[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 315 : Ba phần Lục Phiến · Bát Tiên chờ dài
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Sư nương lại viết tiếp phần của sư phụ.
——Nhưng chỉ như vậy còn không được. Thái sư phụ ngươi gò bó theo khuôn phép, giữ giới nghiêm khắc. Trừ phi ngươi có thể làm một đại sự vinh quang cửa nhà để bồi thường, có lẽ hắn sẽ đáp ứng. Chuyện Lục Long Tỏa Quốc, ắt sẽ hại nước hại dân, ngươi đã ở Nam Kinh, nhà ở ven hồ, cần phải suy nghĩ cho người thiên hạ, làm ra một đại sự oanh oanh liệt liệt.
Môn hạ Đại La sơn ta, một đời chỉ truyền mấy người, xưa nay môn nhân thưa thớt. Nhưng người nào cũng là anh tài cái thế, thái sư phụ ngươi từng giúp thái tổ hoàng đế đánh xuống giang sơn, sư phụ ngươi cũng từng giúp tiên hoàng. Ngươi là đệ tử đích truyền của sư phụ ngươi, trong sáu sư huynh đệ, chỉ ngươi có năng lực làm Đại La sơn không đi đến hủy diệt.
Phi Chân, không phải sư nương nói ngươi. Ngươi không thích làm chưởng môn, sư nương không trách ngươi. Tính ngươi qua loa, nhàn vân dã hạc, sợ rằng làm chưởng môn cũng không vui vẻ.
Ngươi thích ở bên Tố Vấn, nàng cũng là cô nương chúng ta nhìn lớn lên. Tuy nói tính cách tùy hứng, nhưng tốt với ngươi nhất. Các sư nương không ngại nhận nàng làm con dâu.
Hai chuyện này, một chuyện chúng ta cũng không trách ngươi.
Nhưng dù sao, trong hai chuyện ngươi cũng phải chọn một. Ngươi không thể không làm chưởng môn, còn cướp đi hòn ngọc quý thái sư phụ ngươi nuôi lớn a.
Nếu ngươi không muốn làm cả hai, sư phụ sư nương cho ngươi một lựa chọn —— để căn cơ Đại La sơn ta ổn định hơn nữa.
Đại La sơn ta có thể trở thành một trong tam đại phái với nhân khẩu thưa thớt, chẳng qua do thái sư phụ ngươi, lão nhân gia người lập được bất thế chi công. Chỉ là bây giờ lão nhân gia người vẫn còn, đãi ngộ của triều đình coi như cũng được. Sau đó, chỉ sợ một đời không bằng một đời.
Phi Chân, trong các hoàng tử, nếu ngươi có thể chọn được một người tài đức vẹn toàn, một nhân tuyển anh minh quả cảm, phụ tá hắn thành hoàng, là một công đức tốt đẹp với người trong thiên hạ. Mà tương lai, tòng long chi công này, đương nhiên sẽ tính lên Đại La sơn. Cũng có thể bù đắp ảnh hưởng do ngươi không làm chưởng môn với Đại La sơn.
Lục Long Tỏa Quốc, nhưng hoàng giả chỉ có một. Nhớ kỹ nhớ kỹ, đây là điều kiện duy nhất để ngươi ở bên Tố Vấn. Có thể thành không thể bại.
Dưới cùng tờ giấy nhỏ còn có một hàng chữ: Khuê phòng bí thuật yếu đạo, sư phụ để trong ngăn kéo nhỏ ở gian hai Đông các lâu Thiên Hương uyển, ngón cái —— lời sư phụ.
Ồ! Nhìn nét chữ này, đại khái là dùng chân khí thao túng cán bút cách không viết ra a. Bởi vì sợ bị phát hiện sẽ ăn đòn cho nên lặng lẽ thêm hàng chữ này vào sao?
Không ngờ dùng trộm đạo cũng phải lưu lời đề nghị này cho ta...... Thật không hổ là thân sư phụ của ta a.
Lần này ta biết vì sao tiểu sư di đỏ mặt......
Đại khái ý đoạn văn của sư phụ chính là...... Ta có thể ở bên tiểu sư di, nhưng phải dùng tương lai Đại La sơn làm sính lễ.
Ta bỏ phong thư xuống, yên lặng suy nghĩ một hồi.
