[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 355 : Chung cuộc · chim sáng cần cù
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Khổng Đoan, thức dậy rất sớm.
Trước tiếng chim hót thứ nhất, hắn đã chỉnh tề y quan, ngồi ngay ngắn trước án thư. Triều thần vào tảo triều sớm đến không thể tưởng nổi, canh năm là tới, canh ba là dậy. Cho nên những ngày không phải tảo triều, các vị lão đại nhân đều có thói quen ngủ lâu một chút, bù đắp thời gian thiếu ngủ ít ngủ ngày thường.
Khổng Đoan lại là một ngoại lệ.
Cho dù hôm trước thâu đêm suốt sáng, hắn vẫn áo mũ chỉnh tề, buộc cao mái tóc vào thời gian giống bình thường. Như một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vĩnh viễn đúng giờ.
Trong thư phòng u ám cũng không thắp đèn, lão nhân đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy màn trúc, để húc nhật dương quang chiếu vào, con ngươi lạnh lùng dường như sáng lên.
“Long Thành, ngươi đã đến.”
Nam tử gọi là Long Thành, đã đứng đợi trong phòng hồi lâu. Chỉ chờ một câu của lão nhân, hắn sẽ bắt đầu hành động, đoạt quyền lực của quốc gia này cho lão nhân.
Khổng Đoan nhìn chăm chú mặt trời mới mọc, húc nhật tỏa quang mang vạn trượng, với lão nhân sống quá lâu trong âm u mà nói, hơi quá chói mắt.
Khóe mắt già nua phủ đầy nếp nhăn, dường như ghi chép tuế nguyệt hắn từng đi qua.
Khóe miệng Khổng Đoan nổi lên một nụ cười khổ: “Chờ thật lâu, rốt cuộc đến ngày hôm nay.”
Đầu tiên Long Thành ngẩn ra, sau đó thuận miệng nói tiếp: “Mơ rất lâu cuối cùng cũng thực hiện giấc mơ?”
“Hừ!”
Khổng Đoan không kiên nhẫn nói: “Ai bảo ngươi tiếp! Hai người Liệt Lỗ thế nào?”
Thuộc hạ ôm quyền nói: “Đã xuất phát, nên đến Phi Vân đường theo kế hoạch đã định, Lục Thượng Phi bên kia báo cáo, nghe nói đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Vạn sự sẵn sàng.”
Lão nhân tự tin nở nụ cười lạnh, phất vạt áo, quát: “Xuất phát!”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát đến huyện Ngũ Hoa.
Trong lòng Khổng thượng thư, toàn bộ kế hoạch của hắn là thế này.
Xưa nay hai người Liệt Lỗ xích mích với hắn. Chỉ là đại thần trong triều, nhất là vị trí của bọn hắn, cho dù có năng lực cũng sẽ không coi trời bằng vung, ra tay ám sát kẻ thù chính trị. Thứ nhất là hậu quả nghiêm trọng, nếu bị điều tra ra sợ rằng cửu tộc có họa, còn nói gì đến chính kiến, lý tưởng, hoài bão. Thứ hai là làm thần một điện, cho dù chính kiến không giống nhau, từ đầu đến cuối là làm việc cho hoàng thượng. Thời điểm bình thường, vốn không cần phải mạo hiểm như vậy để ám sát một đại thần có cấp bậc cao bằng mình.
Huống chi hắn là đại biểu của quan văn, hậu nhân Khổng Tử, Lễ bộ thượng thư?
Cũng bởi vì như vậy, hắn đưa mật hàm mời hai người Liệt Lỗ tới huyện Ngũ Hoa, cho dù hai người nghi ngờ, cảm thấy kinh ngạc, cũng sẽ không nghĩ tới hắn muốn ám hạ sát thủ. Liệt Tổ phái và Phong Thánh phái, trong triều đánh đến như nước với lửa, nhưng lại không ngờ Khổng Đoan đã tùy tiện tiến vào giai đoạn cuối cùng —— ngươi chết ta sống.
Đến lúc đó, Khổng Đoan sẽ mặc cho cao thủ Bắc Cương mà Dương Liên Hoa chuẩn bị ra tay giết người. Liệt thượng thư chinh chiến cả đời, có lẽ sẽ phản kháng, cho nên hắn sớm đã chuẩn bị độc dược.
Chờ độc dược có tác dụng, sau khi đám Dương Liên Hoa giết người, Khổng thượng thư mới có thể lộ ra át chủ bài chân chính —— võ sĩ bí mật ở Phi Vân đường của hắn, dùng thế tồi khô lạp hủ thu thập tàn cuộc. Cuối cùng, tính mệnh hai người Liệt Lỗ sẽ tính lên đầu người Bắc Cương, lúc này hắn sẽ ném ra chuyện ngày trước Dương Liên Hoa giết Lục Hạ Tẩu. Bởi vì tử kỳ của Lục Hạ Tẩu vào rất lâu trước đây, càng dễ lấy tín nhiệm của người, rằng Quỷ Vực Nhất Hỏa chuyên môn đánh lén mệnh quan triều đình.
Phỏng đoán của Dương Liên Hoa với Khổng Đoan đại khái là chính xác, chỉ không đoán được một khâu. Khổng Đoan cũng không định buông tha bọn hắn, Liệt Lỗ hai thượng thư vừa chết, hắn sẽ lập tức ra tay chém giết tất cả Xà Thần lệnh.
Khổng thượng thư dùng ngựa Bắc Cương có được từ Dương Liên Hoa, cước trình nhanh hơn nhiều, tuy xuất phát chậm, nhưng lại đến sớm hơn nhiều.
