[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 332 : Tin đồn thất thiệt · Liên kiều nhà ai
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Ta xoa mặt, ủy khuất: “Quá đáng...... Vậy mà một bàn tay đập tới trước công chúng......”
“Nói nhảm! Ai bảo ngươi nói lung tung! Cha gia còn tưởng ngươi thay đổi chút ít, không ngờ trong xương vẫn là đồ lưu manh!” Bạch Liên tức giận đến bờ vai mảnh mai phát run, mắng ta một mạch từ Đông Pha lâu đến Phi Vân đường.
Nhưng do hai chúng ta xảy ra tranh chấp, quá làm người khác chú ý, trái lại không thể ở lâu. Thế là Bạch Liên đành phải tâm không cam tình không nguyện đi theo ta.
Bạch công công như mở máy hát, như nước sông cuồn cuộn, mắng cho ta không thể cãi lại.
“Ngươi có Tô Hiểu còn chưa đủ, còn muốn đi trêu chọc nam nhân khác. Ngươi trêu chọc xú nam nhân thì cũng thôi đi, thậm, thậm chí cha gia ngươi cũng đùa giỡn, ngươi có chán sống không!”
Này này! Hiểu lầm hơi lớn a! Ta thừa nhận vừa rồi thốt lên muốn cưỡng hôn ngươi là không đúng, nhưng đó là có lịch sử nguyên nhân a! Còn không phải do hình ảnh lần đầu chúng ta quen biết không đơn thuần a! Ai thích nam nhân và công công a! Ca từng thành hôn với công chúa (giả), từng song tu với sư di (giả), từng tán vô số cô nàng dưới Đại La sơn (giả), là nam nhân ngưu hống hống chân chính a!
“A?” Bạch Liên khinh thường nói: “Ngươi thử báo tên của bảy người từng gặp trước cha gia nghe xem?”
“Báo tên? Ta sợ ngươi sao? Không phải chỉ là Lý thừa tướng, Yến Bắc, Tô Hiểu, Đường Dịch, thánh thượng, Trương thượng thư, Lãnh thượng thư......”
Chết rồi, thật đúng là toàn nam nhân và Tô Hiểu...... Cảm giác thất bại này là sao?” Cuộc sống tươi sáng một lòng muốn cưới nàng dâu xinh đẹp của ta lại có thể chếch theo con đường đồi bại sao?
“Lại nói Phi Vân đường này ở đâu, sao đi lâu như vậy còn chưa tới?”
“Đó là dĩ nhiên.” Bạch Liên theo thói quen đứng cách xa ta một chút, sau đó mới nói: “Phi Vân đường ở huyện Ngũ Hoa, mặc dù do Nam Kinh quản lý, nhưng phải ra khỏi kinh thành, phải đi tối thiểu một ngày. Cha gia đã nói không muốn đi với ngươi......”
Thì ra xa như vậy a...... Này? Vậy ngươi vốn muốn ta đi công tác xa như thế một mình, sau đó ngươi thư thư phục phục chờ ta hồi báo sao! Trái lại xem thường ngươi a! Những tiểu hoa chiêu trong cung này, học đủ tinh a!
“Tóm lại, chúng ta không thể đi một mạch như vậy. Đoán chừng tới đó trời cũng tối, chúng ta vẫn sớm chuẩn bị đi.”
Bởi vì đường xá xa xôi, ta và Bạch công công đều chuẩn bị nhu yếu để ra ngoài hai ngày một đêm. Trước tiên, tới một tiệm tạp hóa bên đường mua một bộ quần áo để thay, còn có một số lương khô để ăn trên đường.
Quy mô tiệm tạp hóa này không nhỏ, từ thợ may đến đồ ăn cái gì cần đều có, giá cả cũng vô cùng hợp lý.
