[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 312 : Ba phần Lục Phiến · tróc gian thành đôi
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Sự kiện Kim Vương Tôn, kết thúc với Kim Vương Tôn không rõ tung tích, nhưng gia nô A Hổ đoạt lại Kim Ô Phệ Nguyệt tiến cống triều đình, được hoàng thượng ngợi khen.
A Hổ mang theo Kim Ô Phệ Nguyệt và sự ủng hộ của triều đình trở lại Kim Ngân tông, chỉ sợ bây giờ tai nạn của Kim Ngân tông mới bắt đầu.
Sau khi chuyện này kết thúc, ta khóa mình trong gian tạp vật —— bởi vì Tô Hiểu ở phòng ta —— ròng rã hai ngày, một bước cũng không ra.
Ta cảm thấy, rất nhiều chỗ trong đó, có liên hệ quỷ dị khó hiểu. Từ khi Kim Vương Tôn bước vào kinh thành, toàn bộ âm mưu đã bắt đầu vận chuyển. Bất kể là Kim Vương Tôn, Dạ La bảo, Kim Ngân tông, hoàng thượng còn có...... Ta, từng người đều rơi vào kế hoạch của nàng.
Trong cả sự kiện, Tĩnh An chỉ vẻn vẹn kích động Kim Vương Tôn, khiến hắn vọng động, tiến tới tạo thành tự hủy. Còn lại không nhúng tay gì cả, nhưng lại xoay tất cả chúng ta vòng vòng. A Hổ là người của nàng ngay từ đầu, thậm chí ngay cả Hoắc Thanh Nhi, cũng có khả năng từng bị nàng mê hoặc. Không phí một binh một tốt, cũng có thể đùa bỡn triều đình và Bạch Vương thất quan trong tay, làm âm mưu gia, làm mưu sĩ, nàng thực sự ưu tú đến làm lòng người rét lạnh. Ta không hiểu nhất chính là, nàng làm như vậy rốt cuộc có chỗ tốt gì?
Nàng phí hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mục đích thật khó bề phân biệt. Rốt cuộc Kim Vương Tôn thân bại danh liệt có lợi gì với nàng?
Ta suy nghĩ hai ngày trong phòng.
Ngày đầu tiên ta nhớ tới Kim Vương Tôn đoán chừng là chết không yên lành...... Hơi phiền muộn.
Ngày thứ hai ta nhớ lại nụ cười mỹ lệ lúc rời đi của Tĩnh An...... Trái tim hơi băng giá.
Cho đến ngày thứ ba...... Cuối năm chân giò Đông Pha lâu còn nửa giá, ta hơi đói bụng.
Ta không thể không để chút đau buồn và suy tư xuống, bước ra khỏi cửa phòng, vùi đầu vào vô hạn chiến đấu. Khi ta nhai nuốt thịt chân giò đàn hồi trơn mềm tại chỗ ăn thử, lập tức làm ta nhớ tới mục đích của đời người là gì.
Ta muốn nhẹ nhàng trải qua nửa đời sau, vẫn đừng đi theo Tĩnh An a. Đám Bạch Vương thất quan liên quan gì đến ta. Tốt nhất là giữ khoảng cách với bọn hắn, sau này lại trêu vào, tránh trước nói sau.
Cho nên, hôm nay ta định hảo hảo hưởng thụ cuộc sống về hưu của mình. Bây giờ ta đang dọn dẹp gian tạp vật, lát nữa còn phải đi Bát Tiên cư tham gia hoạt động ưu đãi. Sau khi thăng lên thất phẩm võ sĩ, bổng lộc của ta luôn cầm đi mua đồ hoá trang, còn tốn nhiều hơn nữ nhân, cũng đến lúc dùng một ít phụ cấp cho mình.
Ta vừa dọn dẹp, thỉnh thoảng nhìn nóc nhà, trong lòng không khỏi nhớ tới một mỹ nhân hoàng tộc khác.
Không biết bây giờ điện hạ thế nào?
Về phần hôn ước của Hồng Trang điện hạ, cũng chấm dứt do ta và Kim Vương Tôn song song thua tại hiệp ba Tài Hoán, nên song song mất đi tư cách. Bởi vì Kim Vương Tôn loạn nhập, chuyện ta đánh thắng Ngự Tiền Luận Võ cưới công chúa bị hủy bỏ. Ta cảm thấy đây là hoàng thượng cố ý, rốt cuộc hoàng thượng không muốn công chúa gả cho loại người như ta.
