[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 302 : Thế gian Tài Hoán · Hàng Long

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Đám người Hồng Cửu vừa chạy tới đã kêu không tốt, Kim Vương Tôn dây dưa với hai người Minh Tố Vấn và Tô Hiểu, nhưng bọn hắn lại không thể tùy ý xen vào chiến cuộc. Đao của Kim Vương Tôn thực sự quá gần Minh Tố Vấn, với kích thước của Kim Ô Phệ Nguyệt, bây giờ không còn đủ không gian cho người thứ tư. Lúc này nếu Hồng Cửu tùy ý nhảy vào vòng chiến, hại Minh Tố Vấn né tránh không kịp, trái lại máu tung đương trường.
Đành phải ở một bên lo lắng suông, không làm được gì.
Vào lúc này, A Hổ cũng bị hai người dây dưa.
Trong hành quán, hai người Long Bạch bị Kim Vương Tôn công lực đột nhiên tăng vọt đánh cho trọng thương, nếu Long Tại Thiên không tinh mắt, nhìn ra những gia nô bị trói kia là nguyên nhân công lực Kim Vương Tôn tăng lên. Đầu tiên giả vờ muốn đánh giết bọn hắn, sau đó đột nhiên chạy trốn. Sợ rằng bây giờ hai người đã là hai bộ thi thể.
Bọn hắn vừa đến đã nhìn ra nếu A Hổ bên cạnh bổ một đao, Minh Tố Vấn đừng nghĩ có cơ hội thoát thân, thế là nghĩa bất dung từ động thủ với hắn trước.
A Hổ một lần đối đầu hai Tiềm Long Thập Thất Sĩ, lập tức rơi vào giằng co.
Giữa sân, lúc này Minh Tố Vấn mới dựa vào cân bằng tuyệt hảo, đứng thẳng dậy từ một tư thế rất khó. Với tu vi võ công của Minh Tố Vấn, nàng không để Kim Vương Tôn trước kia trong mắt. Nhưng Kim Vương Tôn lúc này rất khác với bình thường, bây giờ hắn có nội lực của hơn mười cao thủ luyện Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, cộng thêm chuôi bảo đao rất hợp với Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, công lực đã vào hàng ngũ cao thủ đỉnh tiêm. Luận lực sát thương, sợ rằng còn phải trên Giả Vân Phong thức tỉnh ngày đó.
Minh Tố Vấn lại tránh ba sát chiêu liên tiếp, nhưng không có không gian hoàn thủ. Mỗi một đao đều vừa vặn tránh được, mũi nhọn to lớn nặng nề mang theo kình phong mãnh liệt lướt qua dung nhan tuyệt thế mấy lần, làm cho đám cao thủ sau lưng hít một hơi khí lạnh.
Kim Vương Tôn đi đứng không tiện, đây là khuyết điểm duy nhất của hắn, Minh Tố Vấn nhìn ra điểm này nên lợi dụng. Dựa vào khinh công cao minh hơn Kim Vương Tôn nhiều, na di né tránh xung quanh hắn. Quả nhiên tránh được chiêu số trí mạng.
Kim Vương Tôn chém lâu không trúng, giết đỏ cả mắt, vận tám thành công lực. Kim Ô Phệ Nguyệt cuốn lên cuồng phong vạn trượng, đao quang ô mang như vẩy mực bao phủ Minh Tố Vấn cùng Tô Hiểu.
Minh Tố Vấn trầm giọng nói: "Cẩn thận!" Tay phải giữ chặt tay trái Tô Hiểu, tiến vào đao quang.
Dáng người thướt tha của Minh Tố Vấn đi về nhẹ nhàng giữa lưỡi đao, gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh, không thấy chút bối rối nào, đường cong thon dài né tránh như thiên tiên múa. Làm cho người khẩn trương, ngoài ra còn thấy rất đẹp mắt.
Nhưng trong võ học, có câu thủ lâu tất thua, Kim Vương Tôn nhiều lần tiến công, khí thế ngày càng mạnh, không gian né tránh của Minh Tố Vấn thì ngày càng hẹp, dần dần sẽ bị hoàn toàn phong kín. Cuối cùng khó thoát kết quả loạn đao phân thây.