Kỳ thực, nếu là chính ta thì không cần lãng phí tiền mua quần áo như thế. Một là bởi vì ta có thể tùy thời tìm con sông nhảy vào giặt quần áo sau đó dùng nội lực hong khô y phục ( thiết yếu của du hiệp nghèo rớt mồng tơi), một nguyên nhân khác là bởi vì ta nghèo (nghèo rớt mồng tơi)...... Mặc dù là thái giám, nếu là Vương công công hoặc Tùy công công thì cũng thôi đi. Nhưng lại là Bạch tổng quản, Bạch tổng quản da mịn thịt mềm, trên người còn thơm thơm. Ta cũng không đành lòng nhìn nàng ăn gió nằm sương, không thay quần áo, không tắm rửa a, vẫn mua cho nàng một bộ thì hơn.
Hình như Bạch công công chưa từng đi xa nhà, nàng vốn lạnh như băng, vào trong tiệm tạp hóa lại có vẻ vô cùng hứng thú.
“Minh Phi Chân, Minh Phi Chân, đây là cái gì?”
Ta hờ hững nói: “Đó là đèn lồng a, bây giờ sắp đến tết rồi, đại khái đâu đâu cũng có đồ tết như vậy a.”
Bạch tổng quản bừng tỉnh đại ngộ: “Đèn lồng này ngay cả long phượng cũng không vẽ, còn làm từ giấy, đây cũng là đèn lồng sao.”
Vì sao ngươi lại nói câu cảm thán riêng biệt của quý tộc như ‘Thì ra thịt heo cũng là thịt a’! Ta biết hoàng cung các ngươi đều dùng lụa nhưng tất cả lão bách tính dùng giấy được không a! Thuận tiện mau lẹ, hàng đẹp giá rẻ hơn nữa tuyệt không xấu hơn hoàng cung các ngươi a!
Nhưng Bạch công công không để ý tới ta, nhìn xung quanh tiệm tạp hóa, đi tới đi lui, say sưa nhìn khắp nơi như tầm bảo.
“Vậy cái này thì sao?”
“Ống trúc rau dừa, đổ nước vào trong sau đó đè xuống là có thể bắn ra nước. Tiểu hài tử dùng để đánh trận.”
“Cái này thì sao?”
“Đây là pháo a. Đốt lên ném ra ngoài, tiểu hài tử dùng để ném người lớn.”
“Cái này?”
“Đây là lươn, người lớn dùng để......”
Hụ khụ khụ khụ khụ! Chủ quán, ngươi cút ra đây cho ta! Tiệm tạp hóa bình thường ngươi bán lươn làm gì! ! Không nên gạt ta là đem đi hầm!
Ánh mắt Bạch tổng quản phát ra hào quang đặc thù như tiểu hài tử vào cửa hàng đồ chơi, một mực dựa vào ta hỏi cái này hỏi cái kia, không giống dáng vẻ cự người ngàn dặm vừa nãy chút nào. Bởi vì, đôi mắt của con người luôn lạnh lùng này đang lấp lánh ánh sao, bất tri bất giác khiến ta cảm thấy người này thật đáng yêu a!
“Cái này cha gia biết!” Bạch tổng quản cầm một con rối tinh xảo xinh đẹp, đầy tự tin mỉm cười nói: “Con rối yêm thắng đúng không! Trong cung chúng ta thấy nhiều lắm.”
Muội tử, ngươi đoán sai a! Con rối này xinh đẹp khả ái như vậy, vì sao ngươi có thể liên tưởng đến tà thuật a! Giáo dục cung đình lâu dài, ngay cả tam quan của con người cũng có thể cải tạo sao! ?
Bạch Liên lại mở to hai mắt, đắc chí nói: “Xinh đẹp khả ái thì làm được gì? Trong cung, giai lệ nào sử dụng những con rối này để hại người mà không xinh đẹp đáng yêu? Muốn hại người còn phân khuôn mặt sao?”
Nói hay lắm, có đạo lý, vậy mà ta không thể phản bác. Đây nhất định là kết luận chỉ nam nhân(?) nhan trị như Bạch tổng quản mới có thể nói ra được.
Cuối cùng Bạch Liên ngồi xổm xuống, lật tới lật lui, cầm lấy một đồ chơi nho nhỏ. Mặt trống trắng tinh, buộc đôi cầu, phía dưới là cán gỗ, xoay một vòng thì phát ra tiếng vang tùng tùng trong trẻo. Nàng cầm trong tay, vô ý thức lắc lắc, phát ra âm thanh tinh nghịch.
