[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 326 : Tin đồn thất thiệt · sâu sắc của pháp

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Phía bên này, Tô Hiểu yên lặng đi sau một kiệu quan, một mạch đi đến nha môn Hình bộ.
Từ sau khi hạ triều, Tô Hiểu chưa nói với Lãnh thượng thư một câu. Cũng không phải Tô Hiểu không muốn nói chuyện, kỳ thực hành động của Lãnh thượng thư hoàn toàn tương phản với bề ngoài trầm mặc của hắn, động tác quá nhanh.
Tô Hiểu còn chưa kịp lĩnh giáo hàn huyên hai câu, thậm chí cửa Hình bộ nha môn mở bên nào cũng không biết, Lãnh thượng thư từ tốn nói một câu ‘Đi theo’, liền lên kiệu rời đi.
Từ Tử Cấm thành đến nha môn Hình bộ, kiệu phải đi hơn nửa canh giờ. Cũng may gần đây Tô Hiểu luyện tập tâm pháp Minh Phi Chân dạy, nội lực dần tăng, đi một mạch mà mặt không hồng thở không gấp, trái lại cảm thấy hoạt bát sung sức.
Nhìn từ bên ngoài, nha môn Hình bộ cũng không quá khác Lục Phiến nha môn, đều là kiểu mẫu triều đình chế định. Nhưng Lục Phiến nha môn thành lập rất lâu, sau đó từng xây thêm sửa chữa vô số lần, cho nên so sánh với bản vẽ trước kia có thể nhìn ra rất nhiều chỗ khác biệt. Nhưng nha môn Hình bộ này lại như trực tiếp chuyển nha môn từ trăm năm trước tới. Nếu nhà thiết kế bản vẽ này còn sống, thế nào cũng phải cảm động khóc nức nở. Không ngờ Hình bộ bảo trì không khác trăm năm trước chút nào, nhìn từ bên ngoài không quá mức trọng đại, nhưng không chỗ nào qua loa. Trong nha môn lục bộ, không nơi thứ hai có thể so sánh.
Nha dịch ở cửa cũng là miệng lạnh mặt lạnh, thấy đại nhân nhà mình trở về, vẫn trầm mặc không lên tiếng, một câu cũng không nói.
Tô Hiểu thấy thế tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cho dù không đến mức ‘Các cấp trên vừa tới cửa đã tốp năm tốp ba hô to, hoan nghênh đại nhân trở về’ như Kỳ Lân vệ. Nói thế nào, người trong Lục Phiến môn gặp lãnh đạo trực tiếp vẫn phải chào hỏi.
Lãnh thượng thư vào trong nha môn, nói vài câu đơn giản về lai lịch Tô Hiểu với một đám quan viên Hình bộ, làm bọn hắn kinh hãi đến trợn mắt há mồm.
“Sau này Hiểu Hàn phá án ở Hình bộ, đặt mua một phòng làm việc đơn độc cho hắn.”
Lập tức có người đi đặt mua, những người còn lại thì xông tới. Bọn hắn thấy Tô Hiểu mỹ mạo kinh người, vừa vào cửa còn tưởng đại nhân đổi tính tình, không ngờ còn có hồng nhan tri kỷ trẻ như vậy. Nghe xong mới biết, thì ra là tuấn tài hoàng thượng khâm điểm, còn là học sinh của thượng thư đại nhân. Phải biết Lãnh thượng thư quái gở thành tính, đời này một học sinh cũng không có. Tô Hiểu là đại đệ tử của hắn.
Lập tức còn không ra sức nịnh bợ, nhao nhao gửi kính ý tới tối cao.
Tô Hiểu thấy thế không nhịn được cười, mặc dù Lãnh thượng thư kỳ quái, nhưng những người này lại không khác gì quan viên trong Lục Phiến môn.
Lãnh thượng thư không nói gì, chỉ yên lặng mang Tô Hiểu dạo khắp nơi một vòng, tham quan nha môn Hình bộ.
Đi được nửa đường, Lãnh thượng thư bỗng nói.
“Ngươi là người Tô Châu?”
“A, vâng.” Tô Hiểu sờ đầu: “Ta, học sinh là nhân sĩ Tô Châu. Đến Nam Kinh vẫn chưa tới nửa năm.”
Lãnh thượng thư gật đầu: “Nếu là người bên ngoài, thành Nam Kinh có rất nhiều chỗ chơi vui, từng đi chưa?”
