[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 340 : Vợ chồng ra trận · Phi Sương Lục Diễm
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Bạch tổng quản gõ cửa vài tiếng, đại môn thâm tỏa, từ đầu đến cuối không ai trông cửa.
Ta ôm tay đứng nhìn bên cạnh, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Luận võ trong lòng đất là vi phạm lệnh cấm, sẽ không thành thật mở cửa cho ngươi.”
“Vậy ngươi còn không hỗ trợ?”
Ta buông tay nói: “Chuyện này do đại tổng quản ngươi quản lý, hơn nữa ta không am hiểu chuyện biết không ai mở cửa còn gõ, mời đại tổng quản tự tiện.”
Nói thì nói như thế, nhưng đại môn nơi đây thâm tỏa, từ vết rỉ trên cánh cổng đoán chừng rất nhiều ngày không ai đi qua nơi này. Cửa vào nên ở nơi khác. Ta ngửa đầu quan sát Phi Vân đường này, diện tích cũng không đặc biệt lớn. Trong này có thể đánh nhau được sao? Lại nói ta đứng ở chỗ này, nhưng hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cũng quá kỳ quái.
Bạch tổng quản gõ một hồi, từ đầu đến cuối không thấy có người, gương mặt xinh đẹp bỗng nghiêm lại, thở phì phò nói: “Không mở cửa cha gia cũng có biện pháp.” Giơ tay nhỏ tinh tế lên, cổ tay trắng trắng như tuyết lộ ra trong ống tay áo, tiếng gió rất nhanh, một chưởng vỗ lên đại môn. Chốt cửa chỉ là một mảnh gỗ cũ kỹ, chịu không nổi chưởng lực khuấy động, thoáng cái đã gãy.
Bạch Liên đắc ý liếc nhìn ta, cười nói: “Hừ, còn không phải như vậy. Cần phải tìm cửa nhỏ sao?”
Này, đây xem như lén xông vào nhà dân a! Nếu người ta báo quan, ngay cả lệnh bài Lục Phiến môn ta cũng không mang, thì phải làm sao a!
Nhưng hiển nhiên Bạch đại tổng quản không để ý tới suy nghĩ của bình dân như ta, trực tiếp chạy vào.
Tòa nhà lớn viết Phi Vân đường này dường như hoang phế rất lâu, trong phòng không có một người. Hơn nữa, quả nhiên không khác nhìn từ bên ngoài mấy, đi vào mới phát hiện diện tích nơi này không chỉ nhỏ, dùng để mở võ quán chỉ có thể hình dung bằng hai chữ keo kiệt. Nhìn thế nào cũng không giống ổ trộm cướp tàng ô nạp cấu, còn có gan tử tiếp tang vật trong tin đồn.
Cũng không biết có phải rời khỏi hoàng cung, Bạch tổng quản hoàn toàn khác với vẻ lạnh như băng sương xưa nay hay không. Tuy vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thần thái trong mắt lại như tiểu hài tử thám hiểm. Chạy vào trong, nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu vẫy nói: “Mau mau mau mau, khinh công ngươi không tốt thì cũng thôi đi, sao đi cũng chậm như vậy.”
“Ta nghĩ nhanh a, nơi này nhỏ như vậy, liếc mắt đã thấy hết, còn cần sốt ruột? Bạch tổng quản, ngươi có đến nhầm chỗ không?”
“Không thể, đây là bí báo Quân Vương trắc trình lên, không sai được.”
“Vậy người luận võ? Còn có thể trốn đi đâu?”
Bạch Liên nghe ta nói cũng có đạo lý, hơi trầm ngâm, tung người một cái đã bay người lên phòng. Hai chân thon dài khỏe khắn vững vàng đáp xuống nóc nhà, lặng yên không một tiếng động, ngay cả mảnh ngói cũng chưa từng động đậy, cho thấy khinh công kỳ diệu.
Khoan hãy nói, ta vẫn không biết võ công của Bạch tổng quản. Hình như không loại nào không am hiểu, nhưng không giống tranh thủ chúng môn ngoài ra chuyên luyện hai tay như Đường Dịch. Hình như không lộ ra võ học tinh thông nhất, cho nên không nhìn ra kỹ xảo. Tuy nói ta biết không nhiều kỹ xảo võ công......
