[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 344 : Vợ chồng ra trận · uống nhiều thì ghét
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Theo lời giải thích của Tử đại nhân, chuyện là như thế này.
Bình thường Tử đại nhân tại nhà ông ngoại ở Lạc Dương, nửa năm hồi kinh thăm phụ mẫu thân. Dường như nhà mẫu thân hắn là đại phú hào rất có tiền. Trong nhà cẩm y ngọc thực, người hầu như mây, cho nên cuộc sống ở Lạc Dương còn tốt hơn trong hoàng cung.
Lần này trở về thăm người thân, đúng lúc kinh thành gặp Tranh vương biến thiên tạo phản, thế là ở kinh thành lâu hơn một chút. Sau đó, lại là đại tỷ hắn trở về từ nhà chồng (chẳng khác gì nửa cái nhà ta...... ), nhị tỷ phải lập gia đình (đối tượng là ta...... ), cho nên vẫn chưa đoàn tụ với hoàng thượng bao lâu, vẫn ở lại.
Tử đại nhân ở lâu trong cung, tĩnh cực tư động, bèn mỗi ngày xuất cung du ngoạn. Thân vương trưởng thành đã không thích hợp đi lại trong cung đình, nhưng Tử đại nhân còn quá nhỏ tuổi, bình thường lại ở lâu ngoài cung. Cho nên xuất cung nhập cung, thông hành không trở ngại. Kim Lăng lớn như thế, chỗ chơi cũng nhiều, mấy ngày đó hắn chơi vui đến quên cả trời đất, cơ hồ đêm ở ngoài cung.
Nhưng có một ngày, hắn ăn cơm ở một tửu lâu trong thành, lại thấy được một màn quỷ dị cực kỳ khủng bố.
Hôm đó Tử đại nhân bày yến một mình, xa xỉ gọi hơn mười món ăn. Còn học người lớn gọi hai bầu rượu. Chỉ bất đắc dĩ còn nhỏ tửu lượng kém, uống một chén đã say khướt, gần như sắp nằm vật xuống. Nhưng Tử đại nhân không hổ là hoàng tử long duệ, vậy mà không chịu thua uống thêm nửa ấm. Thế là bi kịch nôn ra đầy đất...... Nhưng Tử đại nhân phẩm đức tốt đẹp, không muốn thêm phiền toái cho người ta, tận lực chịu đựng men say sắp làm hắn ngã ngửa, vào nhà xí mới ói lên ói xuống. Lúc quay về lại chóng mặt không tìm được đường, không biết mình ở phương nào, tùy tiện tìm gian phòng đẩy cửa đi vào, không nhịn được men say xông lên đầu, tìm xó xỉnh ngồi xuống ngủ ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy không biết mấy giờ rồi, vừa định đứng lên, lại phát hiện trong phòng có người nói chuyện.
Thì ra mình xông vào phòng trống người khác đặt trước, còn ngủ ở đây. Tử đại nhân lòng dạ rộng rãi, muốn mở miệng nói một tiếng thật có lỗi, chợt nghe một nam tử nói.
“May mà hai vị đại nhân thu lưu. Hiện giờ Lục mỗ đã mất quan bãi chức, ăn bữa hôm lo bữa mai, mật thám Quân Vương trắc đang truy tra thời khắc. Nếu Dương tiên sinh không sớm chuẩn bị, sợ rằng Lục Hạ Tẩu trốn không qua đêm nay.”
Nghe được Tử đại nhân cả kinh trong lòng. Tuy hắn còn nhỏ tuổi, cũng không phải trẻ người non dạ. Vẫn nghe danh tự Quân Vương trắc. Người bị Quân Vương trắc truy tra, còn là quan viên, có thể là người tốt lành gì? Không tự chủ che miệng lại, sợ mình không cẩn thận tạo ra động tĩnh.
“Không cần nhiều lời.”
