[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 464 : Khiên Ti Hí

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

“Minh Phi Chân! Minh đại ca! Xin, xin ngươi mau tới......”
Diệp Lạc thất kinh kêu tên Minh Phi Chân. Vừa rồi Minh Phi Chân từng xảo thi diệu thủ băng vết thương cho Thiết Hàn Y, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Lạc, bây giờ ngay lập tức nghĩ tới hắn.
Minh Phi Chân hơi giật giật, nhưng dưới chân cứng đờ, dường như không định đi qua. Trái lại, chẳng biết Dạ La bảo chủ bên cạnh hắn chạy tới từ lúc nào. Như gió đêm phất đến, như ánh trăng khẽ chiếu xuống, tuy cảm thấy mát lạnh nhưng không cảm thấy đột ngột, xuất hiện vô cùng tự nhiên.
Độc Cô kinh ngạc nói trong lòng: Nghe nói thần thông thứ nhất của cao thủ Thần Thông là một môn dị thuật được xưng ‘Sóc Phương Vô Minh’, khi bọn hắn vận công sẽ khiến người bình thường không cảm nhận được. Hơn nữa Sóc Phương Vô Minh của mỗi người không giống nhau, phù hợp với đặc chất tâm linh của bản nhân, khiến cảm giác tồn tại có chuyển biến cực lớn. Ngay cả bọn hắn cũng không thể giải thích điểm này, chính là một cảm giác thông linh diệu giác huyền ảo khó tả. Chỉ có thể dùng hai chữ dị năng để hình dung.
Sự tồn tại của A Bất Lặc Tư là một chữ ‘Phồn’, vị Dạ La bảo chủ này lại là hai chữ ‘Tự nhiên’. Có lẽ tin đồn không giả, hẳn không thể tách khỏi công pháp sở tu và bản chất của hai người.
Nghĩ đến đây, chợt cảm thấy trong lòng phát lạnh. Cặp mắt đen nhánh như đêm khuya của Dạ La bảo chủ tùy ý nhìn qua, trên mặt mỉm cười, dường như có thể nhìn vào lòng hắn.
—— Nghe nói tinh thần của cao thủ Thần Thông sẽ xuất hiện biến hóa dị thường, có năm loại thần thông. Trong đó Tha Tâm Thông có thể nắm giữ diệu thuật tâm thức, chẳng lẽ hắn mang loại thần thông này, tâm tư của ta đều bị hắn nhìn thấu!
Độc Cô lập tức tập trung ý chí, không dám nghĩ những chuyện liên quan đến Dạ La bảo chủ. Sợ trong lòng nghĩ đến chuyện gì đó bất kính, sẽ đắc tội vị cao nhân này.
Trong mắt Dạ La bảo chủ thoáng qua chút tán thưởng, quay đầu đi, vô cùng tự nhiên xen vào cuộc trò chuyện.
“Vị nhân huynh này sao vậy?”
“Hắn, hắn đột nhiên bắt đầu thổ huyết, chúng ta cũng không biết.”
“Để cho ta xem.”
Dạ La bảo chủ tuy là ngoại nhân, nhưng bằng kĩ năng hắn vừa bày ra và ân tình vừa cứu tính mạng, lời nói của hắn tương đối có trọng lượng. Diệp Lạc trực tiếp nhìn về phía hoàng thượng, trong ánh mắt đầy cầu khẩn.
Hoàng thượng xa xa nói: “Làm phiền bảo chủ quan tâm.”
“Thương thế của vị nhân huynh này thật không nhẹ a.”
Kỳ thực Dạ La bảo chủ nhất thanh nhị sở với thương thế của Thiết Hàn Y, trong khi nói chuyện hắn đã lấy một tay che ngực Thiết Hàn Y, nhẹ nhàng đập vài cái lên lồng ngực như xoa bóp.
