[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 347 : Vợ chồng ra trận · có miệng chờ nói
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
“Tổng quản đại nhân, Tử đại nhân, đi bên này.”
Bây giờ chúng ta đang lặng lẽ đi tới mật thất Phi Vân đường. Phân tích từ đối thoại của Lục Thượng Phi và Dương Liên Hoa, tang vật đều để ở mật thất của Phi Vân đường này. Ta và Bạch tổng quản quyết định đi điều tra rõ ràng ngay lập tức, nếu quả thật phát hiện sẽ lập tức thu hồi.
Ta cung cung kính kính tránh đường, để Bạch tổng quản và Tử đại nhân đi trước. Vẻ mặt của hai người đều hơi cổ quái.
Bạch Liên thở phì phò nói: “Nếu lần sau ngươi còn dạy mấy thứ loạn thất bát tao cho Tử đại nhân, xem ta có đánh ngươi một trận không.”
Lúc ấy, một câu thấy ta là cha ruột của Tử đại nhân, lập tức khiến Bạch Liên đánh đập ta một trận. Lý do rất đơn giản, khẳng định là ta dạy bậy Tử đại nhân, cho nên hắn mới có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa ta còn vũ nhục Hoàng phi nương nương nàng cực kỳ tôn kính.
Ta van ngươi a! Lúc ta quen biết gia hỏa Phượng Hoàng, không biết ngươi đang ở chỗ nào a!
Ta phí cả buổi mới giải thích rõ ràng ta không nói lung tung, tất cả chỉ là hiểu lầm, cuối cùng thuyết phục được Bạch tổng quản. Đồng thời trên mặt chỉ lưu lại ba dấu bàn tay mà thôi, có thể nói là chiến tích bưu bảng.
Với Tử đại nhân thì ta......
“Ta chỉ nghe nói chuyện của mẹ ngươi mà thôi, vốn không biết nàng a, ngươi đừng có đoán mò.”
Nhưng Tử đại nhân một mực liếc ta, dường như không tin lí do thoái thác của ta. Thỉnh thoảng còn giơ tay nhỏ của mình đối chiếu với tay ta, lộ vẻ trầm tư, hình như đang so sánh giống hay không giống.
Ta nói, như thế ngươi cũng có thể so sao! Tay giống cũng không có nghĩa ngươi là nhi tử của ta a! Hơn nữa không cần chụp bừa cái mũ có thể chết người này cho ta, ta cũng không muốn sau khi về hưu lại biến thành trùm phản diện siêu cấp chấn kinh toàn quốc vì đội nón xanh cho hoàng đế a. Ngươi hoài nghi mẹ ngươi ngoại tình sao!
Hơn nữa bất kể thế nào, chúng ta không có điểm giống nhau a! !
“Sư phụ.” Bởi vì bốn phía không có người ngoài, Tử đại nhân không gọi ta là cha, lại đổi giọng gọi sư phụ. Ta cũng lười phản bác, mặc cho hắn la như vậy. Tử đại nhân trầm tư nói: “Ngươi thuận tay trái hay thuận tay phải.”
“Ta? Ta thuận tay phải a.”
Tử đại nhân lộ vẻ khiếp sợ: “Ta, ta cũng vậy.”
Này! Không nên như thế a!
Cơ số của điểm chung này hơi bị lớn a! Từ đây đi lên mấy bước, tìm bừa một người trong những lão nông ở Phi Vân đường, nhất định là thuận tay phải a! Nếu ta thuận tay phải chính là cha ngươi, vậy chẳng phải Bạch Liên thuận tay phải có thể làm mẹ ngươi sao! Hơn nữa Bạch tổng quản là thái giám cho nên làm mẹ ngươi cũng không sinh ra được ngươi, càng đừng nói sinh với ta a!
Bạch Liên thấy chúng ta cổ cổ quái quái, nhất thời không chen miệng vào được. Nhưng nghe thấy bụng Tử đại nhân đang kêu, bèn móc một quả lê tuyết trắng tinh từ trong ngực ra, nói với Tử đại nhân: “Tử đại nhân, ngài không ăn lâu như vậy, nhất định đói bụng a. Không bằng ăn lê, không phải ngài thích ăn lê nhất sao?”
“A! Cảm ơn Liên tỷ tỷ.” Tử đại nhân reo hò một tiếng nhận lấy lê tuyết, hạnh phúc cắn một miếng, thịt quả thơm giòn tiến vào miệng nhỏ, nở nụ cười ấm áp như dương quang.