Bạch Liên đứng nóc nhà quan sát, lộ vẻ thất vọng nói: “Bên ngoài tòa nhà này chính là dân cư, quả nhiên diện tích chỉ có như vậy. Không...... Chờ đã, kiến trúc nơi này hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào?”
Bạch tổng quản phi thân xuống phòng, khuôn mặt nhỏ sa sầm, nghiêm túc nói: “Lấy tòa nhà này làm đầu, mấy chục dân cư sau đó đều kiến tạo nối liền với nhau thành một đường thẳng, chẳng qua là dùng tường ngăn cách, nếu nói thật...... Khá giống một đại trang viên, mà không phải nhà mình tạo nhà mình. Minh Phi Chân, có lẽ ngươi nói đúng, cửa vào không ở đây, mà ở chỗ khác.”
“Vậy ngươi nói, tất cả dân cư xung quanh đây đều khả nghi?”
“Không sai.” Bạch tổng quản ma quyền sát chưởng, tỏ ra đầy phấn khởi, “Nếu có phát hiện, thì lập tức hành động.”
Này này này! Đừng lộ vẻ ‘Lão phu sợ gì một trận chiến’ này a! Xung quanh đây đều là lão bách tính, ngươi đi lục soát từng nhà không tốt lắm đâu! Lại nói, khẳng định người ta có người trông chừng trấn giữ. Chờ ngươi nhìn thấy một điểm chu ti mã tích, sớm đã người đi nhà trống được không!
Ôi ôi, vẫn phải tự mình làm.
Ta khoanh tay, thầm vận huyền công vào tai, thính giác đột nhiên tăng mạnh. Tiếng nói chuyện, tiếng ăn cơm, tiếng đàm tiếu của hàng xóm bốn phía tòa nhà này, nhao nhao lọt vào tai.
Bạch Liên kỳ quái nhìn ta: “Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Ta mỉm cười gật gật đầu, từ hàng trăm hàng ngàn tiếng, sàng lọc ra tình báo hữu dụng...... Đột nhiên, nội dung nói chuyện của hai người hấp dẫn ta.
Đây là tiếng của một nam một nữ.
[ Tướng công, thế nào, đánh thắng được không? ]
[ Mẹ nó, đám lão bách tính chết tiệt này, bình thường sợ như chim cút, lúc này đánh còn ghê hơn lão hổ, cũng không biết làm thế nào. Nàng dâu, ngươi chớ gấp. Luận võ trong lòng đất không chừa binh khí, thực sự không được rút đao ra chém đứt tay hắn. Đoán chừng những nông dân này vung cuốc đã quen, sao biết binh khí ]
Xem ra tìm được chính chủ.
Ta tiếp tục nghe nói.
[ Ôi, ta nghe ngươi. Chỉ là chúng ta đấu liên tục hai trận, còn chưa nghỉ ngơi. Vừa nãy cũng nhờ ngươi ngăn cản công kích cho ta, còn được không? ]
[ Ta có chừng mực, lát nữa hai đánh hai, ngươi trái ta phải, thực sự không được thì dùng đao. Nơi này tàng long ngọa hổ, chớ có để ngoại nhân chê cười Thiểm Bắc Uyên Ương Đao chúng ta, nói chúng ta bại bởi mấy nông dân ]
[ Tướng công, ngươi mạnh như vậy, khẳng định thoáng cái đã đánh thắng ]
[ Này, lão công ngươi mạnh thế nào, đương nhiên ngươi rõ nhất, tiểu tao đề tử ngươi, phải chăng muốn châm kim đá với tướng công ở đây một phen ]
[ Đáng ghét ~ Lòng đất này còn nhiều người chờ đấy ~ ]
[ Nương tử, vi phu chưa với ngươi nhiều ngày...... ]
Ta nheo mắt lại liên tục gật đầu, nghe đến mặt mày hớn hở. Xem ra quân này thật là người trong đồng đạo với sư phụ ta, ban ngày ban mặt vợ chồng vụng trộm trong phòng tối. Nếu không vụng trộm đã quen, có thể dễ mở miệng như thế?
Bạch Liên gọi nửa ngày mà ta không động, bèn đi tới, đưa cái đầu nhỏ tới trước mặt ta.
“Minh Phi Chân!”
