[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 356 : Chung cuộc · long thấy ở sừng
Ngày đăng: 12:37 01/08/19
Tô Hiểu bắt Khổng thượng thư, cục diện trong đại sảnh lập tức trở nên phức tạp. Tay chân xung quanh Liệt Lỗ hai thượng thư bị dọn sạch, nhưng phía ngoài phòng vẫn là người của Khổng Đoan như cũ. Trong sảnh còn có một cao thủ đặc cấp Long Thành nhìn chằm chằm, tình hình cũng không quá lạc quan.
Lại có một âm thanh vui sướng đến biến giọng vang lên.
“Thì ra chính là ngươi! Dọa cho ta vài ngày không xuống được giường!”
Tử đại nhân thở phì phò trừng mắt nhìn Khổng thượng thư, tư thế tiểu lão hổ muốn cắn người: “Cũng bởi vì cái tên nhà ngươi! Ta ăn không ngon ngủ không yên! Muốn phụ hoàng chém đầu ngươi!” Tử đại nhân một mực núp ở hậu đường, vừa thấy thủ lĩnh địch quân bị bắt, lập tức nhảy ra viện thủ. Võ công của hắn qua loa, nhưng khí lực quả thực không nhỏ, không ngờ hắn thu thập được hai tay chân.
Khổng Đoan híp mắt: “Tử đại nhân, ngươi cũng ở đây.”
“Không nghĩ tới sao? Ta sớm đã cảm thấy trong triều có người khả nghi, chỉ không biết là ai. Không ngờ lại có thể là ngươi.”
“Để Tử đại nhân chạy thoát ở Hoàng Thượng tiên hôm ấy, lão phu đã cảm thấy có mối họa hôm nay, xem ra lão phu vẫn mềm lòng, nên trảm thảo trừ căn mới phải.”
“Ngươi, ngươi dám! Ta nhờ phụ hoàng thu thập ngươi!”
Khổng thượng thư chẳng muốn dây dưa với Tử đại nhân, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, sẽ để ý lời của Tử đại nhân sao?”
Tử đại nhân run lên, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ bị thương.
“Im ngay!” Tô Hiểu kéo đao, lưỡi đao suýt vào thịt, “Bị bắt còn không thành thật!”
“Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Vào lúc này, Khổng Đoan tỏ rõ khí khái của đại quan đương triều, đao kề cổ không cúi đầu, trừng mắt nói: “Dương Liên Hoa đang làm trò gì? Gọi hắn ra gặp lão phu.”
Tô Hiểu bĩu môi nói: “Hừ, nương nương khang ngươi nói, đã bị chúng ta bắt lại chờ xử lý. Nếu vận khí tốt, ta sẽ nhốt các ngươi vào một nhà tù, đến lúc đó ngươi tự mình hỏi hắn đi.”
Người cải trang thành ba vị cao thủ Dương Liên Hoa phái ra, hiển nhiên chính là Bạch Liên, Đường Dịch và Tô Hiểu. Khổng Đoan muốn ba tên cao thủ này không phải vì trợ lực, mà cần một sự thật ‘Võ sĩ Bắc Cương giết chết Liệt Lỗ hai thượng thư’. Bởi vậy đến cùng ai tới, võ công thế nào, kỳ thực đều không trong suy tính của hắn. Thật ra cho dù người Bắc Cương không tới, Khổng Đoan cũng tự có biện pháp. Ngày đó hắn mượn các kỵ sĩ Bắc Cương của Dương Liên Hoa đi tập kích Bạch Liên và Minh Phi Chân, bắt được mấy chục võ sĩ Bắc Cương, hắn sớm đã dự lưu lại mấy cái bao để phòng vạn nhất. Nhưng đây chung quy là biện pháp có chút bất đắc dĩ, nếu có thể, hắn vẫn muốn cảnh tượng chân thực người Bắc Cương giết chết hai thượng thư tại chỗ.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, mấy võ sĩ Bắc Cương này lắc mình biến hoá, biến thành bộ khoái Lục Phiến môn!
