[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 338 : Tin đồn thất thiệt · trưởng thành ăn bao
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Trương Thuần Phong ngồi ngay ngắn trong phòng trà, chậm chạp cẩn thận đun nấu nước trà.
Trà nghệ là một môn nghệ thuật. Động tĩnh, âm dương, nhanh chậm, có đủ loại học vấn. Trương Thuần Phong tiện tay làm ra, còn thành thạo hơn người thấm nhuần đạo này mấy chục năm. Phòng trà của nha môn Lại bộ, xưa nay là chỗ rất nhiều người thích đi. Quan viên thuộc hạ, sĩ tử quen biết thường tụ tập ở đây, chỉ để nếm thử trà Trương thượng thư tự tay xào nấu. Nếu có trà bánh tuyệt phẩm mua từ Đông Pha lâu phối hợp, sợ rằng quan viên tụ tập nơi đây đông không thua triều đường. Đám bí điệp Quân Vương trắc phụ trách điều tra động tĩnh quan viên sẽ phải bận rộn không thể về nhà một phen.
Nhưng cho dù Trương thượng thư tinh thông trà đạo như thế, lại ít người biết, kỳ thực Trương thượng thư không có hứng thú với trà nghệ. Tạo nghệ của hắn rất cao, chỉ đơn giản vì hắn thông minh hơn người mà thôi.
Trương Thuần Phong nhìn qua không quên, để tâm kinh người từ nhỏ. Chuyện thường nhân phải học một tháng, hắn không cần ba ngày đã có thể học được. Lúc hắn còn trẻ, quả thực dùng tài trí này học được rất nhiều kỹ năng thường nhân chẳng bao giờ đề cập tới. Trà nghệ chính là một trong số đó. Năm đó, lúc Trương thượng thư thi đậu trạng nguyên, quan viên đảm đương chủ khảo từng nói: Kẻ này chắc chắn là lương đống triều ta.
Quả nhiên sau đó một bước lên mây, trở thành đứng đầu lục bộ, trong bách quan ngoại trừ một thừa tướng, toàn bộ do Trương thượng thư hắn cầm đầu.
Lão thượng thư hơn năm mươi tuổi tỉ mỉ thưởng thức nước trà, nhưng trong lòng đang suy nghĩ hàm ý trong lần hành động này của thánh thượng.
Hắn vốn có tính cách vô cùng tinh tế. Nhất cử nhất động của hoàng thượng, mặc dù không hoàn toàn đồng ý, nhưng hắn lại có thể hiểu rõ ý nghĩa. Đều nhờ vào tính cẩn thận này.
Rất nhanh, kết luận Lỗ thượng thư từng đạt được —— hoàng thượng muốn mượn tay Lục Phiến môn để đối phó Bạch Vương thất quan —— Trương thượng thư cũng nghĩ đến. Thậm chí, hắn còn chú ý tới chỗ không tầm thường hơn nữa.
Đó là ba vụ án hoàng thượng phái xuống.
Trong nha môn Hình bộ có nhãn tuyến của hắn, trước mắt đã hồi báo Tô Hiểu phụ trách vụ án luận võ trong lòng đất. Minh Phi Chân và Bạch tổng quản bị người tập kích ban ngày ban mặt, còn chạy vội ra khỏi thành. Bạch tổng quản dùng thân phận đại nội tổng quản truyền ra kinh thành, có thể khẳng định vụ án liên quan đến nội bộ hoàng thành. Mà chuyện mấy ngày trước hoàng cung bị mất trộm cũng không chạy khỏi tầm mắt của Trương thượng thư.
Những vụ án này, ngẫu nhiên gặp phải một vụ nửa vụ, chỉ có thể nói là như thấy quỷ. Dù sao mỗi một vụ đều vô cùng khó giải quyết. Nhưng đồng thời đưa ba vụ án cho ba người có liên hệ sâu sắc, giá trị trong đó đã đáng để suy nghĩ sâu xa.
“Luận võ trong lòng đất ở Huyện Ngũ Hoa...... Lục Hạ Tẩu tham ô án...... Hoàng cung mất trộm, hoàng thượng đang tra ai?”
Nhất là Lục Hạ Tẩu tham ô gian lận nhưng không rõ hành tung, Trương thượng thư hơi có ấn tượng với người này. Ba năm trước, trong hoàng cung đại yến quần thần, người này từng tới trước mặt Trương thượng thư tự giới thiệu. Quan vị của hắn do quyên quan mà được, hành động vô cùng lỗ mãng. Lời lẽ như thổ tài chủ hối lộ quan huyện, Trương thượng thư luôn phong nhã nhớ rằng mình cũng không cho hắn mặt mũi.
Cuộc gặp gỡ vốn không có chút ý nghĩa nào, lúc này lại gợi ra nghi vấn mới trong đầu Trương thượng thư. Với thân phận của Lục Hạ Tẩu, sao có thể đi vào hoàng cung? Nhất định có người giật dây. Người kia...... Hẳn chính là người hoàng thượng muốn xử lý?
“Hừ......”
Thượng thư đại nhân lấy ‘Tài tử’ xưng triều đường không khỏi cười lạnh một tiếng.
Vì để người Lục Phiến môn lập công, hoàng thượng thật là hao tổn tâm huyết. Ba vụ án có quan hệ với nhau, nếu thật sự có hắc thủ phía sau màn, chắc chắn người này không phải bình thường. Nếu ba người Lục Phiến môn có thể phá án, lại có vinh dự là học sinh của thượng thư lục bộ, trong thời gian ngắn dù không nói giá trị bản thân gấp trăm lần, cũng là danh tiếng vô lượng.
Nhưng người kia là ai?
Trương thượng thư cảm thấy mình nên quen biết hắc thủ phía sau màn của ba vụ án này. Lớn mật trộm đồ trong hoàng cung, luận võ trong lòng đất chứng minh có liên hệ sâu sắc với võ lâm. Cấu kết với Lục Hạ Tẩu đại biểu có nhận thức sâu sắc với cửa quan. Từ những ví dụ này, Trương thượng thư đều có cảm giác đã từng quen biết nhàn nhạt. Không có chứng cứ hoặc là manh mối, chỉ đơn thuần là trực giác. Thượng thư đại nhân hơn sáu mươi tuổi, trải qua vô số sóng gió, cũng không cho rằng dựa vào trực giác là một chuyện xấu. Cảm giác quen thuộc với người chuyện vật này, không phải tự dưng tới.
Mới nghĩ đến đây, cửa phòng trà đột nhiên mở ra.
Nha môn Lại bộ chú trọng phong nhã, chưa từng có người dám đùng sức mở cửa như vậy, khiến tiếng động ở cửa truyền vào trong phòng tạo ra tạp âm.
