[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 354 : Lục Phiến tam anh · trăng lặn quạ gáy

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

Dưới sự lãnh đạo anh minh của Bạch tổng quản, Dương Liên Hoa bị bắt, tuy hắn không phải chủ sử sau màn, hơn nữa kinh doanh võ quán trong lòng đất cũng không tính là phạm pháp. Nhưng hắn chế tạo Ngũ Thạch Phấn, bắt thôn dân, cưỡng ép bọn họ đánh lôi đài kiếm tiền. Tự tiện chế cấm dược và dụ dỗ bách tính đã là hai đại tội. Cộng thêm có Tử đại nhân làm chứng, tận mắt nhìn thấy hắn giết mệnh quan triều đình Lục Hạ Tẩu, lại là một đại tội không thể chuộc.
Thân phận của hắn đặc thù, vốn không phải nhân sĩ Trung Nguyên, nhưng Hình bộ có ân sư của Tô Hiểu —— Lãnh thượng thư —— vị phán quan mặt lạnh này chủ đạo, cho dù Dương Liên Hoa là người ngoài hành tinh cũng không có nửa phần thể diện để thương lượng. Chắc chắn phải ngồi đại lao.
Nhưng lúc này, lại không biết, Dương Liên Hoa xử sự cẩn thận, hắn đi tới huyện Ngũ Hoa, ở trụ sở Lục Thượng Phi cung cấp, há lại không có tâm nhãn. Bởi vậy khi Đường Dịch xông vào đình viện đại sát tam phương, một tai mắt núp trong bóng tối của hắn lập tức chạy mất dép, đi tới cứ điểm viện binh của Quỷ Vực Nhất Hỏa bọn hắn.
Tiếc rằng cứ điểm xa xôi, lúc hắn chạy tới, không ngờ trời đã sáng rõ.
Đến cứ điểm, tai mắt bẩm báo từ đầu chí cuối lên.
Tai mắt kia lo lắng nói: “Lúc tiểu nhân trốn ra là đêm khuya nên không dám rêu rao, sợ bại lộ hành tung, bởi vậy không thể cưỡi ngựa. Làm trễ nải hành trình, không biết bây giờ an nguy của chủ sứ thế nào. Bây giờ hành động thế nào, còn xin Nghiêm phó sứ định đoạt!”
Đối tượng hắn báo cáo tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín, đầu nhọn não hẹp, cầm một chiếc mặt nạ thỏ yêu, chính là Mặt Thỏ Yêu chịu trách nhiệm trông giữ Địa bàn cho Dương Liên Hoa.
Tên thật của Mặt Thỏ Yêu này là Nghiêm Kính Vương, chính là phó chủ sứ ở đây. Trong Quỷ Vực Nhất Hỏa, bốn người Si Mị, Võng Lượng, Ngưu Quỷ, Xà Thần đều làm chủ một lệnh. Dương Liên Hoa lĩnh hào ‘Xà Thần’, hắn và thủ hạ của hắn xưng là Xà Thần lệnh. Đương chủ sứ không có ở đây, hết thảy nghe theo sắp đặt của phó sứ, thượng lệnh hạ xuống, giống như chủ sứ.
Mặt Thỏ Yêu làm mất thôn dân, sợ bị trách phạt, không dám sai sử thuộc hạ bên người Dương Liên Hoa đi tìm, bèn đi tới cứ điểm này lấy người. Kết quả chân trước hắn vừa đi, Dương Liên Hoa lại gây ra rủi ro.
Nghe được kinh nghi bất định, khi nghe được nhân số xuất thủ, càng giận dữ nói: “Buồn cười! Ngươi nói mấy người cỏn con đi công, khiến chủ sứ rơi vào nguy hiểm? Võ công chủ sứ thế nào, mọi người đều nắm chắc trong lòng, đám hèn nhát Trung Nguyên há có thể làm địch thủ của hắn? Huống chi hai mươi mấy huynh đệ của Xà Thần lệnh đều đi theo chủ sứ, sao có thể bị mấy người công phá, rõ ràng ngươi đang nói chuyện giật gân!”
