[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 469 : Năm đó còn không phải như thế (3)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Dãy núi Tây Hồ thuộc dư mạch của Thiên Mục sơn, Thiên Mục sơn cổ có mỹ danh, xưa nay so le với lâm hải, thác nước chảy ầm ầm, vạn vật um tùm, bốn mùa như vẽ. Có câu là ‘Thiên Mục đẹp ngàn tầng, linh sơn sâu mười dặm’. Tuyệt cảnh này đến Hàng Châu không mất linh tú chi khí, cho nên dãy núi bao quanh Tây Hồ rậm rạp, trọng loan điệp phong, ngàn cây vạn nhánh. Thấy núi thanh nước bích, ánh mây treo lủng lẳng, di thần tĩnh tâm.
Dạ La sơn nằm ở ngoại vi dãy núi Tây Hồ, thế núi số một trong dãy. Kế thừa linh tú chi khí của dãy núi Hàng Châu, chân núi khe suối róc rách, cây rừng um tùm. Từng bước đi lên, có động suối nước chảy, quái thạch lởm chởm, là chỗ vui của người lãm thắng tầm u.
Dạ La bảo được dựng nên dưới hoàn cảnh này. Dạ La bảo chiếm diện tích cực lớn, dựa núi mà lên. Mượn thế núi, từ ngoài trông hùng tráng nguy nga, khí thế rộng rãi, ẩn có tiếp thiên chi khái. Tựa như bốn chữ ‘Đăng không lãm nguyệt’ trên bức hoành của môn hạ.
Thời gian Dạ La bảo này tu kiến đã không rõ. Có người nói là mười năm trước, có người nói là hai mươi năm trước. Cũng có người nói trăm năm trước đã có nơi này, chẳng qua khi đó không gọi Dạ La bảo, do một môn phái võ lâm năm đó có thanh thế cực lớn để lại. Kiến trúc của Dạ La bảo là ngói xanh tường trắng, có cổ ý dạt dào, bản thân cực kỳ phù hợp linh khí phong thuỷ của Giang Nam. Địa chỉ ban đầu của Dạ La bảo là giữa sườn núi đi lên, mà kỳ nhân mệnh danh nơi đây là Dạ La bảo lại chọn đỉnh cao nhất của Dạ La sơn —— Thiên Nhai phong, xây một tòa Dạ La điện ở trên, là chỗ ở của Dạ La bảo chủ, là chỗ mà nhân vật đầu não của Dạ La bảo nghị sự.
Võ nhân Giang Nam thích sơn thủy, bởi vậy rất nhiều môn phái võ lâm Giang Nam xây thạch làm thất trong rừng trúc, kết mao làm lư bên bờ bích hồ, hoặc tu kiến thủy tạ ở trên nước, vốn cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng hiếm thấy người thích xây kiến trúc chủ yếu của bản phái trên đỉnh núi. Càng miễn bàn chọn một ngọn núi có thế cao nhất, còn muốn chọn đỉnh núi cơ hồ cao vút trong mây. Nếu thật có sơ suất, một bước sai chính là vạn kiếp bất phục, thường là chỗ mà nhân sĩ võ lâm Hàng Châu âm thầm giễu cợt.
Nhưng không biết thủ lĩnh trên dưới của Dạ La bảo, toàn là quái nhân lớn lên trong môi trường này, đã quen ở cao phong. Nơi bọn hắn sinh trưởng, còn cao hơn Thiên Nhai phong sáu lần. Chỗ thường nhân sợ, với bọn hắn mà nói, lại là ngọt như đường.
Càng không biết, Dạ La sơn này sơn thể tú lệ, mà lên cao lãm thắng càng có sự bao la. Ở Thiên Nhai phong từ trên nhìn xuống, có thể quan sát toàn cảnh Hàng Châu. Phóng tầm mắt nhìn, Bình Hồ ngàn phong không dứt, nhất bích mênh mang bát ngát. Nhìn chăm chú, có thể thấy thúy bình bích hồ, thủy quang như gương, mây chiếu vạn tượng, khói sông mênh mông, thuyền ca thuyền cá qua lại không ngớt. Thủy quang như làm nổi bật phiêu bãi, bao quanh thành cổ, ngói xanh lân thứ, trúc mộc mây rậm, có thể xưng kỳ cảnh. Đây là chỗ ngoại nhân không biết, là vẻ đẹp Dạ La bảo chủ độc hưởng.
