lửa tắt.
Muốn xử lý loại tài liệu này, ta phải đi tìm chú luyện sư tốt nhất trên giang hồ. Mà chú luyện sư tốt nhất thì ở chú hào tốt nhất.
Xưởng rèn đúc tốt nhất thiên hạ, không ngoài tứ đại quý tiệm, Bắc Hải Minh Kính cung, Ma cảnh Vân Thiên cung, Giang Nam Lạc Kiếm sơn trang, Thục trung có Đường Môn.
Tứ đại quý tiệm này đều có ưu điểm, đều có khuyết điểm, đều có tính tốt cũng đều có tính xấu. Nhưng đều có một chỗ giống nhau, chính là không tiếp đơn hàng của người lạ.
Ta vất vả trăm phương ngàn kế, bắt một chú luyện sư không tệ của Đường Môn đến làm công cho ta. Kết quả hắn chỉ có thể chế Tuyết Linh Chu Ti thành cái hộp, không thể làm gì Thiên Chu Ti.
Độ dẻo dai của Thiên Chu Ti đã vượt qua nhận thức của rất nhiều chú luyện sư đối với tài liệu, tài liệu không thể gia công đã không tính là tài liệu. Bởi vậy chuyện xử lý Thiên Chu Ti bị buộc trì hoãn.
Nếu nói bán, còn khó hơn rèn đúc.
Chỉ riêng Tuyết Linh Chu Ti đã quý muốn chết, giá cả Thiên Chu Ti chính ta cũng không biết nên ra bao nhiêu. Ta cũng không nghĩ ra người nào có thể gặm được nhiều Thiên Chu Ti như vậy. Chẳng lẽ muốn ta đi giao dịch với hoàng thượng sao......
Tới tới lui lui vẫn không thể xử lý, thế là ta phân một nửa Thiên Chu Ti, bỏ vào hộp Tuyết Linh kia, cất trong bảo khố Dạ La bảo. Tạm xem như sưu tầm của Dạ La bảo, tiện thể nếu sư phụ muốn ta nộp bảo vật vào Số Hải Trầm Châu các, ta cũng có thể giao ra.
Một nửa còn lại thì ta mang bên mình, vạn nhất ngày nào đó nghèo rớt mùng tơi, ta sẽ lấy ra đổi bạc.
Mấy năm sau đó, ta gặp được một kỳ nhân dị sĩ. Người này cải biến ý kiến của ta với Thiên Chu Ti.
Hắn xưng đến từ đại hải chi ngoại, ở một quốc gia tên là Phù Tang. Quốc gia này ở hải ngoại xa xôi, lãnh thổ không lớn, nhưng có không ít kỳ nhân. Giống Bắc Cương chi bắc Cao Ly, quốc thổ tuy nhỏ, nhưng cách một thời gian, chắc chắn sẽ có một số nhân vật lợi hại tiến vào võ lâm Trung thổ. Nghe nói đi Trung đồ một chuyến, là con đường bắt buộc của võ đạo bọn hắn.
Binh khí kỳ nhân này dùng là một cuộn tơ thép. Dùng tay thao tác, như nhện trải lưới. Hắn dùng tơ thép này âm thầm giết người, địch nhân không để ý chút nào, hơn nữa còn có kỳ hiệu trong đêm tối. Hắn tự xưng là thao huyền sư. Nội lực võ kỹ đều không dưới cao thủ nhất lưu của Trung thổ. Hơn nữa thường có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh thắng địch nhân mạnh hơn hắn một bậc. Dựa vào sợi tơ trong tay hắn. Năm đó ta đã từng giao thủ với hắn, để quan sát loại võ kỹ kì lạ của hắn ở cự ly gần.
Thiên Chu Ti bền bỉ hơn sắt thép, độ mềm mại lại tương tự tơ nhện bình thường, có thể nói là trọng cả cương nhu. Mặc dù không dễ dùng như tơ thép, nhưng chỉ cần nắm giữ hợp lý, cũng có thể học phương thức thao huyền để sử dụng.
Bắt đầu từ đó ta cảm thấy, Thiên Chu Ti không thể trở thành tài liệu rèn đúc, có lẽ làm vũ khí, là phương pháp sử dụng tốt hơn.