Nhưng hôm nay, có một người phá vỡ quy củ của Lại bộ.
Đường Dịch đang cầm hai chồng vở và văn thư thật dày, hai tay không rảnh rỗi, xem ra vừa rồi hắn còn dùng chân mở cửa!
Vừa nhìn thấy hắn Trương thượng thư đã đau đầu.
Xưa nay Trương Thuần Phong có thành kiến với võ nhân, đây là chuyện nổi tiếng triều đình từ lâu. Lão nhân gia người có nhiều ý kiến với sự thô bạo vô lễ, không biết tiết chế thậm chí tàn nhẫn bạo ngược của võ nhân. Thậm chí từng đề nghị hoàng thượng hạ lệnh hạn chế bách tính tập võ, để tránh võ lâm sinh nhiều mầm họa. Nếu hoàng thượng không phải là võ si, lệnh cấm này hạ xuống, sợ rằng sau ba mươi năm, võ lâm thiên hạ phải thiếu một nửa số người.
Nguyên nhân hắn ghét cay ghét đắng võ công, đến từ hoàng vị chi tranh năm đó. Năm đó vì tranh đoạt hoàng vị, mấy ca ca của đương kim thánh thượng, mấy vị vương gia tiêu vàng ròng bạc trắng mời đến hàng loạt võ lâm nhân sĩ, vận dụng võ nhân dưới tay đánh nhau ngày đêm. Những người này võ công hơn người, ba trăm người có thể chống đỡ mấy ngàn tướng sĩ, động thủ thảm liệt bực nào. Có đôi khi gặp gỡ ở đường phố ngõ hẹp, lập tức ra tay đánh nhau trên đường. Có vương gia che chở, không quản sinh kế của bách tính chút nào, đánh tới chỗ cao hứng, thậm chí từng có việc ác ban ngày ban mặt hỏa thiêu dân cư.
Chuyện này cũng không tính là gì, bản triều võ phong hừng hực, người biết võ nhiều như hằng hà sa số. Chốn võ lâm biết thân vương cần dùng người, chính đạo tà đạo đều chạy theo như vịt. Tà ma ngoại đạo như Ma giáo Sát Liên cũng cho các vương gia sử dụng. Có tấm bùa hộ mệnh vương gia, những người này bắt đầu làm việc không kiêng nể gì cả. Nhất thời trong kinh thành, các loại hoa dạng đánh lén, ám sát tầng tầng lớp lớp. Gây nên vô số án oan, bách tính vô tội bị chỉ điểm vào tù thay đám hạ thủ, thu hậu vấn trảm.
Càng miễn bàn chiến loạn nổi lên sau đó, một vị vương gia đột nhiên kéo cờ tạo phản, cũng do bị phần tử Ma giáo bên cạnh xúi bẩy.
Khi ấy Trương thượng thư chỉ có hai mươi mấy tuổi, thấp cổ bé họng. Nhưng hắn tận mắt thấy quốc gia này rơi vào một vùng hỗn độn bởi vì võ lâm tranh đấu, bắt đầu từ lúc đó hạt giống phẫn nộ đã chôn trong lòng.
Nếu có thể lấy văn giáo hóa từ ban đầu, sao đến nỗi này!
Cho nên bắt đầu từ lúc đó, hắn đã dụng tâm tăng cường lực lượng của hệ thống quan văn, hi vọng thông qua triều đình giáo hóa vạn dân, khiến bọn hắn vứt bỏ võ công, không còn hiếu thắng đấu thắng. Làm chuyện này ba mươi năm, đến nay hiệu quả vẫn không rõ ràng. Trương thượng thư đang chờ, chờ một cơ hội tốt. Để hắn có thể thi triển hoài bão trong lồng ngực.
Cũng không ngờ, đệ tử quan môn của Trương thượng thư một lòng tôn kính văn giáo, chẳng những là người luyện võ, còn là yêu võ thành cuồng.
Trương thượng thư vuốt vuốt huyệt thái dương, tập trung ý chí, dù bận vẫn ung dung nhắm mắt nói: “Bảo ngươi đi từng nhà nghe ngóng, có làm theo?”
“Vâng, học sinh hỏi từng nhà một.”
“Có tiết lộ thân phận đả thảo kinh xà không?”
“Không, học sinh chỉ nói là tìm người, không đề cập tới tra án.”
“Thế còn tạm được.” Trương thượng thư nhẹ nhàng thở ra, dù sao tiểu tử này xem như nghe hiểu tiếng người, “Vậy tra thế nào?”
“Có manh mối.” Đường Dịch nhàn nhạt báo cáo: “Có người mắt thấy Lục Hạ Tẩu ra vào một tửu lâu. Là chuyện hôm qua.”
“Vậy cũng không tệ. Lần đầu tiên đã có thành quả như vậy, không tầm thường. Tính ngươi không thích nói chuyện, nhưng cần biết nếu Nho giả chúng ta không tự thân dạy dỗ, làm tấm gương cho vạn dân kiểu gì. Ngươi không giỏi ngôn từ nhưng vẫn có thể thăm dò được tin tức, đại biểu ngươi chịu gắng sức, không uổng công lão phu chỉ điểm ngươi. Ngươi một mạch vất vả, vừa rồi tổng cộng hỏi mấy nhà a?”
“Không khổ cực.” Đường Dịch gật gật đầu: “Nhà thứ ba đã hỏi ra.”
Trương thượng thư thoáng cái đứng lên: “Vậy chẳng phải là không tới mấy nhà sao! Vận khí của ngươi coi như không tệ a! !”
“Vẫn được.” Đường Dịch đờ đẫn nói: “Chỉ là tốn không ít thời gian.”
“Đúng là không ít a! Ngươi đi một buổi chiều mới hỏi được ba nhà! Nếu vận khí ngươi không tốt, phải hỏi từng nhà chắc hỏi đến kiếp sau!” Trương lão sư tức giận kéo râu: “Cuối cùng hành tung của Lục Hạ Tẩu kia ? Ngươi có đi tửu lâu tra xét?”
“Chưa. Tửu lâu nhiều người.”
“Hồ đồ! Nhiều người ít người đều phải đi! Càng nhiều người lắm miệng, càng có thể để lộ tin tức. Đạo lý này còn cần lão phu dạy ngươi sao? Yên Lăng, ngươi đã vào Lại bộ ta, bây giờ hành tẩu tại môn hạ của lão phu. Nên làm việc theo quy củ Lại bộ ta. Người trong Lại bộ ta cần phải làm việc chu diên cẩn thận, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, càng phải có nghị lực truy cùng mãnh cứu và tinh thần không gãy không cong. Há có thể bỏ dở nửa đường, người trẻ tuổi, học cách đối mặt chúng sinh đông đúc, nhanh đi!”