—— Trích từ Hắc Bạch Giám, Hàng Châu Dạ La bảo lãm chí.
Đoàn người đi trên Dạ La sơn, đối mặt cảnh đẹp bao quanh, lại có vẻ vội vàng xuất hành. Đoàn này có chừng trăm người, phân chia từ quần áo tướng mạo khí chất, tối thiểu đến từ bảy tám môn phái khác nhau. Nếu có ai nhận ra những người này, sợ rằng phải cả kinh thất sắc. Dù sao trong võ lâm Hàng Châu, nhân sĩ có danh vọng nhất, có địa vị nhất, cơ hồ đều đến nơi đây.
Những năm gần đây võ lâm Hàng Châu mưa thuận gió hoà, thậm chí không bị sự tiêu tán của Ma giáo ảnh hưởng, vẫn luôn vững như bàn thạch. Thế lực giang hồ ở đây phát triển vô cùng vững chắc, phần lớn đại hào võ lâm là làm ăn lập nghiệp, có quan hệ tốt đẹp với bách tính Hàng Châu. Nếu có tà phái xâm phạm, nhân sĩ võ lâm của Hàng Châu sẽ nhận lấy sính lễ của bách tính, xuất thủ xua đuổi, mơ hồ có sự ăn ý với bách tính. Trong đó, làm tốt nhất chính là bảy môn phái danh xưng Hàng Châu thất hiệp. Có thể nói bảy môn phái này là đầu đảng chấp chưởng võ lâm Hàng Châu, ngoại trừ Dạ La bảo và Ngô Đồng Kim Vũ hiên, Hàng Châu sẽ tính đến bọn hắn. Vậy mà bây giờ đều đến đông đủ, có thể thấy chuyến này không hề tầm thường.
Sau lưng Hàng Châu thất hiệp, còn có một đám người trẻ tuổi, bọn hắn không nhanh không chậm, cười hì hì đi cuối cùng. Người đeo bội kiếm, thỉnh thoảng nở nụ cười có phần ngoan lệ, đi theo sau lưng thất hiệp, có ký thị cảm kỳ diệu như sói đuổi bầy cừu.
Nhưng cho dù với danh khí của Hàng Châu thất hiệp, đi tới nơi đây vẫn không ai nhận ra. Nếu người trong giang hồ có chính sự cần đường đường chính chính đi lại, bình thường sẽ phái môn nhân dựng thẳng cờ xí, nâng cao biển hiệu đi ở trước nhất, gọi là mở đường. Là thông tin tức cho đồng đạo giang hồ, để tránh hiểu lầm không cần thiết. Bất kể môn phái chính tà, đều thi hành như thế.
Nhưng đến đây không ai làm chuyện như vậy, đều bởi vì địa phương bọn hắn tới là chỗ như vậy.
Dạ La bảo có quy củ của Dạ La bảo, trước núi viết liền chín chữ to —— ‘Người gặp đuổi, người nói đuổi, người nhiễu đuổi’
Đây là quy củ mà Dạ La bảo chủ định ra, nhân sĩ võ lâm ngoại lai vào Dạ La sơn không cho phép rêu rao, không cho phép thông báo môn hào nhà mình, không cho phép quản chuyện xảy ra trong Dạ La sơn. Nếu không làm được điều này, thì không thể vào Dạ La sơn một bước. Quy củ là đủ cổ quái, nhưng xưa nay cũng có loại quy củ này, không ai để ý.
Trong môn phái giang hồ, xưa nay sẽ như phân đất làm vương, ngay cả triều đình cũng không xen vào chuyện xảy ra trong sơn môn.
