[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 323 : Ba phần Lục Phiến · quân tâm sáng sủa
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Sau khi lĩnh mệnh, chư vị thượng thư đều dẫn đệ tử mới về nha môn của mình để làm quen môi trường, nhanh chóng bắt đầu hoàn thành vụ án hoàng thượng giao. Sau tảo triều vốn cũng chỉ giữ lại mấy người, lần này đi không còn một mống.
Xung quanh long tọa, chỉ còn lại hai người hoàng thượng và Vương Thổ Thủy phụng dưỡng bên cạnh.
Ngày đông từng trận hàn phong, thổi cho đám tiểu thái giám ngoài cửa không khỏi rụt cổ. Đối lập với chuyện này chính là, trong đại điện, từng sợi khói xanh bay lên từ lò hun đồng thiếc mạ vàng, lại sưởi cho trong điện ấm áp như xuân. Vũ Anh điện tương tự đại đa số cung điện trong hoàng cung, đều dùng lò hun và buồng sưởi để sưởi ấm ngày đông. Dưới đại điện này có thông đạo để một người ra vào, thông suốt bốn phương chiếm cứ dưới đất. Trong buồng sưởi có người chuyên phụ trách châm củi thêm lửa, lửa khói đi qua, đủ để nhiệt độ mặt đất ấm lại. Cộng thêm dùng lò hun lớn làm nóng, có thể khiến cả hoàng cung vẫn ấm áp trong ngày đông giá lạnh.
Hoàng thượng ngủ say sưa trong ấm áp như vậy. Đám người Minh Phi Chân vừa cáo lui không lâu, hoàng thượng đã khép hai mắt lại, chỉ chốc lát sau phát ra từng tiếng ngáy.
Hắn thật quá mệt mỏi.
Canh bốn sáng đám đại thần đã chờ ngoài hoàng thành. Mà đêm qua hoàng thượng phê chữa tấu chương đến đêm khuya, sáng sớm lại phải vào triều, tính ra cũng không ngủ nhiều hơn bọn hắn bao nhiêu. Đăng cơ gần ba mươi năm, hắn vẫn luôn làm như vậy.
Trong các đời đế hoàng, có lẽ Nguyên Thánh đế không tính là người cực kỳ có thiên tư, nhưng trong danh sách chăm chỉ nhất, hắn chắc chắn đứng đầu.
Vương Thổ Thủy —— Vương công công, một mực đứng im lặng tại vị trí của mình, không nhúc nhích. Hắn là lão nhân mấy chục năm trong cung. Tiến cung cùng thời với Tùy Đồ Vãn —— Tùy công công nhậm chức ở Lục Phiến môn. Chỉ là Tùy đại nhân chăm chỉ khổ đọc, dấn thân vào khoa khảo, cuối cùng thi đậu công danh. Mặc dù hắn cũng đọc đủ thứ thi thư, lại không chịu bước ra khỏi cửa cung, bởi vậy vẫn là nội thị thần.
Vốn định nhắc nhở hoàng thượng nên đi Ngự Thư phòng, nhưng thấy hoàng thượng ngủ, Vương công công yên lặng chuyển chân về phía sau, đến khi tiểu thái giám ngoài cửa thấy được thân ảnh của hắn.
Vương Thổ Thủy lẳng lặng vẫy tay một cái, một tiểu thái giám lập tức minh bạch, rón rén mang tới một cái chăn mỏng, xếp vuông vức, đặt trên một cái khay, cung cung kính kính đưa đến. Nhưng tiểu thái giám này mới được điều đến, tháng này là lần đầu tiên thủ Vũ Anh điện. Trước kia chưa từng thấy long uy của thiên tử, trong lòng căng thẳng. Không cẩn thận tay không cầm chắc, tấm thảm trượt ra, chân lại giẫm lên thảm, lảo đảo một cái suýt ngã sấp xuống.
Vương công công thấy được nhíu mày, trong mắt hiện chút nghiêm khắc, tiểu thái giám kia lập tức run lập cập. Cũng may thân thủ hắn còn xem như mạnh mẽ, động tác không lớn, không đánh thức hoàng thượng.
