[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 301 : Thế gian Tài Hoán · nhập ma

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

"A!"
Theo một tiếng hét thảm phá vỡ bầu trời đêm, Kim Vương Tôn cũng hút công lực của gia nô cuối cùng vào cơ thể mình. Kim Ô chiến quỷ chi thuật, vốn là kỳ thuật dùng để trừng phạt phản đồ. Quá trình đau đớn có thể nghĩ.
Phương thức Kim Ô Phệ Nguyệt hút nội kình cực kì bá đạo, hấp lực của bản thân Huyền Thiết cộng thêm Kim Vương Tôn vận công trợ lực, hấp lực mạnh mẽ trực tiếp xoắn nát thân thể gia nô này. Ngay cả thi thể cũng không thể an bình —— đây vốn là dự định của thuật này, như thế mới có thể cảnh giới môn nhân, phán giáo chi hành tuyệt không thể vi phạm. Nhưng giờ khắc này Kim Vương Tôn lục sát trung bộc để tiếp tế tự thân, lại hoàn toàn tương phản với dự định lúc sáng lập. Giờ phút này, không thể nói là không mỉa mai.
Hai mắt Kim Vương Tôn trợn lên, sắc hóa xích hồng, toàn thân tràn ngập kình lực cuồn cuộn. Hắn một hơi ăn hơn mười cao thủ Kim Ngân tông, nếu tách ra, võ công những gia nô này không bằng hắn, nhưng nội lực cộng lại thì không thể khinh thường. Thân thể Kim Vương Tôn không thể dung nạp chân khí mạnh mẽ như vậy, to hơn một cỡ, cơ bắp căng cứng như muốn xé áo ra. Trước đây mặt hắn như quan ngọc, phong thần tuấn lãng. Lúc này diện mục dữ tợn như dã thú, đầu nhỏ, mà thân thể không ngừng bành trướng, như đặt một cái đầu lên một quả cầu đầy khí, nhìn quỷ dị không nói lên lời.
Vừa nãy hắn chém giết hơn mười người dưới đao, lại dùng Kim Ô Phệ Nguyệt hút khô tất cả gia nô từng luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, bây giờ toàn thân đẫm máu, càng đằng đằng sát khí.
Kim Ô Phệ Nguyệt vốn là một thanh cự nhận, cũng coi như to lớn với hắn, bây giờ lại có thể phù hợp.
Hắn gắng sức rút ra, rút đao khỏi người một gia nô sau cùng. Gia nô kia đã thành thây khô, căn bản không thể đáp lại, chỉ để lại huyết lưu đầy đất. Đao như rút ra từ một khúc cây khô sau cơn mưa, có cảm giác trơn nhẵn khô ráo.
Kim Vương Tôn tàn sát mấy chục tướng sĩ trong hành quán, lại dùng tâm pháp Kim Ô Chiến Quỷ, hút rỗng tất cả gia nô từng luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết. Ngay từ lúc được Kim Vương Tôn tự tiện truyền thụ Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, những gia nô này đã chuẩn bị tâm lý. Bọn hắn chính là bình công lực của thiếu chủ, chỉ cần đến hỏa hầu, sớm muộn phải hi sinh cho thiếu chủ. Nhưng không ai ngờ một ngày này đến sớm như vậy. Với võ công của thiếu chủ, vậy mà gặp đối thủ không thể chiến thắng.
Biện pháp Kim Ô Chiến Quỷ quá hung mãnh bá đạo, còn bởi vì Hoắc Thanh Nhi, Kim Vương Tôn đã không ăn Thái Âm Đan mấy tháng, thể nội âm dương nhị khí đã mất cân bằng nghiêm trọng. Hắn luyện mình thành Kim Ô Chiến Quỷ. Sợ rằng sẽ là tên điên cuồng nhất, từ khi có phương pháp này đến nay.
Kim Vương Tôn cầm Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay, đầu đau muốn nứt, chân khí quá mức dồi dào nghịch khí đi ngược, khiến diện mục hắn trở nên dữ tợn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Ghê tởm...... Minh Phi Chân...... Minh Phi Chân......"