Như sườn núi Võ Đang có Giải Kiếm thạch, Côn Lôn cũng có Tức Tranh đình, Thiếu Lâm càng có cái gọi là sơn môn gỡ giáp. Đều là quy củ muốn khách tới dỡ vũ trang xuống. Quy củ của Dạ La bảo tuy kỳ quái, nhưng khác đường cùng đích, cũng là một loại thủ đoạn để bảo vệ môn phái mình. Người đến đã là người trong võ lâm, đương nhiên có thể rõ ràng nguyên do trong đó.
Mọi người đi nửa ngày trong đường núi quanh co uốn lượn, cuối cùng đã tới trước Dạ La bảo. Hai khối bia đá đứng sừng sững trước đại môn, lại có chữ viết.
Trên hai khối bia đá này có vô số vết nứt, chắc là xa xưa chi vật. Đồng thời cũng cũng học đòi văn vẻ lưu lại khắc đá, nên chẳng biết lúc nào Dạ La bảo chủ thư hưng đại phát, ghi lại việc quan trọng trên bia đá. Chỉ thấy trên bia đá bên trái có hai chữ —— ‘Ôi a’, đồng thời bên phải cũng có hai chữ —— ‘A ha’, bút tẩu long xà, lại là thư pháp hạng nhất.
“Lộn xộn cái gì.”
Phó thống lĩnh Kỳ Lân vệ Tạ Độc Trích, tức giận mắng một tiếng.
Một trận chiến với Thần Nguyệt giáo, Kỳ Lân vệ vọng trọng võ lâm, thanh danh lan xa. Kỳ Lân vệ âm thầm phái người đóng quân các nơi, tận lực duy trì ổn định của võ lâm. Biết được Hàng Châu sẽ xảy ra đại sự, bèn phái phó thống lĩnh này tới điều đình.
Tạ Độc Trích vốn cũng không muốn đến, nhưng chuyện này việc này lớn, liên quan đến...... Hắn nhìn đám công tử ca vẫn du sơn ngoạn thủy phía sau, trong lòng rất không thoải mái. Nếu không vì bọn hắn, Tạ Độc Trích sẽ không tới chỗ chết tiệt này. Từ lúc tiến vào Dạ La sơn này, sau lưng Tạ Độc Trích chưa từng dừng đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi hắn vào sơn môn, đối diện có mấy người chuyện trò vui vẻ, tóc vàng mắt xanh dương, nhìn trang phục hẳn là người Tây Vực. Nhưng thoáng nhìn, không ngờ trên cánh tay những người kia có hình xăm của Ma giáo! Vì sao Ma giáo đồ mà Kỳ Lân vệ không tìm được lại đến nơi này? !
Chẳng lẽ nơi đây chứa chấp giáo chúng Ma giáo, đây chính là một công lớn a. Vừa vui đến vò đầu bứt tai, bỗng thấy mấy tiểu hài tử cười hì hì nghịch kiếm pháp bên cạnh thác nước chảy ầm ầm. Kiếm pháp của tiểu hài không cao minh lắm, những người còn lại cũng không nhìn kỹ. Nhưng Tạ Độc Trích chính là phó thống lĩnh Kỳ Lân vệ, nửa năm qua Kỳ Lân vệ dần dần bắt trọng phạm trong giang hồ thay Lục Phiến môn, trong đầu hắn nhớ nguyên một bản ghi chép truy nã trọng phạm của Cửu Châu.
Hán tử đang nhìn tiểu hài luyện kiếm kia, hình xăm trên tay trái, chân đạp giày đầu rắn, eo quấn thanh xà kiếm xanh biếc. Đó là cao thủ nổi danh trong tà phái Lục Âm Du Xà Kiếm —— Thường Bích Vãn a! Không phải người này vào đại lao mấy năm trước, nghe nói chết trong lao sao? Vì sao đang yên đang lành ở đây? !
