[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 342 : Vợ chồng ra trận · tử tôn hưng thịnh

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Hai người chúng ta hoảng hoảng hốt hốt ra khỏi cầu thang, trông thấy phía trước có lôi đài lập tức bước lên, không thể nhìn rõ hoàn cảnh nơi này.
Theo tiếng reo hò và la hét ồn ào chói tai, lúc này, chi tiết hoàn cảnh xung quanh mới chậm rãi đập vào mắt.
Đây là một không gian vô cùng to lớn trong lòng đất. Ta dõi mắt nhìn đến cuối cùng, phát hiện còn một lôi đài khác ở đầu bên kia, chỉ là nhân số ít hơn nhiều. Hai lôi đài chiếm hai đầu trống rỗng trong lòng đất, khoảng cách vô cùng xa xôi. Thì ra diện tích nơi đây không chỉ là tòa nhà viết Phi Vân đường kia, còn là mấy chục nhà dân sau đó, thậm chí bao gồm chỗ kéo dài phía sau. Khác biệt chỉ là một trên mặt đất, một trong lòng đất mà thôi.
Độ cao cũng rất doạ người, khó trách trên mặt đất không nghe được tiếng ầm ĩ nơi đây. Ta và Bạch tổng quản thi triển khinh công từ cửa thông gió dưới đất xuống, cũng tốn không ít thời gian.
Vốn nên là một vùng trống rỗng đen kịt trong lòng đất, lại được vô số đèn đuốc chiếu sáng như ban ngày. Ngay cả khán giả ở chỗ ngồi cũng thấy rõ ràng. Toàn bộ khán giả đều đeo mặt nạ kiểu dáng khác nhau, say sưa la hét, gia tăng sự sôi động của hiện trường. Ta chỉ tùy tiện đếm, khán giả đến đây đã vượt qua năm trăm. Còn không tính khán giả ở lôi đài bên kia.
Bên cạnh lôi đài, còn có mấy chục tuyển thủ đang ma quyền sát chưởng, dường như chờ đợi lên đài. Có ít người nhìn binh khí là biết xuất từ danh môn chính phái võ lâm, có một ít thì khẳng định là cao thủ tà phái.
Bạch Liên tỉ mỉ quan sát binh khí: “Có tăng Thiếu Lâm, đệ tử Võ Đang, môn nhân Nga Mi tịnh môn, thậm chí có cả đệ tử Côn Lôn.”
Ta thì nói: “Trong những người này, có ba sát thủ, hai người hắc bang, sáu người là buôn lậu. Người hai đạo chính tà đều có.”
Nhưng kỳ quái hơn là có rất nhiều người bình thường. Không chỉ là bình thường, căn bản là nông dân. Từ trang phục của bọn hắn và nội dung nhỏ giọng bàn luận, căn bản là nông dân bình thường. Nếu nói cổ quái, những khán giả đeo mặt nạ phía sau bọn hắn còn kỳ quái hơn. Những người này không có bất kỳ nội lực gì, chỉ có man lực do làm ruộng mà thôi. Những người này lại có thể xen lẫn trong...... Không đúng, số lượng vô cùng nhiều, không ngờ ngang hàng với người trong võ lâm.
Mà dưới đài còn có một người, chính là người vừa gọi chúng ta, hình như là đại biểu quan phương phụ trách quản lý nơi đây.
Người này đeo một mặt nạ hình thú, chính là một con thỏ yêu dữ tợn.
Hắn cao giọng nói: “Thiểm Tây Uyên Ương Đao, đối chiến võ sĩ bản quán chuẩn bị, Vương thúc Vương thẩm, các vị đặt cược.”
Sau đó có thủ hạ đi khắp nơi lấy tiền, nhìn tình hình, người mua Vương thúc Vương thẩm lại có thể chiếm đa số, nhưng cũng không ít người do dự, không biết đặt cược thế nào.
Bạch Liên quan sát rõ hoàn cảnh xung quanh, liếc nhau với ta, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Phi Vân đường này có thể làm ra chỗ lớn như thế dưới đất, lực lượng sau lưng thật lớn đến kinh người, thảo nào dám tiếp tang vật chuyển tới từ hoàng cung. Nhưng bởi vậy, muốn tìm ra hắc thủ phía sau màn lại khó hơn —— đây đại khái là ý kiến Bạch tổng quản muốn biểu đạt, mà ta lại phát hiện nhiều chỗ không đúng hơn, cảm thấy hơi đăm chiêu.