Một đôi mắt to vũ mị đột nhiên tiến vào tầm mắt ta, ý nghĩ đẹp đẽ nghe được từ phía bên kia thay đổi toàn bộ, biến thành Bạch tổng quản mắt quyến rũ, eo như liễu, da băng cơ tuyết trước mắt, dọa ta một hồi.
“Ngươi làm gì, ngươi là ai, ngươi muốn thế nào? !”
Bạch Liên ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Này này này! ! Không có chuyện gì a! Ta không làm gì!”
Ta sợ đến nhanh chóng giơ cao hai tay để tỏ trong sạch!
Bạch Liên kỳ quái nhìn ta, lầu bầu nói: “Bình thường đã cổ cổ quái quái, hôm nay còn nghiêm trọng hơn.”
“Không a, không a.”
Tâm tình trốn trong phòng xem tiểu hoàng thư bị lão bà bắt này là sao......
“Rốt cuộc ngươi có đi theo cha gia không?”
“Không không không, vừa nãy ta cẩn thận suy nghĩ, thật ra vẫn có phát hiện. Đi theo ta.”
Ta kéo Bạch tổng quản đầy nghi vấn đi đến một nhà kho nhỏ sau tòa nhà này, nhìn thấy nhà kho kia, quả nhiên giống như ta nghĩ.
Trước mặt chúng ta là một nhà kho toàn bộ làm từ đá, so với đại môn cũ nát, có thể nói là dùng tài liệu kiên cố. Nơi này vốn không quá dễ thấy, nhưng nếu cẩn thận quan sát thiết kế cả phòng, sẽ chú ý tới nó. Mà âm thanh vừa rồi truyền đến từ bên trong. Ta vận Dịch Cân nội lực mới có thể nghe rõ đối thoại của hai vợ chồng kia, có thể thấy khoảng cách độ dày không hề tầm thường.
“Nơi này...... Phi thường kỳ quái, dùng tài liệu khác biệt, dường như được trọng điểm bảo hộ. Nhưng nhà kho này quá nhỏ, không phải vị trí lôi đài tỷ võ......” Bạch tổng quản tương đối thông minh, liếc mắt đã nhìn ra không thích hợp, lại nhìn một lát, kinh ngạc nói: “Thì ra Phi Vân đường được giấu trong lòng đất?”
Ta cười nói: “Đại tổng quản anh minh.”
Bạch Liên hừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp băng lãnh ửng đỏ: “Rõ ràng ngươi nhìn ra được, đừng dát vàng lên mặt cha gia. Cha gia cũng không phải loại thái giám hư vinh kia.”
Ta khiêm tốn cười một tiếng: “Ta có thể xin hỏi, làm sao biết Phi Vân đường ở dưới đất không?”
“Còn muốn đùa người!” Bạch Liên cả giận: “Phía trên nơi này có một cái ống khói to, nhưng lại là nhà kho vốn không cần ống khói. Có thể thấy đây là miệng thông gió mà các loại tầng hầm sử dụng. Nếu lôi đài luận võ không bố trí trong lòng đất mới có quỷ. Hừ, quỷ ngây thơ!”
Không phải ta đây không biết sao! ! Tức cái gì a!
Ta chỉ tập trung nghe tao thoại của hai vợ chồng kia, không chú ý ống khói gì đó a, cho nên mới hỏi ngươi nhìn ra được kiểu gì a.
Thật hung dữ a, nếu ai cưới ngươi...... A không đúng, nếu ai gả cho ngươi...... A không đúng, tóm lại bây giờ mà nói thì ta không may......
Bạch tổng quản nhàn nhạt nhìn ta, sau đó không để ý tới ta nữa, cẩn thận gõ gạch đá, tìm chỗ để vào. Nhưng theo như lời Bạch Liên, nhà kho này là miệng thông gió, đương nhiên sẽ không có chỗ để vào. Xung quanh, ngay cả cửa sổ cũng không có, hiển nhiên lối ra ở chỗ khác.
Quả nhiên Bạch Liên cũng dừng tay lại, lắc đầu nói: “Không được, cửa vào không ở đây...... Minh Phi Chân, ngươi lui lại một chút.”
Gương mặt xinh đẹp lạnh như sương hoa lộ vẻ quyết đoán hiếm có.
“A?”
“Nếu không đi ra, làm ngươi bị thương, cha gia cũng mặc kệ.”
