[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 339 : Tin đồn thất thiệt · lễ đưa quân bỏ

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Chờ Đường Dịch ăn xong năm mươi lồng bánh bao, trời chiều đã chui vào mây xám, cảnh đêm tới theo.
Đường Dịch xanh mặt hỏi xong vấn đề mình muốn biết, đột nhiên một tay che miệng, mặt như sương lạnh, vẫn anh tuấn tiêu sái rời đi, đi tìm đại phu.
Hoàng viên ngoại làm khó dễ Đường Dịch xong, đạt thành truyền thuyết năm mươi lồng, càng kích thích những người khiêu chiến, thế là bánh bao lôi đài này lại thêm một khoản doanh thu. Có thể nói là vừa hả giận vừa chiếm tiện nghi.
Nhưng Hoàng viên ngoại lại không có vẻ hoan hỉ. Hắn nhìn theo thanh niên —— không giỏi ngôn từ, cơ hồ đang trần trụi điều tra tung tích của phạm quan Lục Hạ Tẩu —— rời đi, khác với hòa khí sinh tài xưa nay, vẻ mặt đổi thành lạnh như băng. Chỉ bàn giao hai câu với chưởng quầy, bèn trở lại sương phòng trên lầu.
Có hai hàng hộ vệ đứng ngoài sương phòng này, người người nhân cao mã đại, khí vũ bất phàm. Nếu nhìn cẩn thận hơn, tuy mười mấy đại hán này mặc phục sức người Hán, bên hông lại là loan đao thịnh hành nhất ở Bắc Cương tái ngoại.
Hoàng viên ngoại nhẹ giọng hạ tiếng nói nhỏ vài câu với một hộ vệ trong đó.
Hộ vệ kia nghe xong gật gật đầu: “Ngươi có thể lui xuống, có việc lại đến bẩm báo.” Sắc thái với Hoàng viên ngoại không giả dối chút nào.
Hoàng viên ngoại giả bộ vui cười, cúi đầu khom lưng lui về phía sau, trong lòng lại hung hăng mắng: Chó mọi rợ! Coi gia gia ngươi như bồ câu đưa tin a! Nếu Khổng đại nhân không bảo kê các ngươi, lão tử là tên đầu tiên đi Thuận Thiên phủ báo quan, bắt đám mọi rợ tái ngoại các ngươi!
Nhưng rốt cuộc không dám lỗ mãng, sợ hãi rụt rè rời đi.
Người khác vừa đi, hộ vệ kia quay người tiến vào sương phòng, lúc đi lại nhẹ chân nhẹ tay, dường như sợ quấy rầy người ở bên trong.
Trong sương phòng, chỉ ngồi hai người.
Một người trẻ tuổi tầm hai lăm hai sáu, xem như trắng nõn xinh đẹp, nhưng gương mặt lại hẹp dài, phá hủy mỹ cảm chỉnh thể. Nhìn kỹ lại, trên mặt còn thoa phấn trang nhàn nhạt, tai mắt cũng được tô, có màu tím nhàn nhạt. Nói chuyện còn phải đung đưa trái phải, bắt chước dáng vẻ cố phán sinh tư của nữ tử.
Tuy nam tử lúc bấy giờ cũng có hoá trang, lại ít bôi son, làm người nhìn thấy không rét mà run. Vẻ mặt người này có chút kiêu ngạo, còn tái nhợt như tửu sắc quá độ. Chỉ là nhìn trang dung của hắn để phỏng đoán, rốt cuộc chữ sắc này là nam sắc hay nữ sắc, lại không thể nắm chắc. Hắn ngồi vững vàng ở chủ vị của sương phòng này, có thể thấy hắn chính là chủ nhân ở đây.
Ngồi ở khách vị thì là lão nhân gia bảy mươi tuổi. Nếp nhăn chồng chất trên mặt, vết nhăn giữa lông mày sâu như đao nhọn khắc qua, một bộ áo văn sĩ, khí chất cực kì thanh nhã, vừa nhìn đã có cảm thán uyên bác hồng nho. Cho dù tuổi già, nhưng có thể thấy lúc còn trẻ nhất định là vị giai công tử.
