[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 357 : Chung cuộc · âm phong nguyệt chiếu

Ngày đăng: 12:37 01/08/19

“Phụ hoàng!”
Tử đại nhân ôm cổ hoàng thượng, hoan thiên hỉ địa nói: “Ngươi tới cứu ta rồi!”
Hoàng thượng thả nhi tử trên mặt đất, hơi cảnh giới nhìn chăm chú xung quanh, không cao hứng cười nói: “Còn dám nói sao, ngươi a, lúc nào cũng muốn phụ hoàng lo lắng. Tử Tử, sao trẫm nghe Bạch Liên nói, sau khi hồi cung ngươi thường đêm không về ngủ, cũng thường không hồi cung. Suốt ngày lưu luyến ngoài cung uống rượu a?”
Tử đại nhân thè lưỡi, cười nói: “Ta rất lâu không về a, muốn thăm thú xung quanh mới xuất cung. Trông thấy rượu bèn uống hai chén, phụ hoàng sẽ không trách ta chứ.”
“Vậy làm sao trẫm còn nghe nói, ngươi vội vã rời khỏi kinh thành?”
Tử đại nhân trầm khuôn mặt nhỏ, chân mày nhíu lại với nhau, hơi không dám nói, ấp a ấp úng: “Nhi thần, nhi thần cho rằng, phụ hoàng không thích nhi thần trở về, cho nên nói với mẫu phi về sớm một chút, để tránh phụ hoàng chướng mắt......”
“Nói bậy! Nô tài nào khua môi múa mép? Sao trẫm không thích ngươi trở về?” Hoàng thượng trầm mặt xuống nói: “Lần này ngươi trở về, bởi vì quốc sự nặng nề, trẫm không gặp ngươi mấy lần. Cho nên chậm chạp không cho ngươi về Lạc Dương, ngươi không biết sao? Mỗi lần ngươi nói muốn về, trẫm đều sai người ngăn lại.”
Tử đại nhân chớp chớp mắt to: “Phụ hoàng thật thích nhi thần hồi cung sao?”
Hoàng thượng bật cười nói: “Đứa nhỏ này, thật hay giả cái gì, ngươi trở về trẫm vui vẻ còn chưa kịp. Có thể đuổi ngươi ra ngoài sao.”
Tử đại nhân tâm tính trẻ con, nhanh chóng tươi cười rạng rỡ, mừng khấp khởi nói: “Phụ hoàng, nhi thần nói cho ngươi! Nhi thần rất lợi hại, nhi thần tìm được một vị đại hiệp làm sư phó. Võ công sư phụ rất cao, những người này không cần hai ba cái......”
Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt hoàng thượng không rời khỏi Khổng Đoan, không lòng dạ nào đối phó Tử đại nhân, nhấc tay ngăn cản nói: “Để sau rồi nói với trẫm, nơi này có chính sự.”
Tử đại nhân thấy mình cao hứng bừng bừng nói nửa ngày, nhưng kỳ thực từ đầu đến cuối con mắt phụ hoàng không nhìn mình, không khỏi cúi thấp đầu xuống, hiểu chuyện nói: “A, vâng.”
Hoàng thượng nghe thấy giọng Tử đại nhân rầu rĩ, mới chú ý nhìn hắn. Tuy Tử đại nhân hiểu chuyện không lên tiếng, nhưng thần sắc khó tránh lộ ra sơ hở. Nhìn vẻ buồn bã không vui của nhi tử, cơ hồ giống biểu cảm nhìn thấy vô số lần trước đây, lúc hắn rời kinh thành về Lạc Dương như đúc.
Hoàng thượng không nhịn được cười lên: “Tử Tử, ngươi cũng đã trưởng thành.”
Tử đại nhân buồn buồn gật gật đầu.
