[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 352 : Lục Phiến tam anh · phàm nhân không ngu
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Ban đêm, chỗ ở của Dương Liên Hoa.
Dương Liên Hoa tỉ mỉ tắm rửa, đổi một bộ áo ngủ hồng phấn. Váy viền kim tuyến khâu hoa văn, hai bắp đùi cường tráng phủ đầy lông, một đường thẳng tới lồng ngực cũng đầy lông đen. Thể mỏng như tước, yên thị mị hành, hết sức xinh đẹp. Có thể thấy rõ ràng, phía trên cục hầu, là một khuôn mặt thoa đầy son phấn bột nước như hoa đán.
Dương Liên Hoa thích trang điểm sau khi tắm, sau lần tắm rửa này, hình như bột nước trôi đi còn nhiều hơn bình thường ra ngoài gặp người.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Dương Liên Hoa rất hài lòng với mình. Nhìn ngũ quan đoan chính đến buồn nôn này, động tác xinh đẹp đến muốn ăn đòn này, đúng là còn nữ nhân hơn nữ nhân.
Đang nhìn thân thương phận, ánh mắt liếc đến một phong thư cạnh bàn trang điểm. Nếu ngoại nhân mở ra nhìn, tất nhiên sẽ bị mật mã trên đó làm cho trong mây trong sương. Đối với Dương Liên Hoa, lại là đơn giản hơn cả tiếng thông tục, trái lại phải trách người viết thư thô bỉ không văn. Ám hiệu này vốn là thủ pháp câu thông do Quỷ Vực Nhất Hỏa bọn hắn sáng tạo, nhân vật cấp cán bộ như Dương Liên Hoa, thậm chí có thể sử dụng ám hiệu làm thơ làm phú, biền tứ lệ lục, rất là phong nhã. Thậm chí trong Quỷ Vực Nhất Hỏa, còn có thể thông qua cách sử dụng văn mật mã để phán đoán cấp bậc của đối phương. Có thể nói là một đóa kỳ hoa trong chốn võ lâm.
Nhưng như vậy thì coi như khổ đồng minh hắc đạo muốn liên lạc với bọn hắn, thường thường giải mã nửa ngày không được một chữ. Chữ sai thì cả bài viết lộn xà lộn xộn cũng là bình thường, cho nên đối phương có thể dùng mật mã viết về một phong thư, đã coi như nhân vật tài trí hơn người.
Đây là mật hàm Khổng thượng thư viết cho Dương Liên Hoa, để xác nhận chi tiết hành động ngày mai ám sát Liệt Lỗ hai thượng thư.
Hắn sẽ nặc danh hẹn Liệt Lỗ hai thượng thư ra một mình, lại do bọn hắn ra tay. Phương thức đơn giản trực tiếp, cơ hồ đến mức không biết sợ.
Địa điểm ước hẹn là một tư trạch Khổng Đoan nặc danh mua lại. Trong tín thư dặn dò Liệt thượng thư chinh chiến cả đời, sợ hắn vũ lực kinh người, tận lực dùng khói độc công trước. Sau đó nhớ kỹ vị trí đường hầm chạy trốn, chỗ nào trên đường chạy có thuyền vân vân. Trong câu chữ, không chỗ không tràn đầy lo lắng quan tâm.
“Hay, hậu nhân Khổng Tử nhà ngươi lại dạy đạo tặc ta giết người thế nào?”
Dương Liên Hoa cười lạnh một tiếng, quăng thư vào ngọn nến, lập tức cháy thành tro tàn.
Dương Liên Hoa nhìn gương đồng chăm chú, nụ cười từ từ biến mất, khuôn mặt âm lãnh hiện vẻ thông minh: Lão hồ ly Khổng Đoan này, chỉ muốn nhờ thanh danh của Bắc Cương Quỷ Vực ta để giúp hắn cướp đoạt quyền lực. Xưa nay Thiết Chân quốc chúng ta thế như nước lửa với Trung Nguyên, chúng ta giết quan viên của bọn hắn, trả thù này là vô cùng thiên công địa đạo. Đến lúc đó, hoàng đế Trung Nguyên biết hai thượng thư thủ hạ do người Bắc Cương chúng ta giết, muốn tìm cái cớ tái khởi chiến sự thì có gì khó?