Ta lại giật nảy mình: “Không thể nào, trùng hợp như vậy sao.”
Tử đại nhân cũng thích ăn lê?
Bạch Liên cho rằng ta muốn cướp quả lê, đôi mi thanh tú nhíu lại, tức giận nói: “Minh Phi Chân, ta biết ngươi cũng thích ăn lê, nhưng ngươi không thể nhường tiểu hài tử sao? Ngươi lớn như vậy!”
Tử đại nhân nghe vậy nhanh chóng lộ ra ánh mắt hồ nghi thông minh, trầm mặt như thần thám, vuốt cằm nói: “A? Sư phụ cũng thích ăn lê? !”
A mẹ ngươi a! !
Đã bảo ngươi đừng nghĩ lung tung a! Toàn quốc không biết có bao nhiêu người thích ăn lê a! Không thể đều là cha ngươi a! Nếu thế thì chẳng phải đầu hoàng thượng còn xanh hơn lá cây khắp núi sao! Mẹ ngươi là cô nương tốt, không có khả năng bất trung với hoàng thượng, phụ hoàng ngươi không thích ngươi, khẳng định là có nguyên nhân khác rồi!
Bạch tổng quản thấy ta sốt ruột phát hỏa, ngẩn người, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ bất đắc dĩ. Lấy ra một viên kẹo bọc giấy từ trong ngực, đưa cho ta.
“Dùng cái này nhịn một lát, lúc trở về ta mua lê cho ngươi được không?”
Ta cầm kẹo, nhét vào miệng như hờn dỗi. Ồ ồ ồ ồ, rất ngọt.
Bạch Liên thấy ta như vậy, không khỏi lắc lắc đầu, nở một nụ cười khổ, như đang nhìn đệ đệ không lớn lên.
Ta còn không có phản ứng gì, Tử đại nhân lại nhìn ta, yên lặng đọc: “Điểm giống thứ tư, đều bị Liên tỷ tỷ cho ăn.”
Ngươi chờ chút cho ta, đây là chỗ tương tự của hai chúng ta sao? ! Còn có ngươi đừng tiếp tục tìm chứng cứ cha ruột nữa a! Sao có cảm giác ngươi tìm càng nhiều tương lai ta càng nguy hiểm a!
Ngoài ra, bởi vì ta có điểm tương tự với Tử đại nhân, cho nên Bạch tổng quản tốt với ta hơn sao? Sao cảm giác như ngược lại, Bạch tổng quản chăm sóc ta như Tử đại nhân a. Tâm tình thật phức tạp không nói nên lời.
Không nên coi ta là đệ đệ a! Lão tử lớn hơn ngươi gần mười tuổi a!
Nhưng Bạch Liên không tỉnh lại chút nào, mà mỉm cười nói: “Biết biết, lát nữa cha gia dẫn ngươi đi ăn cơm, bây giờ làm việc trước.”
Thế này là danh chính ngôn thuận làm tỷ tỷ a! Hơn nữa ngươi là thái giám a! Bị Tử đại nhân gọi là Liên tỷ tỷ lâu dài, bản thân cũng nữ tính hóa sao!
“Chờ đã, có người đến.”
Ta mở miệng nhắc nhở: “Phía trước có năm người, biết võ công, hơn nữa không hề kém.”
Bạch Liên kinh ngạc nói: “Tai ngươi linh như vậy? Ngay cả võ công cao thấp cũng biết?”
“Sản phẩm của Đại La sơn, tất nhiên là tinh anh.” Ta thoái thác cười nói: “Ta không giỏi thứ gì, thính lực vẫn tạm được.”
Bạch Liên nửa tin nửa ngờ, dừng bước chờ bên cạnh, quả nhiên lát sau cũng nghe được tiếng bước chân. Ba người chúng ta mai phục chờ đợi ở một bên, nếu bọn hắn đi qua sẽ xuất thủ xử lý.
Nhưng năm người này không đi về phía chúng ta, mà mà tiếp tục đi xuống theo một con đường khác. Rốt cuộc không gian dưới đất của Phi Vân đường lớn thế nào, đến nay ta vẫn không rõ ràng. Xem ra còn có đường đi trong lòng đất.
