[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 454 : Tuyệt thể tuyệt mệnh (hạ)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Ánh mắt hoàng thượng như có thực chất, cực kì khiếp người. Có thể thấy đã vận nội lực lên, nếu giao thiệp không tốt, thậm chí có thể khai chiến. Các võ sĩ triều đình cũng trong trạng thái lâm chiến, bọn hắn đuổi theo Si Mị sớm đã hoạt động một hồi, hiện giờ chiến ý ở đỉnh phong. Nếu nói đánh nhau, có thể tùy thời xuất thủ.
Long Tại Thiên nhảy từ trên cây xuống, chắp tay nói: “Chủ tử, tuy hắn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng qua vừa nãy coi như có công hộ giá...... Hộ chủ, lúc này không thích hợp để thẩm vấn.”
Tô Hiểu cũng nhảy từ trên cây xuống, lên tiếng xin xỏ: “Đúng thế chủ tử, nhất định là làm sai. Võ công của Minh đại ca nổi danh kém, kém như......” Tô Hiểu liếc các võ sĩ triều đình bên cạnh.
Khoảng chừng ba mươi người này trăm miệng một lời: “Như cứt!” Âm thanh chỉnh tề như một, giống như từng tập luyện, làm Minh Phi Chân giận đến suýt ngất.
Tô Hiểu tiếp lời: “Như lời vừa nói. Hắn nào có thể làm Dạ La bảo chủ a. Ta cũng biết danh tự của Dạ La bảo chủ. Nghe nói Dạ La bảo chủ võ công cao cường, tuy có Dạ La bảo, nhưng quen độc lai độc vãng, là dị nhân hiếm thấy của Giang Nam. Chủ tử đừng hoài nghi vớ vẩn, Minh đại ca tham tiền nhất, nếu hắn là người đó, còn tới chỗ chúng ta làm gì?”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói đúng vấn đề, ta muốn hỏi hắn tới làm gì? Ngươi nói hắn tham tài, tiền bạc mà hôm nay Bách Vạn tiền trang đưa tới đủ để hắn tiêu xài một đời, nhưng hắn không chớp mắt đã bỏ qua. Đây, chẳng lẽ là chuyện tầm thường sao?”
Tô Hiểu nhất thời nghẹn lời, đành phải quay đầu lại, khẽ vươn tay nắm lấy tai Minh Phi Chân, kéo hắn qua.
“Minh đại ca, sao ngươi đắc tội với người? Vì sao chủ tử muốn thẩm tra ngươi?”
“Không may thôi.”
“Sao không thấy những người khác không may? Khẳng định ngươi đắc tội chủ tử, ta cầu tình cho ngươi, không thể thiếu vài câu đánh chửi, ngươi phải nhịn chút.” Dứt lời một cước đá Minh Phi Chân tới, ép hắn cúi đầu, miệng mắng: “Hừ, chỉ biết gây họa, ngu xuẩn, đồ đần, cẩu nương dưỡng......”
“Mắng độc quá đi!”
“Khụ khụ.” Tô Hiểu ho khan hai tiếng: “Chủ tử, chắc hắn đã tỉnh lại, sẽ nhận sai với ngươi.”
“Không cần. Ta không cần hắn nhận sai, ta muốn hắn giải thích.” Hoàng thượng nghiêm mặt nói: “Trả lời vấn đề của ta.”
Minh Phi Chân tiếp thụ ánh mắt lăng lệ như đao của hoàng thượng, cúi đầu nói: “Bẩm chủ tử, ta không phải Dạ La bảo chủ.”
“Được.” Hoàng thượng cười nói: “Ta nghe ngươi giải thích rõ ràng từng chuyện. Hôm nay hào kiệt Giang Nam tới tặng lễ, chỉ mặt gọi tên là tặng cho Minh công tử họ Chung. Minh Phi Chân, ngươi dùng tên giả Chung Minh, chuyện này mới không quá mấy ngày, còn có ai biết? Những người tặng lễ kia không biết nội tình, nhưng ta không hồ đồ. Nếu ngươi không phải Dạ La bảo chủ, sao có thể dựa vào tính danh này?