Đúng lúc này, Tô Hiểu vẫn luôn trầm mặc cắn răng nói: "Ngươi đừng có làm càn!" Đánh ra một chưởng. Tuy thần chí Kim Vương Tôn không rõ, lại bản năng biết võ công Minh Tố Vấn cao cường, hoàn toàn không để Tô Hiểu trong mắt, bởi vậy không phòng bị. Một chưởng này đánh lên người Kim Vương Tôn, nội kình mạnh mẽ sinh ra lực phản chấn, bỗng đẩy Tô Hiểu trở về.
Nhưng vì có xung lực này, Minh Tố Vấn dứt khoát mượn lực bắn về phía sau, nhảy khỏi vòng chiến.
Kim Vương Tôn bị Tô Hiểu đánh một chưởng vào lồng ngực, chỉ cảm thấy một luồng nội kình kì lạ truyền vào, ngực hơi đau. Nhưng giờ phút này đầu hắn đau muốn nứt, hiệu quả của cơn đau khác đã giảm rất nhiều.
Kim Vương Tôn ngừng lại, cũng lập tức đuổi theo!
"Tặc tiện nhân, trốn chỗ nào!"
"Kim vại lớn, dừng tay cho lão tử!"
Một tiếng gầm thét cực kỳ hùng hậu, cùng chưởng phong mạnh mẽ đập vào mặt.
Thần trí Kim Vương Tôn mơ hồ, nhưng gặp phải nguy hiểm vẫn biết né tránh. Chưởng lực này đủ mở núi phá đá, cương mãnh vô cùng, sao dám lãnh đạm. Rút đao vẽ nửa vòng tròn, bổ về phía trước.
Một chưởng lăng không mà đến của Hồng Cửu không sợ hãi chút nào, trực tiếp đập vào thân Kim Ô Phệ Nguyệt, hai đại lực va chạm, đều là kình đạo cương mãnh bá đạo. Hai người đều thối lui ba bước, đều cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, rất khó chịu.
Vừa nãy liều mạng, Hồng Cửu lăng không kích xuống, chiếm tiện nghi, Kim Vương Tôn rút đao giữa đường, lực giảm đi. Vậy mà vẫn đánh ngang tay, đủ thấy nội lực hai người đã phân cao thấp.
Kim Vương Tôn lui ra phía sau ba bước, vừa dừng lại lập tức nâng đao lao tới.
Hồng Cửu vừa liều mạng còn đang hồi khí, không nghĩ tới Kim Vương Tôn điều chỉnh trạng thái xong nhanh như vậy. Trên thực tế, cơ thể Kim Vương Tôn tràn ngập chân khí, thuần bằng cưỡng chế mà thôi. Vừa nãy, Kim Vương Tôn mạnh mẽ đè khí huyết xuống, sau đó nâng đao chém tới.
Hồng Cửu biết dùng sức không được, hai tay xoay một vòng, đổi một bộ chưởng pháp khác, Võ Đang Miên Chưởng. Chưởng pháp này lấy tá lực làm chủ, cũng không phải võ công cao thâm gì, ngay cả Kim Vương Tôn cũng biết. Nhưng Hồng Cửu chỉ cần chút thời gian này. Hắn đẩy một cái xoay một vòng, đẩy một đao của Kim Vương Tôn đi, tranh thủ được thời gian, vừa vặn xông mở huyết mạch ngưng kết. Ngay sau đó lưng hổ hơi cong, tay phải đẩy ra một chưởng!
Chưởng lực kinh người, ngầm mang phong lôi chi thanh, chính là Côn Lôn Phong Lôi Chưởng.
Kim Vương Tôn phát giác chưởng lực của đối phương đột kích, nổi tính điên cuồng, vậy mà không tránh không né, gắng gượng ăn một chưởng. Một tay lại giơ Kim Ô Phệ Nguyệt lên thật cao, trong khi ăn một chưởng, cự nhận trùng điệp chặt xuống!
Cử động này nhìn thì điên cuồng, chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương. Nhưng Kim Vương Tôn trúng một chưởng chẳng qua chịu chút nội thương, Hồng Cửu thì một mạng ô hô. Tính ra Kim Vương Tôn có lời hơn nhiều.
Nhưng Hồng Cửu cũng không phải đèn đã cạn dầu, một chưởng khắc lên người Kim Vương Tôn, nội kình tiềm ẩn không phát, đợi Kim Vương Tôn giơ đại đao lên, Hồng Cửu quát to một tiếng: "Phá!"