Chỉ một cái vỗ như thế, cũng không biết đến cùng hắn làm gì, Thiết Hàn Y đang nôn ra máu đột nhiên ngừng lại. Chuyển biến nhanh đến dọa người, người bị thương vừa nãy còn nôn máu thành lít, dường như ngừng lại trong một hơi thở, không ngờ hơi thở hổn hển cũng trở nên yên ổn. Sắc mặt vẫn đáng sợ như giấy vàng, nhưng không còn nặng thêm.
Diệp Lạc sốt ruột hỏi: “Minh bảo chủ, xin hỏi Thiết đại ca......”
“Nội thương của vị nhân huynh này vốn cực kỳ nặng nề, cũng may hắn luyện Khí Ngạnh Công. A Bất Lặc Tư muốn lộ rõ bản sự, không một kích phá đan điền khí hải của hắn, nếu không cứu về cũng là một phế nhân.”
Cho dù có hai chữ ‘Nếu không’ làm chú giải, Diệp Lạc nghe vậy vẫn sợ đến hoa dung thất sắc.
“Vậy, vậy sao hắn còn thương nặng như vậy?”
“Ta chưa nói xong. A Bất Lặc Tư không phá khí hải của hắn, không phải là không thể, chỉ không muốn hạ thủ đơn giản. Hắn muốn lấy cứng đối cứng đánh thắng vị nhân huynh này để chứng minh thực lực của mình, thế là dùng Quỷ Thần cự lực đấu ba chiêu với vị nhân huynh này. Ba chiêu của A Bất Lặc Tư há có thể tùy tiện tiếp? Kinh mạch hắn bị nội thương nghiêm trọng, không lên được nửa phần khí lực. Nếu ý chí không kiên định, lúc này đã không tại nhân thế.”
“Minh bảo chủ, ngài có thể đoán được triệu chứng, phải chăng cũng có thể......”
“Vừa rồi ta dùng nội lực nối liền kinh mạch bế tắc cho hắn, nhưng đây không phải chuyện đơn giản như thôi cung quá huyết. Với tình trạng bây giờ của hắn, nếu ta có thể thoáng cái chữa khỏi, vậy thì thành thần tiên.”
Thiết Hàn Y bị thương ở kinh mạch, bây giờ yếu ớt đến cực điểm, như mạng nhện không chịu được khí lực. Nếu cưỡng ép truyền chân khí vào, sẽ là thương càng thêm thương, còn chưa đả thông quan khiếu, đã tự nộp mạng trước.
Ngoại trừ hoàng thượng, ở đây còn có một ngự y. Vị ngự y này hành nghề trong cung hơn mười năm, chính là đại hành gia trong y đạo, sớm đã vọng văn vấn thiết, sờ tới sờ lui trên người Thiết Hàn Y. Nếu có người ngồi đếm, thập bát mô cũng sờ đủ, nhưng vẫn không thể chẩn được chứng bệnh. Nào ngờ người ta há miệng đã trả lời được, lúc này thật là xấu hổ không thôi.
Có lòng lấy lại danh dự, vội vàng cướp lời nói: “Kinh mạch bị thương, không được trị liệu bằng thủ pháp quá mạnh mẽ. Cần chậm rãi điều dưỡng, chờ lão phu thi châm dùng thuốc, có một năm nửa năm, thương thế của Thiết...... Thiết huynh đệ sẽ khỏi.”
“Thế thì không cần.”
Dạ La bảo chủ dùng thủ pháp không khác vừa rồi mấy, đập trái một cái, đập phải một cái, đi hai bước vòng quanh Thiết Hàn Y, tùy thời bổ sung một chưởng. Nhìn thì không giống dùng chưởng lắm, tư thế này giống phủi bụi đất hơn.
Nói cũng kỳ quái, sắc mặt Thiết Hàn Y dần dần đỏ hồng, trông như không hư hao chút nào. Phần lớn huyết dịch vừa nôn ra còn dính trên người, không ngờ vẫn còn nhiều như vậy. Một đám võ giả thầy thuốc nhìn đến trợn mắt há mồm, không ngờ thiên hạ có chuyện lạ như vậy?