Lão nhân cười nói: “Dương khanh, lời của lão phu ngươi không tin sao? Lão phu chính là Lễ bộ thượng thư đương triều, cam đoan với ngươi, sao lại không giữ lời?”
Người này chính là Khổng Đoan đứng đầu Lễ bộ, một trong lục bộ đương kim triều đình. Giờ phút này, hắn vứt bỏ vẻ nghiêm túc trên triều đường, cười tươi như hoa, dường như ăn nói có ý tứ xưa nay là giả.
Mà thanh niên bị hắn gọi là Dương khanh cười như không cười nói: “Chuyện Khổng thượng thư nói, lúc đầu có lợi ngươi ta. Dương mỗ há có thể không tin. Nhưng đã nói là ba tháng sau mới động thủ, bây giờ vội vàng lật lọng. Chẳng những bảo Dương mỗ hai ngày sau lập tức động thủ, hôm nay còn tự tiện xuất động thiết kỵ của ta, còn dẫn đến toàn quân bị quan binh của các ngươi bắt đi. Nếu ta không tự mình xuất thủ kiềm chế, chỉ sợ đã bị dò ra bí mật.
Chuyện này thật làm người ta khó hiểu. Khổng thượng thư, rốt cuộc ngươi cùng đường với ta, hay là đặt bẫy cho triều đình muốn bắt ta đây? Ha ha ha, chuyện này can hệ trọng đại, một khi bại lộ, dù là chúng ta thì cũng gặp nạn. Vì cầu minh bạch, lão ngài vẫn phải nói rõ ràng trước mặt mới được. Nếu không chủ tử trách tội, Dương Liên Hoa ta có mấy cái đầu để chém.”
Dương Liên Hoa này, chính là người ban ngày bí mật ẩn thân bên cạnh, kiềm chế Minh Phi Chân hỏi ra bí mật. Lúc nói chuyện luôn có ba phần ý cười, khi nói chuyện câu câu có gai, hiển nhiên vô cùng bất mãn chuyện xảy ra ban ngày.
Khổng thượng thư vội vàng cười làm lành nói: “Chuyện này vốn không phải mong muốn của lão phu. Kỳ thực gần đây......”
Đang muốn nói tiếp, ngoài cửa đột nhiên có người bẩm báo: “Chủ tử, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Dương Liên Hoa nhẹ nhàng vung tay lên, thủ thế như hoa lan, ngăn cản Khổng thượng thư nói tiếp, nói với vệ sĩ bên ngoài: “Vào nói.”
Vệ sĩ khôi ngô tráng kiện ngoài cửa sải bước vào phòng, chỉ làm lễ với một mình Dương Liên Hoa, hoàn toàn không nhìn Khổng thượng thư trong phòng, dăm ba câu ngắn gọn nói ra chuyện Hoàng viên ngoại vừa báo cáo.
Khổng thượng thư không tức giận chút nào, hắn biết sở thích của vị Dương khanh này. Những võ sĩ tráng kiện hắn mang đến từ tái ngoại này, không chừng trong đó có mấy người là ái thiếp của hắn. Khổng thượng thư hợp tác với bọn hắn, không đáng tức giận vì ‘Cơ thiếp’ vô lễ. Chỉ là tình báo vệ sĩ này nói ra cũng thật làm hắn lắp bắp kinh hãi. Không ngờ Đường Dịch có thể tìm tới cửa.
Dương Liên Hoa nghe xong, trong mắt lấp lóe sát ý âm lãnh: “Lục Hạ Tẩu kia do ta tự tay giết, hắn dám điều tra? Người kia đã đi xa chưa?”
Vệ sĩ hồi bẩm: “Chưa, thuộc hạ có thể đuổi kịp.”
Dương Liên Hoa cười lạnh một tiếng, vừa muốn hạ lệnh thuộc hạ xuất động giết chết, Khổng thượng thư lại nói: “Không thể, Dương khanh chậm đã.”
Dương Liên Hoa ngạc nhiên nói: “Sao? Thượng thư đại nhân quen biết người kia?”