Vừa đến Phi Vân đường, ba cao thủ Dương Liên Hoa chuẩn bị đã vào vị trí của mình, một người cầm đao, hai người tay không. Bảo bọn hắn diễn luyện võ nghệ, xác thực có chỗ hơn người. Bèn hô: “Lát nữa lão phu ra lệnh một tiếng, ba người các ngươi không nói câu nào đi lên giết.”
Lại một lát sau, cuối cùng xe ngựa của hai người Liệt Lỗ cũng chạy tới.
Khổng Đoan vững vàng ngồi ở trung ương đại trạch Phi Vân đường, nghe thấy bên ngoài có người nói.
“Nơi quái quỷ gì, thỏ không gảy phân, chim không đẻ trứng, ngay cả con người cũng không có. Nếu lão tử mang theo binh, một mồi lửa đốt thị trấn quỷ này, cho đỡ chán ghét.”
Liệt thượng thư hùng hùng hổ hổ bước dài vào, nhìn thấy Khổng Đoan dù bận vẫn ung dung ngồi, càng không cao hứng, trừng ngưu nhãn nói: “Khổng lão nhi, ngươi giỏi a, trời lạnh như vậy mà nhà ngươi rảnh rỗi ngồi đánh rắm. Chơi hoa dạng gì, có chuyện muốn nói ngươi không biết nói ở kinh thành sao? Chạy xa như vậy, mệt chết ta đây.”
“Lão Liệt, im ngay.”
Lỗ thượng thư đồng hành nhàn nhạt nói: “Trên đường đã nghe ngươi ồn ào. Khổng đại nhân đã mời hai người chúng ta đường xa đến đây, đương nhiên sẽ nói lý do, ngươi an tĩnh chờ xem thế nào. Ta nói đúng không ? Khổng đại nhân?”
Làn da Lỗ thượng thư cực trắng, rất đoan chính thanh nhã, ngũ quan lập thể, nhất là mũi cao vút, con mắt thành thủy chi lục, không phải tướng mạo của nhân sĩ Trung Thổ. Nhưng âm điệu Hán ngữ rõ ràng, khẩu âm còn chính gốc hơn tiên sinh dạy học trong học đường mấy phần, khiến người ta không khỏi hoài nghi con mắt của mình.
Xưa nay Lỗ thượng thư là đầu óc của Liệt Tổ phái, Liệt thượng thư bị mắng nhưng không phát cáu, sờ đầu lầu bầu nói: “Nể mặt ngươi, nếu không ta tước hắn thật.”
Lại bị cặp mắt xanh biếc trừng một cái, lập tức thu miệng.
Khổng Đoan cười ha ha nói.
“Nói rất đúng, mời hai vị ngồi. Lão phu mời hai vị đường xa đi tới, vốn là có lời không tiện nói ở kinh thành. Thượng tọa nói sau!”
Hai vị thượng thư nhập tọa, phục vụ niềm nở chiêu đãi, bưng trà sâm lên. Liệt thượng thư vừa cầm lấy muốn uống, Lỗ thượng thư chợt đưa tay đè xuống cho hắn.
Không quản Liệt thượng thư lộ vẻ kinh hãi, như cho rằng mình đã làm sai điều gì, sắp bị ăn đòn, Lỗ thượng thư nhàn nhạt nói: “Trà thì không uống. Khổng đại nhân có việc cứ nói thẳng đi. Lỗ Ba An tới đây, vốn muốn mời hậu nhân Khổng Tử chỉ giáo. Nếu mời công sự, vì sao không thể nói thẳng ở kinh thành. Nếu việc tư, a......”
Nói xong cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh nhạt sắc bén, dường như trong lời có lưỡi câu, có thể bỗng chốc móc trái tim con người treo lên thật cao.
“Giữa chúng ta, có việc tư gì để nói? Lỗ Ba An là người Tây Vực, không hiểu quá nhiều đạo lý, thật phải thỉnh giáo tỉ mỉ.”
Khổng Đoan đương nhiên biết Lỗ Ba An này thông minh tuyệt đỉnh, xưa nay cực không dễ đấu, hai người bọn hắn không uống trà, thật sự không thể cưỡng ép.
Nhưng cũng không thèm để ý, Khổng Đoan cười nhạt nói: “Vì sao Lỗ đại nhân đa nghi? Tuy lão phu bất đồng chính kiến với hai vị, nhưng xưa nay kính ngưỡng cách làm người của hai vị. Chẳng lẽ Lỗ đại nhân, cho rằng lão phu sẽ hạ độc trong nước trà sao?”
“Đời này Lỗ Ba An ăn không ít thiệt thòi của người ngưỡng mộ mình. Có lẽ lòng dạ ta nhỏ hẹp, không thể dung người. Nhưng nếu đối phương là chính nhân quân tử, cần gì phải nói không rõ ràng, ấp a ấp úng. Nam tử hán đại trượng phu, vì sao có chuyện lại không dám nói thẳng cho biết?”
Khổng Đoan bị miệng lưỡi bén nhọn của Lỗ thượng thư chọc giận, không vui nói: “Lão phu mời hai vị đến đây, vốn muốn làm dịu quan hệ của hai phái ngươi ta. Chỉ là chuyện mẫn cảm, rất sợ tai vách mạch rừng, mới mời hai vị đến đây, vì sao Lỗ đại nhân hiểu lầm lão phu.”