Biện pháp của Dạ La bảo chủ nhìn như nhẹ nhõm, nhưng không phải ai cũng có thể làm được. Mấy chưởng của hắn, mỗi một chưởng đều truyền vừa đủ nội lực Xuân Phong Dạ Vũ Thần Công vào. Lướt qua rồi thôi, chậm rãi thông suốt khí hải cho Thiết Hàn Y, đồng thời kỳ hiệu của nội kình Xuân Phong Dạ Vũ cũng phát huy hiệu quả chữa trị vết thương kinh mạch.
Người ta thường nói Xuân Phong Dạ Vũ Thần Công của Ma giáo có thể giết người trong vô hình, chính là kỳ công giết người đệ nhất đẳng thiên hạ. Nhưng không biết giết người cứu người tồn hồ nhất tâm, khi tu luyện môn thần công này tới cảnh giới đỉnh phong, có thể chớp mắt giết người, như bẻ cành khô. Đồng thời cũng có thần hiệu chữa bệnh trầm kha, liệu bệnh nan y.
Nhưng cho dù có môn kỳ công này, nếu không tu luyện Thái Cực Thần Công và Dạ La Thiên Ti —— có thể khống chế chân khí đến tinh tế như tơ mài, muốn làm được điểm này cũng tuyệt không thoải mái.
Dạ La bảo chủ ra tay rất đúng mực, hắn đập xong một chưởng, lúc nào cũng chờ kinh mạch của Thiết Hàn Y chữa trị một hồi, mới phát ra chưởng tiếp theo. Như thế nội thương kinh mạch dần dần giảm bớt, có thể chứa đựng càng ngày càng nhiều chân khí. Bạch khí lượn lờ quanh người Thiết Hàn Y, không khí bên người cũng bốc hơi, tình trạng như hành công đến lúc khẩn yếu quan đầu. Nhưng Dạ La bảo chủ như nhàn nhã tản bộ, hoàn toàn không chú ý, chỉ tiện tay đánh ra.
Đến khi vỗ hai mươi hai chưởng, Dạ La bảo chủ chợt dừng bước chân, không nói chuyện. Mọi người không dám quấy rối hắn, sợ hắn vừa thu tay, Thiết Hàn Y khó giữ được tính mạng.
Tô Hiểu nhìn nửa ngày, hiếu kỳ nói: “Minh đại ca, lão Thiết xem như chữa khỏi sao?”
Dạ La bảo chủ đáp: “Không tính hoàn toàn khỏi, vẫn hơi phiền toái.”
Nói xong, hai người đều ngẩn ra.
“Ta, ta, ta......” Tô Hiểu đỏ mặt cúi đầu nói: “Ta nhận lầm người! Thật xin lỗi, Minh bảo chủ!” Tiếp theo núp sau lưng Minh Phi Chân, Minh Phi Chân mặt không cảm xúc, chỉ lắc đầu thở dài, dường như chê Tô Hiểu mất mặt.
Dạ La bảo chủ cười nói: “Không có gì, dù sao ta cũng họ Minh. Vả lại cũng lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi gọi ta là Minh đại ca cũng không lỗ.”
“Hì hì, ta cũng nghĩ như vậy.” Tô Hiểu thò đầu nhỏ ra nói: “Chẳng qua, vì sao lão Thiết còn có phiền toái?”
Diệp Lạc cũng quan tâm nói: “Chẳng lẽ vì mất quá nhiều máu sao? Chỗ chúng ta có dũng sĩ, có thể cung cấp máu cho hắn. Binh sĩ nơi đây, ai hiến máu cho lão Thiết!”
Thiết Hàn Y lão luyện thành thục, xưa nay làm người chính phái, lại là hán tử nghĩa khí sâu nặng, rất được nhân vọng. Không chỉ binh sĩ tới từ Quân Vương trắc, mấy ngày nay ở chung, ngay cả võ sĩ trong Kỳ Lân vệ cũng nhao nhao muốn hiến máu. Lập tức phát động hành động lớn —— mỗi người một giọt cứu lão Thiết.
