[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 468 : Năm đó còn không phải như thế (2)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Năm Nguyên Thánh thứ hai mươi lăm, chính là một năm oanh động chú mục nhất từ khi Nguyên Thánh đế đăng cơ đến nay.
Một năm này, sau nhiều lần thương lượng thất bại, Ma giáo —— thế lực đứng đầu tứ ngoại đạo, bất kể thanh thế hay thực lực đều hoàn toàn xứng đáng vấn đỉnh võ lâm, rốt cuộc triển khai quyết tử chi chiến với triều đình.
Lúc ấy chính là thời kỳ mà Thần Nguyệt giáo cường đại hơn bao giờ hết trong ngàn năm lịch sử. Đại Giang nam bắc có hơn ngàn đường khẩu, hơn vạn cao thủ, do giáo chủ Tây Môn Xuy Đăng cầm đầu, trở xuống là Thần Nguyệt nhị tông chủ, tam pháp vương, Vô Pháp Vô Thiên tứ hộ pháp, Hắc Liên lục sử giả hoành hành Thần Châu đại địa. Có thể nói là một lần mà thực lực của thế lực võ lâm gần triều đình nhất trong vòng trăm năm từ khi thái tổ khai quốc.
Triều đình và Ma giáo giằng co không thôi, để tránh sinh linh đồ thán, đồ hại bách tính, song phương ước định chỉ lấy cao thủ đối chiến, nhất quyết thư hùng bằng phương thức của võ lâm.
Thế là có hành động vĩ đại, Tây Môn Xuy Đăng —— ma vương bất thế xuất của Thần Nguyệt giáo quyết chiến với cao thủ của triều đình trên Vô Pháp Vô Thiên nhai vào ngày Thần Nguyệt Bạch tế ba mươi ba tháng hai năm này.
Ngàn năm đến nay, Thần Nguyệt giáo chưa bao giờ cường đại như thời khắc này. Mà Cửu Châu hoàng triều, cũng là lần đầu tiên từ khi khai quốc, ra trận với đội hình long trọng như thế.
Là chiến tranh, phương triều đình xuất động tất cả hảo thủ trong Tuyệt Phong tam nhân và Tiềm Long thập thất sĩ. Tình trạng này chỉ xảy ra hai lần trong lịch sử. Một lần là thời kỳ thái tổ khai quốc, tiền bối tam ti chinh chiến dưới trướng thái tổ. Một lần là nội loạn hơn hai mươi năm trước lúc tiên hoàng tại vị. Lần thứ ba, thì là Bạch tế năm nay, một trận chiến đỉnh phong với Ma giáo.
Là chiến tranh, tinh nhuệ của tam ti võ lâm dốc toàn bộ lực lượng. Ngoài ra còn có ngoại viện cường đại như tam đại phái chính đạo, đại biểu của Thiếu Lâm Võ Đang, chủ nhân của Bạch Vương thất quan và vô số tinh anh hảo thủ dưới cờ cũng đến đông đủ.
Trận chiến ấy đánh đến nhật nguyệt vô quang, phong vân biến sắc, một trận kinh thế tuyệt phong chi chiến, cuối cùng vẽ dấu chấm hết với bên Tây Môn Xuy Đăng bị thua.
Theo sự biến mất của ma vương Tây Môn, Thần Nguyệt giáo đồng thời phong lưu vân tán, chỉ còn trên danh nghĩa. Ba đạo còn lại trong tứ ngoại đạo cẩn thận thu liễm, không dám làm càn. Nhưng hòa bình mà triều đình kỳ vọng chẳng những không hàng lâm, trái lại còn mở ra một thời đại rung chuyển.
Khe hở xuất hiện do Thần Nguyệt giáo biến mất, làm giang hồ triệt để đại loạn. Cục diện chân vạc giữa tứ ngoại đạo, Bạch Vương thất quan, võ lâm bạch đạo bị đánh vỡ, thế lực của võ lâm cửu châu lại bắt đầu xào bài.
Trong thời kỳ toàn thịnh, bản đồ của Thần Nguyệt giáo đạt đến mỗi một địa phương trên Thần Châu đại địa, không chỗ không có đường khẩu của Thần Nguyệt gia. Cho dù Giang Nam được xưng là Bạch Vương chi địa, cũng từng là phạm vi mà thế lực của ma vương xâm nhập. Một miếng bánh lớn như thế, muốn ăn hết toàn bộ thì một Kỳ Lân vệ không thể làm được.
Đương nhiên hoàng thượng muốn đưa toàn bộ miếng bánh nướng này cho thủ hạ, nhưng đánh bại Ma giáo không chỉ triều đình xuất lực, võ lâm chính đạo và Bạch Vương thất quan cũng cư công chí vĩ. Nhưng võ lâm chính đạo không phải một môn phái đơn nhất, mà dính dáng đến hàng trăm hàng ngàn môn phái. Về phần Bạch Vương thất quan, vốn đã có Giang Nam chi địa của bọn hắn, nếu lại khuếch trương, sợ rằng làm hại không thua Ma giáo. Thật phải chú ý phương pháp phân loại miếng bánh này, nhưng hoàng thượng do dự như vậy, thế lực giang hồ lại không có kiên nhẫn chờ đợi.
Cho nên cục diện biến thành, thế lực mà ngày trước Thần Nguyệt giáo chiếm đoạt bắt đầu bị thế lực còn lại của võ lâm tằm ăn với xu thế phong quyển tàn vân. Thế cục võ lâm bắt đầu xuất hiện bạo động, ngoại trừ tam đại phái chính đạo nhất quán giấu tài, môn phái còn lại đều nhao nhao tranh giành cắm cờ xí nhà mình trên địa bàn của Thần Nguyệt giáo, sợ rớt sau người ta.
Khi dã tâm của con người bắt đầu bành trướng, trở ngại gặp phải đều chỉ là dã thạch ven đường, san bằng là được.
Nhất thời, gió tanh mưa máu trong chốn võ lâm, còn cháy hừng hực hơn lúc có Ma giáo. Sát nghiệp tạo ra, còn nhiều gấp mười lần lúc có Ma giáo trấn áp.
Bạch đạo tứ đại môn, Giang Nam Nam Tẫn ngũ cung sau này, còn có vô số tà phái mới trỗi dậy, quy về nguyên do, đều là được chỗ tốt trong chiến dịch này. Bất kể luẩn quẩn thế nào, cuối cùng cũng trốn không thoát đoạn lịch sử tằm ăn thế lực của Ma giáo này.