Ta cười nói: “Đây là trống lúc lắc, tiểu hài rất nhỏ chơi. Cũng thường dùng lúc lừa hài nhi.”
“Cha gia biết...... Dù cha gia thiếu kiến thức đến mức nào, vẫn biết trống lúc lắc.”
Bạch Liên lắc trống vang tùng tùng tùng, mắt to đầy hiếu kỳ nháy nháy, đột nhiên nhìn ta.
“Ngươi xuất thân võ lâm chính phái, khi còn bé cũng chơi những thứ này sao?”
“Ta không thích chơi, nhưng ta có một tiểu sư di, nàng thích những thứ này...... Ta bồi nàng chơi mỗi ngày.”
Mắt to xinh đẹp của Bạch Liên nhìn ta, không lý do đột nhiên nói một câu: “Khẳng định ngươi rất thích tiểu sư di của ngươi a?”
“Ừ.” Ta gật gật đầu, không chút do dự, “Đặc biệt thích.”
“Thật tốt.”
Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng, Bạch Liên nhẹ nhàng đong đưa trống lúc lắc, nhỏ giọng nói.
“Có thể ngay thẳng nói mình thích một người, thật tốt.”
Ta hơi thăm dò, nhẹ giọng nói: “Không phải ...... Ngươi cũng có thể sao?”
“Cha gia?” Bạch Liên như thuận miệng nói: “Cha gia sao được? Có người, sẽ thích thái giám sao?”
Gò má nàng có vẻ mỹ lệ hư ảo mông lung, khiến nhìn qua có cảm giác, cả người nàng không giống chân thực. Chỉ có sự tịch mịch trong lời này, lại thấm vào nội tâm, làm ta mãi mãi không thể quên.
“Ta nhớ hình như vài tuổi ngươi mới tiến cung, chẳng lẽ khi còn bé ngươi chưa từng chơi đồ chơi sao?”
“Ừm...... Chưa từng chơi.” Bạch Liên hơi hâm mộ thấp giọng nói: “Khi cha gia còn bé, người trong nhà rất không thích cha gia. Không cho cha gia chơi những thứ này...... Sau này vào cung, mỗi ngày chỉ suy nghĩ báo đáp nương nương thế nào rồi...... Tóm lại là bề bộn nhiều việc, cho tới bây giờ không có thời gian chơi những vật này.”
“Chẳng lẽ ngươi không chơi với đám hoàng tử công chúa sao?”
Gò má vũ mị và đầy nữ nhân vị của Bạch Liên lộ vẻ đau thương, ánh mắt long lanh như nước lấp lóe tưởng nhớ.
“Cha gia nào có tư cách đó. Năm đó cha gia chỉ là tiểu thái giám, ngay cả tư cách mang một chén trà cũng không có. Hơn nữa, trừ phi là người chuyên trách làm bạn với các vị điện hạ, nếu không sẽ không ở bên cạnh họ.”
Không khí này thật là ngày càng thương cảm, ta không thể không nhét một cái bánh đường trắng vừa mua vào miệng Bạch Liên.
“Này, cái gì?”
“Đừng hỏi, cắn một cái là biết.”
Nhưng đôi môi như cánh hoa của Bạch tổng quản hoàn toàn tương phản với bánh đường trắng vừa khô vừa cứng, vừa đụng đến, lập tức lui ra phía sau mấy bước, Bạch tổng quản gắt giọng: “Khụ khụ khụ, thật cứng thật chát, mặt còn khô. Đây là vật gì?”
Quả nhiên Bạch tổng quản lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, ngay cả cái này cũng chưa từng ăn.
“Thứ thiết yếu để đi ra ngoài, lương khô trợ thủ tốt của du lịch, năm cân bánh đường trắng.”
“Năm cân!” Bạch tổng quản không chú ý đề cao giọng, cũng lộ ra tiểu nãi âm ngọt ngào tinh tế chỉ nàng có, thật moe a~ Nhưng bản nhân lại không chú ý tới, tiếp tục không dám tin nói: “Ngươi, ngươi mua năm cân thứ này lên đường, ngươi muốn chết đói cha gia sao? Cha gia xuất tiền, dọc đường vào quán rượu nhỏ, khách sạn ăn cơm......”
