[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 345 : Vợ chồng ra trận · Phượng Tử khiêm tốn
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Lục Thượng Phi cười nói: “Từ khi tiểu nhân mua nơi này đến nay, chưa từng được ở, tạm làm chỗ nghỉ ngơi. Ngài biết, dân cư phía sau đây đều là ngụy trang của Phi Vân đường, không phải thật. Trong lúc vội vã, muốn tìm một chỗ đặt chân, cũng chỉ có thể là nơi này. Xin ngài yên tâm, tiểu nhân đã sai người tìm chỗ khác. Nghỉ ngơi ở đây một lát, Lục mỗ sẽ bày tiếp phong yến cho ngài.”
Dứt lời đoàn người đều vào phòng. Tòa nhà này, nói lớn thì không lớn, nhưng ở hậu viện bên này thì không cần phải lo sẽ bị người trong phòng phát hiện.
Ta nhìn vào cái động chọc ở cửa sau, nhìn người bên trong một vòng.
Một tiện nhân diêm dúa ước chừng trên dưới ba mươi, mặc một bộ quần áo hồng phấn Long Tại Thiên thích mặc. Chẳng qua kiểu dáng nương pháo hơn, đi đứng nghênh phong bãi liễu, lúc nói chuyện tay xếp thành hoa lan, cẩu thả ngồi chính giữa. Dưới tay chính là một nam tử trung niên đại khái hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo cân đối, ánh mắt khá thông minh tỉ mỉ, chính là ánh mắt đặc thù của thương nhân.
Hai người này chắc là Dương Liên Hoa và Lục Thượng Phi.
Lục Thượng Phi cười làm lành nói: “Dương đại nhân, nhiều ngày không thấy ngài tự mình đến Phi Vân đường, còn tưởng ngài đã quên mất các huynh đệ. Nhưng không biết vì sao đột nhiên gọi ta cùng về? Tiểu nhân còn có cửa hàng ở kinh thành, không phải lúc trở về.”
Tiện nhân diêm dúa lắc đầu, tóc văng ra, mùi thơm nồng ngấy tung bay, nồng không tưởng nổi, gần như hôi.
“Còn không phải đại nhân của các ngươi. Hắn muốn nô gia động thủ sớm, bảo nô gia chọn lựa cao thủ cùng hắn, còn nói rõ nhất định phải là cao thủ, quyết không thể có hạng xoàng trong đó. Ta nhổ vào, thật kiêu ngạo.”
Ta nghĩ chắc là nói đến lão nhân Tử đại nhân cho ta biết.
Tiện nhân diêm dúa tiếp tục nói: “Phi Vân đường có một phần của ngươi, vì sao nô gia không gọi ngươi trở về. Bây giờ đi đi, dù sao cũng là đại nhân nhà ngươi muốn dùng người. Lát nữa ngươi đi Thiên bàn với Thỏ Yêu, chọn ba hảo thủ võ công mạnh nhất cho hắn. Nói là nô gia tự mình chọn lựa là được.”
Lục Thượng Phi vâng vâng dạ dạ, nào dám nói một chữ không.
Tiện nhân diêm dúa lại nói: “Đúng rồi, những vật hoàng cung vận tới để ở đâu?”
Nghe đến đó ta căng thẳng trong lòng, hoàng cung vận tới, chẳng lẽ là những tang vật kia?
“Đều ở chỗ cũ.” Lục Thượng Phi nhìn thoáng qua thủ hạ của tiện nhân diêm dúa, Dương Liên Hoa ra hiệu không ngại, hắn tiếp tục nói: “Nhưng những thứ này đều là bảo vật trong cung. Huyện Ngũ Hoa quá gần Kim Lăng, dễ lộ phong thanh. Tuy Phi Vân đường có vô số phú hào, nhưng muốn tìm được người nuốt trôi nhiều hàng cấm như vậy, vẫn còn hơi khó. Tiểu nhân sẽ ra sức tìm kiếm, nhất định làm thỏa đáng trước năm mới.”
Đúng là đám đồ vật từ hoàng cung tới a! Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, có được không tốn chút công phu a! Chỗ cũ ở đâu?
Tiện nhân diêm dúa cười lạnh nói: “Này, ngươi thật hăng hái, tiền này nô gia không được chia, ra sức như vậy để kiếm niềm vui của ai?”
