[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 458 : Dạ La bảo chủ (hạ)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Lời vừa nói ra.
Quang cầu lam nhạt chợt co vào, lam mang nhàn nhạt nhanh chóng thu nạp, áp súc trên quyền trái của A Bất Lặc Tư. Vừa mới biến động, dường như toàn cảnh cũng kịch biến theo. Lam quang nguyên bản nhàn nhạt, bây giờ như một quả cầu năng lượng dày đến đáng sợ. Quang mang kỳ dị màu lam kia như bùa đòi mạng đến từ địa phủ.
Mà vị trí của Tô Hiểu, thoáng cái như biến thành trung tâm phong bạo. Tuy xung quanh long trời lở đất, chỉ có nơi này vẫn duy trì yên ổn.
Nhưng phía sau sự yên ổn trong nháy mắt này, lại là nguy hiểm có tính hủy diệt.
Tô Hiểu không chạy trốn, vì ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không kịp sinh ra.
Nắm đấm.
Trong tầm nhìn của Tô Hiểu, chỉ lưu lại ấn tượng kinh khủng này.
Dường như một nắm đấm to lớn bao phủ toàn thân, tiếp đó mới lĩnh ngộ được —— một đại lực tuyệt thế như tới từ địa ngục sắp xuyên qua xương. Cuộc đời Tô Hiểu chưa từng thể nghiệm loại lực đạo này, so sánh với nó, áp lực vừa nãy tựa như chuyện cười. Toàn thân như bị một phong bạo vô hình bao phủ chặt chẽ, sau một khắc sẽ ‘Đánh’, không, sẽ ép Tô Hiểu thành phấn vụn.
Thậm chí A Bất Lặc Tư không cần xác nhận lại lực đạo của chiêu ‘Quỷ Thần Nhất Kích’ này, đám đối thủ từng đối chiến đều bị đánh đứt gân gãy xương. Thiếu nữ trước mắt bị kình khí bao phủ toàn thân, kết quả duy nhất là ngay cả túi da cũng không giữ được. Nghĩ đến hoa dung nguyệt mạo của nàng, cho dù ra quyền ngay lập tức, A Bất Lặc Tư vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng đáng tiếc hơn chính là, hắn không phải một người sẽ để tình cảm khống chế tâm tư, xưa nay đều không phải.
Một quyền của A Bất Lặc Tư đánh thẳng vào Tô Hiểu.
Vô thanh vô tức trúng đích, ngay cả quyền tiếp xúc với người cũng không phát ra tiếng. Sau đó Tô Hiểu bay ra ngoài, giống như Long Tại Thiên vừa nãy, bay thẳng bảy tám trượng mới dừng lại. Lúc rơi xuống đất chật vật không chịu nổi, toàn thân đều là vết thương, nhưng không thở không kêu nửa tiếng, có lẽ là không sống được.
Si Mị nhìn thấy một kích này, lập tức khen ngợi: “Hay quá! Quỷ Thần Nhất Kích của chủ nhân trở về. Một quyền này vô thanh vô tức, so với lần trước thi triển, đã khôi phục lại tiêu chuẩn trước khi đối chưởng với phương trượng Thiếu Lâm.” Ngữ ý mừng rỡ khó nhịn, có lẽ cao hứng từ đáy lòng. Sau trận chiến với phương trượng Thiếu Lâm, A Bất Lặc Tư vẫn hơi lực bất tòng tâm, có thể nói một quyền này là trở lại trạng thái đỉnh phong.
Nhưng vẻ mặt A Bất Lặc Tư lại hoang mang.
Kỳ quái.
Phi thường kỳ quái.
Bởi vì kết quả của một quyền này, hoàn toàn khác với hắn tưởng tượng.
Vừa nãy hắn định một quyền đánh cho Tô Hiểu gãy xương đứt gân, thảm không nói nổi, để kích thích đấu chí của Minh Phi Chân, nhưng thế này......