Mặt tiểu thái giám trắng bệch, lần này cẩn thận vạn phần, đang muốn tiếp tục đưa tấm thảm cho hoàng thượng. Lại chợt cảm thấy một lực đạo nhu hòa truyền đến bả vai, kéo hắn lại. Quay đầu lại nhìn, chính là Vương công công mặt cực kì không vui.
“Công, công công.”
Vương Thổ Thủy nhìn thoáng qua hoàng thượng vẫn ngủ ngon, kéo tiểu thái giám ra khỏi đại điện.
Vừa đến ngoài điện, Vương công công gọi một vệ sĩ kim điện tới, nhàn nhạt nói: “Kéo xuống, năm gậy.”
Tiểu thái giám sợ đến mặt không còn chút máu. Xưa nay gậy hoàng cung tâm đen nhất. Có thể nhẹ có thể nặng, có thể cương có thể nhu. Có người tám mươi gậy cũng không có chuyện gì, nhưng có người một gậy đã có thể mạng đứt cửa cung. Hắn chọc Vương công công tức giận như vậy, sợ rằng năm gậy này muốn cái mạng nhỏ của hắn.
Lập tức quỳ xuống liều mạng dập đầu: “Nô tài tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần, xin công công tha nô tài một mạng.”
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”
Vương công công lãnh đạm cầm lấy tấm thảm, đong đưa trước mặt tiểu thái giám, dùng âm thanh nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, thấp giọng nói: “Ngươi giẫm lên tấm thảm này. Ngươi còn dám cầm đi đắp cho hoàng thượng?”
Tiểu thái giám nghe đến đây, nhất thời á khẩu không trả lời được, đã bị một quân sĩ tráng hán kéo xuống.
Vương công công lạnh lùng nhìn tiểu thái giám kia bị người lôi đi. Trong gió lạnh lưng thẳng tắp, không cong chút nào, áo bào rộng màu đen trên người như cùng màu với thiên địa.
Không lâu sau, một tiểu thái giám lại đưa thảm đến.
Lần này Vương công công tự tay đưa thảm vào. Nhưng trước khi đắp cho hoàng thượng, đứng bên cạnh lò hun hơ một lát, chờ ấm lên một chút, lại khoác lên người hoàng thượng.
“Vương Thổ Thủy.” Hoàng thượng vốn nên ngủ đột nhiên cười nói: “Chẳng qua là một tấm thảm, cũng cần phạt nặng như vậy sao?”
“Ôi ôi hoàng thượng.” Vương công công lộ vẻ khổ tâm, vạn phần xin lỗi nói: “Vẫn đánh thức ngài.”
Thế này có thể khẳng định, động tác của tiểu thái giám vừa nãy vẫn đánh thức hoàng thượng, nhưng hoàng thượng muốn xem hắn sẽ ứng đối thế nào, lúc này mới giả vờ ngủ không dậy nổi. Về phần đối thoại trừng phạt tiểu thái giám kia, nội lực hoàng thượng sâu xa, muốn nghe được đối thoại ở cửa điện đương nhiên không quá khó.
Hoàng thượng nói: “Tiểu thái giám kia mới vào cung, không nên trách móc quá nặng nề. Ai cũng là nhân sinh phụ mẫu nuôi, một chút việc nhỏ thì không cần trọng hình.”
“Vâng, hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, thật đáng để các nô tài học tập. Được, để hoàng thượng yên tâm, nô tài chỉ thị, một gậy nặng, bốn gậy nhẹ. Ắt phải làm hắn có giáo huấn, nhưng lại để hắn ngày mai có thể xuống đất trực ban. Không có việc gì.”
Vương công công dứt lời, xin lỗi: “Nô tài quản giáo vô phương, đánh thức giấc ngủ của hoàng thượng, xin hoàng thượng trách phạt.”
“Được rồi, được rồi, những lời này ngươi nói không ngán, trẫm đã chán nghe rồi.” Hoàng thượng cười mắng: “Chẳng qua đánh thức trẫm ngủ mà thôi, không phải đại sự gì. Đúng rồi, ngươi có nhớ lúc rời đi, sắc mặt mấy thượng thư thế nào không?”