Nhưng khi đó ta bị trăm vụ quấn thân, không có thời gian nghiên cứu cách dùng tơ. Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, cất đi không biến thành hành động.
Cho đến năm ta hai mươi sáu tuổi, tìm một rừng trúc yên tĩnh ở ngoại thành Nam Kinh xây phòng, ở đấy một mình. Mỗi ngày xem Hắc Bạch Giám nghe ngóng dân sinh dân tình, đại sự giang hồ thiên hạ, dật văn mỹ nhân hương diễm. Ngoài ra, chính là muốn sáng chế một môn võ công của mình.
Thái sư phụ có Đại La Ngũ Thần Kinh để lại cho đệ tử, ngoài ra còn có kiếm pháp độc môn của mình.
Sư phụ ta có Thiên La Bảo Giám, trừ cái này còn có võ công độc môn chỉ hắn mới dùng được.
Những võ công bí truyền này sẽ được ghi vào lịch sử Đại La sơn, làm quang huy của bọn hắn lưu truyền hậu thế.
Mặc dù ta không muốn làm chưởng môn, sớm muộn cũng trốn tránh trách nhiệm này. Nhưng thân là một phần tử của Đại La sơn, bị ức hiếp làm nhục...... Khụ khụ, chiếu cố hơn hai mươi năm, không lưu lại bí kỹ độc môn của mình trên Kinh Mộng Vũ Thiên phong, luôn cảm thấy sẽ bị lão hỗn đản kia chê cười —— ta nói là sẽ phụ lòng sư phụ bồi dưỡng!
Buồn bực ngán ngẩm, ta lại nghĩ tới Thiên Chu Ti trên người.
Trong hai năm ẩn cư rừng trúc, ta không nghiên cứu tu luyện nội công, mà cẩn thận nghiên cứu cách dùng Thiên Chu Ti làm vũ khí. Đây là một loại võ kỹ mới, rất ít lưu hành trên giang hồ, cũng không có võ công khác để tham khảo xác minh, cho nên rất tốn thời gian.
Mà vì thế, ta mới chịu tốn nhiều tâm lực để nghiên cứu. Bởi vì một khi luyện thành, đây sẽ là võ công võ công độc môn của ta. Trên giang hồ không còn môn thứ hai giống nó.
Năm đó cao thủ Phù Tang kia dùng thủ pháp đặc thù nào đó để điều khiển tơ thép, hình như còn có không ít cơ quan. Nhưng ta không biết thủ pháp đó, cũng không nghĩ ra cơ quan đó là gì, thế là đành phải dùng phương pháp của ta.
Ta, dùng nội gia chân khí để điều khiển Thiên Chu Ti.
Kết quả là, ý nghĩ hão huyền này làm ta ăn đủ đau khổ!
Từ sau khi nội công đại thành, ta không gặp phải khó khăn gì trên võ học. Nhưng nghiên cứu môn võ công này làm ta đâm phải tấm sắt.
Bản thân liên kết giữa tơ và chân khí đã không dễ dàng.
Quán chú chân khí trên binh khí bình thường không khó, nếu nội công cao một chút thì càng thêm đơn giản. Bởi vì binh khí bình thường tương đối lớn a! Tối thiểu lớn hơn kinh mạch nhân thể a!
Chân khí bình thường lấy tu luyện thập nhị chính kinh làm chủ, kinh mạch tay chân tam âm tam dương, tổng cộng thập nhị chính kinh. Sau khi hình thành, nội lực cũng tự ly thể. Cho nên dùng tay chân vận dụng nội lực luôn dễ hơn chỗ khác. Lúc vận dụng chân khí, thường thường độ lớn nhỏ của nó tương thông với kinh mạch. Độ lớn của chân khí, bình thường mà nói, tương tự hai ngón tay chập lại.
Mà cơ hồ bất kỳ binh khí gì, đều lớn hơn mức này, cho nên không tồn tại vấn đề gì.
Nhưng ta muốn dùng chân khí điều khiển tơ, thậm chí là điều khiển như tay, vậy nhất định phải mài chân khí nhỏ như tơ. Thường nhân luyện chân khí càng lớn, nội lực tu vi càng cao. Ta thì đi nguợc lại con đường cũ, rèn luyện chân khí thành một sợi tinh tế. Thường có người hình dung chân khí như tơ, nhưng nói cho cùng là hình dung, muốn làm đến bước này coi như khó.