A Bất Lặc Tư nhìn nắm đấm của mình nhiều lần, trong lòng có sự bất an khó nói lên lời.
Lẽ nào...... Có người có thể vô thanh vô tức tiêu trừ lực quyền của ta?
“Súc sinh nhà ngươi!”
Minh Phi Chân đỏ bừng hai mắt, lửa giận nổi lên, không quan tâm an nguy của bản thân, phóng tới A Bất Lặc Tư: “A Bất Lặc Tư, ta giết ngươi! !”
Trong khoảnh khắc Quỷ Thần khí kình bị A Bất Lặc Tư thu hồi, các võ sĩ đều khôi phục tự do thân thể. Nhưng chỉ có Minh Phi Chân bị lửa giận làm váng đầu mới có hành vi lỗ mãng như vậy.
A Bất Lặc Tư tiện tay đánh ra một quyền, khí kình đi tới Minh Phi Chân bị đập ngược về, lại phun một ngụm máu lớn.
“Không, không phải là hắn. Quả nhiên hắn không phải Dạ La bảo chủ.”
Hắn không thể là cao thủ cấp Thần Thông.
Quả nhiên là ảo giác sao?
Nhưng dị dạng trên nắm tay lại không vung đi được, giống như ác mộng. Dù nói thế nào, một quyền vừa nãy không thể chỉ đánh bay Tô Hiểu. Cho dù như Si Mị nói, do công lực tiến bộ gây nên, A Bất Lặc Tư vẫn muốn tiếp tục xác nhận.
Hắn không thích năng lực không thể nắm chắc, dù là vũ khí cường đại cũng vậy.
Hơi động niệm, hào quang màu xanh lam lại hàng lâm, lần này phạm vi còn lớn hơn mạnh hơn lần trước, áp lực càng thêm mạnh mẽ.
Quang mang hình tròn như có thực chất, giống như cự vật vạn cân đặt trên đám người. Lần này A Bất Lặc Tư không khống chế sức mạnh, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu lõm thành hố. Nơi trường lực hình tròn đến, không ngờ là địa động thiên kinh.
Nếu thật sự có người tương trợ trong bóng tối...... Bây giờ hắn nhất định phải xuất hiện.
Nếu như không phải...... Thì các ngươi chôn cùng đi!
Bỗng nhiên đề cao công lực lên tám thành, tiếng kêu rên của các võ sĩ đột nhiên tăng mạnh, mỗi người đều cảm thấy sinh mệnh trôi đi, tử vong đang nhanh chóng đến gần. Đây là cường chiêu muốn nhất cử giết sạch tất cả mọi người!
Đột nhiên, một quang mang kỳ quái màu trắng lóa hạ từ trên trời xuống, khí thế mạnh đến bị nghi là thiên lôi đánh xuống, nhưng đường nét lại mỏng mảnh nhẹ nhàng như một con phi điểu.
Ảnh hưởng của Quỷ Thần khí kình không giảm chút nào, các võ sĩ bị áp chế giữa khối không khí vẫn không thể động đậy, áp lực vẫn cường đại đến không khí trong phổi cũng sắp bị ép ra.
Nhưng tia trắng kỳ quái đó lại xuyên thẳng qua quang mang màu lam, nhẹ nhàng thoải mái như chim qua rừng hoang.
Tất cả đều vô cùng rõ ràng, nội lực hùng hồn của A Bất Lặc Tư không thể ngăn cản quang mang trắng lóa đó. Dường như nhận thức kinh khủng của tất cả mọi người —— không thể chống lại Quỷ Thần trường lực —— đều là ảo giác, quang mang trắng lóa này không gặp chút trở ngại nào, xuyên thấu vào.
A Bất Lặc Tư giơ nắm đấm, dùng nắm đấm bao phủ trong chùm sáng nghênh tiếp.