Chẳng qua cũng là chuyện tốt với ta.
Mặc dù lúc mang cái mũ chuẩn phò mã gia, đại thúc đi mua cá cũng cười với ta, tùy tiện ăn bánh nướng buổi sáng. Nhưng chỉ một Tĩnh An ta đã sứt đầu mẻ trán, đừng nói tỷ muội cùng lên. Nếu ngày nào đó hoàng thượng biết Ma giáo Tán thần tôn ta cưới công chúa, hơn nữa một lúc cưới hai, còn không phát động binh mã thiên hạ đánh chết ta!
Có thể kết thúc như vậy, có lợi với ta, với điện hạ. Mặc dù ta mơ hồ cảm thấy...... Dường như điện hạ đoán được thân phận của ta. Bây giờ ta mới nhớ ra, ngày đó ở Họa Ảnh phường, ta tức giận muốn điên chém thuyền hoa thành hai đoạn. Ngày đó, lúc đầu ta ra ngoài cùng điện hạ, nhưng ta nhất thời nóng lòng, bỏ nàng lại phía sau. Nếu sau đó nàng đuổi theo, ở một bên nhìn ta đi vào Họa Ảnh phường...... Ngày đó ta nhớ ta hóa trang, trút màu tóc, nhưng không đổi y phục......
Từ sau lúc đó, ta không gặp lại điện hạ. Nói đúng ra chắc điện hạ không muốn thấy ta. Nàng đột nhiên để thư rồi hồi cung, khi đó trong lòng ta nhớ tiểu sư di, lại phải xử lý chuyện thí tuyển, cũng không để trong lòng. Nhưng sau đó ngẫm lại, phản ứng của điện hạ thật sự rất kỳ quái.
Giao tình của chúng ta cũng không tính là kém. Dù sao cũng ở cùng phòng vài ngày. Nhưng từ sau lúc đó, nàng luôn không xuất hiện trước mặt ta. Chẳng qua...... Ta chỉ là một tiểu bộ đầu, công chúa sẽ đến ôn chuyện với ta, xác thực cũng không quá thực tế. Uổng cho ta nhớ công chúa thích ăn cay, còn muốn cùng đi một tiệm lẩu mới mở.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai nghe được.
"Minh Phi Chân."
"A? Ai vậy?"
Ta nghe vậy ngẩng đầu, nhưng không nhìn thấy ai. Cửa trống trơn, giọng nói thanh thúy trong sáng, rõ ràng là tiếng của đại cô nương.
Chờ đã, cảm giác quen thuộc này......
"Chẳng lẽ là điện hạ?"
"Chính là ta, ngươi đừng tìm ta, dù sao ngươi cũng không tìm được......"
Ta cất bước đi ra cửa, nhìn hai bên, sau đó trực tiếp đi tới một tòa giả sơn trong vườn hoa.
"Này! Sao ngươi biết ta ở đây? Chờ, chờ đã! Ngươi đừng tới đây!"
Ta không khỏi dừng bước, ngữ khí của điện hạ có chút vội vàng và kích động, đồng thời cũng có vẻ giả vờ cường hãn miễn cưỡng duy trì. Dường như nếu ta đi qua, nàng sẽ không thể duy trì thể diện của mình. Ta đành phải dừng bước phía sau hòn non bộ.
"Ta muốn về Nga Mi."
Điện hạ mở đầu chính là câu này.
"Đến cùng ngươi ta cũng quen biết một hồi, ta nghĩ trước khi đi, muốn chào hỏi ngươi. Nga Mi sư môn có chuyện quan trọng gọi ta, lần này ta đi, đại khái mấy tháng sẽ không trở về. Ngươi...... Có gì muốn nói không?"
"Điện hạ muốn đi? Trước khi đi còn tạm biệt vi thần, thật là hữu tâm." Ta sờ đầu nói: "Nhưng vì sao ta không thể đi qua......"
"Không cho phép qua!"