Vì chuyên chú luyện đao, A Hổ chưa từng xem qua Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, bởi vậy có thể may mắn thoát khỏi. Hán tử to lớn lẳng lặng nói: "Thiếu chủ, chúng ta cần phải đi."
Kim Vương Tôn trầm thấp thở gấp, trong mắt toàn là sát ý huyết hồng.
"Đi...... Đi...... Minh Phi Chân...... Lục Phiến môn......"
*********
Lục Phiến môn, đêm lạnh như nước.
Tô Hiểu vừa tắm rửa sạch sẽ, da thịt tuyết nộn đỏ rực, tóc dày buộc thành một chùm đuôi ngựa hiên ngang vắt sau lưng, hoạt bát xinh đẹp lại không mất khả ái. Làm một bộ khoái mà nói, Tô Hiểu là tuổi trẻ tài cao, rất có tiền đồ. Không đề cập tới phương diện võ công, trước mắt Tô Hiểu đang tập luyện nội công tâm quyết Minh Phi Chân dạy cho. Chỉ tính tiềm chất và nhân phẩm, cũng là tài liệu tốt để đảm đương bộ khoái.
Tô Hiểu không sợ khổ không sợ mệt mỏi, chỉ có khuyết điểm này lại không quá phù hợp.
Tiểu Tô Hiểu rất sạch sẽ, một ngày không tắm rửa không chịu nổi. Còn sạch sẽ hơn các cô nương nữ khoái. Chỉ khi nào làm việc, coi như không chú ý được quá nhiều. Không nói đến chỗ nam nhân tụ tập như Lục Phiến môn, ngày đông còn tốt chút, mùa hè quả thực là hun chết người. Bởi vậy mỗi ngày cho dù rất trễ, Tô Hiểu đều phải tắm rửa xong mới chịu đi ngủ.
Tô Hiểu tắm rửa xong, nhìn lên minh nguyệt trên trời, lặng yên suy nghĩ gì đó. Sau đó dùng khăn xoa xoa mặt, đứng tại chỗ một hồi, mới hoạt bát gấp trăm lần nói: "Ừ! Cứ như vậy đi! Ngày mai chúc mừng Minh đại ca!"
Nói xong khẽ hát đi vào phòng.
"Đã muộn thế này, vẫn chưa ngủ sao?"
"A?" Tô Hiểu xoay người lại, trông thấy một mỹ nhân trẻ tuổi dung mạo tuyệt diễm, mặc một cái áo màu lam nhạt, trong ngày đông vẫn phong phanh, có thể thấy tu vi nội công cực kỳ thâm hậu. Nhưng Tô Hiểu không ý thức được điểm này, mà hoảng sợ nói: "Ngươi, ngươi là cô cô của Minh đại ca! A không đúng...... Ngươi, ngươi là Tuyệt Sắc cô nương!"
Minh Tố Vấn từng dùng thân phận Tuyệt Sắc cô nương vào Lục Phiến môn nghe ngóng tin tức của Minh Phi Chân. Với bản sự đi tới đi lui của nàng, muốn không bị người Lục Phiến môn phát hiện, hiển nhiên không khó khăn chút nào.
"Đứa nhỏ này thật biết nói mò." Nàng cười ha ha nói: "Chớ nói nhảm, ta không phải cô cô hắn. Ta là...... Tiểu sư di của hắn."
Tô Hiểu vội vội vã vã gật đầu: "A a, vậy sư di khỏe không, ta là Tô Hiểu. A không đúng, chúng ta sớm đã gặp mặt. Trí nhớ ta không tốt, ngươi chớ để ý hì hì hì."
Tuyệt Sắc cô nương cười lên một tiếng: "Được rồi, ai lại gọi như thế, gọi ta thành già. Ngươi cũng không phải sư huynh đệ đồng môn của Phi Chân, gọi ta tỷ tỷ là được."
Tô Hiểu ngoan ngoãn cúi đầu: "Tuyệt Sắc tỷ tỷ."