“Tiểu sư di, ta...... Sẽ cố gắng.”
Tiểu sư di cúi đầu nói: “...... Cố gắng...... Cái gì?”
Ta cười nói: “Cố gắng lập ra thái tử, để ngươi có thể lưu lại bên cạnh ta.”
Tiểu sư di mở to đôi mắt đẹp: “Để ta lưu lại bên cạnh ngươi...... Làm gì?”
Ta sờ đầu, nói đùa: “Làm gì cũng được a, trong lúc rảnh rỗi...... Nghiên cứu quyển “Hồi Thần Kinh” kia cũng không tệ a.”
Trong nháy mắt, gò má hai người chúng ta nóng lên, dường như bỗng chốc không khí trở nên khô khan.
Tiểu sư di vén một lọn tóc, hờ hững nhăn nhăn cái mũi nhỏ: “Ngốc tử.”
Đây là ý gì?
Đây là ý gì?
Trong đầu ta một mực chiếu lại câu này như não tàn.
Chẳng lẽ có thể luyện Hồi Thần Kinh thật sao! ?
Thân thể không tự chủ được tiến lên một bước, hỏi tiểu sư di hàm nghĩa khắc sâu trong những lời này. Tiểu sư di cúi đầu, nhưng không nhúc nhích chút nào. Ta đột nhiên phát hiện, một bước của ta hơi xa, suýt ôm tiểu sư di vào ngực. Nhưng nàng vẫn bất động.
Chẳng lẽ ý là —— “Minh đại ca! Ngươi ở đâu!”
Tô Hiểu đẩy cửa vào!
“Ngươi, các ngươi đang làm gì?”
Tô Hiểu che khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng đôi mắt to đen láy lộ ra giữa ngón tay trắng bóc, nhìn ta và tiểu sư di suýt ôm nhau.
“Ta không nhìn thấy gì cả!”
Rõ ràng ngươi đang nhìn trộm a muội tử!
Ta tức giận nói: “Hiểu, lúc này ngươi trở về làm gì?”
Tô Hiểu bĩu môi nói: “Còn nói sao. Hai ngày nay không thấy ngươi đâu, sợ ngươi mất tích a. Ngươi, vừa rồi ngươi muốn làm gì với Tuyệt Sắc cô nương a?”
Tiểu sư di xinh đẹp khoanh tay, ra vẻ ‘Ngươi là nam nhân ngươi giải thích’.
Ta nhắm mắt nói: “Đang đọc sách......”
“Sách gì a? Ở đây còn có sách?”
“Ừ!” Ta kiên định nói: “Bảo điển Đại La sơn, Hồi Thần Kinh bí thuật!”
Tô Hiểu nghe đến mây mù dày đặc, tiểu sư di cũng cảm thấy ta nói hoang đường, kiều mị trợn mắt nhìn ta.
Nhưng Tô Hiểu nghiêng đầu, dường như không tin lời ta nói, lại nghi ngờ nhìn tiểu sư di, đột nhiên kết luận.
“Các ngươi có quỷ!”
Dọa cho sắc mặt ta cũng biến đổi. Bình thường đầu óc đứa nhỏ này không linh, vì sao lúc này thông minh như vậy a.
Tô Hiểu chỉ vào bức thư trong tay ta, kêu lên: “Rõ ràng đang đọc thư! Còn nói là đang đọc sách!”
...... Vì sao vừa rồi ta phải nói là đang đọc sách?
Nhưng Tô Hiểu vẫn thở phì phò chỉ vào ta nói: “Minh đại ca, đây chính là gian phòng của chúng ta a. Sao ngươi có thể cho cô nương vào! Cho dù là Tuyệt Sắc cô nương cũng không được. Nam nữ thụ thụ bất thân đấy!”
“Vì sao không được. Tuyệt Sắc cô nương là của ta, của ta......”
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của tiểu sư di, đột nhiên phát giác nói ra từ trưởng bối, có thể làm tiểu sư di không thoải mái. Nhưng thấy ánh mắt ép sát từng bước của Tô Hiểu, trong nháy mắt ta rơi vào trầm mặc.
Tô Hiểu hỏi: “Là gì của ngươi?”