Tô Hiểu nghe được vui mừng trong lòng, thì ra Lãnh thượng thư vẫn rất bình dị gần gũi!
“Từng đi! Học sinh thường xuyên ra ngoài với huynh đệ Lục Phiến môn, đã tới rất nhiều địa phương của Kim Lăng.”
“Này, thích ra ngoài chơi sao?” Lãnh thượng thư lại gật gật đầu, “Khó trách người ta nói võ công ngươi kém.”
“......”
Người này thật làm người ta nổi giận! !
Đây là ấn tượng đầu tiên Lãnh thượng thư cho Tô Hiểu.
Sau đó Tô Hiểu bèn cẩn thận từng li từng tí, không nói chuyện với Lãnh thượng thư nhiều, đều là hắn hỏi một câu mới trả lời một câu. Nhưng không bao lâu sau vẫn......
“Hiểu Hàn, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Tô Hiểu cao ráo, trường thân ngọc lập, eo nhỏ chân dài, bên cạnh Minh Phi Chân cũng tỏ ra mười phần xứng đôi...... Không phải, tỏ ra không thấp, bởi vậy thường cho người ta ảo giác niên kỷ không nhỏ.
Tô Hiểu giải thích: “Mười sáu tuổi giống người ta nói...... Nhưng kỳ thật còn chưa tới, ta báo tuổi mụ. Ta sinh vào tháng tám năm Nguyên Thánh mười bốn, sinh nhật vào mùa hè.”
“Vậy chính là mười lăm tuổi. Tuổi trẻ tài cao.”
Không biết vì sao được khen ngợi, Tô Hiểu sờ đầu ngượng ngùng nói: “Vậy, cũng không phải. Đều là mèo mù đụng vào chuột chết.”
Lãnh thượng thư yên lặng tán thưởng: “Mười lăm tuổi làm quan, suýt nữa có thể phá kỷ lục nữ quan viên trẻ tuổi nhất của Thẩm phó tổng đốc.”
“......” Tô Hiểu: “Ta là nam! !”
Lãnh thượng thư nghiêng đầu như nghe không hiểu, sau lưng lại có một đám quan viên Hình bộ không biết xuất hiện từ đâu: “Ha ha? ! Muội tử ngươi gạt người!”
Tô Hiểu: “Vì sao các ngươi phải gây chuyện a!”
Tham quan nha môn Hình bộ xong, giải thích nguyên lý làm việc của Hình bộ một phen, khâu hỏi thăm về bản bộ Hình bộ kết thúc.
“Lát nữa dẫn ngươi đi tham quan đại lao Hình bộ.”
Tô Hiểu gật gật đầu: “Ờ.”
“Sao? Ngươi không sợ?”
“Đại lao sao? Ta vẫn ổn. Lãnh lão sư, chỗ đó đáng sợ sao?”
“Không đáng sợ.” Lãnh thượng thư lắc lắc đầu: “Chỉ là hơi nhiều người chết.”
Hình bộ thị lang thấy Tô Hiểu mảnh mai như vậy, không nhịn được quan tâm nói: “Tô đại nhân, trong lao ngục có nhiều tù phạm, nhân vật bông hoa như ngươi nhìn qua là được.”
Tô Hiểu: “Không sao, trước đây ta tra án cũng gặp phải những tình huống này. Không cần ưu đãi ta.”
Hình bộ thị lang: “Tô đại nhân thiếu niên anh kiệt, kiến thức rộng rãi a! Nói như vậy ngài từng thấy phạm nhân tử hình?”
“Không.” Tô Hiểu cười nói: “Nhưng ta từng dùng đũa nghiệm thi.”
Hình bộ thị lang: “......”
Đi đến cửa nha môn, chợt nghe bên ngoài ồn ồn ào ào.
Lãnh thượng thư và Tô Hiểu đi phía trước, đang muốn đi xem, đột nhiên một người chạy vào, chạy từ đại môn tới tiền viện, sau đó thoáng cái nhào trên mặt đất khóc trời đập đất, lau nước mắt hét to: “Thiên lý bất công rồi! Tháng sáu phi sương rồi! Bi thảm nhất trần gian a!”