Không đợi nàng nói xong, ta xé một cái bánh đường trắng, thừa dịp nàng không chú ý nhét vào miệng nhỏ của nàng. Bạch tổng quản lập tức nhăn lông mày xinh đẹp lại, nhưng hình như giáo dục cung đình nghiêm ngặt nàng tiếp thu từ nhỏ đang ngăn trở nàng làm chuyện khó coi, không ra thể thống gì như phun thức ăn ngay trước mặt người ngoài. Bất đắc dĩ nuốt xuống.
“Khục, hụ khụ khụ khụ, ngươi làm gì thế?”
Ta cười nói: “Tiểu huynh đệ, vi huynh dạy ngươi một ít kiến thức căn bản khi hành tẩu giang hồ. Cất bước ở bên ngoài, không được ăn thức ăn của người ngoài. Cho nên ngươi phải chuẩn bị ăn một ít lương khô rất khó ăn.”
“Nhưng bánh này thật là......”
Nàng chưa nói xong, ta đã cắn một miếng lớn ở chỗ nàng vừa cắn. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Liên bỗng ửng đỏ, nhưng không thể nói ra cái gì.
Ta tỉ mỉ nhai nuốt: “Đích thực ăn không ngon. Nhưng đây là quy củ của giang hồ, nếu ngươi không muốn găp rắc rối, sẽ phải tự cẩn thận.”
Ta quay đầu nói với lão bản: “Lão bản, tính tiền, nhiều như vậy, tìm nàng mà đòi.”
Lão bản vô cùng tinh ý, nháy mắt với ta: “Tiết kiệm, ra bên ngoài, tiền do lão bà quản cũng yên tâm hơn.”
Này này này! Nói năng chú ý chút a! Người ta là đại nội tổng quản a hỗn trướng! Hơn nữa ta thích nữ nhân a!
“Minh Phi Chân! Ngươi nói với người ta cái gì, vì sao hắn nói mấy lời điên khùng với cha gia như lão công ngươi cũng thật cực khổ, muốn cha gia thủ nữ tắc!”
“Oan uổng a, ta không nói gì cả. Rõ ràng dung mạo ngươi quá yêu kiều, người ta vừa nhìn đã lầm. Không phải ta nói ngươi, Bạch tổng quản, cũng may ta biết thân phận chân thật của ngài, nếu không với dung nhan này, ai nhìn mà không thấy là đại cô nương a.”
“Hừ! Chỉ ngươi nói nhiều!”
Hai người chúng ta đấu khẩu ra khỏi tiệm tạp hóa, đột nhiên không hẹn mà cùng dừng bước.
Bạch Liên thở dài nói: “Xem ra người liên quan đến vụ án này, không đơn giản a.”
Ta gật gật đầu: “Trái lại không nghĩ tới, chẳng những biết ai đang tra hắn. Biết rõ lai lịch của chúng ta, thế mà còn dám xuống tay. Huống chi ban ngày ban mặt, trong kinh thành, cũng dám có động tác lớn như thế.”
Hai người chúng ta vừa ra khỏi tiệm tạp hóa, hình ảnh nhìn thấy là —— một đội kỵ sĩ áo đen nhân cao mã đại, nhân số ước chừng ba mươi người. Người người đeo vải đen che mặt, đeo đao bên hông, đằng đằng sát khí cản trước mặt chúng ta.
Kỵ sĩ cầm đầu rút yêu đao, chém vào hư không về phía chúng ta, sát khí tràn trề quát: “Thúc thủ chịu trói, tha cho ngươi khỏi chết!”
Ta: “Bạch tổng quản, hắn nói tha cho chúng ta.”
Bạch Liên: “Minh bộ đầu, có câu là đến mà không trả lễ thì không hay, đương nhiên chúng ta phải khách khí với người ta một phen mới hợp đạo lý.”
Kỵ sĩ kia quát: “Phi lễ cái gì vậy, các ngươi có ý gì?”
Ta và Bạch Liên nhìn nhau cười một tiếng, nói: “Ý là —— Nếu có tọa kỵ đưa tới cửa, không thu chẳng phải là rất có lỗi với mình sao.”
