[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 313 : Ba phần Lục Phiến · Đại La thư đến

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

"Chờ đã, đau, đau, đau, tiểu sư di đừng kéo lỗ tai ta a!"
Cổ tay trắng ngần sáng ngời của tiểu sư di lắc lư trước mắt ta...... Nếu ngón tay không dùng sức kéo lỗ tai ta thì tốt.
Ta vừa hô đau vừa đi theo tiểu sư di vào phòng ta.
Tiểu sư di một cước đá cửa đóng lại, sau đó nhìn hai bên, từ trong ngực móc ra một đồng tiền, dùng sức ném xuống đất. Tiền đồng tiếp xúc với mặt đất, tạo ra sóng âm và kình phong, nàng không dùng nhiều sức bởi vậy kình phong không rõ, nhưng kình lực tinh xảo, đợt sóng âm này bao trùm cả phòng.
Tiểu sư di tĩnh tâm nghe sóng âm phản hồi, có thể biết trong gian phòng nơi nào có người trốn, nơi nào từng bị người giở trò.
Môn công phu này tới từ « Thiên La Bảo Giám » của sư phụ ta, võ công thái sư phụ uyên thâm, sư phụ ta thì cổ linh tinh quái. Trong« Thiên La Bảo Giám » của hắn, võ công cổ quái kỳ lạ một đống lớn, cho nên võ công của hắn cực coi trọng tư chất. Người thiên tư không cao, luyện cả đời cũng khó có thành tựu.
Chiêu 'Vũ Lộ Thính Phong' tiểu sư di vừa thi triển, chính là thủ pháp vô cùng xảo diệu để khảo thí trong phạm vi nhất định có thám tử hay không, lại có người nghe lén cơ mật hay không. Mặc dù nội công của ta có thể khiến ta nghe được cả nhịp tim của địch nhân trốn giữa cửa phòng, nhưng vẫn không phải tuyệt đối. Trên giang hồ có nhiều dị nhân, có thể vận công trong mấy lần hô hấp, che đậy nhiệt độ cơ thể, tiếng tim đập, tiếng hít thở, trực tiếp tiến vào trạng thái chết giả. Bất kể ta đây làm gì cũng không nghe được động tĩnh của hắn.
Nhưng 'Vũ Lộ Thính Phong' trực tiếp khảo thí vật thể tồn tại. Cho dù tiến vào trạng thái chết giả, chỉ cần có người khác ở trong phòng, sẽ ngăn cản một phần sóng âm, tạo thành cảm giác khác biệt, do đó bị phát hiện. Cho nên ta đã nói, sư phụ ta là phần tử nhàm chán bất thế xuất trong chốn võ lâm mà, trên đời này nào có ai nghĩ ra loại võ công nhàm chán này.
Nhưng không thể không nói môn công phu này là võ công phản trinh sát tốt nhất ta từng thấy, bình thường lúc muốn nói đại sự trong môn, tiểu sư di mới sử dụng công phu này.
Tiểu sư di lấy tay kề tai, tĩnh tâm lắng nghe. Tay nhỏ trắng muốt non mềm làm ra tư thế kề tai đáng yêu. Gương mặt xinh đẹp luôn tiêu sái thong dong lại nghiêm túc trầm trọng, nhìn qua dễ thương không nói nên lời.
Vừa nãy còn khi phụ ta, rõ ràng chính mình mới đáng yêu như thế, đột nhiên trong lòng không nhịn được muốn đùa ác.
......Ta cười, thở ra một hơi bên cổ tiểu sư di.
Tiểu sư di đang lắng nghe sóng âm phản hồi, không phát hiện được việc ác của ta. Đến khi nhiệt khí nóng hổi tập kích vào gáy tuyết như tiên hạc, mới phản ứng được, nhưng đã chậm.
"Đừng...... A ư...... Buồn......"
Một tiếng giống âm mũi kiều diễm lúc vừa rời giường của giai nhân xuân thụy đủ, hừ ra từ trong mũi tiểu sư di. Thể chất nàng sợ buồn, từ nhỏ đã không cho ta cù nàng. Chẳng qua thỉnh thoảng làm thế, lại có thể nhìn thấy tiểu sư di đỏ mặt hiếm thấy.
Trên gò má nàng thoáng qua ý xấu hổ, tức giận trợn mắt nhìn ta, nhấc đôi bàn tay trắng như phấn cười nói.
"Giỏi lắm, học được bản sự. Ngay cả tiểu sư di cũng dám đùa giỡn? Có phải ngươi ngứa da không?"
"Đã nhường, đã nhường, đều là tiểu sư di dạy tốt."
"A? Ta còn có thứ để dạy cho ngươi đấy, ngươi có học không a?" Vì che giấu thẹn thùng, tiểu sư di kiệt lực dùng ánh mắt khiêu khích liếc ta, hiếu thắng nói: "Thứ này cũng không dễ học. Nếu tự cảm thấy mình là đồ đần, cũng không cần cậy mạnh a."
"Trên đời này còn có công phu ta không học được sao?" Ta tự tin vỗ ngực, hào khí vượt mây: "Cứ ra tay, Ma Nữ cô nương đã ra lệnh, tại hạ sao lại không theo."