Mà lúc đó, tam ti võ lâm lại bận rộn thừa thắng truy kích thế lực còn sót lại của Ma giáo, không dư lực khuếch trương thế lực của mình, bỏ qua thời kỳ vàng son này.
Liên quan đến chuyện này, võ nhân trong triều đình không ai không hận đến cắn chặt hàm răng.
Thì ra Kỳ Lân vệ tuy phụng mệnh bình định Thần Nguyệt giáo, nhưng kết quả càn quét chỉ là không thấy Ma giáo đồ xuất hiện nữa. Nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện bắt hàng loạt giáo chúng Ma giáo. Thần Nguyệt giáo chúng tới Trung Nguyên vượt quá mười vạn người, dù phát triển ở Trung Nguyên cũng có mấy vạn người, vậy mà có thể chuyển sang hoạt động bí mật trong vòng một đêm, như hư không tiêu thất.
Triều đình hao tốn tâm lực với chuyện này, kết quả không chỉ vô duyên vô cớ bỏ qua thời kỳ hoàng kim để khuếch trương, còn không được lợi mấy. Sau đó một năm, hoàng thượng không thể ngồi nhìn giang hồ bạo loạn nữa, vẫn phái Kỳ Lân vệ trấn áp, thu thập tàn cuộc cho Thần Nguyệt giáo. Có thể nói là bồi từ phu nhân đến nha đầu động phòng, thua thiệt từ đầu đến đầu ngón chân.
Nếu Tây Môn Xuy Đăng không thật sự rơi vào tuyệt bích tiếp thiên trước mắt bao người, vạn vô sinh tồn. Cơ hồ triều đình phải cho rằng Thần Nguyệt giáo tan tác là một âm mưu chuyên môn làm khó dễ triều đình.
Một năm này, ma vương vẫn lạc, loạn tượng tần sinh.
Lệ khí của giang hồ vượt xa bất kỳ năm nào.
Người trong giang hồ gặp nhau trên đường, hiện tượng một lời không hợp động thủ giết người hơn xa quá khứ. Dường như trong bất tri bất giác, hai chữ nghĩa khí đã bị hai chữ quyền vị thay thế. Cái gọi là nhân mạng, trong mắt bọn hắn, đã có thể dùng số lượng để tính toán.
Một năm này, võ lâm quần hào nhao nhao động tâm tư phát triển, Bạch Vương thất quan danh xưng đế vương màu trắng cũng có suy nghĩ tương tự.
Mà trong này, kẻ đầu tiên động tâm tư, chính là Lư Sơn kiếm quan danh xưng Bạch Vương đệ nhất. Thứ bọn hắn để mắt tới, chính là nơi vô chủ từ xưa đến nay —— Hàng Châu.
****************
Ba ngày sau đêm thất tịch, Hàng Châu, Dạ La bảo.
Trong một gian phòng ngủ của Dạ La bảo, một giọng nữ lanh lảnh như chuông bạc vang lên.
“Ngươi gạt người. Ta thật sự muốn thử.”
Một thiếu nữ tuyệt lệ xinh đẹp vô tận, nở nụ cười ngọt ngào yêu kiều, ngồi trên giường, tư thế tùy ý, nhẹ nhàng đong đưa cánh tay nhỏ bé, tự có sự nghiên lệ khiến người ta động lòng. Nàng cầm một thứ đen nhánh dài mảnh không biết là gì, dường như là đao, lại dường như là kiếm, tóm lại cùng loại với vũ khí. Tố thủ thon dài của thiếu nữ cầm vật dài đen kia chê quá lớn, tùy ý đặt trên giường, để lên lại phát ra một tiếng vang nhỏ nặng trịch. Thứ dài nhỏ đen kia lại nặng nề vượt quá bề ngoài.
Đối tượng nói chuyện với thiếu nữ này, là một thanh niên cũng ngồi ngang trên giường. Thanh niên này có một mái tóc dài trắng đen xen kẽ, cực kỳ cao lớn. Trong nội thất nên hắn không mặc áo ngoài, có thể quan sát được cơ bắp dưới áo không nổi bó, dáng người thiên về tinh tế.
Mặc dù như thế, dường như mỗi động tác của hắn đều có lực lượng chi phối tất cả, cơ bắp đều đặn không thô dày như bách luyện tinh cương áp súc mà thành, cho dù đao chém rìu đục cũng không thể hủy hoại. Hắn ngồi cũng tùy ý, nhưng không giống thiếu nữ, cho người ta cảm giác sắc bén tràn đầy hàn ý, tự nhiên mà thành. Cho người ta cảm giác khó chịu như đột nhiên đụng vào tuyệt bích đỉnh băng, dường như hắn cho người ta cảm giác áp bách trời sinh.
Chỗ khó hiểu doạ người nhất, là đôi mắt của hắn. Không ngờ toàn bộ con mắt của hắn là đỏ thẫm chi sắc. Lòng trắng mắt vẫn không khác người thường, chỉ là màu đỏ thẫm như máu trong con ngươi lại khiến hắn trông như ma tinh từ trên trời rơi xuống.
Cho dù bề ngoài doạ người, lúc này vẻ mặt của hắn lại vô cùng bất đắc dĩ, giống như trượng phu bị tiểu thê tử đùa nghịch, lại yêu đến không thể không theo. Lưu lại một chút hoà hoãn cho bề ngoài lãnh khốc của hắn.
Thanh niên có hình thể cao lớn cân xứng ngồi cùng thiếu nữ dung nhan tuyệt đại, tứ chi thon dài. Hình ảnh hợp tôn mỹ hảo không nói nên lời.
Giọng nói của thanh niên tràn đầy hốt hoảng.
“Chờ, chờ đã, chờ đã, đây không phải đùa giỡn!”
Nữ tử tuyệt sắc kia gắt giọng: “Ngươi để ta chém một đao thì sao!”
Nàng tiện tay lắc lư vật dài đen nhánh, theo lời nàng nói, lại giống như đao. Nhưng vật này không mũi không góc, ngoại trừ có một chỗ miễn cưỡng gọi là tay cầm, còn lại chính là một que cời lửa bị đốt đến đen nhánh.
