[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 311 : Ba phần Lục Phiến · chư công triều đường

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

"Đề tài thảo luận hôm nay, không liên quan đến quần thần, trẫm chỉ gọi bảy vị đến. Bởi vì bảy vị là lương đống triều trẫm, là cốt cán không thể thiếu một ngày."
Giữa điện phân ra hai bên, mỗi bên ba người, ở giữa một người, đều nở nụ cười. Bảy người này tận trung triều đình cả đời, hết lòng hết sức đền đáp gia quốc, hôm nay được bệ hạ khen thưởng như thế, đương nhiên vui vẻ từ đáy lòng. Chỉ là hoàng thượng hoặc không khen, vừa khen liền khen toàn bộ, trong bảy người này cũng có năm người bất mãn. Năm lão đại nhân nhìn hai bên, rồi không phục hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, lui nửa bước, tỏ quyết tâm quân tử không xếp chung với địch. Nhưng năm người cùng lui nửa bước, dẫn đến lại xếp chung lần nữa. Trái lại thành điểm mù, không ai phát hiện.
Bây giờ chính là thời gian tảo triều, nhưng hoàng thượng không gặp quần thần, chỉ triệu bọn hắn đến. Nhưng bảy người này lại rất thẳng thắn, không thụ sủng nhược kinh chút nào, đủ thấy chính là nhân vật quen nhìn sóng gió.
Bảy người này, mỗi một người đều là nhân vật giậm chân một cái đất rung ầm ầm.
Đếm từ bên trái, theo thứ tự là hai người lãnh đạo phái cách tân trong triều, Binh bộ thượng thư Liệt Kinh Thiền, Công bộ Thượng thư Lỗ Ba An, hai người này do Binh bộ thượng thư cầm đầu, xưa nay là phái chủ chiến trong triều. Chủ trương đối ngoại của hai vị này là dùng chiến bình Bắc Cương Tây Vực, mở rộng bản đồ quốc gia đồng thời vất vả một lần nhàn nhã suốt đời, chấm dứt biên cương lại nổi chiến hoạn. Đối nội thì chủ trương tam ti nha môn cần gia tăng chiêu lực, nhổ từng Bạch Vương thất quan một, thu hồi lãnh địa bị chiếm, dùng vũ lực của triều đình trực tiếp thống trị giang hồ. Về phương châm quốc gia, khuyên hoàng thượng khai tân lập dị, tăng thêm học tập công khoa, hi vọng ngoại trừ thi văn võ, thêm vào một môn thi kỹ thuật. Điều này rất có sáng kiến, rất được hoàng thượng ưa thích.
Chỉ là hai vị này hơi quá thích đánh trận. Không nói Bạch Vương thất quan căn cơ thâm hậu, muốn vặn ngã bất kỳ cái nào cũng không dễ. Chỉ nói Tây Vực với Bắc Cương, xưa nay bảy nước Tây Vực đồng khí liên chi, ví như một thể. Hai đại quốc Bắc Cương càng là vô số hào kiệt, thực lực không thua bản quốc. Chiến sự mà nổi lên, sợ rằng đánh mãi không dứt.
Hoàng thượng đã cẩn thận tính toán, nếu làm theo hai người bọn họ. Cộng số trận phải đánh lại, có lẽ phải hơn số trận thái tổ hoàng đế trải qua cộng với một trăm năm sau đó. Đây không phải là hồ nháo sao?
Hai người đếm từ phải, Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong, Lễ bộ thượng thư Khổng Đoan, Hộ bộ thượng thư Tiền Vô Khuyết. Ba vị này chính là đại biểu phái chủ hòa và bảo thủ trong triều, tuyệt không chịu tuỳ tiện khởi động chiến sự. Ba người này lão luyện thành thục, nhất là do Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong cầm đầu. Chủ trương của bọn hắn là hoàng thượng nên dùng nhân hậu hiếu nghĩa trị quốc, đại lực phát dương văn trị, chuyện thống lĩnh giang hồ có Bạch Vương thất quan và tam ti nha môn là đủ, không cần tốn thêm khí lực.
Ba người bọn họ lão luyện thành thục, lúc đầu hoàng thượng cũng đồng ý, hoàng thượng vốn cũng không muốn thấy nổi nhiều chiến sự. Đáng tiếc chính là năm đó hoàng thượng thừa dịp Ma giáo nội loạn, muốn phát binh tiến đánh nhất cử bình định, không ngờ ba người này vẫn không đồng ý. Hoàng thượng đã cảm thấy ba người này bảo thủ quá đáng, tính cách thư sinh.
