[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 346 : Vợ chồng ra trận · giai nhi ẩn náu
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Phượng gia Lạc Dương, chính là hào phú gia đệ nhất nước ta. Sinh ý của Phượng gia trải rộng toàn quốc, thương hội xa hành thuyền hành, phàm là buôn bán kiếm tiền bọn hắn đều làm. Thế lực thâm nhập rất mạnh, cơ hồ không thua môn phái tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm. Nếu bàn về giàu có, càng không người có thể so.
Mà Phượng Hoàng, chính là phương danh của đại tiểu thư Phượng gia.
Tử đại nhân nghe được nháy mắt mấy cái: “Sao sư phụ...... Sao cha biết, đúng vậy a, danh tự của mẹ ta là Phượng Hoàng...... Người trong cung đều gọi nàng là Hoàng phi.” Nói xong che miệng nhỏ, như nói nhầm.
Sau đó nhỏ giọng nói với ta: “Đừng nói là ta nói a.”
Thiên hạ hiện nay, tuy khuê danh của nữ tử không đến mức không thể ngoại truyền, chẳng qua cũng phải xem người. Như khuê danh của hoàng phi thì đích thực không thể ngoại truyện, huống chi còn là mẹ ruột của Tử đại nhân.
Thì ra là thế a.
Là cô nàng Phượng Hoàng a.
Chậc chậc chậc, thế này thật khiến người ta hoài niệm chuyện cũ.
Mười bốn năm trước, ta còn là thiếu niên huyết khí phương cương. Võ công cũng còn rất ngây ngô.
Lúc ấy sư phụ dẫn ta xuống núi đi chơi, cũng không biết ai lạc ai trước, tóm lại là đều không tìm được đối phương. Đúng lúc đó, ta gặp một đám hung đồ đang cướp bóc thương khách trên đường. Bọn hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không lưu nửa người sống, giống diệt môn hơn là cướp tiền.
Kỳ thực ta cũng không muốn xuất thủ hỗ trợ. Ở Bắc Bình, loại chuyện này nhiều vô cùng, chỗ đỉnh núi cũng nhiều. Khi đó ta còn chưa mãn khoá, không có thói quen cậy mạnh ra mặt thay người. Nhưng một vị võ sư trong bọn hắn, thấy được ta trước khi chết. Ra đến năm lượng bạc, thuê ta làm bảo tiêu, cứu chủ tử của bọn hắn ra.
Một hán tử dùng mệnh nhờ vả trước khi chết, ta thật không tiện cự tuyệt.
Thế là ta nhận bạc, đương nhiên là nghĩa bất dung từ đánh ngã đám cẩu nương dưỡng kia.
Nhưng những người này hạ thủ cực kỳ ác độc, đến khi ta đuổi bọn hắn đi, hiện trường chỉ còn một người sống.
Đó là một vị đại tiểu thư dù tuổi còn trẻ con, lại thiên kiều bách mị. Nàng nước mắt đầm đìa nhìn ta, sau khi phóng thích cảm giác bất lực và sợ hãi, ô oa một tiếng nhào vào lòng ta...... Nói đến, giống Tử đại nhân như đúc a. Hai mẹ con đều hơi tí ôm người.
Đó là lần đầu ta biết đại tiểu thư Phượng gia, Phượng Hoàng —— cũng chính là Hoàng phi nương nương sau này.
Ta chịu sự nhờ vả của vị võ sư kia, phải bảo hộ nàng chu toàn. Cho nên hộ tống nàng từ Yên Kinh về hoàng cung. Trên đường có vô số tiểu đả tiểu nháo, chúng ta ở chung không tệ. Nhưng cũng phát sinh rất nhiều chuyện...... Cả đời khó mà quên.
Chỉ nói kết quả, ta bình an đưa nàng về hoàng cung. Xem như hoàn thành ủy thác của vị võ sư năm đó.
Chẳng qua không cần phải nói những lời này ra.
