[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 463 : Sau cuộc chiến
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Sau khi hai đại cao thủ Thần Thông kịch chiến, hiện trường còn lại một vùng hỗn độn.
Mấy chục con lính gấu đen đáng thương bị thể chất của Minh Phi Chân và uy áp của A Bất Lặc Tư làm cho không còn chỗ ẩn thân, vừa nhìn thấy Si Mị rời đi, lập tức chạy trốn như bay. Nhất thời sơn lâm hơn nửa đêm lại chấn động một hồi.
A Bất Lặc Tư đi không quay đầu lại. Hôm nay, cử động của hắn vô cùng khó hiểu, theo lời hắn nói thì tự mình đến đây vì bức Dạ La bảo chủ ra. Nhưng rốt cuộc vì sao làm vậy, cho dù sau đó hai người đại chiến một trận vẫn khó giải như cũ, lưu lại tưởng tượng vô tận cho người ta.
Hoàng thượng chờ A Bất Lặc Tư rời đi, cuối cùng cũng buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
Một cao thủ Thần Thông đủ để làm bọn hắn đoàn diệt nhiều lần. Nếu không gặp Dạ La bảo chủ cùng là cao thủ Thần Thông, hơn nữa A Bất Lặc Tư không toàn lực xuất thủ vì cố kỵ điều gì đó, đường đường thiên tử chí tôn, sợ rằng tối nay bỏ mạng ở sơn lâm đất hoang.
Nghĩ đến đây không khỏi sinh lòng cảm kích với Dạ La bảo chủ. Nguyên Thánh đế là quân chủ có hoài bão, cho dù xưa nay phong hiểm và lợi ích luôn đi đôi với nhau, nhưng nếu chuyện tối nay thật sự chấm dứt cái mạng hoàng đế, tính thế nào cũng là sổ sách lung tung. Sợ rằng A Bất Lặc Tư tự mình ra tay cũng không biết đời này mình giết hai hoàng đế.
Lúc nhìn vị Dạ La bảo chủ uy chấn một phương này, ánh mắt của hoàng thượng nhu hòa hơn nhiều.
Về Dạ La bảo —— một phương thế lực độc lập với Bạch Vương thất quan, xưa nay hoàng thượng không thích lắm. Nhưng không phải hoàng thượng không thích đặc tính hắc bạch kiêm dung của Dạ La bảo, nghiêm chỉnh mà nói, hoàng thượng không thích bất kỳ thế lực võ lâm nào phát triển đến khinh thường được lực lượng quan phủ.
Cho dù với thanh danh tốt đẹp đứng đỉnh chính đạo của tam đại phái, bọn hắn cũng cần giấu tài, không xử lý nhàn sự trên giang hồ mấy chục năm qua. Mới có thể đổi được sự yên tâm của hoàng thượng.
Nhưng sau tối nay, quan điểm của hoàng thượng với Dạ La bảo lại có cải biến. Đây không phải cực đoan biết ơn cứu mạng, mà là kết quả hoàng thượng cẩn thận suy nghĩ.
Nếu Dạ La bảo chủ chẳng thèm ngó tới triều đình, tối nay hắn cũng sẽ không xuất thủ cứu viện người trong triều đình. Huống chi đối phương không phải dễ chơi, chính là một trong Bắc Cương song hùng cấp Thần Thông. Hắn có thể thân xuất viện thủ trong tình huống này, dĩ nhiên xa xa không đến trung tâm với triều đình, nhưng rõ ràng không có ác ý. Trong thời kỳ đặc thù, Kỳ Lân vệ càn quét võ lâm này, chuyện như vậy càng hiếm thấy.
Bây giờ hoàng thượng có ý cắt giảm đặc quyền của Bạch Vương thất quan, lần này hắn viễn phó Hồ Châu, một đại sự trong đó tương quan với chuyện này. Lạc Kiếm sơn trang quan hệ chặt chẽ với triều đình, chuyện này còn không tính khó xử, nhưng sáu quan còn lại không phải đèn đã cạn dầu. Bây giờ là lúc hoàng thượng dùng người, Tuyệt Phong tam nhân không ở bên cạnh, Kỳ Lân vệ lại muốn trấn áp võ lâm, nếu có thể có người này......