Mặt Nạ Thỏ Yêu kia đột nhiên nhìn về phía chúng ta, kinh ngạc nói: “Sao Hồ đại hiệp có vẻ cao hơn, còn có, đao của ngươi đâu?”
Đao quên trên lầu...... Ta hàm hồ nói: “Ờ...... Trong lòng có đao, trong tay không đao, chính là như thế. Về phần chiều cao, từ trước đến nay bản nhân vẫn cao như vậy, Thỏ huynh nhớ lầm sao?”
“Xưa nay Thỏ mỗ nhìn người không sai, cổ quái cổ quái...... A!” Mặt Nạ Thỏ Yêu bỗng lại kêu lên một tiếng: “A, sao Hồ phu nhân cũng không giống lúc trước. Trổ mã càng mị khí, eo ra eo, mông ra......”
Nói đến đây cười ám muội một hồi, làm cho khán giả cũng thỉnh thoảng cổ động.
Tuy Bạch Liên đeo mặt nạ, nhưng nữ trang đã làm nàng không quen, không nhịn được bị cười cho mặt đỏ bừng. Dường như ta ở đây cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên gò má nàng.
Ta nghiêm trang nói: “Có gì buồn cười. Vợ ta vốn đẹp. Eo ra eo, mông ra mông, các ngươi thấy ăn không được, ghen tị cũng có thể lý giải. Nhưng không biết xấu hổ cười nàng như vậy thì không được.”
“Minh Phi Chân! ! Sao ngươi tiếp lời bọn hắn!”
Bạch Liên cắn răng nói: “Đừng nói bừa! Bắt đầu.”
Luận võ trong lòng đất này không có quy củ, bắt đầu từ lúc chúng ta đứng trên đài đã xem như có thể động thủ.
Ta cũng không nhìn thẳng đối thủ của chúng ta, Vương thúc và Vương thẩm...... Hai vị này như đi nhầm chỗ, mặc một bộ quần áo nông dân, khiến người cảm thấy bọn hắn nên vui sướng với trâu cày mà không phải tới lôi đài nơi này.
Nhưng chúng ta bất động, đối phương lại động thủ trước. Hai tay Vương đại thúc khẽ vồ, đánh tới chúng ta. Vương thẩm cũng lấy ra hãn kình chắc nàng bồi dưỡng được sau nhiều năm cãi nhau ở nông thôn, giương nanh múa vuốt chụp đến.
Cho dù qua loa, nhưng động tác nhào tới kéo theo tiếng gió, không ngờ rất lăng lệ.
Bạch Liên và ta đều tự lui lại không xuất thủ chính diện. Nguyên nhân, hoàn toàn do cảm thấy động thủ đánh người là đang khi dễ người ta. Nhưng thần sắc hai người bọn hắn lại ngày càng không thích hợp. Hai người dần biến thành mắt đỏ tai đỏ, trán có mồ hôi lạnh, đôi môi phát tím, như trúng tà thuật. Động tác như thú bổ nhào, hoàn toàn không có quy luật, như dã thú đói khát đã lâu muốn nuốt sống người ta, trong cổ cũng kêu hà hà.
Bạch tổng quản cũng nhìn ra không bình thường, không trực tiếp động thủ với bọn hắn.
Thấy chúng ta lưỡng lự, khóe miệng của chủ trì Mặt Nạ Thỏ Yêu dưới đài nhếch một cái, dường như mỉm cười đắc ý.
Bạch tổng quản không bỏ qua biểu cảm của hắn, quát khẽ nói: “Những người này có vấn đề. Khẳng định trước đây hai người bọn họ là người bình thường. Nhưng không biết vì sao lực khí đột nhiên tăng lớn, thần chí cũng hơi không rõ ràng, nhìn qua như đã luyện võ. Nơi đây rất quỷ dị, hẳn là một đại âm mưu, chúng ta phải nghĩ biện pháp điều tra......”