Lỗ thượng thư cười lạnh nói: “Làm dịu hai phái ngươi ta? Vậy xin hỏi Trương Thuần Phong ở đâu? Ai không biết Phong Thánh phái ngươi, Phong ở phía trước, Thánh là hư danh. Trương Thuần Phong nắm hết quyền hành, tự hắn độc đoán. Chúng ta đàm luận làm dịu với ngươi, đàm luận cái gì?”
Thật không ngờ đây là tối kỵ của đời Khổng Đoan, hắn giận đến trừng mắt, suýt nữa ngay cả thong dong cũng không thể bảo trì.
Liệt Kinh Thiền thấy hai người càng cãi càng dữ dội. Tuy hắn không thích Khổng Đoan, nhưng dù sao làm thần một điện, cũng không muốn quậy quá cứng. Đứng lên khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, thật là ồn ào a? Nếu ta cãi nhau thì cũng vào triều mới cãi, đã tan tầm còn ồn ào cho ai nhìn. Ta nói Khổng lão nhi, ngươi có lời thì trực tiếp......”
Mới đứng lên nói một câu, lại cảm thấy chân đứng không vững, thân thể đong đưa lại ngồi xuống.
“A? Tà môn, sao đầu hơi choáng, tối hôm qua uống rượu xái, sợ rằng là rượu giả......”
Tửu lượng Liệt Kinh Thiền cực cao, hết một vò mặt cũng không đổi sắc, Lỗ thượng thư thấy thế cau mày nói: “Lão Liệt, ngươi......” Trước mắt cũng chợt tối đen, dưới chân bất lực, đứng cũng không nổi.
Lỗ thượng thư suy nghĩ cực nhanh, phát giác lập tức hô lên: “Người tới! !”
Liệt Lỗ hai thượng thư xuất ngoại, đương nhiên mang theo tùy tùng bên người. Hạ lệnh một tiếng là bọn thủ hạ ra hết. Lỗ thượng thư còn chưa tính, thủ hạ của Liệt thượng thư đều là quân hán thực sự ma luyện từ trong quân ra, ngoài võ nghệ cao cường ra, còn cực kì bình tĩnh. Vài cái đã đánh ngã mấy hạ nhân của Khổng Đoan, đang muốn đi lên giải cứu đại nhân nhà mình.
Nhưng lại thấy một hắc ảnh chợt hiện bên cạnh Khổng Đoan, chính là Long Thành theo Khổng Đoan tới đây. Hắn không động thì thôi, động thì nhanh tuyệt vô luân. Tung người một cái vọt đến giữa sảnh, vung cánh tay lên, mảng lớn máu tươi ‘Xoẹt’ vẩy ra. Cũng không biết dùng thủ pháp gì, thời gian nháy mắt, trên mặt đất đã có tầm mười bộ thi thể. Mà kẻ giết người đã dù bận vẫn ung dung trở lại bên cạnh Khổng Đoan.
Long Thành chớp nhoáng lao ra, chớp mắt quay về, chính là phong phạm của cao thủ đặc cấp, chẳng biết vì sao lại khuất phục dưới trướng Khổng Đoan.
Liệt Kinh Thiền thấy binh sĩ bị giết, bi thương tới từ đó, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: “Mẹ! Lão tử xem ai dám trói tướng quân nhà ngươi! !” Liệt thượng thư hành quân nhiều năm, đã quen tự xưng tướng quân, bây giờ thói quen vẫn không đổi.
Hắn vung đại thủ qua, kình phong đột khởi, bàn tay khổng lồ nắm chặt đầu hai người, như diều hâu vồ gà con, dùng sức đập vào, hai người lập tức nứt óc mà chết. Tiện tay hất ra, quét năm sáu người đang tới trói ngã trên mặt đất, đều đứt gân gãy xương.
“Tới! Ai tái chiến ba trăm hiệp với ta!”
Đứng giữa sảnh, uy phong lẫm liệt như thiên thần hạ phàm!
Nhưng dưới cơn thịnh nộ, khí lực bạo tăng chỉ là chuyện trong nháy mắt, thần dũng này không thể chống nổi một hơi đã ngửa mặt lên trời mà ngã. Trùng điệp ngã xuống đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không động được.
“Mẹ tà môn, chuyện gì thế này...... Lão Lỗ, ngươi có thể động không?”
Khổng Đoan cười ha ha: “Tuy hai vị cẩn thận không chịu uống nước trà của Khổng mỗ. Nhưng ‘Hãn Hải Vân Yên’ của lão phu, chính là bí chế của Nho môn, vô sắc vô vị, tê người trong vô hình, nếu không làm sao xứng với hãn hải chi danh. Nếu nói, Liệt thượng thư thật là dũng mãnh tuyệt luân, thuốc này ngay cả cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm cũng ngửi vào là ngã, lão phu dùng thuốc chưa từng nhìn qua, không ngờ lại suýt không thể làm gì được ngươi.”
Lỗ thượng thư bình tĩnh từ đầu đến cuối, mắt thấy Long Thành xuất thủ có máu, chuyện nơi này tuyệt không đơn giản là cưỡng bức dụ dỗ, chính là cục diện không chết không thôi.
“Ngươi muốn giết chúng ta? Khổng Đoan, ngươi là đại quan triều đình, ra tay với chúng ta là có mục đích gì?”
“Vẫn là Lỗ đại nhân minh bạch trong lòng. Nhiều năm như vậy, nếu không có ngươi, một Liệt Kinh Thiền cỏn con, lão phu thật không để vào mắt.”