Khổng Đoan phản ứng cực nhanh, lập tức ý thức được Dương Liên Hoa thất thủ bị bắt, buột miệng nói: “Nếu các ngươi là người trong Lục Phiến môn, vì sao bắt giữ lão phu? Không biết lão phu chính là Lễ bộ thượng thư sao? Tổng đốc nhà ngươi quản giáo thế sao?”
“Bây giờ biết mình là Lễ bộ thượng thư?”
Lỗ thượng thư được Bạch Liên đỡ ngồi dậy, khó khăn nói: “Ngươi thu mua giang hồ dị sĩ, mưu đồ sát hại đại quan triều đình, chuyện như thế cũng làm ra được, bằng vào một cái mũ miện, đã muốn tha tội sao?”
Tô Hiểu quát: “Võ quán trong lòng đất ngươi ngầm bố trí, tranh đấu cực ác, thôn trang xung quanh huyện Ngũ Hoa thường xuyên có bách tính bỗng dưng biến mất, dính líu dụ bắt. Trong Phi Vân đường có người chuyên dùng cấm dược Ngũ Thạch Phấn, cũng đều được ngươi cho phép, ngươi còn gì muốn nói không?”
Đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh của Bạch Liên nhìn chằm chằm Khổng thượng thư, phẩy tay áo nói: “Khổng Đoan, cha gia phụng ý chỉ của thánh thượng điều tra án hoàng cung mất trộm. Hiện đã tìm được châu báu, có người tố cáo ngươi phái người gây ra, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói?”
Đường Dịch thì không có lời gì muốn nói, Lục Hạ Tẩu hắn muốn tra đã chết, cũng đã bắt được hung thủ, không cần nói năng rườm rà.
Khổng thượng thư suy nghĩ chu đáo, đại kế mưu đồ nhiều năm bị mấy người trẻ tuổi này hủy trong chốc lát. Hai mắt giận đến đỏ bừng, suy nghĩ đến khả năng trong đó, da đầu càng tê dại một hồi. Chợt nghĩ thông suốt một điểm, cao giọng hô: “Thánh thượng đã đến, sao không đi ra gặp mặt lão thần!”
Tô Hiểu cau mày nói: “Cái quỷ gì? Hoàng thượng nào có đến!”
Khổng thượng thư vẫn mặc kệ, cao giọng nói: “Hoàng thượng! Ngài đã bày cục này, chẳng lẽ ngay cả dũng khí gặp lão thần một lần cũng không có sao?”
Lần này quá mức trùng hợp, ba nhiệm vụ hoàng thượng đưa cho Lục Phiến môn, nhìn thì hoàn toàn không liên quan, kỳ thực đều có quan hệ với Khổng Đoan hắn. Nếu nói hoàng thượng không thò một chân vào cục diện bây giờ, đánh chết hắn cũng không tin. Lỗ thượng thư cũng có suy nghĩ này, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hoàng thượng tới thật?
“Hoàng thượng! Mời hiện thân gặp lão thần một lần!”
Khổng Đoan cao giọng kêu gọi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lúc nói nháy mắt ra dấu. Long Thành bên cạnh sớm đã vận sức chờ phát động, hóa thành một hắc tiễn phi nhanh, trực tiếp lướt về Tử đại nhân.
Võ công của Tử đại nhân vốn không thể đánh đồng với Long Thành, mà quân ta gần Tử đại nhân nhất, cũng chỉ có Tô Hiểu. Tô Hiểu lo lắng an nguy của Tử đại nhân, đành phải bỏ Khổng Đoan xuống tiến lên hộ giá.
Lỗ thượng thư hô: “Không được! Là lừa gạt!”
Chỉ thấy thân pháp Long Thành kỳ dị khó lường, như một hư ảnh không có thực thể, bỗng nhiên quay về, đã thác thân đổi chỗ với Tô Hiểu, vững vàng đứng bên cạnh Khổng Đoan. Không ngờ Khổng Đoan bỗng được tự do.
Lúc này ngoài cửa sổ, bóng người liên tục hiện lên, thủ hạ của Khổng Đoan luôn không dám vọng động bởi vì thủ lĩnh bị áp chế nhào tới, bảo hộ bên cạnh hắn.
“Muốn đối phó lão phu, các ngươi vẫn còn non.”