Tai mắt kia vội la lên: “Thật có chuyện này a! Một nam tử mặc áo tím miệng lạnh mặt lạnh, nhưng ra tay rất hung ác, vừa bắt đầu đã trực tiếp quật ngã tám huynh đệ. Tiếp theo là trông thấy ai tước người đó, xuất thủ đến một huynh đệ cũng không chạy được.”
Nghiêm Kính Vương hừ lạnh nói: “Võ nhân Trung Nguyên, há có hạng người vũ dũng như thế, nếu thật có, ta còn muốn gặp gỡ. Ngươi có biết hắn là ai?”
“Tiểu nhìn rất cẩn thận, chính là bộ khoái Lục Phiến môn từng xuất hiện ở tửu lâu Hoàng Thượng tiên, ăn năm mươi lồng bánh bao hôm đó. Hình như gọi là Đường Dịch gì đó, lúc hắn ăn ở Hoàng Thượng tiên, tiểu xem náo nhiệt ở xung quanh, ký ức vẫn còn mới mẻ, nhất định là hắn không sai.”
“Lại là người Lục Phiến môn?”
Nhóm người này không giống thuộc hạ vãng lai các quốc gia, thường ở lại Bắc Cương tiếp ứng cùng Dương Liên Hoa, không bước Trung Thổ, cho nên hiểu biết về Lục Phiến môn không nhiều. Võ lâm Bắc Cương qua lại với Trung Nguyên cực nhiều, danh môn đại phái, Bạch Vương thất quan chi danh thì bọn hắn từng nghe. Nhưng liên quan đến tên tuổi tam ti võ lâm của triều đình, ngoại trừ một Kỳ Lân vệ, bọn hắn thật sự không rõ ràng lắm.
Bọn hắn nhớ, vẫn là Lục Phiến môn uy phong hiển hách, thời Nhạn Thập Tam uy danh chưa ngã, thậm chí thời tổng đốc trước đó làm chủ. Bởi vậy run rẩy trong lòng, không khỏi bật thốt lên.
“Có mấy ngày ít ỏi, không ngờ Lục Phiến môn đã tra được thân phận của chủ sứ, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Còn không quên nhắc nhở thuộc hạ bên cạnh, “Sau này hành tẩu ở võ lâm Trung Nguyên, ngươi ta nhất định không thể quên Lục Phiến môn chính là đại địch, phải đối phó cẩn thận. Họ Đường kia, có thể lấy một địch nhiều, dễ dàng đánh bại huynh đệ của chúng ta, võ công phải đứng đầu.”
Dứt lời yên lặng đọc cái tên Đường Dịch mấy lần, đôi mắt cũng sáng lên, tràn đầy chiến ý lẫm liệt.
“Coi như người Lục Phiến môn cao minh, sao ngươi có thể trốn đến đây, mà chủ sứ lại thân rơi trận địch? Phải chăng các ngươi lỏng lẻo?”
Ngữ khí Nghiêm Kính Vương trở nên nghiêm khắc, nói tới nói lui, vẫn cho rằng võ nhân Trung Nguyên nhỏ yếu, không thể đánh bại Dương chủ sứ của bọn hắn.
Tai mắt kia nói: “Việc này nói ra thì kỳ quái, tiểu trông thấy Lục Thượng Phi vào nhà, còn có một bảo tiêu của hắn.”
“Lục Thượng Phi?”
Mặt Thỏ Yêu và Lục Thượng Phi là lão giao tình, bởi vì chuyện Địa bàn, số lần gặp mặt còn nhiều hơn Dương Liên Hoa.
“Hắn có thể làm gì? Nếu thế, tất nhiên là Lục Phiến môn phái cao thủ làm bảo tiêu, liên thủ với Lục Thượng Phi muốn hại chủ sứ.”
Tai mắt nói: “Cũng không giống. Không lâu sau, tiểu đã nghe thấy tiếng đánh nhau, vẫn luôn là chủ sứ bị đánh, người đánh lại là Lục Thượng Phi kia, trái lại hộ vệ kia một mực khuyên can, chưa từng xuất thủ.”