“Sao có thể tùy tiện thử a!” Thanh niên luống cuống tay chân, hơi chật vật nói: “Tiểu sư di lặng lẽ trộm nó từ Số Hải Trầm Châu các ra, vậy mà dùng ta để thử đao cũng quá kỳ quái!”
“Còn nói sao! Hay cho Phi Chân ngươi, có đồ vật chơi vui như vậy cũng giấu giếm ta. Trong mắt ngươi còn tiểu sư di hay không?”
Cho dù ngữ khí đanh đá, giọng nói vẫn uyển chuyển dễ nghe. Dường như thiếu nữ hoàn toàn không tức giận, trái lại chỉ muốn nhìn dáng vẻ bối rối của thanh niên. Đương nhiên về điểm này thì không ai có thể làm thành công hơn nàng. Cho dù là sư phụ của thanh niên, cũng tuyệt không làm được —— khiến thanh niên ăn quả đắng còn cam tâm tình nguyện. Không thể không nói, chỉ một điểm này, thiếu nữ đã là có một không hai thiên hạ.
Hai người này đương nhiên là Minh Phi Chân và Minh Tố Vấn.
Thần Nguyệt giáo phong lưu vân tán, Minh Phi Chân bèn đến Dạ La bảo ở mấy tháng, không gặp người ngoài. Minh Tố Vấn ở Bắc Bình đến ngán, bèn đến tìm sư điệt tôn giáo huấn. Gần đây lão nhân gia nàng trộm được một kỳ trân từ bảo khố của Đại La sơn —— Số Hải Trầm Châu các, đang muốn tìm Minh Phi Chân xem.
“Lệ cũ của Đại La sơn, mỗi một đời đệ tử đích truyền đều phải đặt tác phẩm mình rèn đúc trong Số Hải Trầm Châu các. Sư phụ ngươi đã lưu lại Thiên Nhai của hắn, là bảo khí không ai không biết trong hai đạo hắc bạch năm đó. Ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ Thiên Chu Ti ngươi lấy từ Thiên Sơn vào đây, ai biết đi vào trong tìm, lại chỉ tìm được cái này.”
Chính là que cời lửa không phải vàng không phải sắt, không biết là thứ gì này.
“Nếu trên tay cầm không khắc đao minh, ta thật sự tưởng rằng người nào đó quét dọn bỏ quên bên trong. Ngươi hay lắm, lúc nào giấu giếm ta có một bảo vật như vậy?”
Con mắt của Minh Phi Chân đỏ thẫm, vẻ mặt cũng không nhịn được đỏ lên, giải thích: “Không phải bảo vật, không phải bảo vật, đó chính là đồ vật ta làm ra trong lần đầu tiên học đánh sắt.
Minh Phi Chân đương nhiên không muốn giải thích. Xưa nay đệ tử đích truyền của Đại La sơn có thói quen tự chế vũ khí, đây là tác phẩm hắn lưu lại trong lần đầu tiên học rèn đúc. Dựa vào thiên phú ưu dị của Minh Phi Chân, lần đó làm nổ lò luyện của Đại La sơn, đốt sạch sẽ Chú Luyện phòng. Dẫn đến mười năm sau đó, Đại La sơn không sản xuất ra một món binh khí thượng thừa nào nữa. Mà thứ còn lại trong đó, chính là một miếng sắt thô này.
Minh Tố Vấn biết chuyện này, nhưng cố ý đùa giỡn.
“Ta mới không tin đây, chặt ngươi một đao thử xem.”
“Đừng a! Thứ này nặng như thế, chém hỏng ta thì sao? !”
Minh Tố Vấn dùng tay che miệng, cười ha ha nói: “Chém hỏng sao, sư di thương ngươi. Ngươi nói, ngươi để ta chém không?”
Giọng nói nhu uyển động lòng người, rõ ràng chỉ là mấy lời tùy ý, lại có sự ma mị mê người. Trong võ lâm, nàng này danh xưng Ma Nữ, ngoại trừ một thân võ công và tác phong làm việc xuất nhân ý biểu, lệ sắc mê người như ma giống huyễn cũng là nguyên nhân được mọi người truy phủng.
Trong phòng riêng, Minh Tố Vấn không đi tất lưới, một đôi chân ngọc thon dài tùy tiện để ngang, mười ngón chân như mười quả nho bạch ngọc rửa đến mọng nước. Hình dáng lại càng tinh tế thon dài, tựa như nàng nhẹ nhàng cong chân dài lên. Rõ ràng nàng mới từ bên ngoài vào nhà không bao lâu, nhưng hai chân trần trụi vẫn trơn bóng trắng như tuyết, không tìm ra một tì vết. Mu bàn chân thon dài trắng nõn, lúc cong lên có thể thấy da thịt ở bàn chân đều đặn non mịn, lăn tăn hồng nhạt, rất là khả ái.
Sau khi vào phòng, nàng thấy Minh Phi Chân đọc sách trên giường, cũng chạy lên giường. Tiểu sư di xưa nay đâu vào đấy, đoan trang tao nhã động lòng người, dù trên giường thì váy của nàng vẫn thẳng tắp trơn bóng như lúc ra ngoài. Nhưng không biết vì sao không che đậy hết, từ góc độ của Minh Phi Chân có thể mơ hồ nhìn thấy bắp đùi trần trụi trắng nõn.
Thấy thế Minh Phi Chân miệng đắng lưỡi khô một hồi, không khỏi nghiêng đầu đi không nhìn.
Kỳ thực với thân phận của hai người, lại là nam nữ trẻ tuổi, gặp nhau trong phòng riêng đã là cực kì không ổn, càng huống chi đối thoại trên giường. Chẳng qua xưa nay Minh Phi Chân thiên y bách thuận với tiểu sư di, hữu cầu tất ứng, từ nhỏ đã nuông chiều. Cho dù làm việc hoang đường thế nào cũng không đành lòng trách cứ một câu, chỉ khổ cái cổ của mình, một cử động nghểnh lên cũng không dám.
Minh Tố Vấn biết tâm ý của hắn, cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng đặt vũ khí đen nhánh kia xuống. Tứ chi cùng sử dụng như giẫm lên một đường thẳng, tư thế vô cùng ưu nhã xinh đẹp. Chiếc lưỡi hơi liếm đôi môi màu anh đào lộ ra sự nguy hiểm quỷ bí và diễm lệ, như một con mèo cao ngạo, chậm rãi bò về phía Minh Phi Chân.