Vương Thổ Thủy cung kính nói: “Nhớ. Liệt thượng thư và Lỗ thượng thư hơi khó chịu, Trương đại nhân, Khổng đại nhân, Tiền đại nhân thì đắc chí vừa lòng. Lãnh đại nhân vẫn không có biểu cảm, thừa tướng đại nhân vẫn cười ha hả như cũ.”
Ngoại trừ xử sự thoả đáng, Vương Thổ Thủy có điểm tốt khác chính là quan sát tỉ mỉ. Hoàng thượng thường muốn hắn hầu hạ trên đại điện, để hắn quan sát thần sắc của bách quan, sau khi thượng triều thì báo cáo từng người. Hoàng thượng thường coi đây là căn cứ, dùng để phỏng đoán phân tích.
Hoàng thượng mỉm cười nói: “Nếu gia hỏa Liệt Tổ phái minh bạch biết thu liễm, trẫm cũng không phải nghĩ biện pháp nhắc nhở bọn hắn suốt ngày.”
Hôm nay hoàng thượng phân công ba người mới của Lục Phiến môn đến thủ hạ của quan viên lệ thuộc khác nhau, phái trung lập Lãnh đại nhân và thừa tướng đều được chia một học sinh đến từ Lục Phiến môn, phái chủ hòa Trương đại nhân cũng được chia một học sinh. Chỉ có hai người phái chủ chiến bị lọt.
Liệt thượng thư và Lỗ thượng thư không vui là đương nhiên.
Thế lực của phái chủ chiến trong triều, dần dần có xu thế siêu việt phái chủ hòa và phái trung lập, hoàng thượng đã thấy manh mối này, bởi vậy mượn cơ hội cảnh báo bọn hắn.
Chuyện này không thể rõ ràng hơn. Bởi vì nếu hoàng thượng không muốn Liệt thượng thư và Lỗ thượng thư tham dự ngay từ đầu, sao phải hẹn gặp hai lần, hai lần đàm luận chuyện này đều muốn bọn hắn có mặt. Đây là muốn nhắc nhở bọn hắn, có thể đấu, nhưng không thể quá đáng.
Phái chủ chiến do hai người Liệt Lỗ cầm đầu, đã hình thành khí hậu trong triều. Năm đó Liệt thượng thư chính là đại nguyên soái của binh mã thiên hạ, không biết bao nhiêu võ tướng đương triều xuất từ môn hạ của hắn. Lỗ thượng thư cũng xuất thân quân nhân, hắn vốn là công tượng trong quân, được thưởng thức tích công mà nhậm chức. Người này có một đôi xảo thủ xảo đoạt thiên công, trí thức trong triều càng ít người sánh được với hắn. Người xưng Lỗ Ban lão tổ tái thế. Bởi vậy hai người dùng võ tướng và thợ thủ công làm chủ, thế lực quan phương hay dân gian đều không ngừng lớn mạnh, hình thành một đảng phái khổng lồ. Dân gian lặng lẽ xưng nhóm người này là Liệt Tổ phái.
Mà đổi thành ba người phái chủ hòa, bởi vì ba người đều có xuất thân tiến sĩ lưỡng bảng chính thống, đều là người đọc sách. Trong đó Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong và Lễ bộ thượng thư Khổng Đoan, đều là tài tử nổi tiếng toàn quốc. Có lực hiệu triệu rất lớn trong sĩ lâm. Nhất là Khổng Đoan —— Khổng đại nhân, đó là hậu đại của Khổng Tử, thánh nhân chi hậu. Bởi vậy phái của bọn hắn, được dân gian xưng là —— Phong Thánh phái.
Bản triều lập quốc hơn trăm năm, trải qua nhiều lần chiến tranh. Trừ một trận nội loạn kinh thiên bộc phát vì hoàng vị hơn ba mươi năm trước, thời điểm còn lại chiến tranh chỉ phát sinh ở các vùng biên cương.
Cho nên thái độ của triều đình với võ tướng, luôn là ắt không thể thiếu, nhưng không quá coi trọng. Trăm năm qua, bách tính Trung Nguyên nghỉ ngơi lấy lại sức, mặc dù võ phong vẫn hừng hực như cũ, văn giáo cũng rầm rộ. Trong triều, văn võ đối kháng, đến từ đây.