Chỉ cửa này ta đã tốn hai tháng. Mới có thể tùy thời tùy chỗ, tùy tâm sở dục mài chân khí thành mảnh như kim khâu.
Mà muốn thao túng chuẩn xác càng là chuyện hao tâm tổn trí. Dùng chân khí điều khiển một sợi tơ, muốn điều khiển tự nhiên, làm ta cảm thấy như dùng hai cái đũa lớn hơn phương thiên họa kích mà còn rất dài, kẹp vào một chân của con kiến. Ta tốn thêm ba tháng ở đây, đến khi ta có thể khống chế Thiên Chu Ti tinh chuẩn xuyên qua lỗ kim ngoài mười trượng, mới xem như đại công cáo thành.
Hơn một năm sau đó, ta một mực nghiên cứu đủ loại phương thức dùng chân khí vận dụng Thiên Chu Ti.
Bao gồm —— dùng Thiên Chu Ti khống chế bàn chải đánh răng, dùng Thiên Chu Ti ăn cơm, dùng Thiên Chu Ti viết chữ, dùng Thiên Chu Ti làm võng đi ngủ.
Tốn một năm, vậy mà ta thành công!
Lúc này, áo mỏng trên người ta dệt từ Thiên Chu Ti.
Bởi vì lớn lên ở Đại La sơn từ nhỏ, quần áo của các sư huynh đệ đều có người nhà đưa tới. Chỉ có ta phải dựa vào chính mình, cho nên đại bộ phận y phục của ta đều là thỉnh giáo sư nương, sau đó tự mình làm. Dần dà, ngón tay ta cũng coi như linh hoạt. Y phục dệt từ Thiên Chu Ti, đông ấm hè mát, kèm theo thuộc tính hàn độc giảm nhiệt, mùa hè càng hữu hiệu.
Mấu chốt không ở bản thân y phục, mà ở tốc độ ta dệt y phục.
Thiên Chu Ti dùng chân khí vận hành sớm đã khác với chuyển vận bình thường. Lúc trước cần một ngày đêm mới có thể làm ra y phục, dùng chân khí để làm, không cần một chén trà đã xong.
Ta còn có thể dùng Thiên Chu Ti làm ra các kiểu y phục, giày thậm chí là khôi giáp.
Thậm chí lúc đi vệ sinh không mang giấy, ta còn có thể dùng Thiên Chu Ti để lấy giấy chùi. Cho dù lão Thiên Chu phục sinh, ta cảm thấy nó cũng không dùng tốt hơn ta.
Vẫn nói trạch nam xuất kỳ tích.
Thầm cho rằng, đây là nói những vĩ nhân như Khương Tử Nha, Lỗ Ban, Gia Cát Lượng, còn có kẻ hèn này!
Bây giờ Thiên Chu y được chân khí của ta điều khiển, nhanh chóng biến thành từng sợi ta, bắt đầu tách ra, khôi phục thành dáng vẻ nguyên bản.
Đường Dịch không biết ta muốn làm gì, nhíu mày nói: "Đại ca, quần áo ngươi há miệng, sợi đã tuột ra."
"...... Im lặng."
Ta hơi vận công, vạn thanh phi kiếm trước mắt bắt đầu rục rà rục rịch, lại khôi phục trạng thái run rẩy lúc đầu. Dường như đang hưng phấn bộc lộ tính công kích của bọn chúng.
"Để ngươi xem một chút đi. Chẳng qua ngươi phải bảo mật với người khác, đây là bản sự không truyền ra ngoài."
Ta hư chỉ gảy ra, một sợi tơ trong tay chạm vào Đường Dịch, chân khí độ nhập, huyễn ảnh trước mắt hắn lập tức biến mất.
Đường Dịch đang tránh vội, vốn định nhảy lùi ra thật xa, chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh tập thể, đồng thời có một trận ấm áp lấn át hàn khí, huyễn ảnh trước mắt hắn đột nhiên biến mất.
"Đây, đây là sao......"
"Ta dùng Thiên Chu Ti chạm vào thân thể ngươi, sau đó độ tâm thức vào, để ngươi nhìn thấy thứ giống ta. Hàn khí Thiên Chu Ti hơi cản trở, bây giờ ngươi nên thấy được a."