Đường Dịch nghe Trương thượng thư tình cảm dạt dào dạy hoang một phen, cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tửu lâu phải bỏ tiền. Ta đến xin tiền.”
Nói xong vươn một tay.
“......” Trương lão sư sờ túi, cầm một thỏi bạc, “Ngươi còn rất chu đáo.”
Dứt lời, lặng yên không một tiếng động đặt vào tay Đường Dịch, sau đó mất mặt ngồi xuống.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, Đường Dịch phá vỡ trầm mặc.
Đường Dịch: “Lão sư còn có chỉ thị không?”
“Có.”
Trương lão sư: “Lúc trở về mang cái bánh thịt bò nướng không hành...... Nhớ trả lại tiền thừa.”
Đường Dịch: “A, ta đi.”
********************
Tửu lâu này gọi là Hoàng Thượng tiên. Mở ở chỗ náo nhiệt nhất đại nam kinh thành, tửu lâu này mới khai trương chưa đầy năm ngày, hôm nay vẫn còn khách nhân tới cửa chúc mừng khai trương.
Dòng người đông nghịt chen vai thích cánh trên đường phố đại nam, niên quan tới gần, chính là thời kỳ náo nhiệt để ra ngoài mua sắm. Trên con đường này, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì cần có đều có, bởi vậy biển người chưa từng đứt đoạn. Trong Kim Lăng cổ thành, loại đường phố này không ít, nhưng cho dù là con đường nào, có thể mở một tửu lâu ở địa điểm đông người nhất, có thể thấy tài lực và thủ đoạn đều không thể coi thường.
Ngay tại cửa lớn, đã bày ba cái bàn dài lớn. Mỗi một bàn lớn đều bày đầy lồng hấp chồng lên rất cao.
Trong lồng hấp, bánh bao nóng hôi hổi, mùi thịt xông vào mũi. Nhìn vỏ bột mì xốp mềm thơm đầy, thổi qua liền rách cũng biết là làm từ bột mì thượng thừa tinh chế. Tuy rằng chưa thể may mắn nhìn thấy nhân thịt, chỉ ngửi cũng có thể biết phối liệu dùng hết tâm tư vào mùi thơm, cho nên trong mùi thơm bánh bao bay ra có mùi thịt thuần chất. Bởi vậy suy đoán, chất liệu nhân bánh nhất định xứng với vỏ ngoài được chế tác hoàn mỹ.
Đây là bánh bao tam tiên, biển hiệu của Hoàng Thượng tiên, giá bán năm văn tiền một cái, giá cả đắt đỏ nhưng người mua nối liền không dứt.
Hoàn toàn bởi vì bên cạnh ba bàn bánh bao này còn có một bố cáo, phía trên viết rõ ràng nội dung của bánh bao này.
Mặc dù mua một bánh bao tốn năm văn tiền, nhưng nếu có người ăn được mười lồng bánh bao liên tiếp, thì mười lồng miễn phí.
Nếu có người ăn được hai mươi lồng, chủ quán cho phép đóng gói thêm hai mươi lồng mang đi. Mặc dù nhân huynh ăn xong, đời này chưa hẳn muốn nhìn lại bánh bao, nhưng cầm về nhà hiếu kính phụ mẫu, lễ nhượng huynh trưởng, đùa vợ trêu con cũng không tệ.
Tới đây vẫn còn chưa hết, nếu có người có thể ăn được năm mươi lồng, thì lão bản Hoàng Thượng tiên tự mình làm một bàn tiệc rượu tư nhân, muốn ăn lúc nào, ở phòng nào đều mặc quân chọn lựa. Nghe nói trước đây lão bản Hoàng Thượng tiên từng là ngự trù, làm món ăn cho đương kim thánh thượng, trù nghệ tinh xảo đặc biệt. Nếu có thể được một bàn tiệc rượu của hắn, không khác với hưởng khẩu phúc của hoàng đế một lần.
Mà một điều cuối cùng, thậm chí còn liệt ra nếu có người ăn được một trăm lồng bánh bao, chủ quán hai tay dâng tặng mặt tiền cửa hàng.
Trăm lồng, năm mươi lồng bánh bao vân vân, đương nhiên là tiền cược chủ quán đem ra để tiêu khiển người ta, nhưng khiêu chiến mười lồng, hai mươi lồng lại làm người ta động lòng. Khai trương bốn ngày, mỗi ngày đều có người đến ăn bánh bao, xếp thành trường long tại cửa lớn. Hơn nữa mỗi ngày luôn có người thắng. Hơn nữa chủ quán cũng thực hiện lời hứa trước mặt mọi người. Khiến trường long xếp hàng khiêu chiến dài hơn.
Bởi vậy, tuy người khiêu chiến đang ăn, nhưng do hơi đói bụng hoặc là bị bánh bao chọc cho thèm ăn mà quần chúng vây xem mua với giá gốc năm văn tiền một cái. Không đề cập tới sinh ý mở tiệc trong tửu lâu, chỉ bày gian hàng đã là một nửa thu nhập của tửu lâu.
Ngoại nhân không biết được, những người khiêu chiến thắng được đó, hầu như đều là người chủ tiệm tận lực mời đến. Bánh bao bọn hắn ăn được xử lý đặc thù, da mỏng nhân ít, ăn năm cái mới bằng người ta ăn một cái. Chỉ cần tìm mấy hỏa kế ngụy trang một chút, mười lồng, hai mươi lồng không thành vấn đề, thậm chí còn hơi đói.
Có thể nghĩ ra phương pháp kiếm tiền xảo trá như thế, không thể nói người này không gian.
Lão bản Hoàng Thượng tiên —— Hoàng Số Lang viên ngoại, chính là một nhân vật gian trá giảo hoạt như thế. Hắn đứng cửa đón từng người khách. Nhìn thấy quần áo gọn gàng thì tươi cười hớn hở, nhìn thấy mặc hơi cũ nát thì lách mình tránh ra. ‘Bánh bao lôi đài’ hắn nghĩ ra làm hắn được đấu kim trong mấy ngày hôm đó. Nhưng như thế không phải kế lâu dài. Tiền vốn hắn mở tửu lâu có lai lịch bất chính, bởi vì trang trí tửu lâu còn mời danh nhân danh chủy của giới ẩm thực, đã tốn bảy tám phần. Thế này phải tìm một tên không muốn mạng, giúp hắn khiêu chiến hai hạng khác, làm ra nhiều chủ đề hơn, để láng giềng xung quanh đây đều tới tham gia thi đấu bánh bao của hắn.
