[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 303 : Thế gian Tài Hoán · Hồng Cửu

Ngày đăng: 12:36 01/08/19

Kim Vương Tôn nhận ra chưởng pháp này, phong đao tự thủ, lại bị Hồng Cửu đánh cho mới lui lại lui.
"Chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng!"
Hồng Cửu hét lớn một tiếng, song chưởng dựng lên, tay trái vẽ nửa vòng tròn một kéo một đẩy, chưởng lực như sóng dữ tuôn trào. Chưởng còn chưa tới, kình khí đã đến ngực Kim Vương Tôn. Hắn vốn khổ sở vì chân khí, càng cảm thấy tức ngực khó chịu. Khuôn mặt đỏ tươi như bức huyết dịch ra, khủng bố đến làm người sợ hãi.
Một chưởng này khí thế mạnh mẽ, Kim Vương Tôn biết không thể chịu được, ra sức vung đao đánh trả. Nhưng Hồng Cửu phát chưởng trước, một chưởng này đập vào Kim Ô Phệ Nguyệt trước, đao thế của Kim Vương Tôn lập tức gặp khó, không thể tiếp tục nữa. Giờ phút này kình lực hùng hồn xuyên vào, chấn hắn muốn nôn ra máu.
Nhưng ăn chưởng kình này, chân khí đi loạn trong cơ thể hắn, dường như chậm lại một chút. Mặc dù cảm giác nhức đầu không giảm chút nào, nhưng chân khí lại thuận tay hơn vừa nãy.
Trong mắt Kim Vương Tôn hiện lên một tia thanh minh, chợt quát lên: "Nếu ngươi không muốn sống! Lão tử tiễn ngươi một đoạn đường!" Kim Ô Phệ Nguyệt cuốn ra phong mang, cuối cùng đã xuất đao có trật tự.
Một đao kia giống hệt đao pháp vừa bổ về phía Minh Tố Vấn, sau một đao sẽ biến hóa thành tám hậu thức, diệu dụng vô cùng. Chính là một trong những đao pháp danh gia Kim Ngân tông thu thập được, gọi là 'Huyễn Ám Thiên Tuyết'.
Huyễn Ám Thiên Tuyết tinh diệu ở chỗ làm địch nhân muốn tránh cũng không tránh được, bởi vậy đao pháp phức tạp, hậu chước của đao thứ nhất có tám biến thức, mỗi một thức lại cất giấu tám hậu chước, mỗi hậu chước lại có tám thức. Tổng cộng mấy trăm loại biến hóa, biến đổi vài đao, đích thực là Huyễn Ám Thiên Tuyết danh phù kỳ thực.
Nhưng Hồng Cửu không để ý nhiều như thế. Hắn không tránh cũng không né, không đợi dùng hết chưởng pháp, thân thể xoay một vòng, vừa quay người lại vỗ tới một chưởng. Thế mà người so nhanh với đao!
Một chưởng này đi rất nhanh. Trước khi đao của Kim Vương Tôn đến, đã tới bên hông hắn. Kim Vương Tôn vừa biết đại huyệt bên hông mình bị đánh trúng, lại lập tức phát hiện nguy hiểm khác. Một tay khác của Hồng Cửu đồng thời đánh tới, một chưởng này đơn giản trực tiếp, đường đường chính chính ấn vào lồng ngực Kim Vương Tôn.
Một chưởng này nặng hơn chưởng lực vừa đả thương Kim Vương Tôn hai phần, chưởng lực ra như Hoàng Hà chi thủy, ngập lụt tràn lan, đã xảy ra là không thể ngăn cản. Có cả hùng hậu lẫn mãnh liệt. Chưởng còn chưa tới, Kim Vương Tôn đã cảm thấy ngực bị chưởng phong ép hõm xuống.
Kim Vương Tôn hoàn toàn không ngờ hai chưởng lại đến nhanh như vậy, mạnh như vậy, đao chiêu vừa sử dụng lập tức không có tác dụng. Lại phong đao về thủ, Hồng Cửu một chưởng ấn lên, lại đánh cho hắn lui năm bước. Hồng Cửu há lại cho hắn thở dốc, thẳng chưởng lại tới, chưởng như phong lôi, đánh cho Kim Vương Tôn liên tục bại lui.