Tiểu sư di chính tai nghe không có người trong phòng này, cho nên ta cũng không chút kiêng kỵ. Nói chuyện với tiểu sư di vĩnh viễn là thoải mái nhất.
Tiểu sư di che miệng cười yêu kiều, một tia trắng ngà lướt qua lòng bàn tay non mềm, càng kiều diễm.
"Trong chốn võ lâm thịnh truyền, Ma Nữ Minh Tố Vấn ta am hiểu thải dương bổ âm, song tu luyện đỉnh chi thuật. Ta phát hiện một bản kỳ thư ở chỗ biểu ca, gọi là Hồi Thần Kinh, nói đạo lý này. Sư điệt, muốn làm đỉnh lô của tiểu sư di ngươi không, luyện môn kỳ công này a."
Ánh mắt của nàng trêu chọc khó hiểu, thật giống bị nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm, thấy thế trong lòng ta run rẩy.
Tiểu sư di thường dùng chủ đề lớn mật này để đùa cợt ta, sau đó nhìn phản ứng của ta. Nhất là một chiêu này, trăm thử không sai.
Nhưng không biết nghĩ gì, ta nói: "Được."
"......"
Ta buột miệng nói ra câu này, tiểu sư di ngây ngẩn cả người, ta cũng ngây ngẩn cả người.
Đột nhiên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người chúng ta đều không nói nên lời.
Vừa rồi ta không nghĩ quá nhiều, nhưng không biết vì sao, hình như do tiểu sư di vào Lục Phiến môn, cho nên áp lực bối phận tiêu trừ một phần, ta càng nói chuyện không chút kiêng kỵ.
Nhưng nói nhầm phương diện này, cảm nhận của cá nhân ta là rất muốn tìm cái lỗ để chui vào......
Bầu không khí đột nhiên biến thành thịt khô để mười năm...... Vừa khô vừa cứng? Không phải, giống một đống Shi......
"Không nói chuyện này, ngươi nói cho đứng đắn."
Màu đỏ trên khuôn mặt tuyết nộn của tiểu sư di đã lui, nhưng cố nghiêm túc: "Chuyện đó để sau này nghiên cứu với ngươi, hôm nay có việc gấp......"
Này này này! Thật sự có chuyện này a! Rốt cuộc ngươi học được từ đâu! ! Ta có phải chuẩn bị tâm lý không, tối thiểu đi đổi một bộ quần áo sạch sẽ hơn a! !
Tiểu sư di lấy ra hai phong thư từ trong ngực, nghiêm túc nói.
"Sau sự kiện của Kim Vương Tôn, ta từng dùng bồ câu đưa tin về Đại La sơn, muốn thông báo lập trường sau này của ta cho bọn hắn, thuận tiện hỏi thăm về chữ khắc ngươi nói còn có gặp phải quái sự vân vân. Hôm nay nhận được hồi âm.
Ở đây có một phong thư, chính là thân bút của thái sư phụ ngươi về văn kiện. Biểu ca nói thật có chuyện này, đúng là hơn hai mươi năm trước hắn từng lưu chữ ở hoàng cung, hơn nữa còn cho hoàng thượng lời bình về Lục Long Tỏa Quốc. Nói đến trong hoàng tử, có người gọi là lục long sẽ làm ra chuyện hại nước hại dân."
Tiểu sư di hỏi thăm lập trường sau này a......
Ta tiếp nhận phong thư, một phong là thân bút hồi âm của thái sư phụ. Bên trên viết chuyện hơn hai mươi năm trước, viết rõ ràng chuyện liên quan đến Thần Châu chữ khắc. Nhưng cũng không giải thích nhiều về hàm nghĩa bốn chữ Lục Long Tỏa Quốc, chỉ nói có quan hệ với hoàng tử.
"Lục Long Tỏa Quốc......"
Ta khoanh tay tự hỏi. Lục long vừa vặn đối ứng với sáu vị vương gia triều ta, Lục Vương Đảng trong triều lưu truyền rất rộng, chính là như thế. Mỗi vương gia đều có thế lực của mình, hơn nữa thế lực đều không nhỏ, có thể nói là một lo lắng âm thầm của triều đình.
Mặc dù bây giờ hoàng thượng đang tráng niên, nhưng hoàng đế lịch triều lịch đại, đều phải sắc lập thái tử làm nền tảng lập quốc. Để tránh có một ngày biến sinh bất trắc, lại bởi vì vấn đề người thừa kế mà gây nên nội loạn. Nhưng hoàng thượng khôn khéo như vậy, cho tới bây giờ hơn bốn mươi tuổi vẫn không sắc lập thái tử. Hơn nữa dường như gần đây cũng không có dự định lập thái tử.
Nhìn thấy thái sư phụ giải thích chuyện Lục Long Tỏa Quốc, ta đột nhiên cảm thấy cả sự kiện có một lời giải thích hợp lý. Bởi vì cảm thấy sáu đứa con trai sẽ làm loạn quốc gia, cho nên hoàng thượng mới không có dự định sắc lập người thừa kế. Thậm chí để địa vị của công chúa không thua gì thân vương, hình như trong lịch triều lịch đại, chuyện này cũng chưa từng xuất hiện.