Nói cho Lục Thượng Phi hổ thẹn cúi đầu, Dương Liên Hoa tiếp tục nói: “Nếu đồ vật vẫn còn, thì cho nô gia nhìn qua.”
Đây là muốn nhạn qua nhổ lông a. Bởi vì không được chia tiền bán đi, cho nên kiểu gì cũng phải lấy đi mấy món a? Kỳ thực tính nết của tiện nhân diêm dúa này không khác gì sơn tặc a.
Lục Thượng Phi không dám cãi lại, đành phải nói: “Đồ vật trong mật thất ở Phi Vân đường. Phải đợi luận võ hôm nay kết thúc mới có thể lấy ra. Đêm nay tiểu nhân dẫn ngài đi xem.”
Ta nghe được vểnh tai lên, mặt mày hớn hở.
Lần này tốt lắm. Biết đồ vật ở đâu, lát nữa đi lấy về, đầy đủ thì trở lại kinh thành!
Dương Liên Hoa cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời của Lục Thượng Phi, lại hỏi tình hình kinh doanh gần đây của Phi Vân đường. Hình như Thỏ Yêu là người của hắn, cho nên hình như hắn rất rõ ràng tình trạng Phi Vân đường. Chỉ là Lục Thượng Phi phụ trách quản lý tiền tài ra vào, bởi vậy phần lớn hỏi thăm về mặt tiền tài.
Lục Thượng Phi nói một lát, thấy Dương Liên Hoa hết sức hài lòng, đột nhiên hỏi: “Dương đại nhân, không biết bây giờ nhị đệ ta ở đâu? Sau khi hắn bị triều đình miễn chức, nghe nói là đại nhân và ngài thu lưu hắn. Hắn còn tốt chứ?”
Dương Liên Hoa bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói: “Người chạy nạn, còn tốt với không tốt cái gì. Ngươi muốn gặp hắn thì đi gặp, chẳng qua nô gia nói rõ trước, hắn đã thành khâm phạm, ngươi muốn gặp hắn cũng không dễ.”
Lục Thượng Phi nhìn nhan nhìn sắc, dường như cảm thấy ngữ khí Dương Liên Hoa khác thường, đột nhiên thạch phá thiên kinh nói: “Dương đại nhân, không phải nhị đệ ta đã chết chứ!”
Sắc mặt tiện nhân diêm dúa không khỏi biến đổi, Lục Thượng Phi không bỏ qua nét mặt hắn: “Ta muốn gặp nhị đệ, các ngươi cứ nói tránh không cho. Chẳng lẽ thật......”
Dương Liên Hoa nói: “Nói hươu nói vượn. Ngươi nghe được từ đâu?” Trong mắt hiện lên sát cơ.
Ta nghe được lắc đầu từ đáy lòng. Nếu ngươi đã nhìn ra điểm ấy, sao phải nói ra, để nương nương khang này nổi lòng cảnh giác, chỉ sợ sẽ không lưu ngươi lại quá lâu a.
Sau đó hai người cãi cọ một lát về tung tích của Lục Hạ Tẩu, nếu biết tung tích của tang vật, ta cũng không quá hứng thú với bọn hắn. Thế là quay người muốn đi, lại bị Tử đại nhân ngăn cản.
Tử đại nhân không nghe được đối thoại bên trong, vóc dáng lại không đủ thấy cửa sổ, đành phải ôm ta, một mực cầu khẩn nói cho hắn biết nhìn thấy cái gì.
“Tóm lại là chút chuyện chỉ người lớn mới biết, ngươi chớ quấy rầy.”
“Vì sao a! Vậy rốt cuộc ngươi có thu ta làm đồ đệ không a!”
Ta không để ý tới hắn, trái lại nhìn thoáng qua hậu viện, trên mặt đất còn chồng chất vợ chồng Hồ thị và mấy tay chân Phi Vân đường vừa đánh bại, thế này vẫn không ổn lắm. Cho dù ta có thể mang theo Tử đại nhân chạy trốn. Vạn nhất lát nữa bọn hắn đi ra nhìn thấy cái hang này và người trên mặt đất, vẫn sẽ sinh nghi. Bạch tổng quản còn ở bên dưới.
Ta rơi vào đường cùng, nhẹ nhàng bỏ mấy gia hỏa té xỉu này vào nhà kho, sau đó cũng kéo Tử đại nhân vào.
Tử đại nhân không rõ ràng cho lắm, chỉ quấn lấy ta hỏi: “Được không mà, được không mà!”