Chỉ tiếc lúc ấy không nghĩ rõ ràng, lại lo lắng gặp phải người ăn được, đặt mục tiêu thấp dễ làm người ta thắng. Thế là định tiêu chuẩn cao năm mươi, một trăm. Một trăm lồng thì không cần nghĩ, năm mươi lồng —— cũng chính là ba trăm cái bánh bao, cho dù xử lý thế nào, bình thường cũng không tìm được người có thể ăn nhiều bánh bao như vậy a. Có lòng muốn tìm Hán bụng bự, lại sợ ngoại nhân không tin.
Đang do dự, lại có khách đến.
Khách nhân nở nụ cười rất hiền hoà, đưa hồng bao cho Hoàng viên ngoại.
Hoàng viên ngoại cau mày nói: “Ôi ôi, tới thì tới đi. Sao còn cho tiền a.” Dứt lời đưa tay ra nhận lấy.
Khách nhân cười nói: “Nhất định phải, nhất định phải. Tiệm mới của Hoàng huynh khai trương, cũng nên lấy may.”
Hoàng viên ngoại cười mắng: “Hảo huynh đệ còn nói những lời vô ích này, đừng tiêu khiển tiểu đệ. Mời đến mời đến.” Khẽ vươn tay đón vào.
Tiếp theo lại thấy một người trẻ tuổi mặc áo tím cất bước đi tới. Quần áo người này dùng tài liệu giản dị, nhưng khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã thấy là hạng người phi phàm.
Hoàng viên ngoại nghênh đón nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, vị công tử này, mời.”
Công tử kia dừng lại, móc một tờ giấy từ trong ngực......
“Ôi ôi công tử khách khí, lần đầu đến bản tiểu điếm, sao còn đưa hồng bao a.”
Dứt lời bèn đưa tay ra.
Nhưng công tử kia lấy tờ giấy ra, lại cầm chắc trong tay, không có ý đưa tới. Trên giấy này vẽ một bức tranh. Công tử so sánh Hoàng viên ngoại với tranh, một lúc sau nói như xác nhận: “Là ngươi.”
“Là ta?”
Công tử này —— Đường Dịch gật gật đầu: “Ngươi chính là người ta muốn tìm, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Hoàng viên ngoại nghe đến mây mù dày đặc. Nhưng hắn lại biết Đường Dịch không muốn cho hắn tiền, cũng không muốn vào xem, thế là chuyển thành lãnh đạm.
“Hỏi tiểu một vấn đề? Tiểu kinh doanh nhỏ, chuyện phong phú, xin thứ cho tiểu không thể trả lời. Nếu không vào xem thì mời ngài về đi.” Dứt lời lặng lẽ liếc tờ giấy trong tay Đường Dịch, “Đây rõ ràng là chồn a! Ngươi nhìn nó tìm ra ta kiểu gì! ! Ai vẽ cái này?”
“Ta vẽ.” Đường Dịch thừa nhận: “Ta hỏi chủ của tửu lâu này là ai tên gì, người ta đã nói chồn.”
“Ta gọi Hoàng Số Lang không gọi chồn! Lão tử không rảnh đùa với ngươi, đi ra!”
“Không được.” Đường Dịch lắc lắc đầu: “Ta cần ngươi hiệp trợ.”
Thấy hắn muốn đi, Đường Dịch lắc mình một cái tới trước mặt hắn. Lập tức làm hắn giật nảy mình.
“Ngươi nói hiệp trợ thì hiệp trợ, ngươi...... Chẳng lẽ ngươi là người trong quan phủ sao?”
Đường Dịch vừa muốn nói phải, lại nhớ tới nhắc nhở của Trương thượng thư, ngàn vạn không thể đánh rắn động cỏ, thế là đành phải nói: “Không phải, ta là mù lòa quét rác bên cạnh. Mời ngươi trả lời vấn đề của ta.”
“Không trả lời!” Biết Đường Dịch không có quan hệ với quan phủ, người này bắt đầu không kiêng nể gì cả: “Lại nói ta đang buôn bán, sao có thời gian nói chuyện với ngươi, đi mau đi mau.”
“......” Đường Dịch chưa bao giờ gặp người không phối hợp như thế, không biết phải làm sao, “Nếu ngươi không trả lời, ta không thể làm gì khác ngoài đứng lỳ không đi.”
“Ngươi, sao lại như vậy! Người tới, đánh ra ngoài!”
Một lát sau, trong tiệm có mấy đại hán vạm vỡ, nhưng còn chưa sờ đến người Đường Dịch, Đường Dịch xoay người đá một cái đã quét sạch ba người.
“Hay, còn là người luyện võ!” Hoàng viên ngoại cũng không tức giận: “Người man rợ từ đâu tới, có biết dưới chân thiên tử có bao nhiêu con mắt, sao có thể cho phép ngươi ức hiếp lương dân.”
Mấy ngày nay, thanh danh của Hoàng viên ngoại không tồi, người tới cửa khiêu chiến bánh bao lôi đài hoặc người xem nhao nhao quăng tới ánh mắt bất bình.
Như thế khiến Đường Dịch không còn lời nào để nói, mặc dù Hoàng viên ngoại là con buôn, nhưng không phạm pháp, cũng không thể tùy ý động đến hắn. Trong vụ án này, chỗ khó nhất với Đường Dịch, chính là không có một đối tượng cố định để đánh ngã. Tuy Lục Hạ Tẩu khó tìm, nhưng hắn là quan văn, cho dù tìm được cũng không đánh được.
Xử lý loại vụ án này, quả nhiên như Trương lão sư nói, phải có tính cẩn thận và kiên nhẫn, mở miệng nói chuyện càng trọng yếu.
Thanh niên xưa nay thẳng tới thẳng lui, bắt đầu có một chút cải biến.
“Xin ngươi giúp ta.” Đường Dịch cúi đầu nói: “Có thể trả lời ta một vài vấn đề, ta nguyện ý làm việc cho ngươi.”
“Hừ, lúc này biết sợ. Ta không thể trả lời vấn đề của ngươi, cút cho ta.”
“Chỉ cần ngươi có thể trả lời vấn đề của ta, xin cứ việc phân phó, ta có thể giúp ngươi xử lý bất kỳ chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được.”
Hoàng viên ngoại: “Sao người này phiền như thế, không phải nói không......” Nói đến đây chợt ngửi được mùi thơm bánh bao bên cạnh. Trong đầu linh cơ khẽ động, cười lạnh nói: “Ngươi, có thể ăn bánh bao không?”
Đường Dịch: “Có thể.”
Hoàng viên ngoại cười nói: “Ta nói, là năm mươi lồng.”
Một ngày này, đến khi mặt trời xuống núi, trước bàn của Hoàng Thượng tiên vẫn có bóng dáng của một thanh niên. Hắn một mình ăn bánh bao, nhiều lần suýt phun ra, vẫn cưỡng ép nhét vào.