Khổng Đoan đi lên mấy bước, đánh rớt mũ miện trên đầu Lỗ đại nhân. Mái tóc đen dày vẫn luôn bị mũ quan ràng buộc hóa thành một đám mây trôi, tản xuống như thác nước. Lộ ra khuôn mặt đoan lệ tuyệt luân của nàng, thế mới biết, thì ra đương triều Công bộ thượng thư, túi khôn của Liệt Tổ phái —— một trong hai đại bè cánh triều đình, lại là nữ nhân. Mà còn là nữ nhân xinh đẹp.
Khổng Đoan nắm tóc Lỗ Ba An, cười lạnh nói: “Không phải tộc loại ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm. Người vong quốc càng di hại vô cùng. Lúc yêu phụ nhà ngươi từ Tây Vực lưu vong đến nước ta, lão phu đã liệu định không phải chuyện tốt. Chỉ không ngờ sau nhiều năm như vậy, mới có cơ hội thu thập ngươi.”
Trái lại cười Lỗ thượng thư cười nói như trào phúng: “Nếu hoàng thượng cũng nghĩ như vậy thì tốt...... Đáng tiếc, hắn biết cái gì là đạo lý chân chính. Nghe đề nghị của ta.”
“Nói năng bậy bạ!”
Khổng Đoan kéo tóc, quẳng Lỗ thượng thư xuống đất.
“Nếu hoàng thượng không hảo tâm thu lưu họa chủng nhà ngươi, một kẻ mãng phu như Liệt Kinh Thiền, có lẽ không thành được khí hậu. Cũng bởi vì ngươi! Cổ động Liệt Kinh Thiền nổi nhiều chiến sự, hoàng thượng mới có thể bảo lưu loại hệ thống cực kỳ dã man như tam ti võ lâm đến nay. Nếu triều chính có thể vào tay Nho môn ta, giáo hóa quốc dân, nghỉ ngơi lấy lại sức, sao đến nỗi này. Trên đời này sinh linh đồ thán, tám thành đều bởi vì những người các ngươi. Không có những người hiếu chiến các ngươi, không có đám dã man tam ti nha môn, không biết thiên hạ bớt đi bao nhiêu náo động.”
Lỗ thượng thư cũng không biết võ công, bị hắn quăng mạnh, vầng trán đập xuống đất, máu tươi chảy ròng, tóc tai bù xù như nữ quỷ. Nhưng không rên một tiếng. Trong mái tóc bị huyết dịch thấm ướt truyền ra tiếng cười khinh thường: “Hủ nho......”
Khổng Đoan hiện vẻ căm ghét.
“Ngu phụ! Ngươi xưng lão phu là gì?”
“Ngươi luôn mồm nói ta và lão Liệt hiếu chiến, lại không biết phóng nhãn nhìn thiên hạ. Ngươi có biết bảy nước Tây Vực và hai đại bang quốc của Bắc Cương đều nhìn chằm chằm nước ta, mạt binh lịch mã. Đạo lý thì các ngươi biết nói, chân chính đến bước ngoặt trọng đại, các ngươi có thể sử dụng đạo lý nói lui địch nhân sao? Ngươi làm cồn cát đà điểu, chôn đầu mình trong cát, lừa được bản thân đã cho rằng có thể giấu giếm người trong thiên hạ. Hành vi của ngươi, chẳng qua là hủ nho ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
“Nói hay lắm! Lão Lỗ, quá thống khoái!”
Khổng Đoan giận đến da mặt phát tím, nhưng không tiến một bước thi bạo, trái lại nở nụ cười.
“Hay cho một cái miệng khéo. Ngươi cho rằng lão phu rảnh rỗi thảo luận cái gì là đại nghĩa với các ngươi sao? Hai người các ngươi, một tên chỉ muốn đánh trận thỏa mãn đấu tâm của mình, một tên là dư nghiệt vong quốc Tây Vực. Hoàn toàn không suy nghĩ cho gia quốc. Thông đồng cấu kết, tai họa xã tắc. Người sắp chết, sao lão phu phải uổng phí miệng lưỡi.”
Lỗ thượng thư cười lạnh nói: “Vậy ngươi làm thì là đại nhân đại nghĩa...... Thủ đoạn ngươi dùng hôm nay, thật là quang minh chính đại a.”
“Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chuyện hôm nay lão phu làm, sẽ là cái cọc thứ nhất cho cơ sở vạn thế không nhổ của nước ta, người đời sau tự có công luận. Chỉ tiếc, các ngươi sẽ không thấy được.”
Khóe miệng Khổng Đoan lộ một nụ cười đầy sát ý.
“Người tới, giết!”
“Vâng!”
“Vâng!”
“Được!”
Ba tên cao thủ sau lưng Khổng Đoan đồng thời xuất thủ như thiểm điện.
Hai người một trái một phải thoắt cái đến bên cạnh hai người Liệt Lỗ, quyền cước như trường giang đại hà thao thao bất tuyệt đổ xuống, thoáng chốc đánh ngã tất cả mọi người bên cạnh bọn hắn.
Khổng Đoan phẫn nộ quát: “Sao các ngươi —— “
Một người cầm đao còn ở bên cạnh, thấy thế rút đao ra, vạch ra ngân hồ điện quang, gác lên cổ Khổng Đoan, cười hì hì quát.
“Không, được, động! !”
Người cầm đao —— Tô Hiểu cao giọng tuyên bố.
“Phụng ý chỉ của thánh thượng, vụ án Lễ bộ thượng thư mưu đồ sát hại Binh bộ, Công bộ thượng thư, bây giờ do Lục Phiến môn tiếp nhận. Người liên quan đến vụ án lập tức ngừng chống cự, bỏ vũ khí xuống, hai tay đặt lên đầu, cả gan làm trái —— giết không tha!”