Nhìn cẩn thận chút, người này mặc một bộ quần áo vải thô, là trang phục phu nhân. Nhìn tuổi tác khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu, lại là nông phụ. Nàng vừa mới nhào đến, nha dịch sau lưng đã tới kéo nàng đứng dậy. Ai biết phụ nhân này làm hoa màu đã quen, không ngờ khí lực không nhỏ, đẩy bọn nha dịch ngã ngồi dưới đất, vẫn hô to những lời như ‘Không có thiên lý’, ‘Quan phủ bất công’. Giọng cực kỳ vang dội, kinh động người trong công sở ra không ít.
Hình bộ thị lang cả giận nói: “Lớn mật! Đàn bà đanh đá phương nào, đây là địa phương nào, vậy mà ngươi có thể gây rối? Người đâu còn không bắt lại?”
“Ai dám động đến nàng!”
Cửa nha môn bỗng truyền đến âm thanh vang dội, vừa nhìn ra cửa, không ngờ lại có mười mấy đại hán tráng kiện đi vào. Bọn hắn đen nhánh, dung mạo không đáng để ý, thân thể mười phần khỏe khắn, nhìn qua cũng biết là nông phu làm việc nhà nông đã quen. Chắc cùng đi với phụ nhân này.
Quả nhiên có nam tử trong đó nói: “Các ngươi làm quan bao che cho nhau, muốn bắt nữ tử không nhà để về, không nơi khẩn cầu này đi đâu, chẳng lẽ muốn giết chết người mới được sao!”
Hán tử kia nói chuyện mười phần nóng nảy, lại nhìn cửa, không ngờ nha dịch canh cổng đều bị đánh ngất xỉu. Những nông phu này nhìn thì không biết võ công, nhưng khí lực không nhỏ, nhân số lại nhiều, nha dịch canh cổng Hình bộ không thông võ thuật, thoáng cái đã bị bọn hắn quật ngã.
Phụ nhân kia ngồi dưới đất, la hét kêu to: “Khổ a! Sao những người làm quan các ngươi lạ như vậy! Hán tử của ta là nông dân đàng hoàng a. Mùa đông nông nhàn vào thành để làm công. Lại bị quan phủ các ngươi bắt đi. Xử oan hắn đánh hắc quyền, nhốt vào nhà ngục.”
Càng khóc càng lớn tiếng,
Mấy nông phu qua khuyên nhủ: “Đại muội tử, ngươi chớ khóc. Hôm nay chúng ta sẽ khiến những cẩu quan này trả công đạo cho ngươi.”
Hình bộ thị lang nói: “Mắng chửi người sao! Mấy nông dân các ngươi, còn không ngoan ngoãn cho bản quan!”
Đám nông phu cả giận nói: “Vẫn muốn quát tháo bá đạo, xem ra các ngươi mặc kệ việc này phải không!” Dứt lời mấy nông phu nhấc nắm đấm to bằng bát dấm muốn qua. Mặc dù đây là nha môn Hình bộ, nhưng làm sao mấy quan viên này có thể là đối thủ của những người làm việc nặng đã quen, thấy người ta đến vội vàng lui về phía sau.
Tô Hiểu thấy thế, trái lại tiến lên trước một bước, quát: “Các ngươi muốn làm gì?”
Nhưng vừa bước được bước đầu tiên đã bị một cánh tay cản lại.
Lãnh thượng thư ngăn Tô Hiểu lại, thân thể cản trước mặt hắn.
“Không thể động thủ, đối phương nhiều người.”
Tô Hiểu thầm nghĩ: Thì ra hắn đang bảo vệ ta?
Lãnh thượng thư: “Ta không biết võ công, một khi động thủ sẽ bị đánh chết.”
Tô Hiểu: “......”
Tuy rằng những nông phu này không biết chữ đại, lại không phải người hung hăng càn quấy. Trông thấy những người dáng vẻ thư sinh, giống quan lại này lộ khiếp ý, cũng không tiện đánh thật.
Nông phu tráng kiện nhất trừng mắt lên nói: “Chuyện của Ngưu đại tẩu, rốt cuộc các ngươi quản hay không? Người làm quan trên đời này bị làm sao vậy? Đều không để chết sống của lão bách tính trong mắt sao?”
Tô Hiểu thấy phụ nhân này khóc như mưa, những nông phu này cũng không giống người xấu, nhẹ nhàng nói: “Rốt cuộc các ngươi làm sao vậy, mời nói cho chúng ta biết. Cãi lộn trong nha môn, như vậy không tốt.”
