[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 351 : Lục Phiến tam anh · ôm cây đợi thỏ

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Ta nói chuyện với Lục Thượng Phi một phen, mặt hắn lúc xanh lúc trắng. Sau đó lấy cớ có chuyện quan trọng trong người rồi rời đi.
Ta nói cho hắn biết, lúc ở kinh thành ta từng thấy Lục Hạ Tẩu xuất hiện trong một gian tửu lâu, sau đó thì cho hắn biết một ít thông tin sàng lọc từ tình báo của Tử đại nhân. Hắn vốn đang hoài nghi chuyện này, chỉ thiếu một người chứng thực mà thôi. Bây giờ có lời chứng của ta, khiến hắn bắt đầu quyết định. Ta không cần để ý, yên lặng theo dõi kỳ biến là được.
Thừa dịp Bạch tổng quản còn đang thực hiện lời hứa giúp Địa bàn lôi đài, ta vội vàng trở lại nhà kho xem xét tình trạng của các thôn dân, đúng lúc Tử đại nhân trở về từ bên ngoài.
Ngũ Thạch Phấn trên người các thôn dân chưa giải, từ đầu đến cuối là vấn đề. Cho nên ta bảo Tử đại nhân làm người mua sắm giải dược.
Tử đại nhân hưng phấn giao một bao thuốc lớn cho ta, như hài tử làm chuyện tốt chờ được khen ngợi, nói: “Sư phụ, ta về rồi. Một loại cũng không thiếu. Ngươi xem phân lượng có đủ không? Không đủ ta lại đi.”
“Cũng đủ.”
Ta nhìn thoáng qua phân lượng thuốc, còn nhiều hơn ta yêu cầu hai thành. Ta vốn đã tính thừa ra, cho nên dư xài. Sau đó ta mở gói thuốc ra, chọn một ít từ bên trong. Lúc muốn phối dược, lại phát hiện Tử đại nhân chạy loạn bên cạnh, có vẻ không kiềm chế được, nhảy nhót tưng bừng.
Ta kỳ quái nói: “Sao vui vẻ như vậy? Nhặt được tiền?”
“Bởi vì vừa rồi, ta cảm thấy mình chính là đại hiệp a!”
Tử đại nhân sờ hai má đỏ ửng, vô cùng say mê nói: “Vừa rồi sư phụ bảo ta cẩn thận từng li từng tí leo tường ra, còn dạy ta mua thuốc từ hơn mười tiệm khác nhau. Lúc hỏi tiệm thuốc ở đâu không được tìm cư dân bản địa, phải tìm thực khách trong quán ăn. Lúc làm vậy, ta cảm thấy mình như hiệp khách a! Đây có phải là thể nghiệm đặc thù chỉ người trong giang hồ mới có không a?”
“Nếu ngươi nói như vậy, cũng không phải không bình thường.”
Ta bảo Tử đại nhân làm như vậy, đương nhiên có lý do.
Huyện Ngũ Hoa vốn không lớn, có thể xuất hiện một võ trường lớn như thế trong lòng đất, nói không chừng chỗ nào cũng mai phục tai mắt của người ta. Cư dân nơi đó, từ lão nhân đến tiểu hài đều có thể là người của bang hội nào đó, điểm ấy không thể không đề phòng. Dung mạo càng không đáng chú ý càng có thể là tai mắt. Trái lại trong quán ăn, bởi vì người trong bang hội thường không tín nhiệm ngoại nhân, thường tự chuẩn bị ẩm thực, cho nên ít đi những chỗ như quán ăn nhất. Về phần mua ở tầm mười tiệm thuốc, cũng vì lí do tương tự. Những dược liệu này là phối phương của giải dược Ngũ Thạch Phấn, nếu mua đủ một lần, khẳng định sẽ làm người hoài nghi, tách ra mua là ít phong hiểm nhất.
Tất cả vì kế an toàn.
Chẳng qua không ngờ Tử đại nhân thích cách chơi này? Nhi tử của hoàng thượng, đúng là đứa nào cũng không phải đèn đã cạn dầu a.