Quỷ Thần khí tràng quanh người A Bất Lặc Tư không giống quang mang trên nắm tay chút nào. Lam quang này chính là Quỷ Thần chân khí sau khi áp súc, hùng hậu ngưng tụ, lực phá hoại cực lớn.
Nhưng tia sáng lóa đó hoàn toàn không dừng lại, vẫn xuyên vào. Liên tục ma sát ra hỏa hoa với Quỷ Thần chân khí, như đao kiếm tuyệt thế chặt lẫn nhau, cuối cùng chạm vào nắm đấm của A Bất Lặc Tư.
Một tiếng ‘Bốp’ vang lên, Quỷ Thần khí tràng như thủng cái lỗ lớn, vậy mà bị quang mang trắng lóa quái lạ này phá vỡ.
Nhưng khiến A Bất Lặc Tư kinh ngạc nhất, lại là thực thể của vệt trắng trong tay hắn.
Đó là sự vật không đâu không thấy trong rừng cây.
“...... Lá cây?”
Thứ đánh thủng nội kình Quỷ Thần Kinh của hắn, vậy mà là một chiếc lá?
Là ai? Rốt cuộc là ai!
A Bất Lặc Tư không quên hung hăng trừng Minh Phi Chân, nhưng chỉ thấy vẻ mặt tức giận và sợ hãi của hắn.
Không, không phải hắn. Chỉ nói khoảng cách và phương vị, người xuất thủ cũng tuyệt không phải hắn.
A Bất Lặc Tư trầm ngâm nói: “Người đến...... Người nào?”
Người đầu tiên phát hiện ra hắn, không phải A Bất Lặc Tư.
Cơ hồ tất cả mọi người đồng thời nhìn thấy hắn.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, dưới ánh trăng trong sáng như nước, hắn cứ xuất hiện như vậy.
Sự xuất hiện của hắn vô cùng đột ngột, nhưng vô cùng tự nhiên. Không ai biết hắn tới như thế nào, như sương rơi trong đêm tối. Nhưng không ai suy nghĩ lý do hắn xuất hiện, dường như hắn tồn tại từ khi có thiên địa, không ai có quyền lực chất vấn hắn tồn tại.
Nếu nói A Bất Lặc Tư như chấm sao rừng cây, phong phú không thể nhìn ra. Người này như quy luật kỳ diệu nào đó, từ tuyên cổ đến nay không ngừng biến hóa, lại không có biến hóa. Giống...... Giống như ‘Tự nhiên’. Như phong, như hỏa, như thủy, như lôi, như thiên địa, như thương hải, như tinh la...... Bóng hình của hắn, thâm bất khả trắc như thiên nhiên.
Hắn đi giữa khu rừng, trông như nhàn nhã tản bộ. Nhưng không ai có thể hoài nghi, hắn có bản lĩnh nhấc tay phá hủy hiện trạng.
“Không thể nào...... Sao có thể?”
Người thì thầm là Đường Dịch, hắn không dám tin nhìn Minh Phi Chân sau lưng, và vẻ cổ quái trên mặt Minh Phi Chân, nhưng chỉ làm bản thân đầy bụng băn khoăn. Hắn biết thực lực chân chính của Minh Phi Chân, nếu không vừa nãy cũng không tức giận. Thế nên hắn một mực cho rằng, Minh Phi Chân mới là nhân tuyển duy nhất để giải bàn cờ này, nhưng...... Người này là ai?
Lúc này mới nhìn đến dáng vẻ người kia.
Nam tử này như hai mươi tuổi, lại giống ba mươi tuổi, nhưng nói là khoảng bốn mươi tuổi cũng không có gì không ổn. Vậy mà không thể phán đoán chính xác tuổi của hắn.
Hắn có một khuôn mặt trẻ tuổi, dáng vẻ rất tuấn mỹ. Nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt lại cho thấy tuổi trẻ đã cách xa hắn.
