[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 300 : Thế gian Tài Hoán · chiến quỷ

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, chính là một bộ võ học đặc thù mà năm đó tiên tổ Kim Ngân tông sáng tạo, để tranh phong với anh hùng thiên hạ (chủ yếu là với Thần Châu đại hiệp).
Môn võ công này uy lực hùng vĩ, thần diệu vô cùng. Có thể hỗn hợp võ công có căn nguyên khác biệt, lai lịch khác biệt, thậm chí là trọng điểm âm dương chính phản hoàn toàn khác biệt làm một, để một người sử dụng. Luyện đến cảnh giới tối cao, thậm chí có thể lập tức tái hiện toàn bộ võ công mình nhìn thấy, là căn cơ để Kim Ngân tông được hưởng đại danh trong võ lâm.
Bản thân võ công trên giang hồ đã thiên kì bách quái, võ công giữa các môn các phái đều có ngăn cách, tựa như võ công Phật Đạo khó có thể tu luyện đồng thời. Võ công chính tà cũng khó có thể tu luyện đồng thời. Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết có thể tiêu trừ ngăn cách này, dung hội quán thông võ công, đây là tiên phong trong võ học. Cũng là một trong những nguyên nhân Kim Ngân tông được tôn sùng là Bạch Vương thất quan.
Nhưng nội công tâm pháp trong đó, lại bá đạo vô tận, đi con đường quá mức cương mãnh. Bởi vậy phàm là người tu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, đều không thể rời khỏi hai loại đồ vật. Nữ nhân và đan dược.
Bởi vì Kim Ô Phệ Nguyệt dùng tâm pháp cương mãnh hơn người, cưỡng ép hội tụ các loại võ công làm một, cho nên luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết càng cao, càng cần điều tiết âm dương nhị khí trong cơ thể. Như vậy Thái Âm Đan của Hoắc gia, còn có giao hợp với nữ tử, là không thể thiếu.
Nhưng, đây là nói về đệ tử tu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết.
Môn nhân có tư cách tu luyện công này, trong Kim Ngân tông ít cũng hơn trăm người. Có thể nhìn thấy cảnh giới thượng thừa nhất, lại chỉ có lác đác mấy người.
Môn võ công này, sở dĩ gọi là Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, vì có liên quan tới Bình Thiên Nhận Kim Ô Phệ Nguyệt.
Khai Thiên Thất Nhận, đều có dị năng đặc thù.
Kim Ô Phệ Nguyệt, năm đó được danh nào này, chính là bởi vì đao này có một dị năng cực kì kinh người —— hút nội kình của người ta.
Nói là hút nội kình của người ta, nhưng không phải chiếm công lực của người ngoài thành của mình. Mà là dùng đao làm chất dẫn, có thể ăn cắp một bộ phận kình lực mà địch nhân công tới, tăng cường thế công của mình.
Nhưng trong tay tiên tổ Kim Ngân tông, dị năng này lại có công dụng khác.
Lúc làm ra Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, tiên tổ Kim Ngân tông được đao này dẫn dắt, bởi vậy phương thức hành khí rất gần với mạch hút công kình trên đao.
Khi luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết đến cảnh giới tối cao, nếu địch nhân cũng dùng Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, thì cầm Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay vận công, có thể hấp thụ nội lực đối phương luyện vào cơ thể mình.
Nội lực tiên tổ Kim Ngân tông rất cao, ít người sánh được, bởi vậy lúc đầu, pháp môn này chỉ là phương thức để trừng phạt phản đồ. Làm pháp môn luyện công mà nói, phương pháp này hại nhiều hơn lợi.
Bởi vì Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết thiên về bá đạo, nếu lại thêm công lực của người ngoài, rất có thể vượt qua phạm vi bản thân có thể khống chế, mất đi thần trí, biến thành máy móc cường đại, nhưng chỉ biết chiến đấu.
Trong lịch sử Kim Ngân tông, từng có mấy lần nguy hiểm diệt môn. Mỗi một lần đến lúc cuối, tông chủ đều không thể không hi sinh đệ tử, chế tạo ra cỗ máy giết người này.
Cỗ máy giết người này, được gọi là —— Kim Ô Chiến Quỷ.
*********
"Đi nhanh lên."
Đại hán chê phiền đẩy một cái, Kim Vương Tôn toàn thân bất lực bị đẩy đến lảo đảo, suýt ngã sấp xuống. Tóc dài che khuất khuôn mặt, không nhìn ra nét mặt của hắn.