“Đương nhiên không được.”
“Vì sao!”
Ta chuyên tâm khống chế, năm sợi Thiên Chu Ti thò ra từ trong tay áo, bay ra quấn lên gạch đá trên mặt đất, lại kéo đến chỗ bị hư hao, nhẹ nhàng xây lại.
“Bởi vì ta rất yếu a......”
Tiếp theo không ngừng lặp lại hoạt động, chỉ là hai tay vận hành càng lúc càng nhanh, đến lúc sau ném tơ đi là có thể chuẩn xác chồng lên một viên gạch. Khôi phục bức tường thành sáu bảy phần nguyên bản không tốn quá lâu. Nhưng dù sao không phải chuyên nghiệp, cũng không có nhân công và vật liệu, bất kể thế nào không xử lý được vết rách trên tường.
Ta tu bổ xong bức tường, ngăn chặn khả năng sẽ bị phát hiện, tiếp tục nói: “Cũng bởi vì ta yếu, cho nên...... Ta không thể giúp ngươi.”
Tử đại nhân cả giận: “Ta đã thấy ngươi sửa tường rồi! ! Không nên gạt ta! Vì sao ngươi không chịu giúp ta a. Không phải ngươi là Lục Phiến môn sao?
Nếu tra rõ tình tiết vụ án, ở lâu vô ích, ta đeo mặt nạ kéo Tử đại nhân đi xuống dưới tìm Bạch tổng quản.
“Trái lại ta muốn hỏi, vì sao ngươi sợ như vậy?” Ta nghi ngờ nói: “Ngươi vừa nói gặp lão nhân kia ở ngoài cung. Vì sao lại nói sợ bị hắn giết chết trong cung?”
“Bởi vì ta lại gặp hắn trong cung.” Tử đại nhân nhíu chặt lông mày, dường như hồi tưởng lại vẫn còn sợ hãi, “Ngày đó ta từng đối mặt với hắn, nhưng ánh sáng trong phòng quá mờ nên không thấy rõ lắm. Nhưng ta nhớ ánh mắt hắn, vừa âm trầm vừa ác độc...... Hôm qua ta thấy bách quan vào triều trong cung, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đó.”
Hai người chúng ta men theo con đường hôm qua, đi vào võ trường trong lòng đất của Phi Vân đường. Chẳng qua đi ra thì ở lôi đài Địa bàn, Bạch tổng quản ở một Thiên bàn khác.
“Cảm nhận?” Ta nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói, ngươi không biết người kia là ai?”
“Đương nhiên a. Ta không nhớ rõ tướng mạo hắn, hơn nữa ta vừa phát giác ánh mắt đó, lúc nhìn qua thì phát hiện người kia không còn...... Nhưng ta khẳng định hắn trốn trong các đại thần, sư phụ suy nghĩ một chút đi, nếu Lục đại nhân kia làm việc cho hắn, khẳng định hắn không phải người bình thường. Hơn nữa chắc là hắn nhận ra ta.”
“Đừng gọi ta là sư phụ.” Ta nhìn xung quanh một vòng, “Ở đây gọi ta là cha.”
Tử đại nhân ‘A’ một tiếng, không quá vui lòng lầu bầu: “Cha ta đẹp trai hơn ngươi nhiều......”
Này này này! Rốt cuộc ngươi có ý bái sư không a! Hơn nữa so hoàng thượng cha ngươi với ta vốn không công bằng a! Cha ngươi đẹp trai là bởi vì mẹ hắn rất xinh đẹp a! Lão bà hoàng đế cưới đều đẹp rối tinh rối mù, cho nên con cái sinh ra đều không kém được. Cũng bởi vì như vậy, hoàng tộc các ngươi mới xinh đẹp a! !
“Sư phụ...... Cha, ngươi giúp ta đi. Nếu ta tiếp tục ở trong cung, nhất định sẽ bị lão đầu tử kia giết chết. Ánh mắt hắn nhìn ta như thợ săn gặp được con mồi, ta nhất định sẽ bị ‘Phập’ một tiễn bắn trúng, sau đó ‘Ào’ thổ huyết, cuối cùng “Bịch” ngã xuống đất, ‘Hu hu hu’ rồi chết đi!”
Mẹ, kiểu chết quá thô bạo a!