Một trong năm người kia phàn nàn nói: “Quả thực không phải chuyện con người có thể làm. Đám đồ vật này lão bản chúng ta phí hết tâm tư, bất chấp thiên đại phong hiểm mới vận ra từ trong cung. Hắn thì tốt, không cảm ơn một câu đã lấy đi.”
Một người đáp: “Còn không phải sao? Chúng ta tới địa phương quỷ quái không thấy ánh mặt trời này lâu như vậy, đi bắt những thôn phu thôn phụ kia bồi dưỡng thành tay chân, dễ dàng sao? Khó khăn lắm mới có chút hoa hồng, còn phải chia cho nương nương khang kia.”
Một hán tử già hơn nói: “Ai bảo lão bản chúng ta không liên quan đến buôn bán của Phi Vân đường? Tuy cho chúng ta làm Địa bàn, nhưng những đại nhiệt môn ra tiền ở Thiên bàn đều do người của Phi Vân đường chia. Các ngươi không thấy, ngay cả Thỏ Yêu kia cũng không được chia sao?”
Nghe đến đó ta và Bạch Liên đưa mắt nhìn nhau.
Thì ra Phi Vân đường không phải nơi Lục Thượng Phi hoặc là Dương Liên Hoa có thể định đoạt, bọn hắn chỉ phụ trách Địa bàn, mà ngoài ra còn có cổ đông khác. Khó trách Mặt Thỏ Yêu có thể lợi dụng Bạch tổng quản kiếm tiền, tám thành là bởi vì hắn là người giới thiệu, có thể kiếm được hoa hồng từ đó.
Bỗng lại nghe bọn hắn nói: “Chính là chỗ này. Lấy cái rương ra, tùy tiện chọn mấy món bên trong, cầm đi giao nộp cho nương nương khang kia là được.”
Ta và Bạch tổng quản thò đầu ra, nhìn thấy năm đại hán vây quanh một cái rương lớn đặt trên mặt đất. Một người mở cái rương ra, bên trong lập tức tỏa ra kim hoa óng ánh. Hiển nhiên kim khí chiếm đa số, đồng thời còn có mã não ngọc thạch. Không phải vật mất trộm trong cung, còn có thể là gì?
Ta và Bạch tổng quản liếc nhau, lúc này không hạ thủ, còn đợi đến lúc nào?
Bây giờ chúng ta đang lặng lẽ đi tới mật thất Phi Vân đường. Phân tích từ đối thoại của Lục Thượng Phi và Dương Liên Hoa, tang vật đều để ở mật thất của Phi Vân đường này. Ta và Bạch tổng quản quyết định đi điều tra rõ ràng ngay lập tức, nếu quả thật phát hiện sẽ lập tức thu hồi.
Ta cung cung kính kính tránh đường, để Bạch tổng quản và Tử đại nhân đi trước. Vẻ mặt của hai người đều hơi cổ quái.
Bạch Liên thở phì phò nói: “Nếu lần sau ngươi còn dạy mấy thứ loạn thất bát tao cho Tử đại nhân, xem ta có đánh ngươi một trận không.”
Lúc ấy, một câu thấy ta là cha ruột của Tử đại nhân, lập tức khiến Bạch Liên đánh đập ta một trận. Lý do rất đơn giản, khẳng định là ta dạy bậy Tử đại nhân, cho nên hắn mới có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa ta còn vũ nhục Hoàng phi nương nương nàng cực kỳ tôn kính.
Ta van ngươi a! Lúc ta quen biết gia hỏa Phượng Hoàng, không biết ngươi đang ở chỗ nào a!
Ta phí cả buổi mới giải thích rõ ràng ta không nói lung tung, tất cả chỉ là hiểu lầm, cuối cùng thuyết phục được Bạch tổng quản. Đồng thời trên mặt chỉ lưu lại ba dấu bàn tay mà thôi, có thể nói là chiến tích bưu bảng.
Với Tử đại nhân thì ta......
“Ta chỉ nghe nói chuyện của mẹ ngươi mà thôi, vốn không biết nàng a, ngươi đừng có đoán mò.”
Nhưng Tử đại nhân một mực liếc ta, dường như không tin lí do thoái thác của ta. Thỉnh thoảng còn giơ tay nhỏ của mình đối chiếu với tay ta, lộ vẻ trầm tư, hình như đang so sánh giống hay không giống.