Đại hán hùng hùng hổ hổ, mặc trang phục vệ sĩ, y phục lại xiêu xiêu vẹo vẹo, chính là Long Tại Thiên vừa rồi trông coi đại môn hoàng cung.
Áp giải Kim Vương Tôn, là hai vị cao thủ trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ. Theo thứ tự là cao thủ Quân Vương trắc xếp thứ mười bốn 'Bách Chiến Bất Tử’ Bạch Lai Mộ, còn có người thứ mười bảy 'Phi Long Tại Thiên' Long Tại Thiên.
Căn cứ điều động mới nhất, 'Kinh Thiên Thánh Thủ' Đường Dịch thăng làm người thứ mười sáu, Long đại nhân ngoài kính ngồi ghế chót ra, còn phải sử dụng thời gian nhàn rỗi làm người hầu trong hoàng cung. Triều đình đều phỏng đoán, chắc Long đại nhân đắc tội người nào đó, cho nên mới rơi vào kết cục như thế. Nhưng xưa nay, mặc dù Long Tại Thiên làm người hơi cuồng vọng, đến cùng là tử đệ của quan lại nhân gia, vẫn biết phân tấc. Nhất thời không thể đoán được hắn đắc tội ai, bất đắc dĩ đành phải quy tội cho Lục Phiến Ôn Thần.
Đè chuyện này xuống không đề cập tới, lại nói lúc này Long đại nhân tràn đầy oán khí, bực bội không thôi. Hắn trông cửa thành hai ngày liên tục, đêm tiểu niên vẫn phải trực ban. Khó khăn lắm mới đến lúc thay ca, kết quả Vương công công đến tuyên, muốn hắn áp giải Kim Vương Tôn......
Long đại nhân tức giận a! Trông thấy Kim Vương Tôn liền không vừa mắt. Nghe nói Kim Vương Tôn phạm tội khi quân, không giữ được vị trí tông chủ. Dọc theo con đường này, nếu không gõ gõ đập đập, bỏ đá xuống giếng, vậy cũng quá mất uy phong của Long đại nhân ta.
"Này, ta nói, Kim Ngân tông có tiền như thế mà không cho ngươi ăn cơm sao? Sao đi đường cũng không xong, chỉ biết cúi đầu cong gối a? Nói ngươi đấy! Này này này! Ngươi nói đi a?"
Vừa nói vừa giơ đại thủ chọc mạnh vào đầu Kim Vương Tôn, Kim Vương Tôn cúi đầu ẩn nhẫn, không nói một lời.
Long Tại Thiên chọc cao hứng bừng bừng, còn muốn tìm cớ chỉnh hắn một hồi, lại nghe được nam tử bên cạnh nói.
"Long đại nhân, mặc dù người này là phạm nhân, nhưng thân phận đặc thù không giống bình thường, ngươi làm như vậy không quá phù hợp."
Nam tử nói chuyện ước chừng hai mươi tuổi, trông thanh tú, dáng người cũng mỏng manh, đeo một thanh bội đao bên hông. Lúc nói chuyện, mặc dù ngữ khí nho nhã lễ độ, thần thái lại không kính cẩn nghiêm túc, có vẻ ung dung.
Người này chính là Bạch Lai Mộ, danh xưng 'Bách Chiến Bất Tử', xếp thứ mười bốn trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ. Mặc dù hắn còn trẻ, nhưng sư thừa lại hết sức hiển hách. Đến từ Tương Tư hạp Bạch gia ,một trong Bạch Vương thất quan. Một thanh khoái đao vô cùng có danh khí trên giang hồ, có danh xưng Cuồng Phong Khoái Trảm.
Đừng nhìn hắn hào hoa phong nhã, dưới tay lại rất cứng, xếp hạng còn trên Long Tại Thiên, có thể thấy thực lực không phải bình thường.
Luận võ công hai người này, chỉ một người đã có thể giao thủ với Kim Vương Tôn, vì thế hoàng thượng mới muốn bọn hắn phụ trách áp giải.
Long Tại Thiên cười khà khà nói: "Bạch thiếu hiệp, người này tội phạm khi quân, làm hoàng thượng tức giận quá chừng. Ta trêu đùa hắn, cũng là xả giận cho hoàng thượng. Sao ngươi phải ra mặt cho hắn?"