Thậm chí mấy võ sĩ hùng hài tử vừa nghe có thể cứu cấp trên, không chút do dự rút đao xoẹt xoẹt đâm mấy lỗ hổng. Chỉ kém đưa đến bên miệng Thiết Hàn Y, lập tức thành đậu phụ đầy máu.
“Dừng tay.”
Dạ La bảo chủ một câu ngăn rối loạn, khoan thai nói: “Ta chỉ nói hơi phiền toái, không nói không trị được. Nếu ta cần máu, đương nhiên sẽ không khách khí với các ngươi. Nhưng vô cớ làm mình bị thương, không chỉ là tự mình hại mình, còn là não tàn.”
“Thường nhân mất nhiều máu như vậy, có lẽ không được quyên máu đã không sống được. Nhưng lão huynh này cường tráng hơn bê con, chảy chút máu coi như thanh hỏa đi. Nội thương của hắn cũng không cần gấp, kinh mạch bị thương đã được ta chữa trị, có thể dần dần khỏi hẳn trong vòng mười ngày. Nếu muốn động được tay chân, xuống đất đi bộ mà nói, chỉ cần ba mấy ngày là được.”
Mọi người nghe vậy cùng tán thưởng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thương thế của Thiết Hàn Y nặng nề như thế, vậy mà hắn từ từ đập mấy chưởng đã có thể chữa khỏi, trên đời này còn có thương thế hắn không thể trị sao. Ngự y kia quả thật xấu hổ vô cùng, không dám lưu lại.
Độc Cô nghe ra không ổn: “Xin hỏi bảo chủ, phải chăng còn có hậu hoạn?”
Dạ La bảo chủ trầm ngâm nói: “Nội thương thì không sao, mấu chốt chính là...... Hắn một mực nôn ra máu.”
Diệp Lạc hỏi: “Hắn thổ huyết, chẳng lẽ không phải vì nội thương bị kích thích, nên mới biến thành như thế sao?”
“Không, tuy hắn kịch liệt nôn ra máu vì đả động nội thương, nhưng cho dù không bị nội thương, cuối cùng vẫn có thể như vậy. Các ngươi nhìn kỹ máu của hắn.”
Huyết dịch của Thiết Hàn Y bị nôn trên mặt đất, tuy là đêm đông, vẫn có thể quan sát được vết máu đỏ tươi đến gần như hồng nhạt, óng a óng ánh. Hắn bị A Bất Lặc Tư đánh thành nội thương, huyết dịch nên đỏ thẫm thậm chí gần đen. Bất kể thế nào cũng không nên óng ánh đỏ tươi như vậy.
Lại xem kỹ, không ngờ vết máu đã bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối. Tình hình như vậy chỉ có một lời giải thích, đó chính là, Thiết Hàn Y không chỉ thụ thương, mà còn trúng độc.
“Độc này...... Thật mạnh!”
Diệp Lạc vừa nhìn mặt đất, vậy mà phát hiện đã có lá cây bắt đầu khô héo. Sau đó lo lắng nhìn vết máu khắp người Thiết Hàn Y.
“Độc này tương quan với nhân thể, sau khi tiến vào kinh mạch mới bắt đầu phát tác, dính vào da thịt thì không sợ. Ngươi không cần lo lắng hắn sẽ nhiễm độc sâu hơn.” Dạ La bảo chủ chậm rãi nói: “Theo ta được biết, Si Mị là người thích dùng độc trong Quỷ Vực Nhất Hỏa. Loại độc dược lưu truyền ở Nam Cương, phá hủy tu vi từ bên trong này cũng tương tự bút tích của nàng.”
Nhưng lời này lại làm mọi người cảm thấy kỳ quái. Hôm nay Si Mị cực kì thảm, chẳng những không có thời gian hạ độc mọi người, thậm chí còn mất một tay.