Từ khi khai triều đến nay, bản triều giương cao võ đè ép văn, đại lực đề cao tầm quan trọng của võ nhân tại triều chính. Cho nên dù nhân số phái chủ hòa khá nhiều, nhưng văn nhân chiếm đa số. Bởi vậy, nói về thế lực, chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi. Hai đại đảng phái trong triều, mỗi bên chia một nửa, cơ hồ ngày nào vào triều cũng có trượng miệng muốn đánh, đã là nhìn lắm thành quen.
Về phần người đứng chính giữa đại điện, như ngủ không phải ngủ, như tỉnh không phải tỉnh, nổi bật trong đám người như thế, đương nhiên là lão thừa tướng Lý Tư đại nhân. Hôm nay lão đại nhân lên hơi sớm, thế là bây giờ còn gà gật. Nghe hoàng thượng nói hai câu, vẫn hơi buồn ngủ, muốn hạ hai bàn cờ với Chu Công.
Mà một nam tử trung niên bên cạnh lão thừa tướng, thì là Hình bộ thượng thư Lãnh Danh Lãnh đại nhân. Hắn chủ quản Hình bộ tư pháp, xưa nay không tham dự tranh đảng, cũng không thích kéo bè kéo cánh, luôn luôn độc lai độc vãng. Cũng bởi vậy được hoàng thượng đặc biệt kính trọng.
Hoàng thượng cười nói: "Hôm nay trẫm có một chuyện, muốn xin nhờ bảy vị khanh gia."
Lời này vừa nói ra, Liệt thượng thư rầm tiến lên một bước, vị thượng thư đại nhân này xuất thân quân lữ, cuộc đời trải qua vô số chiến dịch, lưng hùm vai gấu, có bộ râu quai nón to, vừa dày vừa đen. Liệt thượng thư trừng ngưu nhãn: "Hoàng thượng! Phân phó chuyện gì, ta đáp ứng, lập tức đi làm!" Dứt lời vén áo choàng, trông như đấu bò xuất chinh, dường như muốn đi ngay lập tức.
Trương thượng thư thì có ba chòm râu văn sĩ, tạo hình vô cùng sáng sủa, hành lễ rất cung kính, cất cao giọng nói: "Mời thánh thượng chỉ thị, thần nguyện bày mưu tính kế."
Tiếp theo lại cười lạnh một câu với Liệt thượng thư: "Không biết chuyện gì đã muốn đi làm, qua loa như thế, có thể thành đại sự?"
Liệt thượng thư trợn con mắt như chuông đồng: "Làm được! Thì đáp ứng! Chuyện gì ta cũng có thể xử lý, làm sao?"
"Không có gì, chỉ là nhìn tính tình như trâu của ngươi, quân sự triều ta lại do ngươi thống lĩnh, bản thượng thư thương tướng sĩ."
Liệt thượng thư cũng không mắng lại, dù sao lão Liệt hắn cũng mắng không thắng, đơn giản trực tiếp nói: "Lão già ngươi! Ít so tài vớ vẩn với ta, còn âm dương quái khí, đừng trách ta tước ngươi."
Trương thượng thư cũng không sợ, chắp tay sau lưng chau mày nói: "Thô bỉ chi cực! Hoàng thượng nhìn người này, trên triều đường a, vũ nhục đại thần triều đình, thần xin xử người này theo pháp luật!"
Vừa nói đến xử theo pháp luật, con mắt khép hờ của Lãnh thượng thư đột nhiên mở ra, vừa lên tiếng chính là: "Theo lệ triều ta, người làm nhục mệnh quan triều đình phạt tám mươi......"
Liệt thượng thư nghe đến đau đầu: "Lão Lãnh, ngươi đừng vác những thiên thư này ra có được không. Lão Liệt ta không biết chữ, nghe không hiểu."
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ cười ha ha, cảm thấy bọn hắn đúng là chó cắn chó cắn đã quen. Phái chủ chiến và phái chủ hòa do hai vị này cầm đầu, rõ ràng chẳng có chuyện gì, vẫn muốn đấu khí một trận. Lúc còn trẻ đã nhức đầu không thôi, bây giờ hoàng thượng đã trung niên, nhi nữ thành đàn, bọn hắn vẫn như vậy. Xa nhớ năm đó thiên tử thiếu niên đăng cơ, dưới trướng một văn một võ tranh phong tương đối, thật là hết sức bùi ngùi.