Hắn mặc một bộ trường sam văn sĩ bó sát, khoác một chiếc áo lụa trắng đen xen kẽ, cực kì phù hợp khí chất của võ nhân Giang Nam.
Hắn để một mái tóc dài như thác nước, tùy ý tản mát, rất phóng khoáng. Màu tóc cực kì cổ quái, không ngờ là trắng đen xen kẽ. Từ cực trắng như tuyết như lụa đến cực đen như thủy mặc, không tồn tại màu sắc khác, dường như hai loại màu tóc hỗn hợp làm một.
Khiếp người nhất là, dáng đi tùy ý như đạp ca của hắn, dường như thiên địa rộng rãi ai cũng có thể đi. Trước mặt loại người như A Bất Lặc Tư mà vẫn bảo trì được tùy tính, ai có thể tuỳ tiện làm được?
Bất kể ai nhìn, đều sẽ cảm thấy bốn chữ ‘Có một không hai Giang Nam’ vô cùng phù hợp với người này.
Không biết ai dẫn đầu, vậy mà có người không tự chủ thì thào ra: “Là Dạ La bảo chủ......”
Hoàng thượng bỗng nhiên ngẩng đầu, bốn chữ này khiến tất cả có giải thích hợp lý.
Màu tóc trắng đen xen kẽ, quần áo trắng đen xen kẽ, dung mạo không thể tuỳ tiện phán đoán tuổi tác, trọng yếu nhất chính là võ công tuyệt thế không người có thể bắt chước. Người này mới thật sự là Dạ La bảo chủ!
Dường như đang xác minh bốn chữ làm người rung động này, nam tử chậm rãi đi tới, cản trước người A Bất Lặc Tư.
Ánh mắt của hắn như lãnh điện, vô cùng chuẩn xác đánh vào lòng A Bất Lặc Tư. Sự tồn tại phiêu miểu khó dò của A Bất Lặc Tư lập tức rõ ràng, như một trận cuồng phong quét tan mê vụ. ‘Sóc Phương Vô Minh’ mà hoàng thượng tốn sức mới chống được, với hắn chỉ là nhìn thoáng qua.
“Thật to gan!”
Đối thủ đã khiêu khích trước, A Bất Lặc Tư há có thể ngồi nhìn? Một quyền tích đầy chân khí của A Bất Lặc Tư ầm vang bộc phát, một quyền đấm thẳng ngực nam tử.
Người kia không tránh không né, nhẹ nhàng duỗi một tay.
Một kích của quỷ thần, không chênh không lệch đánh vào bàn tay của đối phương.
Nhưng, chỉ vẻn vẹn như vậy.
Không xảy ra bất kỳ chuyện gì khác. Thậm chí rất tĩnh mịch, ngay cả tiếng cũng không có.
Giống như vừa nãy đánh trúng Tô Hiểu!
Giờ phút này A Bất Lặc Tư hiểu rõ, quả nhiên lúc trước mình làm sai. Bởi vì cao thủ như vậy, bầu trời sẽ không tùy tiện rơi xuống.
A Bất Lặc Tư thu tay lui về phía sau một bước, trầm ngâm nói: “Các hạ...... Là ai?”
Ngay cả A Bất Lặc Tư —— người hỏi ra vấn đề này —— cũng cảm thấy ngu xuẩn, đáp án đã không thể rõ ràng hơn.
“Không phải vừa rồi các hạ tìm ta khắp thiên hạ sao? Vì sao ta tới thật, lại không nhận ra?”
Giọng người này rất đặc biệt, nghe không ra tuổi tác cụ thể, cũng không giống giọng nói âm nhu dễ nghe của A Bất Lặc Tư. Không thể nói có gì đặc sắc, lại khiến người cảm thấy vô cùng an tâm một cách bất ngờ, dường như trời sập xuống cũng không cần sợ.
Đối mặt quỷ thần tới từ Bắc Cương, người kia cười nhạt một tiếng.