Một ngày này, trong Lục Phiến môn, nghênh đón người mới đầu tiên trưởng thành.
Trà nghệ là một môn nghệ thuật. Động tĩnh, âm dương, nhanh chậm, có đủ loại học vấn. Trương Thuần Phong tiện tay làm ra, còn thành thạo hơn người thấm nhuần đạo này mấy chục năm. Phòng trà của nha môn Lại bộ, xưa nay là chỗ rất nhiều người thích đi. Quan viên thuộc hạ, sĩ tử quen biết thường tụ tập ở đây, chỉ để nếm thử trà Trương thượng thư tự tay xào nấu. Nếu có trà bánh tuyệt phẩm mua từ Đông Pha lâu phối hợp, sợ rằng quan viên tụ tập nơi đây đông không thua triều đường. Đám bí điệp Quân Vương trắc phụ trách điều tra động tĩnh quan viên sẽ phải bận rộn không thể về nhà một phen.
Nhưng cho dù Trương thượng thư tinh thông trà đạo như thế, lại ít người biết, kỳ thực Trương thượng thư không có hứng thú với trà nghệ. Tạo nghệ của hắn rất cao, chỉ đơn giản vì hắn thông minh hơn người mà thôi.
Trương Thuần Phong nhìn qua không quên, để tâm kinh người từ nhỏ. Chuyện thường nhân phải học một tháng, hắn không cần ba ngày đã có thể học được. Lúc hắn còn trẻ, quả thực dùng tài trí này học được rất nhiều kỹ năng thường nhân chẳng bao giờ đề cập tới. Trà nghệ chính là một trong số đó. Năm đó, lúc Trương thượng thư thi đậu trạng nguyên, quan viên đảm đương chủ khảo từng nói: Kẻ này chắc chắn là lương đống triều ta.
Quả nhiên sau đó một bước lên mây, trở thành đứng đầu lục bộ, trong bách quan ngoại trừ một thừa tướng, toàn bộ do Trương thượng thư hắn cầm đầu.
Lão thượng thư hơn năm mươi tuổi tỉ mỉ thưởng thức nước trà, nhưng trong lòng đang suy nghĩ hàm ý trong lần hành động này của thánh thượng.
Hắn vốn có tính cách vô cùng tinh tế. Nhất cử nhất động của hoàng thượng, mặc dù không hoàn toàn đồng ý, nhưng hắn lại có thể hiểu rõ ý nghĩa. Đều nhờ vào tính cẩn thận này.
Rất nhanh, kết luận Lỗ thượng thư từng đạt được —— hoàng thượng muốn mượn tay Lục Phiến môn để đối phó Bạch Vương thất quan —— Trương thượng thư cũng nghĩ đến. Thậm chí, hắn còn chú ý tới chỗ không tầm thường hơn nữa.
Đó là ba vụ án hoàng thượng phái xuống.
Trong nha môn Hình bộ có nhãn tuyến của hắn, trước mắt đã hồi báo Tô Hiểu phụ trách vụ án luận võ trong lòng đất. Minh Phi Chân và Bạch tổng quản bị người tập kích ban ngày ban mặt, còn chạy vội ra khỏi thành. Bạch tổng quản dùng thân phận đại nội tổng quản truyền ra kinh thành, có thể khẳng định vụ án liên quan đến nội bộ hoàng thành. Mà chuyện mấy ngày trước hoàng cung bị mất trộm cũng không chạy khỏi tầm mắt của Trương thượng thư.
Những vụ án này, ngẫu nhiên gặp phải một vụ nửa vụ, chỉ có thể nói là như thấy quỷ. Dù sao mỗi một vụ đều vô cùng khó giải quyết. Nhưng đồng thời đưa ba vụ án cho ba người có liên hệ sâu sắc, giá trị trong đó đã đáng để suy nghĩ sâu xa.
“Luận võ trong lòng đất ở Huyện Ngũ Hoa...... Lục Hạ Tẩu tham ô án...... Hoàng cung mất trộm, hoàng thượng đang tra ai?”
Nhất là Lục Hạ Tẩu tham ô gian lận nhưng không rõ hành tung, Trương thượng thư hơi có ấn tượng với người này. Ba năm trước, trong hoàng cung đại yến quần thần, người này từng tới trước mặt Trương thượng thư tự giới thiệu. Quan vị của hắn do quyên quan mà được, hành động vô cùng lỗ mãng. Lời lẽ như thổ tài chủ hối lộ quan huyện, Trương thượng thư luôn phong nhã nhớ rằng mình cũng không cho hắn mặt mũi.
Cuộc gặp gỡ vốn không có chút ý nghĩa nào, lúc này lại gợi ra nghi vấn mới trong đầu Trương thượng thư. Với thân phận của Lục Hạ Tẩu, sao có thể đi vào hoàng cung? Nhất định có người giật dây. Người kia...... Hẳn chính là người hoàng thượng muốn xử lý?
“Hừ......”
Thượng thư đại nhân lấy ‘Tài tử’ xưng triều đường không khỏi cười lạnh một tiếng.
Vì để người Lục Phiến môn lập công, hoàng thượng thật là hao tổn tâm huyết. Ba vụ án có quan hệ với nhau, nếu thật sự có hắc thủ phía sau màn, chắc chắn người này không phải bình thường. Nếu ba người Lục Phiến môn có thể phá án, lại có vinh dự là học sinh của thượng thư lục bộ, trong thời gian ngắn dù không nói giá trị bản thân gấp trăm lần, cũng là danh tiếng vô lượng.
Nhưng người kia là ai?
Trương thượng thư cảm thấy mình nên quen biết hắc thủ phía sau màn của ba vụ án này. Lớn mật trộm đồ trong hoàng cung, luận võ trong lòng đất chứng minh có liên hệ sâu sắc với võ lâm. Cấu kết với Lục Hạ Tẩu đại biểu có nhận thức sâu sắc với cửa quan. Từ những ví dụ này, Trương thượng thư đều có cảm giác đã từng quen biết nhàn nhạt. Không có chứng cứ hoặc là manh mối, chỉ đơn thuần là trực giác. Thượng thư đại nhân hơn sáu mươi tuổi, trải qua vô số sóng gió, cũng không cho rằng dựa vào trực giác là một chuyện xấu. Cảm giác quen thuộc với người chuyện vật này, không phải tự dưng tới.
Mới nghĩ đến đây, cửa phòng trà đột nhiên mở ra.
Nha môn Lại bộ chú trọng phong nhã, chưa từng có người dám đùng sức mở cửa như vậy, khiến tiếng động ở cửa truyền vào trong phòng tạo ra tạp âm.
Nhưng hôm nay, có một người phá vỡ quy củ của Lại bộ.
