[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 331 : Tin đồn thất thiệt · khó chịu khó trị

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Sự kiện phát sinh mười ngày trước đây, trước khi thí tuyển phò mã bắt đầu, ngay cả Kim Vương Tôn cũng vẫn quy quy củ củ làm tông chủ Kim Ngân Tông. Nhưng vì chuẩn bị thịnh hội đêm tiểu niên, trong cung người người phi thường bận rộn. Mấy vị đại thái giám cũng tự mình xuất cung làm các loại thực vụ như phụ trách chọn mua chuyển đồ, trù tính nhân thủ. Tất nhiên, hàng tết của hoàng cung đại nội sớm đã được chọn mua thỏa đáng, phải chịu trách nhiệm lại là một số đồ thuộc hạng mục phụ. Tỷ như đồ trang sức quần áo của hậu cung giai lệ, quần áo mới của đám cung nga thái giám còn có bồn cảnh lâm tài và vật trang trí đêm tiểu niên. Chỉ riêng hàng loạt đăng sức chiếu trong ngoài cung đình sáng như ban ngày, số lượng đã rất phong phú. Mà đồ vật còn lại, năm mới đổi từ cũ sang mới, vốn muốn làm trong ngoài hoàng cung rực rỡ hẳn lên.
Ngày đó, cửa hoàng cung có vô số xe hàng ra vào như thường lệ, nhưng có một xe hàng đi ra ngoài cung bị Bạch công công cản lại.
Lúc ấy Bạch công công chỉ đi qua, lại thoáng thấy xa phu kéo xe đi lại khó khăn. Lúc ấy xe hàng vào cung, xe trống đi ra, ai không như thế, sao có thể chuyển nhiều đồ như vậy ra khỏi cung. Lập tức nổi lòng nghi ngờ, cản lại tra hỏi, tiểu thái giám trông nom bên cạnh ngăn cản đủ kiểu, xa phu cũng biến nhan biến sắc, Bạch tổng quản vô cùng giận dữ hạ lệnh vệ sĩ giáp vàng bắt người, cưỡng ép mở rương xem xét.
Không nhìn không biết, rương này vừa mở ra, nguyên một rương là trân tàng đồ cổ trong hoàng cung đại nội!
Lúc ấy Bạch Liên hạ lệnh, tất cả xe hàng không được ra khỏi cửa cung nửa bước, gọi cấm quân đến trấn áp, mở từng rương một ra kiểm tra, không ngờ lại phát hiện ba rương châu báu, ngay cả tơ ngân thêu phượng hoàng hậu nương nương yêu thích nhất cũng ở trong đó. Điều tra thêm một bước, đồ mất trong cung còn không chỉ số này.
Báo cáo chuyện này cho hoàng thượng, thiên tử giận tím mặt, lệnh Bạch tổng quản cẩn thận kiểm tra, bắt toàn bộ người bị tình nghi. Đây cũng là vì sao Bạch tổng quản không lộ diện rất nhiều ngày.
Trải qua mấy ngày, Bạch tổng quản bắt được toàn bộ nội ứng trong cung, đạt hơn mười bốn người, nhưng không có một tên là hắc thủ chân chính hạ lệnh. Tra hỏi mới phát hiện những tiểu thái giám này không biết gì cả, chỉ biết làm như vậy có thể có lợi. Hơn nữa mười bốn người lại có mười bốn người liên hệ khác nhau, người hạ lệnh sau lưng hành động rất cẩn thận. Những tiểu thái giám này chỉ phụ trách động thủ, nhưng ai ra lệnh cho bọn hắn, lại vô tri không biết.
Ta bóp đầu ngẫm nghĩ, không ngờ nhóm người này động thủ bí ẩn như vậy, lại có thể giấu được số lượng như thế mà không bị phát hiện. Theo Bạch tổng quản nói, nếu ngày đó nàng không cẩn thận phát giác, vụ án này còn bị giấu giếm đây.
“Này, đây là phiếu nợ của ngươi.”
Bạch tổng quản đưa tới phiếu nợ hơn hai mươi lượng, ta lập tức nhận lấy xé thành hai nửa.
Bạch Liên cau mày nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Danh tự trên này viết sai, rõ ràng là Lý đại nhân nợ. Không thông không thông, ngươi viết tên hắn.”
“Thật không làm gì được ngươi......”
Bạch tổng quản lại làm một phiếu nợ, sau đó chậm rãi ngồi xuống, hôm nay nàng mặc nam trang, rất khác với thái giám phục xưa nay. Chỗ eo chân buộc rất chặt, bắp đùi chắc khỏe tạo thành đường vòng cung hấp dẫn ánh mắt. Ánh mắt của ta nhìn sang...... A đúng rồi? Vì sao ta lại nhìn thái giám đến mê mẩn a!
Không ổn không ổn, xem ra đến lúc đọc một đoạn kinh Phật tu tâm dưỡng tính.
Bạch Liên nói: “Tường tình là như vừa nói, cha gia phụ trách đem đám bảo vật thất lạc kia về, còn có bắt hắc thủ phía sau màn. Manh mối đầu tiên là một phú thương Giang Nam. Gần đây hắn khai trương hàng vải, bây giờ đang ở kinh thành. Ngươi cũng đừng quấy rối, nếu không, cha gia sai người đánh gậy ngươi.
