[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 341 : Vợ chồng ra trận · còn ta chu nhan

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Bạch tổng quản phán đoán không sai, độ dày của bức tường này thật không thể tưởng tượng, lại có thể tạo từ bảy lớp gạch đá có độ dày khác nhau. Hai chưởng vừa nãy của nàng đánh nát bốn lớp, công lực đã hết sức kinh người. Chỉ là càng về sau bức tường này càng dày, ba lớp tường cuối cùng còn dày hơn bốn lớp trước. Chứng cứ chính là một chưởng của nàng đánh lên, gạch đá trong tường nát, nhưng tiểu phu thê bên kia tường vẫn chơi rất vui vẻ.
Bạch Liên tiếc nuối nói: “Tìm từ đầu tuy lãng phí thời gian, hơn nữa có khả năng sẽ bị ngăn cản, không thể tiến vào hội trường luận võ, nhưng xem ra là biện pháp duy nhất.”
Tuy Bạch tổng quản phán đúng, nhưng...... Còn phải tìm từ trong dân cư? Đùa gì a!
Ta phí hết tâm tư để nghe một đoạn tiểu hoàng thư, còn xem ngươi biểu diễn song phi lục yến, kết quả chúng ta vẫn phải dùng biện pháp đần như vậy a! Vậy không có biện pháp...... Tuy vừa nãy được hai vị chiêu đãi, nhưng cũng chỉ có thể xin lỗi hiền khang lệ.
“Đi thôi, thời gian không còn sớm.”
Một khi quyết định, Bạch Liên cũng không do dự nữa, cất bước đi ngay.
Ta thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nếu hỏi vì sao ta ở lại chỗ này, là bởi vì ta có phương pháp vào cửa đặc thù. Ta nhìn bầu trời xa xa, giả vờ ngắm phong cảnh, sau đó...... Hung hăng đá một cước về phía sau!
Bức tường sau lưng ầm một tiếng, toàn bộ sập, bức tường dày bảy lớp như bị nổ tung, trong nháy mắt thành một đống gạch vụn nho nhỏ, bụi mù nổi lên bốn phía.
Bạch Liên kinh ngạc quay người, nhìn thấy bức tường vỡ ra một cái động lớn, không đúng, là xung quanh động còn sót lại một ít tường. Nếu mấy tiểu hài ham chơi cầm vài viên đi xếp hình, thì gạch đá nơi này không còn lại gì.
“Này, nơi này làm sao vậy?”
Ta giả ngu nói: “Không biết a, không phải ngươi vừa đánh tường sao? Dùng song phi lục yến gì đó.”
“Là Phi Sương Lục Diễm! Là hình dung hoa lan, ngươi không biết đừng nói mò...... Nhưng vừa nãy ta không đánh nát tường này, chẳng lẽ công lực của ta lại bất tri bất giác tăng lên? Nhưng, cũng không phải a.”
Bạch tổng quản nhìn tay nhỏ tú mỹ của mình, thoáng cái lại nhìn gạch đá dưới đất, không thể thoải mái.
Ta bước vào nhà kho, dọn mấy cục gạch đi, phát hiện một đôi nam nữ nửa thân trần dưới đất. Bây giờ bị chôn trong gạch đá, lúc ta nổ tường, hai người đang vụng trộm ở chân tường, cùng bị nện choáng. Cũng may bọn hắn ở gần lúc tường đổ, chỉ té xỉu, không bị vết thương trí mạng.
Haiz, tình cảm của hiền khang lệ rất sâu đậm, làm người ta khâm phục, tại hạ có lỗi với các ngươi.
Bạch Liên cùng theo vào, kinh ngạc nói: “Đây là ai a?”
“Thiểm Tây Uyên Ương Đao đại danh đỉnh đỉnh đấy. Thế mà không nhận ra?”
“Hừ, ngươi lại biết?”
“Ừ, đây là minh bài, không phải viết thế sao?”
Ta cầm một minh bài từ trên người bọn họ đưa tới.
“A, thật sự có......”