“Dạ La bảo họ Minh, tới đón ba chiêu của các hạ.”
Quang cầu lam nhạt chợt co vào, lam mang nhàn nhạt nhanh chóng thu nạp, áp súc trên quyền trái của A Bất Lặc Tư. Vừa mới biến động, dường như toàn cảnh cũng kịch biến theo. Lam quang nguyên bản nhàn nhạt, bây giờ như một quả cầu năng lượng dày đến đáng sợ. Quang mang kỳ dị màu lam kia như bùa đòi mạng đến từ địa phủ.
Mà vị trí của Tô Hiểu, thoáng cái như biến thành trung tâm phong bạo. Tuy xung quanh long trời lở đất, chỉ có nơi này vẫn duy trì yên ổn.
Nhưng phía sau sự yên ổn trong nháy mắt này, lại là nguy hiểm có tính hủy diệt.
Tô Hiểu không chạy trốn, vì ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không kịp sinh ra.
Nắm đấm.
Trong tầm nhìn của Tô Hiểu, chỉ lưu lại ấn tượng kinh khủng này.
Dường như một nắm đấm to lớn bao phủ toàn thân, tiếp đó mới lĩnh ngộ được —— một đại lực tuyệt thế như tới từ địa ngục sắp xuyên qua xương. Cuộc đời Tô Hiểu chưa từng thể nghiệm loại lực đạo này, so sánh với nó, áp lực vừa nãy tựa như chuyện cười. Toàn thân như bị một phong bạo vô hình bao phủ chặt chẽ, sau một khắc sẽ ‘Đánh’, không, sẽ ép Tô Hiểu thành phấn vụn.
Thậm chí A Bất Lặc Tư không cần xác nhận lại lực đạo của chiêu ‘Quỷ Thần Nhất Kích’ này, đám đối thủ từng đối chiến đều bị đánh đứt gân gãy xương. Thiếu nữ trước mắt bị kình khí bao phủ toàn thân, kết quả duy nhất là ngay cả túi da cũng không giữ được. Nghĩ đến hoa dung nguyệt mạo của nàng, cho dù ra quyền ngay lập tức, A Bất Lặc Tư vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng đáng tiếc hơn chính là, hắn không phải một người sẽ để tình cảm khống chế tâm tư, xưa nay đều không phải.
Một quyền của A Bất Lặc Tư đánh thẳng vào Tô Hiểu.
Vô thanh vô tức trúng đích, ngay cả quyền tiếp xúc với người cũng không phát ra tiếng. Sau đó Tô Hiểu bay ra ngoài, giống như Long Tại Thiên vừa nãy, bay thẳng bảy tám trượng mới dừng lại. Lúc rơi xuống đất chật vật không chịu nổi, toàn thân đều là vết thương, nhưng không thở không kêu nửa tiếng, có lẽ là không sống được.
Si Mị nhìn thấy một kích này, lập tức khen ngợi: “Hay quá! Quỷ Thần Nhất Kích của chủ nhân trở về. Một quyền này vô thanh vô tức, so với lần trước thi triển, đã khôi phục lại tiêu chuẩn trước khi đối chưởng với phương trượng Thiếu Lâm.” Ngữ ý mừng rỡ khó nhịn, có lẽ cao hứng từ đáy lòng. Sau trận chiến với phương trượng Thiếu Lâm, A Bất Lặc Tư vẫn hơi lực bất tòng tâm, có thể nói một quyền này là trở lại trạng thái đỉnh phong.
Nhưng vẻ mặt A Bất Lặc Tư lại hoang mang.
Kỳ quái.
Phi thường kỳ quái.
Bởi vì kết quả của một quyền này, hoàn toàn khác với hắn tưởng tượng.
Vừa nãy hắn định một quyền đánh cho Tô Hiểu gãy xương đứt gân, thảm không nói nổi, để kích thích đấu chí của Minh Phi Chân, nhưng thế này......