Lại đi lên núi, trong Dạ La sơn này như một tiểu thành trấn, phòng ốc xây khắp nơi. Đi lên dọc theo núi, vậy mà thấy không dưới mấy ngàn cư dân. Mà số lượng trọng phạm triều đình truy nã Tạ phó thống lĩnh nhìn thấy...... Có bốn chữ số. Hoan hỉ lúc đầu biến thành sợ hãi, sau đó càng nhìn càng giật mình, sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống. Với tu vi của hắn mà xảy ra chuyện mồ hôi ướt áo, đủ thấy hoảng loạn trong lòng.
Rốt cuộc Dạ La sơn này là nơi nào!
Ở đây Tạ Độc Trích nhìn thấy vô số cao thủ tà phái tưởng rằng sớm đã chết đi, nhân vật thoái ẩn của chính phái, ngay cả giáo chúng Ma giáo và sát thủ Sát Liên cũng có. Tùy tiện bắt mấy người đưa về, từ đây Tạ đại nhân quan vận suôn sẻ a. Nhưng Tạ đại nhân hoàn toàn không có ý tứ này.
Vừa nhìn thấy người thứ nhất thứ hai, có lẽ hắn còn ít hi vọng xa vời, có thể nhờ vào đó để cao thăng. Nhưng khi số lượng tội phạm vượt qua trăm người, hắn lại tương đối lo lắng cho an toàn của mình. Sợ rằng ra lệnh một tiếng, mình bị chặt thành thịt muối trước. Mà khi số lượng tội phạm phá ngàn, Tạ đại nhân chỉ hung hăng hối hận vì sao mình lại tới......
Ngoài cửa lớn của Dạ La bảo, một đám thủ hạ đều bị lưu phía ngoài, chỉ nhân vật chủ não có thể tiến vào. Tạ đại nhân bèn đi vào trong theo những chủ não kia. Đi vào kiến trúc trung tâm của Dạ La bảo, nơi đây là đại điện để Dạ La bảo chủ tiếp đãi khách nhân. Đại điện này cực kỳ khí thế, Tạ đại nhân từng thượng triều, vậy mà nơi này không kém hơn đại điện hoàng cung, ngay cả bố cục cũng rất giống. Vệ sĩ xếp hàng ở hai bên trái phải, vị trí nên là long ỷ lại có một cái giường thật dài. Giường kia cực rộng, đủ để ba, bốn người đồng thời nằm lên. Một chỗ giường cao lên, dường như chủ nhân có thói quen nằm phía trên nghe báo cáo. Kỳ diệu là đại điện này bố cục nghiêm nghị, cái giường dài nên xuất hiện trong phòng ngủ lại không có vẻ đột ngột chút nào.
Bên cạnh giường, có ba thanh niên đang đứng.
Người ở giữa mặt vuông tai rộng, nhân cao mã đại, tuổi chừng hai lăm hai sáu, ăn mặc rách rách rưới rưới. Cơ hồ không khá hơn ăn mày, khoanh tay có vẻ du côn. Tướng mạo của thanh niên bên trái lại hết sức anh tuấn, nhã nhặn, đeo mắt kính Tây Dương gọng vàng, như một tiên sinh kế toán. Còn có một người vẫn thiếu niên, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, để tóc khoảng tấc, đầy hiếu kỳ đánh giá bọn hắn, tràn đầy vẻ ngây thơ của hài đồng.
Dạ La bảo này tốt xấu cũng là một phương thế lực, trên đại điện cũng có thủ vệ. Nhưng tố chất này thật sự làm người không dám lấy lòng, mỗi bên mười sáu, tổng cộng đại điện có ba mươi hai vệ sĩ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, ngáp liên tục, mùi rượu đầy người. Dường như tối hôm qua uống một đêm, đến nay còn say rượu chưa tỉnh.
Thanh niên ở giữa ho khan một tiếng, trừng cho đám vệ sĩ vất vả đứng thẳng người, mới chầm chậm nói: “Tại hạ là nhị đương gia của Dạ La bảo, họ Hồng. Mời các vị vào chỗ.”
Những người này để mắt xem, quả là lắp bắp kinh hãi.