Hơn nữa lúc Thiết Hàn Y bị A Bất Lặc Tư đả thương, Si Mị vốn còn ở trong trang, không có phương pháp phân thân. Huống chi nàng đi cùng A Bất Lặc Tư, tự tin tất thắng, căn bản không cần dùng thủ đoạn hạ độc. Không nói đến đối tượng hạ độc sớm đã mất sức chiến đấu, nằm trên mặt đất chưa biết sinh tử.
Nhưng nếu Si Mị không ra tay, vậy chỉ còn lại một đối tượng hoài nghi.
Nhưng suy đoán này lại khiến người cảm thấy vô cùng hoang đường, với tu vi của người kia, sao cần dùng đến thủ đoạn hạ độc?
“Có lẽ mọi người đều đoán giống ta, đều biết chuyện này không thể do Si Mị gây nên. Bởi vậy, cũng chỉ còn người trực tiếp động thủ với vị nhân huynh này.”
Hoàng thượng trầm ngâm nói: “A Bất Lặc Tư...... Vì sao phải dùng độc?”
Dạ La bảo chủ khoanh tay nói: “Chứa độc trong võ công vốn là mánh khoé hạ tam lưu trong chốn võ lâm, cho dù tốt cũng bị người khinh thường. Võ công của A Bất Lặc Tư khẳng định từng được thiên chuy bách luyện, hắn muốn thu thập đối thủ, một quyền là đủ rồi, cũng không cần dùng độc.”
Dạ La bảo chủ vừa đi vừa nói, chạy tới bên cạnh Long Tại Thiên bất tỉnh dưới đất. Đại thủ của hắn xách cổ áo Long Tại Thiên, bỗng nhiên hất lên không trung. Cả người Long Tại Thiên bay lên không, xoay mấy vòng. Dọa cho mọi người nối tiếp nhau thất sắc, cho rằng nhan trị của Long Tại Thiên chọc giận vị bảo chủ này, vậy mà xuất thủ giáo huấn.
Nhưng Long Tại Thiên xoay lòng vòng trên không trung, mỗi khi xoay một vòng lại vang lên tiếng chân khí tiết ra. Lúc xoay ba vòng, sắc mặt hồng nhuận hơn rất nhiều. Lúc đến vòng thứ năm, vậy mà thân thể khôi phục tri giác. Lúc sắp rơi xuống đất, Long Tại Thiên đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt sáng ngời, rốt cuộc thần hoàn khí túc. Tuy không biết vì sao mình ở trên không trung, nhưng quyết đoán quay người lại, vững vàng rơi trên mặt đất.
“Hắn cũng bị A Bất Lặc Tư đả thương, nhưng chỉ là nội thương, không có dấu hiệu trúng độc. Bởi vậy có thể suy đoán, độc kình trong quyền của A Bất Lặc Tư, có lẽ không phải hắn nguyện ý thả ra. Mà chính hắn cũng không thể khống chế.”
Càng nói càng khiến người cảm thấy ly kỳ. Nếu nói những người khác còn có khả năng, với loại cao thủ thần thông quảng đại như A Bất Lặc Tư, ngay cả chân khí của mình cũng không khống chế nổi, chẳng phải là trò cười?
“Thiên hạ có nhiều chuyện cổ quái lắm, ai có thể nói rõ ràng.”
Dạ La bảo chủ chậm rãi đi đến bên cạnh Thiết Hàn Y, thì thào ‘Thời gian không sai biệt lắm’, tiếp theo vỗ lên đỉnh đầu hắn một chưởng.
Thiết Hàn Y đột nhiên ‘A’ một tiếng, há miệng hô lên, trước đó khí độc trong cơ thể hắn đã bị Dạ La bảo chủ cưỡng bức ở ngực, không chỗ để ra. Vừa há miệng la hét, tất cả khí độc bị phun ra ngoài, vậy mà hình thành một đám khói xanh.
Dạ La bảo chủ khẽ phất ống tay áo, thổi tan đám khói xanh, không kịp độc hại mọi người đã hóa thành vô hình.