Đường Dịch đang cầm hai chồng vở và văn thư thật dày, hai tay không rảnh rỗi, xem ra vừa rồi hắn còn dùng chân mở cửa!
Vừa nhìn thấy hắn Trương thượng thư đã đau đầu.
Xưa nay Trương Thuần Phong có thành kiến với võ nhân, đây là chuyện nổi tiếng triều đình từ lâu. Lão nhân gia người có nhiều ý kiến với sự thô bạo vô lễ, không biết tiết chế thậm chí tàn nhẫn bạo ngược của võ nhân. Thậm chí từng đề nghị hoàng thượng hạ lệnh hạn chế bách tính tập võ, để tránh võ lâm sinh nhiều mầm họa. Nếu hoàng thượng không phải là võ si, lệnh cấm này hạ xuống, sợ rằng sau ba mươi năm, võ lâm thiên hạ phải thiếu một nửa số người.
Nguyên nhân hắn ghét cay ghét đắng võ công, đến từ hoàng vị chi tranh năm đó. Năm đó vì tranh đoạt hoàng vị, mấy ca ca của đương kim thánh thượng, mấy vị vương gia tiêu vàng ròng bạc trắng mời đến hàng loạt võ lâm nhân sĩ, vận dụng võ nhân dưới tay đánh nhau ngày đêm. Những người này võ công hơn người, ba trăm người có thể chống đỡ mấy ngàn tướng sĩ, động thủ thảm liệt bực nào. Có đôi khi gặp gỡ ở đường phố ngõ hẹp, lập tức ra tay đánh nhau trên đường. Có vương gia che chở, không quản sinh kế của bách tính chút nào, đánh tới chỗ cao hứng, thậm chí từng có việc ác ban ngày ban mặt hỏa thiêu dân cư.
Chuyện này cũng không tính là gì, bản triều võ phong hừng hực, người biết võ nhiều như hằng hà sa số. Chốn võ lâm biết thân vương cần dùng người, chính đạo tà đạo đều chạy theo như vịt. Tà ma ngoại đạo như Ma giáo Sát Liên cũng cho các vương gia sử dụng. Có tấm bùa hộ mệnh vương gia, những người này bắt đầu làm việc không kiêng nể gì cả. Nhất thời trong kinh thành, các loại hoa dạng đánh lén, ám sát tầng tầng lớp lớp. Gây nên vô số án oan, bách tính vô tội bị chỉ điểm vào tù thay đám hạ thủ, thu hậu vấn trảm.
Càng miễn bàn chiến loạn nổi lên sau đó, một vị vương gia đột nhiên kéo cờ tạo phản, cũng do bị phần tử Ma giáo bên cạnh xúi bẩy.
Khi ấy Trương thượng thư chỉ có hai mươi mấy tuổi, thấp cổ bé họng. Nhưng hắn tận mắt thấy quốc gia này rơi vào một vùng hỗn độn bởi vì võ lâm tranh đấu, bắt đầu từ lúc đó hạt giống phẫn nộ đã chôn trong lòng.
Nếu có thể lấy văn giáo hóa từ ban đầu, sao đến nỗi này!
Cho nên bắt đầu từ lúc đó, hắn đã dụng tâm tăng cường lực lượng của hệ thống quan văn, hi vọng thông qua triều đình giáo hóa vạn dân, khiến bọn hắn vứt bỏ võ công, không còn hiếu thắng đấu thắng. Làm chuyện này ba mươi năm, đến nay hiệu quả vẫn không rõ ràng. Trương thượng thư đang chờ, chờ một cơ hội tốt. Để hắn có thể thi triển hoài bão trong lồng ngực.
Cũng không ngờ, đệ tử quan môn của Trương thượng thư một lòng tôn kính văn giáo, chẳng những là người luyện võ, còn là yêu võ thành cuồng.
Trương thượng thư vuốt vuốt huyệt thái dương, tập trung ý chí, dù bận vẫn ung dung nhắm mắt nói: “Bảo ngươi đi từng nhà nghe ngóng, có làm theo?”
“Vâng, học sinh hỏi từng nhà một.”
“Có tiết lộ thân phận đả thảo kinh xà không?”
“Không, học sinh chỉ nói là tìm người, không đề cập tới tra án.”
“Thế còn tạm được.” Trương thượng thư nhẹ nhàng thở ra, dù sao tiểu tử này xem như nghe hiểu tiếng người, “Vậy tra thế nào?”
“Có manh mối.” Đường Dịch nhàn nhạt báo cáo: “Có người mắt thấy Lục Hạ Tẩu ra vào một tửu lâu. Là chuyện hôm qua.”
“Vậy cũng không tệ. Lần đầu tiên đã có thành quả như vậy, không tầm thường. Tính ngươi không thích nói chuyện, nhưng cần biết nếu Nho giả chúng ta không tự thân dạy dỗ, làm tấm gương cho vạn dân kiểu gì. Ngươi không giỏi ngôn từ nhưng vẫn có thể thăm dò được tin tức, đại biểu ngươi chịu gắng sức, không uổng công lão phu chỉ điểm ngươi. Ngươi một mạch vất vả, vừa rồi tổng cộng hỏi mấy nhà a?”
“Không khổ cực.” Đường Dịch gật gật đầu: “Nhà thứ ba đã hỏi ra.”
Trương thượng thư thoáng cái đứng lên: “Vậy chẳng phải là không tới mấy nhà sao! Vận khí của ngươi coi như không tệ a! !”
“Vẫn được.” Đường Dịch đờ đẫn nói: “Chỉ là tốn không ít thời gian.”
“Đúng là không ít a! Ngươi đi một buổi chiều mới hỏi được ba nhà! Nếu vận khí ngươi không tốt, phải hỏi từng nhà chắc hỏi đến kiếp sau!” Trương lão sư tức giận kéo râu: “Cuối cùng hành tung của Lục Hạ Tẩu kia ? Ngươi có đi tửu lâu tra xét?”
“Chưa. Tửu lâu nhiều người.”
“Hồ đồ! Nhiều người ít người đều phải đi! Càng nhiều người lắm miệng, càng có thể để lộ tin tức. Đạo lý này còn cần lão phu dạy ngươi sao? Yên Lăng, ngươi đã vào Lại bộ ta, bây giờ hành tẩu tại môn hạ của lão phu. Nên làm việc theo quy củ Lại bộ ta. Người trong Lại bộ ta cần phải làm việc chu diên cẩn thận, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, càng phải có nghị lực truy cùng mãnh cứu và tinh thần không gãy không cong. Há có thể bỏ dở nửa đường, người trẻ tuổi, học cách đối mặt chúng sinh đông đúc, nhanh đi!”
Đường Dịch nghe Trương thượng thư tình cảm dạt dào dạy hoang một phen, cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tửu lâu phải bỏ tiền. Ta đến xin tiền.”