Một âm thanh già nua và trầm ổn vang lên trong phòng: “Lục đại nhân, những năm gần đây ngươi quản lý các loại công việc quyên quan hiếu kính ở Kim Lăng thậm chí Giang Nam cho lão phu, cống hiến quá lớn, lão phu há có thể không cứu.”
Nam tử gọi là Lục Hạ Tẩu cảm kích nói: “Vậy thì thật cảm ơn lão đại nhân. Để tránh bị bại lộ, liên lụy hai vị đại nhân, Lục mỗ thật không nên lộ diện nữa. Còn phải phiền hai vị sắp xếp để gặp lại gia huynh một lần, Lục mỗ đi xa tha phương từ đây, trong vòng tám năm mười năm không quay lại Trung Nguyên.”
“Tám năm mười năm? Thế này vẫn hơi ít.”
Người nói là một nam tử có giọng chói tai, ngữ khí diêm dúa. Tuy hầu âm mảnh mai, nhưng rõ ràng là nam tử chi thân, ngữ khí lại bắt chước phụ nhân, lọt vào tai khiến người không rét mà run.
“Nô gia là người Bắc Cương, không biết quy củ của Trung Nguyên các ngươi, nhưng nếu việc này phát sinh ở Bắc Cương chúng ta, người phạm tội chết đi còn tính là nhẹ, giày vò trước khi chết mới làm người sợ hãi. Dương Liên Hoa ta là nam tử hùng dũng oai vệ, nghĩ lại cũng thấy sợ. Lục Hạ Tẩu, ngươi bán quan vơ vét của cải, bây giờ bị người vạch trần, tưởng rằng đợt phong ba này chỉ vài năm sao?”
“Vậy không biết hai mươi năm, thì thế nào?”
Lúc này, Dương Liên Hoa giọng điệu diêm dúa cứ cười lạnh không nói.
“Nhưng Lục mỗ có thê tử huynh trưởng ở đây......”
Lục Hạ Tẩu do dự một lát, nhịn đau dứt khoát nói: “Mà thôi, đã là như thế, Lục mỗ chỉ xin gặp lại huynh trưởng vợ con một lần, từ đây không còn bước vào Trung Thổ.”
Có lẽ đã là nhịn đau làm ra nhượng bộ lớn nhất, nhưng không thể xúc động hai người chút nào.
Lão nhân kia chợt cười một tiếng: “Lục đại nhân, lão phu đoạt ngươi từ trong tay Quân Vương trắc. Cũng không phải vì ngày nào đó, ngươi sẽ họa thủy đông dẫn, lại mang phiền toái tới trước mặt lão phu.”
Lục Hạ Tẩu nghe ra không bình thường, hoảng sợ nói: “Lão đại nhân! Ngài, vì sao ngài nói như thế. Số tiền đó, một xu ta cũng không lấy, nộp tất cả lên cho ngài. Những năm gần đây làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm cho ngài, sao ngài có thể......”
“Hạ Tẩu, đừng bảo là trái với lương tâm. Đây là cần thiết.”
Lão nhân chậm rãi cười nói: “Quốc gia này ngã bệnh, lão phu mở mắt thấy, cảnh hoàng tàn khắp nơi. Lão phu muốn cải thiện hoàn cảnh này, cần nhiều tiền tài, nhưng do thân phận hạn chế, lão phu chỉ có thể lệnh bọn thủ hạ đi làm. Ngươi không phải người thứ nhất kiếm tiền cho lão phu, cũng không phải người cuối cùng. Ngươi nên cảm thấy quang vinh, tuy hôm nay ngươi chết, lại là năng thần được lão phu ghi tạc ở trang đầu Công Danh bộ của ‘Thiên Tử giám’ a.”
Hình như Lục Hạ Tẩu đã nghe bài tự phát biểu say sưa này quá nhiều, cũng không để ý. Nhưng nghe đến lão nhân ngay thẳng nói ra hai chữ ‘Chết’, Lục Hạ Tẩu run rẩy từ đáy lòng, hoảng sợ nói: “Chết cái gì, Lục mỗ còn sống rất tốt!”