Lôi kình của Phong Lôi Chưởng bộc phát! Cứng rắn đẩy thân thể to lớn của Kim Vương Tôn bay đi hơn một trượng, một đao kia chém không trúng.
"Phong, Phong Lôi Chưởng?" Kiến thức võ công của Kim Vương Tôn vốn rất uyên bác, Kim Ngân tông cất giữ bí tịch thiên hạ, trong đó có Phong Lôi Chưởng này. Hắn thấy chưởng pháp quen thuộc, thần đài hơi khôi phục thanh minh, quát: "Một chút kĩ năng đã muốn khoe bản sự!"
Đấu pháp chợt biến, rút đao về, đổi một chưởng vỗ đến. Giờ phút này nội lực Kim Vương Tôn kinh người, một quyền một chưởng phổ thông cũng có uy lực cực lớn. Một chưởng này đánh ra, chưởng phong lăng lệ vô cùng, mang theo vài phần kim thiết mờ mờ ảo ảo, tựa như lưỡi đao ra khỏi vỏ.
Hồng Cửu tinh nghiên chưởng pháp thiên hạ, thấy thế không dám khinh thường. Tay xoay một vòng, một chưởng vỗ lên không trung, kéo một chưởng uy lực vô cùng lớn của Kim Vương Tôn qua, sau đó trở tay đẩy về. Một vòng này, kình lực trầm trọng thêm mấy phần. Hai bên giao thủ, kình khí đâm đến bốn phía vang dội.
Tô Hiểu thấy thế ngạc nhiên: "Chưởng pháp của bọn hắn, thật là lợi hại a."
Minh Tố Vấn thản nhiên nói: "Đương nhiên lợi hại, đây là Không Chưởng của Đại La sơn ta và Cửu Thiên Đoạn Chưởng của Dương Châu Tống gia, cùng liệt vào thiên hạ tam quyền ngũ chưởng. Từ khi thế gian có thứ hạng này, Không Chưởng chưa từng giao thủ với Cửu Thiên Đoạn Chưởng. Đây là lần đầu tiên."
"Vậy ai lợi hại hơn a?"
"Nếu chỉ Không Chưởng và Cửu Thiên Đoạn Chưởng, còn chưa chắc chắn ai mạnh hơn. Nhưng sư điệt tôn của ta, không chỉ biết một môn chưởng pháp. Hắn tự có tuyệt học gia truyền."
Hai người đều ra chiêu dựa vào chưởng lực, chưởng pháp vốn là công phu quyền thuật cực kì cao minh, Hồng Cửu chìm đắm ở đây hơn hai mươi năm, lại chứng kiến chưởng pháp nhất lưu đương thời. Tinh thông hơn Kim Vương Tôn nhiều. Giờ phút này thần chí Kim Vương Tôn đã không rõ, chỉ ỷ vào nội lực kinh người, vận chưởng lực loạn đả, sớm đã mất đi uy năng hiển hách của Cửu Thiên Đoạn Chưởng. Tình huống như thế kéo dài, Kim Vương Tôn dần dần rơi vào thế yếu.
Hồng Cửu phát ra một tiếng long ngâm, âm thanh chấn khắp nơi, bổ ra một chưởng như kinh lôi, chưởng lực hùng hồn tự nhiên sinh ra theo chưởng. Chưởng phong cắt thịt đau nhức, bức Kim Vương Tôn phải phong đao tự thủ lần đầu tiên.
Bàn tay mạnh mẽ đánh vào Kim Ô Phệ Nguyệt, phát ra một tiếng vang thật lớn. Cự lực cương mãnh đập vào, Kim Vương Tôn lại bị đẩy lui năm bước.
Một chưởng này đánh cho khí huyết Kim Vương Tôn cuồn cuộn, muốn thổ huyết. Đầu càng đau đớn, ánh mắt càng mê loạn. Nhưng hắn vẫn nhận ra môn võ công này.
Dù sao môn chưởng pháp này, chính là chưởng pháp anh hùng mà nhiều năm qua hắn cầu mãi không được, ngạo nghễ Thần Châu đại địa mấy trăm năm, danh xưng trường thắng bất bại.
"Hàng Long...... Thập Bát Chưởng!"