Điện hạ lớn tiếng mắng: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Như mèo con gầm nhẹ đe dọa lúc sợ hãi, không khiến người sợ, mà cảm thấy dễ thương.
"Không qua thì không qua." Ta cười khổ nói: "Chúc điện hạ lên đường bình an."
Sau đó chính là một hồi yên tĩnh, điện hạ cũng không nói gì nữa. Ta cũng đành giả ngu. Cũng không thể mở miệng hỏi nàng có phát hiện ta chính là Tán thần tôn không a...... Chẳng phải là không đánh đã khai sao?
Lại qua một hồi, hình như điện hạ hít thở sâu mấy lần, sau đó nói.
"Ta đây phải đi, ngươi đừng tiễn ta. Trải qua mấy ngày, ngươi chiếu cố ta thật lâu, mặc dù mỗi ngày ta đều mắng ngươi, nhưng kỳ thật ta không chán ghét ngươi."
Điện hạ mặc một bộ áo đỏ xinh đẹp, từ hòn non bộ phóng lên tận trời, tung người một cái nhảy lên mái hiên. Xa xa nhìn lại, gò má kiên cường của nàng có một chút nhu ý.
"Minh Phi Chân...... Cảm ơn ngươi chiếu cố, cũng cảm ơn ngươi......"
Nói đến đây âm thanh thấp xuống.
"Ngày đó đã cứu ta."
Này? ! Đây ý là!
Điện hạ nói xong câu này, quay người rời đi.
Ta vừa muốn thi triển khinh công đuổi theo...... Nhưng lại phát giác mình vừa truy đuổi chẳng phải không đánh đã khai sao? Đang do dự, thân ảnh điện hạ đã đi xa.
Nàng nói...... Ngày đó ta cứu nàng, chắc là đêm đó từ trong tay Giả Vân Phong...... Quả nhiên vẫn bị biết sao?
Nhưng dù là như vậy, điện hạ vẫn không tiết lộ thân phận của ta. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi ấm áp.
Điện hạ trọng tình trọng nghĩa, giấu giếm phụ hoàng nàng cho ta, về sau ta nhất định phải tìm một cơ hội báo đáp ân tình này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt không tự chủ truy tìm một thân ảnh đỏ tươi, trên đời quả thật không có ai, mặc đồ đỏ đẹp hơn nàng. Gió thơm của hồng ảnh kia cuốn qua rồi biến mất, chỉ để lại trong lòng, chút phiền muộn.
Ta đang cảm khái, đột nhiên có người nói.
"Ôi ôi, giữa ban ngày, đã có người trình diễn Thập Bát Tướng Tống, thật là bẩn con mắt a."
Ta vừa quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp vô tận của tiểu sư di. Nàng dùng tay áo rộng lớn che khuất miệng, nở nụ cười xấu xa. Vẻ chế nhạo trong ánh mắt khiến ta không khỏi hoảng hồn.
Nàng ở đây từ lúc nào a! !
"Tiểu sư di, ta, ta không làm gì a!"
"Đúng vậy a, ta không nói ngươi làm cái gì a?"
"Ta, ta không có Thập Bát Tướng Tống a."
"Này? Ta nói là ngươi sao?"
Tiểu sư di như cười mà không phải cười, ý đùa giỡn trong mắt hết sức rõ ràng, cơ hồ chỉ kém nói ra câu 'Giỏi lắm, nuôi tiểu lão bà bên ngoài, còn tìm tới cửa rồi'.
Nhưng bây giờ quan hệ của ta với tiểu sư di vi diệu, ta không tiện phản bác, không nói được câu nào.
Quả nhiên tiểu sư di càng vui vẻ, bèn dùng chuyện này đùa giỡn ta nửa ngày, khi phụ ta không thể cãi lại...... Một lát sau đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Phi Chân, ta có việc muốn nói với ngươi, chúng ta vào nhà."
"A?" Ta đong đưa đầu như trống lúc lắc, "Ta không có thời gian a, có bao nhiêu quốc gia đại sự chờ ta đi làm, sao có thể phí hoài tuế nguyệt, không biết trân quý!"
Lát nữa, nếu ưu đãi của Bát Tiên cư bắt đầu, ta không đến kịp thì phải làm sao a!