Trước tiếng chim hót thứ nhất, hắn đã chỉnh tề y quan, ngồi ngay ngắn trước án thư. Triều thần vào tảo triều sớm đến không thể tưởng nổi, canh năm là tới, canh ba là dậy. Cho nên những ngày không phải tảo triều, các vị lão đại nhân đều có thói quen ngủ lâu một chút, bù đắp thời gian thiếu ngủ ít ngủ ngày thường.
Khổng Đoan lại là một ngoại lệ.
Cho dù hôm trước thâu đêm suốt sáng, hắn vẫn áo mũ chỉnh tề, buộc cao mái tóc vào thời gian giống bình thường. Như một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vĩnh viễn đúng giờ.
Trong thư phòng u ám cũng không thắp đèn, lão nhân đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy màn trúc, để húc nhật dương quang chiếu vào, con ngươi lạnh lùng dường như sáng lên.
“Long Thành, ngươi đã đến.”
Nam tử gọi là Long Thành, đã đứng đợi trong phòng hồi lâu. Chỉ chờ một câu của lão nhân, hắn sẽ bắt đầu hành động, đoạt quyền lực của quốc gia này cho lão nhân.
Khổng Đoan nhìn chăm chú mặt trời mới mọc, húc nhật tỏa quang mang vạn trượng, với lão nhân sống quá lâu trong âm u mà nói, hơi quá chói mắt.
Khóe mắt già nua phủ đầy nếp nhăn, dường như ghi chép tuế nguyệt hắn từng đi qua.
Khóe miệng Khổng Đoan nổi lên một nụ cười khổ: “Chờ thật lâu, rốt cuộc đến ngày hôm nay.”
Đầu tiên Long Thành ngẩn ra, sau đó thuận miệng nói tiếp: “Mơ rất lâu cuối cùng cũng thực hiện giấc mơ?”
“Hừ!”
Khổng Đoan không kiên nhẫn nói: “Ai bảo ngươi tiếp! Hai người Liệt Lỗ thế nào?”
Thuộc hạ ôm quyền nói: “Đã xuất phát, nên đến Phi Vân đường theo kế hoạch đã định, Lục Thượng Phi bên kia báo cáo, nghe nói đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Vạn sự sẵn sàng.”
Lão nhân tự tin nở nụ cười lạnh, phất vạt áo, quát: “Xuất phát!”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát đến huyện Ngũ Hoa.
Trong lòng Khổng thượng thư, toàn bộ kế hoạch của hắn là thế này.
Xưa nay hai người Liệt Lỗ xích mích với hắn. Chỉ là đại thần trong triều, nhất là vị trí của bọn hắn, cho dù có năng lực cũng sẽ không coi trời bằng vung, ra tay ám sát kẻ thù chính trị. Thứ nhất là hậu quả nghiêm trọng, nếu bị điều tra ra sợ rằng cửu tộc có họa, còn nói gì đến chính kiến, lý tưởng, hoài bão. Thứ hai là làm thần một điện, cho dù chính kiến không giống nhau, từ đầu đến cuối là làm việc cho hoàng thượng. Thời điểm bình thường, vốn không cần phải mạo hiểm như vậy để ám sát một đại thần có cấp bậc cao bằng mình.
Huống chi hắn là đại biểu của quan văn, hậu nhân Khổng Tử, Lễ bộ thượng thư?
Cũng bởi vì như vậy, hắn đưa mật hàm mời hai người Liệt Lỗ tới huyện Ngũ Hoa, cho dù hai người nghi ngờ, cảm thấy kinh ngạc, cũng sẽ không nghĩ tới hắn muốn ám hạ sát thủ. Liệt Tổ phái và Phong Thánh phái, trong triều đánh đến như nước với lửa, nhưng lại không ngờ Khổng Đoan đã tùy tiện tiến vào giai đoạn cuối cùng —— ngươi chết ta sống.
Đến lúc đó, Khổng Đoan sẽ mặc cho cao thủ Bắc Cương mà Dương Liên Hoa chuẩn bị ra tay giết người. Liệt thượng thư chinh chiến cả đời, có lẽ sẽ phản kháng, cho nên hắn sớm đã chuẩn bị độc dược.
Chờ độc dược có tác dụng, sau khi đám Dương Liên Hoa giết người, Khổng thượng thư mới có thể lộ ra át chủ bài chân chính —— võ sĩ bí mật ở Phi Vân đường của hắn, dùng thế tồi khô lạp hủ thu thập tàn cuộc. Cuối cùng, tính mệnh hai người Liệt Lỗ sẽ tính lên đầu người Bắc Cương, lúc này hắn sẽ ném ra chuyện ngày trước Dương Liên Hoa giết Lục Hạ Tẩu. Bởi vì tử kỳ của Lục Hạ Tẩu vào rất lâu trước đây, càng dễ lấy tín nhiệm của người, rằng Quỷ Vực Nhất Hỏa chuyên môn đánh lén mệnh quan triều đình.
Phỏng đoán của Dương Liên Hoa với Khổng Đoan đại khái là chính xác, chỉ không đoán được một khâu. Khổng Đoan cũng không định buông tha bọn hắn, Liệt Lỗ hai thượng thư vừa chết, hắn sẽ lập tức ra tay chém giết tất cả Xà Thần lệnh.
Khổng thượng thư dùng ngựa Bắc Cương có được từ Dương Liên Hoa, cước trình nhanh hơn nhiều, tuy xuất phát chậm, nhưng lại đến sớm hơn nhiều.
