[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 452 : Tuyệt thể tuyệt mệnh (thượng)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
“Thế này là...... Thế nào a! ! ! ! ! ! !”
Tiếng gào thét ngút trời, không biết vang lên lần thứ mấy đêm nay, chẳng qua tiếng kêu khiến người cảm thấy chói tai này lại do một nữ lang trẻ tuổi phát ra.
Nhận thức của Si Mị cô nương với thế giới này đã sắp bị nam nhân trước mắt đánh nát, như đám gấu đen của nàng.
Si Mị hoặc là A cô nương, nàng không nói láo về dòng họ. Cho dù giả bộ bất kỳ thân phận nào, nàng chưa từng thay đổi họ ‘A’ của mình, A Bất Lặc Tư cũng chưa từng ngăn cản. Bởi vì cái họ này là kiêu ngạo của nàng.
Họ ‘A’ ở Nam Cương, cũng có lịch sử xa xăm như họ ‘Cơ’ ở Thần Châu Trung Thổ. Vinh quang của họ ‘A’ này đủ để ngược dòng đến thời đại mấy ngàn năm trước.
Không giống Trung Thổ nhiều lần thay triều đổi đại, có khí tượng một triều thiên tử một triều thần, sự tán thành với huyết thống của chư quốc Nam Cương vượt xa bất kỳ quốc gia nào. Người có thể ngồi trên bảo tọa đế vương, không có ngoại lệ, đều phải kế thừa huyết mạch họ ‘A’. Bởi vậy hơn mười quốc gia Nam Cương, hơn mười quốc quân, lại toàn là họ A.
Si Mị đến từ quốc gia gần Trung Thổ nhất. Huyết mạch của nàng thuần khiết cao quý, giống như thủ pháp chăn nuôi dã thú của nàng, được chân truyền của hoàng thất Nam Cương.
Từ xưa tới nay Nam Cương nhiều dị thú quý hiếm. Hoàng đế Trung Thổ ba đời trước từng có cử động quy mô Nam chinh, động viên mười vạn binh giáp, thủ hạ còn bao gồm tinh nhuệ trong Bạch Vương thất quan. Nhưng luôn thua bởi ý nghĩ hão huyền của người Nam Cương, thua bởi thú binh chưa từng thấy. Người Nam Cương thích nuôi kỳ trân dị thú, không chỉ là hoàng tộc Nam Cương, có thể tìm được cao thủ thuần thú ngay trong lão nhân tiểu hài gặp trên đường. Sau này, thậm chí có thể chuyển hóa yêu thích thành kỹ năng, không thể không nói đây cũng là thích đến cực hạn.
Bởi vậy xưa nay Trung Thổ rất nhức đầu với quân trận kỳ dị —— ra sân là voi vượn cự thú —— của quân sĩ Nam Cương. Nhất là tượng binh, có thể nháy mắt phá hủy các tình thế ưu khuyết đã thành thói quen trong cách tác chiến của người Trung Thổ, như bẻ cành khô, nhất cử phá địch. Lại có một hai danh tướng tọa trấn, lập tức thành không gì phá nổi, không người có thể địch.
Bây giờ phần lớn chư quốc Nam Cương đã thần phục Trung Thổ, nguyên nhân chủ yếu do mấy chục năm trước, Trung Thổ có hai dị tài chấn kinh quỷ thần. Sự xuất hiện của hai người một văn một võ đó, đã cải biến khí vận Trung Thổ một cách sâu sắc. Nhưng cho dù hai người kia như dị tài từ trên trời rơi xuống, vẫn không thể trực tiếp phá hủy thú binh của Nam Cương; mà dùng mưu mẹo, dùng kế ly gián châm ngòi quan hệ giữa chư quốc Nam Cương, mới khiến Trung Thổ thu lợi từ đó, khiến Nam di thần phục.
Nhưng chuyện này không tổn hại đến truyền thống từ xưa của Nam Cương, chiến thuật thiên hạ vô song —— lùa thú làm vũ khí.
Cho dù với tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất của Nam Cương, thuần thú thuật của Si Mị vẫn chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ ‘Xuất thần nhập hóa’. Một thuần thú sư, có thể giáo huấn ba con cự thú nghe lời thần phục, đã coi như mãn khoá. Nếu có thể đồng thời khống chế sáu con cự thú, đã là nhân vật nhất lưu. Thuần thú sư đồng thời khống chế mười con, chính là bánh thơm ngon trong quân đội Nam Cương, là nhân vật người người muốn đoạt lấy.