Ta thần bí khó lường nói: “Đương nhiên ta có bằng chứng, ngươi tin tưởng là được, tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tử đại nhân lộ vẻ kỳ quái, sau đó buồn bực im lặng cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ hơi đăm chiêu.
Ta cũng không quá để ý, kéo hắn cùng đến Thiên bàn lôi đài. Lúc này vừa vặn đến phiên Bạch Liên ra trận.
Oa, đánh thật sôi nổi.
Thiên bàn lôi đài giống với Địa bàn, đều là bốn người ra sân, khác nhau ở chỗ chỉ có thể có một người chiến thắng.
Lúc này Bạch tổng quản lấy một địch ba, đối thủ là một hòa thượng, một đạo sĩ, còn có một tráng hán cầm đao. Ngoại trừ nàng ra, ba người đều cầm binh khí trong tay, chỉ có nàng là tay không tấc sắt. Nhưng không thấy nàng hoảng loạn chút nào, trái lại ba người kia cực kỳ sợ nàng.
Hôm qua từng thấy nàng thi triển võ công kỳ diệu, lúc này càng thấy tự nhiên xinh đẹp. Phi Sương Lục Diễm Bạch Liên dùng để đánh nát bức tường hôm qua, là một chiêu võ học nội gia. Dụng tâm kình lực mà không phải chiêu thức. Giờ phút này xem ra, võ công nàng dùng đều trọng ý không trọng chiêu. Nhưng thân pháp phiêu dật như tiên, quyền lộ chưởng pháp đều có ký thị cảm ngưng chiêu thành hoa. Một chiêu một thức dùng ra khiến người ta có cảm giác như rơi ổ hoa, hoa mắt chóng mặt.
Nàng tiến lùi như gió, xuất thủ nhanh như thiểm điện. Ba người kia cầm binh khí bao vây nàng, nhưng hoàn toàn không thể hình thành phối hợp. Bị Bạch Liên mạnh mẽ ngăn chặn đường tiến công của từng người, nhìn qua là ba vây một, thật ra là dùng một vây ba. Nói về võ công cao thấp, tu vi của Bạch Liên không dưới bất kỳ Tiềm Long Thập Thất Sĩ nào ta từng thấy, thậm chí là Hổ Phách. Huyết Dương Chân Khí của Đường Dịch, gặp hàn kình như Phi Sương Lục Diễm của nàng hôm qua, chưa hẳn có thể chiếm được chỗ tốt.
Ta khoanh tay nhìn trong chốc lát, cười nói: “Không biết đây là võ công gì?”
Tử đại nhân thấy thế bắt chước theo, học ta khoanh tay: “Liên tỷ tỷ từng nói cho ta nghe, nàng luyện Bách Hoa Bảo Điển.”
Cái gì?
Bách Hoa Bảo Điển? !
Chẳng lẽ có liên hệ sâu sắc với Quỳ Hoa Bảo Điển trong truyền thuyết...... Quả nhiên, võ công thái giám thâm cung luyện đều không thoát khỏi vận mệnh của hoa sao?
Tử đại nhân nói: “Nếu có thể dạy ta, ta cũng không cần đi bái sư......”
“Này này này, đây chính là Bách Hoa Bảo Điển a. Nếu ngươi luyện, đừng nói bái sư, ngay cả nàng dâu cũng không cần cưới.”
Tử đại nhân nghi ngờ nói: “Vì sao?”
Ta còn lúng túng làm thế nào để giải thích cho hắn, Mặt Thỏ Yêu quan chiến dưới đài thấy ta tới, lập tức tinh thần chấn động: “Hồ đại hiệp! Ngươi đã tới.”
Ta chắp tay nói: “Thỏ huynh.”
“Ôi ôi, rất khó lường. Lệnh phu nhân thật là nữ trung hào kiệt a. Trận nào cũng lấy một địch ba đại hoạch toàn thắng. Lúc này mới giữa trưa, đã kiếm năm trăm lượng bạc cho Thỏ mỗ.”
Nhiều như vậy?