Ngày xưa thanh danh của Dạ La bảo chủ không coi là tốt lắm, cũng không coi là quá kém. Nếu nói phương diện võ công thì đạt đến bốn chữ có được uy danh, nhưng nói là uy chấn Giang Nam thì chưa hẳn. Nguyên nhân chủ yếu là trước đây Dạ La bảo chủ hành tung phiêu miểu, ngoại trừ chuyện liên quan đến hắn ra, ít có người thấy diện mục thật. Do đó cho dù trong địa giới Giang Nam, nếu không phải người quen biết hắn, danh khí của Dạ La bảo chủ không tính là cao. Có thể nói là một nhân vật vô cùng lưỡng cực hóa.
Nhưng hôm nay gặp mặt, có thể nói võ công thần kỳ Dạ La bảo chủ bày ra đã khuất phục tất cả mọi người ở đây. A Bất Lặc Tư tu vi tuyệt cường, quả nhiên có tư cách thần thông, nhưng chưa từng chiếm được tiện nghi dưới tay Dạ La bảo chủ. Trái lại bị áp chế đánh từ đầu tới đuôi, coi như hai người tiếp tục đánh, Dạ La bảo chủ tự mình lấy đầu A Bất Lặc Tư xuống, bọn hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Dùng ánh mắt của hoàng thượng, võ công người này không dưới bất kỳ cao thủ nào trên thế gian, dù có người mạnh hơn hắn, cũng không thể quá bốn. Quả là một nhân tài!
Hắn không nói ý kiến trong nội tâm ra, chỉ nhìn Dạ La bảo chủ bằng ánh mắt cảm tạ.
Dạ La bảo chủ nở nụ cười ấm áp như gió xuân, chậm rãi bước tới mọi người trong đêm đông rét lạnh. Nhận được ánh mắt của hoàng thượng, lễ độ gật đầu.
Hắn sải bước đi vào giữa mọi người, đối tượng nói chuyện đầu tiên cũng không làm người ta cảm thấy bất ngờ.
Dạ La bảo chủ cười vui vẻ, vẫy tay nói với Minh Phi Chân: “Tiểu Minh, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?”
Minh Phi Chân chột dạ nói: “Bảo, bảo chủ. Chào lão nhân gia ngài.”
—— Hai người này, quả nhiên quen biết!
Lúc này có thể nói, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng hoàn toàn biến mất. Uổng cho lúc trước còn hoài nghi Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, có võ công cao cường, suýt hại hắn mất mạng. Bây giờ nghĩ lại quả thật là hoang đường. Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng.
“Khách khí khách khí.”
Dạ La bảo chủ cười ha ha nói: “Tiểu Minh a, bao lâu không gặp rồi? Hình như đã mấy năm?”
“Thưa bảo chủ, ba năm.”
“Ừm, đã ba năm.”
Dạ La bảo chủ thân mật vỗ vỗ bả vai Minh Phi Chân: “Vừa rồi không dọa ngươi chứ? Võ công của ngươi vẫn không được a. Đường đường đệ tử Đại La sơn, chỉ biết nghiên cứu chút tạp học y bói tử vi thì không nên chuyện a. Ngày nào đó rảnh rỗi, ta tự mình chỉ điểm ngươi hai chiêu, cũng tránh cho ngươi không có bản sự bàng thân a.”
“Nếu thế, cảm ơn bảo chủ.”
Dạ La bảo chủ mỉm cười, nhìn Tô Hiểu ngơ ngác bên cạnh.
Tô Hiểu kinh ngạc nhìn Dạ La bảo chủ, ánh mắt hơi ngốc trệ, như đặt mình trong ảo mộng.
Dạ La bảo chủ cười nói: “Hài tử, ngươi làm sao vậy?”
“Hả? Ôi, ta, đại khái ta nhận lầm người.” Tô Hiểu nói xong liếc Minh Phi Chân bên cạnh, dường như cảm thấy rất kỳ quái, cúi thấp đầu không nói.