"Vậy cũng được." Bạch Lai Mộ cười nhẹ một tiếng, trong mắt thoáng qua vẻ thông minh: "Chỉ là nếu sau này hắn có chuyện gì, bị thương hay bị bệnh, hoàng thượng muốn điều tra, tra được Long đại nhân từng đánh hắn. Sợ rằng nợ này phải tìm ngài, ngài thấy đúng không?"
Kim Vương Tôn phạm tội với hoàng thượng, hoàng thượng còn chưa nói nên xử lý như thế nào. Thân phận người này đặc thù, hơn phân nửa sẽ không giết, nhưng không phải không thể hạ chút dược, thả chút độc cho hắn, đối ngoại tuyên bố sinh bệnh ôm bệnh, dưỡng ở kinh thành một năm nửa năm. Bây giờ Long Tại Thiên đẩy hắn, nếu truyền tới tai hoàng thượng, không phải có sẵn một con dê thế tội sao?
Long Tại Thiên càng nghĩ càng đúng, lẫm liệt nói: "Bạch thiếu hiệp nói đùa, tại hạ đánh hắn lúc nào, rõ ràng vừa rồi hắn tự ngã." Sau đó nghiêm trang đứng bên cạnh Kim Vương Tôn, nhìn không chớp mắt, giả bộ như không động tới hắn.
Bạch Lai Mộ không nhịn được cười lắc lắc đầu, tiếp theo nói với Kim Vương Tôn: "Kim công tử, chúng ta phụ trách áp giải ngươi, sẽ công bằng với ngươi. Sẽ không đánh ngươi, mắng ngươi. Nhưng ngươi cũng phải phối hợp, nếu nửa đường muốn chạy trốn, hoặc là chơi hoa dạng. Xin lỗi, hoàng thượng có thánh chỉ, hai người chúng ta có thể giết bất luận tội. Mời ngươi tận lực phối hợp."
Kim Vương Tôn đầu bù tóc rối, được nửa ngày, dưới mái tóc dài mới mới truyền ra một tiếng 'Ừ'.
Bạch Lai Mộ nói: "Như thế rất tốt."
Đoàn người chậm rãi đi đến hành quán. Trước hành quán của Kim Vương Tôn bị binh mã Thuận Thiên phủ bao vây, bên trong lại có người Kỳ Lân vệ và Lục Phiến môn giám sát. Hôm nay đã bỏ lệnh cấm, buổi sáng binh mã đã rút đi.
Nhưng lúc này trở về, ngoài hành quán vẫn đầy quan binh như cũ. Thì ra hoàng thượng sớm có kế hoạch thu thập Kim Vương Tôn, trong hành quán có nhiều cao thủ của Kim Ngân tông, hoàng thượng đợi Kim Vương Tôn vào cung, sau đó sai người khống chế hành quán. Gia nô Kim gia, đến thuộc hạ có võ công cao cường, toàn bộ bị bắt, trói dây thừng, tập trung trong một kho củi bẩn thỉu.
Kim Vương Tôn vừa hiện thân, chúng gia nô đều kinh hoảng. Bọn hắn là gia nô của Kim gia, nhất định phải suy nghĩ cho chủ tử. Biết quan hệ của Kim Vương Tôn với triều đình cực kỳ trọng yếu. Cho nên lúc bị bắt, bọn hắn nhìn thấy là người của triều đình, cơ hồ không phản kháng chút nào. Thật không nghĩ đến ngay cả Kim Vương Tôn cũng bị bắt.
Kim Vương Tôn nháy mắt ra dấu với bọn hắn, mấy gia nô chấn động hổ khu, trong mắt có sắc thái bi tráng.
Long Tại Thiên muốn áp giải Kim Vương Tôn vào một gian trống, Kim Vương Tôn chợt kêu lên: "Long Tại Thiên! Lão tử liều mạng với ngươi!"
Nhảy lên, một quyền nhắm ngay mũi Long Tại Thiên!
Long Tại Thiên nhanh tay lẹ mắt, há lại để Kim Vương Tôn không có nội lực được như ý. Chộp tới, lại thấy bàn tay Kim Vương Tôn xoay một vòng, mình đánh vào không trung, chính là chiêu số Chân Giò Quy Ngã Đại Pháp trong « Dạ La Thư ».
Phương pháp này bắt nguồn từ Đại La Không Chưởng, Kim Vương Tôn không còn nội lực, chưởng pháp không giảm tinh diệu. Khẽ cong khẽ vòng, vòng qua cánh tay Long Tại Thiên, đập vào má trái Long Tại Thiên.