Hồng nhị đương gia này bảo bọn hắn nhập tọa, vậy mà không phải xếp ra chỗ ngồi, mà là một bàn đá hình tròn cực lớn. Bên cạnh bày một băng ghế đá, đủ để chừng ba mươi người ngồi. Tạ đại nhân xử án như thần, để ý vết rượu dầu mỡ và mùi thịt dê không tẩy đi được bên trên, cộng thêm vệ sĩ ngã trái ngã phải bên cạnh, cơ hồ có thể tưởng tượng được tình hình tối hôm qua những người này ăn thịt dê cuồng hoan một đêm ở đây. Quả là cảm thấy sự chân thành đãi khách của Dạ La bảo, vậy mà dùng cái bàn bọn hắn ăn cơm để chiêu đãi khách nhân.
Ngươi cho rằng thân thích từ nông thôn tới sao! !
Sau khi nhập tọa, Tạ đại nhân vội vàng ôm quyền nói: “Hồng nhị đương gia trước mặt, tại hạ Kỳ Lân vệ Tạ Độc Trích, có chuyện gặp mặt Dạ La bảo chủ......”
Còn chưa nói xong, Hồng nhị đương gia kia bước dài, đi tới bên bàn, cười hì hì lôi một băng ghế đá ra đặt dưới mông, vậy mà bản thân cũng nhập tọa. Cú kéo của hắn, người bên cạnh đều lưu lại trong lòng. Bàn đá lớn này là cổ vật, băng ghế đá cũng thế. Băng ghế đá này nói là ghế, chẳng qua là rèn luyện rìa ngoài nguyên thạch, còn lại chính là một miếng ngoan thạch, phải nặng chừng hai trăm cân. Nhị đương gia này cầm lên lại thoải mái hơn ghế trúc ghế gỗ, đủ thấy nội lực thâm hậu, đã thông suốt. Dạ La bảo thành được đại danh, hẳn không phải may mắn.
Hồng Cửu ôm quyền: “Hôm nay các vị tới đây, chắc hẳn có chuyện muốn nói. Nhưng đại đương gia nhà ta đã nói trước, một ngày lão nhân gia người chỉ nghe một chuyện. Các vị tuy tới cùng nhau, không biết có thuật cùng một sự kiện hay không. Tại hạ muốn tốt cho các vị, cần nói rõ trước. Nếu không nghĩ rõ ràng, phải vất vả các vị ba ngày sau đến một chuyến.”
Mọi người không ngờ Hồng nhị đương gia này tuy trông bất nhã, phong cách hành động cũng thô kệch, nói tới nói lui lại rất văn nhã.
Thì ra muốn gặp Dạ La bảo chủ này, cần hẹn trước ba ngày, hơn nữa mỗi ngày Dạ La bảo chủ chỉ nghe một công vụ, còn lại mặc kệ. Cũng quá kiêu ngạo.
Tạ đại nhân lập tức nghĩ thầm, hắn tới vì một thảm án ba ngày trước. Tử trạng của người chết thê thảm, hơn nữa bị phơi thây hoang dã, không cho phép tới liệm. Người phạm tội có bối cảnh thông thiên, tuyên bố bất kể ai dám quản nhàn sự này, thì dám diệt cả nhà hắn.
Trong ba ngày này, tự có hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa đi bênh vực ba người kia, không ai không bị thủ phạm sát hại bằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhất thời võ lâm Hàng Châu thần hồn nát thần tính. Những năm gần đây, Dạ La bảo rất hưng thịnh, chính là thánh địa đệ nhất võ lâm Hàng Châu. Bảo chủ tuy thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng có quy củ mỗi ngày một chuyện, bài ưu giải nạn cho nhân sĩ võ lâm. Chuyện này bèn có người nghĩ đến Dạ La bảo chủ.
Hàng Châu thất hiệp này là đại hào võ lâm của bản địa, bọn hắn đến đây, đương nhiên không phải vì bênh vực gia đình kia. Mà vì ngăn cản thế lực sau lưng thủ phạm vươn tay vào Hàng Châu. Muốn mượn lực lượng của Dạ La bảo chủ để đối kháng kẻ hành động trong bóng tối.
