[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 328 : Tin đồn thất thiệt · hố người còn cười
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Sau tảo triều, thừa tướng cũng không nói gì với ta, ngồi lên kiệu rời đi. Ta theo sau vén bức màn bên kiệu lên.
“Thừa tướng, chúng ta đi đâu a?”
Lão thừa tướng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy trợn to mắt già, giận trách.
“Tiểu tử lớn mật, sao không gọi lão sư, thánh chỉ của hoàng thượng cũng dám không nghe?”
“Ta đây tôn kính ngài a.” Ta sờ sờ mũi: “Thừa tướng đại nhân không cho phép, cho dù có thánh chỉ của hoàng thượng, tiểu nhân cũng không dám tùy tiện lôi kéo làm quen với đứng đầu bách quan a.”
Thừa tướng liếc nhìn ta nói: “Nói như vậy ngươi còn vô cùng tôn kính? Lão phu có phải cảm tạ ngươi không?”
“Không dám không dám, tiểu nhân không mong lên chức, nhưng nếu thừa tướng tùy tiện mời tiểu nhân ăn bữa cơm rau dưa ở đâu đó, túc cảm thịnh tình.”
“Tiểu tử nhà ngươi!” Lão thừa tướng dựng râu, lại thoáng cái phì cười: “Ha ha ha ha, tính tình cổ quái này giống chưởng môn các ngươi như đúc! Được rồi được rồi, lão phu cũng không lắm mồm với ngươi. Dù sao thánh thượng chỉ dụng tâm bồi dưỡng hai bé con kia, phá vụ án dưới tay lão phu, lão phu trả lại tự do cho ngươi. Lão sư cái gì, những lễ nghi phiền phức này, có thể miễn thì miễn đi.”
Lão thừa tướng mười phần hào sảng, dường như không để ý ngày đó ta từng đắc tội hắn ở Bát Tiên cư.
Nhưng mà, vụ án?
Ta nhớ hoàng thượng đích thực phân công ba vụ án cho chúng ta. Nhưng tấu chương còn trong tay lão thừa tướng chưa mở ra, sao lão thừa tướng nói như hắn đã biết nội dung.
Ta khoanh tay suy nghĩ một lát, vừa rồi, biểu tình của mấy vị thượng thư kia là thật sự không biết nội tình vụ án thế nào, nhưng chỉ có thừa tướng biết trước. Nói như vậy, trước đó thừa tướng và hoàng thượng đã từng trao đổi tin tức a.
Thừa tướng mặc kệ ta lâm vào trầm tư, vung tay lên nói.
“Đi, Đông Pha lâu.”
“Này? !” Ta kinh ngạc nói: “Lão đại nhân đây là? Minh mỗ làm người chính trực, cũng không dễ bị người thu mua a. Hơn nữa bây giờ đi còn phải xếp hàng, không tốt lắm đâu?”
“Ha ha.” Thừa tướng mỉm cười nói: “Lão phu biết ngươi giống lão phu, chính là người trong thực đạo! Ờ, không phải là thực quản, tóm lại là người truy cầu mỹ thực! Muốn nói chuyện, không có một bàn rượu ngon thức ăn ngon, làm sao mà được.”
Ta nghe được hai mắt sáng lên, tai rung động, hơi thở hổn hển, huyệt thái dương nổi lên thình thịch, dường như tăng mười năm công lực.
Thương thiên a đại địa a, sao năm đó người thu dưỡng ta không phải Lý thừa tướng mà là sư phụ ta a!
Chúng ta đi một mạch về phía tây, cười cười nói nói, kiến thức mỹ thực của lão thừa tướng vô cùng uyên bác. Đặc biệt lúc còn trẻ, lão nhân gia đã từng du lịch thiên hạ, vô cùng lành nghề với mỹ thực các địa phương, ngay cả một món ăn hiếm thấy gọi là bề bề hắn cũng biết. Quả nhiên là kỳ nhân đương thời.
Lúc này, tôi tớ Yến Bắc của lão thừa tướng bỗng nói: “Đại nhân, chúng ta đến rồi.”
Vừa nhìn đã tới Đông Pha lâu, quả nhiên trước cửa vẫn là người ta tấp nập
Lão thừa tướng vuốt râu nói: “A, vậy bề bề chúng ta đi, a không phải, Minh tiểu ca chúng ta đi.”
Lão thừa tướng, câu gây chuyện của ngươi thật là thời thượng a......
Thừa tướng hạ kiệu, trên người chỉ đeo một bao quần áo nhỏ, phóng tầm mắt tới biển người phun trào phía trước, trước tiên nói với bọn hạ nhân của mình.