“Không cần, đây là Ngũ Thạch Phấn.”
Ta xoay một vòng, theo sát sau lưng Bạch tổng quản, nàng tránh ta cũng tránh, nàng di chuyển ta cũng di chuyển, ăn nhịp như khiêu vũ.
“Ngũ Thạch Phấn?” Bạch Liên ngẩn ra nói: “Ngũ Thạch Phấn thúc tiềm lực của người, đến nỗi điên cuồng trong truyền thuyết?”
“Ngươi cũng biết?”
“Ừ, tàng thư trong cung đề cập tới.”
Bạch tổng quản thật là kiến thức bất phàm a.
Ngũ Thạch Phấn này là một loại bí dược trong quân, là một thủ đoạn tàn khốc, có thể khiến các chiến sĩ bị thương kích phát tiềm lực, ôm tinh thần hi sinh cùng chết với địch, tiếp tục chiến đấu. Nhưng tác dụng phụ của thuốc này với nhân thể quá mạnh, các chiến sĩ phục dụng một lần còn may. Qua mấy lần, cũng không chỉ cắt giảm thể lực mà là thọ mệnh. Chiến sĩ dùng quá năm lần, thường thường mấy tháng sau khi tác chiến cũng không thể đứng dậy, thậm chí thần chí mê thất không phân địch ta trong chiến trận, cho nên là một thanh kiếm hai lưỡi nguy hiểm.
Xưa nay Ngũ Thạch Phấn là bí dược lưu truyền ở tái ngoại, lúc ở kinh thành ta và Bạch tổng quản cũng bị kỵ sĩ Bắc Cương tập kích, sau lưng Phi Vân đường này, rốt cuộc là ai?
“Trước đây lúc ta hành tẩu giang hồ, đã từng thấy người trúng loại thuốc này, cho nên biết dược hiệu.”
Kỳ thực ta biết, là bởi vì cải tiến của loại thuốc này chính là thượng hạng xuân (thiên) dược, cho nên có một ít thanh lâu sẽ chuẩn bị sẵn. Sư phụ nhà ta tinh thông đạo này, lại truyền thụ cho ta......
Bạch Liên hỏi: “Sau khi dùng sẽ thế nào?”
“Lực vô cùng lớn, giác quan nhạy bén, như đột ngột tăng mười năm công lực. Hơn nữa tiếp tục kích phát tiềm năng thân thể, không biết mệt mỏi, không biết thống khổ, cho dù ngươi đánh thế nào, thậm chí máu thịt be bét vẫn có thể đứng lên, lại triền đấu đến chết mới thôi. Đại khái, đây chính là nguyên nhân những người này chỉ là nông dân bình thường, lại có thể đánh bại cao thủ.”
Cho dù có Ngũ Thạch Phấn gia trì, hai người này cũng chỉ là mặt hàng tam lưu trên giang hồ, có lẽ có thể dọa được Thiểm Tây Uyên Ương Đao, chẳng qua Bạch tổng quản thừa sức ứng phó.
Nàng lượn vòng eo thon, nhẹ nhàng linh hoạt tránh né hai người, thuận tiện hỏi.
“Nếu ngươi từng thấy, có biết giải pháp không?”
“Giải dược khó phối, không có nửa canh giờ ta không làm được.”
“Còn giải pháp thứ hai không?”
“Có.” Ta nhỏ giọng giải thích: “Bất kể dược vật ảnh hưởng thần chí thế nào, sau khi người ta té xỉu đều không có tác dụng.”
“Còn cần ngươi nói, vừa rồi đã thử, căn bản bọn hắn không biết đau đớn.”
“Bọn hắn không biết đau đớn mà thôi, nhưng kinh mạch huyết khí thì sao?”
Bạch Liên giật mình nói: “Thì ra là thế!”
Bạch Liên chợt ổn định thân thể, trở tay đẩy ra hai chưởng. Nhắm chuẩn thời gian, hai người bổ nhào qua, như tự mình đâm đầu vào. Hai chưởng của Bạch Liên đánh vào đan điền của hai người, chưởng lực đi vào, chấn động khí huyết, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Gọn gàng thắng trận đầu tiên như thế.