“Nam Cương có một môn độc công, chính là dùng độc tố bồi dưỡng chân lực, có thể bổ sung nhiều chân nguyên trong thời gian ngắn, sáng tạo ra hiệu quả tương tự chân lực nội gia. Chỉ cần có thể sống qua nỗi khổ độc hoạn, là bỗng dưng đạt được mấy chục năm công lực.
Ta nghe nói A Bất Lặc Tư bị thương lúc một mình độc xông Thiếu Lâm, có lẽ vì khôi phục công lực, bí quá hoá liều nên tu luyện môn độc công này. Ta chưa từng nhìn lầm nội công thiên hạ, từ độc tố của loại độc này, phỏng đoán này phải đúng tám chín phần mười.”
Long Tại Thiên không biết người trước mắt là ai, chỉ mơ hồ thấy dáng vẻ hắn cực lớn, nghe lời nói hình như hắn vừa cứu mạng nhỏ của mình. Khi nghe thấy ba chữ Minh bảo chủ, liếc nhìn Minh Phi Chân bên cạnh, ý nói ‘Hai ngươi không phải là một sao!’
Minh Phi Chân thì vẻ mặt lãnh đạm, dường như chuyện nơi này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Tô Hiểu và Diệp Lạc tiến lên xem xét thương thế của Thiết Hàn Y, chỉ thấy nội thương của hắn đã phục hồi, tuy mất quá nhiều máu, nhưng dường như cả người sáng bừng lên. Hình như được không ít chỗ tốt lúc Dạ La bảo chủ trị thương cho hắn, sau khi tỉnh lại chẳng những có thể phục hồi võ công, thậm chí còn có tinh tiến. Khiến người không thể tin nhất là, ngay cả xương cốt từng gãy cũng đã được nối về, hơn nữa không có vết tích từng bị trọng thương. Dạ La bảo chủ nói mười ngày vân vân hẳn là ngữ điệu khiêm tốn. Theo tình hình này, không đến một ngày sau khi tỉnh dậy, hắn lại là một hảo hán sinh long hoạt hổ.
Hai người thấy thế liên tục sợ hãi thán phục, ngay cả Độc Cô một mực phong khinh vân đạm cũng không nhịn được biến sắc, càng không nói gia hỏa Long Tại Thiên trong mây trong sương, một gương mặt mo biến đổi mười bảy mười tám lần.
Chung quy hoàng thượng thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, há có thể thất kinh như bọn bọc mủ này.
“Ý của bảo chủ là, ngoại trừ Quỷ Thần Kinh kia, A Bất Lặc Tư còn tu luyện được một môn tà công a?” Hoàng thượng hừ nặng một tiếng, “Kẻ này lòng lang dạ thú, tu luyện loại tà công này, không biết muốn tạo bao nhiêu ác nghiệp ở Trung Nguyên ta. Nếu để võ sĩ triều đình ta biết được, nhất định không dung hắn.”
“Xin cho ta nói một câu.”
Từ khi hiện thân đến nay, Dạ La bảo chủ nói chuyện vô cùng tùy tính, dường như trong lời nói luôn có thái độ áp đảo người. Tuy không phải vênh mặt sai khiến, nhưng tự có sự thong dong uy nghiêm. Lại chưa từng dùng giọng điệu thương lượng này.
Hoàng thượng mời nói: “Không dám, mời nói.”
“Điểm này...... Có lẽ không nên để ta nói, nhưng với Quỷ Vực Nhất Hỏa, ta muốn mời các hạ và tam ti triều đình xử lý nhẹ nhàng. Chí ít trước khi động thủ, cân nhắc rồi làm.”
Hoàng thượng cau mày nói: “Vì sao lại thế?” Nhưng lại biết võ công của Dạ La bảo chủ không thua A Bất Lặc Tư, nhất định không sợ bọn hắn. Trong lòng càng mê hoặc.
