[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 314 : Ba phần Lục Phiến · giúp long thành vương

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Ta im lặng không nói.
Thái sư phụ bói toán mười lần có thể trúng một hai, ai có thể cam đoan hắn tính đúng. Đến hôm nay ta vẫn còn hồ đồ ý nghĩa của câu ‘Cẩn thận nữ nhân, còn có nam nhân’ hắn nói...... Nhưng ngay cả Thiếu Lâm, Võ Đang hai đại chưởng môn cũng xem ra kết quả tương tự. Độ tin cậy của quẻ này phải tăng lên trên phạm vi lớn. Hoàng thượng mê tín như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Mặc dù nghĩ thế nào, ta cũng cảm thấy ba lão gia hỏa kia tổ đoàn vào thành lừa gạt địa chủ ngốc...... Nhưng hình như bọn hắn không cần biên ra bàn cờ lớn như thế a.
Nếu dựa theo trong này, sáu vương gia tranh cướp hoàng vị với nhau, quốc gia tất phải đại loạn. Bát sắt ở Lục Phiến môn của ta còn có thể bảo trụ sao? Haiz, thật cảm thấy lo lắng cho tương lai của quốc gia này a.
Lát nữa ta còn phải đi Bát Tiên cư a! Chân giò của ta!
"Đúng rồi, một phong thư khác đâu?"
"Đó là thư sư phụ ngươi gửi cho ngươi."
"Hả?" Ta nháy mắt mấy cái, như nghe lầm gì đó. Sau đó lớn tiếng nói: "Sư phụ? Hắn còn biết viết thư cho ta a!"
Từ sau khi quăng cái nồi Tĩnh An cho ta, lão gia hỏa này chạy đến chân trời góc biển không thấy tăm hơi, ta tìm cũng không thấy!
"Là như vậy, lúc ta viết thư về Đại La sơn, thuận tiện còn viết một phong thư cho sư phụ ngươi, chưởng môn Đại La sơn chúng ta."
Lúc nói câu này, tiểu sư di nổi ý xấu hổ, động lòng người không nói nên lời.
"Ta nói với hắn...... Ta muốn lưu lại Lục Phiến môn cùng ngươi, sau đó hỏi ý kiến hắn thế nào?"
A?
Nói, nói ở Lục Phiến môn cùng ta? !
Mắt tiểu sư di không nhìn ta, hơi hiếu thắng nói: "Ngươi là vãn bối, không tiện mở miệng với sư phụ ngươi. Ta đã vào môn tường của Lục Phiến môn, nói thế nào cũng phải chào hỏi sư môn ngày trước."
Trong giọng nói lộ vẻ ‘Ta cũng không phải muốn giúp ngươi’, trong lòng ta đột nhiên cảm động khó hiểu. Tiểu sư di biết, từ trước tới nay đối tượng ta khó mở miệng nhất chính là Đại La sơn. Ta lựa chọn không làm chưởng môn, còn muốn trốn tránh khó nhọc sống qua ngày. Thật ra rất áy náy với sư môn. Cho nên tiểu sư di phát thanh thay ta, chủ động liên lạc sư phụ, nói nàng muốn lưu lại bên ta.
Chờ đã, nói như vậy, mấy ngày nay, trong khi đầu ta chỉ có chân giò, sư phụ đã biết những tính toán của ta với tiểu sư di sao?
Còn hồi âm?
Ta hoả tốc mở thư ra.
Quả nhiên không sai, bút tích này là của hắn. Viết không khác đề tự trên biển hiệu thanh lâu mấy, mẹ ngươi! Giấy viết thư này còn có hương hoa. Ai biết hắn viết ở nơi nào, ta tận lực cầm ra xa nhìn, miễn cho chọc phải quái bệnh không biết tên gì đó.
Ta vốn cho rằng tối thiểu sư phụ sẽ mắng ta một hồi, nhưng thư này trước sau như một, viết loạn thất bát tao......
Vừa bắt đầu hắn hỏi ta, bây giờ cưới lão bà chưa, lúc nào trở về thăm thái sư phụ, còn có mặc dù tiểu sư di xinh đẹp nhưng không nên sờ loạn mông nàng vân vân......
Lo lắng cái quỷ gì a! Sao ta có thể...... Ánh mắt không tự chủ được rơi vào vòng eo như thủy xà không đủ một nắm của tiểu sư di, cùng tuyết đồn cao kiều cực tròn, đột nhiên giật thót trong lòng. Tiểu sư di giương mắt, dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng ta, nhưng không né tránh. Ưỡn người, cố gắng lộ rõ thân hình thon thả, trong ánh mắt có chút ranh mãnh, dường như đang hỏi: Đẹp không?
Trong lúc vô tình, ta gật đầu hai cái, sau đó phát giác không đúng lại lắc đầu.
Tiểu sư di cười khúc khích một tiếng.
Ta ngây ngốc nói: "Cười, cười cái gì?"
Tiểu sư di một tay chống má tuyết, ngây thơ cười nói: "Ta thích cười a, không dễ nhìn sao?"
Dễ, dễ nhìn......
"Hơn nữa, thư của sư phụ ngươi, ta sớm đã xem qua."
Quả nhiên lại đùa giỡn ta a! ? Làm ta thẹn đỏ cả mặt...... Còn như vậy, cẩn thận ta sờ mông ngươi thật a! !