“Khởi bẩm chủ tử, tiểu nhân không biết.” Minh Phi Chân vẫn cúi đầu, chắp tay nói: “Tiểu nhân thu được lễ vật, cũng giật nảy mình. Tiểu nhân đặt danh tự này, đích thực là vài ngày trước, không sử dụng nhiều. Bình thường đều trong toa xe, nào có rảnh rỗi cáo tri mọi người, lại còn tặng lễ cho ta? Trước đó, tiểu nhân hoàn toàn không biết chuyện này.”
Một đẩy bốn năm sáu, quăng tất cả nồi lên người Dạ La bảo chủ. Hoàng thượng đương nhiên không tin, thế nhưng không thể làm gì chân tiểu nhân này.
“Ngươi nói thì linh hoạt, Minh Phi Chân, đồng liêu của ngươi nói ngươi tham tài a. Nhưng ngươi tuyệt không động lòng với châu báu vàng thỏi đó, ngươi giải thích thế nào?”
“Ta không thích không làm mà hưởng. Chuyện này là tội từ bao giờ?” Minh Phi Chân sờ mũi, nét mặt vẫn nhìn không ra hốt hoảng, “Ta chỉ muốn tiêu tiền mà mình dùng hai tay, dùng nỗ lực kiếm được. Bạc người khác đưa, cho dù nhiều hơn nữa, cũng không thể an tâm. Câu trả lời này, chủ tử hài lòng không?”
“Vẫn chưa xong đây.” Hoàng thượng trầm ngâm nói: “Nếu tặng lễ cho ngươi, còn treo cờ hiệu người phát ngôn của Dạ La bảo. Ngươi thành thật nói, ngươi có quan hệ gì với Dạ La bảo chủ, vì sao đột nhiên trở thành người phát ngôn?”
“Trước đây, tiểu nhân từng gặp vị Dạ La bảo chủ trong miệng mọi người một lần. Khi đó, hắn đã cứu tiểu nhân, sau đó lưu lại liên lạc. Có lẽ, hắn có chuyện phải làm, bởi vậy bảo tiểu nhân nhận lễ vật thay.”
Đây lại là thuyết pháp quăng nồi, không đáng để tin, nhưng hoàng thượng không thể đơn phương áp dụng thái độ không tin, dù sao hắn cũng không chứng minh được Minh Phi Chân nói dối a.
“Ngươi xưng mình là đệ tử Đại La sơn, nhưng xưa nay ta chưa từng thấy ngươi sử dụng võ công Đại La sơn. Rốt cuộc ngươi có phải đệ tử Đại La sơn không, ngươi có thể giải thích rõ ràng điểm này không?”
“Tiểu nhân đích thực là đệ tử Đại La sơn.” Minh Phi Chân vẫn bình tĩnh, “Nhưng chủ tử không biết, Đại La sơn chia làm dòng chính dòng nhánh. Dòng chính là chưởng môn nhân, cũng chính là Minh chưởng môn và các đồ đệ. Bình thường dòng chính nghiên cứu võ công, mà ân sư của tại hạ, chính là Vô Sơn đạo nhân. Xưa nay gia sư không có hứng thú với võ công lắm, bởi vậy truyền thụ không nhiều. Võ công của tiểu nhân, mới có thể kém như vậy.”
Độc Cô chen lời nói: “Lời này không thật, Vô Sơn đạo nhân cũng là hảo thủ võ công của đương kim chính đạo, đồ đệ của hắn có thể kém sao?”
“Không phải như thế. Gia sư võ công không yếu, nhưng hứng thú không lớn. Lão nhân gia người thích y bói chiêm tinh học hơn. Tiểu nhân không học võ công với gia sư mấy, chủ yếu học những thứ này.”