Tiểu sư di nói: “Đúng vậy a, ta là gì của ngươi?”
“Ta, ta......”
Ta lục soát đầu óc như bã đậu của mình ba lần, không tìm ra được bất kỳ từ ngữ hữu dụng nào. Đột nhiên liếc mắt thấy một người. Ta kêu lên như được tha: “Đừng chạy, xú tiểu tử!”
Tiếp theo bước dài ra cửa, bắt được gia hỏa rụt rè không dám nhìn ta này.
“Nhị đương gia, đi đâu a?”
Nhị sư đệ vốn muốn chạy trốn, nhưng không trốn được , đành phải quay đầu lại nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: “Đại, đại, đại, đại đương gia, ta, ta đi nhà xí.”
“Nói bậy, ngươi đã trốn ta mấy ngày. Bây giờ nên tính sổ sách. Đi theo ta.”
Tô Hiểu sau lưng kêu lên: “Này? Sao lại đi a? Còn chưa nói rõ ràng a.”
Ta khoát khoát tay: “Xử lý đại sự môn hộ! Nữ nhân gia không nên nhúng tay.”
Ta để lại bóng lưng cho các nàng, chạy trốn cực nhanh. Tiếp đó chỉ còn lại câu ‘Ta là nam!’ của Tô Hiểu vang vọng sau lưng.
************
Bát Tiên cư.
Ta và nhị đương gia chiếm một bàn.
Nhị sư đệ ngồi ngay ngắn, ta cúi đầu ra sức ăn cơm.
Chân giò đại ưu đãi vừa bắt đầu, ta vẫn đến kịp a!
“Chủ quán, lại thêm ba đĩa chân giò hoa!”
“Có ngay.”
Nhị sư đệ pha trò nói: “Đại đương gia ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. Ôi ôi, vẫn phải nói đầu óc ngươi nhanh nhạy a, quay đầu suy nghĩ, lập tức ra một chiêu ve sầu thoát xác. Điểm này huynh đệ ta phải cố gắng học tập, cải tiến, nỗ lực, tiến bộ.”
“Đường đường đứng thứ nhất Thập Thất Giao Long, Vạn Lý Thừa Long Hồng Cửu, còn cần tiến bộ sao?”
“Không có, không có! Không nổi danh lắm, không nổi danh lắm, các bằng hữu nể tình mà thôi!” Nhị sư đệ liều mạng khoát tay, “Thập Thất Giao Long ta chính là giả ra a. Ngày đó đánh nhau với Kim Vương Tôn bị truy vấn, ta mới nói ra.”
Ta gặm đùi gà, lơ đãng nói: “Phải không? Vậy ngươi cố ý thua Kim Vương Tôn, vứt bỏ Dạ La Thư thì phải làm sao?”
Nhị sư đệ nghe xong đổ mồ hôi. Hắn tự tác chủ trương quăng Dạ La bảo, gây nên phiền toái liên tiếp sau đó. Cũng bởi vì chuyện này, mấy ngày nay không dám gặp ta.
“Đại đương gia, ta, ta...... Là lỗi của ta. Huynh đệ chủ tâm không tốt, cố ý thua...... Ta, ta chỉ muốn làm ngươi tái xuất giang hồ, về chấp chưởng môn hộ Đại La sơn.”
“Hừ.” Ta lạnh lùng hừ nói: “Tự tác chủ trương, thua Dạ La Thư đi không nói, ngay cả toàn bộ Dạ La bảo cũng dám ném. Chủ ý của ngươi đủ lớn a.”
Nhị sư đệ bịch một tiếng quỳ xuống: “Đại đương gia! Đại La sơn không có ngươi không được a! Chúng ta không có ngươi cũng không được, cho nên ta mới...... Nhưng ngày đó tiểu đệ tận lực bảo hộ sư thúc tổ......”
Ta trầm giọng quát: “Nếu ngươi để tiểu sư di xảy ra chuyện vì sai lầm của mình, ngươi xem ta có thể tha cho ngươi không!”
Nhị sư đệ càng phát run, cúi đầu không dám nói lời nào.