“Được rồi, các ngươi trở về đi.”
Yến Bắc hơi ngoài ý muốn nói: “Đại nhân? Tiểu nhân không ở bên ngài sao được?” Mấy hạ nhân còn lại nhao nhao bày tỏ đồng ý.
“Các ngươi lo lắng cái gì. Ăn một bữa cơm có thể có chuyện gì?”
“Lão thừa tướng là quốc chi trọng bản, thân thể vạn kim, nếu có vạn nhất......”
“Không có vạn nhất gì cả, lão phu cũng có người bảo vệ.” Thừa tướng khoát khoát tay, chỉ vào người ta tự tin nói: “Không phải có Minh tiểu ca ở đây sao?”
A được? Sao các ngươi cãi nhau lại mang ta vào.
Haiz, danh nhân chính là không cách nào. Không ngờ cuối cùng vàng sẽ phát sáng. Ta mai danh ẩn tích lăn lộn trong triều đình, thế mà còn có người phát hiện ra hào quang của ta a? Yên tâm đi lão thừa tướng, có ta ở đây không ai có thể tổn thương một sợi lông của ngươi.
Lúc ta muốn nói ra câu trên, Yến Bắc đột nhiên kích động chỉ vào người ta nói: “Người này vô danh vô dạng, nào có bản sự bảo hộ đại nhân!”
Này! Đồng chí, ngươi quá đáng a!
Ai là người vô danh a! Ngươi cho rằng ta là quả phụ có lão công chết trong sơn thôn sao! ! Biệt hiệu của lão tử nói ra hù chết ngươi a! Chỉ cái gần đây nhận được đã có thể hù chết ngươi a! Ngươi có muốn xem danh sách bị lão tử khắc chết không? ! Ta sợ ngươi bị dọa đến bài tiết không kiềm chế a!
Lão thừa tướng lại nói: “Vị Minh quân này chính là cao thủ thanh niên Đại La sơn dạy dỗ nên. Ân sư của hắn —— Vô Sơn đạo nhân chính là một đại hiệp khách uy chấn phương bắc, chút võ công của các ngươi cũng đừng bêu xấu.”
Yến Bắc nhíu mày, con mắt như chim ưng nhìn ta chằm chằm: “Thật sao?”
Lão thừa tướng: “Giả một phạt mười.”
Này này thừa tướng đại nhân, mặc dù ngươi giúp ta, ta rất cảm kích, nhưng bọn thủ hạ của ngươi rõ ràng không tin a. Ánh mắt Yến Bắc này như đang nhìn rác rưởi a! Vẻ mặt hắn như đang nói ‘Loại người này một quyền của ta có thể đánh hai mươi tên a’! !
Lão thừa tướng vuốt râu nói: “Sao? Đứa nhỏ ngươi còn không tin? Minh quân bộc lộ tài năng cho bọn hắn thấy.”
Sau đó đám người Yến Bắc ôm tay lui về phía sau một bước, làm ra động tác ‘Xem’ tiêu chuẩn.
Đừng hố người như vậy a! Vì sao kết quả ngươi không sai khiến được hạ nhân lại là ta ra sân a!
Ta phải làm sao mới được, có phải đánh một bộ Thái Cực Quyền không.
Yến Bắc lại nói: “Chỉ nói mà không luyện là kỹ năng giả, chỉ diễn luyện là không đủ, ngươi phải so chiêu với chúng ta.”
Sau đó chúng ta nhanh chóng đi đến ngõ tối bên cạnh.
Yến Bắc ôm hai tay tráng kiện bắp thịt cuồn cuộn, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có thể đánh bại bất kỳ người nào trong chúng ta, hôm nay ta mặc cho ngươi theo lão thừa tướng.”
Không ngờ trong giọng nói còn có mấy phần buồn nản, dường như cảm thấy hối hận vì mình phóng khoáng và khinh suất quá mức, hơi hành động theo cảm tính.
Chết rồi để hết lại cho ngươi a! Loại khen thưởng này là sao! Ta mới không muốn a! Mặc dù ta rất muốn ăn cơm ở Đông Pha lâu, nhưng không bắt buộc phải ăn cùng lão thừa tướng a!
So tài đặc biệt gì thế này, thắng thì được hưởng quyền lợi hẹn hò một ngày với lão đại gia, rốt cuộc khẩu vị ngươi mặn đến mức nào a! !