Bạch tổng quản thấy thế ngạc nhiên, nhưng không muốn thừa nhận mình không biết, lại yếu ớt nói: “Không phải chỉ là Uyên Ương Đao sao, nhà cha gia còn nhiều, rất nhiều.”
Ngươi ra vẻ hiểu biết a tiểu Liên tử!
Lại nói nhà ngươi ở trong cung, ngươi có mấy cái đầu dám loay hoay đao kiếm a! !
“Ta nói bọn hắn làm gì ở đây? Sao nữ không mặc quần áo?”
Hai vợ chồng người ta, thích làm gì là tự do a.
Ta yên lặng tìm tòi vật trong suy nghĩ trong nhà kho. Nếu đôi này đánh nhau được một nửa chạy ra ngoài thân mật, nên có thông đạo mới đúng. Quả nhiên, rất nhanh ta tìm được cửa cơ quan vốn nên mở ra. Dù sao nơi này là cửa thông gió, nếu hai người này không trốn ở đây, hẳn vẫn luôn mở ra. Nếu không ai lại đóng kín cửa thông gió a.
Ta dùng sức kéo cơ quan đúc bằng sắt ra, phía dưới truyền đến tiếng huyên náo chấn thiên. Tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi không dứt bên tai.
Quả nhiên ở dưới này!
Bạch tổng quản mau nhìn, chúng ta tìm được Phi Vân đường!
Chỉ thấy Bạch Liên không quan tâm, nàng quan sát hơn nửa ngày, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ suy tư, thái độ như học giả nghiên cứu học hỏi: “Này, Minh Phi Chân, vì sao nam này đang sờ ngực nữ này...... Á! Nam này cũng không mặc quần áo! Thật buồn nôn!”
“Sao lại buồn nôn, ngươi không hiểu đừng nói mò được không, bọn hắn đang......”
“Đang làm gì?”
Không biết Bạch Liên nhìn thấy cái gì, gương mặt xinh đẹp đỏ rực, còn lấy tay áo che khuất khuôn mặt trái xoan, chỉ lộ đôi mắt to lóe lên quang mang hiếu kỳ.
“Bọn hắn đang?”
“Bọn hắn đang......”
Ta nghẹn lời một lúc, thật không biết giải thích với thái giám tiến cung lúc còn nhỏ này kiểu gì. Không đúng a, dù Bạch công công không hiểu chuyện nam nữ, cũng hầu hạ quý phi hoàng hậu trong cung a, sao có thể không hiểu loại chuyện này a!
“Đang......”
“Đang?”
“Đang, đang đấu vật a.”
“A......” Bạch Liên nghiêng nghiêng đầu, “Vậy đánh thật kịch liệt.”
Dường như Bạch Liên không đồng ý lắm, nhưng cũng không nói gì nữa, lại liếc nhìn nói: “Nhưng trái lại đều đeo mặt nạ...... Vì sao vậy?”
“Đó là tình thú của vợ chồng người ta được không, mặt nạ......”
Này? Cách chơi mới a, không ngờ còn đeo mặt nạ —— A hừ! Tuyệt đối do đánh lôi đài trong lòng đất nên mới đeo mặt nạ, không phải cách chơi mới giữa vợ chồng a!
Chỉ thấy hai người Thiểm Tây Uyên Ương Đao ngất xỉu đều đeo một chiếc mặt nạ, che khuất phần lớn diện mạo. Thông thường, luận võ trong lòng đất không lộ diện mạo thật, quả nhiên phía dưới này là chỗ luận võ. Đột nhiên bên dưới có người kêu lên: “Vợ chồng Hồ Vọng Tinh, đối chiến Vương đại thúc Vương đại tẩu, mời đặt cược. Hai đôi tuyển thủ, xin hãy chuẩn bị!”
Lúc này, cuối cùng Bạch tổng quản cũng lấy lại tinh thần: “Nam này tên gì?”
Ta khẽ lật thẻ bài trên quần áo hắn: “Nam thì gọi Hồ Vọng Tinh.”