Nhưng Si Mị ra lệnh một tiếng, hơn bốn mươi con —— còn không phải voi hay tinh tinh người Nam Cương quen chăn nuôi, mà là gấu đen Bắc Cương mới có, người Nam Cương cũng không biết nên ra tay thế nào —— cùng lên, tự thành quân đội tiến công. Đây là tu vi bực nào, cho dù phóng nhãn Nam Cương, người tài ba có dị thuật như vậy cũng không quá năm, không nói đến Si Mị còn trẻ tuổi.
Si Mị có được thuần thú thuật xuất thần nhập hóa này nhờ hao hết thiên tân vạn khổ từ nhỏ, không sợ đàn thú, ma luyện từng bước trong bầy sói Bắc Cương với phương thức gần như tự sát. Lại thêm sau này tập được tâm thức dị thuật thượng thừa, mỗi ngày dùng các loại thủ đoạn như âm thanh, mùi thôi miên, mới có hiệu quả như vậy. Nếu không, chỉ huy dã thú khát máu như gấu đen Bắc Cương, số lượng còn nhiều đến mười con —— như điều khiển cánh tay, không khác binh sĩ; thuần thú sư phổ thông há có thể làm nổi?
Nhưng gấu đen hung mãnh nàng tiêu phí rất nhiều tâm lực nuôi mười năm...... Lại chạy đi như cừu nhỏ bị đàn sói đuổi theo trước mặt một người —— không, dùng chạy đi vẫn còn khách khí, quả thật là hốt hoảng phi nước đại.
Rốt cuộc đây là......
“Ngươi dùng thủ đoạn gì! Mọi rợ Trung Nguyên!”
Si Mị cả giận nói: “Trên người ngươi có độc dược gì! Dọa hùng bảo bảo của ta chạy.”
Đây là một suy đoán hợp lý, nhưng Si Mị nói xong bản thân cũng không quá tin tưởng. Nàng là người lành nghề dùng mùi để thuần thú, khứu giác được cường hóa đặc thù, có thể nói còn thính hơn dã thú. Mùi mà chính nàng cũng ngửi không thấy, đương nhiên đám gấu đen cũng ngửi không thấy.
Minh Phi Chân khoát khoát tay: “Không phải ta đã nói, động vật, không thích ta sao?”
Si Mị suy nghĩ một lát, vẫn bình tĩnh suy đoán: “Chẳng lẽ ngươi...... Đã từng ăn dã thú hung mãnh gì đó? Hoặc là...... Dị thú thượng cổ? Đến nỗi thể khí khác thường, bách thú tránh xa.”
Biểu cảm của Minh Phi Chân không biến hóa bao nhiêu, nhưng trong mắt dường như toát ra thần sắc kỳ diệu.
Đây không phải kinh ngạc, cũng không phải khinh miệt, mà là...... Thần sắc gần như tán thưởng. Giống như người lớn thấy trẻ con làm một chuyện tốt, không phải vì chuyện này có gì đặc biệt, mà là hài tử có tiến bộ, mới chịu cho một câu ca ngợi.
Đây không giống thần sắc địch nhân nên có, cũng không giống thần tình mà tiểu tốt trong địch nhân nên có, thậm chí không giống bề ngoài thanh niên của hắn.
Quả thật giống như......
Hắn đứng ở nơi rất cao, quan sát mình như...... Như chủ tử, không, còn thâm bất khả trắc hơn chủ tử......
Si Mị cảm thấy bầu không khí chậm chạp giá rét đang dần khép lại vòng vây, thong thả thôn phệ lửa giận của nàng, khoan nứt sự tự tin của nàng, đào ra sự sợ hãi nàng không muốn thừa nhận.
Minh Phi Chân chậm rãi nói: “Khi còn bé...... Ta từng ăn một con dị thú. Về sau lại ăn, một ít nhện trên núi tuyết. Có lẽ đây là nguyên nhân?”
Ánh mắt Minh Phi Chân đột nhiên biến thành trong veo như nước, không giống thần thái vừa bộc lộ. Nhưng Si Mị đã không dám coi hắn là thường nhân.