“Cái gì? Ngươi không muốn? Ngươi đang đùa bỡn vinh quang của võ sĩ chúng ta? Ta biết ngữ khí ngươi lỗ mãng, mặc dù ta không nghe nói ngươi từng làm chuyện gì không bình thường, nhưng ngươi giữ mình bất chính, chuyện xấu với thiếu niên xinh đẹp của Lục Phiến môn sớm đã lan truyền khắp nơi. Hừ, hôm nay gặp mặt, quả thật không giả. Người thích nam sắc, ngay cả dương cương chi khí của nam tử hán cũng bị mất sao?” Hắn vừa nói xong, ngay cả thủ hạ khác cũng ‘Đúng thế, đúng thế’, ra vẻ khinh thường. Đám biến thái các ngươi mới không có tư cách nói ta a! Dù sao đối tượng của ta vẫn là Tô Hiểu a! Các ngươi thích lão đại gia thì thế nào! !
Một thủ hạ đặc biệt cao lớn, khổng vũ hữu lực không nghe nổi nữa, hét lớn một tiếng đánh tới chỗ ta.
Lão thừa tướng nhìn động tác của chúng ta, vuốt râu nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói với Yến Bắc: “Yến Bắc a, ngươi quên mất ngoại hiệu của vị Minh quân này. Lực là người làm, vận chính là thiên định, các ngươi...... Đấu thắng được thiên sao?”
Hắn còn chưa nói xong, như chứng thực hắn, thủ hạ này, người còn chưa tới lòng bàn chân đã trượt trên mặt đất, ngã bay ra ngoài. Lúc lao đến hắn vận lực không nhỏ, cộng thêm người hắn lại nặng, vừa ngã bay ra ngoài đã va nứt bức tường bên cạnh......
Mọi người thấy thế ngây người, dường như ánh mắt đang nói: Đây là vận khí gì? Tiểu tử này là thần a?
Chẳng qua tình huống chân thật...... Là ta dùng Thiên Chu Ti trói chân hắn kéo lại, mới khiến hắn ngã sấp xuống. Nếu không, làm sao loại cao thủ ngoại gia chuyên luyện công phu ngoại môn này có thể ngã sấp trên đất bằng.
Yến Bắc thấy thế ngây người, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lục Phiến...... Ôn Thần?”
Chết rồi, không phải ngươi mới nói không biết ta sao! ! Không phải là người vô danh sao! Ngươi nhận ra ngoại hiệu này kiểu gì a! Mặt sao! Mặt ta giống ôn thần sao! ! Ngươi nói đi a! !
“Thừa tướng, chúng ta đi đâu a?”
Lão thừa tướng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy trợn to mắt già, giận trách.
“Tiểu tử lớn mật, sao không gọi lão sư, thánh chỉ của hoàng thượng cũng dám không nghe?”
“Ta đây tôn kính ngài a.” Ta sờ sờ mũi: “Thừa tướng đại nhân không cho phép, cho dù có thánh chỉ của hoàng thượng, tiểu nhân cũng không dám tùy tiện lôi kéo làm quen với đứng đầu bách quan a.”
Thừa tướng liếc nhìn ta nói: “Nói như vậy ngươi còn vô cùng tôn kính? Lão phu có phải cảm tạ ngươi không?”
“Không dám không dám, tiểu nhân không mong lên chức, nhưng nếu thừa tướng tùy tiện mời tiểu nhân ăn bữa cơm rau dưa ở đâu đó, túc cảm thịnh tình.”
“Tiểu tử nhà ngươi!” Lão thừa tướng dựng râu, lại thoáng cái phì cười: “Ha ha ha ha, tính tình cổ quái này giống chưởng môn các ngươi như đúc! Được rồi được rồi, lão phu cũng không lắm mồm với ngươi. Dù sao thánh thượng chỉ dụng tâm bồi dưỡng hai bé con kia, phá vụ án dưới tay lão phu, lão phu trả lại tự do cho ngươi. Lão sư cái gì, những lễ nghi phiền phức này, có thể miễn thì miễn đi.”
Lão thừa tướng mười phần hào sảng, dường như không để ý ngày đó ta từng đắc tội hắn ở Bát Tiên cư.
Nhưng mà, vụ án?
Ta nhớ hoàng thượng đích thực phân công ba vụ án cho chúng ta. Nhưng tấu chương còn trong tay lão thừa tướng chưa mở ra, sao lão thừa tướng nói như hắn đã biết nội dung.
Ta khoanh tay suy nghĩ một lát, vừa rồi, biểu tình của mấy vị thượng thư kia là thật sự không biết nội tình vụ án thế nào, nhưng chỉ có thừa tướng biết trước. Nói như vậy, trước đó thừa tướng và hoàng thượng đã từng trao đổi tin tức a.