"Cái này!" Đường Dịch như không nghe thấy ta, vừa ngẩng đầu nhìn, sợ hãi nói: "Chuyện gì thế này? Những thanh kiếm này...... Chẳng lẽ đây là thứ đại ca thấy sao?"
Hình như bây giờ Đường Dịch mới lĩnh ngộ được, ta vừa nói 'Nếu có một vạn thanh kiếm', cũng không phải nói ngoa.
Chẳng qua thời cơ không tốt lắm, những thanh kiếm này, sắp bắt đầu động thủ.
Làm vũ khí, xưa nay không trong mười tám loại binh khí, thậm chí là hàng ngũ kỳ môn binh khí.
Hán tử trên giang hồ luận võ tranh thắng, có dựa vào binh khí độc môn nhà mình, cũng có dùng binh khí giang hồ lưu hành, cũng có thần binh tỏa khói xanh mộ phần mà tổ tiên truyền cho. Cũng có người vàng bạc đầy kho, tốn giá trên trời mời đại sư rèn đúc hoặc là giá cao mua vào. Nhưng rất ít người, lựa chọn dùng tơ làm vũ khí.
Tạm không luận độ thịnh hành của chuyện dùng tơ làm binh khí trong võ lâm, chỉ nói đặc tính của tơ, là có thể minh bạch vì sao ngay cả kỳ môn binh khí cũng không vào.
Sợi tơ, cực nhỏ cực nhẹ, không mũi không nhọn, chính là thiên hạ chí nhu chi vật. Dùng thủ pháp cương mãnh vận dụng, nhất định làm nhiều công ít, tự tìm khổ ăn. Nếu dùng thủ pháp âm nhu, lại có khuyết điểm không đủ lực sát thương. Tơ vốn là chí nhu chi vật, nhu càng thêm nhu thì sử dụng thế nào. Dùng thế công chính diện, khó mà phá yếu hại của người, phá vỡ binh khí của địch. Càng không nói lúc phòng ngự chống cự, tất nhiên bị địch thủ ứng tay phá vỡ, không đáng kể.
Mặc dù binh khí như tiên pháp, phất trần, vân tác, đại hành kỳ thị trong chốn võ lâm, nhưng dù sao có khác biệt cơ bản với tơ.
Dùng binh khí phất trần mà nói, một cây phất trần tạo thành từ trăm ngàn sợi tơ, mềm mại vô cùng. Nhưng đây là tụ tơ thành bó, uy lực tự tăng, không giống sợi tơ nhu nhược bất lực. Nếu giật một sợi tơ, giao cho cao thủ phất trần sử dụng, hắn không bất mãn kêu 'Thiện tai', rồi đánh cho ngươi gặp hòa thượng mà hô đạo trưởng mới lạ.
Trong chốn võ lâm, cũng có người có thể dùng tơ thép dây kẽm thi triển thòng lọng, kỳ kỹ thừng gấm. Thậm chí người có nội công hùng hậu, võ nghệ tinh thục, có thể ỷ vào nội lực hơn người một bậc dùng tơ làm tiên pháp. Nhưng nguyên nhân là kỹ nghệ hắn thành thạo, võ công hơn người một bậc, cũng không phải bản thân sợi tơ lợi hại. Nếu có một ngày những người này gặp kỳ phùng địch thủ, đương nhiên vẫn sử dụng binh khí bản môn.
Các môn các phái trong chốn võ lâm, cực ít dùng tơ làm vũ khí. Bởi vậy trong võ lâm, chưa chừng nghe nói có võ công lấy tơ làm chủ, cũng là vô cùng hiển nhiên.
Năm đó, ta trẻ tuổi nóng tính, nghe được tin tức Thiên Chu ăn thịt người ở vùng Thiên Sơn, vì cứu mấy thương nhân vân du bốn phương chưa từng gặp, ngay cả danh tự cùng mặt mũi cũng không biết, lòng đầy căm phẫn chạy tới bênh vực kẻ yếu.