Vì sao ngươi có thể bị người một tiễn bắn chết trong hoàng cung a! Bình thường không phải là âm mưu hãm hại hạ độc sao! Hơn nữa thanh từ mô phỏng còn rất hình tượng, vì sao lúc chết đi lại biến thành tiếng khóc a!
“Bởi vì người chết rất bi thương a! Nhất định sẽ khóc a!”
Tử đại nhân nghiêm túc nói: “Xin ngươi thu ta làm đồ đệ, dạy ta võ công đi. Như vậy ta mới có thể đánh bại tên xấu xa kia.”
“Đánh bại hắn......” Ta do dự nói: “Ngươi...... Không sợ sao?”
“Sợ thì rất sợ...... Nhưng...... Ta là hoàng tử a.” Tử đại nhân nháy nháy con mắt, dường như đang nói ‘Ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu’, “Tương lai ta cũng phải phong vương. Có đất phong của mình, thống lĩnh bách tính một phương. Nếu ngay cả loại bại hoại này cũng sợ, chẳng phải quá mất mặt sao?”
Đây trái lại là một hoàng tử tâm địa thiện lương, còn có dũng cảm a.
Không phải ta muốn nói, vì sao giáo dục của hoàng gia này kỳ quái như thế. Tĩnh An và Tranh vương giữ lại bên người dạy dỗ, kết quả thành hai đứa...... Mà Hồng Trang điện hạ và Tử đại nhân thả ra bên ngoài dạy dỗ, trái lại là một dòng nước trong. Ta đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ hoàng thượng có mệnh cách ‘Không biết dạy con’ gì đó, có nên tìm người bói toán cho hắn không. Nếu không ta hẹn thái sư phụ cho hắn a.
“Ngươi nói vậy cũng đúng, nhưng vì sao ngươi không nói với hoàng thượng. Có hắn viện thủ, ngươi đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.”
“Vô dụng.” Tử đại nhân cúi đầu: “Phụ hoàng không thích ta......”
“Hoàng thượng không thích ngươi?”
Thế này thật là kỳ quái a. Theo cá tính ba ba ngốc của hoàng thượng, cho dù có tiên đoán Lục Long Tỏa Quốc, hắn vẫn quan tâm đến nhi nữ. Nếu không cũng không bỏ qua đại tội mưu phản của Tranh vương. Sao chỉ có Tử đại nhân như thế. Hơn nữa Tử đại nhân mắt ngọc mày ngài, ngọc tuyết khả ái. Người lại không kiêu ngạo, ở cái tuổi này mà nói, cũng coi như dũng cảm bình tĩnh. Ta không nhìn ra được vì sao hoàng thượng không thích Tử đại nhân a. Tử đại nhân rõ ràng rất ảm đạm: “Bởi vì, hình như trước khi ta sinh ra...... Mẹ ta, nàng......”
“Chờ đã, nếu không muốn nói thì đừng nói.”
Vì sao ta cảm thấy lần này sẽ hỏi ra tin tức lớn, cho nên vẫn đè xuống, đừng nghe phải nội tình gì đó trong cung, rước họa vào thân. Bây giờ phiền phức của ta đã đủ nhiều rồi. Một tháng không đi Đông Pha lâu được hai lần, mỗi lần đều không ăn được chân giò, oan chết ta.
Nhưng dường như Tử đại nhân không hiểu ý ta, cho rằng ta thấy hắn không có thành ý bái sư, đột nhiên hạ quyết tâm: “Ta nói! Nhưng ngươi phải thu ta làm đồ đệ.”
Tiếp theo cũng không đợi ta phản đối, Tử đại nhân cắn răng nói: “Chuyện này chỉ có lão thái giám trong cung mới biết, cũng là ta nghe được...... Nghe nói phụ hoàng không thích ta, là bởi vì rất lâu trước đây, trước khi mẹ ta gả cho phụ hoàng, đã từng bị người bắt đi. Về sau lại được người đưa trở về, không bao lâu sau thì mang thai...... Cho nên bọn hắn nói ta có thể không phải nhi tử của phụ hoàng.”
“Mẹ ngươi gặp phải chuyện này?” Ta thấp giọng nói: “Phi tử của hoàng thượng bị bắt đi, nên chấn động thiên hạ a. Vì sao ta không có ấn tượng a.”
“Đó là chuyện mười bốn năm trước, phát sinh ở Yên Kinh...... Ta cũng không rõ ràng, khi đó ta chưa ra đời.”