Tô Hiểu ngửi thấy một mùi quen thuộc trên người Dạ La bảo chủ, lại cảm thấy bất kể lời nói hay dáng đi đều có cảm giác quen thuộc không quăng đi được, suýt nữa lớn tiếng hô một câu ‘Minh đại ca’.
Vừa nãy Tô Hiểu suýt chết dưới một quyền của A Bất Lặc Tư, nếu Dạ La bảo chủ không viện thủ, lúc này đã là một bộ diễm thi thiếu nữ trên mặt đất. Tô Hiểu vẫn kính trọng Dạ La bảo chủ, bởi vậy không bổ nhào qua kéo xem trên đầu hắn có phải tóc giả hay không.
Tô Hiểu vất vả nhẫn nhịn xung động, thành thành thật thật nói: “Vừa rồi đa tạ ngài cứu ta.”
“Tiện tay mà thôi, không có gì.”
Xoay người sang chỗ khác, lại thấy một đôi mắt nóng rực như lửa đang hung hăng trừng mình, chính là của Đường Dịch vẫn nằm trên mặt đất không dậy.
“Dạ La bảo chủ, thật là lợi hại a.”
Dạ La bảo chủ mỉm cười nói: “Vị tiểu ca này, ngươi có chuyện gì không?”
Đường Dịch khô khốc nói: “Oa, mạnh đến không hợp thói thường a. Thật giống người nào đó ta từng gặp. Lần trước, người đó uống rượu với ta xong, thoáng cái đã đánh ngã ta. Ta thấy các ngươi không khác mấy.”
Dạ La bảo chủ vã mồ hôi trán, thầm nghĩ: Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!
Diệp Lạc bên cạnh đột nhiên cả kinh kêu lên: “Thiết đại ca!”
Thiết Hàn Y đột nhiên mở to hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sáng long lanh trên mặt đất. Hắn vốn thương nặng, còn bị khí lưu kịch chiến đánh vào, nội thương lại nặng thêm, đã thoi thóp.
Mấy chục con lính gấu đen đáng thương bị thể chất của Minh Phi Chân và uy áp của A Bất Lặc Tư làm cho không còn chỗ ẩn thân, vừa nhìn thấy Si Mị rời đi, lập tức chạy trốn như bay. Nhất thời sơn lâm hơn nửa đêm lại chấn động một hồi.
A Bất Lặc Tư đi không quay đầu lại. Hôm nay, cử động của hắn vô cùng khó hiểu, theo lời hắn nói thì tự mình đến đây vì bức Dạ La bảo chủ ra. Nhưng rốt cuộc vì sao làm vậy, cho dù sau đó hai người đại chiến một trận vẫn khó giải như cũ, lưu lại tưởng tượng vô tận cho người ta.
Hoàng thượng chờ A Bất Lặc Tư rời đi, cuối cùng cũng buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
Một cao thủ Thần Thông đủ để làm bọn hắn đoàn diệt nhiều lần. Nếu không gặp Dạ La bảo chủ cùng là cao thủ Thần Thông, hơn nữa A Bất Lặc Tư không toàn lực xuất thủ vì cố kỵ điều gì đó, đường đường thiên tử chí tôn, sợ rằng tối nay bỏ mạng ở sơn lâm đất hoang.
Nghĩ đến đây không khỏi sinh lòng cảm kích với Dạ La bảo chủ. Nguyên Thánh đế là quân chủ có hoài bão, cho dù xưa nay phong hiểm và lợi ích luôn đi đôi với nhau, nhưng nếu chuyện tối nay thật sự chấm dứt cái mạng hoàng đế, tính thế nào cũng là sổ sách lung tung. Sợ rằng A Bất Lặc Tư tự mình ra tay cũng không biết đời này mình giết hai hoàng đế.
Lúc nhìn vị Dạ La bảo chủ uy chấn một phương này, ánh mắt của hoàng thượng nhu hòa hơn nhiều.