Long Tại Thiên bị một người không có nội lực đánh trúng, lập tức không nhịn được: “Lão tử còn phải giữ thể diện cho ngươi sao!" Chân to đạp một cái, đá Kim Vương Tôn vào kho củi.
Bạch Lai Mộ rút đao nơi tay, xông tới, một đao đặt ngang cổ Kim Vương Tôn, quát: "Ta sớm đã nói! Nếu có phản kháng, giết bất luận tội! Phải chăng Kim công tử không để lời của tại hạ trong lòng!"
Kim Vương Tôn khó khăn ngẩng đầu, cười lạnh nói: "Bạch thiếu hiệp, ngươi xử sự phán xét, Kim mỗ chịu phục. Chỉ là Long Tại Thiên nhục người quá đáng, Kim mỗ đường đường nam nhi bảy thuớc, làm sao nuốt được cơn tức này?"
Bạch Lai Mộ thầm nghĩ: Vẫn là hành động theo cảm tính, vẫn nói Kỳ Lân vệ làm việc bá đạo, không thèm nói đạo lý, quả thật không giả. Thật biết thêm phiền.
Kim Vương Tôn lại nói: "Tại hạ đích thực làm sai chuyện, hoàng thượng muốn trách phạt, ta làm hạ thần đương nhiên vui lòng phục tùng. Nhưng kiểu gì cũng không tới phiên người ngoài cáo mượn oai hùm. Kim Vương Tôn luôn trung thành tuyệt đối với triều đình, rõ như nhật nguyệt. Thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Tra đao vào vỏ, Bạch Lai Mộ đỡ Kim Vương Tôn dậy. Cảm thấy tuy người này đã là tù nhân, không giảm khí độ chút nào, thật có phong phạm thế gia.
Kim Vương Tôn chịu một cước của Long Tại Thiên, hình như tổn thương không nhẹ, chống bàn không động đậy, thở dốc không thôi. Giữa tóc đen lộ ra khuôn mặt đỏ như máu, chính là dấu hiệu bị nội thương.
Bạch Lai Mộ nói: "Kim công tử thụ thương, nếu thế, cũng không cần tìm phòng nữa, nghỉ ngơi ở đây đi."
"Chậm!"
Long Tại Thiên trợn mắt lên, mắng: "Mẹ nó, bớt giả vờ ngớ ngẩn cho lão tử." Cất bước đi lên, một tay kéo Kim Vương Tôn ra.
Bạch Lai Mộ và Kim Vương Tôn đều ngẩn người, Long Tại Thiên quát: "Con mắt của đại nhân nhà ngươi từng luyện trong trong lò luyện đan của Lão Quân! Từ lúc đi vào, tiểu tử ngươi đã không bình thường, con mắt luôn liếc đám hôi tôn tử này. Còn cố ý mượn cớ đánh người, làm lão tử đá ngươi vào kho củi, muốn ta nhốt ngươi cùng với những thuộc hạ này. Nếu ngươi không muốn giở trò, lão tử theo họ Vại Lớn của ngươi!"
Mặc dù Bạch Lai Mộ còn trẻ, nhưng cũng không ngu ngốc, nghĩ lại thấy rất có đạo lý. Nếu Kim Vương Tôn không phục, sớm không động thủ muộn không động thủ, lại động thủ vào lúc này, thiên hạ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cảm thấy rất hoài nghi.
"Ngươi nói xấu ta!" Mặt Kim Vương Tôn đỏ lên, tránh thoát đại thủ của Long Tại Thiên, quát: "Kim Vương Tôn ta cúi ngẩng không thẹn! Nếu ngươi không tin, để chứng minh lòng trung với hoàng thượng, ta giết bọn hắn cho các ngươi xem!"
Kim Vương Tôn đột nhiên đi cướp Kim Ô Phệ Nguyệt Bạch Lai Mộ canh chừng, đương nhiên Bạch Lai Mộ sẽ không để hắn đắc thủ.
Nhưng Kim Vương Tôn như tức giận đến điên, cũng mặc kệ Bạch Lai Mộ còn nắm đao, một đao bổ vào người gia phó của mình!
Bình Thiên Nhận sắc bén tuyệt luân, tuy Bạch Lai Mộ phản ứng nhạy bén, vội vàng thu hồi đao, một đao này đã chém đứt thiên linh cái gia phó. Máu phun năm bước, không sống được nữa.