"Ha ha ha ha ha, các ngươi đều yên tĩnh cho trẫm, ta nói a, Lãnh Danh ở đâu?"
Lãnh thượng thư nói: "Có thần."
Hoàng thượng cười nói: "Nếu có người lại cãi nhau, cho dù là nói chuyện lớn tiếng, ngươi kéo xuống đánh bằng roi cho trẫm. Bất kể là ai cũng thế."
Mặt Lãnh thượng thư vẫn không cảm xúc như cũ, chắp tay nói: "Vâng."
Lần này Trương thượng thư, Liệt thượng thư không dám tranh cãi nữa. Lãnh Danh này nổi danh thiết diện vô tư, trong mắt chỉ nói pháp lý không nói ân tình, quả thực là lục thân bất nhận. Đừng nói là hai vị thượng thư bọn họ, năm đó hoàng thượng phạm pháp, chiếm dụng đất dân xây sơn trang nghỉ mát, cứ thế bị Lãnh thượng thư đuổi liền bốn chín ba sáu ngày, quả thực là đòi hết tiền về. Còn buộc hoàng thượng tự mình xuất cung, đi xin lỗi từng lão bách tính bị cưỡng ép di dời. Tuy nói bách tính không biết đó là hoàng thượng, chỉ nói là chủ thầu xây sơn trang, nhưng chuyện Lãnh thượng thư làm cũng thật là long trời lở đất.
Hai vị thượng thư kết thúc câu chuyện, ngay cả hoàng thượng thằng này cũng không sợ, vô duyên vô cớ phạm trong tay hắn, quả thật là không đáng.
Hoàng thượng cười thầm trong bụng, hai vị thượng thư này tranh cãi nửa đời người, cũng chỉ có Lãnh thượng thư trị được bọn hắn.
"Hôm nay trẫm triệu bảy vị đến đây, thật ra là nửa tư nửa công. Nói việc tư, là vì chấm dứt tâm nguyện trong lòng trẫm, nói công sự, đây là giúp đỡ người mới cho triều đình. Hi vọng bảy vị chớ có chối từ."
Hoàng thượng nói câu này tương đương không nói, vẫn không biết rõ là chuyện gì. Sáu vị thượng thư ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết có nên đáp ứng hay không. Lại nhìn lão thừa tướng, đều khóc không ra nước mắt, người ta đang lắc đầu ngủ say đây.
Tâm tư Trương thượng thư linh hoạt, vừa muốn nói một câu ‘Mời thánh thượng nói rõ chi tiết, chuyện này là thế nào?’, hoàng thượng chợt nói: "Trẫm cùng triều với chư vị ái khanh đến nay, đã hơn hai mươi năm, nghĩ đến, quả thật là thời gian qua nhanh......"
Trong lòng Trương thượng thư răng rắc một tiếng: Hoàng thượng không nói nội dung gì, há miệng đã kéo qua giao tình, khẳng định chuyện này không phải khó làm bình thường! Đang muốn chối từ, lại nghe được Liệt thượng thư bên cạnh lệ nóng doanh tròng, vỗ lồng ngực nói: "Sao hoàng thượng lại nói lời ấy, lão Liệt còn động được đao, vẫn có thể hầu hạ hoàng thượng an tiền mã hậu! Một câu của hoàng thượng, dù là bảy nước Tây Vực, lão Liệt mang binh quét cho ngài! Người tới, chuẩn bị ngựa, gọi tới hai vạn tinh binh......"
Giọng chiêng vỡ này còn chưa kết thúc, hoàng thượng đã chặn trước: "Tốt! Chỉ cần câu này của Liệt khanh gia, các vị đại nhân đồng khí liên chi với Liệt khanh gia a!"
Năm người còn lại bao gồm Công bộ Thượng thư Lỗ đại nhân cùng phe với Liệt đại nhân, căm hận không thôi, nhìn chằm chằm vào gia hỏa mộng đầu mộng não này. Liệt Kinh Thiền a Liệt Kinh Thiền, ngươi biết đánh trận, vì sao không biết nghe lời tốt xấu đây! Hoàng thượng muốn hố chúng ta a!
Nhưng Liệt đại nhân thẳng tính, căn bản không biết sắc mặt của bọn hắn, cởi mở cười to nói: "Hoàng thượng có phân phó, ta nghĩa bất dung từ."