Nhưng nghe nói Khổng Đoan này là phái chủ hòa trong triều chính, gây nên đại chiến giữa Thiết Chân quốc và Trung Nguyên, hắn có chỗ tốt gì?
Quỷ Vực Nhất Hỏa, chính là một đám phỉ nhân hoành hành vô kỵ ở Bắc Cương. Lấy ‘Không chỗ không trộm’ làm hiệu, nhỏ thì củi gạo dầu muối, lớn thì gia quốc thiên hạ, đều là mục tiêu bọn hắn trộm cướp. Sáu năm trước, Thiết Chân quốc từng xảy ra một trận bạo loạn, về sau quốc chủ đổi chỗ, nghe nói thoát không khỏi liên quan với Quỷ Vực Nhất Hỏa này.
Dưới cờ có Si Mị, Võng Lượng, Ngưu Quỷ, Xà Thần tứ đại đạo, chủ nhân thần bí khó lường, bình thường khó gặp.
Dương Liên Hoa chính là đạo tặc ‘Xà Thần’ lấy giảo hoạt khôn khéo xưng hiệu, có thể nói là một trí tướng trong Quỷ Vực Nhất Hỏa.
Dương Liên Hoa cũng không phải loại bị bán còn giúp người ta kiếm tiền. Hắn vừa tô son điểm phấn, vừa tỉ mỉ hồi tưởng nhất cử nhất động của Khổng Đoan từ khi tiếp xúc với bọn hắn đến nay, suy nghĩ địa vị thân phận của lão thất phu, đột nhiên lên tiếng kinh hô: “Ôi ôi, thì ra là thế!”
Nghiến răng thầm hận nói: Sao nô gia hồ đồ như thế. Hắn là phái chủ hòa không giả, nhưng ai là phái chủ chiến trong triều đình Trung Nguyên? Chờ hành động ám sát hoàn thành, người chủ chiến đều chết sạch. Về sau, bọn hắn đã là một đảng độc đại. Gây nên đại chiến giữa Thiết Chân quốc và Trung Nguyên, vũ lực của triều đình Trung Nguyên tất phải bắc di. Có lẽ đám đồ bỏ Tiềm Long Thập Thất Sĩ và Tuyệt Phong Tam Nhân cũng dốc toàn bộ lực lượng, trong triều chính, nào còn nhân vật có thể chống lại? Chờ hai bên Bắc Cương Trung Nguyên hồ đồ đánh mấy năm, triều đình Trung Nguyên đã do hắn chưởng khống.
Được lắm Khổng lão thất phu, tâm kế thật sâu a.
Hừ, đưa thu nhập Địa bàn cỏn con của Phi Vân đường cho ta, đã muốn Dương Liên Hoa ta bán mạng cho ngươi? Đừng coi thường người như vậy. Khổng Đoan, ngươi khôn ta cũng không ngốc. Ngươi muốn cao thủ, vậy thì lấy từ người Trung Nguyên các ngươi, mơ tưởng ta động vào nửa cái tay chân của mình.
Dương Liên Hoa hợp tác với Khổng thượng thư, vốn bắt đầu ở võ trường trong lòng đất Phi Vân đường. Dương Liên Hoa mới tới Trung Nguyên, mệnh lệnh của chủ nhân là đứng vững gót chân. ở Trung Nguyên, hắn không có chuyện để làm, thủ hạ lại có một nhóm dũng sĩ. Mắt thấy có nơi luận võ đánh lôi đài còn kiếm được tiền như Phi Vân đường, đương nhiên không chút nghĩ ngợi đã gia nhập. Cho đến sau này, không ngờ có thêm thượng thư đương triều, quan lớn địa vị cực cao, đó cũng là thu hoạch ngoài dự kiến.