“Nói nhảm! Ai bảo ngươi nói lung tung! Cha gia còn tưởng ngươi thay đổi chút ít, không ngờ trong xương vẫn là đồ lưu manh!” Bạch Liên tức giận đến bờ vai mảnh mai phát run, mắng ta một mạch từ Đông Pha lâu đến Phi Vân đường.
Nhưng do hai chúng ta xảy ra tranh chấp, quá làm người khác chú ý, trái lại không thể ở lâu. Thế là Bạch Liên đành phải tâm không cam tình không nguyện đi theo ta.
Bạch công công như mở máy hát, như nước sông cuồn cuộn, mắng cho ta không thể cãi lại.
“Ngươi có Tô Hiểu còn chưa đủ, còn muốn đi trêu chọc nam nhân khác. Ngươi trêu chọc xú nam nhân thì cũng thôi đi, thậm, thậm chí cha gia ngươi cũng đùa giỡn, ngươi có chán sống không!”
Này này! Hiểu lầm hơi lớn a! Ta thừa nhận vừa rồi thốt lên muốn cưỡng hôn ngươi là không đúng, nhưng đó là có lịch sử nguyên nhân a! Còn không phải do hình ảnh lần đầu chúng ta quen biết không đơn thuần a! Ai thích nam nhân và công công a! Ca từng thành hôn với công chúa (giả), từng song tu với sư di (giả), từng tán vô số cô nàng dưới Đại La sơn (giả), là nam nhân ngưu hống hống chân chính a!
“A?” Bạch Liên khinh thường nói: “Ngươi thử báo tên của bảy người từng gặp trước cha gia nghe xem?”
“Báo tên? Ta sợ ngươi sao? Không phải chỉ là Lý thừa tướng, Yến Bắc, Tô Hiểu, Đường Dịch, thánh thượng, Trương thượng thư, Lãnh thượng thư......”
Chết rồi, thật đúng là toàn nam nhân và Tô Hiểu...... Cảm giác thất bại này là sao?” Cuộc sống tươi sáng một lòng muốn cưới nàng dâu xinh đẹp của ta lại có thể chếch theo con đường đồi bại sao?
“Lại nói Phi Vân đường này ở đâu, sao đi lâu như vậy còn chưa tới?”
“Đó là dĩ nhiên.” Bạch Liên theo thói quen đứng cách xa ta một chút, sau đó mới nói: “Phi Vân đường ở huyện Ngũ Hoa, mặc dù do Nam Kinh quản lý, nhưng phải ra khỏi kinh thành, phải đi tối thiểu một ngày. Cha gia đã nói không muốn đi với ngươi......”
Thì ra xa như vậy a...... Này? Vậy ngươi vốn muốn ta đi công tác xa như thế một mình, sau đó ngươi thư thư phục phục chờ ta hồi báo sao! Trái lại xem thường ngươi a! Những tiểu hoa chiêu trong cung này, học đủ tinh a!
“Tóm lại, chúng ta không thể đi một mạch như vậy. Đoán chừng tới đó trời cũng tối, chúng ta vẫn sớm chuẩn bị đi.”
Bởi vì đường xá xa xôi, ta và Bạch công công đều chuẩn bị nhu yếu để ra ngoài hai ngày một đêm. Trước tiên, tới một tiệm tạp hóa bên đường mua một bộ quần áo để thay, còn có một số lương khô để ăn trên đường.
Quy mô tiệm tạp hóa này không nhỏ, từ thợ may đến đồ ăn cái gì cần đều có, giá cả cũng vô cùng hợp lý.
Kỳ thực, nếu là chính ta thì không cần lãng phí tiền mua quần áo như thế. Một là bởi vì ta có thể tùy thời tìm con sông nhảy vào giặt quần áo sau đó dùng nội lực hong khô y phục ( thiết yếu của du hiệp nghèo rớt mồng tơi), một nguyên nhân khác là bởi vì ta nghèo (nghèo rớt mồng tơi)...... Mặc dù là thái giám, nếu là Vương công công hoặc Tùy công công thì cũng thôi đi. Nhưng lại là Bạch tổng quản, Bạch tổng quản da mịn thịt mềm, trên người còn thơm thơm. Ta cũng không đành lòng nhìn nàng ăn gió nằm sương, không thay quần áo, không tắm rửa a, vẫn mua cho nàng một bộ thì hơn.