Vừa đến Phi Vân đường, ba cao thủ Dương Liên Hoa chuẩn bị đã vào vị trí của mình, một người cầm đao, hai người tay không. Bảo bọn hắn diễn luyện võ nghệ, xác thực có chỗ hơn người. Bèn hô: “Lát nữa lão phu ra lệnh một tiếng, ba người các ngươi không nói câu nào đi lên giết.”
Lại một lát sau, cuối cùng xe ngựa của hai người Liệt Lỗ cũng chạy tới.
Khổng Đoan vững vàng ngồi ở trung ương đại trạch Phi Vân đường, nghe thấy bên ngoài có người nói.
“Nơi quái quỷ gì, thỏ không gảy phân, chim không đẻ trứng, ngay cả con người cũng không có. Nếu lão tử mang theo binh, một mồi lửa đốt thị trấn quỷ này, cho đỡ chán ghét.”
Liệt thượng thư hùng hùng hổ hổ bước dài vào, nhìn thấy Khổng Đoan dù bận vẫn ung dung ngồi, càng không cao hứng, trừng ngưu nhãn nói: “Khổng lão nhi, ngươi giỏi a, trời lạnh như vậy mà nhà ngươi rảnh rỗi ngồi đánh rắm. Chơi hoa dạng gì, có chuyện muốn nói ngươi không biết nói ở kinh thành sao? Chạy xa như vậy, mệt chết ta đây.”
“Lão Liệt, im ngay.”
Lỗ thượng thư đồng hành nhàn nhạt nói: “Trên đường đã nghe ngươi ồn ào. Khổng đại nhân đã mời hai người chúng ta đường xa đến đây, đương nhiên sẽ nói lý do, ngươi an tĩnh chờ xem thế nào. Ta nói đúng không ? Khổng đại nhân?”
Làn da Lỗ thượng thư cực trắng, rất đoan chính thanh nhã, ngũ quan lập thể, nhất là mũi cao vút, con mắt thành thủy chi lục, không phải tướng mạo của nhân sĩ Trung Thổ. Nhưng âm điệu Hán ngữ rõ ràng, khẩu âm còn chính gốc hơn tiên sinh dạy học trong học đường mấy phần, khiến người ta không khỏi hoài nghi con mắt của mình.
Xưa nay Lỗ thượng thư là đầu óc của Liệt Tổ phái, Liệt thượng thư bị mắng nhưng không phát cáu, sờ đầu lầu bầu nói: “Nể mặt ngươi, nếu không ta tước hắn thật.”
Lại bị cặp mắt xanh biếc trừng một cái, lập tức thu miệng.
Khổng Đoan cười ha ha nói.
“Nói rất đúng, mời hai vị ngồi. Lão phu mời hai vị đường xa đi tới, vốn là có lời không tiện nói ở kinh thành. Thượng tọa nói sau!”
Hai vị thượng thư nhập tọa, phục vụ niềm nở chiêu đãi, bưng trà sâm lên. Liệt thượng thư vừa cầm lấy muốn uống, Lỗ thượng thư chợt đưa tay đè xuống cho hắn.
Không quản Liệt thượng thư lộ vẻ kinh hãi, như cho rằng mình đã làm sai điều gì, sắp bị ăn đòn, Lỗ thượng thư nhàn nhạt nói: “Trà thì không uống. Khổng đại nhân có việc cứ nói thẳng đi. Lỗ Ba An tới đây, vốn muốn mời hậu nhân Khổng Tử chỉ giáo. Nếu mời công sự, vì sao không thể nói thẳng ở kinh thành. Nếu việc tư, a......”
Nói xong cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh nhạt sắc bén, dường như trong lời có lưỡi câu, có thể bỗng chốc móc trái tim con người treo lên thật cao.
“Giữa chúng ta, có việc tư gì để nói? Lỗ Ba An là người Tây Vực, không hiểu quá nhiều đạo lý, thật phải thỉnh giáo tỉ mỉ.”
Khổng Đoan đương nhiên biết Lỗ Ba An này thông minh tuyệt đỉnh, xưa nay cực không dễ đấu, hai người bọn hắn không uống trà, thật sự không thể cưỡng ép.
Nhưng cũng không thèm để ý, Khổng Đoan cười nhạt nói: “Vì sao Lỗ đại nhân đa nghi? Tuy lão phu bất đồng chính kiến với hai vị, nhưng xưa nay kính ngưỡng cách làm người của hai vị. Chẳng lẽ Lỗ đại nhân, cho rằng lão phu sẽ hạ độc trong nước trà sao?”
“Đời này Lỗ Ba An ăn không ít thiệt thòi của người ngưỡng mộ mình. Có lẽ lòng dạ ta nhỏ hẹp, không thể dung người. Nhưng nếu đối phương là chính nhân quân tử, cần gì phải nói không rõ ràng, ấp a ấp úng. Nam tử hán đại trượng phu, vì sao có chuyện lại không dám nói thẳng cho biết?”
Khổng Đoan bị miệng lưỡi bén nhọn của Lỗ thượng thư chọc giận, không vui nói: “Lão phu mời hai vị đến đây, vốn muốn làm dịu quan hệ của hai phái ngươi ta. Chỉ là chuyện mẫn cảm, rất sợ tai vách mạch rừng, mới mời hai vị đến đây, vì sao Lỗ đại nhân hiểu lầm lão phu.”