Bằng vào khinh công của ta, tìm hơn hai tháng ở mảnh đất Thiên Sơn...... Cuối cùng thương nhân vân du bốn phương trở lại thôn xóm của bọn hắn, ta vẫn tìm khắp núi đồi. Cuối cùng thật tìm được sào huyệt Thiên Chu. Ta không nói hai lời giết vào, kết quả bên trong không có một ai, chỉ có một đống Tuyết Linh Chu còn lớn hơn chó, và lão Thiên Chu sống ngàn năm.
Một chân đạp vào, lập tức bị đám Tuyết Linh Chu lít nhít xông tới, cửa hang sau lưng còn bị bọn nó phong bế.
Phản ứng của lão Thiên Chu càng doạ người. Nhanh chóng phun ra một sợi băng tơ, còn nhanh mạnh hơn tên nỏ, sắc bén không kém mũi thép. Bất ngờ không kịp chuẩn bị, ta suýt bị nó một kích đả thương.
Ta không còn cách nào khác, nếu chỉ chạy trốn khẳng định sẽ bị số lượng Tuyết Linh Chu kinh người này, còn có lão Thiên Chu đang nhìn chằm chằm tằm ăn phân thây. Thế là ta hạ quyết tâm dùng toàn lực làm một trận lớn. Trong sào huyệt đó, chiến đấu ròng rã một tháng trời với lão Thiên Chu cùng bầy Tuyết Linh Chu. Qua một thời gian ăn nhện, uống nước tuyết. Khó khăn lắm mới làm thịt tên kia. Lúc ấy ta còn không biết độ hiếm hoi của Thiên Chu Ti, ta chỉ biết Tuyết Linh Chu Ti rất đáng tiền, thế là cầm toàn bộ trong động đi.
Đến khi ta biết thứ này đáng giá như thế, đám Thiên Chu Ti này đã bám lấy ta như oan quỷ quấn thân, thật không biết nên xử lý thế nào.
Không bao lâu sau, ta bắt đầu phiền não tác dụng của Thiên Chu Ti.
Nếu nói đem ra rèn đúc.
Mặc dù Tuyết Linh Chu Ti là vật liệu rèn đúc cực kỳ quý giá, nhưng bình thường ta không dùng binh nhận. Mà chỉ cần một đoạn tơ nhện đã có thể tạo ra một thanh lợi nhận. Cho dù ta chế tạo một bộ thập bát ban binh khí, đao thương kiếm kích búa rìu câu xiên...... Lại từ búa rìu câu xiên chế tạo đến đao thương kiếm kích, cũng dùng không hết nhiều tơ nhện như vậy a. Hơn nữa ta không muốn đánh trận, mang nhiều binh khí trên người cũng không dùng đến.
Ngoài ra có một điểm, đám Thiên Chu Ti này cứng cỏi hơn Tuyết Linh Chu Ti nhiều lắm. Khó rèn đúc hơn Tuyết Linh Chu Ti nhiều.
Tuyết Linh Chu Ti có chứa hàn độc, bởi vậy vũ khí thêm Tuyết Linh Chu Ti đều có hàn tính, vô cùng đặc sắc. Nhưng với Thiên Chu Ti lại thành trở ngại. Hàn độc của Thiên Chu Ti mạnh hơn Tuyết Linh Chu Ti trăm lần. Chạm vào là trúng độc, hơn nữa lan ra cực nhanh. Nếu không cẩn thận hít phải hàn khí, hàn độc có thể xâm nhập phủ tạng trong nháy mắt, chẳng mấy chốc thành một cây băng côn.
Vì thử độ bền bỉ của Thiên Chu Ti, ta đã từng nhóm lửa để nướng, kết quả là thử được sự lợi hại của hàn độc. Bởi vì không đốt đứt được Thiên Chu Ti, trái lại lửa tắt.
Muốn xử lý loại tài liệu này, ta phải đi tìm chú luyện sư tốt nhất trên giang hồ. Mà chú luyện sư tốt nhất thì ở chú hào tốt nhất.
Xưởng rèn đúc tốt nhất thiên hạ, không ngoài tứ đại quý tiệm, Bắc Hải Minh Kính cung, Ma cảnh Vân Thiên cung, Giang Nam Lạc Kiếm sơn trang, Thục trung có Đường Môn.
Tứ đại quý tiệm này đều có ưu điểm, đều có khuyết điểm, đều có tính tốt cũng đều có tính xấu. Nhưng đều có một chỗ giống nhau, chính là không tiếp đơn hàng của người lạ.