Bạch Lai Mộ nghĩ thế nào cũng không ra, với người của mình, vậy mà Kim Vương Tôn nói giết liền giết. Thấy thế hắn ngẩn người.
Kim Vương Tôn lại cầm Kim Ô Phệ Nguyệt, đâm đao vào thi thể gia nô kia, trên khuôn mặt huyết hồng còn có nụ cười tà dị.
"Ngươi điên rồi!"
Bạch Lai Mộ chợt cảm thấy khí lạnh bốc lên sau gáy, vận lực đoạt Kim Ô Phệ Nguyệt tới, nhưng không đoạt được. Lại tăng thêm ba phần lực đạo, vẫn không nhúc nhích. Nào giống công lực hoàn toàn biến mất?
"Ngươi! !"
Long Tại Thiên kêu lên: "Súc sinh khá lắm!"
Tuyệt không nói nhảm, một quyền trực tiếp chào hỏi trên mặt Kim Vương Tôn. Hai tay Kim Vương Tôn cầm Kim Ô Phệ Nguyệt, không thể phòng ngự, bị Long Tại Thiên một quyền đánh bay ra ngoài. Thân hình hắn cao lớn, không thua gì Long Tại Thiên, nhưng không chịu lực chút nào, bỗng chốc bay ra thật xa. Trong tay vẫn nắm vững Kim Ô Phệ Nguyệt.
Kim Vương Tôn rầm một tiếng ngã vào đống củi, nhưng lại đứng lên như không bị thương.
Bạch Lai Mộ rút bội đao ra, bày thức mở đầu, hô: "Công lực của hắn khôi phục! Long đại nhân cẩn thận!"
Long Tại Thiên cũng nhìn ra không ổn, song quyền nắm chặt, cũng là khởi thủ Trường Hận Ca Quyền của hắn.
Hai người trận địa sẵn sàng.
Nhưng Kim Vương Tôn không nhìn bọn hắn. Đại đao trong tay giơ lên, không chút do dự một đao hạ xuống, vậy mà lại đâm chết một gia nô bên cạnh. Sắc mặt hắn đỏ lên, giống như sắp nổ tung, nhưng vẻ mặt lại không khó chịu chút nào. Trái lại nở nụ cười điên cuồng như đắm chìm trong dược vật.
Càng quỷ dị hơn là, vẻ mặt của gia nô bị Kim Ô Phệ Nguyệt đâm chết, cũng không thống khổ. Dường như hắn sớm biết chuyện sẽ phát triển như thế, cho dù sắp chết đến nơi, vẻ mặt vẫn bình yên.
Nhưng đến lúc sau, lại nghe gia nô kia kêu thảm một tiếng, đây đã không phải vấn đề mà tâm tính vững vàng có thể giải quyết. Tử vong Kim Vương Tôn ban cho hắn, chính là không bình yên như thế.
Thân thể gia nô đó, bắt đầu từ chỗ Kim Ô Phệ Nguyệt cắm vào, xuất hiện một loại khô héo kịch liệt. Dường như máu, hay tinh hoa sinh mệnh nào đó bị hút khô, trở thành một bộ thây khô trong nháy mắt. Lại nhìn cẩn thận, một bộ thi thể khác, cũng xuất hiện triệu chứng hoàn toàn tương đồng.
Hai người Long Bạch đều cảm thấy tê cả da đầu, dù hai người cửu lịch giang hồ, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy tràng diện tà dị như thế. Còn do một người danh xưng Bạch Vương thất quan chi hậu tạo ra.
Dường như hút no dinh dưỡng, trên phong diện của Kim Ô Phệ Nguyệt, lấp lánh một tia sáng cực kỳ yêu dị.
Kim Vương Tôn vung đại đao lên, một trận đao phong mãnh liệt mang theo mùi máu tanh cùng cương khí quét qua. Vậy mà Bạch Lai Mộ và Long Tại Thiên suýt không ổn định được thân thể.
"Đây là cảnh giới tối cao của Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, gọi là Kim Ô Chiến Quỷ. Bây giờ ta không chỉ hồi phục công lực, mà còn hơn lúc trước."
Hồng quang trên mặt Kim Vương Tôn đậm hơn, cười tà nói: "Các ngươi, ai tới chịu chết trước?"
*********
Hồng Trang điện hạ nói chuyện với tỷ tỷ xong, không chờ được phụ hoàng, đành phải tự đi tìm.
Lại phát hiện phụ hoàng đã trở về Dưỡng Tâm điện.
Hoàng thượng cũng không ngạc nhiên nữ nhi sẽ đến.