Hoàng thượng ôn hòa nói: “Trước đây ngươi tuổi nhỏ, trẫm thấy ngươi nên gần gũi với ông ngoại hơn, cũng có thể quen thuộc hoàn cảnh ngoài cung. Nhưng ngươi ngày càng trưởng thành, một mực không ở kinh thành cũng không tốt. Như vậy đi. Chờ chuyện nơi này giải quyết, cũng đừng về Lạc Dương, trường lưu trong cung làm bạn với phụ hoàng mẫu phi, ngươi muốn nói gì, sau này phụ hoàng từ từ nghe ngươi nói, được không?”
Tử đại nhân nghe được một nửa, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi, sau đó trùng điệp gật gật đầu: “Ừm!”
“Bệ hạ, thật là cha con tình thâm. Tử đại nhân gặp nạn, quả nhiên ngài không giữ được bình tĩnh.”
“Khổng thượng thư, ngươi là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ tập kích hoàng tử là chuyện ngươi lấy làm kiêu ngạo sao?”
Ánh mắt hoàng thượng đảo đến Khổng Đoan, đau xót nói: “Khổng thượng thư, đủ loại tội ác của ngươi, trong mấy ngày này Quân Vương trắc đã điều tra rõ ràng. Trẫm đã biết đầy đủ. Chỉ không ngờ ngươi cả gan làm loạn đến thế, hôm nay lại có thể ra tay với hai vị thượng thư. Hôm nay ngươi sắp thành lại bại, có từng ăn năn hối hận vì tội nghiệt của mình?”
“Tội nghiệt? Hối hận?” Khổng Đoan khịt mũi coi thường, “Hoàng thượng nói đùa. Đời này Khổng Đoan làm việc, vì gia vì quốc, chưa từng vì bản thân. Không có gì đáng để hối hận. Trái lại phải hỏi hoàng thượng, vì sao có thể biết lão thần ở phía sau?”
Hoàng thượng chậm rãi lắc đầu, rất đau lòng nói: “Khổng Đoan, ngươi là thánh nhân chi hậu, hiền tôn Khổng môn. Vì sao không biết sự quan trọng của mạng người? Trẫm phong ngươi làm quan lớn, quốc chi trọng trấn, vì sao ngươi lại phụ kỳ vọng của trẫm. Trẫm cũng chưa từng hoài nghi ngươi. Nếu Tử Tử không tận mắt thấy ngươi giết người ở tửu lâu, sau khi hồi cung nói mê, toàn hình dung ra dáng vẻ của ngươi, trẫm cũng không nghĩ đến ngươi.”
Lần này Khổng Đoan mới giật mình. Kế hoạch của hắn khiến hoàng thượng chú ý, vẫn bởi vì ngày đó Tử đại nhân phát hiện.
“Khổng Đoan, ngươi đã thua, thúc thủ chịu trói đi. Bây giờ đầu hàng, trẫm còn có thể cam đoan xử lý nhẹ.”
Khổng Đoan im lặng thật lâu, mới nói: “Nếu lão thần cự tuyệt?”
“Vậy ngươi muốn là địch với toàn bộ triều đình?” Ngữ khí hoàng thượng chuyển sang lạnh lẽo: “Khổng thượng thư, ngươi cần phải biết, trẫm, có ranh giới cuối cùng của trẫm.”
“Hoàng thượng, lòng trung của thần, thiên địa có thể chứng giám. Nếu lão thần có chút ý đồ không tốt nào, thần đáng trời đánh ngũ lôi. Nhưng triều đình bệnh! Quốc gia này cũng bệnh! Hoàng thượng, ngài cũng bị những người hoang đường này mê loạn cặp mắt và lỗ tai, thần vô năng, không thể khiến hoàng thượng tỉnh ngộ. Chỉ có hạ sách như vậy, ngoan cố chống lại đến cùng! Long Thành!”
Long Thành tiếp lệnh, hai tay phân cầm chủy thủ, lao nhanh giết ra như một con sói đói khát máu. Nhưng nghênh đón hắn không còn là long quyền của hoàng thượng, mà là hai tiếng quát to lành lạnh.
“Mời hoàng thượng lui ra!”
“Nô tỳ đối phó người này, mời hoàng thượng lui về phía sau.”