A Bất Lặc Tư nhìn nắm đấm của mình nhiều lần, trong lòng có sự bất an khó nói lên lời.
Lẽ nào...... Có người có thể vô thanh vô tức tiêu trừ lực quyền của ta?
“Súc sinh nhà ngươi!”
Minh Phi Chân đỏ bừng hai mắt, lửa giận nổi lên, không quan tâm an nguy của bản thân, phóng tới A Bất Lặc Tư: “A Bất Lặc Tư, ta giết ngươi! !”
Trong khoảnh khắc Quỷ Thần khí kình bị A Bất Lặc Tư thu hồi, các võ sĩ đều khôi phục tự do thân thể. Nhưng chỉ có Minh Phi Chân bị lửa giận làm váng đầu mới có hành vi lỗ mãng như vậy.
A Bất Lặc Tư tiện tay đánh ra một quyền, khí kình đi tới Minh Phi Chân bị đập ngược về, lại phun một ngụm máu lớn.
“Không, không phải là hắn. Quả nhiên hắn không phải Dạ La bảo chủ.”
Hắn không thể là cao thủ cấp Thần Thông.
Quả nhiên là ảo giác sao?
Nhưng dị dạng trên nắm tay lại không vung đi được, giống như ác mộng. Dù nói thế nào, một quyền vừa nãy không thể chỉ đánh bay Tô Hiểu. Cho dù như Si Mị nói, do công lực tiến bộ gây nên, A Bất Lặc Tư vẫn muốn tiếp tục xác nhận.
Hắn không thích năng lực không thể nắm chắc, dù là vũ khí cường đại cũng vậy.
Hơi động niệm, hào quang màu xanh lam lại hàng lâm, lần này phạm vi còn lớn hơn mạnh hơn lần trước, áp lực càng thêm mạnh mẽ.
Quang mang hình tròn như có thực chất, giống như cự vật vạn cân đặt trên đám người. Lần này A Bất Lặc Tư không khống chế sức mạnh, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu lõm thành hố. Nơi trường lực hình tròn đến, không ngờ là địa động thiên kinh.
Nếu thật sự có người tương trợ trong bóng tối...... Bây giờ hắn nhất định phải xuất hiện.
Nếu như không phải...... Thì các ngươi chôn cùng đi!
Bỗng nhiên đề cao công lực lên tám thành, tiếng kêu rên của các võ sĩ đột nhiên tăng mạnh, mỗi người đều cảm thấy sinh mệnh trôi đi, tử vong đang nhanh chóng đến gần. Đây là cường chiêu muốn nhất cử giết sạch tất cả mọi người!
Đột nhiên, một quang mang kỳ quái màu trắng lóa hạ từ trên trời xuống, khí thế mạnh đến bị nghi là thiên lôi đánh xuống, nhưng đường nét lại mỏng mảnh nhẹ nhàng như một con phi điểu.
Ảnh hưởng của Quỷ Thần khí kình không giảm chút nào, các võ sĩ bị áp chế giữa khối không khí vẫn không thể động đậy, áp lực vẫn cường đại đến không khí trong phổi cũng sắp bị ép ra.
Nhưng tia trắng kỳ quái đó lại xuyên thẳng qua quang mang màu lam, nhẹ nhàng thoải mái như chim qua rừng hoang.
Tất cả đều vô cùng rõ ràng, nội lực hùng hồn của A Bất Lặc Tư không thể ngăn cản quang mang trắng lóa đó. Dường như nhận thức kinh khủng của tất cả mọi người —— không thể chống lại Quỷ Thần trường lực —— đều là ảo giác, quang mang trắng lóa này không gặp chút trở ngại nào, xuyên thấu vào.
A Bất Lặc Tư giơ nắm đấm, dùng nắm đấm bao phủ trong chùm sáng nghênh tiếp.