"Đừng ồn ào, chỉ là một lát." Tiểu sư di lộ vẻ sầu lo hiếm thấy, "Ta muốn hàn huyên chuyện Lục Long Tỏa Quốc với ngươi."
A Hổ mang theo Kim Ô Phệ Nguyệt và sự ủng hộ của triều đình trở lại Kim Ngân tông, chỉ sợ bây giờ tai nạn của Kim Ngân tông mới bắt đầu.
Sau khi chuyện này kết thúc, ta khóa mình trong gian tạp vật —— bởi vì Tô Hiểu ở phòng ta —— ròng rã hai ngày, một bước cũng không ra.
Ta cảm thấy, rất nhiều chỗ trong đó, có liên hệ quỷ dị khó hiểu. Từ khi Kim Vương Tôn bước vào kinh thành, toàn bộ âm mưu đã bắt đầu vận chuyển. Bất kể là Kim Vương Tôn, Dạ La bảo, Kim Ngân tông, hoàng thượng còn có...... Ta, từng người đều rơi vào kế hoạch của nàng.
Trong cả sự kiện, Tĩnh An chỉ vẻn vẹn kích động Kim Vương Tôn, khiến hắn vọng động, tiến tới tạo thành tự hủy. Còn lại không nhúng tay gì cả, nhưng lại xoay tất cả chúng ta vòng vòng. A Hổ là người của nàng ngay từ đầu, thậm chí ngay cả Hoắc Thanh Nhi, cũng có khả năng từng bị nàng mê hoặc. Không phí một binh một tốt, cũng có thể đùa bỡn triều đình và Bạch Vương thất quan trong tay, làm âm mưu gia, làm mưu sĩ, nàng thực sự ưu tú đến làm lòng người rét lạnh. Ta không hiểu nhất chính là, nàng làm như vậy rốt cuộc có chỗ tốt gì?
Nàng phí hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy, nhưng mục đích thật khó bề phân biệt. Rốt cuộc Kim Vương Tôn thân bại danh liệt có lợi gì với nàng?
Ta suy nghĩ hai ngày trong phòng.
Ngày đầu tiên ta nhớ tới Kim Vương Tôn đoán chừng là chết không yên lành...... Hơi phiền muộn.
Ngày thứ hai ta nhớ lại nụ cười mỹ lệ lúc rời đi của Tĩnh An...... Trái tim hơi băng giá.
Cho đến ngày thứ ba...... Cuối năm chân giò Đông Pha lâu còn nửa giá, ta hơi đói bụng.
Ta không thể không để chút đau buồn và suy tư xuống, bước ra khỏi cửa phòng, vùi đầu vào vô hạn chiến đấu. Khi ta nhai nuốt thịt chân giò đàn hồi trơn mềm tại chỗ ăn thử, lập tức làm ta nhớ tới mục đích của đời người là gì.
Ta muốn nhẹ nhàng trải qua nửa đời sau, vẫn đừng đi theo Tĩnh An a. Đám Bạch Vương thất quan liên quan gì đến ta. Tốt nhất là giữ khoảng cách với bọn hắn, sau này lại trêu vào, tránh trước nói sau.
Cho nên, hôm nay ta định hảo hảo hưởng thụ cuộc sống về hưu của mình. Bây giờ ta đang dọn dẹp gian tạp vật, lát nữa còn phải đi Bát Tiên cư tham gia hoạt động ưu đãi. Sau khi thăng lên thất phẩm võ sĩ, bổng lộc của ta luôn cầm đi mua đồ hoá trang, còn tốn nhiều hơn nữ nhân, cũng đến lúc dùng một ít phụ cấp cho mình.
Ta vừa dọn dẹp, thỉnh thoảng nhìn nóc nhà, trong lòng không khỏi nhớ tới một mỹ nhân hoàng tộc khác.
Không biết bây giờ điện hạ thế nào?
Về phần hôn ước của Hồng Trang điện hạ, cũng chấm dứt do ta và Kim Vương Tôn song song thua tại hiệp ba Tài Hoán, nên song song mất đi tư cách. Bởi vì Kim Vương Tôn loạn nhập, chuyện ta đánh thắng Ngự Tiền Luận Võ cưới công chúa bị hủy bỏ. Ta cảm thấy đây là hoàng thượng cố ý, rốt cuộc hoàng thượng không muốn công chúa gả cho loại người như ta.