“Ha ha ha ha, Lục đại nhân lăn lộn quan trường nhiều năm, còn không thông suốt bằng người hành tẩu giang hồ như nô gia. Mười năm, hai mươi năm thậm chí trăm năm, bí mật, chỉ người chết mới giữ được.”
Lúc này Lục Hạ Tẩu mới hiểu được dụng ý của đối phương, quay người muốn đi.
Tử đại nhân núp trong bóng tối chỉ có thể thấy chân ba người và mặt đất, ngoài ra không nhìn thấy động tác.
Chỉ nghe nam tử giọng điệu diêm dúa kia cười lạnh một tiếng, Tử đại nhân cũng không nghe thấy âm thanh động thủ gì, đã mơ hồ thấy một bóng người ngã trên mặt đất. Thảm trải sàn dần bị huyết tương đen nhánh cuồn cuộn chảy ra nhuộm thành ám sắc. Con mắt Lục Hạ Tẩu vẫn mở ra, nhưng dần dần không còn hít thở, hiển nhiên cách cái chết không xa.
Tử đại nhân không biết vì sao Lục Hạ Tẩu bị giết, nhưng rõ ràng ba người này cùng một đám, lại nhấc tay tàn sát đồng bọn, không lưu tình chút nào, bị kinh ngạc đến ngây người.
Ta thì đang lặng lẽ suy đoán võ công của Dương Liên Hoa.
Kĩ năng giết người vô thanh vô tức loại này, chắc chuyên luyện để ám sát. Hơn nữa một chiêu giết người, tiếng kêu thảm của đối phương còn có tiếng đánh lên người đều không phát ra, nếu trên tay không có đồ sắt sắc bén, thì là nội công mạnh mẽ. Nghe Tử đại nhân nói trong tay hắn không có binh khí, như thế võ công của người này chuyên đi con đường nham hiểm tiểu xảo, am hiểu cận thân triền đấu, tuyệt sẽ không kéo dài khoảng cách với người ta. Nhưng nội lực lại mạnh đến đủ để im lặng giết người, là cao thủ võ công hiểm hiếm, nội ngoại kiêm tu.
Lục Hạ Tẩu cách cái chết không xa, đứt quãng nói: “Lão, lão thất phu...... Hôm nay..... Ngươi....... Giết ta, ta quyết không thể để ngươi sống thoải mái...... Những năm này ta vơ vét của cải cho ngươi...... Đều, đều ghi vào sổ sách...... Hôm nay ta chết đi...... Ngươi cũng sắp xong......”
Hình như lão nhân và Dương Liên Hoa đều ngẩn ngơ, không ngờ người đàng hoàng này còn lưu lại thủ đoạn, đến chết mới lộ ra.
Lão nhân nổi giận giẫm một cước lên mặt Lục Hạ Tẩu, mắng: “Lòng lang dạ thú! Ngươi mơ tưởng có tư cách tiến vào sổ ghi công của lão phu. Nói! Ngươi để sổ sách kia ở đâu!”
“A, ha ha, ai quan tâm...... Sổ ghi công danh của ngươi...... Mấy năm nay ta nghe ngươi...... Nói những lời này...... Sớm đã ngán...... Chết cũng không tệ...... Tối thiểu trước khi chết...... Ta có thể mắng ngươi một trận...... Xem lão thất phu nhà ngươi hốt hoảng......”
Dương Liên Hoa kéo lão nhân muốn bổ sung một cước, trầm mặt nói: “Chớ có xung động, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Trên người ngươi quá nhiều bí mật, nhổ củ cải dính bùn, tất phải liên luỵ đến nô gia. Trước tiên hỏi ra chỗ sổ sách.”
Quang hoa trong mắt Lục Hạ Tẩu dần tản đi, cười ha ha một tiếng: “Chậm rồi...... Ta đây đã sắp chết......”
Dương Liên Hoa tự biết là thật, vừa rồi hắn ra tay thẳng vào yếu hại, ắt phải một kích mất mạng. Tâm mạch hắn đã đứt, không còn đầy một hơi.
