[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 459 : Khủng bố (thượng)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

A Bất Lặc Tư nhìn chằm chằm vào nam tử bỗng nhiên hiện thân trước mắt, chân mày hơi nhăn, không khỏi nhớ tới nhận xét về người này trong tình báo sưu tập được.
Cho dù là tình báo của thám tử chân thực đến Dạ La sơn thăm dò, hay là quảng tập nhân khẩu lục soát được, ý kiến về người này đều tương đối nhất trí: Hắn rối tinh rối mù.
Nghĩ đến chuyện người này làm, dùng ‘Rối tinh rối mù’ để bình luận còn coi như khách khí. Quả thật có thể nói là không hiểu ra sao.
Đặc lập độc hành tuyển nhận đệ tử tà phái ở Hàng Châu —— trong phạm vi thế lực của Bạch Vương thất quan, nhưng không ngờ Bạch Vương thất quan chứa chấp hắn.
Hắn đánh mười mấy nhị thế tổ danh gia chi hậu, xưa nay vô pháp vô thiên đến chết đi sống lại, trói thành một nắm ném vào Tây hồ. Nhưng sau đó không ai dám tới cửa trả thù —— trong đó còn bao gồm Lư Sơn kiếm quan đứng đầu Bạch Vương thất quan.
Gần đây, nghe nói hắn không đi ước chiến với Kim Vương Tôn, khiến Dạ La sơn thuộc về người khác. Kết quả cuối cùng, không ngờ Kim Vương Tôn chết đến thi cốt vô tồn, đương nhiên trên giang hồ có không ít truyền thuyết là Dạ La bảo chủ ra tay.
Có thể nói Bạch Vương thất quan ăn không ít thiệt thòi trong tay người này. Nhưng hắn vẫn có thể bình yên vô sự, cũng khó trách mấy năm nay Dạ La bảo không làm ra đại sự gì, nhưng vẫn có danh xưng Nam Tẫn ngũ cung. Cuối cùng, vẫn là công lao của một mình nam tử trước mắt.
Căn cứ tình báo kể trên, A Bất Lặc Tư từng cho rằng, hôm nay sẽ gặp được một người vô cùng phóng khoáng khí phách, không nghĩ tới lại văn nhã bất ngờ, thậm chí hơi phổ thông. Nếu không có khí thế kinh người bao phủ, hắn không khác gì du hiệp Giang Nam bình thường.
Nhưng...... Cuối cùng cũng gặp mặt.
A Bất Lặc Tư luôn nhớ rõ mục đích ban đầu.
Hôm nay làm ra hết thảy, vì cái gì?
Nhất định phải bức nhân tố không xác định lớn nhất Hồ Châu này ra, biết rõ chân ý của hắn, thuận tiện sau này làm việc.
A Bất Lặc Tư sắp làm đại sự ở Hồ Châu, mà nam nhân danh xưng ‘Giang Nam đánh mặt vương’ này lại công bố muốn đi Hồ Châu. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng đích thực khiến Quỷ Vực Nhất Hỏa luôn làm việc vững vàng có chút hoảng loạn. Hắn dùng các loại thủ pháp, Võng Lượng tiền trạm, lại phái Si Mị đi, muốn khóa chặt và đào cao nhân núp trong bóng tối này ra.
May mà bọn hắn nắm chặt manh mối ‘Minh công tử họ Chung’, nếu không như thế, bây giờ người này vẫn cao thâm khó lường, không thể gặp nhau. Mà xem ra Minh công tử họ Chung kia chỉ là Phùng Kinh Mã Lương, cho dù có vô số liên hệ với hắn, lại đích đích xác xác là hai người khác nhau.
Nhưng phương thức của cuộc gặp này, không giống A Bất Lặc Tư tưởng tượng lắm.
Nếu có lựa chọn, hắn hi vọng một đối một, nói chuyện tử tế với vị cao thủ hiếm thấy Giang Nam này. Mượn cảnh đêm và rừng hoang che lấp, dùng trí thức, đảm lược còn có võ công đọ sức qua lại, mời được vị Minh bảo chủ này quay về. Nếu như không thể, đương nhiên, xưa nay nam nhân này không ngại dùng nắm đấm ‘Mời’ người. Khiến chuyện ‘Dạ La bảo chủ sẽ đến Hồ Châu’ trở thành giang hồ bí văn mà người người không rõ. Đây mới là sách lược ít làm hại đại kế của hắn nhất.
Nhưng bây giờ...... Dường như chuyện cũng biến đổi.
A Bất Lặc Tư chưa từng tính sai như thế, nếu nói đặc điểm làm người đau đầu nhất của Dạ La bảo chủ, chính là hắn giống như u linh, xuất hiện lúc muốn xuất hiện, lúc không muốn xuất hiện thì người khác tuyệt không thể tìm được hắn. Với lịch duyệt hơn người của A Bất Lặc Tư, loại người này là nguy hiểm nhất. Hắn rất có khả năng sẽ xuất hiện vào lúc tiến hành đại sự, sau đó như một viên đạn nổ không thể dự đoán, phá hoại tính toán của ngươi bằng phương thức trước đó không thể tưởng tượng.