Ta quả thực lắp bắp kinh hãi. Theo như lời Mặt Thỏ Yêu, kiếm năm trăm lượng cho hắn, hẳn không phải cho một phương bọn hắn, mà là lợi nhuận của chính hắn. Không ngờ mới nửa ngày đã có thể mang đến một khoản tiền lớn cho một người. Quy mô của Phi Vân đường này, so với tưởng tượng của ta, còn to lớn hơn.
Quả nhiên vừa mới nói xong, Mặt Thỏ Yêu đã lộ vẻ nói nhầm.
Ta giả bộ giật mình chưa tỉnh, nghiêm túc nói: “Võ công của phu nhân nga đương nhiên lợi hại. Nga cho ngươi biết, hai vợ chồng nhà nga cũng là người đứng đầu Thiểm Tây.”
Mặt Thỏ Yêu bị giọng Thiểm Tây không chính cống của ta làm cho trong mây trong sương, nhưng không dám đắc tội ta, sợ hai vợ chồng sợ chúng ta không kiếm tiền cho hắn, thế là cười xòa bên cạnh.
Ta thừa cơ làm thủ thế với Bạch tổng quản trên đài, ra hiệu biết tang vật ở đâu.
Bạch tổng quản hiểu được ý, hai tay bỗng hóa sáu chưởng, phương vị xuất chiêu cực kỳ xảo trá, ba người trên đài mỗi người trúng ba chưởng, bị nàng đánh rơi xuống đài. Mang theo một trận gió thơm, Bạch Liên bồng bềnh xuống đài. Trải qua một hồi vận động, trên người đầm đìa mồ hôi, nhưng tinh thần rất tốt, có vẻ còn chưa đánh đủ.
Đoán chừng, bình thường cuộc sống trong cung đình tích lũy không ít áp lực a...... Ta thấy hơn hai mươi tuyển thủ trừng Bạch tổng quản bằng ánh mắt oán hận, đây đều là một mình nàng đánh bại sao......
Bạch Liên vừa muốn mở miệng gọi ta, chợt cảm thấy bị người nhìn, đỏ mặt sửa lời nói: “Tướng, tướng công.”
Không biết vì sao, nghe được từ này tâm ta run sợ một hồi.
“A, a, ừ, ta tới.”
Bạch Liên cười nói: “Nô gia vừa đánh thắng.”
“Ta thấy được...... Hơn nữa còn đánh người ta rất thảm.”
Nhưng Bạch Liên đột nhiên chú ý tới Tử đại nhân trốn sau lưng ta, lập tức trừng mắt: “Ngươi! Tướng công, sao ngươi...... Mang cả nhi tử đến.”
Bạch tổng quản —— Bởi vì bị người nhìn, không thể không xưng hô như vậy —— đỏ cả mặt, cũng không phân biệt được do tức giận hay thẹn thùng.
Ta thấp giọng nói: “Chúng ta là người ngoài ở huyện Ngũ Hoa, ngươi yên tâm để hắn ở khách sạn một mình sao?”
Bạch Liên nghe vậy hơi bớt giận: “Nhưng cũng không thể đưa đến nơi này a. Chờ đã, các ngươi...... Ở cùng nhau cả buổi?”
“Đúng vậy a, thế này không phải nói nhảm sao?”
Bạch Liên lập tức hơi khẩn trương, vội vàng kéo Tử đại nhân sang một bên, thấp giọng hỏi: “Tử đại nhân, hôm nay các ngươi...... Không trò chuyện chủ đề gì kỳ quái chứ. Hắn không nói gì kỳ quái chứ? Không, không trò chuyện đến cha gia chứ?”
Cũng không biết vì sao Bạch tổng quản khẩn trương như vậy. Giống như Tử đại nhân sẽ tiết lộ bí mật gì đó của nàng.
“Chuyện kỳ quái?” Tử đại nhân nghe vậy ngẩn ra, sau đó học ta ôm tay, ra vẻ thần thám như ông cụ non, nhíu mày nói: “Trái lại có một chuyện, rất kỳ quái.”
Bạch Liên sốt ruột nói: “Cái gì?”