Hình như Bạch công công chưa từng đi xa nhà, nàng vốn lạnh như băng, vào trong tiệm tạp hóa lại có vẻ vô cùng hứng thú.
“Minh Phi Chân, Minh Phi Chân, đây là cái gì?”
Ta hờ hững nói: “Đó là đèn lồng a, bây giờ sắp đến tết rồi, đại khái đâu đâu cũng có đồ tết như vậy a.”
Bạch tổng quản bừng tỉnh đại ngộ: “Đèn lồng này ngay cả long phượng cũng không vẽ, còn làm từ giấy, đây cũng là đèn lồng sao.”
Vì sao ngươi lại nói câu cảm thán riêng biệt của quý tộc như ‘Thì ra thịt heo cũng là thịt a’! Ta biết hoàng cung các ngươi đều dùng lụa nhưng tất cả lão bách tính dùng giấy được không a! Thuận tiện mau lẹ, hàng đẹp giá rẻ hơn nữa tuyệt không xấu hơn hoàng cung các ngươi a!
Nhưng Bạch công công không để ý tới ta, nhìn xung quanh tiệm tạp hóa, đi tới đi lui, say sưa nhìn khắp nơi như tầm bảo.
“Vậy cái này thì sao?”
“Ống trúc rau dừa, đổ nước vào trong sau đó đè xuống là có thể bắn ra nước. Tiểu hài tử dùng để đánh trận.”
“Cái này thì sao?”
“Đây là pháo a. Đốt lên ném ra ngoài, tiểu hài tử dùng để ném người lớn.”
“Cái này?”
“Đây là lươn, người lớn dùng để......”
Hụ khụ khụ khụ khụ! Chủ quán, ngươi cút ra đây cho ta! Tiệm tạp hóa bình thường ngươi bán lươn làm gì! ! Không nên gạt ta là đem đi hầm!
Ánh mắt Bạch tổng quản phát ra hào quang đặc thù như tiểu hài tử vào cửa hàng đồ chơi, một mực dựa vào ta hỏi cái này hỏi cái kia, không giống dáng vẻ cự người ngàn dặm vừa nãy chút nào. Bởi vì, đôi mắt của con người luôn lạnh lùng này đang lấp lánh ánh sao, bất tri bất giác khiến ta cảm thấy người này thật đáng yêu a!
“Cái này cha gia biết!” Bạch tổng quản cầm một con rối tinh xảo xinh đẹp, đầy tự tin mỉm cười nói: “Con rối yêm thắng đúng không! Trong cung chúng ta thấy nhiều lắm.”
Muội tử, ngươi đoán sai a! Con rối này xinh đẹp khả ái như vậy, vì sao ngươi có thể liên tưởng đến tà thuật a! Giáo dục cung đình lâu dài, ngay cả tam quan của con người cũng có thể cải tạo sao! ?
Bạch Liên lại mở to hai mắt, đắc chí nói: “Xinh đẹp khả ái thì làm được gì? Trong cung, giai lệ nào sử dụng những con rối này để hại người mà không xinh đẹp đáng yêu? Muốn hại người còn phân khuôn mặt sao?”
Nói hay lắm, có đạo lý, vậy mà ta không thể phản bác. Đây nhất định là kết luận chỉ nam nhân(?) nhan trị như Bạch tổng quản mới có thể nói ra được.
Cuối cùng Bạch Liên ngồi xổm xuống, lật tới lật lui, cầm lấy một đồ chơi nho nhỏ. Mặt trống trắng tinh, buộc đôi cầu, phía dưới là cán gỗ, xoay một vòng thì phát ra tiếng vang tùng tùng trong trẻo. Nàng cầm trong tay, vô ý thức lắc lắc, phát ra âm thanh tinh nghịch.
Ta cười nói: “Đây là trống lúc lắc, tiểu hài rất nhỏ chơi. Cũng thường dùng lúc lừa hài nhi.”