Ta thấy hắn lo sợ không yên, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
“Nhưng dù sao nhờ sự bảo hộ của ngươi, tiểu sư di mới chu toàn. Lục Phiến môn cũng không bị Kim Vương Tôn phá hoại. Chuyện này coi như ngươi lấy công chuộc tội, ta có thể tha cho ngươi. Nhưng môn phái có quy củ của môn phái, điển tịch mất đi, tuyệt đối phải tìm về.”
“Này...... Nhưng Kim Vương Tôn cũng đã......”
Ta chậm rãi nói: “Còn muốn ta nói nữa sao?”
Nhị sư đệ lập tức đáp: “Vâng! Cho dù chân trời góc biển, ta cũng mang Dạ La Thư về. Cho dù Kim Vương Tôn đã chết, từ trên thi thể hắn, cũng mang bí tịch về cho ngài!”
“Được rồi, ta cứ nghe trước đi.” Ta khoát khoát tay, “Đúng rồi, thời gian ngươi trên núi lâu hơn ta một chút. Biết Lục Long Tỏa Quốc không?”
“A, biết một chút. Trước kia từng nghe sư phụ nói, nhưng không biết kỹ càng.”
Thì ra chuyện này đã công khai trên Đại La sơn sao.
Ta lập tức nói tin tức mình biết, còn có tình báo thái sư phụ nhắc tới trong thư, cùng chuyện sư phụ muốn chúng ta lập một thái tử cho nhị sư đệ.
Nhị sư đệ nghe được liên tục gật đầu, cuối cùng nhíu mày rậm: “Rốt cuộc là ý gì?”
......Ta không thể không đè xuống tâm tình muốn chém chết hắn, kiên nhẫn giải thích một lần nữa.
Nhị sư đệ mới chợt hiểu ra: “Này, chẳng phải chỉ là mấy phú nhị đại sao. Mỗi người đánh một lần, gọi mẹ chính là có hiếu tâm, dám hoàn thủ chính là có cốt khí, để ta đánh liên tục mười lần không tức giận, chính là minh quân chúng ta cần tìm.”
“Đó là bị ngươi đánh cho hồ đồ!” Ta suýt một cước đá hắn từ lầu hai xuống, “Ngươi thật coi bọn hắn là phú nhị đại sao, muốn đánh liền đánh. Đây gọi là long nhị đại, đánh xong sẽ xảy ra chuyện.”
Ta đổi cách đặt câu hỏi: “Ta không ở Trung Nguyên đã lâu, sau khi trở về cũng không quá chú ý tin tức của hoàng tộc. Ngươi biết những vương gia này là gì không?”
“Biết một chút.”
Nhị sư đệ sờ cằm, liều mạng chuyển động đầu óc rất lâu không dùng, đã rỉ sét: “Ta chỉ biết hai vương gia ở kinh thành. Một là Tranh vương một là Xích vương. Dân gian đều truyền Xích vương chắc sẽ là nhân tuyển hạ nhiệm hoàng đế. Hắn là trưởng tử, lại được hoàng thượng chủ động lưu lại kinh thành bồi dưỡng. Nghe nói văn võ song toàn, võ công rất cao, có thể được xưng là cao thủ đệ nhất hoàng tộc.
“Cao thủ đệ nhất hoàng tộc?”
Vậy thật là lợi hại a. Nhị điện hạ đã không hề kém, nếu Xích vương mạnh hơn nàng, vậy đã là thực lực đỉnh cấp Tiềm Long Thập Thất Sĩ a.
Đột nhiên, ta nghe được một tiếng nói già nua.
“Chủ quán, có giới thiệu gì không?”
“Lão gia, hôm nay ưu đãi chân giò hầm tương a.”
“Không ăn món này, tục.”
Ta thoáng cái đứng lên! Ngươi dám nói chân giò hầm tương tục? !
“Này, đại đương gia, chúng ta còn đang nói vương gia a?”
“Vương gia cho má gì, đã bị người ta phá quán!”
Chỉ nghe lão nhân kia tiếp tục nói: “Một bát canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc, thế là đủ rồi. Đi thôi.”
Còn canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc, rõ ràng là rau cải đậu phụ cơm cháy nước!
“Ta nói lão đầu, ngươi......”
“Hả?”
“Ấy?”
Lão nhân quay đầu nhìn lại, mặt đầy kinh ngạc.
Ta cũng đầy kinh ngạc.