Nhưng chuyện hôm nay lại có tiến triển mới. Sáng sớm hôm nay, không biết ai mang ba bộ thi thể ở chân Thành Hoàng sơn đi, lại có thể không cánh mà bay. Thủ phạm kia giận dữ muốn điên, nghe ngóng ai có lá gan này, bèn nghe được Dạ La bảo chủ.
Tạ đại nhân đến đây nơi đây, là lập trường của triều đình, hi vọng song phương có thể dàn xếp ổn thỏa, vạn sự dĩ hòa vi quý. Có thể nói Hàng Châu là cõi yên vui duy nhất không bị thế lực Bạch Vương nhiễm ở võ lâm Giang Nam. Nếu nơi đây cũng bắt đầu bạo loạn, triều đình có minh ước ‘Đao binh không vào lãnh địa Bạch Vương’ với Bạch Vương thất quan, nhưng không có với Hàng Châu. Một khi nổi bạo động, triều đình nhất định xuất binh, đó là tràng diện ai cũng không muốn thấy.
Nhưng lúc này hắn đi cùng Hàng Châu thất hiệp, lại bất tiện nói trước.
Hồng Cửu cười nói: “Hiện nay đại đương gia nhà ta chưa tới, các vị còn chút thời gian, không ngại thương lượng......”
Đám công tử ca sau lưng chợt cười vang một trận.
Bảy công tử ca này đều ăn mặc hoa lệ, người người bội binh, nhìn ra cũng biết võ công. Người cầm đầu có ánh mắt thâm trầm, vậy mà công lực vô cùng tinh xảo. Hắn mỉm cười tao nhã nhìn Hồng Cửu, chỗ sâu con mắt có sự tàn nhẫn.
Một công tử cười to nói: “Ai cũng nói Dạ La bảo chủ kiêu ngạo, không ngờ lại là thật. Đám nhà quê các ngươi trốn trong núi, thật sự coi mình là sơn đại vương. Cũng đừng nói nhảm, kêu bảo chủ của các ngươi cút ra đây cho đại ca chúng ta. Đại ca của chúng ta nghe nói, chuyện gì hắn cũng quản, bèn hỏi hắn có dám quản một chuyện hay không!”
Làm sao Tạ đại nhân không biết đức hạnh của đám ác thiếu này, vừa nói chuyện đã sinh sự. Vội nói: “Chư vị công tử, Minh bảo chủ đã có quy củ......”
“Dông dài cái gì! Hắn có quy củ cái rắm, mau mau cút ra đây.”
Hồng Cửu nghe vậy cười không nói, chỉ nhìn chằm chằm. Công tử kia nanh ác trừng lại nói: “Nhìn cái gì? Ngươi biết bản công tử là ai? Cha ta chính là một đời đại hiệp, danh xưng Thường Châu Hồi Phong đao. Nếu bảo chủ nhà ngươi không cút ra đây, tiểu gia......”
Lời còn chưa nói xong, ‘A’ một tiếng biến thành hồ lô lăn đất, ôm đầu gào đau đớn trên mặt đất. Trên đầu máu me đầm đìa, cho dù lăn lộn trên mặt đất vẫn có từng dòng huyết tương lớn. Đủ thấy một nhát vừa chịu quả thật tàn nhẫn.
Mấy công tử kia đều quơ lấy vũ khí mắng: “Họ Hồng! Ngươi chơi hoa dạng gì!”
Hồng Cửu buông tay, ra hiệu mình không nhúc nhích.
Công tử thanh niên cầm đầu đối phương lại khoát tay, trầm giọng nói: “Thân pháp các hạ thật tốt a.”
Mọi người nhìn về phía hắn nói chuyện, chỉ thấy tiên sinh kế toán đeo mắt kính gọng vàng đứng ở nơi đó, dường như di thế độc lập, ung dung thở dài: “Sống không tốt sao?” Dứt lời, lặng lẽ ném một cục gạch không biết xuất hiện ở đâu đi, phía trên có vết máu, rõ ràng chính là vũ khí vừa đập công tử của Thường Châu Hồi Phong đao.