Bạch tổng quản hít sâu một hơi, hai tay duyên dáng khép lại, từ đầu ngón tay trắng như phấn tuyết bắt đầu lộ ra bạc mang màu lam nhạt cực kì nhu hòa. Cái này tương tự kiếm mang của kiếm thủ, chỉ là điều kiện hà khắc hơn. Là dị tượng mà chỉ cao thủ có nội công đạt đến cảnh giới thượng thừa, lúc vận dụng nội lực mới có thể xuất hiện. Bạch tổng quản không đến hai mươi tuổi, sao nội lực thâm hậu như thế?
Gò má như băng điêu của Bạch tổng quản ngưng lạnh, hình như lam mang nhàn nhạt bắt đầu từ hai tay bao trùm đến toàn thân, kình lực ẩn chứa trên người càng ngày càng sâu, tay áo không gió mà bay, biên độ càng lúc càng lớn, như rơi vào động gió.
“Phi Sương Lục Diễm!”
Tay sen như bạch ngọc bay ra từ trong tay áo, xuất thủ cực nhanh, không ngờ tay áo không theo kịp. Hai cánh tay trơn trượt trắng nõn, long lanh óng ánh, ánh dương quanh quẩn dưới ánh mặt trời, rực rỡ như tuyết. Trên tay lóe lên hai đạo kình lực màu xanh da trời, phân trước sau trùng điệp đánh vào một chỗ!
Từ xuất thủ phán đoán, chưởng lực hai chưởng này cực kỳ lăng lệ, hơn nữa mang theo hàn khí sâu đậm, nếu kích lên người sống, sợ rằng trong nháy mắt đã thành thi thể.
Nhưng đánh tới, lại không thấy tường đá của nhà kho này rung chuyển, dường như hấp thu toàn bộ chưởng lực của Bạch tổng quản, tuyệt không chịu ảnh hưởng.
Vầng trán Bạch tổng quản hơi bốc dịch quang, hiển nhiên vận hai chưởng này vô cùng phí sức. Nàng chậm rãi rút chưởng, trên vách tường lộ ra một ít vết rạn, thở ra một hơi nói: “Vách tường này xây từ mấy tầng gạch đá khác nhau. Chưởng lực của cha gia đột phá được một nửa, không thể tiếp tục kích qua, xem ra phải tìm con đường khác. Vẫn phải ra tay từ dân cư.”
Ta ôm tay đứng nhìn bên cạnh, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Luận võ trong lòng đất là vi phạm lệnh cấm, sẽ không thành thật mở cửa cho ngươi.”
“Vậy ngươi còn không hỗ trợ?”
Ta buông tay nói: “Chuyện này do đại tổng quản ngươi quản lý, hơn nữa ta không am hiểu chuyện biết không ai mở cửa còn gõ, mời đại tổng quản tự tiện.”
Nói thì nói như thế, nhưng đại môn nơi đây thâm tỏa, từ vết rỉ trên cánh cổng đoán chừng rất nhiều ngày không ai đi qua nơi này. Cửa vào nên ở nơi khác. Ta ngửa đầu quan sát Phi Vân đường này, diện tích cũng không đặc biệt lớn. Trong này có thể đánh nhau được sao? Lại nói ta đứng ở chỗ này, nhưng hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên trong, cũng quá kỳ quái.
Bạch tổng quản gõ một hồi, từ đầu đến cuối không thấy có người, gương mặt xinh đẹp bỗng nghiêm lại, thở phì phò nói: “Không mở cửa cha gia cũng có biện pháp.” Giơ tay nhỏ tinh tế lên, cổ tay trắng trắng như tuyết lộ ra trong ống tay áo, tiếng gió rất nhanh, một chưởng vỗ lên đại môn. Chốt cửa chỉ là một mảnh gỗ cũ kỹ, chịu không nổi chưởng lực khuấy động, thoáng cái đã gãy.
Bạch Liên đắc ý liếc nhìn ta, cười nói: “Hừ, còn không phải như vậy. Cần phải tìm cửa nhỏ sao?”
Này, đây xem như lén xông vào nhà dân a! Nếu người ta báo quan, ngay cả lệnh bài Lục Phiến môn ta cũng không mang, thì phải làm sao a!
Nhưng hiển nhiên Bạch đại tổng quản không để ý tới suy nghĩ của bình dân như ta, trực tiếp chạy vào.