Lão nhân kia lại là người ta quen biết. Thừa tướng đương triều, Lý Tư đại nhân.
——Nhưng chỉ như vậy còn không được. Thái sư phụ ngươi gò bó theo khuôn phép, giữ giới nghiêm khắc. Trừ phi ngươi có thể làm một đại sự vinh quang cửa nhà để bồi thường, có lẽ hắn sẽ đáp ứng. Chuyện Lục Long Tỏa Quốc, ắt sẽ hại nước hại dân, ngươi đã ở Nam Kinh, nhà ở ven hồ, cần phải suy nghĩ cho người thiên hạ, làm ra một đại sự oanh oanh liệt liệt.
Môn hạ Đại La sơn ta, một đời chỉ truyền mấy người, xưa nay môn nhân thưa thớt. Nhưng người nào cũng là anh tài cái thế, thái sư phụ ngươi từng giúp thái tổ hoàng đế đánh xuống giang sơn, sư phụ ngươi cũng từng giúp tiên hoàng. Ngươi là đệ tử đích truyền của sư phụ ngươi, trong sáu sư huynh đệ, chỉ ngươi có năng lực làm Đại La sơn không đi đến hủy diệt.
Phi Chân, không phải sư nương nói ngươi. Ngươi không thích làm chưởng môn, sư nương không trách ngươi. Tính ngươi qua loa, nhàn vân dã hạc, sợ rằng làm chưởng môn cũng không vui vẻ.
Ngươi thích ở bên Tố Vấn, nàng cũng là cô nương chúng ta nhìn lớn lên. Tuy nói tính cách tùy hứng, nhưng tốt với ngươi nhất. Các sư nương không ngại nhận nàng làm con dâu.
Hai chuyện này, một chuyện chúng ta cũng không trách ngươi.
Nhưng dù sao, trong hai chuyện ngươi cũng phải chọn một. Ngươi không thể không làm chưởng môn, còn cướp đi hòn ngọc quý thái sư phụ ngươi nuôi lớn a.
Nếu ngươi không muốn làm cả hai, sư phụ sư nương cho ngươi một lựa chọn —— để căn cơ Đại La sơn ta ổn định hơn nữa.
Đại La sơn ta có thể trở thành một trong tam đại phái với nhân khẩu thưa thớt, chẳng qua do thái sư phụ ngươi, lão nhân gia người lập được bất thế chi công. Chỉ là bây giờ lão nhân gia người vẫn còn, đãi ngộ của triều đình coi như cũng được. Sau đó, chỉ sợ một đời không bằng một đời.
Phi Chân, trong các hoàng tử, nếu ngươi có thể chọn được một người tài đức vẹn toàn, một nhân tuyển anh minh quả cảm, phụ tá hắn thành hoàng, là một công đức tốt đẹp với người trong thiên hạ. Mà tương lai, tòng long chi công này, đương nhiên sẽ tính lên Đại La sơn. Cũng có thể bù đắp ảnh hưởng do ngươi không làm chưởng môn với Đại La sơn.
Lục Long Tỏa Quốc, nhưng hoàng giả chỉ có một. Nhớ kỹ nhớ kỹ, đây là điều kiện duy nhất để ngươi ở bên Tố Vấn. Có thể thành không thể bại.
Dưới cùng tờ giấy nhỏ còn có một hàng chữ: Khuê phòng bí thuật yếu đạo, sư phụ để trong ngăn kéo nhỏ ở gian hai Đông các lâu Thiên Hương uyển, ngón cái —— lời sư phụ.
Ồ! Nhìn nét chữ này, đại khái là dùng chân khí thao túng cán bút cách không viết ra a. Bởi vì sợ bị phát hiện sẽ ăn đòn cho nên lặng lẽ thêm hàng chữ này vào sao?
Không ngờ dùng trộm đạo cũng phải lưu lời đề nghị này cho ta...... Thật không hổ là thân sư phụ của ta a.
Lần này ta biết vì sao tiểu sư di đỏ mặt......
Đại khái ý đoạn văn của sư phụ chính là...... Ta có thể ở bên tiểu sư di, nhưng phải dùng tương lai Đại La sơn làm sính lễ.
Ta bỏ phong thư xuống, yên lặng suy nghĩ một hồi.