Chẳng qua cũng là chuyện tốt với ta.
Mặc dù lúc mang cái mũ chuẩn phò mã gia, đại thúc đi mua cá cũng cười với ta, tùy tiện ăn bánh nướng buổi sáng. Nhưng chỉ một Tĩnh An ta đã sứt đầu mẻ trán, đừng nói tỷ muội cùng lên. Nếu ngày nào đó hoàng thượng biết Ma giáo Tán thần tôn ta cưới công chúa, hơn nữa một lúc cưới hai, còn không phát động binh mã thiên hạ đánh chết ta!
Có thể kết thúc như vậy, có lợi với ta, với điện hạ. Mặc dù ta mơ hồ cảm thấy...... Dường như điện hạ đoán được thân phận của ta. Bây giờ ta mới nhớ ra, ngày đó ở Họa Ảnh phường, ta tức giận muốn điên chém thuyền hoa thành hai đoạn. Ngày đó, lúc đầu ta ra ngoài cùng điện hạ, nhưng ta nhất thời nóng lòng, bỏ nàng lại phía sau. Nếu sau đó nàng đuổi theo, ở một bên nhìn ta đi vào Họa Ảnh phường...... Ngày đó ta nhớ ta hóa trang, trút màu tóc, nhưng không đổi y phục......
Từ sau lúc đó, ta không gặp lại điện hạ. Nói đúng ra chắc điện hạ không muốn thấy ta. Nàng đột nhiên để thư rồi hồi cung, khi đó trong lòng ta nhớ tiểu sư di, lại phải xử lý chuyện thí tuyển, cũng không để trong lòng. Nhưng sau đó ngẫm lại, phản ứng của điện hạ thật sự rất kỳ quái.
Giao tình của chúng ta cũng không tính là kém. Dù sao cũng ở cùng phòng vài ngày. Nhưng từ sau lúc đó, nàng luôn không xuất hiện trước mặt ta. Chẳng qua...... Ta chỉ là một tiểu bộ đầu, công chúa sẽ đến ôn chuyện với ta, xác thực cũng không quá thực tế. Uổng cho ta nhớ công chúa thích ăn cay, còn muốn cùng đi một tiệm lẩu mới mở.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên bên tai nghe được.
"Minh Phi Chân."
"A? Ai vậy?"
Ta nghe vậy ngẩng đầu, nhưng không nhìn thấy ai. Cửa trống trơn, giọng nói thanh thúy trong sáng, rõ ràng là tiếng của đại cô nương.
Chờ đã, cảm giác quen thuộc này......
"Chẳng lẽ là điện hạ?"
"Chính là ta, ngươi đừng tìm ta, dù sao ngươi cũng không tìm được......"
Ta cất bước đi ra cửa, nhìn hai bên, sau đó trực tiếp đi tới một tòa giả sơn trong vườn hoa.
"Này! Sao ngươi biết ta ở đây? Chờ, chờ đã! Ngươi đừng tới đây!"
Ta không khỏi dừng bước, ngữ khí của điện hạ có chút vội vàng và kích động, đồng thời cũng có vẻ giả vờ cường hãn miễn cưỡng duy trì. Dường như nếu ta đi qua, nàng sẽ không thể duy trì thể diện của mình. Ta đành phải dừng bước phía sau hòn non bộ.
"Ta muốn về Nga Mi."
Điện hạ mở đầu chính là câu này.
"Đến cùng ngươi ta cũng quen biết một hồi, ta nghĩ trước khi đi, muốn chào hỏi ngươi. Nga Mi sư môn có chuyện quan trọng gọi ta, lần này ta đi, đại khái mấy tháng sẽ không trở về. Ngươi...... Có gì muốn nói không?"
"Điện hạ muốn đi? Trước khi đi còn tạm biệt vi thần, thật là hữu tâm." Ta sờ đầu nói: "Nhưng vì sao ta không thể đi qua......"
"Không cho phép qua!"
Điện hạ lớn tiếng mắng: "Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Như mèo con gầm nhẹ đe dọa lúc sợ hãi, không khiến người sợ, mà cảm thấy dễ thương.