Ánh mắt Lục Hạ Tẩu tan rã, khóe miệng nở nụ cười xem thường.
“Lão thất phu...... Cái ngươi gọi là lý tưởng...... Chẳng qua là mong muốn đơn phương của ngươi...... Ngươi vốn chỉ là ...... Lão phong...... Tử......”
Nói đến chữ tử, lão nhân dùng sức đạp xuống một cước, không biết đạp vỡ cái gì, trong phòng tung bay mùi huyết tinh sền sệt. Dương Liên Hoa không khỏi che mũi, khinh bỉ lui lại.
Nhưng bởi vì nói đến chữ ‘Tử’, Tử đại nhân không khỏi giật mình, lại chợt nghe thấy —— không biết là con mắt hay là cái gì của Lục Hạ Tẩu bị giẫm nát, sợ đến kêu a một tiếng!
“Có người!”
Lão nhân quay người nhìn lại, quát: “Ai!”
Tử đại nhân bốn mắt nhìn nhau với lão nhân, đều thấy được mặt của đối phương.
Lão nhân lập tức rất khẩn trương quát: “Dừng lại!”
Tử đại nhân cũng biết là giây phút liều mạng, vội vàng nhảy lên phá cửa sổ ra. Có bảy tám người đứng ở cửa phòng trọ, là tráng hán mặc trang phục võ sĩ. Bội đao bên hông, đằng đằng sát khí. Thấy trong phòng có người phá cửa sổ ra, đều ngẩn ngơ.
Tử đại nhân biết không thể là đối thủ, vận khí lực toàn thân liều mạng đâm vào, phá vỡ tường mỏng của căn phòng bên cạnh. Hắn trời sinh thần lực, trong lúc nguy cấp càng cưỡng bức ra mười hai phần lực đạo. Đâm vào căn phòng bên cạnh, lại đẩy cửa sổ nhảy từ lầu hai xuống đường cái.
Lúc này, một tiếng: “Đó là gian tế, nhanh bắt lại.” của Dương Liên Hoa mới truyền ra. Nhưng Tử đại nhân cướp ngựa trên đường rời đi, bọn hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không truy đuổi được.
Ta nghe được trầm mặc hồi lâu.
Lục Hạ Tẩu...... Chính là huynh đệ của Lục Thượng Phi.
Từ lúc đầu, ta đã cảm thấy anh em nhà họ Lục như oan đại đầu bị người dùng để gánh trách nhiệm. Bây giờ nghe được, nếu Lục Hạ Tẩu bán quan vơ vét của cải theo lão nhân kia phân phó, nói không chừng việc làm ăn của Lục Thượng Phi cũng ỷ vào quyền lực của lão nhân. Lão nhân nói hắn cần nhiều tiền tài để hoàn thành lý tưởng gì đó. Phi Vân đường, không chừng chính là một sản nghiệp trong đó.
Tao ngộ của Tử đại nhân, lại có thể gặp được hắc thủ phía sau màn ta muốn tra.
“Dương đại nhân, mời tới bên này.”
Đột nhiên nghe được tiếng người nói chuyện ngoài cửa, ta ấn miệng Tử đại nhân, ra hiệu im lặng.
Tòa nhà này thật được hoan nghênh a. Sao lại có người đến.
Nhưng người bên ngoài ta mật thiết chú ý, dường như không phát hiện chúng ta ở đây. Thoáng cái ta chú ý tới câu ‘Dương đại nhân’, nhớ tới cao thủ quỷ dị Dương Liên Hoa Tử đại nhân từng nói.
Một âm thanh giả giọng, bắt chước phụ nhân, nhưng vừa nghe đã biết là tiếng của nam nhân truyền đến. Hắn không hạ giọng, cho nên Tử đại nhân cũng nghe được.
“Tòa nhà này thật bẩn. Lục Thượng Phi, ngươi nên thu dọn.”
Con mắt của Tử đại nhân và ta đột nhiên trừng lớn, thật sự...... Trùng hợp như vậy sao.