“Tiểu sư di, ta...... Sẽ cố gắng.”
Tiểu sư di cúi đầu nói: “...... Cố gắng...... Cái gì?”
Ta cười nói: “Cố gắng lập ra thái tử, để ngươi có thể lưu lại bên cạnh ta.”
Tiểu sư di mở to đôi mắt đẹp: “Để ta lưu lại bên cạnh ngươi...... Làm gì?”
Ta sờ đầu, nói đùa: “Làm gì cũng được a, trong lúc rảnh rỗi...... Nghiên cứu quyển “Hồi Thần Kinh” kia cũng không tệ a.”
Trong nháy mắt, gò má hai người chúng ta nóng lên, dường như bỗng chốc không khí trở nên khô khan.
Tiểu sư di vén một lọn tóc, hờ hững nhăn nhăn cái mũi nhỏ: “Ngốc tử.”
Đây là ý gì?
Đây là ý gì?
Trong đầu ta một mực chiếu lại câu này như não tàn.
Chẳng lẽ có thể luyện Hồi Thần Kinh thật sao! ?
Thân thể không tự chủ được tiến lên một bước, hỏi tiểu sư di hàm nghĩa khắc sâu trong những lời này. Tiểu sư di cúi đầu, nhưng không nhúc nhích chút nào. Ta đột nhiên phát hiện, một bước của ta hơi xa, suýt ôm tiểu sư di vào ngực. Nhưng nàng vẫn bất động.
Chẳng lẽ ý là —— “Minh đại ca! Ngươi ở đâu!”
Tô Hiểu đẩy cửa vào!
“Ngươi, các ngươi đang làm gì?”
Tô Hiểu che khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng đôi mắt to đen láy lộ ra giữa ngón tay trắng bóc, nhìn ta và tiểu sư di suýt ôm nhau.
“Ta không nhìn thấy gì cả!”
Rõ ràng ngươi đang nhìn trộm a muội tử!
Ta tức giận nói: “Hiểu, lúc này ngươi trở về làm gì?”
Tô Hiểu bĩu môi nói: “Còn nói sao. Hai ngày nay không thấy ngươi đâu, sợ ngươi mất tích a. Ngươi, vừa rồi ngươi muốn làm gì với Tuyệt Sắc cô nương a?”
Tiểu sư di xinh đẹp khoanh tay, ra vẻ ‘Ngươi là nam nhân ngươi giải thích’.
Ta nhắm mắt nói: “Đang đọc sách......”
“Sách gì a? Ở đây còn có sách?”
“Ừ!” Ta kiên định nói: “Bảo điển Đại La sơn, Hồi Thần Kinh bí thuật!”
Tô Hiểu nghe đến mây mù dày đặc, tiểu sư di cũng cảm thấy ta nói hoang đường, kiều mị trợn mắt nhìn ta.
Nhưng Tô Hiểu nghiêng đầu, dường như không tin lời ta nói, lại nghi ngờ nhìn tiểu sư di, đột nhiên kết luận.
“Các ngươi có quỷ!”
Dọa cho sắc mặt ta cũng biến đổi. Bình thường đầu óc đứa nhỏ này không linh, vì sao lúc này thông minh như vậy a.
Tô Hiểu chỉ vào bức thư trong tay ta, kêu lên: “Rõ ràng đang đọc thư! Còn nói là đang đọc sách!”
...... Vì sao vừa rồi ta phải nói là đang đọc sách?
Nhưng Tô Hiểu vẫn thở phì phò chỉ vào ta nói: “Minh đại ca, đây chính là gian phòng của chúng ta a. Sao ngươi có thể cho cô nương vào! Cho dù là Tuyệt Sắc cô nương cũng không được. Nam nữ thụ thụ bất thân đấy!”
“Vì sao không được. Tuyệt Sắc cô nương là của ta, của ta......”
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của tiểu sư di, đột nhiên phát giác nói ra từ trưởng bối, có thể làm tiểu sư di không thoải mái. Nhưng thấy ánh mắt ép sát từng bước của Tô Hiểu, trong nháy mắt ta rơi vào trầm mặc.
Tô Hiểu hỏi: “Là gì của ngươi?”
Tiểu sư di nói: “Đúng vậy a, ta là gì của ngươi?”
“Ta, ta......”