"Không qua thì không qua." Ta cười khổ nói: "Chúc điện hạ lên đường bình an."
Sau đó chính là một hồi yên tĩnh, điện hạ cũng không nói gì nữa. Ta cũng đành giả ngu. Cũng không thể mở miệng hỏi nàng có phát hiện ta chính là Tán thần tôn không a...... Chẳng phải là không đánh đã khai sao?
Lại qua một hồi, hình như điện hạ hít thở sâu mấy lần, sau đó nói.
"Ta đây phải đi, ngươi đừng tiễn ta. Trải qua mấy ngày, ngươi chiếu cố ta thật lâu, mặc dù mỗi ngày ta đều mắng ngươi, nhưng kỳ thật ta không chán ghét ngươi."
Điện hạ mặc một bộ áo đỏ xinh đẹp, từ hòn non bộ phóng lên tận trời, tung người một cái nhảy lên mái hiên. Xa xa nhìn lại, gò má kiên cường của nàng có một chút nhu ý.
"Minh Phi Chân...... Cảm ơn ngươi chiếu cố, cũng cảm ơn ngươi......"
Nói đến đây âm thanh thấp xuống.
"Ngày đó đã cứu ta."
Này? ! Đây ý là!
Điện hạ nói xong câu này, quay người rời đi.
Ta vừa muốn thi triển khinh công đuổi theo...... Nhưng lại phát giác mình vừa truy đuổi chẳng phải không đánh đã khai sao? Đang do dự, thân ảnh điện hạ đã đi xa.
Nàng nói...... Ngày đó ta cứu nàng, chắc là đêm đó từ trong tay Giả Vân Phong...... Quả nhiên vẫn bị biết sao?
Nhưng dù là như vậy, điện hạ vẫn không tiết lộ thân phận của ta. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi ấm áp.
Điện hạ trọng tình trọng nghĩa, giấu giếm phụ hoàng nàng cho ta, về sau ta nhất định phải tìm một cơ hội báo đáp ân tình này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt không tự chủ truy tìm một thân ảnh đỏ tươi, trên đời quả thật không có ai, mặc đồ đỏ đẹp hơn nàng. Gió thơm của hồng ảnh kia cuốn qua rồi biến mất, chỉ để lại trong lòng, chút phiền muộn.
Ta đang cảm khái, đột nhiên có người nói.
"Ôi ôi, giữa ban ngày, đã có người trình diễn Thập Bát Tướng Tống, thật là bẩn con mắt a."
Ta vừa quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp vô tận của tiểu sư di. Nàng dùng tay áo rộng lớn che khuất miệng, nở nụ cười xấu xa. Vẻ chế nhạo trong ánh mắt khiến ta không khỏi hoảng hồn.
Nàng ở đây từ lúc nào a! !
"Tiểu sư di, ta, ta không làm gì a!"
"Đúng vậy a, ta không nói ngươi làm cái gì a?"
"Ta, ta không có Thập Bát Tướng Tống a."
"Này? Ta nói là ngươi sao?"
Tiểu sư di như cười mà không phải cười, ý đùa giỡn trong mắt hết sức rõ ràng, cơ hồ chỉ kém nói ra câu 'Giỏi lắm, nuôi tiểu lão bà bên ngoài, còn tìm tới cửa rồi'.
Nhưng bây giờ quan hệ của ta với tiểu sư di vi diệu, ta không tiện phản bác, không nói được câu nào.
Quả nhiên tiểu sư di càng vui vẻ, bèn dùng chuyện này đùa giỡn ta nửa ngày, khi phụ ta không thể cãi lại...... Một lát sau đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Phi Chân, ta có việc muốn nói với ngươi, chúng ta vào nhà."
"A?" Ta đong đưa đầu như trống lúc lắc, "Ta không có thời gian a, có bao nhiêu quốc gia đại sự chờ ta đi làm, sao có thể phí hoài tuế nguyệt, không biết trân quý!"
Lát nữa, nếu ưu đãi của Bát Tiên cư bắt đầu, ta không đến kịp thì phải làm sao a!
"Đừng ồn ào, chỉ là một lát." Tiểu sư di lộ vẻ sầu lo hiếm thấy, "Ta muốn hàn huyên chuyện Lục Long Tỏa Quốc với ngươi."