“Nói như vậy, ngươi tinh thông y lý?”
Tinh thần hoàng thượng chấn động, dường như tìm được một điểm đột phá. Phải biết y học bác đại tinh thâm, với tuổi tác của Minh Phi Chân, nói là tinh thông đã coi như thiên tài hiếm thấy. Nếu còn kiêm tập võ, khả năng đích thực không lớn.
Minh Phi Chân lại trả lời: “Tiểu nhân biết chút da lông.”
Long Tại Thiên đột nhiên nói giúp: “Chủ tử, chuyện này tiểu nhân có thể làm chứng. Lão Thiết bị trọng thương, chính là hắn xử lý.”
Vừa rồi hoàng thượng nhìn qua thương thế của Thiết Hàn Y, minh bạch được sự nguy cấp của tình hình. Thế mà vẫn bôi thuốc băng bó được cho hắn, y thuật như vậy cũng không tính là kém cỏi.
Nếu Minh Phi Chân biết y thuật, thì khả năng là Dạ La bảo chủ giảm mạnh, chẳng lẽ đúng như hắn nói, bởi vì học y bói tử vi từ nhỏ mới không biết võ công. Quan hệ với Dạ La bảo chủ, cũng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi.
Biểu cảm của Minh Phi Chân rất trấn định, nhưng trấn định như vậy, làm cho lo lắng trong lòng hoàng thượng quanh quẩn không tiêu tan. Hắn không thể tin cố sự của Minh Phi Chân.
Hoàng thượng trầm ngâm nửa ngày, bỗng nói: “Nếu ngươi nói mình không phải Dạ La bảo chủ, nhưng ngươi cũng không có chứng cứ cho ta xem...... Như vậy, chứng minh trực tiếp đi.”
“Chứng minh thế nào?”
“Rất đơn giản.” Nét mặt hoàng thượng có chút lo lắng: “Chúng ta chọn một trong ba mươi người, ngươi chịu một chưởng của hắn!”
“Chịu một chưởng?”
“Đương nhiên, nếu ngươi không biết võ công, tất nhiên không thể chống lại. Nhưng nếu ngươi có tuyệt kỹ...... Một chưởng này, có thể làm ngươi hiện nguyên mẫu.
Long Tại Thiên nói: “Chủ tử, thế này không thích hợp lắm. Người nơi này đều là võ nhân, vạn nhất hắn thật sự không nên chuyện, chúng ta một chưởng đánh chết hắn...... Không phải là lấy oán trả ơn sao?”
Tô Hiểu thét to: “Sao ngài có thể như vậy! Minh đại ca có công đuổi gấu đen. Có công không thưởng, còn phải chịu chưởng. Đây là chính phái sao?”
“Đứa nhỏ ngốc, đây là tốt cho Minh Phi Chân. Dùng chuyện này để rửa sạch tình nghi là tốt nhất. Minh Phi Chân, ngươi nguyện ý không?”
Minh Phi Chân còn chưa lên tiếng, Tô Hiểu đã cản trước người hắn.
“Không được! Minh đại ca võ công không tốt. Ta, ta chịu một chưởng này thay hắn, các ngươi đừng đánh hắn!”
“Lời hài tử! Không muốn thử nghiệm ngươi, đánh ngươi làm gì? Ý ta không phải đánh hắn, mà là dùng chưởng lực để xác nhận hắn có phải Dạ La bảo chủ hay không.”
Hoàng thượng quyết định, phân phó nói: “Bắt Minh Phi Chân tới.”
Tô Hiểu duy trì vẻ nhu nhược một lát, tiếp theo ánh mắt trở nên kiên nghị bất khuất. Tô Hiểu đột nhiên rút đao ra, giơ lên bổ xuống, vậy mà sinh ra hàn phong xoắn ốc, ngầm có uy thế khiếp người, cưỡng bức võ sĩ không thể tới gần.