Ta lục soát đầu óc như bã đậu của mình ba lần, không tìm ra được bất kỳ từ ngữ hữu dụng nào. Đột nhiên liếc mắt thấy một người. Ta kêu lên như được tha: “Đừng chạy, xú tiểu tử!”
Tiếp theo bước dài ra cửa, bắt được gia hỏa rụt rè không dám nhìn ta này.
“Nhị đương gia, đi đâu a?”
Nhị sư đệ vốn muốn chạy trốn, nhưng không trốn được , đành phải quay đầu lại nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: “Đại, đại, đại, đại đương gia, ta, ta đi nhà xí.”
“Nói bậy, ngươi đã trốn ta mấy ngày. Bây giờ nên tính sổ sách. Đi theo ta.”
Tô Hiểu sau lưng kêu lên: “Này? Sao lại đi a? Còn chưa nói rõ ràng a.”
Ta khoát khoát tay: “Xử lý đại sự môn hộ! Nữ nhân gia không nên nhúng tay.”
Ta để lại bóng lưng cho các nàng, chạy trốn cực nhanh. Tiếp đó chỉ còn lại câu ‘Ta là nam!’ của Tô Hiểu vang vọng sau lưng.
************
Bát Tiên cư.
Ta và nhị đương gia chiếm một bàn.
Nhị sư đệ ngồi ngay ngắn, ta cúi đầu ra sức ăn cơm.
Chân giò đại ưu đãi vừa bắt đầu, ta vẫn đến kịp a!
“Chủ quán, lại thêm ba đĩa chân giò hoa!”
“Có ngay.”
Nhị sư đệ pha trò nói: “Đại đương gia ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. Ôi ôi, vẫn phải nói đầu óc ngươi nhanh nhạy a, quay đầu suy nghĩ, lập tức ra một chiêu ve sầu thoát xác. Điểm này huynh đệ ta phải cố gắng học tập, cải tiến, nỗ lực, tiến bộ.”
“Đường đường đứng thứ nhất Thập Thất Giao Long, Vạn Lý Thừa Long Hồng Cửu, còn cần tiến bộ sao?”
“Không có, không có! Không nổi danh lắm, không nổi danh lắm, các bằng hữu nể tình mà thôi!” Nhị sư đệ liều mạng khoát tay, “Thập Thất Giao Long ta chính là giả ra a. Ngày đó đánh nhau với Kim Vương Tôn bị truy vấn, ta mới nói ra.”
Ta gặm đùi gà, lơ đãng nói: “Phải không? Vậy ngươi cố ý thua Kim Vương Tôn, vứt bỏ Dạ La Thư thì phải làm sao?”
Nhị sư đệ nghe xong đổ mồ hôi. Hắn tự tác chủ trương quăng Dạ La bảo, gây nên phiền toái liên tiếp sau đó. Cũng bởi vì chuyện này, mấy ngày nay không dám gặp ta.
“Đại đương gia, ta, ta...... Là lỗi của ta. Huynh đệ chủ tâm không tốt, cố ý thua...... Ta, ta chỉ muốn làm ngươi tái xuất giang hồ, về chấp chưởng môn hộ Đại La sơn.”
“Hừ.” Ta lạnh lùng hừ nói: “Tự tác chủ trương, thua Dạ La Thư đi không nói, ngay cả toàn bộ Dạ La bảo cũng dám ném. Chủ ý của ngươi đủ lớn a.”
Nhị sư đệ bịch một tiếng quỳ xuống: “Đại đương gia! Đại La sơn không có ngươi không được a! Chúng ta không có ngươi cũng không được, cho nên ta mới...... Nhưng ngày đó tiểu đệ tận lực bảo hộ sư thúc tổ......”
Ta trầm giọng quát: “Nếu ngươi để tiểu sư di xảy ra chuyện vì sai lầm của mình, ngươi xem ta có thể tha cho ngươi không!”
Nhị sư đệ càng phát run, cúi đầu không dám nói lời nào.
Ta thấy hắn lo sợ không yên, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
“Nhưng dù sao nhờ sự bảo hộ của ngươi, tiểu sư di mới chu toàn. Lục Phiến môn cũng không bị Kim Vương Tôn phá hoại. Chuyện này coi như ngươi lấy công chuộc tội, ta có thể tha cho ngươi. Nhưng môn phái có quy củ của môn phái, điển tịch mất đi, tuyệt đối phải tìm về.”