Lời này làm cả đám trong mây trong sương, không ngờ Nghiêm phó sứ thông minh, hơi chút suy ngẫm, đã thông suốt mấu chốt trong đó.
“Ta đã hiểu!” Nghiêm Kính Vương thoáng hiện vẻ khinh thường: “Nhất định là dùng độc! Nếu chủ sứ không trúng độc, sao có thể đánh không lại một tên Lục Thượng Phi cỏn con. Thương chủ sứ ta quá, vậy mà trúng gian kế của tiểu nhân. A...... Không đúng......”
Nghiêm Kính Vương lộ vẻ thông minh, tiếp tục suy nghĩ sâu xa: “Lục Thượng Phi kia là thương nhân, sao lại dám ra tay với chủ sứ nhà ta. Hơn nữa ngay cả chủ sứ cũng có thể hạ độc, đây là kỳ độc bực nào, vì sao Lục Thượng Phi có được? Đây là một âm mưu...... Một âm mưu to lớn.”
Trong phòng trong viện, tất cả là thuộc hạ của Xà Thần lệnh, nghe đến say mê trông ngóng, rối rít nói: “Âm mưu thế nào, xin phó sứ giải nghi hoặc cho chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.” Nghiêm phó sứ thông minh vuốt chòm râu không tồn tại nói: “Độc của Lục Thượng Phi, nhất định là người Lục Phiến môn cho.”
“A a a! !”
Quần chúng bừng tỉnh đại ngộ.
“Chớ nịnh bợ vội.” Nghiêm phó sứ giơ tay ngăn cản bọn hắn, “Chuyện vẫn chưa xong. Ta ngờ mãi một chuyện. Lục Phiến môn này phái người đến bắt chủ sứ, vì sao vẫn có người ngăn cản. Chuyện này thực sự khiến ta nghĩ không ra.”
“A a?”
“Về sau ta nghĩ thông suốt, chỉ có một nguyên nhân. Mới có thể làm hắn bỏ xuống lập trường của Lục Phiến môn, tương trợ chủ sứ của chúng ta, nhưng lại không thể xuất thủ thật.”
“Là cái gì, là cái gì?”
Nghiêm Kính Vương hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tỉnh ngộ.”
“Lại có chuyện này! !”
Kẻ xướng người hoạ thế này, quả thực còn hay hơn tấu nói, tai mắt kia nghe được hơi sửng sốt. Nếu Dương tiên sinh danh xưng trí tướng ở đây, không cần độc dược gì cả, bằng vào trí lực của bọn này đã đủ làm hắn nôn liền mười cân máu tươi, nhổ ra không ngừng. Nhưng lúc này bản thân hắn còn là Nê Bồ Tát sang sông, không thể tự vệ, nào có rảnh thưởng mỗi đứa một bạt tai.
Suy luận đặc sắc của Nghiêm phó sứ vẫn còn tiếp tục.
“Hắn tỉnh ngộ, bởi vì Lục Phiến môn là biểu tượng của chính nghĩa. Hắn cảm thán một chuyện cực kì bất công. Hắn ngăn cản Lục Thượng Phi, cũng không dám ngăn cản thật. Điều này đại biểu hắn e ngại Lục Thượng Phi, hoặc là người đại biểu phía sau Lục Thượng Phi.”
“A, phó sứ nói là?”
“Đó chính là Khổng Đoan!”
Trong mắt Nghiêm phó sứ nổi lên hàn quang: “Lục Thượng Phi nào có chủ ý lớn như vậy, dám đụng đến chủ sứ của chúng ta. Tất nhiên là lão thất phu Khổng Đoan, đưa ra yêu cầu gì đó với chủ sứ, chủ sứ không theo, thế là động tâm tư, cố ý tiết lộ cho Lục Phiến môn đi bắt người. Nếu không, giải thích Lục Thượng Phi đi cùng người Lục Phiến môn kiểu gì, giải thích người Lục Phiến môn khuyên can kiểu gì?”
“Lại là hắn!”