“Ừm, khi còn bé, ta cũng thích thế.”
Tử đại nhân vuốt cằm, lộ vẻ suy tư: “Ồ?”
Ồ con em ngươi a!
Đừng có vừa nói đến giống ta là lộ ra vẻ mặt này a! Đến bây giờ ngươi vẫn còn hoài nghi ngươi do ta sinh sao! Hơn nữa nếu một mực chơi trò này về cung, ta nhất định phải chết a!
“Còn nữa, sư phụ a, vì sao là quán ăn thế? Dựa theo lý luận của ngươi, kỳ thực có thể đi hiệu may, khách sạn, tiệm tạp hóa? Là bởi vì đại hiệp đều đánh nhau ở quán cơm, cho nên muốn ta đi tiệm cơm sao?”
“Đương nhiên là có đạo lý, bảo ngươi mua bánh bao, có mua không?”
“Mua!”
“Ừm, ngoan.”
Ta cầm bánh bao, nhét vào miệng, mơ hồ không rõ nói: “Bảo ngươi đi quán ăn, là bởi vì ta đói. Đừng cái gì cũng nghĩ tới đại hiệp, đại hiệp cũng phải ăn cơm a.”
Hơn nữa, đừng nói loạn đại hiệp đều thích đánh nhau ở quán cơm a! Ta ghét nhất là có người đánh nhau ở quán cơm. Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ!
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân đến nay ta vẫn không trở thành đại hiệp sao...... Thật mơ hồ a.
Ta mở gói thuốc ra, phối phân lượng từng phần một.
Tử đại nhân kỳ quái nói: “Sư phụ, nơi này không có cái gì, không thể nấu thuốc, phải làm sao a?”
“Nấu cái gì, trực tiếp ăn là được.”
Ta cầm lấy một bọc thuốc, bên trong có cứng có mềm, phần lớn là dược liệu chưa bào chế. Hai tay ta vận chân lực, vò bọc giấy thành một nắm. Sau đó mở giấy ra, bên trong xuất hiện một viên thuốc xinh đẹp.
“Tới, cho bọn hắn ăn dược hoàn.”
Tử đại nhân vô cùng kinh ngạc: “Làm, làm như thế nào vậy?”
Ta tiếp tục vò thuốc, hờ hững nói: “Ngươi luyện thêm bốn mươi năm nội công, hẳn có thể bóp một viên.”
Tử đại nhân khom mình nói: “Tốt! Ta luyện nội công!”
“Trước tiên đút thuốc cho ta.”
Thế là ta chịu trách nhiệm vò thuốc, Tử đại nhân chịu trách nhiệm cho ăn, chỉ chốc lát sau hơn hai mươi người đều uống xong thuốc.
Ta sờ sờ mũi: “Khuyên ngươi bịt mũi trước.”
Tử đại nhân khờ dại nói: “Vì sao? Tuy thuốc này hơi nức mũi, nhưng không hôi a.”
Còn chưa nói xong, một thôn dân mơ mơ màng màng uống thuốc đột nhiên ngửa mặt lên trời hú dài, ‘Ọe’ một tiếng lớn, phun ra một dải cầu vồng......
Tử đại nhân: “...... Bây giờ hơi hôi.”
Tình hình của hai mươi người còn lại gần giống thế, chợt cảm thấy khó chịu mãnh liệt, nôn đến vàng bạc đầy đất, mùi vị làm người ta ngửi mà phát ói. Tử đại nhân còn suýt bị bắn trúng, chạy chậm trốn ra sau lưng ta.
Giải dược ta làm tương xung với dược tính của Ngũ Thạch Phấn, tiến hành giải độc thông qua thúc nôn. Ta không rõ liều lượng những thôn dân này uống, chỉ có toa thuốc này hữu hiệu nhất. Tuy hơi bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể xem như một biện pháp tốt...... Chỉ là không thể ở nhà kho này nữa.