Cách đó không xa A Hổ chiến với hai người Long Bạch, võ công A Hổ vốn cao, lấy một địch hai vẫn không rơi vào thế hạ phong. Nhưng hắn vốn là thân phận tôi tớ, chủ yếu phải xem chủ nhân bên kia. Đám Long Tại Thiên không phải không biết điểm ấy, bởi vậy vẫn luôn duy trì.
Nguyên bản còn rất lo lắng, nào đoán được Hồng Cửu có Hàng Long Thập Bát Chưởng làm ép rương bảo, Long Tại Thiên kinh hãi liên tục gật đầu: "Ghê gớm ghê gớm, vệ sĩ giáp vàng lại có thể biết Hàng Long Thập Bát Chưởng, người nói võ lâm ta nhân tài điêu linh, cao thủ tuyệt thế đều đi làm tiểu thương tôi tớ. Lúc đầu ta còn không tin, lần này xem như kiểm chứng. Cũng may lão tử ăn bát sắt, cơm quan gia. Nếu không, học xong Hàng Long Thập Bát Chưởng còn phải đi làm thị vệ, không phiền muộn chết lão tử mới lạ."
Mà Tô Hiểu phía bên kia thì hoàn toàn khác biệt.
Hồng Cửu xuất thủ đánh cho Kim Vương Tôn hầu như không có sức hoàn thủ. Tô Hiểu sợ hãi thán phục, liên tục gật đầu, kích động nói: "Hồng đại ca thật là lợi hại! Chưởng pháp hắn đang dùng...... Chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng mọi người thường nói sao?"
Minh Tố Vấn nói năng nhẹ nhàng, cười nói: "Không sai. Bộ chưởng pháp này chính là một trong tam quyền ngũ chưởng ——Hàng Long Thập Bát."
Tiểu Tô Hiểu nhìn bộ chưởng pháp này, Kim Vương Tôn vừa nãy còn không thể chống lại, bây giờ lại không địch nổi, tâm tư nho nhỏ cực kỳ khâm phục ao ước. Nhưng nhìn một hồi, lại đầy hoang mang.
Chiêu số của Hồng Cửu đại khai đại hợp, cơ hồ không gì không phải cứng đối cứng, loại đấu pháp này hoàn toàn khác với võ công Tô Hiểu sở học. Lập tức không thể hiểu được.
"Tuyệt Sắc tỷ tỷ, bản lãnh ngươi lớn như vậy, có biết vì sao bộ chưởng pháp này lợi hại như thế không a? Ta thấy chiêu số của hắn......"
Minh Tố Vấn nhìn vẻ hồn nhiên ngây thơ của Tô Hiểu, cảm thấy rất khả ái, cười lên một tiếng: "Có phải thấy chiêu số dễ hiểu, ngay cả mình cũng biết?"
Tô Hiểu sờ đầu, khuôn mặt nhỏ thanh tú nổi lên hai đám mây đỏ: "Ta thấy ta còn lợi hại hơn đây."
"Ha ha, đứa nhỏ này." Tuyệt Sắc cô nương che miệng nhỏ, cười đến ngả ngiêng, "Ngươi đừng nhìn chưởng pháp này đơn giản, nhiều chỗ thâm ảo đấy."
Trong mắt Tô Hiểu khó nén kính nể: "Tuyệt Sắc tỷ tỷ, ngươi cũng biết Hàng Long Thập Bát Chưởng sao?"
"Làm sao có thể, đây chính là võ học tuyệt thế không truyền ngoại nhân của Cái Bang. Khắp thiên hạ, đại khái không đến ba người biết, ta nào có học được."
Tuyệt Sắc cô nương lắc đầu cười khổ: "Hơn nữa, đây mới là lần đầu tiên ta thấy bộ chưởng pháp này thực chiến, dĩ vãng chỉ nhìn tiểu Thập Bát diễn luyện mà thôi. Quả nhiên chưởng kình cương mãnh, lăng lệ khó cản, thật là danh bất hư truyền. Ngày trước, chỉ có Phi...... Chỉ có một người giảng giải diệu dụng của chưởng pháp này cho ta. Hắn vừa nói, ta liền hiểu."