Thì ra là thế, mười bốn năm trước ở Yên Kinh a. Này, chờ đã, sao cảm thấy rất quen thuộc.
Cũng là mười bốn năm trước, cũng là Yên Kinh, cũng muốn gả cho hoàng thượng......
“...... Mẹ ngươi...... Là đại tiểu thư của Phượng gia Lạc Dương, Phượng Hoàng?”
Dứt lời đoàn người đều vào phòng. Tòa nhà này, nói lớn thì không lớn, nhưng ở hậu viện bên này thì không cần phải lo sẽ bị người trong phòng phát hiện.
Ta nhìn vào cái động chọc ở cửa sau, nhìn người bên trong một vòng.
Một tiện nhân diêm dúa ước chừng trên dưới ba mươi, mặc một bộ quần áo hồng phấn Long Tại Thiên thích mặc. Chẳng qua kiểu dáng nương pháo hơn, đi đứng nghênh phong bãi liễu, lúc nói chuyện tay xếp thành hoa lan, cẩu thả ngồi chính giữa. Dưới tay chính là một nam tử trung niên đại khái hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo cân đối, ánh mắt khá thông minh tỉ mỉ, chính là ánh mắt đặc thù của thương nhân.
Hai người này chắc là Dương Liên Hoa và Lục Thượng Phi.
Lục Thượng Phi cười làm lành nói: “Dương đại nhân, nhiều ngày không thấy ngài tự mình đến Phi Vân đường, còn tưởng ngài đã quên mất các huynh đệ. Nhưng không biết vì sao đột nhiên gọi ta cùng về? Tiểu nhân còn có cửa hàng ở kinh thành, không phải lúc trở về.”
Tiện nhân diêm dúa lắc đầu, tóc văng ra, mùi thơm nồng ngấy tung bay, nồng không tưởng nổi, gần như hôi.
“Còn không phải đại nhân của các ngươi. Hắn muốn nô gia động thủ sớm, bảo nô gia chọn lựa cao thủ cùng hắn, còn nói rõ nhất định phải là cao thủ, quyết không thể có hạng xoàng trong đó. Ta nhổ vào, thật kiêu ngạo.”
Ta nghĩ chắc là nói đến lão nhân Tử đại nhân cho ta biết.
Tiện nhân diêm dúa tiếp tục nói: “Phi Vân đường có một phần của ngươi, vì sao nô gia không gọi ngươi trở về. Bây giờ đi đi, dù sao cũng là đại nhân nhà ngươi muốn dùng người. Lát nữa ngươi đi Thiên bàn với Thỏ Yêu, chọn ba hảo thủ võ công mạnh nhất cho hắn. Nói là nô gia tự mình chọn lựa là được.”
Lục Thượng Phi vâng vâng dạ dạ, nào dám nói một chữ không.
Tiện nhân diêm dúa lại nói: “Đúng rồi, những vật hoàng cung vận tới để ở đâu?”
Nghe đến đó ta căng thẳng trong lòng, hoàng cung vận tới, chẳng lẽ là những tang vật kia?
“Đều ở chỗ cũ.” Lục Thượng Phi nhìn thoáng qua thủ hạ của tiện nhân diêm dúa, Dương Liên Hoa ra hiệu không ngại, hắn tiếp tục nói: “Nhưng những thứ này đều là bảo vật trong cung. Huyện Ngũ Hoa quá gần Kim Lăng, dễ lộ phong thanh. Tuy Phi Vân đường có vô số phú hào, nhưng muốn tìm được người nuốt trôi nhiều hàng cấm như vậy, vẫn còn hơi khó. Tiểu nhân sẽ ra sức tìm kiếm, nhất định làm thỏa đáng trước năm mới.”
Đúng là đám đồ vật từ hoàng cung tới a! Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, có được không tốn chút công phu a! Chỗ cũ ở đâu?
Tiện nhân diêm dúa cười lạnh nói: “Này, ngươi thật hăng hái, tiền này nô gia không được chia, ra sức như vậy để kiếm niềm vui của ai?”
Nói cho Lục Thượng Phi hổ thẹn cúi đầu, Dương Liên Hoa tiếp tục nói: “Nếu đồ vật vẫn còn, thì cho nô gia nhìn qua.”
Đây là muốn nhạn qua nhổ lông a. Bởi vì không được chia tiền bán đi, cho nên kiểu gì cũng phải lấy đi mấy món a? Kỳ thực tính nết của tiện nhân diêm dúa này không khác gì sơn tặc a.