Người muốn tìm, thoáng cái đưa tới cửa.
Bình thường Tử đại nhân tại nhà ông ngoại ở Lạc Dương, nửa năm hồi kinh thăm phụ mẫu thân. Dường như nhà mẫu thân hắn là đại phú hào rất có tiền. Trong nhà cẩm y ngọc thực, người hầu như mây, cho nên cuộc sống ở Lạc Dương còn tốt hơn trong hoàng cung.
Lần này trở về thăm người thân, đúng lúc kinh thành gặp Tranh vương biến thiên tạo phản, thế là ở kinh thành lâu hơn một chút. Sau đó, lại là đại tỷ hắn trở về từ nhà chồng (chẳng khác gì nửa cái nhà ta...... ), nhị tỷ phải lập gia đình (đối tượng là ta...... ), cho nên vẫn chưa đoàn tụ với hoàng thượng bao lâu, vẫn ở lại.
Tử đại nhân ở lâu trong cung, tĩnh cực tư động, bèn mỗi ngày xuất cung du ngoạn. Thân vương trưởng thành đã không thích hợp đi lại trong cung đình, nhưng Tử đại nhân còn quá nhỏ tuổi, bình thường lại ở lâu ngoài cung. Cho nên xuất cung nhập cung, thông hành không trở ngại. Kim Lăng lớn như thế, chỗ chơi cũng nhiều, mấy ngày đó hắn chơi vui đến quên cả trời đất, cơ hồ đêm ở ngoài cung.
Nhưng có một ngày, hắn ăn cơm ở một tửu lâu trong thành, lại thấy được một màn quỷ dị cực kỳ khủng bố.
Hôm đó Tử đại nhân bày yến một mình, xa xỉ gọi hơn mười món ăn. Còn học người lớn gọi hai bầu rượu. Chỉ bất đắc dĩ còn nhỏ tửu lượng kém, uống một chén đã say khướt, gần như sắp nằm vật xuống. Nhưng Tử đại nhân không hổ là hoàng tử long duệ, vậy mà không chịu thua uống thêm nửa ấm. Thế là bi kịch nôn ra đầy đất...... Nhưng Tử đại nhân phẩm đức tốt đẹp, không muốn thêm phiền toái cho người ta, tận lực chịu đựng men say sắp làm hắn ngã ngửa, vào nhà xí mới ói lên ói xuống. Lúc quay về lại chóng mặt không tìm được đường, không biết mình ở phương nào, tùy tiện tìm gian phòng đẩy cửa đi vào, không nhịn được men say xông lên đầu, tìm xó xỉnh ngồi xuống ngủ ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy không biết mấy giờ rồi, vừa định đứng lên, lại phát hiện trong phòng có người nói chuyện.
Thì ra mình xông vào phòng trống người khác đặt trước, còn ngủ ở đây. Tử đại nhân lòng dạ rộng rãi, muốn mở miệng nói một tiếng thật có lỗi, chợt nghe một nam tử nói.
“May mà hai vị đại nhân thu lưu. Hiện giờ Lục mỗ đã mất quan bãi chức, ăn bữa hôm lo bữa mai, mật thám Quân Vương trắc đang truy tra thời khắc. Nếu Dương tiên sinh không sớm chuẩn bị, sợ rằng Lục Hạ Tẩu trốn không qua đêm nay.”
Nghe được Tử đại nhân cả kinh trong lòng. Tuy hắn còn nhỏ tuổi, cũng không phải trẻ người non dạ. Vẫn nghe danh tự Quân Vương trắc. Người bị Quân Vương trắc truy tra, còn là quan viên, có thể là người tốt lành gì? Không tự chủ che miệng lại, sợ mình không cẩn thận tạo ra động tĩnh.
“Không cần nhiều lời.”
Một âm thanh già nua và trầm ổn vang lên trong phòng: “Lục đại nhân, những năm gần đây ngươi quản lý các loại công việc quyên quan hiếu kính ở Kim Lăng thậm chí Giang Nam cho lão phu, cống hiến quá lớn, lão phu há có thể không cứu.”