"Ngoan lắm."
"Nhưng, tỷ tỷ tới đây làm gì? Đêm nay Minh đại ca không có ở đây a."
"Ta biết, hắn phải đi hoàng cung." Ánh mắt Minh Tố Vấn chuyển sang lạnh lẽo, nhìn về chân trời, "Đêm nay nơi này sẽ có khách không mời mà đến, ta tới để bảo vệ ngươi."
"A? Khách không mời mà đến? Không có a." Tô Hiểu ngơ ngác nói: "Nơi này cũng chỉ có ta, còn có một thùng nước tắm. Vừa tắm xong. Những người khác đi ngủ rồi."
"Đứa nhỏ ngốc, đó là bởi vì người còn chưa tới. Ta nhận được truyền tin của hoàng cung, lập tức chạy đến đây. Ta thấy......"
Dường như Minh Tố Vấn ngửi được mùi lạ gì đó, quay người bảo hộ trước Tô Hiểu: "Người đã tới."
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, vạn dặm không mây, chỉ có một kim cầu to lớn lơ lửng trên bầu trời đêm.
Dưới ánh trăng, một đạo hắc ảnh, dùng thân pháp quỷ dị khó hiểu, gào thét mà đến!
Người kia tới rất nhanh, nhưng thân thể không nhẹ nhàng, dựa vào lực lượng tuyệt cường để tiến lên. Cho người ta cảm giác như đạn pháo.
Chân khí Kim Vương Tôn phồng lên, thân thể sưng tấy, hắn thi triển Dạ Bộ học được từ Dạ La Thư. Dạ Bộ vốn là một phương thức tu hành nội công đặc thù, có thể dần dần tăng nội lực cho người không có nội lực. Nội lực của Kim Vương Tôn vốn đã đầy tràn, bây giờ lại vận hành phương pháp này, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, ngay cả bộ pháp cũng không ổn định.
Minh Tố Vấn và Tô Hiểu đều cảm thấy khó hiểu. Minh Tố Vấn vội vàng nắm cánh tay Tô Hiểu, để phòng bị tập kích bất ngờ.
Kỳ thực sau lưng Kim Vương Tôn còn có hán tử A Hổ cao to hơn, chỉ là bị dáng vẻ của Kim Vương Tôn kinh sợ, các nàng không thể chú ý tới hắn.
Minh Tố Vấn và Tô Hiểu nhìn người này, cơ hồ đã ngây dại. Tô Hiểu nhìn hồi lâu mới nói: "Hắn, hắn là Kim Vương Tôn? Vì sao lại biến thành như vậy?"
"Người này phát rồ, đã nhập ma đạo." Minh Tố Vấn nhìn chằm chằm động tác của Kim Vương Tôn và A Hổ, thản nhiên nói: "Ta nhận được tin tức của A Cửu ở hoàng cung, mới chạy như bay đến. Hắn nói Kim Vương Tôn dùng tà công hút công lực huyết nhục của người, ta cũng không biết tình huống thật thế nào. Nhưng bây giờ, xem ra là tám chín phần mười."
Kim Vương Tôn đạp lên mái hiên, không thể ức chế chân kình tràn đầy, giẫm ra một dấu chân thật sâu trên nóc nhà. Hắn nặng nề rơi vào nội viện, đưa mắt nhìn, thấy phía dưới có hai mỹ nhân. Bây giờ thần trí hắn đã mơ hồ, lại lờ mờ nhớ một trong hai người này là nữ nhân gặp tại Họa Ảnh phường ngày đó, chính nàng dụ dỗ Hoắc Thanh Nhi tới đây. Tên kia thì là người của Lục Phiến môn, dường như rất trọng yếu với Minh Phi Chân.
Nghĩ đến đây, hắn cười tà một trận, tiếng cười phát ra từ cổ họng, như cú vọ kêu, vô cùng thê lương. Nhưng tương phản với tiếng kêu này, lại là lửa giận đùng đùng.
"Giết!"