Tô Hiểu không nói lời nào, chỉ kinh ngạc nhìn hai người đánh nhau chết sống nơi xa, dường như muốn nhét một chiêu một thức của bọn hắn vào trong đầu nhỏ.
Minh Tố Vấn cũng nhìn hai người chiến đấu ngoài sân, tâm thần nghĩ nhanh, dường như trở lại Đại La sơn. Lúc Minh Phi Chân cười luận chưởng pháp thiên hạ với nàng.
Minh Tố Vấn là nữ tử chi thân tập võ, nhưng không yêu thích Không Chưởng của bản môn, mà là Kính Hoa Thủy Nguyệt của Ma cảnh Vân Thiên cung, Minh Phi Chân lại tôn sùng Hàng Long Thập Bát Chưởng này nhất.
Hai người bọn họ từng vừa thảo luận, vừa xem Hồng Cửu luyện tập.
Lúc ấy Minh Phi Chân chỉ vào Hồng Cửu nói.
"Ngươi nhìn chưởng pháp này, đại khai đại hợp, đến ngang đi thẳng, quả thực là quang minh chính đại đến cảm thấy thiên hạ không có bốn chữ nham hiểm ác độc. Kéo ngược bổ nghiêng, âm dương biến hóa, tiến thoái nhanh nhẹn, các loại cơ sở chiến đấu trong võ công, dường như bị nó quên sạch sành sanh không để ý tới, có thể nói là ngây thơ đến không thể tưởng tượng nổi. Trên đời này, còn có võ công ngốc hơn thế không?
Nhưng từ khi có chưởng pháp này đến nay, trên đời này không có mấy người có tư cách đối chưởng với nó. Tiểu sư di, ngươi có biết vì sao lại thế?
Bởi vì đại đạo chí phồn chí giản, chưởng pháp này đi con đường ngốc nhất khó khăn nhất, lại là đỉnh tiêm nhất. Nếu chưởng pháp của ngươi có thể một chưởng phá địch, ngươi vừa xuất chưởng, đã làm hắn né tránh phòng ngự, thế công của hắn tự nhiên tan rã, còn phải muôn vàn biến hóa, na di tiến thoái làm gì? Liệt dương vừa xuất, dưới dương quang phổ chiếu, mặc cho ngươi muôn vàn âm hiểm, mọi loại hiểm ác, vẫn không chỗ che thân.
Hàng Long Thập Bát Chưởng này có thể được xưng ngàn thắng bất bại, khó là khó ở bốn chữ quang minh chính đại này. Nếu có chút khôn vặt, biết nhiều võ công là học được, còn nói đệ nhất thiên hạ làm gì."
"Bây giờ nhìn lại, hắn nói thật không sai."
Minh Tố Vấn kinh ngạc nhìn hai người, không khỏi tán thưởng.
Tô Hiểu không biết Minh Tố Vấn cảm thán cái gì, chỉ nghi hoặc: "Này? Tuyệt Sắc tỷ tỷ?"
"Nếu nói, tiểu Thập Bát lợi hại cũng không phải không có nguyên nhân. Ngươi biết không? Môn tuyệt nghệ Đại La Không Chưởng, ngay cả ta cũng chỉ học không đến ba thành, hắn lại là đệ tử Đại La sơn tiếp cận luyện thành nhất. Chớ nhìn hình dáng tướng mạo hắn không tốt, thiên phú võ học mà nói, trong chúng đệ tử, hắn xuất sắc nhất. Cộng thêm tuyệt nghệ Hàng Long Thập Bát Chưởng này, hắn suýt trở thành người mạnh nhất trong đệ tử đời thứ ba của Đại La sơn."
Tô Hiểu kinh ngạc nhìn Hồng Cửu, lại hỏi: "Vậy vì sao hắn không phải mạnh nhất a?"
"Bởi vì có người mạnh hơn hắn." Minh Tố Vấn thản nhiên nói: "Từ mười tuổi hắn đã biết, cả đời không phải đối thủ của người kia. Cho nên dứt khoát từ bỏ, chỉ làm trợ thủ của hắn. Sư điệt tôn này, thiên phú võ học hơn người, xui xẻo đủ cửu thế, cũng không làm ta bội phục. Chỉ có tính cách cầm được buông được, dứt khoát thẳng thắn, lại như một hán tử."