“Cha gia biết...... Dù cha gia thiếu kiến thức đến mức nào, vẫn biết trống lúc lắc.”
Bạch Liên lắc trống vang tùng tùng tùng, mắt to đầy hiếu kỳ nháy nháy, đột nhiên nhìn ta.
“Ngươi xuất thân võ lâm chính phái, khi còn bé cũng chơi những thứ này sao?”
“Ta không thích chơi, nhưng ta có một tiểu sư di, nàng thích những thứ này...... Ta bồi nàng chơi mỗi ngày.”
Mắt to xinh đẹp của Bạch Liên nhìn ta, không lý do đột nhiên nói một câu: “Khẳng định ngươi rất thích tiểu sư di của ngươi a?”
“Ừ.” Ta gật gật đầu, không chút do dự, “Đặc biệt thích.”
“Thật tốt.”
Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng, Bạch Liên nhẹ nhàng đong đưa trống lúc lắc, nhỏ giọng nói.
“Có thể ngay thẳng nói mình thích một người, thật tốt.”
Ta hơi thăm dò, nhẹ giọng nói: “Không phải ...... Ngươi cũng có thể sao?”
“Cha gia?” Bạch Liên như thuận miệng nói: “Cha gia sao được? Có người, sẽ thích thái giám sao?”
Gò má nàng có vẻ mỹ lệ hư ảo mông lung, khiến nhìn qua có cảm giác, cả người nàng không giống chân thực. Chỉ có sự tịch mịch trong lời này, lại thấm vào nội tâm, làm ta mãi mãi không thể quên.
“Ta nhớ hình như vài tuổi ngươi mới tiến cung, chẳng lẽ khi còn bé ngươi chưa từng chơi đồ chơi sao?”
“Ừm...... Chưa từng chơi.” Bạch Liên hơi hâm mộ thấp giọng nói: “Khi cha gia còn bé, người trong nhà rất không thích cha gia. Không cho cha gia chơi những thứ này...... Sau này vào cung, mỗi ngày chỉ suy nghĩ báo đáp nương nương thế nào rồi...... Tóm lại là bề bộn nhiều việc, cho tới bây giờ không có thời gian chơi những vật này.”
“Chẳng lẽ ngươi không chơi với đám hoàng tử công chúa sao?”
Gò má vũ mị và đầy nữ nhân vị của Bạch Liên lộ vẻ đau thương, ánh mắt long lanh như nước lấp lóe tưởng nhớ.
“Cha gia nào có tư cách đó. Năm đó cha gia chỉ là tiểu thái giám, ngay cả tư cách mang một chén trà cũng không có. Hơn nữa, trừ phi là người chuyên trách làm bạn với các vị điện hạ, nếu không sẽ không ở bên cạnh họ.”
Không khí này thật là ngày càng thương cảm, ta không thể không nhét một cái bánh đường trắng vừa mua vào miệng Bạch Liên.
“Này, cái gì?”
“Đừng hỏi, cắn một cái là biết.”
Nhưng đôi môi như cánh hoa của Bạch tổng quản hoàn toàn tương phản với bánh đường trắng vừa khô vừa cứng, vừa đụng đến, lập tức lui ra phía sau mấy bước, Bạch tổng quản gắt giọng: “Khụ khụ khụ, thật cứng thật chát, mặt còn khô. Đây là vật gì?”
Quả nhiên Bạch tổng quản lớn lên trong hoàng cung từ nhỏ, ngay cả cái này cũng chưa từng ăn.
“Thứ thiết yếu để đi ra ngoài, lương khô trợ thủ tốt của du lịch, năm cân bánh đường trắng.”
“Năm cân!” Bạch tổng quản không chú ý đề cao giọng, cũng lộ ra tiểu nãi âm ngọt ngào tinh tế chỉ nàng có, thật moe a~ Nhưng bản nhân lại không chú ý tới, tiếp tục không dám tin nói: “Ngươi, ngươi mua năm cân thứ này lên đường, ngươi muốn chết đói cha gia sao? Cha gia xuất tiền, dọc đường vào quán rượu nhỏ, khách sạn ăn cơm......”