“Hôm nay chúng ta trò chuyện về thân thế của ta. Liên tỷ tỷ...... Ta cảm thấy, hắn có thể là cha ruột ta.”
Ta không chú ý gì khác, nhưng bỗng cảm thấy Bạch Liên, tỏa ra sát khí kinh người.
Mà Phượng Hoàng, chính là phương danh của đại tiểu thư Phượng gia.
Tử đại nhân nghe được nháy mắt mấy cái: “Sao sư phụ...... Sao cha biết, đúng vậy a, danh tự của mẹ ta là Phượng Hoàng...... Người trong cung đều gọi nàng là Hoàng phi.” Nói xong che miệng nhỏ, như nói nhầm.
Sau đó nhỏ giọng nói với ta: “Đừng nói là ta nói a.”
Thiên hạ hiện nay, tuy khuê danh của nữ tử không đến mức không thể ngoại truyền, chẳng qua cũng phải xem người. Như khuê danh của hoàng phi thì đích thực không thể ngoại truyện, huống chi còn là mẹ ruột của Tử đại nhân.
Thì ra là thế a.
Là cô nàng Phượng Hoàng a.
Chậc chậc chậc, thế này thật khiến người ta hoài niệm chuyện cũ.
Mười bốn năm trước, ta còn là thiếu niên huyết khí phương cương. Võ công cũng còn rất ngây ngô.
Lúc ấy sư phụ dẫn ta xuống núi đi chơi, cũng không biết ai lạc ai trước, tóm lại là đều không tìm được đối phương. Đúng lúc đó, ta gặp một đám hung đồ đang cướp bóc thương khách trên đường. Bọn hắn ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không lưu nửa người sống, giống diệt môn hơn là cướp tiền.
Kỳ thực ta cũng không muốn xuất thủ hỗ trợ. Ở Bắc Bình, loại chuyện này nhiều vô cùng, chỗ đỉnh núi cũng nhiều. Khi đó ta còn chưa mãn khoá, không có thói quen cậy mạnh ra mặt thay người. Nhưng một vị võ sư trong bọn hắn, thấy được ta trước khi chết. Ra đến năm lượng bạc, thuê ta làm bảo tiêu, cứu chủ tử của bọn hắn ra.
Một hán tử dùng mệnh nhờ vả trước khi chết, ta thật không tiện cự tuyệt.
Thế là ta nhận bạc, đương nhiên là nghĩa bất dung từ đánh ngã đám cẩu nương dưỡng kia.
Nhưng những người này hạ thủ cực kỳ ác độc, đến khi ta đuổi bọn hắn đi, hiện trường chỉ còn một người sống.
Đó là một vị đại tiểu thư dù tuổi còn trẻ con, lại thiên kiều bách mị. Nàng nước mắt đầm đìa nhìn ta, sau khi phóng thích cảm giác bất lực và sợ hãi, ô oa một tiếng nhào vào lòng ta...... Nói đến, giống Tử đại nhân như đúc a. Hai mẹ con đều hơi tí ôm người.
Đó là lần đầu ta biết đại tiểu thư Phượng gia, Phượng Hoàng —— cũng chính là Hoàng phi nương nương sau này.
Ta chịu sự nhờ vả của vị võ sư kia, phải bảo hộ nàng chu toàn. Cho nên hộ tống nàng từ Yên Kinh về hoàng cung. Trên đường có vô số tiểu đả tiểu nháo, chúng ta ở chung không tệ. Nhưng cũng phát sinh rất nhiều chuyện...... Cả đời khó mà quên.
Chỉ nói kết quả, ta bình an đưa nàng về hoàng cung. Xem như hoàn thành ủy thác của vị võ sư năm đó.
Chẳng qua không cần phải nói những lời này ra.
Ta thần bí khó lường nói: “Đương nhiên ta có bằng chứng, ngươi tin tưởng là được, tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Tử đại nhân lộ vẻ kỳ quái, sau đó buồn bực im lặng cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ hơi đăm chiêu.
Ta cũng không quá để ý, kéo hắn cùng đến Thiên bàn lôi đài. Lúc này vừa vặn đến phiên Bạch Liên ra trận.