Đại hán này xì một tiếng khinh miệt nói: “Mao Đại Lực ta có hồ đồ hơn nữa. Còn có thể không biết câu ‘Sinh không vào cửa quan, tử không vào địa ngục’? Nếu chúng ta có thể bình thường, còn cần xông vào đây?
Đây là Ngưu đại tẩu. Nam nhân nàng thừa dịp nông nhàn ra ngoài làm công, mới đến thành Nam Kinh các ngươi hai tháng, đã bị người ta lừa gạt đi làm khổ công. Bây giờ lại bị quan phủ các ngươi bắt đi. Không phải muốn hại chết người sao? Ngưu lão đệ trung thực, ba cước đạp không ra một cái rắm. Thể cốt hắn vốn không cường tráng, còn kém hơn nàng dâu hắn một chút, sao có thể đi đánh hắc quyền. Các ngươi vừa bắt bớ, trong nhà Ngưu đại tẩu không có thu nhập, đây chính là tuyệt lương tuyệt áo. Trời đại đông, còn mấy tháng đây, ngươi muốn cô nhi quả mẫu các nàng sống qua kiểu gì?”
Rốt cuộc lần này Tô Hiểu nghe rõ, vừa muốn hắn nói kỹ càng hơn, lại bị Lãnh thượng thư nói trước.
“Các ngươi làm sai.”
Mao Đại Lực nói: “Làm sai cái gì?”
Lãnh thượng thư nhàn nhạt nói: “Chuyện này không về Hình bộ, muốn giải quyết đi Thuận Thiên phủ. Các ngươi muốn tố cáo muốn người, đều nên đi nha môn Thuận Thiên phủ. Trượng phu nàng, sẽ không ở đại lao Hình bộ.
Hình bộ thị lang quát: “Nếu bách tính kinh thành có chút chuyện liền tố cáo vào nha môn Hình bộ, ai còn nhàn rỗi nổi!”
Mao Đại Lực nói: “Đám, đám cẩu quan các ngươi bao che cho nhau! Quả thực là khinh người quá đáng! Ngưu đại tẩu, chúng ta không tố cáo. Vốn không nên tới, những tên quan này, không trông cậy vào được.”
Từ lúc vào cửa Ngưu đại tẩu vẫn khóc, đến bây giờ chưa từng ngừng lại. Nghe được lời của Mao Đại Lực khóc càng thương tâm : “Trong nhà hai mẹ con chúng ta không có áo không có ăn a, nếu không có hắn, ta cũng không sống được!”
Tô Hiểu thấy thế không đành lòng, bèn thấp giọng nói: “Lãnh lão sư, không bằng chúng ta......”
“Đây là luật pháp.”
Từ đầu tới cuối, biểu cảm Lãnh thượng thư không biến hóa chút nào, chỉ lẳng lặng nói: “Bản quan phải dẫn Hiểu Hàn đi đại lao Hình bộ, chuyện này giao cho các ngươi xử lý.” Câu này lại nói với đám Hình bộ thị lang sau lưng, hiển nhiên mười phần lãnh đạm với Ngưu đại tẩu và một đám nông phu.
Mao Đại Lực tức giận nói: “Chúng ta đi, không nhìn nổi những cẩu quan này vênh váo hung hăng.” Hậm hực cùng người khác đỡ Ngưu đại tẩu dậy, đang muốn ra ngoài.
“Chạy đi đâu?”
Nhưng vẫn là Lãnh thượng thư.
Mao Đại Lực nói: “Làm sao? Ngươi mặc kệ vụ án này còn không cho đi?”
Lãnh thượng thư nhàn nhạt nói: “Các ngươi còn không bị phạt, làm sao đã chạy?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Lãnh thượng thư vẫn lãnh đạm như cũ: “Mười ba người các ngươi xông vào nha môn Hình bộ, trắng trợn huyên náo ồn ào, theo luật triều ta, dân không tố cáo mà vào cửa quan ồn ào, phạt đòn mười trượng.” Ngữ khí của hắn yên ổn trước sau như một, không khác vừa nãy nói chuyện phiếm với Tô Hiểu.
Với thảm trạng của Ngưu gia đại tẩu, dường như hắn ngoảnh mặt làm ngơ, giống như hoàn toàn không có cảm giác. Hơn nữa hạ lệnh phạt đòn, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi.
Càng đáng sợ chính là, dường như hắn nghiêm túc.