Nhưng hắn phát giác Phi Vân đường này tuyệt không đơn giản. Ở Thiên bàn, Khổng Đoan có giấu rất nhiều người tài ba, người nào cũng là cao thủ một mình chống đỡ một phương, chưa hẳn dưới Dương Liên Hoa hắn, nếu thế thì sao phải chia lợi ích cho hắn? Chuyện có khác thường tất có yêu, Khổng Đoan cam lòng như thế, chắc chắn mưu đồ không nhỏ.
Chỗ vi diệu nhất ở đây, chính là ba chữ ‘Người Bắc Cương’. Nếu người giết Liệt Lỗ hai thượng thư đến từ Bắc Cương, thế thì nồi này bọn hắn không cõng cũng phải cõng. Nhưng nếu nhóm thích khách này chỉ tới từ Phi Vân đường, thế thì yếu hại sẽ bất đồng rất lớn. Mà đáng suy nghĩ nhất chính là lúc yêu cầu nhân thủ, chắc chắn Khổng Đoan không thể đề xuất yêu cầu giấu đầu lòi đuôi như ‘Không thể không có người Bắc Cương’. Dương Liên Hoa sẽ làm tay chân ở đây, trong tình huống không phá hư quan hệ hợp tác của song phương, làm mưu đồ của Khổng Đoan không thể thành công hoàn toàn.
Nói cho cùng, Dương Liên Hoa cũng không sợ Khổng Đoan sẽ trở mặt. Xưa nay Quỷ Vực Nhất Hỏa bọn hắn không e ngại bất kỳ người nào.
Dương Liên Hoa thỏa mãn tán thưởng trang dung của mình, thấy thời gian không sai biệt lắm. Ái thiếp thủ hạ hắn, cũng nên tới thị tẩm. Tối nay không chú ý an bài, không biết ai sẽ tới?
Trên cửa vang lên tiếng gõ cứng nhắc, hình như đầy do dự và sợ hãi.
Ôi, còn thẹn thùng sao? Dương Liên Hoa nháy mắt ra hiệu, the thé kêu gọi: “Vào đi, ai thế nhỉ?”
Dường như không ngờ bên trong sẽ trả lời ‘Diêm dúa’ như vậy, người ngoài cửa ngây dại, một lát mới nói: “Tại hạ Lục Thượng Phi...... Có việc muốn nói với Dương tiên sinh.”
Tình cảm đầy lửa nóng của Dương Liên Hoa bị rót lạnh thấu tim, cũng không đi mở cửa, trở về chỗ cũ bệ vệ ngồi xuống, tức giận nói: “Cửa không khóa, tự lăn tới đây.”
“Ôi, tuân lệnh.”
Dương Liên Hoa nhìn Lục Thượng Phi sợ hãi rụt rè đi vào, bên người còn có một nam tử vẻ mặt ngờ nghệch, mặc bào phục na ná đao khách. Trông thấy vẻ e ngại trên mặt Lục Thượng Phi, cười lạnh trong lòng: Sợ ta đến mang cả bảo tiêu tới, sao Khổng Đoan không tìm người gan lớn chút. Cũng đúng, tất cả mưu đồ của hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bản lãnh lớn không thu thập được, vậy cũng không có gì tốt.
“Ta nói Lục huynh, đã hơn nửa đêm, ngươi không ngủ còn không cho nô gia ngủ sao? Nếu nô gia ngủ không ngon, mặt mày bị hao tổn, nô gia không trách tội, binh sĩ dưới tay nô gia không tha ngươi được.”
Lục Thượng Phi nghe thấy rùng mình, có vẻ muốn nôn, không ngờ nam tử bên cạnh khuyên nhủ: “Lục lão bản, nói chính sự, nói chính sự.” Mới dừng xung động nôn mửa.
Lúc này Dương Liên Hoa mới nhìn thẳng hắn, người này cực cao, vai rộng lưng rộng, cho dù trong mắt Dương Liên Hoa nhìn quen nam nhi Bắc quốc, cũng là vóc người nhất đẳng. Lục Thượng Phi tìm được người này ở đâu, khí độ thật lớn.