Quỷ Thần khí tràng quanh người A Bất Lặc Tư không giống quang mang trên nắm tay chút nào. Lam quang này chính là Quỷ Thần chân khí sau khi áp súc, hùng hậu ngưng tụ, lực phá hoại cực lớn.
Nhưng tia sáng lóa đó hoàn toàn không dừng lại, vẫn xuyên vào. Liên tục ma sát ra hỏa hoa với Quỷ Thần chân khí, như đao kiếm tuyệt thế chặt lẫn nhau, cuối cùng chạm vào nắm đấm của A Bất Lặc Tư.
Một tiếng ‘Bốp’ vang lên, Quỷ Thần khí tràng như thủng cái lỗ lớn, vậy mà bị quang mang trắng lóa quái lạ này phá vỡ.
Nhưng khiến A Bất Lặc Tư kinh ngạc nhất, lại là thực thể của vệt trắng trong tay hắn.
Đó là sự vật không đâu không thấy trong rừng cây.
“...... Lá cây?”
Thứ đánh thủng nội kình Quỷ Thần Kinh của hắn, vậy mà là một chiếc lá?
Là ai? Rốt cuộc là ai!
A Bất Lặc Tư không quên hung hăng trừng Minh Phi Chân, nhưng chỉ thấy vẻ mặt tức giận và sợ hãi của hắn.
Không, không phải hắn. Chỉ nói khoảng cách và phương vị, người xuất thủ cũng tuyệt không phải hắn.
A Bất Lặc Tư trầm ngâm nói: “Người đến...... Người nào?”
Người đầu tiên phát hiện ra hắn, không phải A Bất Lặc Tư.
Cơ hồ tất cả mọi người đồng thời nhìn thấy hắn.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, dưới ánh trăng trong sáng như nước, hắn cứ xuất hiện như vậy.
Sự xuất hiện của hắn vô cùng đột ngột, nhưng vô cùng tự nhiên. Không ai biết hắn tới như thế nào, như sương rơi trong đêm tối. Nhưng không ai suy nghĩ lý do hắn xuất hiện, dường như hắn tồn tại từ khi có thiên địa, không ai có quyền lực chất vấn hắn tồn tại.
Nếu nói A Bất Lặc Tư như chấm sao rừng cây, phong phú không thể nhìn ra. Người này như quy luật kỳ diệu nào đó, từ tuyên cổ đến nay không ngừng biến hóa, lại không có biến hóa. Giống...... Giống như ‘Tự nhiên’. Như phong, như hỏa, như thủy, như lôi, như thiên địa, như thương hải, như tinh la...... Bóng hình của hắn, thâm bất khả trắc như thiên nhiên.
Hắn đi giữa khu rừng, trông như nhàn nhã tản bộ. Nhưng không ai có thể hoài nghi, hắn có bản lĩnh nhấc tay phá hủy hiện trạng.
“Không thể nào...... Sao có thể?”
Người thì thầm là Đường Dịch, hắn không dám tin nhìn Minh Phi Chân sau lưng, và vẻ cổ quái trên mặt Minh Phi Chân, nhưng chỉ làm bản thân đầy bụng băn khoăn. Hắn biết thực lực chân chính của Minh Phi Chân, nếu không vừa nãy cũng không tức giận. Thế nên hắn một mực cho rằng, Minh Phi Chân mới là nhân tuyển duy nhất để giải bàn cờ này, nhưng...... Người này là ai?
Lúc này mới nhìn đến dáng vẻ người kia.
Nam tử này như hai mươi tuổi, lại giống ba mươi tuổi, nhưng nói là khoảng bốn mươi tuổi cũng không có gì không ổn. Vậy mà không thể phán đoán chính xác tuổi của hắn.
Hắn có một khuôn mặt trẻ tuổi, dáng vẻ rất tuấn mỹ. Nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt lại cho thấy tuổi trẻ đã cách xa hắn.
Hắn mặc một bộ trường sam văn sĩ bó sát, khoác một chiếc áo lụa trắng đen xen kẽ, cực kì phù hợp khí chất của võ nhân Giang Nam.