Bạch tổng quản cũng lật thẻ bài trên người nữ nhân nói: “Nàng gọi, Điệp Y Lam.”
“Hai đôi tuyển thủ chuẩn bị!”
Bạch tổng quản sốt ruột nói: “Bắt đầu đặt cược, chính là lúc tìm chứng cứ. Nhưng chúng ta cứ thế này đi xuống thì quá làm người khác chú ý, phải tìm chứng cứ kiểu gì?”
Ta nghe bên dưới gọi danh tự vợ chồng Hồ Vọng Tinh, chợt có một kế, vỗ vai Bạch tổng quản.
Bạch tổng quản nói: “Làm gì?”
Ta cười tà nói: “Bạch tổng quản, cởi quần áo!”
“Cởi quần áo con em ngươi!”
Trở tay chính là một bạt tai...... Này này này! Ngươi phản ứng cũng quá nhanh a! Hơn nữa đấu pháp này rất giống muội tử a!
Bạch Liên còn ra vẻ ‘Da mặt ngươi thật dày, làm tay ta đau quá’. Tay ngươi thật là dễ hỏng a!
“Không phải không phải, ta nói sai! Không phải cởi quần áo, là thay quần áo.”
Ta thuần thục cởi quần áo của Hồ Vọng Tinh trên mặt đất xuống, đắp lên người ta. Bởi vì hình thể không hợp, ta tận lực vận dụng Súc Cốt Công mà không làm Bạch tổng quản chú ý, khiến hình thể cải biến một chút.
Bạch tổng quản không biết vì sao ta bỗng cởi quần áo nam nhân, cũng không hành động phối hợp với ta, trái lại dùng sức giữ y phục của mình, như sợ ta cướp.
“Ngươi làm gì thế?”
“Ta nói Bạch tổng quản, ngươi không cần ta giải thích từ đầu chứ. Không phải vừa nãy sầu muộn tìm chứng cứ thế nào sao?”
Bạch tổng quản cau mày trừng ta rất lâu, đột nhiên hiểu được, vui vẻ nói: “Ngươi nói hai chúng ta đóng thành hai người bọn họ, trà trộn vào luận võ trong lòng đất sưu tập chứng cứ?”
Nhưng nhìn ta mặc quần áo của Hồ Vọng Tinh, đột nhiên lộ vẻ sợ hãi: “Chờ, chờ đã, ngươi muốn ta mặc quần áo của Điệp Y Lam này ?”
“Đương nhiên! Ta cao lớn thô kệch, còn có thể mặc quần áo nữ nhân sao? Ngài thiên sinh lệ chất, giả làm nữ nhân không dễ bị người hoài nghi, chỉ ủy khuất ngài một phen. Sau đó ta mời ngài ăn cơm.”
“Nhưng, nhưng ta......”
“Đều là nam nhân, thay một bộ quần áo sợ cái gì?”
“Đúng a, đều là...... Nhưng ta, thật ra, ta là......”
Biết ngài là công công, nhưng không bảo ngài cởi quần, chẳng qua bảo ngài khoác váy lên mà thôi a.
Bạch tổng quản lại nhìn ta một vòng, lại nhìn Điệp cô nương nửa thân trần trên mặt đất, con mắt đã sắp loạn thành vòng vòng.
Ta thúc giục nói: “Bạch tổng quản, nhanh thay quần áo a.”
Bạch tổng quản khổ sở nói: “Chuyện này, ta, ta, ta có thể không thay không?”
“Không thay sao được a! Bên dưới đang thúc giục!”
“Nhưng, chẳng phải cô nương này không có quần áo sao?”
“Để lại quần áo của ta và ngươi cho bọn hắn là được. Động thủ nhanh lên, ta tới giúp ngươi!”
Bạch tổng quản vội vàng che thân thể mềm mại, tỏ vẻ thề sống chết không theo.
“Chờ, chờ đã, ngươi đừng nhúc nhích, ta, ngươi......”