Đang kinh ngạc không thôi, Lục Thượng Phi lại đấu tranh tư tưởng nửa ngày, rốt cuộc nói: “Tại hạ muốn hỏi một chuyện. Vẫn là chuyện ban ngày đã nói, xin hỏi Dương tiên sinh, bây giờ huynh đệ của tại hạ ở đâu, phải chăng...... Còn tại nhân thế?”
Dương Liên Hoa nghe được im lặng, hắn tự tay lấy tính mệnh Lục Hạ Tẩu. Tuy nói do Khổng Đoan sai sử, nhưng chung quy hắn ra tay giết người. Đang muốn trả lời vài câu qua loa, chợt nhớ tới một chuyện: Ôi ôi, lão thất phu Khổng Đoan chơi ta? Lục Hạ Tẩu cũng là mệnh quan triều đình a! Khổng Đoan lấy thi thể hắn đi, Trung Nguyên có nhiều cao thủ, há có thể không phân biệt được võ công trên thi thể? Lão tặc này! Tính trước một bước a.
Dương Liên Hoa trầm xuống không lên tiếng, Lục Thượng Phi càng kích động, không thể ức chế tức giận trong lồng ngực, chỉ tay nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật như Hồ huynh nói, huynh đệ của ta đã chết! Dương Liên Hoa, có phải ngươi giết hắn không!”
“...... Chính là nô gia ra tay thì sao?”
Dương Liên Hoa cười trả lời một tiếng, đáy lòng đã động sát cơ. Anh em nhà họ Lục, chẳng qua là con tốt trong kế hoạch hợp tác của song phương. Nhưng lại nhiều lần đụng vào đáy mắt hắn. Nghĩ đến đã bị Khổng Đoan hố, đã rơi xuống hạ phong trong lần hành động này, Dương Liên Hoa không có kiên nhẫn dây dưa với hắn nữa.
“Nhưng ngươi cũng đừng trách sai người tốt. Ta vốn không quen biết huynh đệ ngươi, vì sao lại giết hắn? Còn không phải lệnh của đại nhân nhà ngươi.”
Dương Liên Hoa chậm rãi đứng dậy, như một con rắn độc ngũ thải ban lan, chậm rãi đi đến Lục Thượng Phi.
Lục Thượng Phi biết huynh đệ thật sự không tại nhân thế, bị đả kích, vẫn không thể tiếp thu được, lắc đầu nói: “Hắn, vì sao hắn phải làm như vậy!”
Dương Liên Hoa cười lạnh nói: “Uổng công huynh đệ các ngươi làm trâu làm ngựa cho lão thất phu Khổng Đoan nhiều năm, chẳng lẽ không biết tính nết của hắn? Sử dụng hết là vứt bỏ, cũng được thôi. Sử dụng hết còn phải phát huy nhiệt lượng thừa, hố nô gia một nhát, đây mới là đáng sợ nhất. Người Hán hèn hạ nhát gan các ngươi, cái gì cũng không được, chỉ riêng mấy trò gian trá này, nô gia thật sự thúc ngựa cũng khó bằng. Tốt, ngươi đã biết huynh đệ mình chết thế nào. Cũng nên lên đường thôi.”
Vừa mới dứt lời, Dương Liên Hoa chạy tới bên cạnh Lục Thượng Phi hất ống tay áo lên, cánh tay trắng bệch như bị bệnh, trường kỳ không nhận dương quang, như rắn ra khỏi hang. Từ một góc độ xảo trá khó hiểu, đâm trúng bên bụng Lục Thượng Phi. Phần bụng chứa tạng phủ, chính là yếu hại của nhân thể, kình lực âm trầm rót vào, thế muốn nhất kích tất sát.
Bỗng nhiên, thậm chí Lục Thượng Phi vẫn không biết đã bị đánh trúng, chỉ nghe hắn kêu khóc một tiếng: “Ta đánh chết ngụy nương dưỡng nhà ngươi! !” Kêu to một tiếng như mổ heo, không quan tâm mạnh chênh lệch mạnh yếu rất xa, một quyền đánh vào khuôn mặt vẽ như hoa đán của Dương Liên Hoa.