“Không cho ta chém cũng được.”
“Vậy phải làm sao —— “
Khi chiếc cằm tuyết nị thon thon của nàng chống lên hõm vai trên xương quai xanh của Minh Phi Chân, lời nói của Minh Phi Chân đã là một vùng lộn xộn.
“Không bằng...... Chúng ta làm chút chuyện thú vị......”
Minh Phi Chân hô hấp dồn dập nói: “Chuyện, chuyện gì thú vị?”
“Biết rõ còn hỏi...... Nơi này, là trên giường a......”
Nàng chậm rãi thấp giọng lẩm bẩm, ngữ điệu ưu nhã tràn đầy sức hấp dẫn cường đại. Con ngươi đỏ thẫm của Minh Phi Chân đã vội như chuột trong ống bễ, sự nhẫn nại gần như đứt đoạn.
Minh Tố Vấn đắc ý cực kỳ, nàng trêu đùa Minh Phi Chân như thế, lúc nào cũng bách phát bách trúng. Dừng lại lúc kích thích Minh Phi Chân đến sắp mất lý trí, sau đó lại trêu chọc dáng vẻ quẫn bách hốt hoảng của hắn. Ai có thể biết nàng nghiêm túc đến mức nào, dù là chính nàng, cũng có lúc không rõ lắm.
Nhìn thấy mặt Minh Phi Chân đã bắt đầu nóng lên, dường như hai tay không nghe sai sử mấy, nàng đã biết không sai biệt lắm. Đang lúc nàng muốn dừng lại tuyên cáo trêu đùa thành công, đại môn của gian phòng đột nhiên bị người đá bay ra ngoài!
“Đại đương gia! ! !”
Giọng chiêng vỡ của Hồng Cửu vang vọng trong phòng ngủ của Dạ La bảo chủ.
“Việc lớn không tốt rồi! Đại đương gia! ! Nghe ta nói a, hôm nay một đám người lớn tới chỗ chúng ta. Triều đình cũng có người, cũng không biết có phải trốn thuế lậu thuế bị người ta phát hiện không, ngài mau đi ra xem ——”
Như nuốt một quả trứng gà sống, Hồng Cửu nói được một nửa thì kẹt lời.
Trong phòng ngủ của Dạ La bảo chủ, sư thúc tổ nhà mình để trần đôi chân dài phấn quang tinh tế, ngồi cưỡi trên lưng đại sư huynh. Khuôn mặt trái xoan tuyệt lệ của nàng vùi bên gáy đại sư huynh. Da thịt của hai người kề sát, đại sư huynh càng là sắc mặt ửng hồng. Không biết trước đó hai người thân mật thế nào, mà sắp làm gì, dường như cũng không khó đoán.
Trong tình cảnh này, người bình thường đều hận không có một tia sét đánh chết mình.
Nhưng Hồng Cửu gia là người không tầm thường, nhị đương gia lập tức hô to.
“Ôi ôi! Thật có lỗi thật có lỗi, ta không nhìn thấy gì cả!” Nhị đương gia sét đánh không kịp bưng tai che khuất hai mắt, với chưởng pháp thủ nhãn thông thiên của Hồng nhị gia thì tất nhiên là chuyện bình thường. Chỉ là ngón tay lại hở ra hai lỗ lớn dùng để nhìn trộm, một đôi tặc nhãn không ngừng chào hỏi trên thân hai người, trong miệng lại hô.
“Ta không nhìn thấy gì cả a. Hôm qua mắt ta bị đau, bây giờ còn co giật từng trận. Haiz, cũng không biết có bị bệnh gì không. Bệnh này vừa dính, không có ba năm năm năm thì không khỏi được. Đại đương gia, sau khi huynh đệ rời đi, ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt a. Cũng không nên ba đầu hai đầu trốn thuế lậu thuế, đây là rất nghiêm trọng.”
Trong giang hồ vốn có vô số người da mặt dày, Đại La sơn càng là kiều sở trong đó. Người đương thời có khen: Võ Đang Thiếu Lâm Đại La sơn, một âm một dương một hoang đường. Hoang đường vốn là kịch hay sở trường của cả nhà Đại La sơn.
Rõ ràng là dưới chân như đóng đinh, con mắt nhìn vạn phần rõ ràng, khóe miệng còn có nụ cười dâm đãng, lại nói như rất ủy khuất, vô cùng thê lương. Dù là Minh Hóa Ngữ cũng chưa từng tự mình truyền thụ, có thể nói là thiên phú gây nên, cộng thêm vô số gọt giũa mới chứng được thành quả như vậy. Chính là một môn tư học khác của Đại La sơn.
Nhưng bị Hồng Cửu cắt đứt, Minh Phi Chân đang không biết làm sao cho phải lại như trút được gánh nặng, ôm tiểu sư di sang một bên. Dù sao không dám ném lên giường, ôm nhẹ để nhẹ, lúc ôm một thân thể mềm mại trong ngực, tâm thần khó tránh khỏi sai lầm, vội vàng giải thích.
“Tiểu sư di, ta có việc phải làm, cũng nên đi. Ngươi trộm bảo vật của Số Hải Trầm Châu các là phạm môn quy, mau trả về đi.”
Quả là vội vã như chó nhà có tang, mịt mờ như cá lọt lưới, thoáng cái đã chạy xa tám trượng. Hồng Cửu xin lỗi một tiếng, cũng ra ngoài theo.
Minh Tố Vấn nhìn hắn nóng vội chạy trốn, không khỏi cười ha ha. Phi Chân này, lần nào gặp mình cũng như thế, chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi hay sao. Nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy thú vị sâu sắc, xách vũ khí đen nhánh kia đuổi theo.
******************
Dạ La sơn này, vốn là vô danh, sau khi Dạ La bảo chủ vào ở mới đặt danh tự, nhưng không ai biết nguyên do của danh xưng.
Chỉ là những năm gần đây, bách tính Hàng Châu cũng đã gọi quen, thế là trở thành Dạ La sơn.
Ở Hàng Châu, Dạ La sơn này cũng coi như cao phong số một số hai. Ở đỉnh núi đó chính là Dạ La bảo mà người trong võ lâm Hàng Châu nhìn phát khiếp.
Hôm nay, lại có hàng loạt nhân sĩ võ lâm, lục tục ngo ngoe, mênh mông cuồn cuộn tiến vào lĩnh vực của Dạ La sơn. Căn cứ nguyên nhân không rõ, mang theo lợi ích của mỗi người.