Khổng thượng thư gật gật đầu: “Lão phu quen biết người này, hắn là người trong Lục Phiến môn.”
Dương Liên Hoa nói: “Lục Phiến môn? là Lục Phiến môn đồng liệt tam ti võ lâm với Kỳ Lân vệ, Quân Vương trắc?” Hắn ở tái ngoại đã lâu, không biết nhiều về võ nhân Trung Nguyên. Chỉ là tên tuổi của tam ti võ lâm triều đình thiết lập quá lớn, thế mới biết danh tự.
“Đúng vậy.” Khổng thượng thư vuốt râu nói: “Lão phu muốn động thủ sớm, chính là vì chuyện này. Sau khi Lục Hạ Tẩu bị tố cáo, mấy ngày trước việc vận chuyển châu báu trong cung cũng bị tra ra. Gần đây hoàng thượng liên tục có động tác. Lại để ba tiểu nhi của Lục Phiến môn mở rộng điều tra. Phi Vân đường, trong cung còn có chuyện Lục Hạ Tẩu, xem chừng nhìn ra chút chu ti mã tích từ những vụ án này. Cho nên hôm nay lão phu tự tiện điều khiển quý thuộc, chính là vì chặn giết hai tên tiểu tử đang điều tra án mất trộm trong cung. Nhưng không ngờ võ công bọn hắn cao cường như thế.”
“Tốt, thì ra đã bị tam ti nha môn để mắt tới. May mà Khổng thượng thư có thể tâm bình khí hòa nói cho ta hai ngày sau động thủ.”
Dương Liên Hoa lắc eo thon, như hổ mẹ gào thét, vỗ bàn nói: “Thì ra là thế, Khổng Đoan ngươi tự mình động thủ, thì không cần để ý đến tính mệnh của binh sĩ ta đúng không!” Hắn vỗ mặt bàn một cái, mặt bàn trầm vang một tiếng, nhấc lên lại có thể hiện ra một chưởng ấn. Nhưng hai chén đầy nước trà trên mặt bàn lại không tràn ra một chút, đủ biết chưởng lực của hắn âm trầm quái dị, tu vi càng sâu xa.
“Dương khanh chớ trách oan lão phu.” Nhưng Khổng thượng thư không hoảng hốt, cầm lấy một ly trà, cười tủm tỉm nói: “Mời nghĩ cẩn thận, Khổng mỗ thành thật tương giao với Quỷ Vực Nhất Hỏa các ngươi, càng là vinh nhục cùng hưởng. Nếu các ngươi thất thủ, thuận miệng khai ra lão phu, đại sự khám nhà diệt tộc bực này, lão phu có thể may mắn?”
Dương Liên Hoa cười lạnh nói: “Nếu thế, vì sao không thể giết người kia? Thời điểm Khổng thượng thư muốn ta giết Lục Hạ Tẩu, lá gan cũng không như vậy.”
“Nói ra thật xấu hổ, bây giờ người này đã là học sinh của Lại bộ thượng thư Trương Thuần Phong. Người kia tuy ngay thẳng, lại cực kỳ thông minh. Nếu giết Đường Dịch này , khó tránh khỏi sẽ bị hắn tìm hiểu nguồn gốc tra ra gì đó. Đại sự sắp tới, lão phu không muốn phức tạp.”
“Nói tới nói lui, hoàng đế Trung Nguyên các ngươi đã chú ý đến chúng ta.” Dương Liên Hoa nhăn lông mày mỹ lệ như phu nhân: “Nếu là như vậy, chẳng phải phong hiểm hai chúng ta động thủ sau này sẽ tăng nhiều? Khổng thượng thư, không phải đào cái hố để ta nhảy vào chứ?”
“Chú ý là một chuyện, muốn tra rõ là một chuyện khác. Dù Hoàng thượng thông minh, cũng không thể tự mình tra án. Còn nữa, người xuất thủ toàn ở Phi Vân đường. Tuy rằng Phi Vân đường do Dương khanh quản lý, lại treo tên của Lục Thượng Phi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, đương nhiên có anh em nhà họ Lục gánh trách nhiệm.”