Liệt Tổ đấu Phong Thánh, văn thần đấu võ tướng, nhân mã hai phái thường là việc lớn việc nhỏ, không có việc không ồn ào, vốn nên tương đương. Chỉ là mấy năm gần đây, tình huống hơi cải biến.
Căn nguyên là mấy năm trước, chiến dịch tiến đánh Thần Nguyệt giáo. Trận chiến ấy, triều đình dốc hết lực lượng của võ lâm chính đạo và Tuyệt Phong Tam Nhân, tập thể tiến đánh Ma giáo. Thanh thế lớn như thế, chỉ có thể thắng không thể bại.
Vì thế hoàng thượng bắt đầu dùng số lớn công cụ chiến tranh Lỗ thượng thư tạo ra, đồng thời cũng đề bạt một nhóm võ tướng thuộc Kỳ Lân vệ. Trận chiến ấy tử thương vô số, cũng bởi vậy phong thưởng cực hậu. Đến nay cũng mới qua mấy năm mà thôi, bởi vậy cho tới hôm nay, nhóm võ tướng này vẫn chưa cầm hết phần thưởng.
Bắt đầu từ khi đó, Liệt Tổ phái vượt lên Phong Thánh phái.
Trên triều đình, hai bên văn võ, từ xưa tới nay thủy hỏa bất dung.
Cũng không phải do văn nhân xem thường võ nhân. Xưa nay ngươi không thấy người trong võ lâm nghĩ quẩn đi gây phiền toái cho nha môn, cũng không thấy chư công triều đường đọc đủ thứ thi thư sẽ bực bội với võ sư nông thôn chữ đại không biết.
Nếu là thật sự là văn nhân võ nhân phổ thông, trái lại quan hệ không ác liệt như vậy.
Thứ nhất là bởi vì bản thân thư sinh cũng có nhiều người tập võ, cho dù dưới Nho môn cũng không thiếu cao thủ. Trong cao thủ cũng không thiếu nhân tài văn võ song toàn.
Thứ hai bởi vì từ xưa người giàu có mới hay tập võ cường thân, bái sư học nghệ. Trái lại người nghèo đọc nhiều sách. Cho nên mới có câu cùng văn phú võ. Cho nên xem thường vân vân, tất nhiên là không nói được.
Văn võ trong triều đình, lại chỉ sự thủy hỏa bất dung giữa quan văn và võ tướng. Bọn hắn không vì tình tự đạo thống, mà vì thứ thiết thân nhất.
Thiên hạ phân loạn, gió nổi mây phun, đế hoàng cần người cầm đao đi tranh thiên hạ. Nhưng đến khi bụi bặm lắng xuống, muốn quốc thái dân an, hoàng đế vẫn cần cán bút để trị thiên hạ. Hoàng thượng trọng dụng một bên nào, bên kia sẽ phải bị lạnh nhạt. Đạo lý này xưa nay không đổi.
Đây là đấu tranh lợi ích trần trụi, phương nào thế lớn, là có thể áp chế phương khác không thể động đậy. Tuyệt không có thể diện và đạo lý để nói.
Hoàng thượng cười nói: “Liệt Tổ, Phong Thánh, đường đường đại quan triều đình, lại như môn phái trên giang hồ. Cứ đơn giản như Lý lão thừa tướng, cả đời không dựa vào ai, cho nên hắn mới có thể làm thừa tướng.”
Vương công công cũng cười nói: “Mấy vị đại nhân đấu nhau như thế, kỳ thực cũng chỉ vì lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Lần này hoàng thượng đối xử Liệt Tổ phái như thế, bọn hắn hẳn phải biết tiến thoái.”
“Tiến thoái a? Phải biết tiến thoái...... Sợ rằng không chỉ bọn hắn a.”
Một tay hoàng thượng chống cằm, nhìn chằm chằm một tấu chương thật dày trên ngự án, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Tấu chương này chẳng những cực dày, hơn nữa dáng vẻ cũng rất kỳ quái, vậy mà có phong bì. Trên phong bì vẻn vẹn viết ba chữ to cường tráng mạnh mẽ —— ‘Thiên tử giám’.