Lão nhân bình tĩnh, nhưng không vì vậy mà chủ quan, chỉ vào Tô Hiểu và Tử đại nhân: “Bắt giữ hai người này, xem như con tin!”
Long Thành nhào ra.
Bạch Liên phẫn nộ quát: “Tặc tử ngươi dám!” Nhưng tiếc rằng ngoài tầm tay với, khoảng cách quá xa, không thể thi cứu.
Vào lúc này, góc đông bắc gian nhà, một bóng đen trở mình xuống, lao thẳng tới sau lưng Long Thành.
Không trung liên tiếp vang lên tiếng kình phong bao tạc, Long Thành khoái tật vô luân giao thủ một lượt với bóng đen kia.
Hiển nhiên võ công của bóng đen kia cao ngoài dự tính, chẳng những giao thủ với Long Thành mà không có chút trở ngại nào, thậm chí còn quay người ôm lấy Tử đại nhân, chỉ so chiêu bằng một tay, nhưng không thấy hắn yếu thế.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thì ra Long Thành sử dụng hai thanh dao găm ngắn hình thù kỳ lạ, lưỡi uốn lượn thành gợn sóng, hình giống linh xà ẩn náu. Khó trách vừa ra tay là thấy máu, chỉ là hắn xuất thủ quá nhanh, bình thường khó mà bắt được động tác.
Nhưng không ngờ đối phương cũng không kém, tay không tấc sắt qua hơn mười chiêu với Long Thành, cuối cùng dùng một quyền nội lực hùng hậu, bức Long Thành lui ra.
Lỗ thượng thư thấy thế liên tục kinh ngạc, hỏi Bạch Liên: “Người này cũng là người của các ngươi?”
Bạch Liên và Đường Dịch cũng không biết người này là ai, Liệt thượng thư vất vả ngồi dậy lại cười ha ha nói: “Thiên hạ tam quyền ngũ chưởng, quyền này nhất tôn, mắt các ngươi bị mù, không biết đây là ai?”
Chợt nghe Tử đại nhân reo hò: “Phụ hoàng!”
Tuy bóng đen này mặc áo đen, nhưng không che mặt. Thấy hắn có mặt chữ điền tai to, vô cùng uy nghiêm, ánh mắt sáng ngời toả ra thiên tử chi uy, không phải đương triều chí tôn, thì là ai?
Lại có một âm thanh vui sướng đến biến giọng vang lên.
“Thì ra chính là ngươi! Dọa cho ta vài ngày không xuống được giường!”
Tử đại nhân thở phì phò trừng mắt nhìn Khổng thượng thư, tư thế tiểu lão hổ muốn cắn người: “Cũng bởi vì cái tên nhà ngươi! Ta ăn không ngon ngủ không yên! Muốn phụ hoàng chém đầu ngươi!” Tử đại nhân một mực núp ở hậu đường, vừa thấy thủ lĩnh địch quân bị bắt, lập tức nhảy ra viện thủ. Võ công của hắn qua loa, nhưng khí lực quả thực không nhỏ, không ngờ hắn thu thập được hai tay chân.
Khổng Đoan híp mắt: “Tử đại nhân, ngươi cũng ở đây.”
“Không nghĩ tới sao? Ta sớm đã cảm thấy trong triều có người khả nghi, chỉ không biết là ai. Không ngờ lại có thể là ngươi.”
“Để Tử đại nhân chạy thoát ở Hoàng Thượng tiên hôm ấy, lão phu đã cảm thấy có mối họa hôm nay, xem ra lão phu vẫn mềm lòng, nên trảm thảo trừ căn mới phải.”
“Ngươi, ngươi dám! Ta nhờ phụ hoàng thu thập ngươi!”
Khổng thượng thư chẳng muốn dây dưa với Tử đại nhân, cười lạnh nói: “Hoàng thượng, sẽ để ý lời của Tử đại nhân sao?”
Tử đại nhân run lên, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ bị thương.
“Im ngay!” Tô Hiểu kéo đao, lưỡi đao suýt vào thịt, “Bị bắt còn không thành thật!”
“Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Vào lúc này, Khổng Đoan tỏ rõ khí khái của đại quan đương triều, đao kề cổ không cúi đầu, trừng mắt nói: “Dương Liên Hoa đang làm trò gì? Gọi hắn ra gặp lão phu.”