Một năm này, sau nhiều lần thương lượng thất bại, Ma giáo —— thế lực đứng đầu tứ ngoại đạo, bất kể thanh thế hay thực lực đều hoàn toàn xứng đáng vấn đỉnh võ lâm, rốt cuộc triển khai quyết tử chi chiến với triều đình.
Lúc ấy chính là thời kỳ mà Thần Nguyệt giáo cường đại hơn bao giờ hết trong ngàn năm lịch sử. Đại Giang nam bắc có hơn ngàn đường khẩu, hơn vạn cao thủ, do giáo chủ Tây Môn Xuy Đăng cầm đầu, trở xuống là Thần Nguyệt nhị tông chủ, tam pháp vương, Vô Pháp Vô Thiên tứ hộ pháp, Hắc Liên lục sử giả hoành hành Thần Châu đại địa. Có thể nói là một lần mà thực lực của thế lực võ lâm gần triều đình nhất trong vòng trăm năm từ khi thái tổ khai quốc.
Triều đình và Ma giáo giằng co không thôi, để tránh sinh linh đồ thán, đồ hại bách tính, song phương ước định chỉ lấy cao thủ đối chiến, nhất quyết thư hùng bằng phương thức của võ lâm.
Thế là có hành động vĩ đại, Tây Môn Xuy Đăng —— ma vương bất thế xuất của Thần Nguyệt giáo quyết chiến với cao thủ của triều đình trên Vô Pháp Vô Thiên nhai vào ngày Thần Nguyệt Bạch tế ba mươi ba tháng hai năm này.
Ngàn năm đến nay, Thần Nguyệt giáo chưa bao giờ cường đại như thời khắc này. Mà Cửu Châu hoàng triều, cũng là lần đầu tiên từ khi khai quốc, ra trận với đội hình long trọng như thế.
Là chiến tranh, phương triều đình xuất động tất cả hảo thủ trong Tuyệt Phong tam nhân và Tiềm Long thập thất sĩ. Tình trạng này chỉ xảy ra hai lần trong lịch sử. Một lần là thời kỳ thái tổ khai quốc, tiền bối tam ti chinh chiến dưới trướng thái tổ. Một lần là nội loạn hơn hai mươi năm trước lúc tiên hoàng tại vị. Lần thứ ba, thì là Bạch tế năm nay, một trận chiến đỉnh phong với Ma giáo.
Là chiến tranh, tinh nhuệ của tam ti võ lâm dốc toàn bộ lực lượng. Ngoài ra còn có ngoại viện cường đại như tam đại phái chính đạo, đại biểu của Thiếu Lâm Võ Đang, chủ nhân của Bạch Vương thất quan và vô số tinh anh hảo thủ dưới cờ cũng đến đông đủ.
Trận chiến ấy đánh đến nhật nguyệt vô quang, phong vân biến sắc, một trận kinh thế tuyệt phong chi chiến, cuối cùng vẽ dấu chấm hết với bên Tây Môn Xuy Đăng bị thua.
Theo sự biến mất của ma vương Tây Môn, Thần Nguyệt giáo đồng thời phong lưu vân tán, chỉ còn trên danh nghĩa. Ba đạo còn lại trong tứ ngoại đạo cẩn thận thu liễm, không dám làm càn. Nhưng hòa bình mà triều đình kỳ vọng chẳng những không hàng lâm, trái lại còn mở ra một thời đại rung chuyển.
Khe hở xuất hiện do Thần Nguyệt giáo biến mất, làm giang hồ triệt để đại loạn. Cục diện chân vạc giữa tứ ngoại đạo, Bạch Vương thất quan, võ lâm bạch đạo bị đánh vỡ, thế lực của võ lâm cửu châu lại bắt đầu xào bài.
Trong thời kỳ toàn thịnh, bản đồ của Thần Nguyệt giáo đạt đến mỗi một địa phương trên Thần Châu đại địa, không chỗ không có đường khẩu của Thần Nguyệt gia. Cho dù Giang Nam được xưng là Bạch Vương chi địa, cũng từng là phạm vi mà thế lực của ma vương xâm nhập. Một miếng bánh lớn như thế, muốn ăn hết toàn bộ thì một Kỳ Lân vệ không thể làm được.
Đương nhiên hoàng thượng muốn đưa toàn bộ miếng bánh nướng này cho thủ hạ, nhưng đánh bại Ma giáo không chỉ triều đình xuất lực, võ lâm chính đạo và Bạch Vương thất quan cũng cư công chí vĩ. Nhưng võ lâm chính đạo không phải một môn phái đơn nhất, mà dính dáng đến hàng trăm hàng ngàn môn phái. Về phần Bạch Vương thất quan, vốn đã có Giang Nam chi địa của bọn hắn, nếu lại khuếch trương, sợ rằng làm hại không thua Ma giáo. Thật phải chú ý phương pháp phân loại miếng bánh này, nhưng hoàng thượng do dự như vậy, thế lực giang hồ lại không có kiên nhẫn chờ đợi.
Cho nên cục diện biến thành, thế lực mà ngày trước Thần Nguyệt giáo chiếm đoạt bắt đầu bị thế lực còn lại của võ lâm tằm ăn với xu thế phong quyển tàn vân. Thế cục võ lâm bắt đầu xuất hiện bạo động, ngoại trừ tam đại phái chính đạo nhất quán giấu tài, môn phái còn lại đều nhao nhao tranh giành cắm cờ xí nhà mình trên địa bàn của Thần Nguyệt giáo, sợ rớt sau người ta.
Khi dã tâm của con người bắt đầu bành trướng, trở ngại gặp phải đều chỉ là dã thạch ven đường, san bằng là được.
Nhất thời, gió tanh mưa máu trong chốn võ lâm, còn cháy hừng hực hơn lúc có Ma giáo. Sát nghiệp tạo ra, còn nhiều gấp mười lần lúc có Ma giáo trấn áp.
Bạch đạo tứ đại môn, Giang Nam Nam Tẫn ngũ cung sau này, còn có vô số tà phái mới trỗi dậy, quy về nguyên do, đều là được chỗ tốt trong chiến dịch này. Bất kể luẩn quẩn thế nào, cuối cùng cũng trốn không thoát đoạn lịch sử tằm ăn thế lực của Ma giáo này.