Dương Liên Hoa tỉ mỉ tắm rửa, đổi một bộ áo ngủ hồng phấn. Váy viền kim tuyến khâu hoa văn, hai bắp đùi cường tráng phủ đầy lông, một đường thẳng tới lồng ngực cũng đầy lông đen. Thể mỏng như tước, yên thị mị hành, hết sức xinh đẹp. Có thể thấy rõ ràng, phía trên cục hầu, là một khuôn mặt thoa đầy son phấn bột nước như hoa đán.
Dương Liên Hoa thích trang điểm sau khi tắm, sau lần tắm rửa này, hình như bột nước trôi đi còn nhiều hơn bình thường ra ngoài gặp người.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Dương Liên Hoa rất hài lòng với mình. Nhìn ngũ quan đoan chính đến buồn nôn này, động tác xinh đẹp đến muốn ăn đòn này, đúng là còn nữ nhân hơn nữ nhân.
Đang nhìn thân thương phận, ánh mắt liếc đến một phong thư cạnh bàn trang điểm. Nếu ngoại nhân mở ra nhìn, tất nhiên sẽ bị mật mã trên đó làm cho trong mây trong sương. Đối với Dương Liên Hoa, lại là đơn giản hơn cả tiếng thông tục, trái lại phải trách người viết thư thô bỉ không văn. Ám hiệu này vốn là thủ pháp câu thông do Quỷ Vực Nhất Hỏa bọn hắn sáng tạo, nhân vật cấp cán bộ như Dương Liên Hoa, thậm chí có thể sử dụng ám hiệu làm thơ làm phú, biền tứ lệ lục, rất là phong nhã. Thậm chí trong Quỷ Vực Nhất Hỏa, còn có thể thông qua cách sử dụng văn mật mã để phán đoán cấp bậc của đối phương. Có thể nói là một đóa kỳ hoa trong chốn võ lâm.
Nhưng như vậy thì coi như khổ đồng minh hắc đạo muốn liên lạc với bọn hắn, thường thường giải mã nửa ngày không được một chữ. Chữ sai thì cả bài viết lộn xà lộn xộn cũng là bình thường, cho nên đối phương có thể dùng mật mã viết về một phong thư, đã coi như nhân vật tài trí hơn người.
Đây là mật hàm Khổng thượng thư viết cho Dương Liên Hoa, để xác nhận chi tiết hành động ngày mai ám sát Liệt Lỗ hai thượng thư.
Hắn sẽ nặc danh hẹn Liệt Lỗ hai thượng thư ra một mình, lại do bọn hắn ra tay. Phương thức đơn giản trực tiếp, cơ hồ đến mức không biết sợ.
Địa điểm ước hẹn là một tư trạch Khổng Đoan nặc danh mua lại. Trong tín thư dặn dò Liệt thượng thư chinh chiến cả đời, sợ hắn vũ lực kinh người, tận lực dùng khói độc công trước. Sau đó nhớ kỹ vị trí đường hầm chạy trốn, chỗ nào trên đường chạy có thuyền vân vân. Trong câu chữ, không chỗ không tràn đầy lo lắng quan tâm.
“Hay, hậu nhân Khổng Tử nhà ngươi lại dạy đạo tặc ta giết người thế nào?”
Dương Liên Hoa cười lạnh một tiếng, quăng thư vào ngọn nến, lập tức cháy thành tro tàn.
Dương Liên Hoa nhìn gương đồng chăm chú, nụ cười từ từ biến mất, khuôn mặt âm lãnh hiện vẻ thông minh: Lão hồ ly Khổng Đoan này, chỉ muốn nhờ thanh danh của Bắc Cương Quỷ Vực ta để giúp hắn cướp đoạt quyền lực. Xưa nay Thiết Chân quốc chúng ta thế như nước lửa với Trung Nguyên, chúng ta giết quan viên của bọn hắn, trả thù này là vô cùng thiên công địa đạo. Đến lúc đó, hoàng đế Trung Nguyên biết hai thượng thư thủ hạ do người Bắc Cương chúng ta giết, muốn tìm cái cớ tái khởi chiến sự thì có gì khó?