“Thật không phải thứ tốt!”
“Uổng cho chủ sứ coi hắn là đồng bạn hợp tác, không ngờ phản bội chúng ta!”
Hán tử Bắc Cương thô kệch hào hùng, cực trọng lời hứa, có thể sinh tử đáp một lời. Xưa nay khinh thị kẻ hèn nhát thất tín bội nghĩa nhất, nghĩ đến Khổng Đoan phản bội, trăm người nơi đây đều vô cùng giận dữ.
“Mẹ!” Nghiêm Kính Vương tức giận bừng bừng, cánh tay như đúc bằng sắt giơ lên hạ xuống, một chưởng vỗ xuống, bàn gỗ cứng ứng tay mà nát như vỏ trứng gặp chùy.
Tai mắt kia sợ đến váng đầu: “Phó sứ, chưởng lực tốt, tốt, tốt.”
Dương Liên Hoa tự xưng là trí tướng, không chịu khó luyện công lắm. Vị trí Xà Thần này, hơn phân nửa dựa vào chủ nhân sủng tín mới mới giữ được. Nếu thuần luận võ công, hắn còn không bằng vị phó sứ này.
Nghiêm Kính Vương hung hăng nói: “Khổng lão thất phu, lão tử đi xem, ngươi có phải ba đầu sáu tay hay không, dám chọc Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta! Các nhị lang, cầm vũ khí! Đi Phi Vân đường diệt lão già kia!”
*************
Phi Vân đường, Thiên bàn.
Nơi đây hoàn toàn khác với Địa bàn, cho dù là sự nhiệt tình của khán giả, độ kịch liệt lúc giao đấu, hay là võ công của cao thủ ra sân. Thậm chí, khác biệt lớn đến làm người ta hoài nghi có phải ở dị địa hay không.
Khác biệt lớn nhất ở đây, lại là bạc trong túi khán quan.
Người có thể đi vào Thiên bàn xem đấu võ, phần lớn không giàu thì sang, thân gia không đủ, tên tuổi phải đủ. Không tiền không danh không quyền, muốn đến Thiên bàn, cũng chỉ có con đường hạ tràng chơi hai tay.
Bạch Liên từng đánh mấy chục hiệp ở chỗ này, trận nào cũng thắng, nhưng nàng vẫn chưa thể chạm đến cơ mật của Thiên bàn.
Trong Thiên bàn, còn có mấy chục cao thủ tiềm phục.
Những người này, đều là vũ khí bí mật của Khổng Đoan.
Bọn hắn mai phục dưới đài, giả bộ không quen nhau, chỉ chờ một câu của Khổng Đoan là sẽ vứt bỏ thân phận, hóa thành võ sĩ môn hạ Lễ bộ thượng thư, hoặc là đao giết người cho hắn. Mà lúc nhàn hạ, lại là công cụ phát tài vô cùng tốt của hắn.
Cao thủ dưới tay hắn nhiều đến hơn trăm người, nhiều tuyển thủ tề tụ Thiên bàn như thế. Thiên bàn lôi đài lại là bốn người cùng lên, chỉ cần ngoài sáng trong tối phối hợp ngáng chân, võ giả ngoại lai nào có cơ hội thắng. Thắng bại còn không nằm trong tay một phương Khổng Đoan. Đây cũng là vì sao Khổng Đoan có thể có đảm lượng lo liệu võ quán trong lòng đất, còn có thể nhờ đó kiếm được vô số vàng.
Trừ cái đó ra, dưới tay hắn đông đảo cao thủ, ở đâu ra phương thức ẩn tàng tốt hơn.
Phi Vân đường, vốn là chỗ Khổng Đoan nuôi quân.
Mà biến chỗ nuôi quân, thành nơi chốn kiếm tiền cho hắn, có thể nói là Khổng thượng thư thiên phú dị bẩm. Thứ nhất khiến những cao thủ này bình thường không nhàn rỗi, để tránh không thạo chiến đấu; thứ hai cung ứng cho tiêu hao to lớn này; thứ ba còn có thể có lợi nhuận.