“Sợ rằng, trẫm có một khoảng thời gian không thể ngủ ngon a.”
Xung quanh long tọa, chỉ còn lại hai người hoàng thượng và Vương Thổ Thủy phụng dưỡng bên cạnh.
Ngày đông từng trận hàn phong, thổi cho đám tiểu thái giám ngoài cửa không khỏi rụt cổ. Đối lập với chuyện này chính là, trong đại điện, từng sợi khói xanh bay lên từ lò hun đồng thiếc mạ vàng, lại sưởi cho trong điện ấm áp như xuân. Vũ Anh điện tương tự đại đa số cung điện trong hoàng cung, đều dùng lò hun và buồng sưởi để sưởi ấm ngày đông. Dưới đại điện này có thông đạo để một người ra vào, thông suốt bốn phương chiếm cứ dưới đất. Trong buồng sưởi có người chuyên phụ trách châm củi thêm lửa, lửa khói đi qua, đủ để nhiệt độ mặt đất ấm lại. Cộng thêm dùng lò hun lớn làm nóng, có thể khiến cả hoàng cung vẫn ấm áp trong ngày đông giá lạnh.
Hoàng thượng ngủ say sưa trong ấm áp như vậy. Đám người Minh Phi Chân vừa cáo lui không lâu, hoàng thượng đã khép hai mắt lại, chỉ chốc lát sau phát ra từng tiếng ngáy.
Hắn thật quá mệt mỏi.
Canh bốn sáng đám đại thần đã chờ ngoài hoàng thành. Mà đêm qua hoàng thượng phê chữa tấu chương đến đêm khuya, sáng sớm lại phải vào triều, tính ra cũng không ngủ nhiều hơn bọn hắn bao nhiêu. Đăng cơ gần ba mươi năm, hắn vẫn luôn làm như vậy.
Trong các đời đế hoàng, có lẽ Nguyên Thánh đế không tính là người cực kỳ có thiên tư, nhưng trong danh sách chăm chỉ nhất, hắn chắc chắn đứng đầu.
Vương Thổ Thủy —— Vương công công, một mực đứng im lặng tại vị trí của mình, không nhúc nhích. Hắn là lão nhân mấy chục năm trong cung. Tiến cung cùng thời với Tùy Đồ Vãn —— Tùy công công nhậm chức ở Lục Phiến môn. Chỉ là Tùy đại nhân chăm chỉ khổ đọc, dấn thân vào khoa khảo, cuối cùng thi đậu công danh. Mặc dù hắn cũng đọc đủ thứ thi thư, lại không chịu bước ra khỏi cửa cung, bởi vậy vẫn là nội thị thần.
Vốn định nhắc nhở hoàng thượng nên đi Ngự Thư phòng, nhưng thấy hoàng thượng ngủ, Vương công công yên lặng chuyển chân về phía sau, đến khi tiểu thái giám ngoài cửa thấy được thân ảnh của hắn.
Vương Thổ Thủy lẳng lặng vẫy tay một cái, một tiểu thái giám lập tức minh bạch, rón rén mang tới một cái chăn mỏng, xếp vuông vức, đặt trên một cái khay, cung cung kính kính đưa đến. Nhưng tiểu thái giám này mới được điều đến, tháng này là lần đầu tiên thủ Vũ Anh điện. Trước kia chưa từng thấy long uy của thiên tử, trong lòng căng thẳng. Không cẩn thận tay không cầm chắc, tấm thảm trượt ra, chân lại giẫm lên thảm, lảo đảo một cái suýt ngã sấp xuống.
Vương công công thấy được nhíu mày, trong mắt hiện chút nghiêm khắc, tiểu thái giám kia lập tức run lập cập. Cũng may thân thủ hắn còn xem như mạnh mẽ, động tác không lớn, không đánh thức hoàng thượng.
Mặt tiểu thái giám trắng bệch, lần này cẩn thận vạn phần, đang muốn tiếp tục đưa tấm thảm cho hoàng thượng. Lại chợt cảm thấy một lực đạo nhu hòa truyền đến bả vai, kéo hắn lại. Quay đầu lại nhìn, chính là Vương công công mặt cực kì không vui.
