[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 453 : Tuyệt thể tuyệt mệnh (trung)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Si Mị đột nhiên chỉ chứng khiến hoàng thượng lập tức khẩn trương. Từ chuyện hào kiệt Giang Nam tặng lễ sáng nay, hoàng thượng chưa từng bớt lo lắng với Minh Phi Chân.
Phải biết hoàng thượng đang suy nghĩ ra tay với Bạch Vương thất quan, chỗ bắt đầu chính là Lục Phiến môn. Lục Phiến môn dưới tay Thẩm Y Nhân vẫn còn trẻ tuổi, không có thành tựu, cần triều đình chăm sóc bồi dưỡng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu —— biết rõ ràng ngoại trừ Đường Dịch đem ra được, bọn hắn gần như không có chiến lực gì —— nhưng vẫn yêu cầu Lục Phiến môn tham gia hành động.
Trong lòng hoàng thượng, Tô Hiểu là một nhân tài có tính đặc thù, đợi một thời gian tất thành khí hậu. Chỉ lo lắng Minh Phi Chân sẽ cản trở. Người này xuất thân danh môn nhưng rất lười biếng, không có chí tiến thủ không nói, còn một tháng đi dạo kỹ viện nhiều lần; hơn nữa võ công cũng thấp, không xứng với thân phận con cháu danh môn của hắn, có thể nói là không ít bí ẩn.
Nhưng hoàng thượng còn chưa từng nghĩ tới, người này có quan hệ với Dạ La bảo, thậm chí có thể là bản nhân Dạ La bảo chủ. Hoàng thượng suy đoán Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ không có chứng cứ gì rõ ràng, hoàn toàn dựa vào trực giác.
Sáng sớm, lúc Minh Phi Chân nói mấy câu đuổi đám người đi, thậm chí hắn không hề nghĩ ngợi, thuận miệng mà ra, nơi nơi toát ra khí độ khiến người tin phục. Chính vào thời khắc ấy, hoàng thượng nổi lòng nghi ngờ với Minh Phi Chân.
Đó là một loại trực giác. Là cảm giác quen thuộc của người ở thượng vị lâu ngày với loại người tương tự.
Khi đó có hơn ngàn hào kiệt tới tặng quà, lễ vật lại là vật phẩm chí trân chí quý, nhưng Minh Phi Chân chỉ liếc nhìn rồi đuổi bọn hắn đi. Minh Phi Chân mới bao nhiêu tuổi, đã có thể không tham không chiếm, đây là tâm tính bực nào? Võ công Minh Phi Chân không mạnh, trước đây hoàng thượng đã tự mình thí nghiệm, nhưng hắn chậm rãi trò chuyện với hơn ngàn nhân sĩ võ lâm mà không loạn chút nào, đây là tu dưỡng bực nào?
Nguyên bản hoàng thượng cảm thấy hắn tối thiểu là nhân vật cấp bậc đường chủ. Nhưng sau đó hắn bắt Võng Lượng, lại thêm một điểm đáng ngờ, bài vị trong lòng hoàng thượng cũng ngày càng cao.
Đến vừa rồi thấy hắn bị bầy gấu bao vây nhưng mặt không đổi sắc, hoàng thượng mới có ý nghĩ ‘Chẳng lẽ hắn vốn là Dạ La bảo chủ’.
Nhưng tiếp theo, hắn hù chạy bầy gấu......
Khi Si Mị thêm chỉ chứng, hoàng thượng cơ hồ muốn nói ra một câu ‘Sao ngươi cướp lời thoại của trẫm’, vẫn là kiềm chế nhiều lần mới không nói ra. Nếu Minh Phi Chân quả là Dạ La bảo chủ, người này võ công cao cường, thanh danh cực lớn, lại cam tâm làm tiểu bộ đầu suốt ngày ăn không ngồi rồi trong triều đình. Dạ La bảo này được xưng là một trong Nam Tẫn ngũ cung, chính là thế lực lớn nhất Giang Nam a...... Dụng tâm của hắn đáng để suy nghĩ, cho dù không thể nói là mưu đồ làm loạn, cũng gán chắc bốn chữ ‘Dụng ý khó dò’.
Ngoài ra, Độc Cô và Long Tại Thiên cũng hoài nghi Minh Phi Chân, nghe vậy cũng cau mày. Ánh mắt lặng lẽ dời về phía Minh Phi Chân, quan sát phản ứng của hắn.
Phản ứng của Minh Phi Chân rất kì lạ.
Đầu tiên hắn nhếch khóe miệng, có vẻ như vậy không đúng, lại rủ lông mày xuống. Không giống hoảng sợ luống cuống, mà là biểu cảm hơi buồn cười. Tóm lại vô cùng có lỗi với bầu không khí căng thẳng này.
“Dạ La bảo chủ?” Minh Phi Chân nghiêng đầu, “A? Sao ta không cảm thấy?”
“Đừng giả ngu, chẳng lẽ ngươi thấy diễn kỹ của mình rất tốt sao? Si Mị ta dùng tâm thức duyệt người, tuyệt không nhìn lầm. Ngươi ắt không phải kẻ xoàng xĩnh tầm thường! Nếu là người trong Dạ La bảo, nhất định là bảo chủ.”
Si Mị đích thực duyệt vô số người, hơn nữa nàng chủ công mị thuật, duyệt người từ ánh mắt khí tức chính là kiến thức cơ bản của nàng. Cũng bởi vậy nàng nhìn thấy sự trấn định đáng sợ của Minh Phi Chân, cực kì tương tự với sự trấn định của A Bất Lặc Tư.