Tòa nhà lớn viết Phi Vân đường này dường như hoang phế rất lâu, trong phòng không có một người. Hơn nữa, quả nhiên không khác nhìn từ bên ngoài mấy, đi vào mới phát hiện diện tích nơi này không chỉ nhỏ, dùng để mở võ quán chỉ có thể hình dung bằng hai chữ keo kiệt. Nhìn thế nào cũng không giống ổ trộm cướp tàng ô nạp cấu, còn có gan tử tiếp tang vật trong tin đồn.
Cũng không biết có phải rời khỏi hoàng cung, Bạch tổng quản hoàn toàn khác với vẻ lạnh như băng sương xưa nay hay không. Tuy vẫn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng thần thái trong mắt lại như tiểu hài tử thám hiểm. Chạy vào trong, nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu vẫy nói: “Mau mau mau mau, khinh công ngươi không tốt thì cũng thôi đi, sao đi cũng chậm như vậy.”
“Ta nghĩ nhanh a, nơi này nhỏ như vậy, liếc mắt đã thấy hết, còn cần sốt ruột? Bạch tổng quản, ngươi có đến nhầm chỗ không?”
“Không thể, đây là bí báo Quân Vương trắc trình lên, không sai được.”
“Vậy người luận võ? Còn có thể trốn đi đâu?”
Bạch Liên nghe ta nói cũng có đạo lý, hơi trầm ngâm, tung người một cái đã bay người lên phòng. Hai chân thon dài khỏe khắn vững vàng đáp xuống nóc nhà, lặng yên không một tiếng động, ngay cả mảnh ngói cũng chưa từng động đậy, cho thấy khinh công kỳ diệu.
Khoan hãy nói, ta vẫn không biết võ công của Bạch tổng quản. Hình như không loại nào không am hiểu, nhưng không giống tranh thủ chúng môn ngoài ra chuyên luyện hai tay như Đường Dịch. Hình như không lộ ra võ học tinh thông nhất, cho nên không nhìn ra kỹ xảo. Tuy nói ta biết không nhiều kỹ xảo võ công......
Bạch Liên đứng nóc nhà quan sát, lộ vẻ thất vọng nói: “Bên ngoài tòa nhà này chính là dân cư, quả nhiên diện tích chỉ có như vậy. Không...... Chờ đã, kiến trúc nơi này hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào?”
Bạch tổng quản phi thân xuống phòng, khuôn mặt nhỏ sa sầm, nghiêm túc nói: “Lấy tòa nhà này làm đầu, mấy chục dân cư sau đó đều kiến tạo nối liền với nhau thành một đường thẳng, chẳng qua là dùng tường ngăn cách, nếu nói thật...... Khá giống một đại trang viên, mà không phải nhà mình tạo nhà mình. Minh Phi Chân, có lẽ ngươi nói đúng, cửa vào không ở đây, mà ở chỗ khác.”
“Vậy ngươi nói, tất cả dân cư xung quanh đây đều khả nghi?”
“Không sai.” Bạch tổng quản ma quyền sát chưởng, tỏ ra đầy phấn khởi, “Nếu có phát hiện, thì lập tức hành động.”
Này này này! Đừng lộ vẻ ‘Lão phu sợ gì một trận chiến’ này a! Xung quanh đây đều là lão bách tính, ngươi đi lục soát từng nhà không tốt lắm đâu! Lại nói, khẳng định người ta có người trông chừng trấn giữ. Chờ ngươi nhìn thấy một điểm chu ti mã tích, sớm đã người đi nhà trống được không!
Ôi ôi, vẫn phải tự mình làm.
Ta khoanh tay, thầm vận huyền công vào tai, thính giác đột nhiên tăng mạnh. Tiếng nói chuyện, tiếng ăn cơm, tiếng đàm tiếu của hàng xóm bốn phía tòa nhà này, nhao nhao lọt vào tai.
Bạch Liên kỳ quái nhìn ta: “Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Ta mỉm cười gật gật đầu, từ hàng trăm hàng ngàn tiếng, sàng lọc ra tình báo hữu dụng...... Đột nhiên, nội dung nói chuyện của hai người hấp dẫn ta.
Đây là tiếng của một nam một nữ.