Nam tử gọi là Lục Hạ Tẩu cảm kích nói: “Vậy thì thật cảm ơn lão đại nhân. Để tránh bị bại lộ, liên lụy hai vị đại nhân, Lục mỗ thật không nên lộ diện nữa. Còn phải phiền hai vị sắp xếp để gặp lại gia huynh một lần, Lục mỗ đi xa tha phương từ đây, trong vòng tám năm mười năm không quay lại Trung Nguyên.”
“Tám năm mười năm? Thế này vẫn hơi ít.”
Người nói là một nam tử có giọng chói tai, ngữ khí diêm dúa. Tuy hầu âm mảnh mai, nhưng rõ ràng là nam tử chi thân, ngữ khí lại bắt chước phụ nhân, lọt vào tai khiến người không rét mà run.
“Nô gia là người Bắc Cương, không biết quy củ của Trung Nguyên các ngươi, nhưng nếu việc này phát sinh ở Bắc Cương chúng ta, người phạm tội chết đi còn tính là nhẹ, giày vò trước khi chết mới làm người sợ hãi. Dương Liên Hoa ta là nam tử hùng dũng oai vệ, nghĩ lại cũng thấy sợ. Lục Hạ Tẩu, ngươi bán quan vơ vét của cải, bây giờ bị người vạch trần, tưởng rằng đợt phong ba này chỉ vài năm sao?”
“Vậy không biết hai mươi năm, thì thế nào?”
Lúc này, Dương Liên Hoa giọng điệu diêm dúa cứ cười lạnh không nói.
“Nhưng Lục mỗ có thê tử huynh trưởng ở đây......”
Lục Hạ Tẩu do dự một lát, nhịn đau dứt khoát nói: “Mà thôi, đã là như thế, Lục mỗ chỉ xin gặp lại huynh trưởng vợ con một lần, từ đây không còn bước vào Trung Thổ.”
Có lẽ đã là nhịn đau làm ra nhượng bộ lớn nhất, nhưng không thể xúc động hai người chút nào.
Lão nhân kia chợt cười một tiếng: “Lục đại nhân, lão phu đoạt ngươi từ trong tay Quân Vương trắc. Cũng không phải vì ngày nào đó, ngươi sẽ họa thủy đông dẫn, lại mang phiền toái tới trước mặt lão phu.”
Lục Hạ Tẩu nghe ra không bình thường, hoảng sợ nói: “Lão đại nhân! Ngài, vì sao ngài nói như thế. Số tiền đó, một xu ta cũng không lấy, nộp tất cả lên cho ngài. Những năm gần đây làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm cho ngài, sao ngài có thể......”
“Hạ Tẩu, đừng bảo là trái với lương tâm. Đây là cần thiết.”
Lão nhân chậm rãi cười nói: “Quốc gia này ngã bệnh, lão phu mở mắt thấy, cảnh hoàng tàn khắp nơi. Lão phu muốn cải thiện hoàn cảnh này, cần nhiều tiền tài, nhưng do thân phận hạn chế, lão phu chỉ có thể lệnh bọn thủ hạ đi làm. Ngươi không phải người thứ nhất kiếm tiền cho lão phu, cũng không phải người cuối cùng. Ngươi nên cảm thấy quang vinh, tuy hôm nay ngươi chết, lại là năng thần được lão phu ghi tạc ở trang đầu Công Danh bộ của ‘Thiên Tử giám’ a.”
Hình như Lục Hạ Tẩu đã nghe bài tự phát biểu say sưa này quá nhiều, cũng không để ý. Nhưng nghe đến lão nhân ngay thẳng nói ra hai chữ ‘Chết’, Lục Hạ Tẩu run rẩy từ đáy lòng, hoảng sợ nói: “Chết cái gì, Lục mỗ còn sống rất tốt!”