Ta nói, như thế ngươi cũng có thể so sao! Tay giống cũng không có nghĩa ngươi là nhi tử của ta a! Hơn nữa không cần chụp bừa cái mũ có thể chết người này cho ta, ta cũng không muốn sau khi về hưu lại biến thành trùm phản diện siêu cấp chấn kinh toàn quốc vì đội nón xanh cho hoàng đế a. Ngươi hoài nghi mẹ ngươi ngoại tình sao!
Hơn nữa bất kể thế nào, chúng ta không có điểm giống nhau a! !
“Sư phụ.” Bởi vì bốn phía không có người ngoài, Tử đại nhân không gọi ta là cha, lại đổi giọng gọi sư phụ. Ta cũng lười phản bác, mặc cho hắn la như vậy. Tử đại nhân trầm tư nói: “Ngươi thuận tay trái hay thuận tay phải.”
“Ta? Ta thuận tay phải a.”
Tử đại nhân lộ vẻ khiếp sợ: “Ta, ta cũng vậy.”
Này! Không nên như thế a!
Cơ số của điểm chung này hơi bị lớn a! Từ đây đi lên mấy bước, tìm bừa một người trong những lão nông ở Phi Vân đường, nhất định là thuận tay phải a! Nếu ta thuận tay phải chính là cha ngươi, vậy chẳng phải Bạch Liên thuận tay phải có thể làm mẹ ngươi sao! Hơn nữa Bạch tổng quản là thái giám cho nên làm mẹ ngươi cũng không sinh ra được ngươi, càng đừng nói sinh với ta a!
Bạch Liên thấy chúng ta cổ cổ quái quái, nhất thời không chen miệng vào được. Nhưng nghe thấy bụng Tử đại nhân đang kêu, bèn móc một quả lê tuyết trắng tinh từ trong ngực ra, nói với Tử đại nhân: “Tử đại nhân, ngài không ăn lâu như vậy, nhất định đói bụng a. Không bằng ăn lê, không phải ngài thích ăn lê nhất sao?”
“A! Cảm ơn Liên tỷ tỷ.” Tử đại nhân reo hò một tiếng nhận lấy lê tuyết, hạnh phúc cắn một miếng, thịt quả thơm giòn tiến vào miệng nhỏ, nở nụ cười ấm áp như dương quang.
Ta lại giật nảy mình: “Không thể nào, trùng hợp như vậy sao.”
Tử đại nhân cũng thích ăn lê?
Bạch Liên cho rằng ta muốn cướp quả lê, đôi mi thanh tú nhíu lại, tức giận nói: “Minh Phi Chân, ta biết ngươi cũng thích ăn lê, nhưng ngươi không thể nhường tiểu hài tử sao? Ngươi lớn như vậy!”
Tử đại nhân nghe vậy nhanh chóng lộ ra ánh mắt hồ nghi thông minh, trầm mặt như thần thám, vuốt cằm nói: “A? Sư phụ cũng thích ăn lê? !”
A mẹ ngươi a! !
Đã bảo ngươi đừng nghĩ lung tung a! Toàn quốc không biết có bao nhiêu người thích ăn lê a! Không thể đều là cha ngươi a! Nếu thế thì chẳng phải đầu hoàng thượng còn xanh hơn lá cây khắp núi sao! Mẹ ngươi là cô nương tốt, không có khả năng bất trung với hoàng thượng, phụ hoàng ngươi không thích ngươi, khẳng định là có nguyên nhân khác rồi!
Bạch tổng quản thấy ta sốt ruột phát hỏa, ngẩn người, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ bất đắc dĩ. Lấy ra một viên kẹo bọc giấy từ trong ngực, đưa cho ta.
“Dùng cái này nhịn một lát, lúc trở về ta mua lê cho ngươi được không?”
Ta cầm kẹo, nhét vào miệng như hờn dỗi. Ồ ồ ồ ồ, rất ngọt.
Bạch Liên thấy ta như vậy, không khỏi lắc lắc đầu, nở một nụ cười khổ, như đang nhìn đệ đệ không lớn lên.
Ta còn không có phản ứng gì, Tử đại nhân lại nhìn ta, yên lặng đọc: “Điểm giống thứ tư, đều bị Liên tỷ tỷ cho ăn.”
Ngươi chờ chút cho ta, đây là chỗ tương tự của hai chúng ta sao? ! Còn có ngươi đừng tiếp tục tìm chứng cứ cha ruột nữa a! Sao có cảm giác ngươi tìm càng nhiều tương lai ta càng nguy hiểm a!