Hắn làm việc thường thích một mũi tên trúng mấy chim, chuyện này cũng không ngoại lệ. Khổng thượng thư không làm quan, làm buôn bán cũng sẽ là một thương nhân nhân giỏi.
Những võ sĩ bí mật dưới tay Khổng Đoan, ban ngày không hề ra, bởi vậy buổi sáng Bạch Liên không gặp được một người, lại thường hoạt động vào buổi tối.
Bởi vì chỉ ban đêm, mới là thời điểm khát máu, tàn bạo, khát vọng đao kiếm cùng máu tươi trộn lẫn thành một màu lên cao nhất. Thời điểm khán giả thích đến nhất.
Ban đêm vốn là một loại màu sắc, một loại màu sắc như có thể tẩy đi tội nghiệt, tìm được cái cớ thích hợp nhất, để che đậy hết thảy.
Nhiệt tình và cuồng hô của các khán giả, đánh thức cơn khát máu tươi của các võ sĩ, bởi vậy càng đánh càng nhanh, kình phong chém ra hơn trượng, hiển nhiên bốn người đều là cao thủ.
Bây giờ trên đài, trong bốn võ sĩ, ba người là thủ hạ của Khổng Đoan, một là võ sĩ ngoại lai. Bởi vậy tình thế cực kỳ rõ ràng, ba người vây công một người còn lại. Mấy thủ hạ của Khổng Đoan này, một người dùng đao, một người dùng kiếm, một người dùng một đôi chùy đồng năm mươi cân, đánh cho người ở giữa không ngừng phun máu. Nếu võ sĩ ngoại lai kia không dựa vào huyết dũng, sớm đã không chống đỡ nổi ngã xuống.
Khán giả dưới đài nhao nhao hô to không biết xấu hổ, trong giọng nói lại không có bao nhiêu căm phẫn. Ở Phi Vân đường, chuyện này vốn là bình thường. Tiếng la hét của khán giả, thành phần giễu cợt còn nhiều hơn bất bình.
Dưới sự liên thủ của bọn hắn, võ sĩ ngoại lai này bị đánh cho thân toàn vết thương, đứng ở rìa sân lung lay sắp đổ.
Hán tử dùng chùy cười như điên nói: “Họ Hồ, trái lại ngươi có chút cốt khí, sống đến bây giờ, chỉ là đầu óc chẳng ra gì, vẫn không nhận thua, ngươi đang tìm cái chết sao?”
Người bị vây đánh ở đây, lại là Thiểm Tây Uyên Ương Đao —— Hồ Vọng Tinh bị Minh Phi Chân giả mạo hai ngày. Sau khi tỉnh lại, hắn lại vào trận với thê tử, thê tử bị xem như Bạch Liên đẩy lên Thiên bàn, tất nhiên là không địch lại những cao thủ lang hổ này. Sau đó đến phiên hắn. Hiện tại hắn chằng chịt vết thương, cúi thấp đầu gắng gượng chịu đựng nói: “Đã nói...... Ta thắng ba cuộc, các ngươi sẽ thả ta và nương tử ta rời đi...... Không được đổi ý.”
Dùng đao hán tử cười nói: “Đó là bên chủ sự đáp ứng, không có quan hệ với chúng ta.”
Hồ Vọng Tinh phun một ngụm máu đen, cười lạnh nói: “Hừ, khác nhau ở chỗ nào.”
Hán tử dùng chùy nói: “Trái lại là người nhanh trí, tiếc là hơi ngu. Vợ ngươi như hoa, rơi vào trong tay đám người chúng ta, đã đến lúc này, còn có thể để lại?”
Hồ Vọng Tinh vẫn luôn âm ỷ lo lắng cho an nguy của thê tử, nghe vậy biến sắc nói: “Các ngươi dám! Cặn bã!” Xông lên đánh xuống một đao. Lại là trúng ý của đối phương, đại hán dùng chùy cười ha ha một tiếng, một chùy tuỳ tiện đánh bạt đao của hắn, một chùy khác bay về đụng vào ngực Hồ Vọng Tinh như lưu tinh.