Ta vất vả trăm phương ngàn kế, bắt một chú luyện sư không tệ của Đường Môn đến làm công cho ta. Kết quả hắn chỉ có thể chế Tuyết Linh Chu Ti thành cái hộp, không thể làm gì Thiên Chu Ti.
Độ dẻo dai của Thiên Chu Ti đã vượt qua nhận thức của rất nhiều chú luyện sư đối với tài liệu, tài liệu không thể gia công đã không tính là tài liệu. Bởi vậy chuyện xử lý Thiên Chu Ti bị buộc trì hoãn.
Nếu nói bán, còn khó hơn rèn đúc.
Chỉ riêng Tuyết Linh Chu Ti đã quý muốn chết, giá cả Thiên Chu Ti chính ta cũng không biết nên ra bao nhiêu. Ta cũng không nghĩ ra người nào có thể gặm được nhiều Thiên Chu Ti như vậy. Chẳng lẽ muốn ta đi giao dịch với hoàng thượng sao......
Tới tới lui lui vẫn không thể xử lý, thế là ta phân một nửa Thiên Chu Ti, bỏ vào hộp Tuyết Linh kia, cất trong bảo khố Dạ La bảo. Tạm xem như sưu tầm của Dạ La bảo, tiện thể nếu sư phụ muốn ta nộp bảo vật vào Số Hải Trầm Châu các, ta cũng có thể giao ra.
Một nửa còn lại thì ta mang bên mình, vạn nhất ngày nào đó nghèo rớt mùng tơi, ta sẽ lấy ra đổi bạc.
Mấy năm sau đó, ta gặp được một kỳ nhân dị sĩ. Người này cải biến ý kiến của ta với Thiên Chu Ti.
Hắn xưng đến từ đại hải chi ngoại, ở một quốc gia tên là Phù Tang. Quốc gia này ở hải ngoại xa xôi, lãnh thổ không lớn, nhưng có không ít kỳ nhân. Giống Bắc Cương chi bắc Cao Ly, quốc thổ tuy nhỏ, nhưng cách một thời gian, chắc chắn sẽ có một số nhân vật lợi hại tiến vào võ lâm Trung thổ. Nghe nói đi Trung đồ một chuyến, là con đường bắt buộc của võ đạo bọn hắn.
Binh khí kỳ nhân này dùng là một cuộn tơ thép. Dùng tay thao tác, như nhện trải lưới. Hắn dùng tơ thép này âm thầm giết người, địch nhân không để ý chút nào, hơn nữa còn có kỳ hiệu trong đêm tối. Hắn tự xưng là thao huyền sư. Nội lực võ kỹ đều không dưới cao thủ nhất lưu của Trung thổ. Hơn nữa thường có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh thắng địch nhân mạnh hơn hắn một bậc. Dựa vào sợi tơ trong tay hắn. Năm đó ta đã từng giao thủ với hắn, để quan sát loại võ kỹ kì lạ của hắn ở cự ly gần.
Thiên Chu Ti bền bỉ hơn sắt thép, độ mềm mại lại tương tự tơ nhện bình thường, có thể nói là trọng cả cương nhu. Mặc dù không dễ dùng như tơ thép, nhưng chỉ cần nắm giữ hợp lý, cũng có thể học phương thức thao huyền để sử dụng.
Bắt đầu từ đó ta cảm thấy, Thiên Chu Ti không thể trở thành tài liệu rèn đúc, có lẽ làm vũ khí, là phương pháp sử dụng tốt hơn.
Nhưng khi đó ta bị trăm vụ quấn thân, không có thời gian nghiên cứu cách dùng tơ. Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, cất đi không biến thành hành động.
Cho đến năm ta hai mươi sáu tuổi, tìm một rừng trúc yên tĩnh ở ngoại thành Nam Kinh xây phòng, ở đấy một mình. Mỗi ngày xem Hắc Bạch Giám nghe ngóng dân sinh dân tình, đại sự giang hồ thiên hạ, dật văn mỹ nhân hương diễm. Ngoài ra, chính là muốn sáng chế một môn võ công của mình.
Thái sư phụ có Đại La Ngũ Thần Kinh để lại cho đệ tử, ngoài ra còn có kiếm pháp độc môn của mình.
