[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 329 : Tin đồn thất thiệt · hố người lại cười

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Đám người Yến Bắc có chơi có chịu, nhao nhao rời đi.
Trước khi đi, Yến Bắc còn buồn nản, lưu luyến không thôi nói: “Nếu là ngươi...... Nếu là ngươi, ta cũng đành chấp nhận.”
Chấp nhận con em ngươi a!
Ngươi muốn gả muội muội cho đại cữu tử ta sao! Vì sao ngươi cùng thế hệ với ngươi bị ném bay ra ngoài, ngươi liền sinh ra tình hữu nghị mật ngọt với ta a! Vừa rồi ngươi còn gọi ta là Lục Phiến Ôn Thần đấy! !
Thủ hạ khác sớm đã rời đi, chỉ có Yến Bắc lưu lại cuối cùng, ánh mắt vẫn luôn nhìn lão thừa tướng. Sau đó, lúc cuối cùng trước khi rời đi, quay đầu lại một lần, làm khẩu hình cho ta.
Ta giải đọc, là thế này......
“Chiếu cố hắn thật tốt.”
......
Ta hít sâu một hơi, hung hăng mắng ra: Ngươi là nam phụ trong tiểu thuyết, thầm mến nhân vật nữ chính cả đời, cuối cùng bởi vì người ta chọn người khác nên không nói ra, lại lặng lẽ chia tay, còn tới dặn dò nam chính một câu sao! ! !
Gay cút ngay cho ta a! Không khí ăn một bữa cơm đều bị ngươi phá hủy a!
Không ngờ bên cạnh lão thừa tướng lại có một người như thế, ta thật lo lắng cho tuổi già của hắn a.
Tiễn biệt nhóm người này, ta và lão thừa tướng muốn vào Đông Pha lâu. Đông như trẩy hội là chỉ nơi như Đông Pha lâu. Cho dù cao bảy tầng, cho dù vẫn luôn thiết kế thêm, nhưng chỗ ngồi vĩnh viễn không đủ, xếp hàng thường ngày, vẫn luôn là những người thường thức thích đi Đông Pha lâu như chúng ta.
Nhưng ở đây, không thể không khen một câu, Lý thừa tướng không hổ là nhân vật kiệt xuất trong giới ăn uống, ngay cả loại nhà hàng đỉnh cấp như Đông Pha lâu cũng trường kỳ bảo lưu nhã gian cho hắn. Đối với một ít đại nhân vật thường đến, nhà hàng tửu lâu ưu tú đều rất biết làm người, sẽ bảo lưu nhã gian bọn hắn thường vào. Chỉ không ngờ, ngay cả Đông Pha lâu cũng là địa phương thừa tướng thường đi.
“Thừa tướng, nơi này có rất nhiều người xếp hàng a. Chúng ta có phải đi cửa sau không.”
“Đi cửa sau cái gì. Từ nơi này.”
“A? Vào cửa chính cũng được?”
Thừa tướng ho khan hai tiếng, lấy ra một bộ kính mắt Tây Dương từ bao quần áo nhỏ sau lưng, sau đó đeo một bộ tóc giả lên. Sửa sang lại một phen, bỗng chốc biến thành người khác. Mặc dù hắn sắp bảy mươi, nhưng hạc phát đồng nhan, tuy lưng hơi còng xuống, kỳ thực tràn đầy tinh thần khí, trông cũng không già. Cộng thêm mái tóc đen còn có bộ kính mắt giữa mũi, lập tức trẻ lại mười mấy tuổi, nhìn dáng dấp mà đoán cũng chỉ năm mươi mấy mà thôi.
“Đi, đi thôi.”
Đi?
“Này? Nhã gian đâu?”
Thừa tướng khoát khoát tay: “Nhã gian cái gì? Chúng ta xếp hàng ở đây, vừa xếp hàng vừa trò chuyện rất tốt.”
......
Lão tử tin trò quỷ của ngươi sao!
Ánh mắt ta bỗng chốc trở nên lãnh đạm, lui về phía sau ba bước, sau đó quay người rời đi.
Lão thừa tướng sốt ruột kéo ta: “Chớ đi chớ đi! ! Đứa nhỏ này, vì sao nói không nghe đây? Trở về trở về, lão phu cũng nghĩ cho sự an toàn của ngươi a.”
Cái cớ này, chỉ võ sĩ trang bức không có ý tốt muốn lừa gạt tiểu cô nương mới nói ra a!
“Cô nương, vì nghĩ cho sự an toàn của ngươi, tối nay tại hạ muốn ở chung phòng với ngươi”, Ngươi cho rằng trước đây lão tử chưa từng dùng một chiêu này sao! Chớ xem thường nam nhân được người xưng là song tu với Ma Nữ a!
Nhưng lão thừa tướng vẫn ngăn cản ta, bởi vì trên đường cái hai đại nam nhân (một thanh niên đẹp trai, một lão đại gia) lôi lôi kéo kéo không dễ nhìn, ta không thể làm gì khác ngoài nghe xem hắn muốn nói gì.
“Thừa tướng Lý Tư đích thực có chỗ ở Đông Pha lâu, nhưng bây giờ ta không phải Lý Tư.”