Hoàng thượng: "Trong nước đi trong nước?"
Liệt thượng thư: "Trong lửa đi trong lửa!"
Chúng thượng thư: Này này này! Ngươi tự đi a! !
"Tốt! Nếu chúng ái khanh đồng tâm hiệp lực như thế, vừa nãy trẫm còn sợ chư vị không đáp ứng, lần này tảng đá lớn trong lòng trẫm xem như buông xuống."
Chúng thượng thư: Đừng buông, đừng buông! Chúng ta không đáp ứng cái gì a! Liệt Kinh Thiền, đồng đội heo nhà ngươi! ! !
Hoàng thượng có phần bị cảm động nói: "Kỳ thực cũng không phải đại sự gì, chỉ là trẫm có ba học sinh, muốn đề cử cho chư vị. Ba học sinh này tiền đồ rộng lớn, nhưng chưa bao giờ tiến vào quan trường, cũng không biết quy củ của triều đình. Trẫm muốn chư vị chia nhau thu bọn hắn làm đồ đệ, bảy vị ái khanh đều là rường cột nước nhà, một người tùy tiện thu bọn hắn làm đồ đệ, cũng là chuyện tốt a."
Lại là thu học sinh?
Triều đình có lệ cũ, có thể tiến cử tiến sĩ hay là võ sĩ hàng đầu đương khoa, làm học sinh của đại thần có thân phận lớn trong triều hoặc là cao thủ trong tam ti nha môn. Sở dĩ là học sinh mà không phải đồ đệ, là bởi vì hai người là quan đồng liêu. Nếu là lệ thầy trò của văn nhân thì còn dễ nói. Nếu thành sư đồ truyền thống của võ nhân, thì xử sự sau này sẽ bó chân bó tay. Thử hỏi đồ đệ nào dám sai sử sư phụ làm việc?
Nhưng xưa nay lệ cũ này chỉ dùng cho quan viên tứ phẩm trở xuống, cũng chưa từng có dẫn tiến làm học sinh của thượng thư. Hoàng thượng trịnh trọng như vậy, lại muốn dẫn tiến học sinh cho đại quan đương triều? Đây là mặt mũi của ai?
Đám thượng thư đều không ngốc, có thể làm đến vị trí này đều là nhân tinh số một, ngoại trừ Liệt thượng thư dựa vào chiến công đi lên, năm người còn lại vừa nghĩ đến thân phận của ba tên học sinh đã biết.
Ba người, gần đây nổi trội nhất, lại chưa từng tiến vào quan trường, kỳ thực tin tức này đã đủ rồi. Ngoại trừ ba con khỉ nhảy ra từ Lục Phiến môn, còn có thể là ai. Hoàng thượng có giao tình thâm hậu với Thẩm gia, Lục Phiến môn lại là một trong tam ti nha môn có lịch sử lâu đời, bây giờ biến thành yếu nhất, hoàng thượng muốn giúp Thẩm Y Nhân một tay, chấn hưng Lục Phiến môn a.
Nhưng chuyện này thực sự quá phiền toái.
Trong sáu vị thượng thư phân ra ba lập trường.
Ba người này lại thuộc về cùng một bộ môn. Hoàng thượng làm người dẫn tiến, nếu ngày đêm theo bên mình, vậy còn không bị phiền chết. Mỗi ngày có bao nhiêu đại sự phải làm, sao có thể bị ba tên đáng ghét trói lại.
Đầu óc Liệt thượng thư hơi chậm, nhưng Lỗ thượng thư cuống quít thì thầm một phen, hắn cũng lập tức hiểu ra. Phái chủ hòa với phái chủ chiến minh tranh ám đấu, sao có thể bị bọn gia hỏa này nhìn chằm chằm. Cũng lập tức lắc đầu to như trống lúc lắc.
Lúc này đám thượng thư đang muốn cự tuyệt.
Hoàng thượng ra vẻ nghi hoặc, cau mày nói: "Lão Liệt, rõ ràng vừa nói?"
Liệt thượng thư vô ý thức hồi đáp: "Trong nước đi trong nước, trong lửa đi trong lửa?"
Hoàng thượng: "Tình và nghĩa?"
Liệt thượng thư: "Giá trị thiên kim?"
Hoàng thượng chững chạc đàng hoàng: "Thiên vương áp địa hổ?"
Liệt thượng thư hiếm khi cơ trí như thế, không ngờ hoàng thượng hỏi câu nho nhã như vậy cũng có thể trả lời, lập tức dương dương đắc ý.