Dạ La bảo chủ than nhẹ một tiếng: “Ta từng tra rõ hành tích của nhóm người này. Nhìn chung, cuộc đời của người này và thủ hạ, thật không tìm được quá nhiều sự kiện có thể xưng ác tích. Bọn hắn trộm cắp ở Bắc Cương, lấy tiền tài của cao môn đại hộ, lại cầm đi cứu tế bần dân. Cho dù phong cách hành sự vô pháp vô thiên, nhưng vẫn có thể coi như quang minh lỗi lạc. Bởi vậy ở Bắc Cương, bọn hắn luôn có danh xưng nghĩa tặc.
Tuy ngẫu nhiên có nghi ngờ lạm sát, người bị giết đa số là mã phỉ giặc cỏ. Tác phong làm việc của thủ hạ đích thực không quá tốt, đã từng có hành động súc dưỡng nô lệ, nhưng ta nghe nói bọn hắn nổi danh đối xử tử tế với nô lệ. Súc nô là tập tục của Bắc Cương, muốn bọn hắn trong bùn mà không nhiễm, khả năng cũng thực sự không lớn. Trong hoàn cảnh nhiều năm chiến loạn, khói lửa ngập trời, nhân mạng tiện không bằng cỏ ở Thiết Chân quốc, thậm chí hành động của bọn hắn có thể coi như giữ mình trong sạch.
Có lẽ các ngươi không thích nghe câu này, nhưng người Kỳ Lân vệ giết trong một năm, người Bạch Vương thất quan giết trong một năm, đều nhiều hơn bọn hắn trăm lần. Dùng chuyện này phân biệt thiện ác, có lẽ không phải biện pháp tốt.”
Nói ra lời này, tất cả người của triều đình đều trầm mặc, hiển nhiên không nghe lọt.
“...... Có lẽ bảo chủ nói đúng.”
Khuôn mặt hoàng thượng kiên nghị, hiển nhiên chưa thể chấp nhận lời nói của Dạ La bảo chủ.
“Nhưng sau khi người này tới Trung Nguyên, không đề cập tới hành tích quỷ bí, thậm chí còn tập kích đội xe của triều đình. Chẳng lẽ hắn coi triều đình như thổ hào vô đức ở Bắc Cương, cũng tới cướp phú tế bần một phen sao! Về hành động tối nay, hắn vừa đối mặt với chúng ta, đã muốn tàn sát mọi người, đây là cách làm của một nghĩa tặc?
Không nói chuyện khác, nghe nói Si Mị thật sự có vợ chồng chi nghĩa với hắn, cử động vừa nãy của hắn, có thể coi là hán tử? Cái gì là thiện, cái gì là ác, không phải dựa vào miệng nói.”
“...... Điểm này ta cũng cảm thấy kỳ quái, từ khi đi tới Trung Nguyên, dường như A Bất Lặc Tư cải biến phong cách hành sự. Trở nên điên cuồng hơn nữa không thể nói lý. Như tối nay...... Ta cũng không biết hắn sẽ lợi dụng tiểu Minh dẫn ta hiện thân. Nếu ta không vừa vặn đi tới nơi đây, đã thật sự liên lụy chư vị.
Ta vốn không biết hắn, bởi vậy không thể phân biệt rốt cuộc hắn gặp chuyện gì. Chỉ muốn nhắc nhở các vị một câu, trong tay các vị có lực lượng người ngoài khó đạt đến. Chớ bị người lợi dụng, làm ra chuyện hối hận không kịp.”
Lúc nói câu này Dạ La bảo chủ nhìn chằm chằm hoàng thượng, hoàng thượng thầm nghĩ: Chẳng lẽ thân phận của trẫm, đã bị hắn phát hiện......
Dạ La bảo chủ không đợi hoàng thượng nói tiếp, ôm quyền mỉm cười nói: “Hôm nay gặp mặt chư vị, coi như một hồi duyên phận. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, nếu có duyên, giang hồ tương lai gặp lại.”