Về Dạ La bảo —— một phương thế lực độc lập với Bạch Vương thất quan, xưa nay hoàng thượng không thích lắm. Nhưng không phải hoàng thượng không thích đặc tính hắc bạch kiêm dung của Dạ La bảo, nghiêm chỉnh mà nói, hoàng thượng không thích bất kỳ thế lực võ lâm nào phát triển đến khinh thường được lực lượng quan phủ.
Cho dù với thanh danh tốt đẹp đứng đỉnh chính đạo của tam đại phái, bọn hắn cũng cần giấu tài, không xử lý nhàn sự trên giang hồ mấy chục năm qua. Mới có thể đổi được sự yên tâm của hoàng thượng.
Nhưng sau tối nay, quan điểm của hoàng thượng với Dạ La bảo lại có cải biến. Đây không phải cực đoan biết ơn cứu mạng, mà là kết quả hoàng thượng cẩn thận suy nghĩ.
Nếu Dạ La bảo chủ chẳng thèm ngó tới triều đình, tối nay hắn cũng sẽ không xuất thủ cứu viện người trong triều đình. Huống chi đối phương không phải dễ chơi, chính là một trong Bắc Cương song hùng cấp Thần Thông. Hắn có thể thân xuất viện thủ trong tình huống này, dĩ nhiên xa xa không đến trung tâm với triều đình, nhưng rõ ràng không có ác ý. Trong thời kỳ đặc thù, Kỳ Lân vệ càn quét võ lâm này, chuyện như vậy càng hiếm thấy.
Bây giờ hoàng thượng có ý cắt giảm đặc quyền của Bạch Vương thất quan, lần này hắn viễn phó Hồ Châu, một đại sự trong đó tương quan với chuyện này. Lạc Kiếm sơn trang quan hệ chặt chẽ với triều đình, chuyện này còn không tính khó xử, nhưng sáu quan còn lại không phải đèn đã cạn dầu. Bây giờ là lúc hoàng thượng dùng người, Tuyệt Phong tam nhân không ở bên cạnh, Kỳ Lân vệ lại muốn trấn áp võ lâm, nếu có thể có người này......
Ngày xưa thanh danh của Dạ La bảo chủ không coi là tốt lắm, cũng không coi là quá kém. Nếu nói phương diện võ công thì đạt đến bốn chữ có được uy danh, nhưng nói là uy chấn Giang Nam thì chưa hẳn. Nguyên nhân chủ yếu là trước đây Dạ La bảo chủ hành tung phiêu miểu, ngoại trừ chuyện liên quan đến hắn ra, ít có người thấy diện mục thật. Do đó cho dù trong địa giới Giang Nam, nếu không phải người quen biết hắn, danh khí của Dạ La bảo chủ không tính là cao. Có thể nói là một nhân vật vô cùng lưỡng cực hóa.
Nhưng hôm nay gặp mặt, có thể nói võ công thần kỳ Dạ La bảo chủ bày ra đã khuất phục tất cả mọi người ở đây. A Bất Lặc Tư tu vi tuyệt cường, quả nhiên có tư cách thần thông, nhưng chưa từng chiếm được tiện nghi dưới tay Dạ La bảo chủ. Trái lại bị áp chế đánh từ đầu tới đuôi, coi như hai người tiếp tục đánh, Dạ La bảo chủ tự mình lấy đầu A Bất Lặc Tư xuống, bọn hắn cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Dùng ánh mắt của hoàng thượng, võ công người này không dưới bất kỳ cao thủ nào trên thế gian, dù có người mạnh hơn hắn, cũng không thể quá bốn. Quả là một nhân tài!
Hắn không nói ý kiến trong nội tâm ra, chỉ nhìn Dạ La bảo chủ bằng ánh mắt cảm tạ.
Dạ La bảo chủ nở nụ cười ấm áp như gió xuân, chậm rãi bước tới mọi người trong đêm đông rét lạnh. Nhận được ánh mắt của hoàng thượng, lễ độ gật đầu.
Hắn sải bước đi vào giữa mọi người, đối tượng nói chuyện đầu tiên cũng không làm người ta cảm thấy bất ngờ.
Dạ La bảo chủ cười vui vẻ, vẫy tay nói với Minh Phi Chân: “Tiểu Minh, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?”