Dưới đài lập tức vang lên tiếng ủng hộ chấn thiên, đương nhiên thỉnh thoảng cũng xen lẫn tiếng thở dài. Chẳng qua đương nhiên là số ít. Nghĩ cũng biết, Thiểm Tây Uyên Ương Đao đối chiến loại Vương thúc Vương thẩm...... Rốt cuộc ai sẽ hạ trọng chú a.
Mặt Nạ Thỏ Yêu thấy tràng diện này, dường như khá ngoài dự đoán, vội nói: “Vợ chồng Hồ thị thắng! Theo quy củ, một khi bắt đầu sẽ phải liên chiến ba trận, trận tiếp theo bắt đầu!”
Nhưng hai trận sau, cũng chỉ là tổ hợp nông dân cường tráng hơn Vương thúc Vương thẩm một chút, chỉnh thể không ngoài phương pháp phục dụng Ngũ Thạch Phấn thúc giục tiềm lực. Bạch tổng quản dựa vào biện pháp của ta, trực tiếp hai chưởng đánh bại. Hoàn toàn không cho không gian để triền đấu, thoải mái gọn gàng thắng ba trận liên tiếp.
Khán giả cùng lớn tiếng khen hay, nhao nhao hô tốt đặt cược.
Ta và Bạch tổng quản thừa thắng xông lên, lại dùng biện pháp tương đồng đánh thắng ba trận, tổng cộng là thắng liền sáu trận. Tiếng hô tăng vọt, hơn nữa hình như cũng khiến nhà cái thua không ít tiền.
Hình như, xưa nay Mặt Nạ Thỏ Yêu chưa từng thấy chuyện này phát sinh, kinh ngạc không nói nên lời, nghiến răng cười lạnh nói.
“Hồ đại hiệp, Hồ phu nhân, hảo thủ đoạn a. Mấy ngày qua hiền khang lệ thắng khá hiểm, không ngờ là chân nhân bất lộ tướng, Mặt Thỏ Yêu ta nhìn sai rồi a.”
Ta cười nói: “Cứ nói thế, may mắn mà thôi, sao có thể đánh đồng với những tinh binh cường tướng dưới tay Thỏ huynh.”
Ta nhắc tới tinh binh cường tướng, không ít khán giả cười ra tiếng.
Mặt Thỏ Yêu lại đột nhiên cười nói: “Không dám không dám, võ công vị cao cường như thế, Mặt Thỏ Yêu thấy nóng lòng, muốn mời chào hai vị thay chủ nhân nhà ta, sau này sẽ so chiêu với cao thủ ở xá hạ, không biết ý của hiền khang lệ thế nào?”
Bạch tổng quản khẽ cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu với ta.
“Ta thì thôi, sao ngươi có thể so chiêu với cao thủ của bọn hắn, quyết không thể đáp ứng. Nếu có thân phận để che chắn, chúng ta tốn chút thời gian ở đây, chung quy có thể tìm ra người tiếp thu tang vật.”
Ta vừa định mở miệng cự tuyệt, chợt nghe có người hô: “Có tiểu hài chạy vào! Bắt hắn lại!”
Phía dưới đột nhiên rối loạn tưng bừng, một bóng tím xuyên qua xuyên lại trong đám người, nhìn mặt mũi là thiếu niên tuấn mỹ. Mấy người của Phi Vân đường chạy tới bắt đều bị hắn dùng thân thủ linh hoạt lách mình tránh ra. Thỉnh thoảng quay đầu lại đánh trả, còn đánh cho đối phương ôm đầu kêu đau.
“Nhanh bắt hắn lại!”
“Người này không có mặt nạ! Là từ bên ngoài chạy vào!”
Lời này vừa ra, tất cả khán giả đều ồn ào, có ít người lập tức muốn rời khỏi. Loạn thành nồi cháo.
Mặt Thỏ Yêu tức giận quát to: “Chư vị an tâm chớ vội, tại hạ bắt hắn ngay. Tiểu tử phương nào, tới đây dương oai! Bắt, loạn côn đánh chết!”
Thiếu niên mặc áo tím kia thân thủ linh hoạt, khí lực cũng không nhỏ, nhưng dù sao đồng thời bị năm sáu người vây đuổi, không bao lâu sau đã hết đường để đi. Thấy thật sự không chạy ra được, bèn hô: “Cứu ta với! Cứu ta với!”