[ Tướng công, thế nào, đánh thắng được không? ]
[ Mẹ nó, đám lão bách tính chết tiệt này, bình thường sợ như chim cút, lúc này đánh còn ghê hơn lão hổ, cũng không biết làm thế nào. Nàng dâu, ngươi chớ gấp. Luận võ trong lòng đất không chừa binh khí, thực sự không được rút đao ra chém đứt tay hắn. Đoán chừng những nông dân này vung cuốc đã quen, sao biết binh khí ]
Xem ra tìm được chính chủ.
Ta tiếp tục nghe nói.
[ Ôi, ta nghe ngươi. Chỉ là chúng ta đấu liên tục hai trận, còn chưa nghỉ ngơi. Vừa nãy cũng nhờ ngươi ngăn cản công kích cho ta, còn được không? ]
[ Ta có chừng mực, lát nữa hai đánh hai, ngươi trái ta phải, thực sự không được thì dùng đao. Nơi này tàng long ngọa hổ, chớ có để ngoại nhân chê cười Thiểm Bắc Uyên Ương Đao chúng ta, nói chúng ta bại bởi mấy nông dân ]
[ Tướng công, ngươi mạnh như vậy, khẳng định thoáng cái đã đánh thắng ]
[ Này, lão công ngươi mạnh thế nào, đương nhiên ngươi rõ nhất, tiểu tao đề tử ngươi, phải chăng muốn châm kim đá với tướng công ở đây một phen ]
[ Đáng ghét ~ Lòng đất này còn nhiều người chờ đấy ~ ]
[ Nương tử, vi phu chưa với ngươi nhiều ngày...... ]
Ta nheo mắt lại liên tục gật đầu, nghe đến mặt mày hớn hở. Xem ra quân này thật là người trong đồng đạo với sư phụ ta, ban ngày ban mặt vợ chồng vụng trộm trong phòng tối. Nếu không vụng trộm đã quen, có thể dễ mở miệng như thế?
Bạch Liên gọi nửa ngày mà ta không động, bèn đi tới, đưa cái đầu nhỏ tới trước mặt ta.
“Minh Phi Chân!”
Một đôi mắt to vũ mị đột nhiên tiến vào tầm mắt ta, ý nghĩ đẹp đẽ nghe được từ phía bên kia thay đổi toàn bộ, biến thành Bạch tổng quản mắt quyến rũ, eo như liễu, da băng cơ tuyết trước mắt, dọa ta một hồi.
“Ngươi làm gì, ngươi là ai, ngươi muốn thế nào? !”
Bạch Liên ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Này này này! ! Không có chuyện gì a! Ta không làm gì!”
Ta sợ đến nhanh chóng giơ cao hai tay để tỏ trong sạch!
Bạch Liên kỳ quái nhìn ta, lầu bầu nói: “Bình thường đã cổ cổ quái quái, hôm nay còn nghiêm trọng hơn.”
“Không a, không a.”
Tâm tình trốn trong phòng xem tiểu hoàng thư bị lão bà bắt này là sao......
“Rốt cuộc ngươi có đi theo cha gia không?”
“Không không không, vừa nãy ta cẩn thận suy nghĩ, thật ra vẫn có phát hiện. Đi theo ta.”
Ta kéo Bạch tổng quản đầy nghi vấn đi đến một nhà kho nhỏ sau tòa nhà này, nhìn thấy nhà kho kia, quả nhiên giống như ta nghĩ.
Trước mặt chúng ta là một nhà kho toàn bộ làm từ đá, so với đại môn cũ nát, có thể nói là dùng tài liệu kiên cố. Nơi này vốn không quá dễ thấy, nhưng nếu cẩn thận quan sát thiết kế cả phòng, sẽ chú ý tới nó. Mà âm thanh vừa rồi truyền đến từ bên trong. Ta vận Dịch Cân nội lực mới có thể nghe rõ đối thoại của hai vợ chồng kia, có thể thấy khoảng cách độ dày không hề tầm thường.
“Nơi này...... Phi thường kỳ quái, dùng tài liệu khác biệt, dường như được trọng điểm bảo hộ. Nhưng nhà kho này quá nhỏ, không phải vị trí lôi đài tỷ võ......” Bạch tổng quản tương đối thông minh, liếc mắt đã nhìn ra không thích hợp, lại nhìn một lát, kinh ngạc nói: “Thì ra Phi Vân đường được giấu trong lòng đất?”
Ta cười nói: “Đại tổng quản anh minh.”