Nhưng tay ta hoàn toàn không duỗi về phía nàng. Mà cười hì hì, duỗi về phía Điệp cô nương nửa thân trần trên mặt đất.
Ôi ôi, không có cách nào a. Hồ phu nhân, đều do Bạch tổng quản không hợp tác, hại ta nhất định phải giúp nàng thay quần áo. Nhưng dù sao thay quần áo cũng phải cởi quần áo, nếu tiểu đệ thấy cái gì không nên thấy, mời trách tội Bạch tổng quản là được rồi —— A này, sao trời tối?
Bạch Liên dùng bao vải chụp đầu ta, dùng cục gạch hung hăng đập ta một hồi.
“Ngớ ngẩn......”
Trước khi ngã xuống đất, dường như nghe được một câu nhàn nhạt.
......
Thật đáng sợ...... Suýt chết......
Nhưng chờ ta chóng mặt bỏ bao vải xuống, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt lại khiến ta vĩnh thế khó quên.
Nàng vừa thay xong một bộ váy. Vai như tước, gáy như hạc, Điệp cô nương này vốn đã béo gầy vừa phải, nhưng quần áo mặc lên người nàng mới biết yểu điệu là thế nào. Sau khi nàng mặc vào, đai lưng chặt vẫn thấy rộng rãi, đành phải quấn vài vòng, buộc chặt tầng tầng bên hông, như thế vẫn không có cảm giác nặng nề, có thể thấy thân eo mềm mại tinh tế.
Hiện nàng đang cài cúc áo cuối cùng trên cổ tuyết. Lúc nàng cài nút áo, động tác vô cùng ưu nhã xinh đẹp, như đại gia khuê tú, lại càng lộ vẻ cao quý vượt quá tự nhiên. Tiếp theo hai tay duỗi ra sau cổ, thuận tay bỏ tóc dày đen nhánh xuống, tản ra như thác nước. Ta chợt phát hiện, điểm nàng hấp dẫn ta nhất, chính là sự kết hợp ‘Ưu nhã’ và ‘Tùy tính’ vượt quá tự nhiên này. Nàng có thể động thủ với người bất cứ lúc nào, lại chưa từng làm trái giáo dưỡng của mình. Nàng phát hiện ta, trong ánh mắt, có thần sắc ôn nhu trước kia ta chưa từng thấy.
“Ta mặc nữ trang lần đầu, khẳng định hơi kỳ quái, ngươi đừng chê cười ta.”
Ta ngơ ngác nhìn nàng không nhúc nhích.
Nàng hoạt bát nhìn ta cười nói: “Nhìn cái gì?”
“...... Ngươi thật đẹp.”
Bạch Liên đảo miệng cười khẽ: “Nào có khen như thế, như ngốc tử.”
Gò má nàng hơi phiếm hồng, cười ha ha, ta không tự chủ được nói: “Ngốc tử...... Không phải vì ngươi mới ngốc sao?”
Đột nhiên nàng ngưng cười, ta cũng không biết nói gì. Không khí xung quanh thoáng chốc nóng lên, hai người nhìn nhau, không ai nói chuyện. Lại cảm thấy tiếng tim đập càng lúc càng lớn.
“Vợ chồng Hồ Vọng Tinh! ! !”
Tiếng kêu gọi bên dưới bỗng chốc to lên.
Ta và Bạch Liên lấy lại tinh thần, vội vàng đeo mặt nạ đi xuống lầu dưới. Thang lầu này khá dài, có thể thấy rất sâu trong lòng đất.
Ta vừa đi vừa dặn dò: “Lát nữa nghe mệnh lệnh của ta làm việc.”
Bạch Liên nói: “A? Vậy nếu ta không tình nguyện thì sao?”
Ta: “Vậy thì nghe ngươi......”
“Vợ chồng Hồ Vọng Tinh ở đâu? Nếu không xuất hiện, sẽ hủy bỏ dự thi......”
Hai người chúng ta chạy đến như gió, cùng hô lớn nói: “Vợ chồng Hồ Vọng Tinh đến!”