Sư phụ ta có Thiên La Bảo Giám, trừ cái này còn có võ công độc môn chỉ hắn mới dùng được.
Những võ công bí truyền này sẽ được ghi vào lịch sử Đại La sơn, làm quang huy của bọn hắn lưu truyền hậu thế.
Mặc dù ta không muốn làm chưởng môn, sớm muộn cũng trốn tránh trách nhiệm này. Nhưng thân là một phần tử của Đại La sơn, bị ức hiếp làm nhục...... Khụ khụ, chiếu cố hơn hai mươi năm, không lưu lại bí kỹ độc môn của mình trên Kinh Mộng Vũ Thiên phong, luôn cảm thấy sẽ bị lão hỗn đản kia chê cười —— ta nói là sẽ phụ lòng sư phụ bồi dưỡng!
Buồn bực ngán ngẩm, ta lại nghĩ tới Thiên Chu Ti trên người.
Trong hai năm ẩn cư rừng trúc, ta không nghiên cứu tu luyện nội công, mà cẩn thận nghiên cứu cách dùng Thiên Chu Ti làm vũ khí. Đây là một loại võ kỹ mới, rất ít lưu hành trên giang hồ, cũng không có võ công khác để tham khảo xác minh, cho nên rất tốn thời gian.
Mà vì thế, ta mới chịu tốn nhiều tâm lực để nghiên cứu. Bởi vì một khi luyện thành, đây sẽ là võ công võ công độc môn của ta. Trên giang hồ không còn môn thứ hai giống nó.
Năm đó cao thủ Phù Tang kia dùng thủ pháp đặc thù nào đó để điều khiển tơ thép, hình như còn có không ít cơ quan. Nhưng ta không biết thủ pháp đó, cũng không nghĩ ra cơ quan đó là gì, thế là đành phải dùng phương pháp của ta.
Ta, dùng nội gia chân khí để điều khiển Thiên Chu Ti.
Kết quả là, ý nghĩ hão huyền này làm ta ăn đủ đau khổ!
Từ sau khi nội công đại thành, ta không gặp phải khó khăn gì trên võ học. Nhưng nghiên cứu môn võ công này làm ta đâm phải tấm sắt.
Bản thân liên kết giữa tơ và chân khí đã không dễ dàng.
Quán chú chân khí trên binh khí bình thường không khó, nếu nội công cao một chút thì càng thêm đơn giản. Bởi vì binh khí bình thường tương đối lớn a! Tối thiểu lớn hơn kinh mạch nhân thể a!
Chân khí bình thường lấy tu luyện thập nhị chính kinh làm chủ, kinh mạch tay chân tam âm tam dương, tổng cộng thập nhị chính kinh. Sau khi hình thành, nội lực cũng tự ly thể. Cho nên dùng tay chân vận dụng nội lực luôn dễ hơn chỗ khác. Lúc vận dụng chân khí, thường thường độ lớn nhỏ của nó tương thông với kinh mạch. Độ lớn của chân khí, bình thường mà nói, tương tự hai ngón tay chập lại.
Mà cơ hồ bất kỳ binh khí gì, đều lớn hơn mức này, cho nên không tồn tại vấn đề gì.
Nhưng ta muốn dùng chân khí điều khiển tơ, thậm chí là điều khiển như tay, vậy nhất định phải mài chân khí nhỏ như tơ. Thường nhân luyện chân khí càng lớn, nội lực tu vi càng cao. Ta thì đi nguợc lại con đường cũ, rèn luyện chân khí thành một sợi tinh tế. Thường có người hình dung chân khí như tơ, nhưng nói cho cùng là hình dung, muốn làm đến bước này coi như khó.
Chỉ cửa này ta đã tốn hai tháng. Mới có thể tùy thời tùy chỗ, tùy tâm sở dục mài chân khí thành mảnh như kim khâu.
Mà muốn thao túng chuẩn xác càng là chuyện hao tâm tổn trí. Dùng chân khí điều khiển một sợi tơ, muốn điều khiển tự nhiên, làm ta cảm thấy như dùng hai cái đũa lớn hơn phương thiên họa kích mà còn rất dài, kẹp vào một chân của con kiến. Ta tốn thêm ba tháng ở đây, đến khi ta có thể khống chế Thiên Chu Ti tinh chuẩn xuyên qua lỗ kim ngoài mười trượng, mới xem như đại công cáo thành.