“Công, công công.”
Vương Thổ Thủy nhìn thoáng qua hoàng thượng vẫn ngủ ngon, kéo tiểu thái giám ra khỏi đại điện.
Vừa đến ngoài điện, Vương công công gọi một vệ sĩ kim điện tới, nhàn nhạt nói: “Kéo xuống, năm gậy.”
Tiểu thái giám sợ đến mặt không còn chút máu. Xưa nay gậy hoàng cung tâm đen nhất. Có thể nhẹ có thể nặng, có thể cương có thể nhu. Có người tám mươi gậy cũng không có chuyện gì, nhưng có người một gậy đã có thể mạng đứt cửa cung. Hắn chọc Vương công công tức giận như vậy, sợ rằng năm gậy này muốn cái mạng nhỏ của hắn.
Lập tức quỳ xuống liều mạng dập đầu: “Nô tài tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần, xin công công tha nô tài một mạng.”
“Ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”
Vương công công lãnh đạm cầm lấy tấm thảm, đong đưa trước mặt tiểu thái giám, dùng âm thanh nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, thấp giọng nói: “Ngươi giẫm lên tấm thảm này. Ngươi còn dám cầm đi đắp cho hoàng thượng?”
Tiểu thái giám nghe đến đây, nhất thời á khẩu không trả lời được, đã bị một quân sĩ tráng hán kéo xuống.
Vương công công lạnh lùng nhìn tiểu thái giám kia bị người lôi đi. Trong gió lạnh lưng thẳng tắp, không cong chút nào, áo bào rộng màu đen trên người như cùng màu với thiên địa.
Không lâu sau, một tiểu thái giám lại đưa thảm đến.
Lần này Vương công công tự tay đưa thảm vào. Nhưng trước khi đắp cho hoàng thượng, đứng bên cạnh lò hun hơ một lát, chờ ấm lên một chút, lại khoác lên người hoàng thượng.
“Vương Thổ Thủy.” Hoàng thượng vốn nên ngủ đột nhiên cười nói: “Chẳng qua là một tấm thảm, cũng cần phạt nặng như vậy sao?”
“Ôi ôi hoàng thượng.” Vương công công lộ vẻ khổ tâm, vạn phần xin lỗi nói: “Vẫn đánh thức ngài.”
Thế này có thể khẳng định, động tác của tiểu thái giám vừa nãy vẫn đánh thức hoàng thượng, nhưng hoàng thượng muốn xem hắn sẽ ứng đối thế nào, lúc này mới giả vờ ngủ không dậy nổi. Về phần đối thoại trừng phạt tiểu thái giám kia, nội lực hoàng thượng sâu xa, muốn nghe được đối thoại ở cửa điện đương nhiên không quá khó.
Hoàng thượng nói: “Tiểu thái giám kia mới vào cung, không nên trách móc quá nặng nề. Ai cũng là nhân sinh phụ mẫu nuôi, một chút việc nhỏ thì không cần trọng hình.”
“Vâng, hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, thật đáng để các nô tài học tập. Được, để hoàng thượng yên tâm, nô tài chỉ thị, một gậy nặng, bốn gậy nhẹ. Ắt phải làm hắn có giáo huấn, nhưng lại để hắn ngày mai có thể xuống đất trực ban. Không có việc gì.”
Vương công công dứt lời, xin lỗi: “Nô tài quản giáo vô phương, đánh thức giấc ngủ của hoàng thượng, xin hoàng thượng trách phạt.”
“Được rồi, được rồi, những lời này ngươi nói không ngán, trẫm đã chán nghe rồi.” Hoàng thượng cười mắng: “Chẳng qua đánh thức trẫm ngủ mà thôi, không phải đại sự gì. Đúng rồi, ngươi có nhớ lúc rời đi, sắc mặt mấy thượng thư thế nào không?”
Vương Thổ Thủy cung kính nói: “Nhớ. Liệt thượng thư và Lỗ thượng thư hơi khó chịu, Trương đại nhân, Khổng đại nhân, Tiền đại nhân thì đắc chí vừa lòng. Lãnh đại nhân vẫn không có biểu cảm, thừa tướng đại nhân vẫn cười ha hả như cũ.”