“Ha ha?” Ta lộ vẻ xem thường rõ ràng, học dáng vẻ bình thường Tra Bĩ đe dọa người, nói: “Rốt cuộc ngươi bị lão niên si ngốc sao? Hả? Ngươi không phải Lý Tư, ngươi là người chết sao? Hả?”
“Đứa nhỏ này, đúng là nóng tính, lão phu nói cho ngươi. Lão phu không thể dùng thân phận của mình vào. Ngươi suy nghĩ xem, lão phu là thừa tướng đương triều, đứng đầu bách quan, muốn vào một tửu lâu có gì khó. Nhưng như thế khó tránh khỏi sẽ truyền đi?”
A?
Chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của lão thừa tướng ngươi, hoàng thượng sẽ có ý kiến?
“Cũng không phải, hoàng thượng thì không có gì.” Lão thừa tướng ra vẻ nghiêm túc, ngữ khí có vài phần thê lương: “Nhưng...... Lão bà ta không cho.”
...... Hay là ta về nhà tìm tiểu sư di chàng chàng thiếp thiếp đi.
“Chớ đi, nghe lão phu nói hết a.” Lão thừa tướng ai thán nói: “Lớn tuổi, thân thể cũng không tốt. Ăn cái gì cũng phải kiêng. Món ăn sống lạnh, đồ rán chiên đều không được vào miệng. Thức ăn dầu mỡ mặn càng không tốt. Cho nên những địa phương như Đông Pha lâu, Bát Tiên cư, phu nhân đều không cho lão phu bước vào nửa bước. Nàng sớm đã bắt chuyện với lão bản của nhà hàng lão phu thường đi, nếu dám thu lưu lão phu, sẽ làm bọn hắn đóng cửa a......”
Con mẹ nó! Thì ra ngài giấu giếm lão bà ra ngoài ngược gió gây án a!
Lần trước chúng ta còn gặp mặt ở Bát Tiên cư đấy?
“Còn nói, lần trước đã bị phu nhân mắng cho một trận, lần này muốn đến, cần tìm phương pháp khác, cho nên phải thay đổi trang phục a?” Lão thừa tướng càng sợ hãi nói: “Haiz, lần trước hẹn Lại bộ Trương thượng thư đi Bát Tiên cư uống rượu, sau đó bị phu nhân biết. Nàng...... Chạy đến phủ thượng của Trương thượng thư, mắng Trương thượng thư cẩu huyết lâm đầu. Lão phu thật quá nuông chiều nàng.”
Thì ra phu nhân của thừa tướng chúng ta mạnh như vậy a......
Này...... Chờ đã, hình như có chỗ không đúng.
Lão bà ngươi hung ác như vậy...... Vì sao ngươi còn muốn kéo ta xuống nước a! Lại nói, căn bản ngươi chủ động nhắc tới đi Đông Pha lâu, rõ ràng để báo thù a! Bởi vì lần trước tại Bát Tiên cư ta không nể mặt ngươi, nói nghiên cứu với kinh ăn của ngươi không chính cống, cho nên ghi hận trong lòng phải không! Nhất định ngươi đang mang oán trả thù a! !
“Mang oán trả thù? Vì sao lão phu phải làm chuyện bỉ ổi đó. Chỉ là chuyện chúng ta cần nói rất phức tạp, lão phu thấy tiểu ca tình hữu độc chung với ăn uống, mới muốn cung cấp một địa điểm tốt nhất. Yên tâm, lần này lão phu thanh toán, không cần ngươi tốn một văn tiền, cũng không nên hiểu lầm hảo ý của lão phu a.”
Chúng ta vừa nói vừa xếp hàng.
Suy cho cùng, dù ta tự mình tới cũng phải xếp hàng, bình thường ta cũng không đi nổi Đông Pha lâu, nếu có người mời khách ta cũng không so đo.
Xếp hàng chừng hơn nửa canh giờ, đây cũng là thời gian bình thường, chúng ta mới có thể vào chỗ.
Ta gọi tám đĩa thức ăn, thừa tướng cũng gọi bốn đĩa. Vì chiếu cố lão thừa tướng tuổi tác cao, cố ý chọn thanh tửu không nặng. Sau đó, hai người chúng ta làm hai chén trước, tửu hứng vô cùng.
Lão thừa tướng còn chưa kịp nói chuyện vụ án, ta đã mở miệng trước.
“Nhắc tới, tại hạ có một việc muốn thỉnh giáo lão đại nhân.” Ta đặt chén rượu xuống, mỉm cười nói: “Lần này hoàng thượng đột nhiên phân chia ba người chúng ta đến ba bộ môn khác nhau, hơn nữa còn là bộ môn trọng yếu nhất trong triều đình. Lão đại nhân biết nguyên nhân trong đó không?”
“Tiểu huynh đệ, cũng đừng mưu đồ phỏng đoán thánh ý.” Lý thừa tướng cũng cười một tiếng: “Thiên tâm khó dò, không phải phàm nhân chúng ta có thể hiểu được. Chúng ta chỉ cần biết bốn chữ phụng mệnh làm việc, đương nhiên có quả ngon để ăn.”