Thừa tướng mặc kệ ta lâm vào trầm tư, vung tay lên nói.
“Đi, Đông Pha lâu.”
“Này? !” Ta kinh ngạc nói: “Lão đại nhân đây là? Minh mỗ làm người chính trực, cũng không dễ bị người thu mua a. Hơn nữa bây giờ đi còn phải xếp hàng, không tốt lắm đâu?”
“Ha ha.” Thừa tướng mỉm cười nói: “Lão phu biết ngươi giống lão phu, chính là người trong thực đạo! Ờ, không phải là thực quản, tóm lại là người truy cầu mỹ thực! Muốn nói chuyện, không có một bàn rượu ngon thức ăn ngon, làm sao mà được.”
Ta nghe được hai mắt sáng lên, tai rung động, hơi thở hổn hển, huyệt thái dương nổi lên thình thịch, dường như tăng mười năm công lực.
Thương thiên a đại địa a, sao năm đó người thu dưỡng ta không phải Lý thừa tướng mà là sư phụ ta a!
Chúng ta đi một mạch về phía tây, cười cười nói nói, kiến thức mỹ thực của lão thừa tướng vô cùng uyên bác. Đặc biệt lúc còn trẻ, lão nhân gia đã từng du lịch thiên hạ, vô cùng lành nghề với mỹ thực các địa phương, ngay cả một món ăn hiếm thấy gọi là bề bề hắn cũng biết. Quả nhiên là kỳ nhân đương thời.
Lúc này, tôi tớ Yến Bắc của lão thừa tướng bỗng nói: “Đại nhân, chúng ta đến rồi.”
Vừa nhìn đã tới Đông Pha lâu, quả nhiên trước cửa vẫn là người ta tấp nập
Lão thừa tướng vuốt râu nói: “A, vậy bề bề chúng ta đi, a không phải, Minh tiểu ca chúng ta đi.”
Lão thừa tướng, câu gây chuyện của ngươi thật là thời thượng a......
Thừa tướng hạ kiệu, trên người chỉ đeo một bao quần áo nhỏ, phóng tầm mắt tới biển người phun trào phía trước, trước tiên nói với bọn hạ nhân của mình.
“Được rồi, các ngươi trở về đi.”
Yến Bắc hơi ngoài ý muốn nói: “Đại nhân? Tiểu nhân không ở bên ngài sao được?” Mấy hạ nhân còn lại nhao nhao bày tỏ đồng ý.
“Các ngươi lo lắng cái gì. Ăn một bữa cơm có thể có chuyện gì?”
“Lão thừa tướng là quốc chi trọng bản, thân thể vạn kim, nếu có vạn nhất......”
“Không có vạn nhất gì cả, lão phu cũng có người bảo vệ.” Thừa tướng khoát khoát tay, chỉ vào người ta tự tin nói: “Không phải có Minh tiểu ca ở đây sao?”
A được? Sao các ngươi cãi nhau lại mang ta vào.
Haiz, danh nhân chính là không cách nào. Không ngờ cuối cùng vàng sẽ phát sáng. Ta mai danh ẩn tích lăn lộn trong triều đình, thế mà còn có người phát hiện ra hào quang của ta a? Yên tâm đi lão thừa tướng, có ta ở đây không ai có thể tổn thương một sợi lông của ngươi.
Lúc ta muốn nói ra câu trên, Yến Bắc đột nhiên kích động chỉ vào người ta nói: “Người này vô danh vô dạng, nào có bản sự bảo hộ đại nhân!”
Này! Đồng chí, ngươi quá đáng a!
Ai là người vô danh a! Ngươi cho rằng ta là quả phụ có lão công chết trong sơn thôn sao! ! Biệt hiệu của lão tử nói ra hù chết ngươi a! Chỉ cái gần đây nhận được đã có thể hù chết ngươi a! Ngươi có muốn xem danh sách bị lão tử khắc chết không? ! Ta sợ ngươi bị dọa đến bài tiết không kiềm chế a!
Lão thừa tướng lại nói: “Vị Minh quân này chính là cao thủ thanh niên Đại La sơn dạy dỗ nên. Ân sư của hắn —— Vô Sơn đạo nhân chính là một đại hiệp khách uy chấn phương bắc, chút võ công của các ngươi cũng đừng bêu xấu.”
Yến Bắc nhíu mày, con mắt như chim ưng nhìn ta chằm chằm: “Thật sao?”
Lão thừa tướng: “Giả một phạt mười.”