Si Mị cười lạnh nói: “Từ khi thu được tin tức Dạ La bảo chủ muốn tới Hồ Châu, Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta đã khống chế tin tức của các đạo nhân sĩ võ lâm tới trấn Tàm Hồ, các ngươi là đội duy nhất của Dạ La bảo. Chúng ta vẫn rất khó hiểu, vì sao Dạ La bảo chủ đột nhiên muốn tới Hồ Châu, còn thả tin tức trước. Bây giờ ta mới biết, thì ra muốn hành động cùng truy binh của triều đình, dùng đại danh của Dạ La bảo làm bình phong. Chủ nhân nói không sai...... Dạ La bảo chủ ngươi tới Hồ Châu, chính là vì đối phó Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta phải không?”
Minh Phi Chân nghiêng đầu: “Dường như ngươi, không giữ lời hứa a.”
“Bớt giội nước bẩn vào lão nương.” Si Mị duỗi hai tay, lộ ra mười mảnh ngân giáp trên ngón tay. Những mảnh ngân giáp này chính là binh khí nàng dùng để thi triển trảo công, nếu không có những mảnh ngân giáp này, nàng không thể lấy ngón tay đối đầu với vũ khí của người ta. Nhưng bây giờ Si Mị vươn tay ra, nghe thấy vài tiếng leng keng, không ngờ nàng bỏ toàn bộ ngân giáp xuống.
“Ta giữ lời hứa, các ngươi muốn bắt thì bắt. Chỉ là đám Trung Nguyên các ngươi thật hồ đồ, vậy mà không biết bên cạnh mình ẩn giấu loại hảo thủ này. Phương Trượng tiên sinh, ta thật sự lo lắng cho ngài. Vị Minh bảo chủ này võ công cao cường, danh xưng Giang Nam đánh mặt vương, mặt ngài cũng không nhỏ, nên cẩn thận hơn.”
Nàng mở miệng một tiếng Dạ La bảo chủ, cắn càng ngày càng chặt, nói gần nói xa đều khích bác ly gián. Hơn nữa hiệu quả cực giai. Hoàng thượng không lên tiếng, các võ sĩ triều đình cũng không muốn đối phó Si Mị, trái lại đều nhìn Minh Phi Chân.
Nhưng Minh Phi Chân không trả lời nàng, mà chậm rãi di động vài thước về phía sau, giơ tay đánh một thủ thế.
“Bắt.”
Chữ bắt hạ xuống, một bóng lửa mang theo hơi nóng tứ tán lăng không tới. Thì ra Đường Dịch sớm đã chuẩn bị kỹ càng để giết tới, nhưng trở ngại hai người đứng gần, lại lo lắng Si Mị chạy trốn, vẫn không có cơ hội. Minh Phi Chân lại thấy rõ tất cả chi tiết, sớm đã phát hiện ý đồ của Đường Dịch, dùng nội lực truyền thanh bảo Đường Dịch chuẩn bị kỹ càng. Chờ Minh Phi Chân ra hiệu, Đường Dịch sớm đã vận công một vòng, kình lực dồi dào, bắn ra như chim ưng.
“Hèn hạ!”
Si Mị nào biết hắn chơi trò này, không thể thực hiện được gian kế ly gián, vẫn khó thoát vận mệnh bị bắt.
Lúc này Đường Dịch không cầm thương, tay không ra sân, Si Mị vô ý thức dùng trảo công đối phó, nào ngờ sau mấy chiêu biến sắc nói: “Đây là Vô Cực Ưng Trảo Công? Ngươi là Ưng Trảo môn...... Tam Sinh Trảo? Ngươi là người Nam Cương? Chờ đã, sao lại thay đổi!” Đường Dịch đổi ba loại trảo pháp liên tiếp, kỹ kinh tứ tọa. Si Mị không muốn phản kháng quá mức, tiện tay phá hai chiêu, nguyên nhân tiếp tục động thủ là muốn xem thêm mấy môn trảo pháp. Nhưng ngay từ đầu đã không chuẩn bị động thủ, thế là không quá mười chiêu đã bị Đường Dịch bắt sống.
“Bắt hay lắm.”
Minh Phi Chân không mặn không nhạt khen Đường Dịch một câu, quay đầu lại, chỉ thấy đám người mình do hoàng thượng cầm đầu, lại nhìn bản thân chằm chằm bằng ánh mắt khác thường.
Đó là ánh mắt hoài nghi cộng thêm đề phòng. Không chỉ hoàng thượng, cũng không chỉ đám người Độc Cô, các võ sĩ triều đình đồng hành cùng Minh Phi Chân cũng không phải đồ đần. Tuy bọn hắn không có giao tình sâu đậm với Minh Phi Chân, nhưng chuyện xảy ra hôm nay rất khác thường, ngay cả bọn hắn cũng có thể nhìn ra.
Minh Phi Chân chắp tay nói: “Chủ tử......”
“Nói nhảm thì không cần nhiều lời.”
Hoàng thượng trầm ngâm nói: “Minh quân, ngươi ta một hồi chủ khách, ta vốn cũng không muốn quậy đến tình cảnh như vậy. Nhưng chuyện ngày hôm nay, thật sự quá nhiều điểm đáng ngờ. Ngay cả ta cũng không thể thuyết phục chính mình, sao có thể để ngươi tiếp tục lưu lại bên cạnh Y Nhân. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ, giải khai nghi ngờ của ta với ngươi; chỗ ta, tuyệt không chứa một người có thân phận bất thanh bất sở, bất minh bất bạch. Minh Phi Chân, trả lời ta.”
‘Chỗ ta’ hoàng thượng nói đương nhiên không phải đội xe này, mà là triều đình.
Trong mắt hoàng thượng lộ ra thần mang như đao, nghiêm túc nói: “Ngươi...... Rốt cuộc có phải Dạ La bảo chủ không?”