Mà lúc đó, tam ti võ lâm lại bận rộn thừa thắng truy kích thế lực còn sót lại của Ma giáo, không dư lực khuếch trương thế lực của mình, bỏ qua thời kỳ vàng son này.
Liên quan đến chuyện này, võ nhân trong triều đình không ai không hận đến cắn chặt hàm răng.
Thì ra Kỳ Lân vệ tuy phụng mệnh bình định Thần Nguyệt giáo, nhưng kết quả càn quét chỉ là không thấy Ma giáo đồ xuất hiện nữa. Nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện bắt hàng loạt giáo chúng Ma giáo. Thần Nguyệt giáo chúng tới Trung Nguyên vượt quá mười vạn người, dù phát triển ở Trung Nguyên cũng có mấy vạn người, vậy mà có thể chuyển sang hoạt động bí mật trong vòng một đêm, như hư không tiêu thất.
Triều đình hao tốn tâm lực với chuyện này, kết quả không chỉ vô duyên vô cớ bỏ qua thời kỳ hoàng kim để khuếch trương, còn không được lợi mấy. Sau đó một năm, hoàng thượng không thể ngồi nhìn giang hồ bạo loạn nữa, vẫn phái Kỳ Lân vệ trấn áp, thu thập tàn cuộc cho Thần Nguyệt giáo. Có thể nói là bồi từ phu nhân đến nha đầu động phòng, thua thiệt từ đầu đến đầu ngón chân.
Nếu Tây Môn Xuy Đăng không thật sự rơi vào tuyệt bích tiếp thiên trước mắt bao người, vạn vô sinh tồn. Cơ hồ triều đình phải cho rằng Thần Nguyệt giáo tan tác là một âm mưu chuyên môn làm khó dễ triều đình.
Một năm này, ma vương vẫn lạc, loạn tượng tần sinh.
Lệ khí của giang hồ vượt xa bất kỳ năm nào.
Người trong giang hồ gặp nhau trên đường, hiện tượng một lời không hợp động thủ giết người hơn xa quá khứ. Dường như trong bất tri bất giác, hai chữ nghĩa khí đã bị hai chữ quyền vị thay thế. Cái gọi là nhân mạng, trong mắt bọn hắn, đã có thể dùng số lượng để tính toán.
Một năm này, võ lâm quần hào nhao nhao động tâm tư phát triển, Bạch Vương thất quan danh xưng đế vương màu trắng cũng có suy nghĩ tương tự.
Mà trong này, kẻ đầu tiên động tâm tư, chính là Lư Sơn kiếm quan danh xưng Bạch Vương đệ nhất. Thứ bọn hắn để mắt tới, chính là nơi vô chủ từ xưa đến nay —— Hàng Châu.
****************
Ba ngày sau đêm thất tịch, Hàng Châu, Dạ La bảo.
Trong một gian phòng ngủ của Dạ La bảo, một giọng nữ lanh lảnh như chuông bạc vang lên.
“Ngươi gạt người. Ta thật sự muốn thử.”
Một thiếu nữ tuyệt lệ xinh đẹp vô tận, nở nụ cười ngọt ngào yêu kiều, ngồi trên giường, tư thế tùy ý, nhẹ nhàng đong đưa cánh tay nhỏ bé, tự có sự nghiên lệ khiến người ta động lòng. Nàng cầm một thứ đen nhánh dài mảnh không biết là gì, dường như là đao, lại dường như là kiếm, tóm lại cùng loại với vũ khí. Tố thủ thon dài của thiếu nữ cầm vật dài đen kia chê quá lớn, tùy ý đặt trên giường, để lên lại phát ra một tiếng vang nhỏ nặng trịch. Thứ dài nhỏ đen kia lại nặng nề vượt quá bề ngoài.
Đối tượng nói chuyện với thiếu nữ này, là một thanh niên cũng ngồi ngang trên giường. Thanh niên này có một mái tóc dài trắng đen xen kẽ, cực kỳ cao lớn. Trong nội thất nên hắn không mặc áo ngoài, có thể quan sát được cơ bắp dưới áo không nổi bó, dáng người thiên về tinh tế.
Mặc dù như thế, dường như mỗi động tác của hắn đều có lực lượng chi phối tất cả, cơ bắp đều đặn không thô dày như bách luyện tinh cương áp súc mà thành, cho dù đao chém rìu đục cũng không thể hủy hoại. Hắn ngồi cũng tùy ý, nhưng không giống thiếu nữ, cho người ta cảm giác sắc bén tràn đầy hàn ý, tự nhiên mà thành. Cho người ta cảm giác khó chịu như đột nhiên đụng vào tuyệt bích đỉnh băng, dường như hắn cho người ta cảm giác áp bách trời sinh.
Chỗ khó hiểu doạ người nhất, là đôi mắt của hắn. Không ngờ toàn bộ con mắt của hắn là đỏ thẫm chi sắc. Lòng trắng mắt vẫn không khác người thường, chỉ là màu đỏ thẫm như máu trong con ngươi lại khiến hắn trông như ma tinh từ trên trời rơi xuống.
Cho dù bề ngoài doạ người, lúc này vẻ mặt của hắn lại vô cùng bất đắc dĩ, giống như trượng phu bị tiểu thê tử đùa nghịch, lại yêu đến không thể không theo. Lưu lại một chút hoà hoãn cho bề ngoài lãnh khốc của hắn.
Thanh niên có hình thể cao lớn cân xứng ngồi cùng thiếu nữ dung nhan tuyệt đại, tứ chi thon dài. Hình ảnh hợp tôn mỹ hảo không nói nên lời.
Giọng nói của thanh niên tràn đầy hốt hoảng.
“Chờ, chờ đã, chờ đã, đây không phải đùa giỡn!”
Nữ tử tuyệt sắc kia gắt giọng: “Ngươi để ta chém một đao thì sao!”
Nàng tiện tay lắc lư vật dài đen nhánh, theo lời nàng nói, lại giống như đao. Nhưng vật này không mũi không góc, ngoại trừ có một chỗ miễn cưỡng gọi là tay cầm, còn lại chính là một que cời lửa bị đốt đến đen nhánh.
“Sao có thể tùy tiện thử a!” Thanh niên luống cuống tay chân, hơi chật vật nói: “Tiểu sư di lặng lẽ trộm nó từ Số Hải Trầm Châu các ra, vậy mà dùng ta để thử đao cũng quá kỳ quái!”