Hắn để một mái tóc dài như thác nước, tùy ý tản mát, rất phóng khoáng. Màu tóc cực kì cổ quái, không ngờ là trắng đen xen kẽ. Từ cực trắng như tuyết như lụa đến cực đen như thủy mặc, không tồn tại màu sắc khác, dường như hai loại màu tóc hỗn hợp làm một.
Khiếp người nhất là, dáng đi tùy ý như đạp ca của hắn, dường như thiên địa rộng rãi ai cũng có thể đi. Trước mặt loại người như A Bất Lặc Tư mà vẫn bảo trì được tùy tính, ai có thể tuỳ tiện làm được?
Bất kể ai nhìn, đều sẽ cảm thấy bốn chữ ‘Có một không hai Giang Nam’ vô cùng phù hợp với người này.
Không biết ai dẫn đầu, vậy mà có người không tự chủ thì thào ra: “Là Dạ La bảo chủ......”
Hoàng thượng bỗng nhiên ngẩng đầu, bốn chữ này khiến tất cả có giải thích hợp lý.
Màu tóc trắng đen xen kẽ, quần áo trắng đen xen kẽ, dung mạo không thể tuỳ tiện phán đoán tuổi tác, trọng yếu nhất chính là võ công tuyệt thế không người có thể bắt chước. Người này mới thật sự là Dạ La bảo chủ!
Dường như đang xác minh bốn chữ làm người rung động này, nam tử chậm rãi đi tới, cản trước người A Bất Lặc Tư.
Ánh mắt của hắn như lãnh điện, vô cùng chuẩn xác đánh vào lòng A Bất Lặc Tư. Sự tồn tại phiêu miểu khó dò của A Bất Lặc Tư lập tức rõ ràng, như một trận cuồng phong quét tan mê vụ. ‘Sóc Phương Vô Minh’ mà hoàng thượng tốn sức mới chống được, với hắn chỉ là nhìn thoáng qua.
“Thật to gan!”
Đối thủ đã khiêu khích trước, A Bất Lặc Tư há có thể ngồi nhìn? Một quyền tích đầy chân khí của A Bất Lặc Tư ầm vang bộc phát, một quyền đấm thẳng ngực nam tử.
Người kia không tránh không né, nhẹ nhàng duỗi một tay.
Một kích của quỷ thần, không chênh không lệch đánh vào bàn tay của đối phương.
Nhưng, chỉ vẻn vẹn như vậy.
Không xảy ra bất kỳ chuyện gì khác. Thậm chí rất tĩnh mịch, ngay cả tiếng cũng không có.
Giống như vừa nãy đánh trúng Tô Hiểu!
Giờ phút này A Bất Lặc Tư hiểu rõ, quả nhiên lúc trước mình làm sai. Bởi vì cao thủ như vậy, bầu trời sẽ không tùy tiện rơi xuống.
A Bất Lặc Tư thu tay lui về phía sau một bước, trầm ngâm nói: “Các hạ...... Là ai?”
Ngay cả A Bất Lặc Tư —— người hỏi ra vấn đề này —— cũng cảm thấy ngu xuẩn, đáp án đã không thể rõ ràng hơn.
“Không phải vừa rồi các hạ tìm ta khắp thiên hạ sao? Vì sao ta tới thật, lại không nhận ra?”
Giọng người này rất đặc biệt, nghe không ra tuổi tác cụ thể, cũng không giống giọng nói âm nhu dễ nghe của A Bất Lặc Tư. Không thể nói có gì đặc sắc, lại khiến người cảm thấy vô cùng an tâm một cách bất ngờ, dường như trời sập xuống cũng không cần sợ.
Đối mặt quỷ thần tới từ Bắc Cương, người kia cười nhạt một tiếng.
“Dạ La bảo họ Minh, tới đón ba chiêu của các hạ.”