Ngoại trừ xử sự thoả đáng, Vương Thổ Thủy có điểm tốt khác chính là quan sát tỉ mỉ. Hoàng thượng thường muốn hắn hầu hạ trên đại điện, để hắn quan sát thần sắc của bách quan, sau khi thượng triều thì báo cáo từng người. Hoàng thượng thường coi đây là căn cứ, dùng để phỏng đoán phân tích.
Hoàng thượng mỉm cười nói: “Nếu gia hỏa Liệt Tổ phái minh bạch biết thu liễm, trẫm cũng không phải nghĩ biện pháp nhắc nhở bọn hắn suốt ngày.”
Hôm nay hoàng thượng phân công ba người mới của Lục Phiến môn đến thủ hạ của quan viên lệ thuộc khác nhau, phái trung lập Lãnh đại nhân và thừa tướng đều được chia một học sinh đến từ Lục Phiến môn, phái chủ hòa Trương đại nhân cũng được chia một học sinh. Chỉ có hai người phái chủ chiến bị lọt.
Liệt thượng thư và Lỗ thượng thư không vui là đương nhiên.
Thế lực của phái chủ chiến trong triều, dần dần có xu thế siêu việt phái chủ hòa và phái trung lập, hoàng thượng đã thấy manh mối này, bởi vậy mượn cơ hội cảnh báo bọn hắn.
Chuyện này không thể rõ ràng hơn. Bởi vì nếu hoàng thượng không muốn Liệt thượng thư và Lỗ thượng thư tham dự ngay từ đầu, sao phải hẹn gặp hai lần, hai lần đàm luận chuyện này đều muốn bọn hắn có mặt. Đây là muốn nhắc nhở bọn hắn, có thể đấu, nhưng không thể quá đáng.
Phái chủ chiến do hai người Liệt Lỗ cầm đầu, đã hình thành khí hậu trong triều. Năm đó Liệt thượng thư chính là đại nguyên soái của binh mã thiên hạ, không biết bao nhiêu võ tướng đương triều xuất từ môn hạ của hắn. Lỗ thượng thư cũng xuất thân quân nhân, hắn vốn là công tượng trong quân, được thưởng thức tích công mà nhậm chức. Người này có một đôi xảo thủ xảo đoạt thiên công, trí thức trong triều càng ít người sánh được với hắn. Người xưng Lỗ Ban lão tổ tái thế. Bởi vậy hai người dùng võ tướng và thợ thủ công làm chủ, thế lực quan phương hay dân gian đều không ngừng lớn mạnh, hình thành một đảng phái khổng lồ. Dân gian lặng lẽ xưng nhóm người này là Liệt Tổ phái.
Mà đổi thành ba người phái chủ hòa, bởi vì ba người đều có xuất thân tiến sĩ lưỡng bảng chính thống, đều là người đọc sách. Trong đó Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong và Lễ bộ thượng thư Khổng Đoan, đều là tài tử nổi tiếng toàn quốc. Có lực hiệu triệu rất lớn trong sĩ lâm. Nhất là Khổng Đoan —— Khổng đại nhân, đó là hậu đại của Khổng Tử, thánh nhân chi hậu. Bởi vậy phái của bọn hắn, được dân gian xưng là —— Phong Thánh phái.
Bản triều lập quốc hơn trăm năm, trải qua nhiều lần chiến tranh. Trừ một trận nội loạn kinh thiên bộc phát vì hoàng vị hơn ba mươi năm trước, thời điểm còn lại chiến tranh chỉ phát sinh ở các vùng biên cương.
Cho nên thái độ của triều đình với võ tướng, luôn là ắt không thể thiếu, nhưng không quá coi trọng. Trăm năm qua, bách tính Trung Nguyên nghỉ ngơi lấy lại sức, mặc dù võ phong vẫn hừng hực như cũ, văn giáo cũng rầm rộ. Trong triều, văn võ đối kháng, đến từ đây.