“Ha ha ha ha, Lục đại nhân lăn lộn quan trường nhiều năm, còn không thông suốt bằng người hành tẩu giang hồ như nô gia. Mười năm, hai mươi năm thậm chí trăm năm, bí mật, chỉ người chết mới giữ được.”
Lúc này Lục Hạ Tẩu mới hiểu được dụng ý của đối phương, quay người muốn đi.
Tử đại nhân núp trong bóng tối chỉ có thể thấy chân ba người và mặt đất, ngoài ra không nhìn thấy động tác.
Chỉ nghe nam tử giọng điệu diêm dúa kia cười lạnh một tiếng, Tử đại nhân cũng không nghe thấy âm thanh động thủ gì, đã mơ hồ thấy một bóng người ngã trên mặt đất. Thảm trải sàn dần bị huyết tương đen nhánh cuồn cuộn chảy ra nhuộm thành ám sắc. Con mắt Lục Hạ Tẩu vẫn mở ra, nhưng dần dần không còn hít thở, hiển nhiên cách cái chết không xa.
Tử đại nhân không biết vì sao Lục Hạ Tẩu bị giết, nhưng rõ ràng ba người này cùng một đám, lại nhấc tay tàn sát đồng bọn, không lưu tình chút nào, bị kinh ngạc đến ngây người.
Ta thì đang lặng lẽ suy đoán võ công của Dương Liên Hoa.
Kĩ năng giết người vô thanh vô tức loại này, chắc chuyên luyện để ám sát. Hơn nữa một chiêu giết người, tiếng kêu thảm của đối phương còn có tiếng đánh lên người đều không phát ra, nếu trên tay không có đồ sắt sắc bén, thì là nội công mạnh mẽ. Nghe Tử đại nhân nói trong tay hắn không có binh khí, như thế võ công của người này chuyên đi con đường nham hiểm tiểu xảo, am hiểu cận thân triền đấu, tuyệt sẽ không kéo dài khoảng cách với người ta. Nhưng nội lực lại mạnh đến đủ để im lặng giết người, là cao thủ võ công hiểm hiếm, nội ngoại kiêm tu.
Lục Hạ Tẩu cách cái chết không xa, đứt quãng nói: “Lão, lão thất phu...... Hôm nay..... Ngươi....... Giết ta, ta quyết không thể để ngươi sống thoải mái...... Những năm này ta vơ vét của cải cho ngươi...... Đều, đều ghi vào sổ sách...... Hôm nay ta chết đi...... Ngươi cũng sắp xong......”
Hình như lão nhân và Dương Liên Hoa đều ngẩn ngơ, không ngờ người đàng hoàng này còn lưu lại thủ đoạn, đến chết mới lộ ra.
Lão nhân nổi giận giẫm một cước lên mặt Lục Hạ Tẩu, mắng: “Lòng lang dạ thú! Ngươi mơ tưởng có tư cách tiến vào sổ ghi công của lão phu. Nói! Ngươi để sổ sách kia ở đâu!”
“A, ha ha, ai quan tâm...... Sổ ghi công danh của ngươi...... Mấy năm nay ta nghe ngươi...... Nói những lời này...... Sớm đã ngán...... Chết cũng không tệ...... Tối thiểu trước khi chết...... Ta có thể mắng ngươi một trận...... Xem lão thất phu nhà ngươi hốt hoảng......”
Dương Liên Hoa kéo lão nhân muốn bổ sung một cước, trầm mặt nói: “Chớ có xung động, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Trên người ngươi quá nhiều bí mật, nhổ củ cải dính bùn, tất phải liên luỵ đến nô gia. Trước tiên hỏi ra chỗ sổ sách.”
Quang hoa trong mắt Lục Hạ Tẩu dần tản đi, cười ha ha một tiếng: “Chậm rồi...... Ta đây đã sắp chết......”
Dương Liên Hoa tự biết là thật, vừa rồi hắn ra tay thẳng vào yếu hại, ắt phải một kích mất mạng. Tâm mạch hắn đã đứt, không còn đầy một hơi.
Ánh mắt Lục Hạ Tẩu tan rã, khóe miệng nở nụ cười xem thường.