Đây là chuyện hắn không thể chịu được, cũng tuyệt không cho phép xuất hiện.
A Bất Lặc Tư trầm giọng nói: “Các hạ chính là Dạ La bảo · Minh bảo chủ?”
Đối phương không nói gì.
Dạ La bảo chủ không nhìn ra tuổi tác chỉ hơi nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, đột nhiên duỗi một ngón tay.
Tập kích!
Ý nghĩ này mới sinh ra, mặt A Bất Lặc Tư đã cảm thấy đau đớn. Từ khi Dạ La bảo chủ hiện thân, hắn chưa từng buông lỏng cảnh giác, tu vi nội lực của hắn cực kỳ doạ người, khí kình hộ thân khuếch trương ra ngoài, gần như đến ba thước quanh thân. Không biết cái gì đột nhiên xuyên thấu khí kình hộ thân, dễ dàng như châm xuyên đậu phụ, nhưng là tốc độ sấm chớp.
A Bất Lặc Tư cảm thấy hoảng hốt, hắn không ngờ đối phương không nói câu nào đã đột nhiên xuất thủ. Hơn nữa, vừa ra tay chính là thế công không thể chống cự, không thể phỏng đoán như vậy. Vội vàng vận nội kình vô tận lên, thân thể cao lớn cấp tốc xoay trái. Liên tục quay ba vòng, mỗi một vòng cách nhau ba bốn trượng, trong nháy mắt đã cách đối phương hơn mười trượng mới dừng lại.
Thân thể khổng lồ như A Bất Lặc Tư làm động tác nhanh chóng xoay tròn, giống như gấu trúc phải làm động tác linh hoạt, không khỏi khiến người ta buồn cười. Nhưng không ai có thể cười ra tiếng, ở đây đều là nhân sĩ võ lâm biết võ công, có ánh mắt phán đoán nhất định.
Vừa rồi ngay cả A Bất Lặc Tư đang né tránh cái gì, bọn hắn cũng không chú ý được. Nếu cùng lúc đó, một gốc đại thụ che trời cần ba người ôm sau lưng A Bất Lặc Tư không đột nhiên đứt gãy đổ xuống, thanh thế vô cùng to lớn, ngay cả chuyện gì xảy ra bọn hắn cũng không rõ.
Với tốc độ như thiên lôi địa hỏa đó, với kình lực quái vật một kích chặt cây đó, nếu đổi chỗ mà xử, sợ rằng bọn hắn sớm đã đầu thân chia lìa, chết thảm không nói nổi, còn nói gì tới bật cười?
Ngay cả A Bất Lặc Tư có thể ung dung né tránh một kích này, cũng là quái vật bọn hắn không thể chạm đến.
A Bất Lặc Tư né tránh một kích vừa nãy, lại không ung dung tự nhiên như bọn hắn suy nghĩ, võ công của hắn không sở trường phản ứng, vừa nãy là khí kình hộ thân bị phá nên hắn mới kịp phản ứng. Mà nói thật, ngay cả đối thủ dùng chiêu thức và vũ khí gì, hắn cũng nhìn không rõ.
Mặc dù chân khí trong cơ thể hắn rất hùng hậu vững chắc, cho dù bị đánh trúng cũng chưa chắc có thể tạo thành tổn thương. Nhưng hai cao thủ tuyệt thế so chiêu, bị người đánh trước một chiêu, chung quy là chuyện mất mặt.
A Bất Lặc Tư nổi giận, quát: “Các hạ không nói một lời đã hạ sát thủ, thân là một phương chi bá, không khỏi làm mất thân phận.”
“Thế này thật kỳ quái...... Không phải ngươi đang tìm ta khắp nơi sao?”
Dạ La bảo chủ nhẹ nhàng cười: “Chẳng lẽ ngươi tìm ta để nói chuyện trời đất, tán nhảm thổi da? Ta cho rằng với tính cách của Bắc Cương song hùng, nếu muốn đánh, không phải càng nhanh càng tốt sao? Hay là ta hiểu sai, kỳ thực A Bất Lặc Tư danh xưng Bắc Cương Quỷ Thần là một tên vô dụng thích múa mép khua môi hơn động thủ.”
A Bất Lặc Tư cũng không nổi giận, chỉ cười nói: “Nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ Dạ La bảo chủ là phần tử hiếu chiến, tin tưởng võ lâm Giang Nam không sống yên ổn được bao lâu.” Câu này của A Bất Lặc Tư rất âm hiểm, hắn biết đám hoàng thượng là người của triều đình, hắn là đại đạo dị vực, căn cơ không ở Trung Nguyên, có thể tới lui như gió. Nhưng Dạ La bảo lại là một thế lực của Giang Nam không xa thiên tử, chỉ cần khiến triều đình đề phòng, sau này hắn tuyệt sẽ không dễ chịu.