Không đợi nàng nói xong, ta xé một cái bánh đường trắng, thừa dịp nàng không chú ý nhét vào miệng nhỏ của nàng. Bạch tổng quản lập tức nhăn lông mày xinh đẹp lại, nhưng hình như giáo dục cung đình nghiêm ngặt nàng tiếp thu từ nhỏ đang ngăn trở nàng làm chuyện khó coi, không ra thể thống gì như phun thức ăn ngay trước mặt người ngoài. Bất đắc dĩ nuốt xuống.
“Khục, hụ khụ khụ khụ, ngươi làm gì thế?”
Ta cười nói: “Tiểu huynh đệ, vi huynh dạy ngươi một ít kiến thức căn bản khi hành tẩu giang hồ. Cất bước ở bên ngoài, không được ăn thức ăn của người ngoài. Cho nên ngươi phải chuẩn bị ăn một ít lương khô rất khó ăn.”
“Nhưng bánh này thật là......”
Nàng chưa nói xong, ta đã cắn một miếng lớn ở chỗ nàng vừa cắn. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Liên bỗng ửng đỏ, nhưng không thể nói ra cái gì.
Ta tỉ mỉ nhai nuốt: “Đích thực ăn không ngon. Nhưng đây là quy củ của giang hồ, nếu ngươi không muốn găp rắc rối, sẽ phải tự cẩn thận.”
Ta quay đầu nói với lão bản: “Lão bản, tính tiền, nhiều như vậy, tìm nàng mà đòi.”
Lão bản vô cùng tinh ý, nháy mắt với ta: “Tiết kiệm, ra bên ngoài, tiền do lão bà quản cũng yên tâm hơn.”
Này này này! Nói năng chú ý chút a! Người ta là đại nội tổng quản a hỗn trướng! Hơn nữa ta thích nữ nhân a!
“Minh Phi Chân! Ngươi nói với người ta cái gì, vì sao hắn nói mấy lời điên khùng với cha gia như lão công ngươi cũng thật cực khổ, muốn cha gia thủ nữ tắc!”
“Oan uổng a, ta không nói gì cả. Rõ ràng dung mạo ngươi quá yêu kiều, người ta vừa nhìn đã lầm. Không phải ta nói ngươi, Bạch tổng quản, cũng may ta biết thân phận chân thật của ngài, nếu không với dung nhan này, ai nhìn mà không thấy là đại cô nương a.”
“Hừ! Chỉ ngươi nói nhiều!”
Hai người chúng ta đấu khẩu ra khỏi tiệm tạp hóa, đột nhiên không hẹn mà cùng dừng bước.
Bạch Liên thở dài nói: “Xem ra người liên quan đến vụ án này, không đơn giản a.”
Ta gật gật đầu: “Trái lại không nghĩ tới, chẳng những biết ai đang tra hắn. Biết rõ lai lịch của chúng ta, thế mà còn dám xuống tay. Huống chi ban ngày ban mặt, trong kinh thành, cũng dám có động tác lớn như thế.”
Hai người chúng ta vừa ra khỏi tiệm tạp hóa, hình ảnh nhìn thấy là —— một đội kỵ sĩ áo đen nhân cao mã đại, nhân số ước chừng ba mươi người. Người người đeo vải đen che mặt, đeo đao bên hông, đằng đằng sát khí cản trước mặt chúng ta.
Kỵ sĩ cầm đầu rút yêu đao, chém vào hư không về phía chúng ta, sát khí tràn trề quát: “Thúc thủ chịu trói, tha cho ngươi khỏi chết!”
Ta: “Bạch tổng quản, hắn nói tha cho chúng ta.”
Bạch Liên: “Minh bộ đầu, có câu là đến mà không trả lễ thì không hay, đương nhiên chúng ta phải khách khí với người ta một phen mới hợp đạo lý.”
Kỵ sĩ kia quát: “Phi lễ cái gì vậy, các ngươi có ý gì?”
Ta và Bạch Liên nhìn nhau cười một tiếng, nói: “Ý là —— Nếu có tọa kỵ đưa tới cửa, không thu chẳng phải là rất có lỗi với mình sao.”