Nữ nhi mình, tự mình biết.
Trong ba nữ nhi, có lẽ Tĩnh An có thành tựu nhất, tiểu nữ nhi được sủng ái nhất. Nhưng không biết vì sao, hoàng thượng lại cảm thấy, Hồng Trang giống mình nhất. Không phải mình cũng từng có tính tình nóng nảy, lôi lệ phong hành như vậy sao.
"Hồng nhi, ngươi đã đến."
"Phụ hoàng...... Nhi thần......"
"Ha ha ha, trẫm biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, phải không? Đến, bồi phụ hoàng uống chén trà, phụ hoàng giải thích cho ngươi."
Sau đó, hoàng thượng nói hết chuyện Kim Vương Tôn làm, còn có mình bố cục đuổi bắt hắn, đủ loại nguyên do, cho Hồng Trang.
Hồng Trang công chúa kinh hãi ngây người. Nàng không nghĩ đến trong đó có nhiều bước ngoặt như vậy. Kim Vương Tôn muốn lấy nàng vì sự viện trợ của triều đình, nàng biết. Nhưng không biết trong võ lâm nơi xa, đã phát sinh một trận đấu sức kinh tâm động phách. Hơn nữa phụ hoàng mình còn tham dự.
"Còn có."
Hoàng thượng vân vê mấy cọng râu nói: "Hồng nhi, trẫm cũng đã nhìn ra. Ngươi không thích Kim Vương Tôn, cũng không muốn gả cho hắn. Đương nhiên, trẫm cũng không gả ngươi cho Minh Phi Chân không ra gì kia. Kết quả thí tuyển hôm nay, chỉ có trẫm và hai người bọn hắn biết. Kim Vương Tôn đã ngã xuống, đợi ngày mai trẫm lại cảnh cáo Minh Phi Chân, đương nhiên hủy bỏ hôn ước của ngươi. Ngươi đừng lo lắng, có trẫm ở đây, nữ nhi trẫm sẽ gả ra được."
"Nữ nhi chưa từng lo lắng điểm ấy. Hồng nhi cũng không quá muốn gả người, tình nguyện làm bạn với đao, truy cầu cực nghệ đao đạo."
Nhưng nghe được hôn ước của mình với Minh Phi Chân bị hủy bỏ, trong lòng lại có cảm giác mất mát khó hiểu.
Nói cho cùng, nàng còn chưa tra rõ, thân phận của Minh Phi Chân đây.
Hoàng thượng thì thầm nói: Hồng nhi vốn bướng bỉnh, lại thích đao từ nhỏ. Nếu thật muốn lưu lạc thiên nhai, theo đuổi cực hạn đao đạo gì đó, cô độc sống quãng đời còn lại thì phải làm sao a.
Hai cha con lại nói chuyện một hồi, Hồng Trang điện hạ bỗng nói: "Kim Vương Tôn và thủ hạ của hắn A Hổ, đều là cao thủ không thể khinh thường, phụ hoàng chỉ phái hai người, liệu có được không?"
Hoàng thượng cười nói: "Hồng nhi, ngươi chớ xem thường hai người kia. Bạch Lai Mộ tuy trẻ tuổi, võ công đao pháp tuyệt đối là hảo thủ nhất lưu trên giang hồ, cũng không thua kém Kim Vương Tôn. Tuy Long Tại Thiên trông lỗ mãng, kì thực can đảm cẩn trọng, là một nhân tài. A Hổ kia đã thúc thủ chịu trói, hai người bọn họ áp giải Kim Vương Tôn không có nội lực, tuyệt đối không thành vấn đề."
"Báo!"
Đột nhiên, Vương công công từ bên ngoài chạy nhanh vào điện, vội vội vàng vàng nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng, việc lớn không tốt!"
"Chuyện gì a Vương Thổ Thủy, hơn nửa đêm, ngươi như vậy còn ra thể thống gì?"
"Đúng, đúng, nô tài thất lễ." Vương công công vội vội vã vã nói: "Nhưng đúng là chuyện lớn không tốt a vạn tuế gia. Kim, Kim Vương Tôn, đột nhiên đại phát cuồng tính trong hành quán, cướp đi Kim Ô Phệ Nguyệt, chém giết mấy chục võ sĩ. Giết đến máu chảy thành sông a! Lúc viện quân đến, hắn và thủ hạ của hắn đã không ở hành quán, nghe nói đi hướng Lục Phiến môn!"