Lục Thượng Phi không dám cãi lại, đành phải nói: “Đồ vật trong mật thất ở Phi Vân đường. Phải đợi luận võ hôm nay kết thúc mới có thể lấy ra. Đêm nay tiểu nhân dẫn ngài đi xem.”
Ta nghe được vểnh tai lên, mặt mày hớn hở.
Lần này tốt lắm. Biết đồ vật ở đâu, lát nữa đi lấy về, đầy đủ thì trở lại kinh thành!
Dương Liên Hoa cảm thấy rất hài lòng với câu trả lời của Lục Thượng Phi, lại hỏi tình hình kinh doanh gần đây của Phi Vân đường. Hình như Thỏ Yêu là người của hắn, cho nên hình như hắn rất rõ ràng tình trạng Phi Vân đường. Chỉ là Lục Thượng Phi phụ trách quản lý tiền tài ra vào, bởi vậy phần lớn hỏi thăm về mặt tiền tài.
Lục Thượng Phi nói một lát, thấy Dương Liên Hoa hết sức hài lòng, đột nhiên hỏi: “Dương đại nhân, không biết bây giờ nhị đệ ta ở đâu? Sau khi hắn bị triều đình miễn chức, nghe nói là đại nhân và ngài thu lưu hắn. Hắn còn tốt chứ?”
Dương Liên Hoa bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói: “Người chạy nạn, còn tốt với không tốt cái gì. Ngươi muốn gặp hắn thì đi gặp, chẳng qua nô gia nói rõ trước, hắn đã thành khâm phạm, ngươi muốn gặp hắn cũng không dễ.”
Lục Thượng Phi nhìn nhan nhìn sắc, dường như cảm thấy ngữ khí Dương Liên Hoa khác thường, đột nhiên thạch phá thiên kinh nói: “Dương đại nhân, không phải nhị đệ ta đã chết chứ!”
Sắc mặt tiện nhân diêm dúa không khỏi biến đổi, Lục Thượng Phi không bỏ qua nét mặt hắn: “Ta muốn gặp nhị đệ, các ngươi cứ nói tránh không cho. Chẳng lẽ thật......”
Dương Liên Hoa nói: “Nói hươu nói vượn. Ngươi nghe được từ đâu?” Trong mắt hiện lên sát cơ.
Ta nghe được lắc đầu từ đáy lòng. Nếu ngươi đã nhìn ra điểm ấy, sao phải nói ra, để nương nương khang này nổi lòng cảnh giác, chỉ sợ sẽ không lưu ngươi lại quá lâu a.
Sau đó hai người cãi cọ một lát về tung tích của Lục Hạ Tẩu, nếu biết tung tích của tang vật, ta cũng không quá hứng thú với bọn hắn. Thế là quay người muốn đi, lại bị Tử đại nhân ngăn cản.
Tử đại nhân không nghe được đối thoại bên trong, vóc dáng lại không đủ thấy cửa sổ, đành phải ôm ta, một mực cầu khẩn nói cho hắn biết nhìn thấy cái gì.
“Tóm lại là chút chuyện chỉ người lớn mới biết, ngươi chớ quấy rầy.”
“Vì sao a! Vậy rốt cuộc ngươi có thu ta làm đồ đệ không a!”
Ta không để ý tới hắn, trái lại nhìn thoáng qua hậu viện, trên mặt đất còn chồng chất vợ chồng Hồ thị và mấy tay chân Phi Vân đường vừa đánh bại, thế này vẫn không ổn lắm. Cho dù ta có thể mang theo Tử đại nhân chạy trốn. Vạn nhất lát nữa bọn hắn đi ra nhìn thấy cái hang này và người trên mặt đất, vẫn sẽ sinh nghi. Bạch tổng quản còn ở bên dưới.
Ta rơi vào đường cùng, nhẹ nhàng bỏ mấy gia hỏa té xỉu này vào nhà kho, sau đó cũng kéo Tử đại nhân vào.
Tử đại nhân không rõ ràng cho lắm, chỉ quấn lấy ta hỏi: “Được không mà, được không mà!”
“Đương nhiên không được.”
“Vì sao!”
Ta chuyên tâm khống chế, năm sợi Thiên Chu Ti thò ra từ trong tay áo, bay ra quấn lên gạch đá trên mặt đất, lại kéo đến chỗ bị hư hao, nhẹ nhàng xây lại.