Dứt lời nhẹ nhàng chuyển thân, biến mất trước mắt mọi người như một sợi khói trắng.
Long Tại Thiên chưa từng thấy hắn chiến đấu với A Bất Lặc Tư, toàn được người ngoài thuật lại. Đến khi thật sự nhìn thấy thân pháp như sương như ảo này, đúng là bị dọa cho phát run.
Độc Cô nói: “Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, người này mới xứng một chữ nghĩa.”
Tô Hiểu nhìn hình bóng trước khi rời đi của Dạ La bảo chủ, lặng yên suy nghĩ gì đó, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, dường như cực kì khó hiểu.
Hoàng thượng thì khoan thai xuất thần.
—— Trẫm đã muốn đối phó Bạch Vương thất quan, võ công người này siêu phàm nhập thánh, Dạ La bảo lại riêng một ngọn cờ ở Giang Nam. Tuy hôm nay không đúng dịp, nhưng nếu tương lai Dạ La bảo cần trẫm giúp một tay...... Trẫm không phải không thể thân xuất viện thủ.
Dạ La bảo...... Hoàng thượng thầm nhớ kỹ cái tên này, đồng thời có một ý nghĩ trước nay chưa từng có.
**************
Trận chiến đêm nay vô cùng hao phí tinh lực, tất cả người tham chiến đều mệt cả thể xác và tinh thần.
Hoàng thượng tuy vẫn ra lệnh cho thủ hạ hình thành trận thế, một số người cắm trại tuần tra bên ngoài, một số người ở trong sơn trang. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều buồn ngủ, không còn mấy người đứng được.
Chúc Chiếu U Huỳnh của A Bất Lặc Tư từng nghiền ép bọn hắn mấy lần, ung dung đè bọn hắn dưới quyền. Chuyện này đã không liên quan đến nội ngoại thương, mà là sự sợ hãi và tinh lực cần hao phí để đối mặt với sự sợ hãi trong —— mấy lần đối mặt với tuyệt vọng mang tính áp đảo, mấy lần từ bỏ rồi lại đứng lên, đồng thời mấy lần cho rằng mình sắp tử vong.
Trong lúc thư giãn, sự mỏi mệt tập kích lại. Mệt nhọc tích lũy trong đêm nay, còn nhiều hơn mưa gió đi vội từ khi lên đường đến nay.
Bởi vậy bất kể võ sĩ trong trang ngoài trang, cơ hồ đồng thời nằm xuống là ngáy o o. Hoàng thượng cũng không rảnh quản lý có người tuần tra hay không, bản thân cũng ngủ ngon trong đại sảnh.
Chỉ có mấy người không ngủ, Đường Dịch ôm cán thiết thương, một mực cúi đầu như có suy tư. Hắn tận mắt thấy hai đại võ giả Thần Thông giao chiến, tuy không thể thấy rõ rất nhiều quá trình, nhưng dẫn dắt cho hắn cũng không phải bình thường.
Độc Cô cũng thủ hộ bên cạnh hoàng thượng, không dám vào ngủ. Trong Quân Vương trắc, Diệp Lạc là nữ lưu, Thiết Hàn Y còn chưa tỉnh, hắn không thể không gánh thêm trách nhiệm.
Còn có một người, lại là Minh Phi Chân bị phân phối đến doanh trại dã ngoại.
Người xung quanh đều ngủ thiếp đi, chỉ có hắn còn đang kiên định thi hành nhiệm vụ tuần tra.
Minh Phi Chân bước thấp bước cao đi trong núi, dường như rất rã rời, nhưng khuôn mặt không lộ ra mảy may. Phải nói từ tối nay, cơ hồ vẻ mặt của hắn đều như thế, khiến người cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Minh Phi Chân đi tới sâu trong rừng, nơi đây không có tiêu chí rõ ràng, không khác với sơn lâm còn lại. Nhưng hắn dừng ở chỗ này.
Đột nhiên có nam tử nói.
“Ta chờ ngươi thật lâu a, sao bây giờ mới đến.”