Đường Dịch và Bạch Liên, đương nhiên sẽ không để Long Thành tập kích đắc thủ nữa. Sớm đã nhắm vào từ lâu, phát sau mà đến trước. Một trái một phải chống lại một đôi dao găm của Long Thành. Hai người Bạch Liên Đường Dịch đều tay không, tố thủ của Bạch Liên xuyên qua, như lãnh điện hành không. Cánh tay của Đường Dịch càn quét, như cuồng long cuốn mây. Bởi vì đường lối võ công hoàn toàn khác biệt, phương vị của từng người cũng hoàn toàn khác nhau. Hỗn hợp thành một thế công lăng lệ khó cản.
Long Thành vừa tiếp hai con đường cương nhu âm dương hoàn toàn khác biệt của hai người, cánh tay cực nhanh như gió thổi không khỏi chậm lại. Không nói võ công hai người đều là nổi bật trong thanh niên đương thời, chỉ nội công cũng đã hoàn toàn tương phản. Chân khí của Bạch Liên lạnh như hàn băng, Đường Dịch thì cực nóng như lửa. Cho dù hắn có thể phân tâm nhị dụng, đồng thời đối phó hai kiểu chiêu số khác biệt, nhưng hai loại nội kình âm dương hoàn toàn tương phản lại như đặt người vào hầm băng đồng thời quay nướng trên lửa. Nếu là thường nhân, sớm đã không chống đỡ nổi trọng thương.
Liệt thượng thư vỗ tay cười nói: “Gia hỏa áo đen kia, thân thủ ngươi không tệ, chỉ là gửi sai người! Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, đương kim thiên tử ở đây, lo gì không có chỗ sáng quy hàng, là hán tử thì thống thống khoái khoái nhận thua đi!”
Nhưng hoàng thượng trầm ngâm không nói, hơi đăm chiêu.
Tử đại nhân thấy phụ hoàng có vẻ cổ quái, hỏi: “Phụ hoàng đang suy nghĩ gì?”
Hoàng thượng nói: “Trẫm đang xác minh, lúc người này giao thủ với trẫm...... Hắn cũng như thế, tuy một mực thối lui, nhưng dường như...... Vẫn không bị thương a.”
Nói cũng kỳ quái, cho dù giao thủ với hoàng thượng, hay với hai người Bạch Đường, Long Thành đều vướng trái vướng phải, chỉ là mức độ không đều mà thôi. Nhưng lại một mực bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, Đường Dịch và Bạch Liên không thể nhất kích tất sát, đại hoạch toàn thắng. Cho dù nới lỏng yêu cầu, tuy bắt đầu từ lúc giao thủ Long Thành đã rơi xuống hạ phong, nhưng đích thực ngay cả một lần, bọn hắn cũng không làm Long Thành bị thương.
Lỗ thượng thư thờ ơ lạnh nhạt phát giác không ổn đầu tiên, kêu lên: “Khổng Đoan chạy trốn! Hắn đang trì hoãn thời gian!”
Hoàng thượng nhìn ra sau lưng Long Thành, quả nhiên Khổng Đoan đã không còn cái bóng, hình như chạy trốn từ cửa ngầm kia.
Bạch Liên vừa nhìn, nói bổ sung: “Hắn mang theo mấy tên thủ hạ, rời đi từ cửa sau.”
Đường Dịch lại chú ý đến động tác của Long Thành, trong lòng chợt hiện báo động, bỗng nhiên quát: “Cẩn thận, phản kích lại.”
Ánh bạc lóe lên, chiêu số của hai thanh chủy thủ kỳ hình trong tay Long Thành chợt biến, giống như âm phong cửu u phất động, sắc bén kịch liệt lao đến. Hai mũi nhọn chợt công gấp yết hầu, rốn, con mắt, trái tim, xương sườn của hai người, mỗi lần xuất thủ đều quyết tuyệt có đi không về, nơi nơi là hiểm yếu chi địa người trúng hẳn phải chết. Động tác hai tay cực nhanh, như một cơn gió lốc. Dao găm của hắn như sống lại, biết tự động tìm kiếm nhược điểm của con mồi. Nhưng lại nhanh đến mức chiêu số trên dưới kết nối vô cùng chặt chẽ, cơ hồ không có dấu vết để tìm. Ngay cả né tránh cũng hoa mắt chóng mặt, công cho hai người không thở nổi. Ngân quang cơ hồ trở thành phong quang, nghe được hai tiếng rách da thịt rất nhỏ, trên tuyết nhận của Long Thành, từng viên huyết châu lớn cuồn cuộn rơi xuống.