“Vâng vâng vâng, không phải chỉ là Thảo Thượng Phi gì đó sao?”
“Hắn gọi là Lục Thượng Phi!” Bạch tổng quản khó chịu liếc nhìn ta: “Cho nên ta đã nói không nên hợp tác với xú nam nhân, Lý đại nhân lại cứ nói đây là ý chỉ của hoàng thượng...... Minh Phi Chân, ngươi có ý kiến gì, cứ việc nói ra.”
“À ừ...... Vụ án này rất kỳ quái, vì sao lại hoài nghi Thảo Thượng...... Lục Thượng Phi này?”
Bạch Liên khoanh tay, vòng eo khẽ động, vành môi mỹ lệ nhếch thành một đường cong phiền não: “Kỳ thực chuyện này còn rất nhiều bí ẩn. Cha gia truy tra tung tích bảo vật, một mạch đuổi đến cuối cùng, phát hiện có một hòm châu báu, đã từng xuất hiện ở một võ quán gọi là ‘Phi Vân đường’
“Võ quán? Thế này tám gậy tre cũng không đến hàng vải a.”
“Bởi vì võ quán đó , không phải võ quán bình thường. Đó là một võ quán tổ chức luận võ trong lòng đất.”
Luận võ trong lòng đất?
Ta lập tức nhận ra chuyện phức tạp hơn tưởng tượng. Luận võ trong lòng đất, chỉ hình thức đánh lôi đài không có quy tắc, không có hạn chế. Hoàn toàn khác với truyền thống dùng võ kết bạn. Võ quán kiếm từ đặt cược của khán quan còn có vé vào cửa. Mặt ngoài là luận võ, trên thực tế lại là đánh bạc. Võ quán sẽ nuôi một nhóm hảo thủ võ công không kém, nếu là võ quán cỡ lớn, thậm chí còn có cao thủ chân chính bên trong. Mỗi ngày chấp nhận khiêu chiến của địa phương khác nhau. Cũng coi như một phương pháp kiếm tiền cực nhanh của người trong giang hồ.
Loại luận võ này, triều đình chưa bao giờ hỏi đến, bởi vì đánh bạc ở địa khu cố định là được phép. Mà ở kinh thành, chính là được cho phép. Dùng luận võ làm tiền đặt cược cũng không vi phạm pháp luật. Nhưng sở dĩ gọi là luận võ trong lòng đất, là bởi vì có khả năng sẽ xuất hiện tình huống tuyển thủ tử vong.
Quy tắc ngầm của luận võ trong lòng đất chính là sau khi tuyển thủ tàn sát nhau, không cho phép truy cứu, hai bên ký giấy sinh tử, không được trả thù. Cho dù trong chốn võ lâm ngầm đồng ý loại chuyện này, triều đình cũng sẽ không công khai tán thành. Bởi vậy, mặc dù có một đám người yêu thích luận võ trong lòng đất, lại không phải chỗ quang minh chính đại gì. Nhưng theo ta được biết, khu vực kinh thành vẫn coi như thu liễm, luận võ trong lòng đất rất ít khi xuất hiện đánh chết người. Cho nên những gì quan phủ có thể làm, cũng chỉ là nhìn kỹ một chút, không thể vô duyên vô cớ đình chỉ tổ chức.
“Vậy có quan hệ gì với Lục Thượng Phi?”
Bạch tổng quản tiếp tục nói: “Đông gia lớn nhất của võ quán đó , chính là Lục Thượng Phi này.”
Một phú thương Giang Nam, lại tới lui với người trong võ lâm? Thế thì có chút khả nghi.
Ta trầm ngâm nửa ngày, đứng lên nói: “Vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.”
Bạch Liên kinh ngạc nói: “Đi đâu?”
“Nếu không biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên là đi điều tra một phen. Chẳng lẽ ngồi ở đây còn có thể ra kết quả sao?”
Bạch tổng quản nhìn ta bằng ánh mắt như lần đầu tiên biết ta, đánh giá: “Không ngờ ngươi còn rất có ý tưởng. Cha gia còn tưởng tới đây là lãng phí thời gian.”
Tiếp theo Bạch tổng quản duỗi ngón tay nhỏ bé của nàng, chỉ về phía trước: “Tốt, đi nhanh!”
“...... Cùng đi a.”
“Vì sao?” Bạch Liên nhíu mày, ôm cánh tay, lạnh như băng nói: “Vì sao cha gia phải hành động cùng xú nam nhân ngươi.”
Này này này! Lý thừa tướng, người liên hệ ngươi tìm đến siêu cấp khó chịu, siêu cấp không hợp tác a!
Không biết vì sao gia hỏa Bạch Liên này rất chán ghét nam nhân, nhưng rõ ràng nàng cũng không thân thiết với nữ nhân a. Chẳng lẽ công công là sinh vật thần bí khó lường như vậy sao......
Không có cách nào, ta đành tận lực giả vờ ác hành ác tướng: “Này, hợp tác chút, nếu không......”
Bạch Liên quay gáy hạc trắng như tuyết: “Ngươi có thể làm gì cha gia?”
Ta hung tợn nói: “Nếu không, ta sẽ cưỡng hôn ngươi.”
Pia một tiếng, trên mặt ta có thêm năm dấu đỏ......