Ngoài ra, bởi vì ta có điểm tương tự với Tử đại nhân, cho nên Bạch tổng quản tốt với ta hơn sao? Sao cảm giác như ngược lại, Bạch tổng quản chăm sóc ta như Tử đại nhân a. Tâm tình thật phức tạp không nói nên lời.
Không nên coi ta là đệ đệ a! Lão tử lớn hơn ngươi gần mười tuổi a!
Nhưng Bạch Liên không tỉnh lại chút nào, mà mỉm cười nói: “Biết biết, lát nữa cha gia dẫn ngươi đi ăn cơm, bây giờ làm việc trước.”
Thế này là danh chính ngôn thuận làm tỷ tỷ a! Hơn nữa ngươi là thái giám a! Bị Tử đại nhân gọi là Liên tỷ tỷ lâu dài, bản thân cũng nữ tính hóa sao!
“Chờ đã, có người đến.”
Ta mở miệng nhắc nhở: “Phía trước có năm người, biết võ công, hơn nữa không hề kém.”
Bạch Liên kinh ngạc nói: “Tai ngươi linh như vậy? Ngay cả võ công cao thấp cũng biết?”
“Sản phẩm của Đại La sơn, tất nhiên là tinh anh.” Ta thoái thác cười nói: “Ta không giỏi thứ gì, thính lực vẫn tạm được.”
Bạch Liên nửa tin nửa ngờ, dừng bước chờ bên cạnh, quả nhiên lát sau cũng nghe được tiếng bước chân. Ba người chúng ta mai phục chờ đợi ở một bên, nếu bọn hắn đi qua sẽ xuất thủ xử lý.
Nhưng năm người này không đi về phía chúng ta, mà mà tiếp tục đi xuống theo một con đường khác. Rốt cuộc không gian dưới đất của Phi Vân đường lớn thế nào, đến nay ta vẫn không rõ ràng. Xem ra còn có đường đi trong lòng đất.
Một trong năm người kia phàn nàn nói: “Quả thực không phải chuyện con người có thể làm. Đám đồ vật này lão bản chúng ta phí hết tâm tư, bất chấp thiên đại phong hiểm mới vận ra từ trong cung. Hắn thì tốt, không cảm ơn một câu đã lấy đi.”
Một người đáp: “Còn không phải sao? Chúng ta tới địa phương quỷ quái không thấy ánh mặt trời này lâu như vậy, đi bắt những thôn phu thôn phụ kia bồi dưỡng thành tay chân, dễ dàng sao? Khó khăn lắm mới có chút hoa hồng, còn phải chia cho nương nương khang kia.”
Một hán tử già hơn nói: “Ai bảo lão bản chúng ta không liên quan đến buôn bán của Phi Vân đường? Tuy cho chúng ta làm Địa bàn, nhưng những đại nhiệt môn ra tiền ở Thiên bàn đều do người của Phi Vân đường chia. Các ngươi không thấy, ngay cả Thỏ Yêu kia cũng không được chia sao?”
Nghe đến đó ta và Bạch Liên đưa mắt nhìn nhau.
Thì ra Phi Vân đường không phải nơi Lục Thượng Phi hoặc là Dương Liên Hoa có thể định đoạt, bọn hắn chỉ phụ trách Địa bàn, mà ngoài ra còn có cổ đông khác. Khó trách Mặt Thỏ Yêu có thể lợi dụng Bạch tổng quản kiếm tiền, tám thành là bởi vì hắn là người giới thiệu, có thể kiếm được hoa hồng từ đó.
Bỗng lại nghe bọn hắn nói: “Chính là chỗ này. Lấy cái rương ra, tùy tiện chọn mấy món bên trong, cầm đi giao nộp cho nương nương khang kia là được.”
Ta và Bạch tổng quản thò đầu ra, nhìn thấy năm đại hán vây quanh một cái rương lớn đặt trên mặt đất. Một người mở cái rương ra, bên trong lập tức tỏa ra kim hoa óng ánh. Hiển nhiên kim khí chiếm đa số, đồng thời còn có mã não ngọc thạch. Không phải vật mất trộm trong cung, còn có thể là gì?
Ta và Bạch tổng quản liếc nhau, lúc này không hạ thủ, còn đợi đến lúc nào?