Nói xong vươn một tay.
“......” Trương lão sư sờ túi, cầm một thỏi bạc, “Ngươi còn rất chu đáo.”
Dứt lời, lặng yên không một tiếng động đặt vào tay Đường Dịch, sau đó mất mặt ngồi xuống.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Một lát sau, Đường Dịch phá vỡ trầm mặc.
Đường Dịch: “Lão sư còn có chỉ thị không?”
“Có.”
Trương lão sư: “Lúc trở về mang cái bánh thịt bò nướng không hành...... Nhớ trả lại tiền thừa.”
Đường Dịch: “A, ta đi.”
********************
Tửu lâu này gọi là Hoàng Thượng tiên. Mở ở chỗ náo nhiệt nhất đại nam kinh thành, tửu lâu này mới khai trương chưa đầy năm ngày, hôm nay vẫn còn khách nhân tới cửa chúc mừng khai trương.
Dòng người đông nghịt chen vai thích cánh trên đường phố đại nam, niên quan tới gần, chính là thời kỳ náo nhiệt để ra ngoài mua sắm. Trên con đường này, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì cần có đều có, bởi vậy biển người chưa từng đứt đoạn. Trong Kim Lăng cổ thành, loại đường phố này không ít, nhưng cho dù là con đường nào, có thể mở một tửu lâu ở địa điểm đông người nhất, có thể thấy tài lực và thủ đoạn đều không thể coi thường.
Ngay tại cửa lớn, đã bày ba cái bàn dài lớn. Mỗi một bàn lớn đều bày đầy lồng hấp chồng lên rất cao.
Trong lồng hấp, bánh bao nóng hôi hổi, mùi thịt xông vào mũi. Nhìn vỏ bột mì xốp mềm thơm đầy, thổi qua liền rách cũng biết là làm từ bột mì thượng thừa tinh chế. Tuy rằng chưa thể may mắn nhìn thấy nhân thịt, chỉ ngửi cũng có thể biết phối liệu dùng hết tâm tư vào mùi thơm, cho nên trong mùi thơm bánh bao bay ra có mùi thịt thuần chất. Bởi vậy suy đoán, chất liệu nhân bánh nhất định xứng với vỏ ngoài được chế tác hoàn mỹ.
Đây là bánh bao tam tiên, biển hiệu của Hoàng Thượng tiên, giá bán năm văn tiền một cái, giá cả đắt đỏ nhưng người mua nối liền không dứt.
Hoàn toàn bởi vì bên cạnh ba bàn bánh bao này còn có một bố cáo, phía trên viết rõ ràng nội dung của bánh bao này.
Mặc dù mua một bánh bao tốn năm văn tiền, nhưng nếu có người ăn được mười lồng bánh bao liên tiếp, thì mười lồng miễn phí.
Nếu có người ăn được hai mươi lồng, chủ quán cho phép đóng gói thêm hai mươi lồng mang đi. Mặc dù nhân huynh ăn xong, đời này chưa hẳn muốn nhìn lại bánh bao, nhưng cầm về nhà hiếu kính phụ mẫu, lễ nhượng huynh trưởng, đùa vợ trêu con cũng không tệ.
Tới đây vẫn còn chưa hết, nếu có người có thể ăn được năm mươi lồng, thì lão bản Hoàng Thượng tiên tự mình làm một bàn tiệc rượu tư nhân, muốn ăn lúc nào, ở phòng nào đều mặc quân chọn lựa. Nghe nói trước đây lão bản Hoàng Thượng tiên từng là ngự trù, làm món ăn cho đương kim thánh thượng, trù nghệ tinh xảo đặc biệt. Nếu có thể được một bàn tiệc rượu của hắn, không khác với hưởng khẩu phúc của hoàng đế một lần.
Mà một điều cuối cùng, thậm chí còn liệt ra nếu có người ăn được một trăm lồng bánh bao, chủ quán hai tay dâng tặng mặt tiền cửa hàng.
Trăm lồng, năm mươi lồng bánh bao vân vân, đương nhiên là tiền cược chủ quán đem ra để tiêu khiển người ta, nhưng khiêu chiến mười lồng, hai mươi lồng lại làm người ta động lòng. Khai trương bốn ngày, mỗi ngày đều có người đến ăn bánh bao, xếp thành trường long tại cửa lớn. Hơn nữa mỗi ngày luôn có người thắng. Hơn nữa chủ quán cũng thực hiện lời hứa trước mặt mọi người. Khiến trường long xếp hàng khiêu chiến dài hơn.
Bởi vậy, tuy người khiêu chiến đang ăn, nhưng do hơi đói bụng hoặc là bị bánh bao chọc cho thèm ăn mà quần chúng vây xem mua với giá gốc năm văn tiền một cái. Không đề cập tới sinh ý mở tiệc trong tửu lâu, chỉ bày gian hàng đã là một nửa thu nhập của tửu lâu.
Ngoại nhân không biết được, những người khiêu chiến thắng được đó, hầu như đều là người chủ tiệm tận lực mời đến. Bánh bao bọn hắn ăn được xử lý đặc thù, da mỏng nhân ít, ăn năm cái mới bằng người ta ăn một cái. Chỉ cần tìm mấy hỏa kế ngụy trang một chút, mười lồng, hai mươi lồng không thành vấn đề, thậm chí còn hơi đói.
Có thể nghĩ ra phương pháp kiếm tiền xảo trá như thế, không thể nói người này không gian.
Lão bản Hoàng Thượng tiên —— Hoàng Số Lang viên ngoại, chính là một nhân vật gian trá giảo hoạt như thế. Hắn đứng cửa đón từng người khách. Nhìn thấy quần áo gọn gàng thì tươi cười hớn hở, nhìn thấy mặc hơi cũ nát thì lách mình tránh ra. ‘Bánh bao lôi đài’ hắn nghĩ ra làm hắn được đấu kim trong mấy ngày hôm đó. Nhưng như thế không phải kế lâu dài. Tiền vốn hắn mở tửu lâu có lai lịch bất chính, bởi vì trang trí tửu lâu còn mời danh nhân danh chủy của giới ẩm thực, đã tốn bảy tám phần. Thế này phải tìm một tên không muốn mạng, giúp hắn khiêu chiến hai hạng khác, làm ra nhiều chủ đề hơn, để láng giềng xung quanh đây đều tới tham gia thi đấu bánh bao của hắn.