Lỗ thượng thư cười lạnh nói: “Làm dịu hai phái ngươi ta? Vậy xin hỏi Trương Thuần Phong ở đâu? Ai không biết Phong Thánh phái ngươi, Phong ở phía trước, Thánh là hư danh. Trương Thuần Phong nắm hết quyền hành, tự hắn độc đoán. Chúng ta đàm luận làm dịu với ngươi, đàm luận cái gì?”
Thật không ngờ đây là tối kỵ của đời Khổng Đoan, hắn giận đến trừng mắt, suýt nữa ngay cả thong dong cũng không thể bảo trì.
Liệt Kinh Thiền thấy hai người càng cãi càng dữ dội. Tuy hắn không thích Khổng Đoan, nhưng dù sao làm thần một điện, cũng không muốn quậy quá cứng. Đứng lên khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, thật là ồn ào a? Nếu ta cãi nhau thì cũng vào triều mới cãi, đã tan tầm còn ồn ào cho ai nhìn. Ta nói Khổng lão nhi, ngươi có lời thì trực tiếp......”
Mới đứng lên nói một câu, lại cảm thấy chân đứng không vững, thân thể đong đưa lại ngồi xuống.
“A? Tà môn, sao đầu hơi choáng, tối hôm qua uống rượu xái, sợ rằng là rượu giả......”
Tửu lượng Liệt Kinh Thiền cực cao, hết một vò mặt cũng không đổi sắc, Lỗ thượng thư thấy thế cau mày nói: “Lão Liệt, ngươi......” Trước mắt cũng chợt tối đen, dưới chân bất lực, đứng cũng không nổi.
Lỗ thượng thư suy nghĩ cực nhanh, phát giác lập tức hô lên: “Người tới! !”
Liệt Lỗ hai thượng thư xuất ngoại, đương nhiên mang theo tùy tùng bên người. Hạ lệnh một tiếng là bọn thủ hạ ra hết. Lỗ thượng thư còn chưa tính, thủ hạ của Liệt thượng thư đều là quân hán thực sự ma luyện từ trong quân ra, ngoài võ nghệ cao cường ra, còn cực kì bình tĩnh. Vài cái đã đánh ngã mấy hạ nhân của Khổng Đoan, đang muốn đi lên giải cứu đại nhân nhà mình.
Nhưng lại thấy một hắc ảnh chợt hiện bên cạnh Khổng Đoan, chính là Long Thành theo Khổng Đoan tới đây. Hắn không động thì thôi, động thì nhanh tuyệt vô luân. Tung người một cái vọt đến giữa sảnh, vung cánh tay lên, mảng lớn máu tươi ‘Xoẹt’ vẩy ra. Cũng không biết dùng thủ pháp gì, thời gian nháy mắt, trên mặt đất đã có tầm mười bộ thi thể. Mà kẻ giết người đã dù bận vẫn ung dung trở lại bên cạnh Khổng Đoan.
Long Thành chớp nhoáng lao ra, chớp mắt quay về, chính là phong phạm của cao thủ đặc cấp, chẳng biết vì sao lại khuất phục dưới trướng Khổng Đoan.
Liệt Kinh Thiền thấy binh sĩ bị giết, bi thương tới từ đó, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: “Mẹ! Lão tử xem ai dám trói tướng quân nhà ngươi! !” Liệt thượng thư hành quân nhiều năm, đã quen tự xưng tướng quân, bây giờ thói quen vẫn không đổi.
Hắn vung đại thủ qua, kình phong đột khởi, bàn tay khổng lồ nắm chặt đầu hai người, như diều hâu vồ gà con, dùng sức đập vào, hai người lập tức nứt óc mà chết. Tiện tay hất ra, quét năm sáu người đang tới trói ngã trên mặt đất, đều đứt gân gãy xương.
“Tới! Ai tái chiến ba trăm hiệp với ta!”
Đứng giữa sảnh, uy phong lẫm liệt như thiên thần hạ phàm!
Nhưng dưới cơn thịnh nộ, khí lực bạo tăng chỉ là chuyện trong nháy mắt, thần dũng này không thể chống nổi một hơi đã ngửa mặt lên trời mà ngã. Trùng điệp ngã xuống đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không động được.
“Mẹ tà môn, chuyện gì thế này...... Lão Lỗ, ngươi có thể động không?”
Khổng Đoan cười ha ha: “Tuy hai vị cẩn thận không chịu uống nước trà của Khổng mỗ. Nhưng ‘Hãn Hải Vân Yên’ của lão phu, chính là bí chế của Nho môn, vô sắc vô vị, tê người trong vô hình, nếu không làm sao xứng với hãn hải chi danh. Nếu nói, Liệt thượng thư thật là dũng mãnh tuyệt luân, thuốc này ngay cả cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm cũng ngửi vào là ngã, lão phu dùng thuốc chưa từng nhìn qua, không ngờ lại suýt không thể làm gì được ngươi.”
Lỗ thượng thư bình tĩnh từ đầu đến cuối, mắt thấy Long Thành xuất thủ có máu, chuyện nơi này tuyệt không đơn giản là cưỡng bức dụ dỗ, chính là cục diện không chết không thôi.
“Ngươi muốn giết chúng ta? Khổng Đoan, ngươi là đại quan triều đình, ra tay với chúng ta là có mục đích gì?”
“Vẫn là Lỗ đại nhân minh bạch trong lòng. Nhiều năm như vậy, nếu không có ngươi, một Liệt Kinh Thiền cỏn con, lão phu thật không để vào mắt.”