Đối thủ của hắn phát ra hai tiếng kêu rên, lại là Bạch Liên và Đường Dịch đồng thời bị thương.
Hai người bị ép lui về phía sau mấy bước chỉnh đốn lại trạng thái, vậy mà Long Thành không truy kích, dù bận vẫn ung dung chờ đợi, có phong phạm cao thủ.
Bạch Liên và Đường Dịch đều ấu nhận danh sư, sau đó đều có nhiều kỳ ngộ. Bạch Liên trường cư trong cung, lý luận võ học hoàng cung đại nội tàng trữ, các loại bí tịch thu thập được, đều bị Bạch tổng quản đầy lòng hiếu kỳ đọc đã mắt. Đường Dịch thì sư tòng chúng môn, đồng thời nỗ lực hấp thu như không muốn sống. Đồng thời, lúc hắn thực hiện võ giả tu hành, dấu chân bước qua bậc cửa của rất nhiều môn phái, có kinh nghiệm thực chiến thường nhân khó đạt đến.
Một là bác thông cổ kim, một là đánh khắp nam bắc.
Luận đến uyên bác về kiến thức võ học, sợ rằng cao thủ thế hệ trẻ tuổi trong thiên hạ tề tụ, cũng không thể hơn nơi đây.
Vừa mới đối mặt, hai người đã có kết luận.
Bạch Liên trừng mắt nhìn Long Thành, nhàn nhạt nói: “Cửu u vô thiên cốc, âm phong bất tán hạp. Nguyệt chiếu không hư xử, đao đoạn vạn nhân gia...... Đây là Cửu U Vô Thiên Hạp, Âm Phong Vạn Nhận ma công.”
Đường Dịch bình tĩnh nói: “Ngươi là người trong Ma giáo?”
*******
Phía bên kia, Khổng thượng thư gian nan chạy ra ngoài, lập tức chạy vào một vùng dân cư phía sau. Vùng dân cư này đã có từ lúc hắn phát hiện tầng hầm của Phi Vân đường, lúc đầu không nghĩ quá nhiều, về sau mới dần nghĩ đến là chỗ dùng để tránh họa của một môn phái võ lâm nào đó.
Khổng Đoan chạy trốn từ bên trong, vẫn vừa đi vừa suy nghĩ: Cao thủ dưới tay ta vẫn chưa tới, Long Thành tuy võ công tuyệt đỉnh, nhưng không thể chỉ dựa vào hắn. Thời gian an bài đã đến, không biết bây giờ bọn hắn ở đâu.
Nghe được phía trước có tiếng người, Khổng đại nhân mừng rỡ.
“Có phải là thuộc hạ Phi Vân đường không?”
“Đúng vậy!”
Khổng Đoan kêu lên: “Lão phu Khổng Đoan, tại nơi đây. Mau tới viện thủ!”
Bên kia lại kêu loạn một hồi, như vui vẻ lại như kích động, Khổng Đoan đang không rõ ràng cho lắm. Đại môn trước mặt thoáng chốc bị đánh ra, lộ ra khuôn mặt của Lục Thượng Phi...... Cùng hơn hai mươi thủ hạ của hắn.
Khổng Đoan nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngươi, ngươi, sao lại là ngươi?”
Lục Thượng Phi cười khà khà nói: “Lục mỗ ta, cũng là cổ đông của Địa bàn Phi Vân đường a, chẳng phải cũng tính là người của Phi Vân đường sao? Khổng đại nhân...... Đến lúc ngươi ta nên thân cận một lát...... Ngươi trả mạng huynh đệ lại cho ta! !”