Hồng Cửu cười hì hì giới thiệu: “Đây là tam đương gia của Dạ La bảo chúng ta, họ kép Tư Mã, tên một chữ Hoài.”
Mấy công tử chính đạo giậm chân nói: “Các ngươi là chó dại sao! Vì sao nói đánh là đánh!”
“Tam đương gia thì sao, là các ngươi ra tay trước!”
Hồng Cửu cười ha ha, đè toàn bộ âm thanh phản đối xuống.
“Mời các vị chú ý, đại đương gia chúng ta phải chăng quản có người mắng hắn, là chuyện của hắn. Nhưng đám chó dại chúng ta, không nghe được có người nói xấu hắn nửa câu. Nếu không sợ, ngươi có thể thử xem.”
Lúc nói câu sau cùng, ánh mắt Hồng Cửu lành lạnh, gằn từng chữ nói: “Chúng ta có thể cắn chết ngươi.”
Những công tử ca kia thấy thế lo sợ trong lòng, Hồng Cửu nói xong thì cười lên, bọn hắn mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Nhưng sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh.
Công tử thanh niên kia là người duy nhất không chút sợ hãi, trái lại càng thêm bình tĩnh. Ngữ điệu của hắn ôn hoà đáng sợ, giới thiệu từ bản thân đến đồng bạn.
Quả nhiên những công tử ca này đều là danh môn chi hậu, nhưng Hồng Cửu vui tươi hớn hở nghe, đến khi công tử thanh niên kia giới thiệu chính hắn.
“Tại hạ Lăng Thanh Thư, người Cửu Giang, tục danh của gia phụ...... Trên Hàm dưới Chung.”
Lời này vừa ra, không ai không cảm thấy hồi hộp.
Người trên giang hồ không biết cái tên này, tuyệt vô cận hữu.
Trong Bạch Vương thất quan, chỉ có một quan họ Lăng. Đó là Lăng gia của Bạch Vương đệ nhất quan, Lư Sơn kiếm quan. Mà gia chủ của Lư Sơn kiếm quan, tên là Lăng Hàm Chung!
Lăng Hàm Chung, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Bạch Vương thất quan.
Người này, lại là đương kim quốc cữu gia, thân sinh đệ đệ của hoàng hậu nương nương.
Dạ La sơn nằm ở ngoại vi dãy núi Tây Hồ, thế núi số một trong dãy. Kế thừa linh tú chi khí của dãy núi Hàng Châu, chân núi khe suối róc rách, cây rừng um tùm. Từng bước đi lên, có động suối nước chảy, quái thạch lởm chởm, là chỗ vui của người lãm thắng tầm u.
Dạ La bảo được dựng nên dưới hoàn cảnh này. Dạ La bảo chiếm diện tích cực lớn, dựa núi mà lên. Mượn thế núi, từ ngoài trông hùng tráng nguy nga, khí thế rộng rãi, ẩn có tiếp thiên chi khái. Tựa như bốn chữ ‘Đăng không lãm nguyệt’ trên bức hoành của môn hạ.
Thời gian Dạ La bảo này tu kiến đã không rõ. Có người nói là mười năm trước, có người nói là hai mươi năm trước. Cũng có người nói trăm năm trước đã có nơi này, chẳng qua khi đó không gọi Dạ La bảo, do một môn phái võ lâm năm đó có thanh thế cực lớn để lại. Kiến trúc của Dạ La bảo là ngói xanh tường trắng, có cổ ý dạt dào, bản thân cực kỳ phù hợp linh khí phong thuỷ của Giang Nam. Địa chỉ ban đầu của Dạ La bảo là giữa sườn núi đi lên, mà kỳ nhân mệnh danh nơi đây là Dạ La bảo lại chọn đỉnh cao nhất của Dạ La sơn —— Thiên Nhai phong, xây một tòa Dạ La điện ở trên, là chỗ ở của Dạ La bảo chủ, là chỗ mà nhân vật đầu não của Dạ La bảo nghị sự.