Nhưng nghe nói Khổng Đoan này là phái chủ hòa trong triều chính, gây nên đại chiến giữa Thiết Chân quốc và Trung Nguyên, hắn có chỗ tốt gì?
Quỷ Vực Nhất Hỏa, chính là một đám phỉ nhân hoành hành vô kỵ ở Bắc Cương. Lấy ‘Không chỗ không trộm’ làm hiệu, nhỏ thì củi gạo dầu muối, lớn thì gia quốc thiên hạ, đều là mục tiêu bọn hắn trộm cướp. Sáu năm trước, Thiết Chân quốc từng xảy ra một trận bạo loạn, về sau quốc chủ đổi chỗ, nghe nói thoát không khỏi liên quan với Quỷ Vực Nhất Hỏa này.
Dưới cờ có Si Mị, Võng Lượng, Ngưu Quỷ, Xà Thần tứ đại đạo, chủ nhân thần bí khó lường, bình thường khó gặp.
Dương Liên Hoa chính là đạo tặc ‘Xà Thần’ lấy giảo hoạt khôn khéo xưng hiệu, có thể nói là một trí tướng trong Quỷ Vực Nhất Hỏa.
Dương Liên Hoa cũng không phải loại bị bán còn giúp người ta kiếm tiền. Hắn vừa tô son điểm phấn, vừa tỉ mỉ hồi tưởng nhất cử nhất động của Khổng Đoan từ khi tiếp xúc với bọn hắn đến nay, suy nghĩ địa vị thân phận của lão thất phu, đột nhiên lên tiếng kinh hô: “Ôi ôi, thì ra là thế!”
Nghiến răng thầm hận nói: Sao nô gia hồ đồ như thế. Hắn là phái chủ hòa không giả, nhưng ai là phái chủ chiến trong triều đình Trung Nguyên? Chờ hành động ám sát hoàn thành, người chủ chiến đều chết sạch. Về sau, bọn hắn đã là một đảng độc đại. Gây nên đại chiến giữa Thiết Chân quốc và Trung Nguyên, vũ lực của triều đình Trung Nguyên tất phải bắc di. Có lẽ đám đồ bỏ Tiềm Long Thập Thất Sĩ và Tuyệt Phong Tam Nhân cũng dốc toàn bộ lực lượng, trong triều chính, nào còn nhân vật có thể chống lại? Chờ hai bên Bắc Cương Trung Nguyên hồ đồ đánh mấy năm, triều đình Trung Nguyên đã do hắn chưởng khống.
Được lắm Khổng lão thất phu, tâm kế thật sâu a.
Hừ, đưa thu nhập Địa bàn cỏn con của Phi Vân đường cho ta, đã muốn Dương Liên Hoa ta bán mạng cho ngươi? Đừng coi thường người như vậy. Khổng Đoan, ngươi khôn ta cũng không ngốc. Ngươi muốn cao thủ, vậy thì lấy từ người Trung Nguyên các ngươi, mơ tưởng ta động vào nửa cái tay chân của mình.
Dương Liên Hoa hợp tác với Khổng thượng thư, vốn bắt đầu ở võ trường trong lòng đất Phi Vân đường. Dương Liên Hoa mới tới Trung Nguyên, mệnh lệnh của chủ nhân là đứng vững gót chân. ở Trung Nguyên, hắn không có chuyện để làm, thủ hạ lại có một nhóm dũng sĩ. Mắt thấy có nơi luận võ đánh lôi đài còn kiếm được tiền như Phi Vân đường, đương nhiên không chút nghĩ ngợi đã gia nhập. Cho đến sau này, không ngờ có thêm thượng thư đương triều, quan lớn địa vị cực cao, đó cũng là thu hoạch ngoài dự kiến.