Tay nắm chặt Kim Ô Phệ Nguyệt, vung ra một đường ô quang uy lực mãnh tuyệt!
"Chúng ta đi!"
Minh Tố Vấn quay người kéo Tô Hiểu, phiên nhược kinh hồng, tránh đi lệ mang kia. Vừa mới tránh ra, sau lưng truyền đến tiếng vang liên tục kinh khủng, liên miên không dứt. Thì ra khắp nơi phía sau Kim Ô Phệ Nguyệt, vách tường, cửa sổ, cột cửa ứng đao mà đứt! Không chỉ lưỡi đao sắc bén tuyệt luân, ngay cả kình lực của người dùng đao cũng không tầm thường.
Kim Vương Tôn một đao không trúng, quát to một tiếng: "Chạy đi đâu! Tặc tiện nhân!" Một đao cực nhanh bổ ra.
Minh Tố Vấn không chút hoang mang, tâm như băng thanh, tránh né một đao Kim Ô Phệ Nguyệt trong gang tấc. Cơ hồ lưỡi đao dính vào thịt nàng, lướt đứt mấy sợi tóc đón gió. Chỉ cần có một chút sai lầm, chính là hạ tràng đầu thân phân ly tại chỗ. Minh Tố Vấn lại bình tĩnh tự nhiên, chân đạp kỳ bộ, như hồ điệp xuyên hoa, né tránh từ bên người Kim Vương Tôn.
Khinh công Tô Hiểu kém xa tít tắp hai người, chỉ có thể lượn vòng theo.
"Mơ tưởng chạy trốn!"
Kim Ô Phệ Nguyệt lại nổi ô mang, liên tục bổ ra ba vòng tròn. Kim Vương Tôn không hổ là Giang Nam Đao Vương, cho dù thần trí mơ hồ, đao pháp vẫn tinh luyện như cũ. Ba chiêu này đến từ môn phái khác nhau, dùng Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết hỗn hợp rồi sử dụng ra, ba lần xuất thủ tự nhiên mà thành, nghiễm nhiên một thể. So với Đường Dịch phân tập võ công các nhà rồi dùng từng môn, còn hơn một bậc.
Tuyệt Sắc cô nương né tránh hai đao trước, vị trí đã không nguy hiểm như ban đầu. Nhưng A Hổ nhìn chằm chằm một bên, nàng không dám buông Tô Hiểu ra. Đành phải kéo tay Tô Hiểu liên tục né tránh.
Trong lòng cực kỳ ảo não: Nhất thời nóng lòng không mang theo binh khí. Lại chưa quen thuộc nơi đây, không có vũ khí vừa tay, đối đầu với Bình Thiên Nhận kiểu gì?
Đúng lúc này, một tiếng hô hùng hậu truyền đến.
"Quy đản Kim Vương Tôn! Lui ra cho lão tử! Sao dám đả thương sư thúc tổ của lão tử!"
"Gian tặc lớn mật, lại chiến ba trăm hiệp với ta!"
"Kim Vương Tôn, người của chúng ta đã bao vây nơi này, thúc thủ chịu trói đi!"
Ba đạo thân ảnh phá phong mà đến, cùng rơi từ nóc nhà xuống.
Người tới chính là Hồng Cửu nghe tin ở hoàng cung, không kịp thông tri Minh Phi Chân đang phá giải chữ khắc, một mạch chạy như điên đến.
Trong hành quán, Long Tại Thiên và Bạch Lai Mộ bị giết chạy trối chết, nhưng vẫn giữ được tính mệnh, một đường đuổi theo. Ba người này xuất phát có trước có sau, nhưng Bạch Lai Mộ và Long Tại Thiên bỏ thời gian điều tức. Vẫn đến chậm một chút.
Kim Vương Tôn nhìn bọn hắn, trong mắt không sợ hãi chút nào, trái lại cuồng tiếu một trận, nội lực chấn động, mái hiên cũng run rẩy.
"Đến hay lắm, tôm tép nhãi nhép, bại tướng dưới tay, diệt cùng lúc, chẳng phải sung sướng sao! !"