Này? Sao có cảm giác sư phụ nói đúng một cách vi diệu......
Ta ho khan hai tiếng, vội vàng cúi đầu đọc thư.
Đến cuối cùng, một chữ cũng không nói đến chuyện ta lưu lại Nam Kinh với tiểu sư di, lại nhắc tới một đại sự khác. Ta không nhịn được hoảng sợ nói: "Hả? Muốn chúng ta chọn một long tử tại Nam Kinh rồi tận tâm phụ tá, để hắn trở thành thái tử? Đây là ý gì?"
Cuối thư, nhắc tới muốn ba người ta, nhị sư đệ còn có tiểu sư di thương lượng, trong đông đảo nhi tử của hoàng thượng, chọn lựa một người rồi tận lực phụ tá, giúp hắn trở thành người thừa kế hoàng vị. Còn vô cùng nghiêm trọng nhắc tới, đây là gốc rễ để Đại La sơn tồn tại trong võ lâm, chớ lãng phí cơ hội.
Tiểu sư di nhìn nóc nhà nói: "Ngươi nhìn đến cuối cùng."
Ta cẩn thận lật thư, dưới cùng của tờ giấy, còn kẹp một tờ giấy nhỏ, lại là sư phụ viết bằng ngữ khí bình thường giáo huấn ta.
Để ta viết một đoạn cực kì tư mật:
Xú tiểu tử, mấy năm không gặp ngươi bản lĩnh a. Tiểu sư di của ngươi là sư di của vi sư. Ngươi quá không thành thật, muốn làm sư di trượng của vi sư. Chiếm tiện nghi lớn như thế, về núi không thể không đánh ngươi mười vạn tám vạn gậy.
Chỉ là trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, ngươi cũng trưởng thành, vi sư đã sắp sáu mươi (gạch bỏ), khục rất nhiều tuổi. Ngươi mãi không cho vi sư ôm đồ tôn, như thế có được không? Lại nói sư thúc lão nhân gia nàng không xuất giá, rang thành lão cô nương, sư phụ ta còn có mấy sư nương của ngươi lại phàn nàn vi sư không làm gì.
Những năm này, vi sư cũng tìm kiếm mấy đối tượng cho sư thúc. Cái gì vương tử Bắc Cương, người thừa kế Bạch Vương thất quan, thiếu tộc trưởng bộ lạc Nam Cương. Đều là dạng chó hình người, trong nhà cũng có mấy hạt bụi, ăn mười đời không nghèo. Đáng tiếc sư thúc đều nhìn không thuận mắt, lại tập trung tinh thần vào ngươi.
Lúc này vi sư thầm nghĩ, đệ tử ta nuôi lớn, cho dù là đồ bỏ đi, còn có thể kém hơn những cẩu đản kia sao?
Xưa nay sư phụ ngươi ghét nhất đống lễ nghi phiền phức kia. Gạo đã thành cơm, ta cũng không nói bừa.
Ngươi muốn tán tỉnh sư thúc, không thành vấn đề. Rất có gan. Lão thiên làm trong đũng quần ngươi có cái đồ chơi không phải để ngươi làm thứ hèn nhát.
Chỉ có điều sổ sách thân sư đồ của chúng ta, thái sư phụ ngươi coi sư thúc như ngọc quý trên tay, tâm can bảo bối, thương như khuê nữ. Ngươi còn nhớ Ngọc La Sát Năm đó không? Nói thế nào ma đầu Ngọc La Sát đó cũng là ác nhân đệ nhất võ lâm Tam Giang, chỉ chạm vào tóc sư thúc a. Trong vòng bốn canh giờ, thái sư phụ ngươi dẫn sư huynh đệ cả nhà, bao gồm vi sư ta, đạp cửa đi giết cả nhà hắn. Đến nay giang hồ còn tưởng rằng chúng ta trừ ma vệ đạo đấy.
Đồ đệ, không phải vi sư không giúp ngươi, về thái sư phụ, ta đây giấu giếm cho ngươi một năm. Năm nay ngươi hảo hảo cố gắng, làm ra chút thành tích. Hì hì hì, thuận tiện gạo nấu thành cơm, mang hai tiểu tử mập mạp về nhà, vi sư sẽ vui như điên...... %* @#!
Viết tới đây đột nhiên chữ viết lộn xộn, nhìn xuống thế mà đổi một người.
—— Phi Chân, ta là đại sư nương của ngươi. Nhị sư nương, tam sư nương của ngươi đều ở đây, ngươi còn tốt chứ?
Sư nương? ! Chỗ lộn xộn vừa rồi là sao! Sư phụ đi dạo kỹ viện bị các sư nương tổ đoàn bắt quả tang sao! ! Chỗ viết lộn xộn là bị đánh cho đầu đầy bao a! ! Đã bảo bình thường ngươi không nên đi bừa những địa phương đó mà! ! Hơn nữa còn nói loạn gạo nấu thành cơm a! Cũng bởi vì ngươi nói lung tung nên mới bị đánh a!
Sư nương lại tiếp tục viết: Chuyện của ngươi với Tố Vấn chúng ta đều biết. Về thái sư phụ, tập thể chúng ta giấu giếm cho ngươi.
Phải làm sao, ta có chút cảm động......