Nhưng hắn phát giác Phi Vân đường này tuyệt không đơn giản. Ở Thiên bàn, Khổng Đoan có giấu rất nhiều người tài ba, người nào cũng là cao thủ một mình chống đỡ một phương, chưa hẳn dưới Dương Liên Hoa hắn, nếu thế thì sao phải chia lợi ích cho hắn? Chuyện có khác thường tất có yêu, Khổng Đoan cam lòng như thế, chắc chắn mưu đồ không nhỏ.
Chỗ vi diệu nhất ở đây, chính là ba chữ ‘Người Bắc Cương’. Nếu người giết Liệt Lỗ hai thượng thư đến từ Bắc Cương, thế thì nồi này bọn hắn không cõng cũng phải cõng. Nhưng nếu nhóm thích khách này chỉ tới từ Phi Vân đường, thế thì yếu hại sẽ bất đồng rất lớn. Mà đáng suy nghĩ nhất chính là lúc yêu cầu nhân thủ, chắc chắn Khổng Đoan không thể đề xuất yêu cầu giấu đầu lòi đuôi như ‘Không thể không có người Bắc Cương’. Dương Liên Hoa sẽ làm tay chân ở đây, trong tình huống không phá hư quan hệ hợp tác của song phương, làm mưu đồ của Khổng Đoan không thể thành công hoàn toàn.
Nói cho cùng, Dương Liên Hoa cũng không sợ Khổng Đoan sẽ trở mặt. Xưa nay Quỷ Vực Nhất Hỏa bọn hắn không e ngại bất kỳ người nào.
Dương Liên Hoa thỏa mãn tán thưởng trang dung của mình, thấy thời gian không sai biệt lắm. Ái thiếp thủ hạ hắn, cũng nên tới thị tẩm. Tối nay không chú ý an bài, không biết ai sẽ tới?
Trên cửa vang lên tiếng gõ cứng nhắc, hình như đầy do dự và sợ hãi.
Ôi, còn thẹn thùng sao? Dương Liên Hoa nháy mắt ra hiệu, the thé kêu gọi: “Vào đi, ai thế nhỉ?”
Dường như không ngờ bên trong sẽ trả lời ‘Diêm dúa’ như vậy, người ngoài cửa ngây dại, một lát mới nói: “Tại hạ Lục Thượng Phi...... Có việc muốn nói với Dương tiên sinh.”
Tình cảm đầy lửa nóng của Dương Liên Hoa bị rót lạnh thấu tim, cũng không đi mở cửa, trở về chỗ cũ bệ vệ ngồi xuống, tức giận nói: “Cửa không khóa, tự lăn tới đây.”
“Ôi, tuân lệnh.”
Dương Liên Hoa nhìn Lục Thượng Phi sợ hãi rụt rè đi vào, bên người còn có một nam tử vẻ mặt ngờ nghệch, mặc bào phục na ná đao khách. Trông thấy vẻ e ngại trên mặt Lục Thượng Phi, cười lạnh trong lòng: Sợ ta đến mang cả bảo tiêu tới, sao Khổng Đoan không tìm người gan lớn chút. Cũng đúng, tất cả mưu đồ của hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bản lãnh lớn không thu thập được, vậy cũng không có gì tốt.
“Ta nói Lục huynh, đã hơn nửa đêm, ngươi không ngủ còn không cho nô gia ngủ sao? Nếu nô gia ngủ không ngon, mặt mày bị hao tổn, nô gia không trách tội, binh sĩ dưới tay nô gia không tha ngươi được.”
Lục Thượng Phi nghe thấy rùng mình, có vẻ muốn nôn, không ngờ nam tử bên cạnh khuyên nhủ: “Lục lão bản, nói chính sự, nói chính sự.” Mới dừng xung động nôn mửa.
Lúc này Dương Liên Hoa mới nhìn thẳng hắn, người này cực cao, vai rộng lưng rộng, cho dù trong mắt Dương Liên Hoa nhìn quen nam nhi Bắc quốc, cũng là vóc người nhất đẳng. Lục Thượng Phi tìm được người này ở đâu, khí độ thật lớn.