Tô Hiểu bĩu môi nói: “Hừ, nương nương khang ngươi nói, đã bị chúng ta bắt lại chờ xử lý. Nếu vận khí tốt, ta sẽ nhốt các ngươi vào một nhà tù, đến lúc đó ngươi tự mình hỏi hắn đi.”
Người cải trang thành ba vị cao thủ Dương Liên Hoa phái ra, hiển nhiên chính là Bạch Liên, Đường Dịch và Tô Hiểu. Khổng Đoan muốn ba tên cao thủ này không phải vì trợ lực, mà cần một sự thật ‘Võ sĩ Bắc Cương giết chết Liệt Lỗ hai thượng thư’. Bởi vậy đến cùng ai tới, võ công thế nào, kỳ thực đều không trong suy tính của hắn. Thật ra cho dù người Bắc Cương không tới, Khổng Đoan cũng tự có biện pháp. Ngày đó hắn mượn các kỵ sĩ Bắc Cương của Dương Liên Hoa đi tập kích Bạch Liên và Minh Phi Chân, bắt được mấy chục võ sĩ Bắc Cương, hắn sớm đã dự lưu lại mấy cái bao để phòng vạn nhất. Nhưng đây chung quy là biện pháp có chút bất đắc dĩ, nếu có thể, hắn vẫn muốn cảnh tượng chân thực người Bắc Cương giết chết hai thượng thư tại chỗ.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, mấy võ sĩ Bắc Cương này lắc mình biến hoá, biến thành bộ khoái Lục Phiến môn!
Khổng Đoan phản ứng cực nhanh, lập tức ý thức được Dương Liên Hoa thất thủ bị bắt, buột miệng nói: “Nếu các ngươi là người trong Lục Phiến môn, vì sao bắt giữ lão phu? Không biết lão phu chính là Lễ bộ thượng thư sao? Tổng đốc nhà ngươi quản giáo thế sao?”
“Bây giờ biết mình là Lễ bộ thượng thư?”
Lỗ thượng thư được Bạch Liên đỡ ngồi dậy, khó khăn nói: “Ngươi thu mua giang hồ dị sĩ, mưu đồ sát hại đại quan triều đình, chuyện như thế cũng làm ra được, bằng vào một cái mũ miện, đã muốn tha tội sao?”
Tô Hiểu quát: “Võ quán trong lòng đất ngươi ngầm bố trí, tranh đấu cực ác, thôn trang xung quanh huyện Ngũ Hoa thường xuyên có bách tính bỗng dưng biến mất, dính líu dụ bắt. Trong Phi Vân đường có người chuyên dùng cấm dược Ngũ Thạch Phấn, cũng đều được ngươi cho phép, ngươi còn gì muốn nói không?”
Đôi mắt đẹp hắc bạch phân minh của Bạch Liên nhìn chằm chằm Khổng thượng thư, phẩy tay áo nói: “Khổng Đoan, cha gia phụng ý chỉ của thánh thượng điều tra án hoàng cung mất trộm. Hiện đã tìm được châu báu, có người tố cáo ngươi phái người gây ra, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói?”
Đường Dịch thì không có lời gì muốn nói, Lục Hạ Tẩu hắn muốn tra đã chết, cũng đã bắt được hung thủ, không cần nói năng rườm rà.
Khổng thượng thư suy nghĩ chu đáo, đại kế mưu đồ nhiều năm bị mấy người trẻ tuổi này hủy trong chốc lát. Hai mắt giận đến đỏ bừng, suy nghĩ đến khả năng trong đó, da đầu càng tê dại một hồi. Chợt nghĩ thông suốt một điểm, cao giọng hô: “Thánh thượng đã đến, sao không đi ra gặp mặt lão thần!”
Tô Hiểu cau mày nói: “Cái quỷ gì? Hoàng thượng nào có đến!”
Khổng thượng thư vẫn mặc kệ, cao giọng nói: “Hoàng thượng! Ngài đã bày cục này, chẳng lẽ ngay cả dũng khí gặp lão thần một lần cũng không có sao?”