Oa, đánh thật sôi nổi.
Thiên bàn lôi đài giống với Địa bàn, đều là bốn người ra sân, khác nhau ở chỗ chỉ có thể có một người chiến thắng.
Lúc này Bạch tổng quản lấy một địch ba, đối thủ là một hòa thượng, một đạo sĩ, còn có một tráng hán cầm đao. Ngoại trừ nàng ra, ba người đều cầm binh khí trong tay, chỉ có nàng là tay không tấc sắt. Nhưng không thấy nàng hoảng loạn chút nào, trái lại ba người kia cực kỳ sợ nàng.
Hôm qua từng thấy nàng thi triển võ công kỳ diệu, lúc này càng thấy tự nhiên xinh đẹp. Phi Sương Lục Diễm Bạch Liên dùng để đánh nát bức tường hôm qua, là một chiêu võ học nội gia. Dụng tâm kình lực mà không phải chiêu thức. Giờ phút này xem ra, võ công nàng dùng đều trọng ý không trọng chiêu. Nhưng thân pháp phiêu dật như tiên, quyền lộ chưởng pháp đều có ký thị cảm ngưng chiêu thành hoa. Một chiêu một thức dùng ra khiến người ta có cảm giác như rơi ổ hoa, hoa mắt chóng mặt.
Nàng tiến lùi như gió, xuất thủ nhanh như thiểm điện. Ba người kia cầm binh khí bao vây nàng, nhưng hoàn toàn không thể hình thành phối hợp. Bị Bạch Liên mạnh mẽ ngăn chặn đường tiến công của từng người, nhìn qua là ba vây một, thật ra là dùng một vây ba. Nói về võ công cao thấp, tu vi của Bạch Liên không dưới bất kỳ Tiềm Long Thập Thất Sĩ nào ta từng thấy, thậm chí là Hổ Phách. Huyết Dương Chân Khí của Đường Dịch, gặp hàn kình như Phi Sương Lục Diễm của nàng hôm qua, chưa hẳn có thể chiếm được chỗ tốt.
Ta khoanh tay nhìn trong chốc lát, cười nói: “Không biết đây là võ công gì?”
Tử đại nhân thấy thế bắt chước theo, học ta khoanh tay: “Liên tỷ tỷ từng nói cho ta nghe, nàng luyện Bách Hoa Bảo Điển.”
Cái gì?
Bách Hoa Bảo Điển? !
Chẳng lẽ có liên hệ sâu sắc với Quỳ Hoa Bảo Điển trong truyền thuyết...... Quả nhiên, võ công thái giám thâm cung luyện đều không thoát khỏi vận mệnh của hoa sao?
Tử đại nhân nói: “Nếu có thể dạy ta, ta cũng không cần đi bái sư......”
“Này này này, đây chính là Bách Hoa Bảo Điển a. Nếu ngươi luyện, đừng nói bái sư, ngay cả nàng dâu cũng không cần cưới.”
Tử đại nhân nghi ngờ nói: “Vì sao?”
Ta còn lúng túng làm thế nào để giải thích cho hắn, Mặt Thỏ Yêu quan chiến dưới đài thấy ta tới, lập tức tinh thần chấn động: “Hồ đại hiệp! Ngươi đã tới.”
Ta chắp tay nói: “Thỏ huynh.”
“Ôi ôi, rất khó lường. Lệnh phu nhân thật là nữ trung hào kiệt a. Trận nào cũng lấy một địch ba đại hoạch toàn thắng. Lúc này mới giữa trưa, đã kiếm năm trăm lượng bạc cho Thỏ mỗ.”
Nhiều như vậy?
Ta quả thực lắp bắp kinh hãi. Theo như lời Mặt Thỏ Yêu, kiếm năm trăm lượng cho hắn, hẳn không phải cho một phương bọn hắn, mà là lợi nhuận của chính hắn. Không ngờ mới nửa ngày đã có thể mang đến một khoản tiền lớn cho một người. Quy mô của Phi Vân đường này, so với tưởng tượng của ta, còn to lớn hơn.