Ta kẹp một cây nấm hương để vào bát thừa tướng nói: “Thì ra là thế, nhưng tiểu nhân có một suy đoán, nói ra để hỏi thăm ý kiến đại nhân, không biết đại nhân có thể giải đáp nghi vấn cho tại hạ không?”
Thừa tướng sảng khoái kẹp nấm hương bỏ vào miệng: “Hãy nói nghe xem.”
“Tô Hiểu và Đường Dịch, hai người kia, đã từng bộc lộ tài năng ở Ngự Tiền Luận Võ, bởi vậy hoàng thượng phong thưởng, gia quan tiến chức. Đường Dịch càng là ngoại lệ, tiến vào Tiềm Long Thập Thất Sĩ, trở thành ngóng trông của rất nhiều võ nhân kinh thành.”
Lúc ta nói đến bọn hắn, ngữ khí lãnh đạm như không quen biết, thừa tướng vừa nghe vừa gắp thức ăn, khóe miệng nở nụ cười như có như không, không biết bởi vì ta, hay bởi vì đồ ăn mỹ vị.
“Nhưng tại hạ chợt nhớ ra ngày đó, Thẩm phó tổng đốc từng nói với tại hạ, Ngự Tiền Luận Võ quan hệ đến Lục Phiến môn có thể quật khởi hay không, có thể liên quan đến cân bằng quyền lực giữa tam ti nha môn trong triều sau này. Trong đó, tất nhiên có nhiều hiểm trở nan quan. Lúc ấy tại hạ cảm thấy mình nghe hiểu, nhưng mấy ngày trước đây lại đột nhiên không rõ. Trong Ngự Tiền Luận Võ, Tô Hiểu và Đường Dịch thu được chức quan và tên võ. Trong nữ khoái, cũng không phải không có người mạnh hơn bọn họ. Hai quan võ mà thôi, nếu nói có thể khiến địa vị Lục Phiến môn ngang với Kỳ Lân vệ và Quân Vương trắc thì tuyệt không có khả năng, vì sao Thẩm phó tổng đốc lại coi trọng như thế?
Cho nên mấy ngày trước trong lúc rảnh rỗi, ta suy nghĩ phải chăng mình đã bỏ sót gì đó?
Phải chăng, kỳ thực Thẩm phó tổng đốc đã sớm có hiệp nghị với hoàng thượng. Chiến thắng ở Ngự Tiền Luận Võ, cũng không phải kết quả, mà là một điều kiện. Một điều kiện khiến Lục Phiến môn trầm luân đã lâu có thể khôi phục vinh quang ngày cũ?”
Lý thừa tướng cười híp mắt uống rượu: “Nói tiếp.”
Ta để ngang đũa, đưa tay cầm một con bồ câu sữa qua, ngay cả da lẫn xương cũng nhét vào miệng. Tiếng nhai nuốt xương cốt như răng cưa cắt gỗ, răng cắn xoẹt xoẹt xẹt xẹt. Không quan tâm người ngồi trước mặt chính là triều chi trọng thần, ánh mắt trở nên trầm thấp và thâm thúy.
“Con người ta thích đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ suy nghĩ của người khác nhất. Thế là nghĩ đến đây, ta lại suy đoán. Nếu ta là hoàng thượng, muốn bắt đầu dùng Lục Phiến môn lần nữa, nhưng không thể làm Kỳ Lân vệ và Quân Vương trắc quá mức phản cảm, phải làm thế nào? Lục Phiến môn còn thiếu khuyết cái gì?”
“Thiếu khuyết cái gì?”
“Công lao. Công lao kinh thiên. Một công lao còn hơn lúc trước, có thể san bằng toàn bộ sai lầm trước đây. Kết hợp với gần đây Thẩm lão đại bị phái đi Giang Nam, tên là tặng lễ thật ra là tuần tra, gần đây Kim Vương Tôn vô lễ, nhiều động tác của Kim Ngân tông, bao gồm Dạ La bảo đấu võ quy mô lớn với Kim Ngân tông ở Hàng Châu mấy ngày trước. Hoàng thượng muốn Lục Phiến môn đi lập công gì, trong lòng cũng hiểu rõ. Kiếm chỉ phương nào, cũng không thể rõ ràng hơn được nữa.”
Ta đối mặt với thừa tướng một lát, hai người đều im lặng, tiếp theo lão thừa tướng chợt cười to.
“Không sai, không sai, rất tốt.” Thừa tướng liên tục gật đầu với ta: “Lão phu xem như biết vì sao Y Nhân cũng liệt ngươi vào ba nhân tài muốn đề cử. Hài tử Y Nhân này, ánh mắt luôn rất tốt. Với kiến thức và tài trí này, nói không chừng giá trị của Minh quân còn phải trên hai người kia a.”
Ta sờ lỗ mũi nói: “Nghe nói lão đại nhân có học trò khắp thiên hạ, trước đây Thẩm lão đại cũng từng lĩnh giáo ngài vấn đề này, có thể coi là danh sư xuất cao đồ đi.”