Đang kinh ngạc không thôi, Lục Thượng Phi lại đấu tranh tư tưởng nửa ngày, rốt cuộc nói: “Tại hạ muốn hỏi một chuyện. Vẫn là chuyện ban ngày đã nói, xin hỏi Dương tiên sinh, bây giờ huynh đệ của tại hạ ở đâu, phải chăng...... Còn tại nhân thế?”
Dương Liên Hoa nghe được im lặng, hắn tự tay lấy tính mệnh Lục Hạ Tẩu. Tuy nói do Khổng Đoan sai sử, nhưng chung quy hắn ra tay giết người. Đang muốn trả lời vài câu qua loa, chợt nhớ tới một chuyện: Ôi ôi, lão thất phu Khổng Đoan chơi ta? Lục Hạ Tẩu cũng là mệnh quan triều đình a! Khổng Đoan lấy thi thể hắn đi, Trung Nguyên có nhiều cao thủ, há có thể không phân biệt được võ công trên thi thể? Lão tặc này! Tính trước một bước a.
Dương Liên Hoa trầm xuống không lên tiếng, Lục Thượng Phi càng kích động, không thể ức chế tức giận trong lồng ngực, chỉ tay nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật như Hồ huynh nói, huynh đệ của ta đã chết! Dương Liên Hoa, có phải ngươi giết hắn không!”
“...... Chính là nô gia ra tay thì sao?”
Dương Liên Hoa cười trả lời một tiếng, đáy lòng đã động sát cơ. Anh em nhà họ Lục, chẳng qua là con tốt trong kế hoạch hợp tác của song phương. Nhưng lại nhiều lần đụng vào đáy mắt hắn. Nghĩ đến đã bị Khổng Đoan hố, đã rơi xuống hạ phong trong lần hành động này, Dương Liên Hoa không có kiên nhẫn dây dưa với hắn nữa.
“Nhưng ngươi cũng đừng trách sai người tốt. Ta vốn không quen biết huynh đệ ngươi, vì sao lại giết hắn? Còn không phải lệnh của đại nhân nhà ngươi.”
Dương Liên Hoa chậm rãi đứng dậy, như một con rắn độc ngũ thải ban lan, chậm rãi đi đến Lục Thượng Phi.
Lục Thượng Phi biết huynh đệ thật sự không tại nhân thế, bị đả kích, vẫn không thể tiếp thu được, lắc đầu nói: “Hắn, vì sao hắn phải làm như vậy!”
Dương Liên Hoa cười lạnh nói: “Uổng công huynh đệ các ngươi làm trâu làm ngựa cho lão thất phu Khổng Đoan nhiều năm, chẳng lẽ không biết tính nết của hắn? Sử dụng hết là vứt bỏ, cũng được thôi. Sử dụng hết còn phải phát huy nhiệt lượng thừa, hố nô gia một nhát, đây mới là đáng sợ nhất. Người Hán hèn hạ nhát gan các ngươi, cái gì cũng không được, chỉ riêng mấy trò gian trá này, nô gia thật sự thúc ngựa cũng khó bằng. Tốt, ngươi đã biết huynh đệ mình chết thế nào. Cũng nên lên đường thôi.”
Vừa mới dứt lời, Dương Liên Hoa chạy tới bên cạnh Lục Thượng Phi hất ống tay áo lên, cánh tay trắng bệch như bị bệnh, trường kỳ không nhận dương quang, như rắn ra khỏi hang. Từ một góc độ xảo trá khó hiểu, đâm trúng bên bụng Lục Thượng Phi. Phần bụng chứa tạng phủ, chính là yếu hại của nhân thể, kình lực âm trầm rót vào, thế muốn nhất kích tất sát.
Bỗng nhiên, thậm chí Lục Thượng Phi vẫn không biết đã bị đánh trúng, chỉ nghe hắn kêu khóc một tiếng: “Ta đánh chết ngụy nương dưỡng nhà ngươi! !” Kêu to một tiếng như mổ heo, không quan tâm mạnh chênh lệch mạnh yếu rất xa, một quyền đánh vào khuôn mặt vẽ như hoa đán của Dương Liên Hoa.