[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 316 : Ba phần Lục Phiến · ba loại tâm địa

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

“Chuyện này rất có vấn đề.”
Lại bộ Trương Thuần Phong thượng thư ngồi trong nhà, thượng khách có Lễ bộ thượng thư Khổng Đoan ——Khổng đại nhân và Hộ bộ thượng thư Tiền Vô Khuyết ——Tiền đại nhân. Vừa hạ triều, ba vị lão đại nhân, ba cái kiệu lớn đi thẳng đến nhà Trương thượng thư. Muốn thảo luận chuyện trong triều hôm nay, hoàng thượng muốn bọn hắn thu học sinh.
Trương thượng thư nhấp một ngụm trà, sờ râu, nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng sẽ không tùy tiện triệu tập lục bộ, hôm nay chỉ vì việc nhỏ này mà tụ sáu người chúng ta và thừa tướng đại nhân lại. Sau Nhạn Thập Tam, Lục Phiến môn yên lặng lâu rồi. Hiện nay, sự vụ liên quan đến võ lâm của tam ti nha môn, ai chẳng biết Kỳ Lân vệ uy chấn tứ phương, chỉ Quân Vương trắc với Thiên Hồ áp trận mới có tư cách quyết tranh hơn thua. Về phần Lục Phiến môn, dưới Thẩm phó tổng đốc, chỉ còn lại một Lãnh thần bộ. Nhân tài khan hiếm, không làm nên chuyện.”
Tiền thượng thư nghe vậy nói: “Có lẽ do tiểu cô nương Thẩm Y Nhân nêu ý kiến với hoàng thượng, ưu đãi môn nhân nàng mới chiêu vào. Phải biết Thẩm gia với hoàng thượng, dù sao là giao tình mấy chục năm.”
“Nhưng Lục Phiến môn quản sự vụ võ lâm, cho dù là các vấn đề về trị an phong hoá, trừ phi tiến vào võ lâm, bình thường cũng giao cho Thuận Thiên phủ hoặc là nha môn nơi đó xử lý, không cần đến bọn hắn. Hoàng thượng muốn mấy thượng thư chúng ta thu bọn hắn làm học sinh, thật là không thể tưởng nổi.”
Nói đến chỗ này Trương thượng thư không khỏi lắc đầu: “Hai vị đại nhân, nói ra buồn cười, ba người của Lục Phiến môn, lão phu đều từng thấy. Ngoại trừ Đường Dịch còn xem như có thể diện, hai người còn lại đều không ra thể thống gì, như mãng nhân. Ba người chúng ta đều là văn nhân, xưa nay thích vũ văn lộng mặc, cư xử cũng thế, nếu thu võ nhân làm học sinh, hoàng sai này cũng không dễ làm.”
“Hòa Nhã huynh, lời ấy rất đúng.” Hòa Nhã là tên chữ của Trương thượng thư, tuổi tác Khổng thượng thư tương đương với Trương thượng thư, vào triều đường cùng lúc, bởi vậy thường xưng hô tên chữ. Nghe nói Khổng thượng thư là tử tôn không biết bao nhiêu đời của Khổng Tử, làm người lão luyện thành thục, càng trọng thể thống. Nhắc tới ba gia hỏa không tuân theo quy củ của Lục Phiến môn, không nhịn được tức giận nói: “Trong ba người kia, Minh Phi Chân được xưng ‘Lục Phiến Ôn Thần’ kỳ quái nhất. Vào triều muộn không nói, lúc thí tuyển phò mã với Kim Vương Tôn, không ngờ bỗng dưng biến mất, mặc kệ vương công đại thần một điện, không để hoàng thượng trong mắt. May mà Hồng Trang điện hạ không chọn người này làm phu quân, nếu không quả thực là sỉ nhục của hoàng gia.”
Tiền thượng thư chưởng quản Hộ bộ, thích tính toán nhất, nhướng mày nói: “Ba người này làm việc không tập trung, không tuân theo quy củ, đúng là xuất thân võ nhân. Nếu bọn hắn đến từ Lục Phiến môn, có lẽ tương lai cũng nhận chức quan võ trong triều. Hoàn toàn không hợp với tác phong ba bộ Lại, Lễ, Hộ ta. Nếu nói bái sư, đương nhiên nên bái vào Binh bộ của Liệt Kinh Thiền. Hoàng thượng tính cả ba người chúng ta vào, có lẽ có dự tính khác.”