Tô Hiểu quát: “Lui ra cho ta!”
Hoàng thượng cau mày nói: “Hiểu Hàn! Ngươi làm gì vậy?”
Tô Hiểu cắn môi: “Ai muốn đánh hắn, hỏi Cổ Hàn của ta trước.”
“Hồ nháo! Đây không phải ân oán cá nhân, mà là trái phải rõ ràng. Hiểu Hàn, ta kỳ vọng vào ngươi không ít, chớ có tự hủy tương lai.”
“Ta biết đánh xong một chưởng này, khẳng định Minh đại ca sẽ xảy ra chuyện, ta tuyệt không để ngươi làm như vậy.”
Tô Hiểu nhếch vành môi mỹ lệ: “Nếu ta có được tiền đồ nhờ bán rẻ huynh đệ, ta hủy nó không cần nháy mắt!”
Dù sao hoàng thượng có kế hoạch trọng dụng Lục Phiến môn, không muốn bức bách quá đáng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Muốn đánh, vậy để Đường Dịch đánh.”
Hoàng thượng lắc đầu nói: “Ba người các ngươi là huynh đệ, há có thể cam đoan không làm việc thiên tư. Nếu đánh thì để Độc Cô đánh.”
Quân thần hai người bất phân thắng bại, Minh Phi Chân vẫn ở phía sau xem kịch, biểu cảm vẫn không có biến hóa gì. Chỉ có mí mắt nheo lại, con mắt hơi híp, trong lúc lơ đãng lộ ra chút cảm động.
Đột nhiên, sắc mặt Minh Phi Chân ngưng lại, dường như cảm ứng được tai nạn xuất hiện.
Sau đó, câu nói kia truyền vào tai tất cả mọi người.
“Không bằng, để bản tọa thử xem?”
Một giọng nam không phân rõ nhu hòa hay kiên cường bay từ đằng xa tới. Kỳ quái chính là, biết rõ ở nơi xa, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Ngay sau đó, chính là tiếng bước chân đất rung núi chuyển của dã thú. Sâu trong rừng, một đám mây đen đông nghìn nghịt lao qua. Không ngờ mấy chục con gấu đen lại chạy từ trong núi sâu về, trạng thái hốt hoảng chật vật, còn kinh khủng hơn vừa rồi. Nhưng đám gấu đen đến trước người Minh Phi Chân, lại không dám tiếp tục. Muốn đi về lại đụng phải chủ nhân của giọng nam, dường như bị kẹp giữa hai ngọn núi lớn dần dần áp sát, không thể động đậy.
Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Minh Phi Chân thầm thở dài trong lòng.
Minh Phi Chân vừa tiến vào phạm vi sơn trang, đã lập tức biết sự hiện hữu của hắn.
Hắn không tận lực thu liễm cảm giác tồn tại. Cảm giác khí tức đặc biệt của cao thủ cấp Thần Thông, không phải một việc khó với cao thủ Thần Thông.
Đây chính là chuyện, Minh Phi Chân cảm thấy mình làm sai nhất hôm nay.
Hắn không nên kiên trì vào sơn trang tại thời điểm này.
Làm tất cả mọi người, thậm chí cũng làm mình, sa vào hiểm cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Bây giờ hắn đang bị hoàng thượng hoài nghi, đây là một chuyện rất phiền toái, nhưng không phải không thể xử lý.
Nhưng sự xuất hiện của nam nhân này, lại quấy cho toàn bộ cục diện thành long trời lở đất.
Minh Phi Chân đã điều tra ghi chép hành động và tác phong làm việc trong quá khứ của Quỷ Vực Nhất Hỏa. Nếu không cũng không lập ra kế hoạch bắt giữ Si Mị.
Nhưng nam nhân này lại khiến Minh Phi Chân tính sai.