“Lão thất phu...... Cái ngươi gọi là lý tưởng...... Chẳng qua là mong muốn đơn phương của ngươi...... Ngươi vốn chỉ là ...... Lão phong...... Tử......”
Nói đến chữ tử, lão nhân dùng sức đạp xuống một cước, không biết đạp vỡ cái gì, trong phòng tung bay mùi huyết tinh sền sệt. Dương Liên Hoa không khỏi che mũi, khinh bỉ lui lại.
Nhưng bởi vì nói đến chữ ‘Tử’, Tử đại nhân không khỏi giật mình, lại chợt nghe thấy —— không biết là con mắt hay là cái gì của Lục Hạ Tẩu bị giẫm nát, sợ đến kêu a một tiếng!
“Có người!”
Lão nhân quay người nhìn lại, quát: “Ai!”
Tử đại nhân bốn mắt nhìn nhau với lão nhân, đều thấy được mặt của đối phương.
Lão nhân lập tức rất khẩn trương quát: “Dừng lại!”
Tử đại nhân cũng biết là giây phút liều mạng, vội vàng nhảy lên phá cửa sổ ra. Có bảy tám người đứng ở cửa phòng trọ, là tráng hán mặc trang phục võ sĩ. Bội đao bên hông, đằng đằng sát khí. Thấy trong phòng có người phá cửa sổ ra, đều ngẩn ngơ.
Tử đại nhân biết không thể là đối thủ, vận khí lực toàn thân liều mạng đâm vào, phá vỡ tường mỏng của căn phòng bên cạnh. Hắn trời sinh thần lực, trong lúc nguy cấp càng cưỡng bức ra mười hai phần lực đạo. Đâm vào căn phòng bên cạnh, lại đẩy cửa sổ nhảy từ lầu hai xuống đường cái.
Lúc này, một tiếng: “Đó là gian tế, nhanh bắt lại.” của Dương Liên Hoa mới truyền ra. Nhưng Tử đại nhân cướp ngựa trên đường rời đi, bọn hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không truy đuổi được.
Ta nghe được trầm mặc hồi lâu.
Lục Hạ Tẩu...... Chính là huynh đệ của Lục Thượng Phi.
Từ lúc đầu, ta đã cảm thấy anh em nhà họ Lục như oan đại đầu bị người dùng để gánh trách nhiệm. Bây giờ nghe được, nếu Lục Hạ Tẩu bán quan vơ vét của cải theo lão nhân kia phân phó, nói không chừng việc làm ăn của Lục Thượng Phi cũng ỷ vào quyền lực của lão nhân. Lão nhân nói hắn cần nhiều tiền tài để hoàn thành lý tưởng gì đó. Phi Vân đường, không chừng chính là một sản nghiệp trong đó.
Tao ngộ của Tử đại nhân, lại có thể gặp được hắc thủ phía sau màn ta muốn tra.
“Dương đại nhân, mời tới bên này.”
Đột nhiên nghe được tiếng người nói chuyện ngoài cửa, ta ấn miệng Tử đại nhân, ra hiệu im lặng.
Tòa nhà này thật được hoan nghênh a. Sao lại có người đến.
Nhưng người bên ngoài ta mật thiết chú ý, dường như không phát hiện chúng ta ở đây. Thoáng cái ta chú ý tới câu ‘Dương đại nhân’, nhớ tới cao thủ quỷ dị Dương Liên Hoa Tử đại nhân từng nói.
Một âm thanh giả giọng, bắt chước phụ nhân, nhưng vừa nghe đã biết là tiếng của nam nhân truyền đến. Hắn không hạ giọng, cho nên Tử đại nhân cũng nghe được.
“Tòa nhà này thật bẩn. Lục Thượng Phi, ngươi nên thu dọn.”
Con mắt của Tử đại nhân và ta đột nhiên trừng lớn, thật sự...... Trùng hợp như vậy sao.
Người muốn tìm, thoáng cái đưa tới cửa.