Hoàng thượng cũng bị cảnh tượng này dọa cho trợn mắt há mồm, nhưng đế vương một triều, chung quy cái nhìn đại cục mạnh mẽ hơn người ngoài. Cười lạnh một tiếng: “Si Mị, rốt cuộc ngươi cũng là nhân vật thành danh, nếu đánh cược với người, chung quy sẽ không bội tín chứ?”
Trên thực tế, thứ duy nhất Si Mị có chỉ là lính gấu đen hung mãnh, thiếu những gấu đen bảo bảo này, nàng cũng không còn tiền vốn tiếp tục quần nhau với võ sĩ triều đình. Đối phương đã không còn trở ngại, với chênh lệch tu vi nội công giữa nàng và hoàng thượng, cho dù nàng khinh công cao minh, có thể trốn nhất thời, luận sức chịu đựng vẫn không thắng được.
Hoàng thượng hỏi câu này, chẳng qua là dệt hoa trên gấm, kỳ thực đại cục sớm đã định từ lúc lính gấu đen chạy trốn.
Nhưng Si Mị không trả lời vấn đề, mà ngơ ngác run rẩy như gặp ma chướng, hơn nửa ngày mới nói: “Lúc đầu ta không chú ý nhìn kỹ...... Chẳng lẽ ngươi chính là sứ giả của Dạ La bảo, Minh công tử họ Chung đó?”
Một câu nói này, lại dẫn lực chú ý của mọi người tới Minh Phi Chân, Minh Phi Chân chỉ gật gật đầu: “Là ta.”
“Không, ngươi không phải.”
Si Mị bỗng nhiên cười: “Ta sớm nên nghĩ ra. Vì sao chủ tử lại coi trọng các ngươi như vậy, vì sao hắn lại cảm thấy Võng Lượng và ta đều không đủ, thì ra là thế a...... Minh công tử họ Chung cái gì, căn bản là ngụy trang. Vừa rồi bọn hắn đều gọi ngươi là Minh Phi Chân phải không? Chắc đó là tên thật của ngươi, nghe nói Dạ La bảo chủ...... Cũng họ Minh.”
Si Mị thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi, chính là Dạ La bảo chủ!”
Tiếng gào thét ngút trời, không biết vang lên lần thứ mấy đêm nay, chẳng qua tiếng kêu khiến người cảm thấy chói tai này lại do một nữ lang trẻ tuổi phát ra.
Nhận thức của Si Mị cô nương với thế giới này đã sắp bị nam nhân trước mắt đánh nát, như đám gấu đen của nàng.
Si Mị hoặc là A cô nương, nàng không nói láo về dòng họ. Cho dù giả bộ bất kỳ thân phận nào, nàng chưa từng thay đổi họ ‘A’ của mình, A Bất Lặc Tư cũng chưa từng ngăn cản. Bởi vì cái họ này là kiêu ngạo của nàng.
Họ ‘A’ ở Nam Cương, cũng có lịch sử xa xăm như họ ‘Cơ’ ở Thần Châu Trung Thổ. Vinh quang của họ ‘A’ này đủ để ngược dòng đến thời đại mấy ngàn năm trước.
Không giống Trung Thổ nhiều lần thay triều đổi đại, có khí tượng một triều thiên tử một triều thần, sự tán thành với huyết thống của chư quốc Nam Cương vượt xa bất kỳ quốc gia nào. Người có thể ngồi trên bảo tọa đế vương, không có ngoại lệ, đều phải kế thừa huyết mạch họ ‘A’. Bởi vậy hơn mười quốc gia Nam Cương, hơn mười quốc quân, lại toàn là họ A.
Si Mị đến từ quốc gia gần Trung Thổ nhất. Huyết mạch của nàng thuần khiết cao quý, giống như thủ pháp chăn nuôi dã thú của nàng, được chân truyền của hoàng thất Nam Cương.