“Không sai, Tiền thượng thư nói có lý. Nếu hoàng thượng không muốn ba người này có cơ sở nhất định, quyết sẽ không bảo chúng ta thu bọn hắn làm học sinh. Bái vào môn hạ chúng ta, sau đó làm quan trong triều, đương nhiên là quan vận suôn sẻ. Ai dám không nể mặt mũi? Nói như thế, hoàng thượng thật muốn trọng dụng ba người này a.”
Trương thượng thư càng nói càng chắc chắn, gật đầu nói: “May mà chuyện này bị thừa tướng đại nhân và Lãnh thượng thư quấy rối, cuối cùng không thể thành sự, nếu không quả nhiên là hậu hoạn vô cùng. Tuổi hoàng thượng càng cao, tâm kế càng thâm trầm a.”
Ba người đang cảm thấy may mắn vì quẳng được một củ khoai nóng bỏng tay, lại nghe được một tiếng truyền gọi lanh lảnh. Ba vị đại nhân nghe được rõ ràng, chính là tiếng của thái giám trong cung.
“Thánh chỉ đến! Lại bộ Trương thượng thư, Lễ bộ Khổng thượng thư, Hộ bộ Tiền thượng thư tiếp chỉ!”
Thánh chỉ, đã đến cửa nhà.
**********
Nha môn Binh bộ.
Liệt thượng thư ngồi trong phòng tiếp khách, vỗ trán, bĩu môi thì thầm trách móc.
“Lúc trước chúng ta quậy xôn xao chuyện Kim Vương Tôn và Bạch Vương thất quan, hôm nay hoàng thượng đột nhiên đổi đề tài thảo luận, là có ý gì? Vì sao hôm nay ta nghe không hiểu gì a?”
Lão hữu của hắn Công bộ thượng thư Lỗ Ba An —— Lỗ đại nhân, đang ngồi ở bên kia, loay hoay một cơ quan tinh xảo trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Nghe không hiểu là đúng rồi. Dù sao hôm nay hoàng thượng giấu tâm nhãn trong lời, nghe không hiểu cũng đúng.”
“Sao hoàng thượng càng ngày càng nói cao. Ta vào triều cả ngày mà nghe mây mù dày đặc, ôi ôi, ngươi nói hoàng thượng bảo thu học sinh là ý gì? Ta nghe được còn ngứa lòng. Ngươi nói, ta đây đánh trận hơn nửa đời người, cũng không để ý thu truyền nhân. Nói chuyện học sinh đi, ta đúng là muốn một đứa. Nhất là Minh Phi gì đó, thể trạng khỏe mạnh, ta cảm thấy là khả tạo chi tài. Nếu không ta nhờ hoàng thượng?”
Lỗ thượng thư vẫn không ngẩng đầu lên: “Việc này, tốt nhất ngươi đừng dính vào.”
Liệt thượng thư trợn ngưu nhãn: “? ? Ngươi muốn cướp với ta sao? Minh Phi gì đó vừa nhìn đã biết là ngốc, ngươi có cũng không dùng được a.”
“Ngươi không dính vào, ta cũng không dính vào. Chuyện này, để vài người khác tham dự là được.” Trong tay Lỗ thượng thư không nhàn rỗi, lãnh đạm nói: “Bạch Vương thất quan luôn là khối xương nghẹn trong cổ họng hoàng thượng. Bất kể là chủ chiến hay chủ hòa, hoàng thượng đều không muốn Bạch Vương thất quan tiếp tục làm càn như vậy.”
Lời này làm Liệt thượng thư hồ đồ rồi, vừa nãy còn nói chuyện thu học sinh, sao lại kéo tới Bạch Vương thất quan.
Lỗ thượng thư nói: “Kỳ thực việc này rất rõ ràng. Tam ti nha môn Quân Vương trắc là cận vệ của thiên tử, bảo hộ hoàng tộc. Kỳ Lân vệ hộ quốc an bang, đả kích ngoại đạo. Nhưng muốn xử lý Bạch Vương thất quan, thích hợp nhất, lại là Lục Phiến môn được xưng thay trời hành đạo.”