Bạch Liên hừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp băng lãnh ửng đỏ: “Rõ ràng ngươi nhìn ra được, đừng dát vàng lên mặt cha gia. Cha gia cũng không phải loại thái giám hư vinh kia.”
Ta khiêm tốn cười một tiếng: “Ta có thể xin hỏi, làm sao biết Phi Vân đường ở dưới đất không?”
“Còn muốn đùa người!” Bạch Liên cả giận: “Phía trên nơi này có một cái ống khói to, nhưng lại là nhà kho vốn không cần ống khói. Có thể thấy đây là miệng thông gió mà các loại tầng hầm sử dụng. Nếu lôi đài luận võ không bố trí trong lòng đất mới có quỷ. Hừ, quỷ ngây thơ!”
Không phải ta đây không biết sao! ! Tức cái gì a!
Ta chỉ tập trung nghe tao thoại của hai vợ chồng kia, không chú ý ống khói gì đó a, cho nên mới hỏi ngươi nhìn ra được kiểu gì a.
Thật hung dữ a, nếu ai cưới ngươi...... A không đúng, nếu ai gả cho ngươi...... A không đúng, tóm lại bây giờ mà nói thì ta không may......
Bạch tổng quản nhàn nhạt nhìn ta, sau đó không để ý tới ta nữa, cẩn thận gõ gạch đá, tìm chỗ để vào. Nhưng theo như lời Bạch Liên, nhà kho này là miệng thông gió, đương nhiên sẽ không có chỗ để vào. Xung quanh, ngay cả cửa sổ cũng không có, hiển nhiên lối ra ở chỗ khác.
Quả nhiên Bạch Liên cũng dừng tay lại, lắc đầu nói: “Không được, cửa vào không ở đây...... Minh Phi Chân, ngươi lui lại một chút.”
Gương mặt xinh đẹp lạnh như sương hoa lộ vẻ quyết đoán hiếm có.
“A?”
“Nếu không đi ra, làm ngươi bị thương, cha gia cũng mặc kệ.”
Bạch tổng quản hít sâu một hơi, hai tay duyên dáng khép lại, từ đầu ngón tay trắng như phấn tuyết bắt đầu lộ ra bạc mang màu lam nhạt cực kì nhu hòa. Cái này tương tự kiếm mang của kiếm thủ, chỉ là điều kiện hà khắc hơn. Là dị tượng mà chỉ cao thủ có nội công đạt đến cảnh giới thượng thừa, lúc vận dụng nội lực mới có thể xuất hiện. Bạch tổng quản không đến hai mươi tuổi, sao nội lực thâm hậu như thế?
Gò má như băng điêu của Bạch tổng quản ngưng lạnh, hình như lam mang nhàn nhạt bắt đầu từ hai tay bao trùm đến toàn thân, kình lực ẩn chứa trên người càng ngày càng sâu, tay áo không gió mà bay, biên độ càng lúc càng lớn, như rơi vào động gió.
“Phi Sương Lục Diễm!”
Tay sen như bạch ngọc bay ra từ trong tay áo, xuất thủ cực nhanh, không ngờ tay áo không theo kịp. Hai cánh tay trơn trượt trắng nõn, long lanh óng ánh, ánh dương quanh quẩn dưới ánh mặt trời, rực rỡ như tuyết. Trên tay lóe lên hai đạo kình lực màu xanh da trời, phân trước sau trùng điệp đánh vào một chỗ!
Từ xuất thủ phán đoán, chưởng lực hai chưởng này cực kỳ lăng lệ, hơn nữa mang theo hàn khí sâu đậm, nếu kích lên người sống, sợ rằng trong nháy mắt đã thành thi thể.
Nhưng đánh tới, lại không thấy tường đá của nhà kho này rung chuyển, dường như hấp thu toàn bộ chưởng lực của Bạch tổng quản, tuyệt không chịu ảnh hưởng.
Vầng trán Bạch tổng quản hơi bốc dịch quang, hiển nhiên vận hai chưởng này vô cùng phí sức. Nàng chậm rãi rút chưởng, trên vách tường lộ ra một ít vết rạn, thở ra một hơi nói: “Vách tường này xây từ mấy tầng gạch đá khác nhau. Chưởng lực của cha gia đột phá được một nửa, không thể tiếp tục kích qua, xem ra phải tìm con đường khác. Vẫn phải ra tay từ dân cư.”