Lần này quá mức trùng hợp, ba nhiệm vụ hoàng thượng đưa cho Lục Phiến môn, nhìn thì hoàn toàn không liên quan, kỳ thực đều có quan hệ với Khổng Đoan hắn. Nếu nói hoàng thượng không thò một chân vào cục diện bây giờ, đánh chết hắn cũng không tin. Lỗ thượng thư cũng có suy nghĩ này, nghĩ thầm: Chẳng lẽ hoàng thượng tới thật?
“Hoàng thượng! Mời hiện thân gặp lão thần một lần!”
Khổng Đoan cao giọng kêu gọi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lúc nói nháy mắt ra dấu. Long Thành bên cạnh sớm đã vận sức chờ phát động, hóa thành một hắc tiễn phi nhanh, trực tiếp lướt về Tử đại nhân.
Võ công của Tử đại nhân vốn không thể đánh đồng với Long Thành, mà quân ta gần Tử đại nhân nhất, cũng chỉ có Tô Hiểu. Tô Hiểu lo lắng an nguy của Tử đại nhân, đành phải bỏ Khổng Đoan xuống tiến lên hộ giá.
Lỗ thượng thư hô: “Không được! Là lừa gạt!”
Chỉ thấy thân pháp Long Thành kỳ dị khó lường, như một hư ảnh không có thực thể, bỗng nhiên quay về, đã thác thân đổi chỗ với Tô Hiểu, vững vàng đứng bên cạnh Khổng Đoan. Không ngờ Khổng Đoan bỗng được tự do.
Lúc này ngoài cửa sổ, bóng người liên tục hiện lên, thủ hạ của Khổng Đoan luôn không dám vọng động bởi vì thủ lĩnh bị áp chế nhào tới, bảo hộ bên cạnh hắn.
“Muốn đối phó lão phu, các ngươi vẫn còn non.”
Lão nhân bình tĩnh, nhưng không vì vậy mà chủ quan, chỉ vào Tô Hiểu và Tử đại nhân: “Bắt giữ hai người này, xem như con tin!”
Long Thành nhào ra.
Bạch Liên phẫn nộ quát: “Tặc tử ngươi dám!” Nhưng tiếc rằng ngoài tầm tay với, khoảng cách quá xa, không thể thi cứu.
Vào lúc này, góc đông bắc gian nhà, một bóng đen trở mình xuống, lao thẳng tới sau lưng Long Thành.
Không trung liên tiếp vang lên tiếng kình phong bao tạc, Long Thành khoái tật vô luân giao thủ một lượt với bóng đen kia.
Hiển nhiên võ công của bóng đen kia cao ngoài dự tính, chẳng những giao thủ với Long Thành mà không có chút trở ngại nào, thậm chí còn quay người ôm lấy Tử đại nhân, chỉ so chiêu bằng một tay, nhưng không thấy hắn yếu thế.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thì ra Long Thành sử dụng hai thanh dao găm ngắn hình thù kỳ lạ, lưỡi uốn lượn thành gợn sóng, hình giống linh xà ẩn náu. Khó trách vừa ra tay là thấy máu, chỉ là hắn xuất thủ quá nhanh, bình thường khó mà bắt được động tác.
Nhưng không ngờ đối phương cũng không kém, tay không tấc sắt qua hơn mười chiêu với Long Thành, cuối cùng dùng một quyền nội lực hùng hậu, bức Long Thành lui ra.
Lỗ thượng thư thấy thế liên tục kinh ngạc, hỏi Bạch Liên: “Người này cũng là người của các ngươi?”
Bạch Liên và Đường Dịch cũng không biết người này là ai, Liệt thượng thư vất vả ngồi dậy lại cười ha ha nói: “Thiên hạ tam quyền ngũ chưởng, quyền này nhất tôn, mắt các ngươi bị mù, không biết đây là ai?”
Chợt nghe Tử đại nhân reo hò: “Phụ hoàng!”
Tuy bóng đen này mặc áo đen, nhưng không che mặt. Thấy hắn có mặt chữ điền tai to, vô cùng uy nghiêm, ánh mắt sáng ngời toả ra thiên tử chi uy, không phải đương triều chí tôn, thì là ai?