Nghe được một tiếng rầm, huyết hoa phun đầy trời.
Hồ Vọng Tinh nằm ngửa trên mặt đất, dần dần thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, thương thế cực kỳ nặng nề.
Tiếng gào thét cuồng nhiệt của khán quan xung quanh dần dần đi xa, ý thức cũng dần dần mơ hồ, lại nghe được một tiếng hát du dương, như gió động lá cây, rong chơi trong rừng.
“Mua con trâu mà học làm ruộng......”
Một thân ảnh cao to không biết đi từ đâu tới, đi thẳng đến Thiên bàn lôi đài. Tay hắn nâng một hồ lô rượu, chậm rãi đạp ca mà đi, dường như đặt mình vào sơn dã, nhàn nhã không nói nên lời.
“Lợp gian nhà tranh gần rừng suối.
Cũng biết già đi không nhiều ngày,
Lại vào trong núi ở mấy năm.”
Đó là một thân ảnh vô cùng cao lớn thoải mái. Hắn đeo mặt nạ đồng xanh, thái độ đối tửu đương ca tiêu sái, dường như làm người ta có thể nhìn thấy nụ cười dưới mặt nạ.
Âm thanh nghe vẫn trẻ tuổi, thơ đọc lên lại là tâm cảnh già nua thoái ẩn trong núi.
Hắn sinh ở đỉnh cao liền trời lúc liệt dương mới lên, lớn lên dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời ban ngày.
Nhưng mà.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn có thói quen hành tẩu ở chỗ tối, dường như trở thành hóa thân của u dạ.
Đêm vốn là mặt khác của ban ngày, ai có thể nói đây không phải là hắn?
Hắn đi tới dưới lôi đài, nói với Hồ Vọng Tinh.
“Lão huynh cũng là vợ chồng ra trận sao. Ta cũng có trải nghiệm ở mặt này, không dễ dàng.”
Ánh mắt Hồ Vọng Tinh mê ly, khó mà tập trung, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Mặt nạ đồng xanh cười nói: “Tiếp đó, ta đánh thay hắn.”
Đại hán dùng chùy cả giận nói: “Mãng hán kia, ngươi là người nào!”
Thân thể hắn thoáng qua, không biết di động thế nào. Một trận kình phong cực kỳ kịch liệt quét tới, ba người chợt cảm thấy dưới chân bất ổn, đều lui lại mấy bước. Sau khi kinh hãi đồng thời uốn gối nửa quỳ, mới bảo đảm không bị cuồng phong quét xuống.
Phong áp lúc mặt nạ đồng xanh lên đài, chấn nhiếp ba người, càng đả động phương tâm của chủ sự.
Lập tức có người hỏi: “Phi Vân đường hoan nghênh bất kỳ cao thủ nào phá quán! Vị đại hiệp này xưng hô thế nào?”
“Tên ta đã lâu không dùng, đều là chuyện đã qua.”
Hắn không nói tiếp, trái lại ngồi xổm xuống, sờ tấm thảm phủ lên lôi đài, kéo xuống một đoạn.
Dưới mặt thảm lộ ra diện mạo vốn có của lôi đài, không ngờ chế từ đá rắn. Không biết trên mặt đá khắc văn tự gì, hắn chậm rãi vuốt ve, dường như giao lưu với hảo hữu ngày cũ, ánh mắt vô cùng hoài niệm.
Phẩm chất phiến đá này giản dị, dùng tài liệu cực cổ, hoàn toàn khác với trang trí xung quanh. Dường như trước đây lôi đài này có công dụng khác, nhưng sau này đổi thành lôi đài.
Người của phương chủ sự do dự hỏi: “Đại hiệp, có thể cáo tri tính danh?”
“Được.”
Lúc ngẩng đầu, ánh mắt hắn đột nhiên tỏa ra —— không biết vì sao —— sát ý đỏ tươi thuần túy, ngữ khí trầm liệt như máu đang sôi trào.
“Lão phu Chung Ngưng, thỉnh cầu chỉ giáo.”