Nói được một nửa thì chuyển đề tài: “Lão Liệt, cho ngươi đi đánh Bạch Vương thất quan, ngươi cần bao nhiêu thời gian chuẩn bị.”
Liệt thượng thư vuốt râu nói: “Mười tháng trù bị, mười bốn tháng luyện binh, cho lão Liệt ta một năm rưỡi, Bạch Vương thất quan gì cũng phải ngã.”
“Bạch Vương thất quan vây quanh kinh thành. Để ngươi gióng trống khua chiêng chuẩn bị một năm rưỡi như vậy, còn đánh trận cái gì.”
Lúc này Lỗ thượng thư mới ngẩng đầu: “Chỉ có bắt tay từ giang hồ, từng bước sưu tập chứng cứ gây bất lợi, mới có thể từ từ làm tan rã thực lực của bọn hắn. Đây mới là nguyên nhân hoàng thượng muốn trọng điểm bồi dưỡng, dùng lại Lục Phiến môn.”
“Vậy tại sao chúng ta không tham dự? Ta thấy Minh Phi gì gì đó......”
“Nếu chúng ta tham dự, thật sự bắt đầu từ giang hồ, phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể tuyên chiến. Hoàng thượng dự định lâu dài, muốn thực hành được sợ phải mười năm. Chúng ta tham gia có ích lợi gì.”
Lỗ thượng thư bình tĩnh nói: “Hôm nay để thừa tướng quấy rối cũng tốt, chúng ta tìm thời gian xin nghỉ, đừng dính vào là tốt nhất.”
Liệt thượng thư nghe được gật mạnh đầu, nhưng không biết nghe hiểu bao nhiêu. Tuy hai người này là phái chủ chiến trong triều, nhưng Liệt thượng thư qua loa chủ quan, đầu óc kém xa Lỗ thượng thư. Bởi vậy có thể nói Lỗ thượng thư là túi khôn của phái chủ chiến.
Nói đến đây, bên ngoài cũng có một tiếng truyền gọi.
“Thánh chỉ đến! Binh bộ Liệt thượng thư, Công bộ Lỗ thượng thư tiếp chỉ!”
**********
Lý Tư lão thừa tướng nếm một chén trà Long Tỉnh, trong tay cầm một quân cờ hải bối trắng long lanh, suy nghĩ thật lâu, mới hạ một nước.
Lão nhân mười phần hài lòng đánh cờ, bên cạnh một vị mỹ phụ nhân tuổi chừng bốn mươi đang ngồi, mi mục như họa, tư thái cực kỳ thành thục. Giơ tay nhấc chân cũng lộ phong vận say lòng người. Nhưng giữa mi tâm, lại lộ ra chính khí nghiêm nghị, làm người ta thấy diễm dung như thế nhưng không thể nổi lòng khinh thường.
Người ngoài nịnh bợ lão thừa tướng không kịp, chỉ có nàng lại nói.
“Hỏi cái gì ngươi cũng không nói, thật khiến người chán ghét. Ngươi mau nói cho ta biết, hôm nay hoàng thượng gọi ngươi tiến cung làm gì?”
Vị mỹ phụ này chính là phu nhân của thừa tướng gia. Lý phu nhân không chỉ nhìn trẻ tuổi, cũng trẻ hơn lão thừa tướng ba mươi tuổi. Thê tử kết tóc của lão thừa tướng mất sớm, hai mươi năm trước tục huyền thêm một vị.
Nhưng đừng nhìn người ta chồng già vợ trẻ, quả thực là đằm thắm.
Ngoại trừ Lý phu nhân ra, lão thừa tướng không còn tái giá. Hơn nữa năm đó thành thân, lão thừa tướng đã hơn năm mươi, nhưng bây giờ đứa con nhỏ nhất mới chín tuổi, chứng tỏ trạng thái tinh thần của lão đầu nhi vẫn rất không tệ.