Chỉ tiếc lúc ấy không nghĩ rõ ràng, lại lo lắng gặp phải người ăn được, đặt mục tiêu thấp dễ làm người ta thắng. Thế là định tiêu chuẩn cao năm mươi, một trăm. Một trăm lồng thì không cần nghĩ, năm mươi lồng —— cũng chính là ba trăm cái bánh bao, cho dù xử lý thế nào, bình thường cũng không tìm được người có thể ăn nhiều bánh bao như vậy a. Có lòng muốn tìm Hán bụng bự, lại sợ ngoại nhân không tin.
Đang do dự, lại có khách đến.
Khách nhân nở nụ cười rất hiền hoà, đưa hồng bao cho Hoàng viên ngoại.
Hoàng viên ngoại cau mày nói: “Ôi ôi, tới thì tới đi. Sao còn cho tiền a.” Dứt lời đưa tay ra nhận lấy.
Khách nhân cười nói: “Nhất định phải, nhất định phải. Tiệm mới của Hoàng huynh khai trương, cũng nên lấy may.”
Hoàng viên ngoại cười mắng: “Hảo huynh đệ còn nói những lời vô ích này, đừng tiêu khiển tiểu đệ. Mời đến mời đến.” Khẽ vươn tay đón vào.
Tiếp theo lại thấy một người trẻ tuổi mặc áo tím cất bước đi tới. Quần áo người này dùng tài liệu giản dị, nhưng khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã thấy là hạng người phi phàm.
Hoàng viên ngoại nghênh đón nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, vị công tử này, mời.”
Công tử kia dừng lại, móc một tờ giấy từ trong ngực......
“Ôi ôi công tử khách khí, lần đầu đến bản tiểu điếm, sao còn đưa hồng bao a.”
Dứt lời bèn đưa tay ra.
Nhưng công tử kia lấy tờ giấy ra, lại cầm chắc trong tay, không có ý đưa tới. Trên giấy này vẽ một bức tranh. Công tử so sánh Hoàng viên ngoại với tranh, một lúc sau nói như xác nhận: “Là ngươi.”
“Là ta?”
Công tử này —— Đường Dịch gật gật đầu: “Ngươi chính là người ta muốn tìm, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Hoàng viên ngoại nghe đến mây mù dày đặc. Nhưng hắn lại biết Đường Dịch không muốn cho hắn tiền, cũng không muốn vào xem, thế là chuyển thành lãnh đạm.
“Hỏi tiểu một vấn đề? Tiểu kinh doanh nhỏ, chuyện phong phú, xin thứ cho tiểu không thể trả lời. Nếu không vào xem thì mời ngài về đi.” Dứt lời lặng lẽ liếc tờ giấy trong tay Đường Dịch, “Đây rõ ràng là chồn a! Ngươi nhìn nó tìm ra ta kiểu gì! ! Ai vẽ cái này?”
“Ta vẽ.” Đường Dịch thừa nhận: “Ta hỏi chủ của tửu lâu này là ai tên gì, người ta đã nói chồn.”
“Ta gọi Hoàng Số Lang không gọi chồn! Lão tử không rảnh đùa với ngươi, đi ra!”
“Không được.” Đường Dịch lắc lắc đầu: “Ta cần ngươi hiệp trợ.”
Thấy hắn muốn đi, Đường Dịch lắc mình một cái tới trước mặt hắn. Lập tức làm hắn giật nảy mình.
“Ngươi nói hiệp trợ thì hiệp trợ, ngươi...... Chẳng lẽ ngươi là người trong quan phủ sao?”
Đường Dịch vừa muốn nói phải, lại nhớ tới nhắc nhở của Trương thượng thư, ngàn vạn không thể đánh rắn động cỏ, thế là đành phải nói: “Không phải, ta là mù lòa quét rác bên cạnh. Mời ngươi trả lời vấn đề của ta.”
“Không trả lời!” Biết Đường Dịch không có quan hệ với quan phủ, người này bắt đầu không kiêng nể gì cả: “Lại nói ta đang buôn bán, sao có thời gian nói chuyện với ngươi, đi mau đi mau.”
“......” Đường Dịch chưa bao giờ gặp người không phối hợp như thế, không biết phải làm sao, “Nếu ngươi không trả lời, ta không thể làm gì khác ngoài đứng lỳ không đi.”
“Ngươi, sao lại như vậy! Người tới, đánh ra ngoài!”
Một lát sau, trong tiệm có mấy đại hán vạm vỡ, nhưng còn chưa sờ đến người Đường Dịch, Đường Dịch xoay người đá một cái đã quét sạch ba người.
“Hay, còn là người luyện võ!” Hoàng viên ngoại cũng không tức giận: “Người man rợ từ đâu tới, có biết dưới chân thiên tử có bao nhiêu con mắt, sao có thể cho phép ngươi ức hiếp lương dân.”
Mấy ngày nay, thanh danh của Hoàng viên ngoại không tồi, người tới cửa khiêu chiến bánh bao lôi đài hoặc người xem nhao nhao quăng tới ánh mắt bất bình.
Như thế khiến Đường Dịch không còn lời nào để nói, mặc dù Hoàng viên ngoại là con buôn, nhưng không phạm pháp, cũng không thể tùy ý động đến hắn. Trong vụ án này, chỗ khó nhất với Đường Dịch, chính là không có một đối tượng cố định để đánh ngã. Tuy Lục Hạ Tẩu khó tìm, nhưng hắn là quan văn, cho dù tìm được cũng không đánh được.
Xử lý loại vụ án này, quả nhiên như Trương lão sư nói, phải có tính cẩn thận và kiên nhẫn, mở miệng nói chuyện càng trọng yếu.
Thanh niên xưa nay thẳng tới thẳng lui, bắt đầu có một chút cải biến.
“Xin ngươi giúp ta.” Đường Dịch cúi đầu nói: “Có thể trả lời ta một vài vấn đề, ta nguyện ý làm việc cho ngươi.”
“Hừ, lúc này biết sợ. Ta không thể trả lời vấn đề của ngươi, cút cho ta.”
“Chỉ cần ngươi có thể trả lời vấn đề của ta, xin cứ việc phân phó, ta có thể giúp ngươi xử lý bất kỳ chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được.”
Hoàng viên ngoại: “Sao người này phiền như thế, không phải nói không......” Nói đến đây chợt ngửi được mùi thơm bánh bao bên cạnh. Trong đầu linh cơ khẽ động, cười lạnh nói: “Ngươi, có thể ăn bánh bao không?”
Đường Dịch: “Có thể.”
Hoàng viên ngoại cười nói: “Ta nói, là năm mươi lồng.”
Một ngày này, đến khi mặt trời xuống núi, trước bàn của Hoàng Thượng tiên vẫn có bóng dáng của một thanh niên. Hắn một mình ăn bánh bao, nhiều lần suýt phun ra, vẫn cưỡng ép nhét vào.
Một ngày này, trong Lục Phiến môn, nghênh đón người mới đầu tiên trưởng thành.