“Bởi vì ta rất yếu a......”
Tiếp theo không ngừng lặp lại hoạt động, chỉ là hai tay vận hành càng lúc càng nhanh, đến lúc sau ném tơ đi là có thể chuẩn xác chồng lên một viên gạch. Khôi phục bức tường thành sáu bảy phần nguyên bản không tốn quá lâu. Nhưng dù sao không phải chuyên nghiệp, cũng không có nhân công và vật liệu, bất kể thế nào không xử lý được vết rách trên tường.
Ta tu bổ xong bức tường, ngăn chặn khả năng sẽ bị phát hiện, tiếp tục nói: “Cũng bởi vì ta yếu, cho nên...... Ta không thể giúp ngươi.”
Tử đại nhân cả giận: “Ta đã thấy ngươi sửa tường rồi! ! Không nên gạt ta! Vì sao ngươi không chịu giúp ta a. Không phải ngươi là Lục Phiến môn sao?
Nếu tra rõ tình tiết vụ án, ở lâu vô ích, ta đeo mặt nạ kéo Tử đại nhân đi xuống dưới tìm Bạch tổng quản.
“Trái lại ta muốn hỏi, vì sao ngươi sợ như vậy?” Ta nghi ngờ nói: “Ngươi vừa nói gặp lão nhân kia ở ngoài cung. Vì sao lại nói sợ bị hắn giết chết trong cung?”
“Bởi vì ta lại gặp hắn trong cung.” Tử đại nhân nhíu chặt lông mày, dường như hồi tưởng lại vẫn còn sợ hãi, “Ngày đó ta từng đối mặt với hắn, nhưng ánh sáng trong phòng quá mờ nên không thấy rõ lắm. Nhưng ta nhớ ánh mắt hắn, vừa âm trầm vừa ác độc...... Hôm qua ta thấy bách quan vào triều trong cung, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đó.”
Hai người chúng ta men theo con đường hôm qua, đi vào võ trường trong lòng đất của Phi Vân đường. Chẳng qua đi ra thì ở lôi đài Địa bàn, Bạch tổng quản ở một Thiên bàn khác.
“Cảm nhận?” Ta nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói, ngươi không biết người kia là ai?”
“Đương nhiên a. Ta không nhớ rõ tướng mạo hắn, hơn nữa ta vừa phát giác ánh mắt đó, lúc nhìn qua thì phát hiện người kia không còn...... Nhưng ta khẳng định hắn trốn trong các đại thần, sư phụ suy nghĩ một chút đi, nếu Lục đại nhân kia làm việc cho hắn, khẳng định hắn không phải người bình thường. Hơn nữa chắc là hắn nhận ra ta.”
“Đừng gọi ta là sư phụ.” Ta nhìn xung quanh một vòng, “Ở đây gọi ta là cha.”
Tử đại nhân ‘A’ một tiếng, không quá vui lòng lầu bầu: “Cha ta đẹp trai hơn ngươi nhiều......”
Này này này! Rốt cuộc ngươi có ý bái sư không a! Hơn nữa so hoàng thượng cha ngươi với ta vốn không công bằng a! Cha ngươi đẹp trai là bởi vì mẹ hắn rất xinh đẹp a! Lão bà hoàng đế cưới đều đẹp rối tinh rối mù, cho nên con cái sinh ra đều không kém được. Cũng bởi vì như vậy, hoàng tộc các ngươi mới xinh đẹp a! !
“Sư phụ...... Cha, ngươi giúp ta đi. Nếu ta tiếp tục ở trong cung, nhất định sẽ bị lão đầu tử kia giết chết. Ánh mắt hắn nhìn ta như thợ săn gặp được con mồi, ta nhất định sẽ bị ‘Phập’ một tiễn bắn trúng, sau đó ‘Ào’ thổ huyết, cuối cùng “Bịch” ngã xuống đất, ‘Hu hu hu’ rồi chết đi!”
Mẹ, kiểu chết quá thô bạo a!
Vì sao ngươi có thể bị người một tiễn bắn chết trong hoàng cung a! Bình thường không phải là âm mưu hãm hại hạ độc sao! Hơn nữa thanh từ mô phỏng còn rất hình tượng, vì sao lúc chết đi lại biến thành tiếng khóc a!
“Bởi vì người chết rất bi thương a! Nhất định sẽ khóc a!”