Này này thừa tướng đại nhân, mặc dù ngươi giúp ta, ta rất cảm kích, nhưng bọn thủ hạ của ngươi rõ ràng không tin a. Ánh mắt Yến Bắc này như đang nhìn rác rưởi a! Vẻ mặt hắn như đang nói ‘Loại người này một quyền của ta có thể đánh hai mươi tên a’! !
Lão thừa tướng vuốt râu nói: “Sao? Đứa nhỏ ngươi còn không tin? Minh quân bộc lộ tài năng cho bọn hắn thấy.”
Sau đó đám người Yến Bắc ôm tay lui về phía sau một bước, làm ra động tác ‘Xem’ tiêu chuẩn.
Đừng hố người như vậy a! Vì sao kết quả ngươi không sai khiến được hạ nhân lại là ta ra sân a!
Ta phải làm sao mới được, có phải đánh một bộ Thái Cực Quyền không.
Yến Bắc lại nói: “Chỉ nói mà không luyện là kỹ năng giả, chỉ diễn luyện là không đủ, ngươi phải so chiêu với chúng ta.”
Sau đó chúng ta nhanh chóng đi đến ngõ tối bên cạnh.
Yến Bắc ôm hai tay tráng kiện bắp thịt cuồn cuộn, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có thể đánh bại bất kỳ người nào trong chúng ta, hôm nay ta mặc cho ngươi theo lão thừa tướng.”
Không ngờ trong giọng nói còn có mấy phần buồn nản, dường như cảm thấy hối hận vì mình phóng khoáng và khinh suất quá mức, hơi hành động theo cảm tính.
Chết rồi để hết lại cho ngươi a! Loại khen thưởng này là sao! Ta mới không muốn a! Mặc dù ta rất muốn ăn cơm ở Đông Pha lâu, nhưng không bắt buộc phải ăn cùng lão thừa tướng a!
So tài đặc biệt gì thế này, thắng thì được hưởng quyền lợi hẹn hò một ngày với lão đại gia, rốt cuộc khẩu vị ngươi mặn đến mức nào a! !
“Cái gì? Ngươi không muốn? Ngươi đang đùa bỡn vinh quang của võ sĩ chúng ta? Ta biết ngữ khí ngươi lỗ mãng, mặc dù ta không nghe nói ngươi từng làm chuyện gì không bình thường, nhưng ngươi giữ mình bất chính, chuyện xấu với thiếu niên xinh đẹp của Lục Phiến môn sớm đã lan truyền khắp nơi. Hừ, hôm nay gặp mặt, quả thật không giả. Người thích nam sắc, ngay cả dương cương chi khí của nam tử hán cũng bị mất sao?” Hắn vừa nói xong, ngay cả thủ hạ khác cũng ‘Đúng thế, đúng thế’, ra vẻ khinh thường. Đám biến thái các ngươi mới không có tư cách nói ta a! Dù sao đối tượng của ta vẫn là Tô Hiểu a! Các ngươi thích lão đại gia thì thế nào! !
Một thủ hạ đặc biệt cao lớn, khổng vũ hữu lực không nghe nổi nữa, hét lớn một tiếng đánh tới chỗ ta.
Lão thừa tướng nhìn động tác của chúng ta, vuốt râu nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói với Yến Bắc: “Yến Bắc a, ngươi quên mất ngoại hiệu của vị Minh quân này. Lực là người làm, vận chính là thiên định, các ngươi...... Đấu thắng được thiên sao?”
Hắn còn chưa nói xong, như chứng thực hắn, thủ hạ này, người còn chưa tới lòng bàn chân đã trượt trên mặt đất, ngã bay ra ngoài. Lúc lao đến hắn vận lực không nhỏ, cộng thêm người hắn lại nặng, vừa ngã bay ra ngoài đã va nứt bức tường bên cạnh......
Mọi người thấy thế ngây người, dường như ánh mắt đang nói: Đây là vận khí gì? Tiểu tử này là thần a?
Chẳng qua tình huống chân thật...... Là ta dùng Thiên Chu Ti trói chân hắn kéo lại, mới khiến hắn ngã sấp xuống. Nếu không, làm sao loại cao thủ ngoại gia chuyên luyện công phu ngoại môn này có thể ngã sấp trên đất bằng.
Yến Bắc thấy thế ngây người, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lục Phiến...... Ôn Thần?”
Chết rồi, không phải ngươi mới nói không biết ta sao! ! Không phải là người vô danh sao! Ngươi nhận ra ngoại hiệu này kiểu gì a! Mặt sao! Mặt ta giống ôn thần sao! ! Ngươi nói đi a! !