Từ xưa tới nay Nam Cương nhiều dị thú quý hiếm. Hoàng đế Trung Thổ ba đời trước từng có cử động quy mô Nam chinh, động viên mười vạn binh giáp, thủ hạ còn bao gồm tinh nhuệ trong Bạch Vương thất quan. Nhưng luôn thua bởi ý nghĩ hão huyền của người Nam Cương, thua bởi thú binh chưa từng thấy. Người Nam Cương thích nuôi kỳ trân dị thú, không chỉ là hoàng tộc Nam Cương, có thể tìm được cao thủ thuần thú ngay trong lão nhân tiểu hài gặp trên đường. Sau này, thậm chí có thể chuyển hóa yêu thích thành kỹ năng, không thể không nói đây cũng là thích đến cực hạn.
Bởi vậy xưa nay Trung Thổ rất nhức đầu với quân trận kỳ dị —— ra sân là voi vượn cự thú —— của quân sĩ Nam Cương. Nhất là tượng binh, có thể nháy mắt phá hủy các tình thế ưu khuyết đã thành thói quen trong cách tác chiến của người Trung Thổ, như bẻ cành khô, nhất cử phá địch. Lại có một hai danh tướng tọa trấn, lập tức thành không gì phá nổi, không người có thể địch.
Bây giờ phần lớn chư quốc Nam Cương đã thần phục Trung Thổ, nguyên nhân chủ yếu do mấy chục năm trước, Trung Thổ có hai dị tài chấn kinh quỷ thần. Sự xuất hiện của hai người một văn một võ đó, đã cải biến khí vận Trung Thổ một cách sâu sắc. Nhưng cho dù hai người kia như dị tài từ trên trời rơi xuống, vẫn không thể trực tiếp phá hủy thú binh của Nam Cương; mà dùng mưu mẹo, dùng kế ly gián châm ngòi quan hệ giữa chư quốc Nam Cương, mới khiến Trung Thổ thu lợi từ đó, khiến Nam di thần phục.
Nhưng chuyện này không tổn hại đến truyền thống từ xưa của Nam Cương, chiến thuật thiên hạ vô song —— lùa thú làm vũ khí.
Cho dù với tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất của Nam Cương, thuần thú thuật của Si Mị vẫn chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ ‘Xuất thần nhập hóa’. Một thuần thú sư, có thể giáo huấn ba con cự thú nghe lời thần phục, đã coi như mãn khoá. Nếu có thể đồng thời khống chế sáu con cự thú, đã là nhân vật nhất lưu. Thuần thú sư đồng thời khống chế mười con, chính là bánh thơm ngon trong quân đội Nam Cương, là nhân vật người người muốn đoạt lấy.
Nhưng Si Mị ra lệnh một tiếng, hơn bốn mươi con —— còn không phải voi hay tinh tinh người Nam Cương quen chăn nuôi, mà là gấu đen Bắc Cương mới có, người Nam Cương cũng không biết nên ra tay thế nào —— cùng lên, tự thành quân đội tiến công. Đây là tu vi bực nào, cho dù phóng nhãn Nam Cương, người tài ba có dị thuật như vậy cũng không quá năm, không nói đến Si Mị còn trẻ tuổi.
Si Mị có được thuần thú thuật xuất thần nhập hóa này nhờ hao hết thiên tân vạn khổ từ nhỏ, không sợ đàn thú, ma luyện từng bước trong bầy sói Bắc Cương với phương thức gần như tự sát. Lại thêm sau này tập được tâm thức dị thuật thượng thừa, mỗi ngày dùng các loại thủ đoạn như âm thanh, mùi thôi miên, mới có hiệu quả như vậy. Nếu không, chỉ huy dã thú khát máu như gấu đen Bắc Cương, số lượng còn nhiều đến mười con —— như điều khiển cánh tay, không khác binh sĩ; thuần thú sư phổ thông há có thể làm nổi?
Nhưng gấu đen hung mãnh nàng tiêu phí rất nhiều tâm lực nuôi mười năm...... Lại chạy đi như cừu nhỏ bị đàn sói đuổi theo trước mặt một người —— không, dùng chạy đi vẫn còn khách khí, quả thật là hốt hoảng phi nước đại.
Rốt cuộc đây là......
“Ngươi dùng thủ đoạn gì! Mọi rợ Trung Nguyên!”
Si Mị cả giận nói: “Trên người ngươi có độc dược gì! Dọa hùng bảo bảo của ta chạy.”
Đây là một suy đoán hợp lý, nhưng Si Mị nói xong bản thân cũng không quá tin tưởng. Nàng là người lành nghề dùng mùi để thuần thú, khứu giác được cường hóa đặc thù, có thể nói còn thính hơn dã thú. Mùi mà chính nàng cũng ngửi không thấy, đương nhiên đám gấu đen cũng ngửi không thấy.