“Còn nói sao! Hay cho Phi Chân ngươi, có đồ vật chơi vui như vậy cũng giấu giếm ta. Trong mắt ngươi còn tiểu sư di hay không?”
Cho dù ngữ khí đanh đá, giọng nói vẫn uyển chuyển dễ nghe. Dường như thiếu nữ hoàn toàn không tức giận, trái lại chỉ muốn nhìn dáng vẻ bối rối của thanh niên. Đương nhiên về điểm này thì không ai có thể làm thành công hơn nàng. Cho dù là sư phụ của thanh niên, cũng tuyệt không làm được —— khiến thanh niên ăn quả đắng còn cam tâm tình nguyện. Không thể không nói, chỉ một điểm này, thiếu nữ đã là có một không hai thiên hạ.
Hai người này đương nhiên là Minh Phi Chân và Minh Tố Vấn.
Thần Nguyệt giáo phong lưu vân tán, Minh Phi Chân bèn đến Dạ La bảo ở mấy tháng, không gặp người ngoài. Minh Tố Vấn ở Bắc Bình đến ngán, bèn đến tìm sư điệt tôn giáo huấn. Gần đây lão nhân gia nàng trộm được một kỳ trân từ bảo khố của Đại La sơn —— Số Hải Trầm Châu các, đang muốn tìm Minh Phi Chân xem.
“Lệ cũ của Đại La sơn, mỗi một đời đệ tử đích truyền đều phải đặt tác phẩm mình rèn đúc trong Số Hải Trầm Châu các. Sư phụ ngươi đã lưu lại Thiên Nhai của hắn, là bảo khí không ai không biết trong hai đạo hắc bạch năm đó. Ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ Thiên Chu Ti ngươi lấy từ Thiên Sơn vào đây, ai biết đi vào trong tìm, lại chỉ tìm được cái này.”
Chính là que cời lửa không phải vàng không phải sắt, không biết là thứ gì này.
“Nếu trên tay cầm không khắc đao minh, ta thật sự tưởng rằng người nào đó quét dọn bỏ quên bên trong. Ngươi hay lắm, lúc nào giấu giếm ta có một bảo vật như vậy?”
Con mắt của Minh Phi Chân đỏ thẫm, vẻ mặt cũng không nhịn được đỏ lên, giải thích: “Không phải bảo vật, không phải bảo vật, đó chính là đồ vật ta làm ra trong lần đầu tiên học đánh sắt.
Minh Phi Chân đương nhiên không muốn giải thích. Xưa nay đệ tử đích truyền của Đại La sơn có thói quen tự chế vũ khí, đây là tác phẩm hắn lưu lại trong lần đầu tiên học rèn đúc. Dựa vào thiên phú ưu dị của Minh Phi Chân, lần đó làm nổ lò luyện của Đại La sơn, đốt sạch sẽ Chú Luyện phòng. Dẫn đến mười năm sau đó, Đại La sơn không sản xuất ra một món binh khí thượng thừa nào nữa. Mà thứ còn lại trong đó, chính là một miếng sắt thô này.
Minh Tố Vấn biết chuyện này, nhưng cố ý đùa giỡn.
“Ta mới không tin đây, chặt ngươi một đao thử xem.”
“Đừng a! Thứ này nặng như thế, chém hỏng ta thì sao? !”
Minh Tố Vấn dùng tay che miệng, cười ha ha nói: “Chém hỏng sao, sư di thương ngươi. Ngươi nói, ngươi để ta chém không?”
Giọng nói nhu uyển động lòng người, rõ ràng chỉ là mấy lời tùy ý, lại có sự ma mị mê người. Trong võ lâm, nàng này danh xưng Ma Nữ, ngoại trừ một thân võ công và tác phong làm việc xuất nhân ý biểu, lệ sắc mê người như ma giống huyễn cũng là nguyên nhân được mọi người truy phủng.
Trong phòng riêng, Minh Tố Vấn không đi tất lưới, một đôi chân ngọc thon dài tùy tiện để ngang, mười ngón chân như mười quả nho bạch ngọc rửa đến mọng nước. Hình dáng lại càng tinh tế thon dài, tựa như nàng nhẹ nhàng cong chân dài lên. Rõ ràng nàng mới từ bên ngoài vào nhà không bao lâu, nhưng hai chân trần trụi vẫn trơn bóng trắng như tuyết, không tìm ra một tì vết. Mu bàn chân thon dài trắng nõn, lúc cong lên có thể thấy da thịt ở bàn chân đều đặn non mịn, lăn tăn hồng nhạt, rất là khả ái.
Sau khi vào phòng, nàng thấy Minh Phi Chân đọc sách trên giường, cũng chạy lên giường. Tiểu sư di xưa nay đâu vào đấy, đoan trang tao nhã động lòng người, dù trên giường thì váy của nàng vẫn thẳng tắp trơn bóng như lúc ra ngoài. Nhưng không biết vì sao không che đậy hết, từ góc độ của Minh Phi Chân có thể mơ hồ nhìn thấy bắp đùi trần trụi trắng nõn.
Thấy thế Minh Phi Chân miệng đắng lưỡi khô một hồi, không khỏi nghiêng đầu đi không nhìn.
Kỳ thực với thân phận của hai người, lại là nam nữ trẻ tuổi, gặp nhau trong phòng riêng đã là cực kì không ổn, càng huống chi đối thoại trên giường. Chẳng qua xưa nay Minh Phi Chân thiên y bách thuận với tiểu sư di, hữu cầu tất ứng, từ nhỏ đã nuông chiều. Cho dù làm việc hoang đường thế nào cũng không đành lòng trách cứ một câu, chỉ khổ cái cổ của mình, một cử động nghểnh lên cũng không dám.
Minh Tố Vấn biết tâm ý của hắn, cảm thấy rất thú vị, nhẹ nhàng đặt vũ khí đen nhánh kia xuống. Tứ chi cùng sử dụng như giẫm lên một đường thẳng, tư thế vô cùng ưu nhã xinh đẹp. Chiếc lưỡi hơi liếm đôi môi màu anh đào lộ ra sự nguy hiểm quỷ bí và diễm lệ, như một con mèo cao ngạo, chậm rãi bò về phía Minh Phi Chân.
“Không cho ta chém cũng được.”