Liệt Tổ đấu Phong Thánh, văn thần đấu võ tướng, nhân mã hai phái thường là việc lớn việc nhỏ, không có việc không ồn ào, vốn nên tương đương. Chỉ là mấy năm gần đây, tình huống hơi cải biến.
Căn nguyên là mấy năm trước, chiến dịch tiến đánh Thần Nguyệt giáo. Trận chiến ấy, triều đình dốc hết lực lượng của võ lâm chính đạo và Tuyệt Phong Tam Nhân, tập thể tiến đánh Ma giáo. Thanh thế lớn như thế, chỉ có thể thắng không thể bại.
Vì thế hoàng thượng bắt đầu dùng số lớn công cụ chiến tranh Lỗ thượng thư tạo ra, đồng thời cũng đề bạt một nhóm võ tướng thuộc Kỳ Lân vệ. Trận chiến ấy tử thương vô số, cũng bởi vậy phong thưởng cực hậu. Đến nay cũng mới qua mấy năm mà thôi, bởi vậy cho tới hôm nay, nhóm võ tướng này vẫn chưa cầm hết phần thưởng.
Bắt đầu từ khi đó, Liệt Tổ phái vượt lên Phong Thánh phái.
Trên triều đình, hai bên văn võ, từ xưa tới nay thủy hỏa bất dung.
Cũng không phải do văn nhân xem thường võ nhân. Xưa nay ngươi không thấy người trong võ lâm nghĩ quẩn đi gây phiền toái cho nha môn, cũng không thấy chư công triều đường đọc đủ thứ thi thư sẽ bực bội với võ sư nông thôn chữ đại không biết.
Nếu là thật sự là văn nhân võ nhân phổ thông, trái lại quan hệ không ác liệt như vậy.
Thứ nhất là bởi vì bản thân thư sinh cũng có nhiều người tập võ, cho dù dưới Nho môn cũng không thiếu cao thủ. Trong cao thủ cũng không thiếu nhân tài văn võ song toàn.
Thứ hai bởi vì từ xưa người giàu có mới hay tập võ cường thân, bái sư học nghệ. Trái lại người nghèo đọc nhiều sách. Cho nên mới có câu cùng văn phú võ. Cho nên xem thường vân vân, tất nhiên là không nói được.
Văn võ trong triều đình, lại chỉ sự thủy hỏa bất dung giữa quan văn và võ tướng. Bọn hắn không vì tình tự đạo thống, mà vì thứ thiết thân nhất.
Thiên hạ phân loạn, gió nổi mây phun, đế hoàng cần người cầm đao đi tranh thiên hạ. Nhưng đến khi bụi bặm lắng xuống, muốn quốc thái dân an, hoàng đế vẫn cần cán bút để trị thiên hạ. Hoàng thượng trọng dụng một bên nào, bên kia sẽ phải bị lạnh nhạt. Đạo lý này xưa nay không đổi.
Đây là đấu tranh lợi ích trần trụi, phương nào thế lớn, là có thể áp chế phương khác không thể động đậy. Tuyệt không có thể diện và đạo lý để nói.
Hoàng thượng cười nói: “Liệt Tổ, Phong Thánh, đường đường đại quan triều đình, lại như môn phái trên giang hồ. Cứ đơn giản như Lý lão thừa tướng, cả đời không dựa vào ai, cho nên hắn mới có thể làm thừa tướng.”
Vương công công cũng cười nói: “Mấy vị đại nhân đấu nhau như thế, kỳ thực cũng chỉ vì lọt vào mắt xanh của hoàng thượng. Lần này hoàng thượng đối xử Liệt Tổ phái như thế, bọn hắn hẳn phải biết tiến thoái.”
“Tiến thoái a? Phải biết tiến thoái...... Sợ rằng không chỉ bọn hắn a.”
Một tay hoàng thượng chống cằm, nhìn chằm chằm một tấu chương thật dày trên ngự án, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Tấu chương này chẳng những cực dày, hơn nữa dáng vẻ cũng rất kỳ quái, vậy mà có phong bì. Trên phong bì vẻn vẹn viết ba chữ to cường tráng mạnh mẽ —— ‘Thiên tử giám’.
“Sợ rằng, trẫm có một khoảng thời gian không thể ngủ ngon a.”