Khổng thượng thư cười nói: “Còn nữa, lão phu là một kẻ nho sinh, quý thượng chính là cao thủ tuyệt thế nổi tiếng thiên hạ, hơn nữa hiện giờ ở Giang Nam. Lão phu có lá gan ngang trời dám hãm hại thủ hạ hắn sủng tín nhất dưới mí mắt hắn?”
Thiên xuyên vạn xuyên, mông ngựa không xuyên, câu nói này lại đánh vào tâm khảm Dương Liên Hoa. Tuy hắn là cao thủ thiếu niên thành danh dưới tay chủ tử, nhưng luận thực lực lại không bằng nhiều người. Có thể có địa vị dùng một quản trăm hôm nay, ngoại trừ tâm kế lòng dạ hắn có chỗ hơn người, chỉ là được chủ nhân sủng tín mà thôi. Khổng thượng thư khen câu này, mạnh hơn khen bất kỳ câu gì.
“Ôi ôi, Khổng thượng thư tán dương người ta như thế, người ta còn không hảo hảo làm việc cho ngươi sao?” Dương Liên Hoa xếp tay che miệng, cười ha ha làm cho Khổng thượng thư nổi da gà, mới nói: “Nếu muốn động thủ, ngày mai ta gọi cao thủ điều khiển Phi Vân đường trở về, trợ lực cho ngài. Nói đến đây......”
Dương Liên Hoa híp mắt cười nói: “Ta xử lý châu báu vận từ trong cung cho ngài. Lục Hạ Tẩu buôn bán chức quan cho ngài, là ta ra tay giết. Mấy chục cao thủ ở Phi Vân đường sắp làm việc cho ngài, ta cũng phải quản lý suốt ngày.”
Thế này đương nhiên là đòi hỏi tiền tài.
Khổng Đoan không nói lời nào, trong lòng lại chửi mắng gia hỏa bán nam bất nữ này.
“Cho nên lão phu đã đưa toàn bộ thu nhập của Phi Vân đường cho Dương khanh. Tuy rằng người ở luận võ trong lòng đất kia do Dương khanh quản lý, nhưng chỗ đó có thể ngày thu đấu vàng, cũng không thiếu được giao thiệp của lão phu, ép huyện nha im tiếng. Nếu không chỉ riêng chuyện Dương khanh dùng ‘Ngũ Thạch Phấn’ nuôi võ sĩ truyền ra, ai cũng chịu không nổi. Lão phu đã bỏ tâm lực lớn như thế, lại dâng lên toàn bộ thu nhập, chẳng lẽ còn không thể chứng minh thành ý của lão phu sao?”
“Ôi ôi, Khổng thượng thư nói lời bạc tình này.” Dương Liên Hoa khẽ nhíu chân mày, tay vỗ ngực như Tây Thi nâng lòng, “Ngũ Thạch Phấn kia là cấm dược giá ngang vàng bạc. Ngài biết muốn nuôi một đám sói như thế, ta không cung cấp được nhiều thịt đến vậy. Cũng không thể đưa cả ta vào cho bọn hắn ăn, ngài thấy đúng không?”
Khổng thượng thư nghe được trong lòng nổi nước chua. Ngũ Thạch Phấn tuy quý, nhưng bọn hắn có chế dược sư, căn bản không không cần cầu ngoài. Nhưng chán ghét giọng điệu này hơn xa chuyện hắn đòi tiền. Không khỏi trực tiếp nhận: “Đúng đúng, sau khi chuyện này thành, lão phu tự có trọng đại tạ lễ. Không thể ủy khuất Dương khanh và quý thuộc.”
Dương Liên Hoa cười đến cười mị nhãn như tơ: “Khổng đại nhân a, đây là lời ngươi nói, ta đây sẽ chờ. Cũng đừng thấy tốn nhiều tiền đau lòng, ngài phải biết, chỉ cần chủ tử nhà ta đứng bên ngài, trên đời còn có chuyện khó làm sao?”
Nói xong cười lạnh lẽo, hàm răng trắng hếu lộ ra vài phần hàn ý: “Cho dù là chuyện ám sát Binh bộ và Công bộ thượng thư.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều là đầy bụng xảo trá.