“Vậy phải làm sao —— “
Khi chiếc cằm tuyết nị thon thon của nàng chống lên hõm vai trên xương quai xanh của Minh Phi Chân, lời nói của Minh Phi Chân đã là một vùng lộn xộn.
“Không bằng...... Chúng ta làm chút chuyện thú vị......”
Minh Phi Chân hô hấp dồn dập nói: “Chuyện, chuyện gì thú vị?”
“Biết rõ còn hỏi...... Nơi này, là trên giường a......”
Nàng chậm rãi thấp giọng lẩm bẩm, ngữ điệu ưu nhã tràn đầy sức hấp dẫn cường đại. Con ngươi đỏ thẫm của Minh Phi Chân đã vội như chuột trong ống bễ, sự nhẫn nại gần như đứt đoạn.
Minh Tố Vấn đắc ý cực kỳ, nàng trêu đùa Minh Phi Chân như thế, lúc nào cũng bách phát bách trúng. Dừng lại lúc kích thích Minh Phi Chân đến sắp mất lý trí, sau đó lại trêu chọc dáng vẻ quẫn bách hốt hoảng của hắn. Ai có thể biết nàng nghiêm túc đến mức nào, dù là chính nàng, cũng có lúc không rõ lắm.
Nhìn thấy mặt Minh Phi Chân đã bắt đầu nóng lên, dường như hai tay không nghe sai sử mấy, nàng đã biết không sai biệt lắm. Đang lúc nàng muốn dừng lại tuyên cáo trêu đùa thành công, đại môn của gian phòng đột nhiên bị người đá bay ra ngoài!
“Đại đương gia! ! !”
Giọng chiêng vỡ của Hồng Cửu vang vọng trong phòng ngủ của Dạ La bảo chủ.
“Việc lớn không tốt rồi! Đại đương gia! ! Nghe ta nói a, hôm nay một đám người lớn tới chỗ chúng ta. Triều đình cũng có người, cũng không biết có phải trốn thuế lậu thuế bị người ta phát hiện không, ngài mau đi ra xem ——”
Như nuốt một quả trứng gà sống, Hồng Cửu nói được một nửa thì kẹt lời.
Trong phòng ngủ của Dạ La bảo chủ, sư thúc tổ nhà mình để trần đôi chân dài phấn quang tinh tế, ngồi cưỡi trên lưng đại sư huynh. Khuôn mặt trái xoan tuyệt lệ của nàng vùi bên gáy đại sư huynh. Da thịt của hai người kề sát, đại sư huynh càng là sắc mặt ửng hồng. Không biết trước đó hai người thân mật thế nào, mà sắp làm gì, dường như cũng không khó đoán.
Trong tình cảnh này, người bình thường đều hận không có một tia sét đánh chết mình.
Nhưng Hồng Cửu gia là người không tầm thường, nhị đương gia lập tức hô to.
“Ôi ôi! Thật có lỗi thật có lỗi, ta không nhìn thấy gì cả!” Nhị đương gia sét đánh không kịp bưng tai che khuất hai mắt, với chưởng pháp thủ nhãn thông thiên của Hồng nhị gia thì tất nhiên là chuyện bình thường. Chỉ là ngón tay lại hở ra hai lỗ lớn dùng để nhìn trộm, một đôi tặc nhãn không ngừng chào hỏi trên thân hai người, trong miệng lại hô.
“Ta không nhìn thấy gì cả a. Hôm qua mắt ta bị đau, bây giờ còn co giật từng trận. Haiz, cũng không biết có bị bệnh gì không. Bệnh này vừa dính, không có ba năm năm năm thì không khỏi được. Đại đương gia, sau khi huynh đệ rời đi, ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt a. Cũng không nên ba đầu hai đầu trốn thuế lậu thuế, đây là rất nghiêm trọng.”
Trong giang hồ vốn có vô số người da mặt dày, Đại La sơn càng là kiều sở trong đó. Người đương thời có khen: Võ Đang Thiếu Lâm Đại La sơn, một âm một dương một hoang đường. Hoang đường vốn là kịch hay sở trường của cả nhà Đại La sơn.
Rõ ràng là dưới chân như đóng đinh, con mắt nhìn vạn phần rõ ràng, khóe miệng còn có nụ cười dâm đãng, lại nói như rất ủy khuất, vô cùng thê lương. Dù là Minh Hóa Ngữ cũng chưa từng tự mình truyền thụ, có thể nói là thiên phú gây nên, cộng thêm vô số gọt giũa mới chứng được thành quả như vậy. Chính là một môn tư học khác của Đại La sơn.
Nhưng bị Hồng Cửu cắt đứt, Minh Phi Chân đang không biết làm sao cho phải lại như trút được gánh nặng, ôm tiểu sư di sang một bên. Dù sao không dám ném lên giường, ôm nhẹ để nhẹ, lúc ôm một thân thể mềm mại trong ngực, tâm thần khó tránh khỏi sai lầm, vội vàng giải thích.
“Tiểu sư di, ta có việc phải làm, cũng nên đi. Ngươi trộm bảo vật của Số Hải Trầm Châu các là phạm môn quy, mau trả về đi.”
Quả là vội vã như chó nhà có tang, mịt mờ như cá lọt lưới, thoáng cái đã chạy xa tám trượng. Hồng Cửu xin lỗi một tiếng, cũng ra ngoài theo.
Minh Tố Vấn nhìn hắn nóng vội chạy trốn, không khỏi cười ha ha. Phi Chân này, lần nào gặp mình cũng như thế, chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi hay sao. Nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy thú vị sâu sắc, xách vũ khí đen nhánh kia đuổi theo.
******************
Dạ La sơn này, vốn là vô danh, sau khi Dạ La bảo chủ vào ở mới đặt danh tự, nhưng không ai biết nguyên do của danh xưng.
Chỉ là những năm gần đây, bách tính Hàng Châu cũng đã gọi quen, thế là trở thành Dạ La sơn.
Ở Hàng Châu, Dạ La sơn này cũng coi như cao phong số một số hai. Ở đỉnh núi đó chính là Dạ La bảo mà người trong võ lâm Hàng Châu nhìn phát khiếp.
Hôm nay, lại có hàng loạt nhân sĩ võ lâm, lục tục ngo ngoe, mênh mông cuồn cuộn tiến vào lĩnh vực của Dạ La sơn. Căn cứ nguyên nhân không rõ, mang theo lợi ích của mỗi người.