“Các vị đồng hương, nơi này có cửa nhỏ thẳng ra ngoài, nếu độc đã giải thì đi theo ta, nếu nằm trên mặt đất quá lâu...... Sau này các ngươi hạ điền bón phân, cơ bản có thể trực tiếp nhảy cầu.”
Ta thăm dò phong thanh bên ngoài, không có người theo dõi. Trước đại môn này là đại trạch treo biển hiệu Phi Vân đường, về cơ bản không có người ở. Ngay cả chủ nhân Lục Thượng Phi cũng chỉ tạm thời dừng chân mới chọn nơi này, người khác càng không phải nói. Ta nhìn hai lần, đưa các thôn dân đến khu vực thưa thớt.
Từ mùi vị kinh người của bọn hắn, còn có bước chân tập tễnh bất ổn, nhìn qua như có một đám cương thi theo sau lưng ta. May mà ta đứng trước nhất, nếu không thanh danh sẵn có của Tương Tây cản thi không xuống được.
Nhưng vẫn không thể tránh khỏi chỉ trích, khi chúng ta đi đến đường phố tương đối đông người.
“Ôi, những người này bị sao vậy! Vừa đi vừa nôn, cương thi sống sao?”
“Nhất là tên tiểu tử phía trước, hắn không phải đầu lĩnh của cương thi chứ?”
“Trông như cùng một bọn!”
Kết quả đi đến phía trước, ngay cả ta cũng biến thành cương thi sao!
Trí tưởng tượng của các ngươi có thể đừng phong phú như vậy được không! Đây chỉ là một đám lão bách tính lương thiện, bị lừa bán vào tổ chức đánh lôi đài bất lương, bị trúng độc vừa giải a! Chẳng qua hơi hôi mà thôi a!
“Ngươi nói vì sao bọn hắn lại nôn?”
“Không biết, có phải đầu lĩnh quá xấu không a?”
Này! Ngươi toàn mắng người a! Đừng tưởng ngươi là người qua đường thì ta không dám đánh ngươi a!
Ta vội vã dẫn đám người này xuyên đường phố qua ngõ hẻm, chợt nghe có người nói một câu.
“Đại ca? Ngươi ở đây?” Ta ngẩn ra, xưng hô quen thuộc này là...... Quay đầu nhìn lại, dưới trời chiều, đầu cùng núi xa, không ngờ một người ta quen đang đứng. Hắn có vẻ mặt lạnh lùng, Kỳ Lân Tí tráng kiện khỏe khắn —— Đường Dịch? !
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đường Dịch bước nhanh tới: “Ta phụng mệnh điều tra một án tham ô dựa vào một ít chu ti mã tích một mạch ngựa không dừng vó truy xét đến đây......” Hắn bắn liên thanh như nói không hết, giữa chữ và chữ không có khoảng cách, ta nghe rất tốn sức.
Ta cau mày nói: “Ngươi nói vội như thế làm gì?”
Đường Dịch đi đến trước mặt ta, đứng nghiêm, nói tiếp: “Bởi vì nếu không nói nhanh một chút, ta sợ ta sẽ...... Ọe!”
Sau đó, lần đầu tiên chúng ta tương phùng, ngay trước mặt ta, gia hỏa này khom lưng bắt đầu nôn.
Này! Ngươi sao vậy Đường Dịch?
Bằng vào Đường đại soái ca ta biết, sẽ không làm chuyện như nôn mửa bên đường a! Đến cùng ngươi...... Vì sao ngươi toàn nôn ra bánh bao?
“Ta đã nói, đúng là do hắn xấu xí a, ngay cả bạn hắn cũng nôn.”
Con mẹ nó, ngươi còn ở đây a! Vì sao một người đi đường lại nhìn chằm chằm vào ta, còn đi theo ta a! Ngươi thích ta sao!
Nếu thấy bằng hữu của ta bị nôn thì tới đây đưa nước a!
Con người dạo này, không có một chút lòng thông cảm!