Hơn một năm sau đó, ta một mực nghiên cứu đủ loại phương thức dùng chân khí vận dụng Thiên Chu Ti.
Bao gồm —— dùng Thiên Chu Ti khống chế bàn chải đánh răng, dùng Thiên Chu Ti ăn cơm, dùng Thiên Chu Ti viết chữ, dùng Thiên Chu Ti làm võng đi ngủ.
Tốn một năm, vậy mà ta thành công!
Lúc này, áo mỏng trên người ta dệt từ Thiên Chu Ti.
Bởi vì lớn lên ở Đại La sơn từ nhỏ, quần áo của các sư huynh đệ đều có người nhà đưa tới. Chỉ có ta phải dựa vào chính mình, cho nên đại bộ phận y phục của ta đều là thỉnh giáo sư nương, sau đó tự mình làm. Dần dà, ngón tay ta cũng coi như linh hoạt. Y phục dệt từ Thiên Chu Ti, đông ấm hè mát, kèm theo thuộc tính hàn độc giảm nhiệt, mùa hè càng hữu hiệu.
Mấu chốt không ở bản thân y phục, mà ở tốc độ ta dệt y phục.
Thiên Chu Ti dùng chân khí vận hành sớm đã khác với chuyển vận bình thường. Lúc trước cần một ngày đêm mới có thể làm ra y phục, dùng chân khí để làm, không cần một chén trà đã xong.
Ta còn có thể dùng Thiên Chu Ti làm ra các kiểu y phục, giày thậm chí là khôi giáp.
Thậm chí lúc đi vệ sinh không mang giấy, ta còn có thể dùng Thiên Chu Ti để lấy giấy chùi. Cho dù lão Thiên Chu phục sinh, ta cảm thấy nó cũng không dùng tốt hơn ta.
Vẫn nói trạch nam xuất kỳ tích.
Thầm cho rằng, đây là nói những vĩ nhân như Khương Tử Nha, Lỗ Ban, Gia Cát Lượng, còn có kẻ hèn này!
Bây giờ Thiên Chu y được chân khí của ta điều khiển, nhanh chóng biến thành từng sợi ta, bắt đầu tách ra, khôi phục thành dáng vẻ nguyên bản.
Đường Dịch không biết ta muốn làm gì, nhíu mày nói: "Đại ca, quần áo ngươi há miệng, sợi đã tuột ra."
"...... Im lặng."
Ta hơi vận công, vạn thanh phi kiếm trước mắt bắt đầu rục rà rục rịch, lại khôi phục trạng thái run rẩy lúc đầu. Dường như đang hưng phấn bộc lộ tính công kích của bọn chúng.
"Để ngươi xem một chút đi. Chẳng qua ngươi phải bảo mật với người khác, đây là bản sự không truyền ra ngoài."
Ta hư chỉ gảy ra, một sợi tơ trong tay chạm vào Đường Dịch, chân khí độ nhập, huyễn ảnh trước mắt hắn lập tức biến mất.
Đường Dịch đang tránh vội, vốn định nhảy lùi ra thật xa, chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh tập thể, đồng thời có một trận ấm áp lấn át hàn khí, huyễn ảnh trước mắt hắn đột nhiên biến mất.
"Đây, đây là sao......"
"Ta dùng Thiên Chu Ti chạm vào thân thể ngươi, sau đó độ tâm thức vào, để ngươi nhìn thấy thứ giống ta. Hàn khí Thiên Chu Ti hơi cản trở, bây giờ ngươi nên thấy được a."
"Cái này!" Đường Dịch như không nghe thấy ta, vừa ngẩng đầu nhìn, sợ hãi nói: "Chuyện gì thế này? Những thanh kiếm này...... Chẳng lẽ đây là thứ đại ca thấy sao?"
Hình như bây giờ Đường Dịch mới lĩnh ngộ được, ta vừa nói 'Nếu có một vạn thanh kiếm', cũng không phải nói ngoa.
Chẳng qua thời cơ không tốt lắm, những thanh kiếm này, sắp bắt đầu động thủ.