Lý phu nhân đẩy cánh tay tướng công nhà mình, bất mãn nói: “Hoàng thượng bỗng chốc triệu tập mấy đại thần các ngươi, có phải xảy ra đại sự gì không? Không ảnh hưởng tới ngươi chứ. Không phải ngươi trêu đùa hoàng thượng quá mức, muốn xử phạt ngươi chứ?”
Tuy nói là nguyên lão tam triều, nhưng tính tình tướng công nhà mình nàng còn không rõ sao? Lão đầu này chỉ thích trêu chọc người ta, thỉnh thoảng còn đem hoàng thượng ra làm trò đùa. Chuyện này khiến Lý phu nhân cảm thấy tương đối lo lắng cho hoạn lộ của lão thừa tướng. Cho nên mỗi lần tướng công hoàn triều, nàng đều yêu cầu hắn nói rõ ràng, hôm nay có làm chuyện gì khác người không.
Lý Tư đại nhân mỉm cười, chỉ tự nhiên đánh kỳ phổ, nửa ngày mới nói: “Phu nhân, chớ có lo lắng, không cần phải sợ. Tướng công ngươi nguyên lão tam triều, trên triều đường nói thế nào, làm việc ra sao, lòng tựa gương sáng. Hoàng thượng không nói gì khác, chỉ bảo chúng ta xử lý một chuyện không đáng tin lắm.”
Lý phu nhân vội vàng đến gần: “Chuyện gì? Chuyện gì? Có thể lập công không?”
“Phu nhân, ngươi là người ngoài nghề. Lập công thì sao a? Tướng công ngươi làm quan cả đời. Chẳng lẽ dựa vào một công lao mà ngồi lên được vị trí ngày hôm nay? Công càng lớn, phiền toái lại càng lớn, cũng càng không đáng tin cậy.”
“Lão gia! Ngươi cứ không đứng đắn như vậy! Lập công còn có thể là chuyện xấu sao?”
“Chuyện xấu chuyện xấu, đương nhiên là chuyện xấu. Lập công chính là ra mặt, ra mặt còn có thể tốt sao? Không quan tâm nhàn sự, tiêu dao bực nào a.” Lão thừa tướng đánh xong bàn cờ, đang cảm thấy đắc chí vừa lòng, đặt kỳ phổ xuống, cười nói: “Phu nhân, đấm lưng cho vi phu. Giữa mùa đông, lúc nào lưng eo cũng không thoải mái.”
Lý phu nhân thưa một tiếng, đấm bóp cho thừa tướng. Vừa đấm, vừa nói: “Chuyện của hoàng thượng, ngươi cũng nên để trong lòng. Tuy nói địa vị ngươi cực cao, nhưng ta thấy Lại bộ Trương Thuần Phong, Công bộ Lỗ Ba An, không người nào là đèn đã cạn dầu, đều muốn thay thế ngươi. Ngươi suốt ngày không làm gì, chỉ biết đi Bát Tiên cư ăn cơm, Đông Pha lâu uống rượu, cũng là thời điểm làm chút chuyện chính.”
Lão thừa tướng cười nói: “Phu nhân tuệ nhãn a. Chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra.”
Lý phu nhân lộ ra mấy phần đắc ý, tay nhỏ xoa bóp cũng hạ thêm vài phần lực: “Này! Cũng không tính là gì. Suốt ngày đi ra đi vào với lão gia ngươi, nhãn lực cũng tốt hơn.”
Lão thừa tướng thoải mái cười to. Có phu nhân này cùng hắn, thật không cảm thấy lão niên tịch mịch chút nào.
Qua một hồi, lão thừa tướng đứng lên nói.
“Phu nhân, vi phu ra ngoài một lát. Nếu có người đến tìm, nói với hắn lão phu không ở nhà.”
Nói xong lão thừa tướng chắp tay sau lưng, đeo cái bọc nhỏ, cười híp mắt nhàn nhã đi ra khỏi cửa nhà, Lý phu nhân thì tức giận giậm chân sau lưng.
“Này! Vừa nói xong! Ngươi lại chạy, cái tên già mà không đứng đắn ngươi!”
Mà thái giám trong cung mang theo thánh chỉ đi tới phủ Thừa Tướng, vừa vặn là chuyện nửa canh giờ sau. Khi đó, lão thừa tướng đã tại Bát Tiên cư.