Minh Phi Chân chột dạ nói: “Bảo, bảo chủ. Chào lão nhân gia ngài.”
—— Hai người này, quả nhiên quen biết!
Lúc này có thể nói, nghi ngờ trong lòng hoàng thượng hoàn toàn biến mất. Uổng cho lúc trước còn hoài nghi Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, có võ công cao cường, suýt hại hắn mất mạng. Bây giờ nghĩ lại quả thật là hoang đường. Nếu Minh Phi Chân là Dạ La bảo chủ, vậy chẳng phải Tĩnh An phò mã cũng có thể là Tán thần tôn? Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy rất sai, cơ hồ cười ra tiếng.
“Khách khí khách khí.”
Dạ La bảo chủ cười ha ha nói: “Tiểu Minh a, bao lâu không gặp rồi? Hình như đã mấy năm?”
“Thưa bảo chủ, ba năm.”
“Ừm, đã ba năm.”
Dạ La bảo chủ thân mật vỗ vỗ bả vai Minh Phi Chân: “Vừa rồi không dọa ngươi chứ? Võ công của ngươi vẫn không được a. Đường đường đệ tử Đại La sơn, chỉ biết nghiên cứu chút tạp học y bói tử vi thì không nên chuyện a. Ngày nào đó rảnh rỗi, ta tự mình chỉ điểm ngươi hai chiêu, cũng tránh cho ngươi không có bản sự bàng thân a.”
“Nếu thế, cảm ơn bảo chủ.”
Dạ La bảo chủ mỉm cười, nhìn Tô Hiểu ngơ ngác bên cạnh.
Tô Hiểu kinh ngạc nhìn Dạ La bảo chủ, ánh mắt hơi ngốc trệ, như đặt mình trong ảo mộng.
Dạ La bảo chủ cười nói: “Hài tử, ngươi làm sao vậy?”
“Hả? Ôi, ta, đại khái ta nhận lầm người.” Tô Hiểu nói xong liếc Minh Phi Chân bên cạnh, dường như cảm thấy rất kỳ quái, cúi thấp đầu không nói.
Tô Hiểu ngửi thấy một mùi quen thuộc trên người Dạ La bảo chủ, lại cảm thấy bất kể lời nói hay dáng đi đều có cảm giác quen thuộc không quăng đi được, suýt nữa lớn tiếng hô một câu ‘Minh đại ca’.
Vừa nãy Tô Hiểu suýt chết dưới một quyền của A Bất Lặc Tư, nếu Dạ La bảo chủ không viện thủ, lúc này đã là một bộ diễm thi thiếu nữ trên mặt đất. Tô Hiểu vẫn kính trọng Dạ La bảo chủ, bởi vậy không bổ nhào qua kéo xem trên đầu hắn có phải tóc giả hay không.
Tô Hiểu vất vả nhẫn nhịn xung động, thành thành thật thật nói: “Vừa rồi đa tạ ngài cứu ta.”
“Tiện tay mà thôi, không có gì.”
Xoay người sang chỗ khác, lại thấy một đôi mắt nóng rực như lửa đang hung hăng trừng mình, chính là của Đường Dịch vẫn nằm trên mặt đất không dậy.
“Dạ La bảo chủ, thật là lợi hại a.”
Dạ La bảo chủ mỉm cười nói: “Vị tiểu ca này, ngươi có chuyện gì không?”
Đường Dịch khô khốc nói: “Oa, mạnh đến không hợp thói thường a. Thật giống người nào đó ta từng gặp. Lần trước, người đó uống rượu với ta xong, thoáng cái đã đánh ngã ta. Ta thấy các ngươi không khác mấy.”
Dạ La bảo chủ vã mồ hôi trán, thầm nghĩ: Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!
Diệp Lạc bên cạnh đột nhiên cả kinh kêu lên: “Thiết đại ca!”
Thiết Hàn Y đột nhiên mở to hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sáng long lanh trên mặt đất. Hắn vốn thương nặng, còn bị khí lưu kịch chiến đánh vào, nội thương lại nặng thêm, đã thoi thóp.