Minh Phi Chân khoát khoát tay: “Không phải ta đã nói, động vật, không thích ta sao?”
Si Mị suy nghĩ một lát, vẫn bình tĩnh suy đoán: “Chẳng lẽ ngươi...... Đã từng ăn dã thú hung mãnh gì đó? Hoặc là...... Dị thú thượng cổ? Đến nỗi thể khí khác thường, bách thú tránh xa.”
Biểu cảm của Minh Phi Chân không biến hóa bao nhiêu, nhưng trong mắt dường như toát ra thần sắc kỳ diệu.
Đây không phải kinh ngạc, cũng không phải khinh miệt, mà là...... Thần sắc gần như tán thưởng. Giống như người lớn thấy trẻ con làm một chuyện tốt, không phải vì chuyện này có gì đặc biệt, mà là hài tử có tiến bộ, mới chịu cho một câu ca ngợi.
Đây không giống thần sắc địch nhân nên có, cũng không giống thần tình mà tiểu tốt trong địch nhân nên có, thậm chí không giống bề ngoài thanh niên của hắn.
Quả thật giống như......
Hắn đứng ở nơi rất cao, quan sát mình như...... Như chủ tử, không, còn thâm bất khả trắc hơn chủ tử......
Si Mị cảm thấy bầu không khí chậm chạp giá rét đang dần khép lại vòng vây, thong thả thôn phệ lửa giận của nàng, khoan nứt sự tự tin của nàng, đào ra sự sợ hãi nàng không muốn thừa nhận.
Minh Phi Chân chậm rãi nói: “Khi còn bé...... Ta từng ăn một con dị thú. Về sau lại ăn, một ít nhện trên núi tuyết. Có lẽ đây là nguyên nhân?”
Ánh mắt Minh Phi Chân đột nhiên biến thành trong veo như nước, không giống thần thái vừa bộc lộ. Nhưng Si Mị đã không dám coi hắn là thường nhân.
Hoàng thượng cũng bị cảnh tượng này dọa cho trợn mắt há mồm, nhưng đế vương một triều, chung quy cái nhìn đại cục mạnh mẽ hơn người ngoài. Cười lạnh một tiếng: “Si Mị, rốt cuộc ngươi cũng là nhân vật thành danh, nếu đánh cược với người, chung quy sẽ không bội tín chứ?”
Trên thực tế, thứ duy nhất Si Mị có chỉ là lính gấu đen hung mãnh, thiếu những gấu đen bảo bảo này, nàng cũng không còn tiền vốn tiếp tục quần nhau với võ sĩ triều đình. Đối phương đã không còn trở ngại, với chênh lệch tu vi nội công giữa nàng và hoàng thượng, cho dù nàng khinh công cao minh, có thể trốn nhất thời, luận sức chịu đựng vẫn không thắng được.
Hoàng thượng hỏi câu này, chẳng qua là dệt hoa trên gấm, kỳ thực đại cục sớm đã định từ lúc lính gấu đen chạy trốn.
Nhưng Si Mị không trả lời vấn đề, mà ngơ ngác run rẩy như gặp ma chướng, hơn nửa ngày mới nói: “Lúc đầu ta không chú ý nhìn kỹ...... Chẳng lẽ ngươi chính là sứ giả của Dạ La bảo, Minh công tử họ Chung đó?”
Một câu nói này, lại dẫn lực chú ý của mọi người tới Minh Phi Chân, Minh Phi Chân chỉ gật gật đầu: “Là ta.”
“Không, ngươi không phải.”
Si Mị bỗng nhiên cười: “Ta sớm nên nghĩ ra. Vì sao chủ tử lại coi trọng các ngươi như vậy, vì sao hắn lại cảm thấy Võng Lượng và ta đều không đủ, thì ra là thế a...... Minh công tử họ Chung cái gì, căn bản là ngụy trang. Vừa rồi bọn hắn đều gọi ngươi là Minh Phi Chân phải không? Chắc đó là tên thật của ngươi, nghe nói Dạ La bảo chủ...... Cũng họ Minh.”
Si Mị thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi, chính là Dạ La bảo chủ!”