"Bảo tháp trấn yêu sông!"
Hoàng thượng búng tay: "Đúng a! Võ nhân giang hồ còn nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ chư công triều đường ta còn không khí phách bằng một bụi cỏ sao?"
Chúng thượng thư: Hoàng thượng, ngươi mượn đồ đần chơi chúng ta đúng không! ! !
Hoàng thượng thầm nghĩ ‘Cuối cùng chuyện này cũng nước chảy thành sông’, cười nói: "Nếu thế, mời bảy vị trở về cân nhắc, ngẫm lại muốn thu ai làm học sinh. Nghĩ đến, ba người kia có thể được các vị cao hiền nhận vào môn hạ, với bất kỳ người nào cũng là niềm vui không chịu nổi. Thừa tướng...... Này, thừa tướng?"
Lão thừa tướng đứng ngáy o o, vẫn không tỉnh lại.
Hoàng thượng nói: "Lão thừa tướng!"
Nước mũi của lão thừa tướng oành một tiếng, vỡ ra, lập tức tỉnh lại, một đôi mắt khôn khéo như hồ ly quét xung quanh: "Hả? Đây là nơi nào, các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?"
Hoàng thượng khóc không ra nước mắt: "Lão thừa tướng, ngươi có chịu không a?"
Lão thừa tướng chắp tay nói: "Hoàng thượng, chuyện gì a?"
Chư vị thượng thư thấy đây là cơ hội, nói theo: "Đúng vậy a hoàng thượng, chuyện gì a?"
Này! Trẫm vừa hố mấy thượng thư vào, chẳng lẽ không làm được lần nữa sao!
"Lý Tư!" Hoàng thượng đứng lên, "Ngươi đừng quá đáng! Trẫm ngồi ở chỗ này, ngươi còn dám ngủ......"
Lãnh thượng thư chợt lạnh lùng thốt: "Cãi nhau?"
"A? Cãi nhau cái gì?"
Hoàng thượng chợt nhớ ra vừa rồi mình nói một câu ‘Nếu có người lại cãi nhau, cho dù là nói chuyện lớn tiếng, ngươi kéo xuống đánh bằng roi cho trẫm. Bất kể là ai cũng thế.’
Nghĩ tới một câu ‘Bất kể là ai cũng thế’ trong đó, còn có tính cách nghiêm túc của Lãnh thượng thư, lập tức sau lưng đổ mồ hôi.
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh thượng thư đảo qua, mặt không cảm xúc nói: "Cãi nhau?" Nói xong giơ cây gậy bên cạnh lên, chậm rãi đi tới.
"Không không không, không cãi nhau không cãi nhau. Này, Lý thừa tướng, ngươi cố ý a!"
Lại nhìn, lão thừa tướng vô tội nhìn nóc nhà, ra vẻ việc không liên quan đến mình, giám thưởng bích hoạ trên nóc nhà, thỉnh thoảng tán dương với thượng thư đại nhân bên cạnh.
"Nhìn xem, đến cùng là thủ bút danh gia a, ý tưởng khoáng đạt không giống bình thường."
"Bích hoạ kia ngươi đã nhìn mấy thập niên! Lúc này mới muốn tán thưởng, ngươi lừa quỷ a!"
Lãnh thượng thư thì chộp gậy tiến đến.
"Lãnh khanh gia, chờ, chờ đã! Lãnh khanh gia! Này! Đừng a! Lãnh Danh! Ngươi dám! Ngươi, ngươi chờ đấy cho trẫm!"
Hoàng thượng ngồi không yên, chạy khỏi đại điện như một làn khói, trong mắt Lãnh thượng thư đằng sau chợt hiện hàn quang, cầm gậy đuổi theo, xem ra cần phải truy đuổi một phen.
Lại nghe có người ung dung thảnh thơi nói.
"Ôi ôi, sao hoàng thượng không ở đây a. Xem ra là đến thời điểm hạ triều, đúng là người đã già, hoàng thượng đi lúc nào cũng không biết, lão phu cáo lui."
Dứt lời chắp hai tay sau lưng, chậm rãi rời đi như nhàn nhã dạo chơi.
Nhìn bóng lưng hơi còng xuống, chúng thượng thư thở dài: Đến cùng là thừa tướng a, tâm nhãn này ta không có, hoàng thượng cũng dám chỉnh, tâm quá đen.