Không biết vì sao, phong cách làm việc của hắn quỷ dị, khiến người nhìn không thấu như thế. Minh Phi Chân nghĩ bể đầu, cũng không biết vì sao người này cải biến phong cách hành sự xưa nay, đồng thời lựa chọn có mặt ở hiện trường. Với hắn mà nói, nơi này hẳn không có bảo vật hắn muốn mới đúng.
Cho dù toàn lực né tránh, rốt cuộc Minh Phi Chân vẫn gặp hắn.
Hắn xuất hiện vào lúc này —— chỉ riêng sự xuất hiện —— đã khiến Minh Phi Chân không thể không làm một lựa chọn trọng đại, không thể né tránh.
Hắn có hai nan đề.
Một, là giao thủ với nam nhân này, nhất định sẽ bại lộ thực lực.
Hai, là hắn vừa xuất hiện, bất kể thế nào cũng phải giao thủ với hắn, nếu không hắn sẽ giết sạch mọi người.
Hai đại nan đề này kiềm chế lẫn nhau, không thể phá giải. Muốn bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người thì không thể không ra tay. Nhưng với tu vi võ công của người này, xuất thủ nhất định sẽ bại lộ thực lực chân chính.
Minh Phi Chân, triệt để tiến thoái lưỡng nan.
Hoàng thượng nghe thấy giọng điệu êm tai của nam nhân này, nhưng gấu đen chạy ngược, lại là dấu hiệu cực kỳ không may. Không khí đầy vẻ mưa núi nổi lên gió đầy lầu, chỉ một câu mà có khả năng này, rốt cuộc người này là ai?
Long Tại Thiên đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Thiết Hàn Y được Minh Phi Chân chẩn đoán là bị đả thương trong vòng ba chiêu. Khôi lỗi Tang Hồn của Si Mị thì ngay cả mình cũng đánh không lại, có năng lực gì để ba chiêu thu thập lão Thiết? Cho dù binh đoàn gấu đen có thể thắng, cũng sẽ là một trận đánh lâu dài, không phải nháy mắt ba chiêu đã kết thúc. Như vậy...... Người đả thương lão Thiết, chẳng lẽ lại là......
Si Mị thúc thủ chịu trói chợt mỉm cười, thấp giọng nói: “Oan gia này...... Chỉ biết đứng bên nhìn, cũng không biết giúp một tay. Không đến lúc này, hắn còn không chịu xuất thủ.”
Những người khác nghe thấy không hiểu, Độc Cô chợt tỉnh ngộ: Thảo nào Si Mị dễ dàng đầu hàng, không lo ngại gì như thế, không ngờ hắn cũng tới! Nam nhân này...... Vậy mà thân ra tiền tuyến!
Giọng nam êm tai kia càng ngày càng gần.
“Nghe tiếng Dạ La bảo chủ danh chấn Giang Nam đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên vô cùng vinh hạnh.”
Nam tử nơi xa từ từ tiếp cận. Mỗi bước của hắn như cưỡi gió mà đi, mắt thấy hắn đi từng bước tới, nhưng tốc độ mà bóng hình từ nhỏ biến lớn lại nhanh đến kinh người, dường như một bước bằng mấy chục bước của người bình thường.
Mới một lát, nam tử đã chạy tới rừng cây chỗ đám hoàng thượng.
Nam nhân này cao lớn, như một tôn chiến thần vĩnh viễn không bị đánh bại. Khuôn mặt hắn cương nghị chất phác, toàn thân tỏa ra khí tức nam tử dày đặc, từng cục cơ bắp tràn đầy lực bạo tạc vô cùng. Vừa giơ tay nhấc chân đã có cảm giác nguy hiểm, có thể phá hủy thế gian.
Nam tử đột nhiên mỉm cười: “Mời bảo chủ vui lòng chỉ giáo, bản tọa đến từ Bắc Cương, tên bản tọa là —— A Bất Lặc Tư.”
Quỷ thần, đột nhiên hàng lâm.
Minh Phi Chân, tiến thoái lưỡng nan.