“Này...... Nhưng Kim Vương Tôn cũng đã......”
Ta chậm rãi nói: “Còn muốn ta nói nữa sao?”
Nhị sư đệ lập tức đáp: “Vâng! Cho dù chân trời góc biển, ta cũng mang Dạ La Thư về. Cho dù Kim Vương Tôn đã chết, từ trên thi thể hắn, cũng mang bí tịch về cho ngài!”
“Được rồi, ta cứ nghe trước đi.” Ta khoát khoát tay, “Đúng rồi, thời gian ngươi trên núi lâu hơn ta một chút. Biết Lục Long Tỏa Quốc không?”
“A, biết một chút. Trước kia từng nghe sư phụ nói, nhưng không biết kỹ càng.”
Thì ra chuyện này đã công khai trên Đại La sơn sao.
Ta lập tức nói tin tức mình biết, còn có tình báo thái sư phụ nhắc tới trong thư, cùng chuyện sư phụ muốn chúng ta lập một thái tử cho nhị sư đệ.
Nhị sư đệ nghe được liên tục gật đầu, cuối cùng nhíu mày rậm: “Rốt cuộc là ý gì?”
......Ta không thể không đè xuống tâm tình muốn chém chết hắn, kiên nhẫn giải thích một lần nữa.
Nhị sư đệ mới chợt hiểu ra: “Này, chẳng phải chỉ là mấy phú nhị đại sao. Mỗi người đánh một lần, gọi mẹ chính là có hiếu tâm, dám hoàn thủ chính là có cốt khí, để ta đánh liên tục mười lần không tức giận, chính là minh quân chúng ta cần tìm.”
“Đó là bị ngươi đánh cho hồ đồ!” Ta suýt một cước đá hắn từ lầu hai xuống, “Ngươi thật coi bọn hắn là phú nhị đại sao, muốn đánh liền đánh. Đây gọi là long nhị đại, đánh xong sẽ xảy ra chuyện.”
Ta đổi cách đặt câu hỏi: “Ta không ở Trung Nguyên đã lâu, sau khi trở về cũng không quá chú ý tin tức của hoàng tộc. Ngươi biết những vương gia này là gì không?”
“Biết một chút.”
Nhị sư đệ sờ cằm, liều mạng chuyển động đầu óc rất lâu không dùng, đã rỉ sét: “Ta chỉ biết hai vương gia ở kinh thành. Một là Tranh vương một là Xích vương. Dân gian đều truyền Xích vương chắc sẽ là nhân tuyển hạ nhiệm hoàng đế. Hắn là trưởng tử, lại được hoàng thượng chủ động lưu lại kinh thành bồi dưỡng. Nghe nói văn võ song toàn, võ công rất cao, có thể được xưng là cao thủ đệ nhất hoàng tộc.
“Cao thủ đệ nhất hoàng tộc?”
Vậy thật là lợi hại a. Nhị điện hạ đã không hề kém, nếu Xích vương mạnh hơn nàng, vậy đã là thực lực đỉnh cấp Tiềm Long Thập Thất Sĩ a.
Đột nhiên, ta nghe được một tiếng nói già nua.
“Chủ quán, có giới thiệu gì không?”
“Lão gia, hôm nay ưu đãi chân giò hầm tương a.”
“Không ăn món này, tục.”
Ta thoáng cái đứng lên! Ngươi dám nói chân giò hầm tương tục? !
“Này, đại đương gia, chúng ta còn đang nói vương gia a?”
“Vương gia cho má gì, đã bị người ta phá quán!”
Chỉ nghe lão nhân kia tiếp tục nói: “Một bát canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc, thế là đủ rồi. Đi thôi.”
Còn canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc, rõ ràng là rau cải đậu phụ cơm cháy nước!
“Ta nói lão đầu, ngươi......”
“Hả?”
“Ấy?”
Lão nhân quay đầu nhìn lại, mặt đầy kinh ngạc.
Ta cũng đầy kinh ngạc.
Lão nhân kia lại là người ta quen biết. Thừa tướng đương triều, Lý Tư đại nhân.