Quả nhiên vừa mới nói xong, Mặt Thỏ Yêu đã lộ vẻ nói nhầm.
Ta giả bộ giật mình chưa tỉnh, nghiêm túc nói: “Võ công của phu nhân nga đương nhiên lợi hại. Nga cho ngươi biết, hai vợ chồng nhà nga cũng là người đứng đầu Thiểm Tây.”
Mặt Thỏ Yêu bị giọng Thiểm Tây không chính cống của ta làm cho trong mây trong sương, nhưng không dám đắc tội ta, sợ hai vợ chồng sợ chúng ta không kiếm tiền cho hắn, thế là cười xòa bên cạnh.
Ta thừa cơ làm thủ thế với Bạch tổng quản trên đài, ra hiệu biết tang vật ở đâu.
Bạch tổng quản hiểu được ý, hai tay bỗng hóa sáu chưởng, phương vị xuất chiêu cực kỳ xảo trá, ba người trên đài mỗi người trúng ba chưởng, bị nàng đánh rơi xuống đài. Mang theo một trận gió thơm, Bạch Liên bồng bềnh xuống đài. Trải qua một hồi vận động, trên người đầm đìa mồ hôi, nhưng tinh thần rất tốt, có vẻ còn chưa đánh đủ.
Đoán chừng, bình thường cuộc sống trong cung đình tích lũy không ít áp lực a...... Ta thấy hơn hai mươi tuyển thủ trừng Bạch tổng quản bằng ánh mắt oán hận, đây đều là một mình nàng đánh bại sao......
Bạch Liên vừa muốn mở miệng gọi ta, chợt cảm thấy bị người nhìn, đỏ mặt sửa lời nói: “Tướng, tướng công.”
Không biết vì sao, nghe được từ này tâm ta run sợ một hồi.
“A, a, ừ, ta tới.”
Bạch Liên cười nói: “Nô gia vừa đánh thắng.”
“Ta thấy được...... Hơn nữa còn đánh người ta rất thảm.”
Nhưng Bạch Liên đột nhiên chú ý tới Tử đại nhân trốn sau lưng ta, lập tức trừng mắt: “Ngươi! Tướng công, sao ngươi...... Mang cả nhi tử đến.”
Bạch tổng quản —— Bởi vì bị người nhìn, không thể không xưng hô như vậy —— đỏ cả mặt, cũng không phân biệt được do tức giận hay thẹn thùng.
Ta thấp giọng nói: “Chúng ta là người ngoài ở huyện Ngũ Hoa, ngươi yên tâm để hắn ở khách sạn một mình sao?”
Bạch Liên nghe vậy hơi bớt giận: “Nhưng cũng không thể đưa đến nơi này a. Chờ đã, các ngươi...... Ở cùng nhau cả buổi?”
“Đúng vậy a, thế này không phải nói nhảm sao?”
Bạch Liên lập tức hơi khẩn trương, vội vàng kéo Tử đại nhân sang một bên, thấp giọng hỏi: “Tử đại nhân, hôm nay các ngươi...... Không trò chuyện chủ đề gì kỳ quái chứ. Hắn không nói gì kỳ quái chứ? Không, không trò chuyện đến cha gia chứ?”
Cũng không biết vì sao Bạch tổng quản khẩn trương như vậy. Giống như Tử đại nhân sẽ tiết lộ bí mật gì đó của nàng.
“Chuyện kỳ quái?” Tử đại nhân nghe vậy ngẩn ra, sau đó học ta ôm tay, ra vẻ thần thám như ông cụ non, nhíu mày nói: “Trái lại có một chuyện, rất kỳ quái.”
Bạch Liên sốt ruột nói: “Cái gì?”
“Hôm nay chúng ta trò chuyện về thân thế của ta. Liên tỷ tỷ...... Ta cảm thấy, hắn có thể là cha ruột ta.”
Ta không chú ý gì khác, nhưng bỗng cảm thấy Bạch Liên, tỏa ra sát khí kinh người.