Ta khoanh tay không để ý tới hắn.
Tiểu tử này bắt đầu theo chúng ta từ kinh thành. Theo chúng ta một mạch tới đây, ta còn không biết hắn muốn làm gì. Chỉ không ngờ lá gan không nhỏ, vậy mà chạy từ cửa thông gió xuống.
Bạch Liên nghe được tiếng hắn, duyên dáng kêu to: “Là Tử đại nhân!”
Ta ‘Kinh ngạc’ nói: “Hả? Là Tử đại nhân sao.”
“Sao Tử đại nhân lại tới đây! Hỏng bét...... Hắn bị bắt lại.”
Mặt Thỏ Yêu chạy tới trước mặt Tử đại nhân, bắt được gáy áo hắn, xách hắn lên, quát lạnh nói: “Nói! Ai bảo ngươi tới!”
Tử đại nhân sưng mặt lên quay đầu nói: “Không nói cho ngươi! Dù sao cũng không tới tìm ngươi!”
“Tử đại nhân nói như vậy, ăn thiệt thòi!”
“Lo gì, dù sao nhà hắn cũng có quyền thế, gọi cha hắn tới cứu là được.”
“Cha hắn? Ngươi nói bậy cái gì thế? Nếu không đi cứu hắn thì muộn mất!”
Đang nói chuyện, Mặt Thỏ Yêu đã ném Tử đại nhân cho thủ hạ. Mấy tay chân của Phi Vân đường cũng không giống người lương thiện, nói không chừng thật muốn thực thi loạn côn đánh chết.
“Dừng tay! Không cho chạm vào hắn!”
Đương nhiên là Bạch Liên nói.
Mặt Thỏ Yêu ngạc nhiên nói: “Hồ phu nhân? Chẳng lẽ ngươi biết tiểu tử này?”
Tử đại nhân nhìn thấy Bạch Liên, gương mặt tuấn tú nở nụ cười như dương quang, dường như không để ý mình đang lâm hiểm cảnh chút nào. Lạc quan thế này, cơ hồ đã đến cảnh giới không biết sợ.
Bạch Liên nói: “Đương nhiên quen biết, còn không buông hắn ra.”
Mặt Thỏ Yêu nghe được sự lo âu trong giọng Bạch Liên, biết đầu cơ kiếm lợi, con ngươi đảo một vòng nói: “Thân phận người này không rõ, không có mặt nạ tự tiện xông vào Phi Vân đường ta. Trong Phi Vân đường đều là nhân vật có mặt mũi, chuyện này liên quan đến tính mệnh của mấy trăm vị lão gia nơi đây. Hắn phá hư quy củ trước, Hồ phu nhân cũng đừng trách tại hạ.”
Bạch Liên hung hăng trừng mắt nhìn ta, ra hiệu muốn ta nói.
Ta đành phải nói: “Thỏ huynh, người chân thật nói lời thẳng thắn. Thả hài tử, hai người chúng ta gia nhập Phi Vân đường ngươi là được.”
Mặt Thỏ Yêu nghe được cười ha ha: “Sảng khoái sảng khoái, Hồ đại hiệp là người thông minh.”
Dứt lời bỗng lại nghi ngờ nói: “Nhưng đến cùng tiểu tử choai choai này là ai, nếu là nhân sĩ không liên quan, chuyện này vẫn không thể bỏ qua.”
“Ờ...... Người này......”
Ta nhất thời nghẹn lời, Tử đại nhân là quan nhị đại chạy loạn khắp nơi, ta phải giải thích thế nào......
Mỹ nhân bên người cũng đau khổ suy nghĩ, đột nhiên hạ quyết tâm nói.
“Hắn là nhi tử của chúng ta!”
Ta: “Hả?”
Mặt Thỏ Yêu: “A?”
Tử đại nhân: “? ? ?”
Bạch Liên đỏ mặt, cắn răng nói: “Hắn, hắn là nhi tử của nô gia và phu quân!”
Này này này này! Chúng ta mới kết hôn hôm nay, làm sao nhi tử đã hơn mười tuổi, nào có nhanh như vậy!