Quả nhiên hoàng thượng rùng mình, võ công của Dạ La bảo chủ này viễn siêu hắn tưởng tượng, không dưới bất kỳ một cao thủ tuyệt thế nào hắn từng thấy. Nếu người như vậy làm loạn, lại không phục triều đình giáo hóa, sợ rằng sẽ là ẩn ưu trong tương lai a.
Dạ La bảo chủ tùy ý nhìn lướt qua, trông thấy sắc mặt của hoàng thượng đã biết ý hắn, khẽ cười nói: “Kế phản gián của ngươi không cao minh a. Tối thiểu cũng phải như vậy, để ta dạy ngươi. Tỉ như —— so với loại nhàn vân dã hạc như ta, đại đạo dị vực nào đó xông vào biên quan nước ta, tập kích quân vệ triều đình, mưu đồ trộm cướp bảo vật quan gia, quấy rối võ lâm Trung Nguyên, bây giờ lại có sự quan tâm khó hiểu với võ lâm Giang Nam, có đáng để triều đình đề phòng hơn không? Chư vị nghĩ thế nào?”
Tô Hiểu lớn tiếng nói: “Đương nhiên! Một cứu người một giết người, đồ đần cũng biết ai nên bị bắt.”
Hoàng thượng nghe vậy thì xấu hổ: Người ta xuất thủ cứu ngươi một mạng, vậy mà ngươi còn suy nghĩ lấy oán trả ơn. Chẳng lẽ chống một cao thủ cấp Thần Thông là trò đùa sao? Trẫm uổng là thiên tử, còn không hiểu chuyện bằng đứa bé.
Hoàng thượng tiếp lời: “Minh bảo chủ không cần nhiều lời, ơn cứu mạng hôm nay, mỗ vĩnh viễn không quên, tất phải hậu báo. Ngữ điệu tiểu nhân châm ngòi ly gián này, mỗ sẽ không quan tâm. Cho gia hỏa này biết, triều đình cũng không phải không biết nhân chi minh!”
Dạ La bảo chủ cười nhìn A Bất Lặc Tư: “Thế nào, một nước cỏn con này, còn dùng được không?”
“Cực kỳ đặc sắc, Minh bảo chủ quả thật là nhân tài.”
A Bất Lặc Tư cũng mỉm cười đáp lại, lúc tiếp xúc với ánh mắt rét lạnh như băng, lại vô cùng sắc bén của hắn, đột nhiên nổi lòng bất an. Tuy người này đang cười, nhưng ánh mắt lạnh vô cùng, không tự giác thu hồi nụ cười.
Hai người không nói giằng co một hồi, nhưng khí áp xung quanh không ngừng giảm xuống, giống như sự phẫn nộ trong mắt Dạ La bảo chủ, trầm thấp và thâm thúy......
—— Dường như hắn đang tức giận......
A Bất Lặc Tư vốn không quan tâm cảm xúc của người ngoài, nhưng lúc này nguyên nhân làm hắn vô cùng để bụng là, hắn cảm thấy mũi tên phẫn nộ của đối phương hướng về mình.
—— Ta có khúc mắc với hắn từ khi nào?
Dạ La bảo chủ động.
Không giống pha tập kích không có dấu hiệu nào lúc trước, lúc này có động tác hoàn chỉnh. Hắn khẽ giơ cánh tay, búng một ngón tay, giống như chỉ pháp lấy khí kình làm chủ. Cho dù cũng là võ học cao thâm hiếm thấy, nhưng nhìn chung tương đối giống dáng vẻ võ học thế gian nên có. Đối phó loại chỉ pháp này, một thoáng A Bất Lặc Tư có thể nghĩ ra năm sáu loại phương án, kình quán hai tay là có thể phản kích —— ý nghĩ như vậy không duy trì được phút chốc.
Một khí kình lăng lệ đến không thể ngăn cản, trong nháy mắt Dạ La bảo chủ bắn ra một chỉ, đã đánh trúng hộ thể chân khí của A Bất Lặc Tư.
Lựa chọn duy nhất của A Bất Lặc Tư chỉ có thể là nhanh chóng di động để tránh né như vừa rồi, cho dù thân pháp không lộ chật vật, nhưng không đổi sự chấn kinh trong lòng hắn!
Giao thủ hai lần, chiêu số giống như đúc, nhưng lập trường của hai người không cải biến chút nào. Ngay cả đối phương dùng thủ pháp gì A Bất Lặc Tư cũng nhìn không ra!
Không đúng không đúng không đúng, khẳng định võ công quỷ dị này có chân diện mục người khác không biết!
Không thể là khí kình, không môn chỉ pháp khí kình nào trên thế gian có tính xuyên thấu mạnh mẽ như thế, có thể đánh xuyên khí kình hộ thân của hắn trong một hơi. Khẳng định tên này dùng vũ khí, hơn nữa không phải vũ khí tùy tiện hái như lá cây lúc trước, trong tay hắn nhất định là thần binh lợi khí.