Vừa nói ra, hơn ba mươi đại hán vạm vỡ trong phòng trực tuôn ra, đều là trang phục nha dịch. Hiển nhiên vừa rồi đã chú ý tới tình trạng nơi này, chỉ là không được thượng thư đại nhân chỉ thị không dám động đậy.
Lãnh thượng thư vừa mới dứt lời, lập tức đi lên bắt những nông dân này lại. Những đại hán vạm vỡ này chính là người trong võ lâm tập võ luyện công thật, đi lên bắt những nông phu này đều có vẻ dao mổ trâu giết gà, mỗi người một quyền trực tiếp đánh ngã.
Tình huống xảy ra biến đổi lớn, Tô Hiểu đứng chết trân tại chỗ không biết thế nào cho phải.
Sau khi bọn nha dịch đánh ngã những nông phu này, đều lật lại, một người đè xuống, một người quơ lấy cây gậy thuỷ hoả vô tình để bên cạnh. Tay nâng gậy xuống, nói đánh là đánh. Lập tức trong tiền viện, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy nông dân thân thể khỏe khắn thì cũng thôi đi, nhưng Ngưu đại tẩu thì khổ. Nàng bị đánh khóc trời đập đất, ngày mười lăm tháng tám liên tục phát ra tiếng đập vang dội. Tôn tiếng kêu thảm của nàng lên, tràng diện vô cùng thê thảm.
Mười trượng thì rất nhanh, nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Mười hai anh nông dân đều bị đánh da tróc thịt bong, Ngưu đại tẩu càng nghiêm trọng. Nhưng đám nha dịch không cho bọn hắn cơ hội thở dốc, mới đánh xong, lập tức kéo bọn hắn dậy, ném toàn bộ ra ngoài cửa.
Tô Hiểu thấy thế tê cả da đầu. Chỉ một thoáng, Tô Hiểu cảm thấy bắt đầu từ nơi này, mới lần đầu biết được con người Lãnh thượng thư Lãnh Danh.
Trong toàn bộ quá trình, ánh mắt Lãnh thượng thư mười phần yên ổn, dường như trong mắt hắn, tất cả những chuyện này không thể đương nhiên hơn.
Sao hắn có thể dùng gương mặt này truyền đạt mệnh lệnh tàn khốc như vậy! Đối phương đều là nông dân trung thực, bị khi dễ đến cáo trạng, không thụ lí thì cũng thôi đi! Sao hắn có thể!
Tô Hiểu lòng đầy căm phẫn: “Nàng chỉ không thấy tướng công, không nơi tố cáo mới nóng lòng xông tới! Sao ngươi có thể đánh nàng như vậy!”
Lãnh thượng thư liếc nhìn Tô Hiểu, nhàn nhạt nói: “Nàng phạm pháp, nên bị phạt.”
Tô Hiểu kích động nói: “Nhưng nàng không biết luật pháp a! Nàng chỉ là một người đáng thương có trượng phu bị người bắt, không có cơm ăn, mùa đông lại không có quần áo dày mặc. Chịu trận đòn này, nàng chỉ biết thất vọng với luật pháp và quan phủ hơn. Vì sao ngươi không chịu xem xét xử lý?”
“Đây không phải là chuyện ta nên làm. Nàng nên đi tìm Thuận Thiên phủ.”
“Chuyện Thuận Thiên phủ có thể làm được, vì sao ngươi......”
“Đây là Hình bộ.”
Lãnh thượng thư cắt đứt ngữ điệu kích động của Tô Hiểu, trong giọng nói, lạnh lùng như cũ.
“Nơi này là Hình bộ, chưởng quản hình danh thiên hạ. Sau lưng ta, chính là pháp điển của quốc gia này.”
Lãnh thượng thư lẳng lặng nói: “Nếu dưới tay ta, người phạm pháp đều có thể chạy trốn, luật pháp quốc gia này, còn có bất kỳ tôn nghiêm gì sao?”
“......”
Tô Hiểu nghe được một nửa, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, những vấn đề này, cho tới bây giờ Tô Hiểu cũng chưa từng nghĩ.
“Mỗi người nên có vị trí của mình. Vị trí này là của ta, ta sẽ phải giữ vững nó. Ngươi cũng giống vậy.”
Dứt lời, Lãnh thượng thư đi về phía trước mấy bước, cũng không quay đầu lại nói: “Thứ ngươi phải hoàn thành, là hoàng mệnh của ngươi. Đi tuần tra đại lao Hình bộ với ta, ngay bây giờ.”