Một lão hán ở cuối cùng đội ngũ té ngã. Bởi vì lớn tuổi nên thể lực không chịu đựng nổi, lại bởi vì thuốc gây nôn mà càng khó chịu. Xung quanh lại không có một người đỡ.
Tử đại nhân vốn định tiến lên, lại nói: “A, có một đại tỷ tỷ xinh đẹp hỗ trợ.”
Lại là một cô nương thân thủ nhanh nhẹn ở ven đường nhìn thấy, đi lên một tay dìu lão hán, vỗ vỗ bụi đất trên người hắn, quan tâm nói.
“Lão nhân gia, ngài không sao chứ. Ngài lớn tuổi như vậy, vì sao không tìm tôn tử tôn nữ đi cùng a? Các ngươi muốn đi đâu a? Tập thể đi khiêu vũ sao?”
Cô nương kia liên tiếp hỏi mấy vấn đề, nhưng ta chỉ thấy khuôn mặt lão hán viết hai chữ ‘Buồn nôn’, đoán chừng dược hiệu còn chưa qua, hoặc là dư độc chưa giải. Nhưng trí tưởng tượng của cô nương này cũng siêu quần, điệu bộ này có thể là đi khiêu vũ sao? Ngươi đánh giá ta quá cao a, ta cũng không đủ bá khí để chỉ huy bọn cương thi này khiêu vũ a.
“Đúng rồi lão nhân gia, ngươi có trông thấy một nam sinh mặc trang phục màu tím, cao như vậy, gầy như vậy, mặt không biểu cảm đi qua không? Chúng ta là bằng hữu, vừa nãy bị lạc.”
Này? Nghe hình dáng...... Sao giống nhân huynh nôn đủ mọi màu sắc trước mặt ta thế, hơn nữa vì sao giọng cô nương này quen tai như vậy......
Ta quay đầu nhìn lại, đúng lúc nàng cũng nhìn qua.
“Minh đại ca!”
“Hiểu?”
Ta định thần nhìn lại, mỹ thiếu nữ cười duyên dáng, nhiệt tâm giúp người, mê đảo một đám đồng hương, không phải Tô Hiểu còn là ai? !
Vì sao ngay cả Tô Hiểu cũng tới?
Chuyện gì thế này?
Đường Dịch gian nan nói: “Chúng ta...... Có khả năng tra cùng một vụ án...... Ta và Hiểu Hàn cùng đi.”
Tô Hiểu thấy đầu lĩnh là ta, chạy tới cực nhanh.
Ta thấy điệu bộ này có chút không đúng, không khỏi lui nửa bước.
Không biết vì sao, hôm nay ta đặc biệt có duyên với nôn mửa, nếu ngay cả ngươi cũng dám nôn, ta không để yên cho các ngươi a!
Nhưng Tô Hiểu lại bất ngờ, trước mắt bao người, nhào vào lòng ta!
“Hiểu, thế này là sao?”
Tô Hiểu không lên tiếng, trái lại Tử đại nhân thấy thế nghĩa chính từ nghiêm hô: “Sư phụ! Ngươi làm loạn sau lưng Liên tỷ tỷ! Hơn nữa mẹ ta thì phải làm sao!”
Đậu xanh, sao tiểu hài tử bây giờ nói năng không phân nặng nhẹ như thế a!
Liên tỷ tỷ của ngươi là thái giám, mẹ ngươi có lão công, còn có mẹ kiếp, Tô Hiểu chính là nam a! ! !
Quan hệ quá phức tạp, ngay cả các đồng hương chịu đại ân của ta cũng bắt đầu nghị luận ta.
Không ai nói hai câu cho ta sao!
Lúc này Đường Dịch run rẩy giơ tay lên, đỡ bả vai ta đứng thẳng dậy, gắng sức trừng Tử đại nhân như giải thích cho ta. Sau đó, bởi vì dùng sức quá độ...... Lại nôn ra......
Bà nội nhà ngươi, muốn nôn cách ta xa một chút!
Còn có vì sao vẫn là bánh bao! ?