Khổng Đoan đi lên mấy bước, đánh rớt mũ miện trên đầu Lỗ đại nhân. Mái tóc đen dày vẫn luôn bị mũ quan ràng buộc hóa thành một đám mây trôi, tản xuống như thác nước. Lộ ra khuôn mặt đoan lệ tuyệt luân của nàng, thế mới biết, thì ra đương triều Công bộ thượng thư, túi khôn của Liệt Tổ phái —— một trong hai đại bè cánh triều đình, lại là nữ nhân. Mà còn là nữ nhân xinh đẹp.
Khổng Đoan nắm tóc Lỗ Ba An, cười lạnh nói: “Không phải tộc loại ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm. Người vong quốc càng di hại vô cùng. Lúc yêu phụ nhà ngươi từ Tây Vực lưu vong đến nước ta, lão phu đã liệu định không phải chuyện tốt. Chỉ không ngờ sau nhiều năm như vậy, mới có cơ hội thu thập ngươi.”
Trái lại cười Lỗ thượng thư cười nói như trào phúng: “Nếu hoàng thượng cũng nghĩ như vậy thì tốt...... Đáng tiếc, hắn biết cái gì là đạo lý chân chính. Nghe đề nghị của ta.”
“Nói năng bậy bạ!”
Khổng Đoan kéo tóc, quẳng Lỗ thượng thư xuống đất.
“Nếu hoàng thượng không hảo tâm thu lưu họa chủng nhà ngươi, một kẻ mãng phu như Liệt Kinh Thiền, có lẽ không thành được khí hậu. Cũng bởi vì ngươi! Cổ động Liệt Kinh Thiền nổi nhiều chiến sự, hoàng thượng mới có thể bảo lưu loại hệ thống cực kỳ dã man như tam ti võ lâm đến nay. Nếu triều chính có thể vào tay Nho môn ta, giáo hóa quốc dân, nghỉ ngơi lấy lại sức, sao đến nỗi này. Trên đời này sinh linh đồ thán, tám thành đều bởi vì những người các ngươi. Không có những người hiếu chiến các ngươi, không có đám dã man tam ti nha môn, không biết thiên hạ bớt đi bao nhiêu náo động.”
Lỗ thượng thư cũng không biết võ công, bị hắn quăng mạnh, vầng trán đập xuống đất, máu tươi chảy ròng, tóc tai bù xù như nữ quỷ. Nhưng không rên một tiếng. Trong mái tóc bị huyết dịch thấm ướt truyền ra tiếng cười khinh thường: “Hủ nho......”
Khổng Đoan hiện vẻ căm ghét.
“Ngu phụ! Ngươi xưng lão phu là gì?”
“Ngươi luôn mồm nói ta và lão Liệt hiếu chiến, lại không biết phóng nhãn nhìn thiên hạ. Ngươi có biết bảy nước Tây Vực và hai đại bang quốc của Bắc Cương đều nhìn chằm chằm nước ta, mạt binh lịch mã. Đạo lý thì các ngươi biết nói, chân chính đến bước ngoặt trọng đại, các ngươi có thể sử dụng đạo lý nói lui địch nhân sao? Ngươi làm cồn cát đà điểu, chôn đầu mình trong cát, lừa được bản thân đã cho rằng có thể giấu giếm người trong thiên hạ. Hành vi của ngươi, chẳng qua là hủ nho ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
“Nói hay lắm! Lão Lỗ, quá thống khoái!”
Khổng Đoan giận đến da mặt phát tím, nhưng không tiến một bước thi bạo, trái lại nở nụ cười.
“Hay cho một cái miệng khéo. Ngươi cho rằng lão phu rảnh rỗi thảo luận cái gì là đại nghĩa với các ngươi sao? Hai người các ngươi, một tên chỉ muốn đánh trận thỏa mãn đấu tâm của mình, một tên là dư nghiệt vong quốc Tây Vực. Hoàn toàn không suy nghĩ cho gia quốc. Thông đồng cấu kết, tai họa xã tắc. Người sắp chết, sao lão phu phải uổng phí miệng lưỡi.”
Lỗ thượng thư cười lạnh nói: “Vậy ngươi làm thì là đại nhân đại nghĩa...... Thủ đoạn ngươi dùng hôm nay, thật là quang minh chính đại a.”
“Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chuyện hôm nay lão phu làm, sẽ là cái cọc thứ nhất cho cơ sở vạn thế không nhổ của nước ta, người đời sau tự có công luận. Chỉ tiếc, các ngươi sẽ không thấy được.”
Khóe miệng Khổng Đoan lộ một nụ cười đầy sát ý.
“Người tới, giết!”
“Vâng!”
“Vâng!”
“Được!”
Ba tên cao thủ sau lưng Khổng Đoan đồng thời xuất thủ như thiểm điện.
Hai người một trái một phải thoắt cái đến bên cạnh hai người Liệt Lỗ, quyền cước như trường giang đại hà thao thao bất tuyệt đổ xuống, thoáng chốc đánh ngã tất cả mọi người bên cạnh bọn hắn.
Khổng Đoan phẫn nộ quát: “Sao các ngươi —— “
Một người cầm đao còn ở bên cạnh, thấy thế rút đao ra, vạch ra ngân hồ điện quang, gác lên cổ Khổng Đoan, cười hì hì quát.
“Không, được, động! !”
Người cầm đao —— Tô Hiểu cao giọng tuyên bố.
“Phụng ý chỉ của thánh thượng, vụ án Lễ bộ thượng thư mưu đồ sát hại Binh bộ, Công bộ thượng thư, bây giờ do Lục Phiến môn tiếp nhận. Người liên quan đến vụ án lập tức ngừng chống cự, bỏ vũ khí xuống, hai tay đặt lên đầu, cả gan làm trái —— giết không tha!”