Tử đại nhân nghiêm túc nói: “Xin ngươi thu ta làm đồ đệ, dạy ta võ công đi. Như vậy ta mới có thể đánh bại tên xấu xa kia.”
“Đánh bại hắn......” Ta do dự nói: “Ngươi...... Không sợ sao?”
“Sợ thì rất sợ...... Nhưng...... Ta là hoàng tử a.” Tử đại nhân nháy nháy con mắt, dường như đang nói ‘Ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu’, “Tương lai ta cũng phải phong vương. Có đất phong của mình, thống lĩnh bách tính một phương. Nếu ngay cả loại bại hoại này cũng sợ, chẳng phải quá mất mặt sao?”
Đây trái lại là một hoàng tử tâm địa thiện lương, còn có dũng cảm a.
Không phải ta muốn nói, vì sao giáo dục của hoàng gia này kỳ quái như thế. Tĩnh An và Tranh vương giữ lại bên người dạy dỗ, kết quả thành hai đứa...... Mà Hồng Trang điện hạ và Tử đại nhân thả ra bên ngoài dạy dỗ, trái lại là một dòng nước trong. Ta đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ hoàng thượng có mệnh cách ‘Không biết dạy con’ gì đó, có nên tìm người bói toán cho hắn không. Nếu không ta hẹn thái sư phụ cho hắn a.
“Ngươi nói vậy cũng đúng, nhưng vì sao ngươi không nói với hoàng thượng. Có hắn viện thủ, ngươi đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.”
“Vô dụng.” Tử đại nhân cúi đầu: “Phụ hoàng không thích ta......”
“Hoàng thượng không thích ngươi?”
Thế này thật là kỳ quái a. Theo cá tính ba ba ngốc của hoàng thượng, cho dù có tiên đoán Lục Long Tỏa Quốc, hắn vẫn quan tâm đến nhi nữ. Nếu không cũng không bỏ qua đại tội mưu phản của Tranh vương. Sao chỉ có Tử đại nhân như thế. Hơn nữa Tử đại nhân mắt ngọc mày ngài, ngọc tuyết khả ái. Người lại không kiêu ngạo, ở cái tuổi này mà nói, cũng coi như dũng cảm bình tĩnh. Ta không nhìn ra được vì sao hoàng thượng không thích Tử đại nhân a. Tử đại nhân rõ ràng rất ảm đạm: “Bởi vì, hình như trước khi ta sinh ra...... Mẹ ta, nàng......”
“Chờ đã, nếu không muốn nói thì đừng nói.”
Vì sao ta cảm thấy lần này sẽ hỏi ra tin tức lớn, cho nên vẫn đè xuống, đừng nghe phải nội tình gì đó trong cung, rước họa vào thân. Bây giờ phiền phức của ta đã đủ nhiều rồi. Một tháng không đi Đông Pha lâu được hai lần, mỗi lần đều không ăn được chân giò, oan chết ta.
Nhưng dường như Tử đại nhân không hiểu ý ta, cho rằng ta thấy hắn không có thành ý bái sư, đột nhiên hạ quyết tâm: “Ta nói! Nhưng ngươi phải thu ta làm đồ đệ.”
Tiếp theo cũng không đợi ta phản đối, Tử đại nhân cắn răng nói: “Chuyện này chỉ có lão thái giám trong cung mới biết, cũng là ta nghe được...... Nghe nói phụ hoàng không thích ta, là bởi vì rất lâu trước đây, trước khi mẹ ta gả cho phụ hoàng, đã từng bị người bắt đi. Về sau lại được người đưa trở về, không bao lâu sau thì mang thai...... Cho nên bọn hắn nói ta có thể không phải nhi tử của phụ hoàng.”
“Mẹ ngươi gặp phải chuyện này?” Ta thấp giọng nói: “Phi tử của hoàng thượng bị bắt đi, nên chấn động thiên hạ a. Vì sao ta không có ấn tượng a.”
“Đó là chuyện mười bốn năm trước, phát sinh ở Yên Kinh...... Ta cũng không rõ ràng, khi đó ta chưa ra đời.”
Thì ra là thế, mười bốn năm trước ở Yên Kinh a. Này, chờ đã, sao cảm thấy rất quen thuộc.
Cũng là mười bốn năm trước, cũng là Yên Kinh, cũng muốn gả cho hoàng thượng......
“...... Mẹ ngươi...... Là đại tiểu thư của Phượng gia Lạc Dương, Phượng Hoàng?”