Võ nhân Giang Nam thích sơn thủy, bởi vậy rất nhiều môn phái võ lâm Giang Nam xây thạch làm thất trong rừng trúc, kết mao làm lư bên bờ bích hồ, hoặc tu kiến thủy tạ ở trên nước, vốn cũng là chuyện thường xảy ra. Nhưng hiếm thấy người thích xây kiến trúc chủ yếu của bản phái trên đỉnh núi. Càng miễn bàn chọn một ngọn núi có thế cao nhất, còn muốn chọn đỉnh núi cơ hồ cao vút trong mây. Nếu thật có sơ suất, một bước sai chính là vạn kiếp bất phục, thường là chỗ mà nhân sĩ võ lâm Hàng Châu âm thầm giễu cợt.
Nhưng không biết thủ lĩnh trên dưới của Dạ La bảo, toàn là quái nhân lớn lên trong môi trường này, đã quen ở cao phong. Nơi bọn hắn sinh trưởng, còn cao hơn Thiên Nhai phong sáu lần. Chỗ thường nhân sợ, với bọn hắn mà nói, lại là ngọt như đường.
Càng không biết, Dạ La sơn này sơn thể tú lệ, mà lên cao lãm thắng càng có sự bao la. Ở Thiên Nhai phong từ trên nhìn xuống, có thể quan sát toàn cảnh Hàng Châu. Phóng tầm mắt nhìn, Bình Hồ ngàn phong không dứt, nhất bích mênh mang bát ngát. Nhìn chăm chú, có thể thấy thúy bình bích hồ, thủy quang như gương, mây chiếu vạn tượng, khói sông mênh mông, thuyền ca thuyền cá qua lại không ngớt. Thủy quang như làm nổi bật phiêu bãi, bao quanh thành cổ, ngói xanh lân thứ, trúc mộc mây rậm, có thể xưng kỳ cảnh. Đây là chỗ ngoại nhân không biết, là vẻ đẹp Dạ La bảo chủ độc hưởng.
—— Trích từ Hắc Bạch Giám, Hàng Châu Dạ La bảo lãm chí.
Đoàn người đi trên Dạ La sơn, đối mặt cảnh đẹp bao quanh, lại có vẻ vội vàng xuất hành. Đoàn này có chừng trăm người, phân chia từ quần áo tướng mạo khí chất, tối thiểu đến từ bảy tám môn phái khác nhau. Nếu có ai nhận ra những người này, sợ rằng phải cả kinh thất sắc. Dù sao trong võ lâm Hàng Châu, nhân sĩ có danh vọng nhất, có địa vị nhất, cơ hồ đều đến nơi đây.
Những năm gần đây võ lâm Hàng Châu mưa thuận gió hoà, thậm chí không bị sự tiêu tán của Ma giáo ảnh hưởng, vẫn luôn vững như bàn thạch. Thế lực giang hồ ở đây phát triển vô cùng vững chắc, phần lớn đại hào võ lâm là làm ăn lập nghiệp, có quan hệ tốt đẹp với bách tính Hàng Châu. Nếu có tà phái xâm phạm, nhân sĩ võ lâm của Hàng Châu sẽ nhận lấy sính lễ của bách tính, xuất thủ xua đuổi, mơ hồ có sự ăn ý với bách tính. Trong đó, làm tốt nhất chính là bảy môn phái danh xưng Hàng Châu thất hiệp. Có thể nói bảy môn phái này là đầu đảng chấp chưởng võ lâm Hàng Châu, ngoại trừ Dạ La bảo và Ngô Đồng Kim Vũ hiên, Hàng Châu sẽ tính đến bọn hắn. Vậy mà bây giờ đều đến đông đủ, có thể thấy chuyến này không hề tầm thường.
Sau lưng Hàng Châu thất hiệp, còn có một đám người trẻ tuổi, bọn hắn không nhanh không chậm, cười hì hì đi cuối cùng. Người đeo bội kiếm, thỉnh thoảng nở nụ cười có phần ngoan lệ, đi theo sau lưng thất hiệp, có ký thị cảm kỳ diệu như sói đuổi bầy cừu.
Nhưng cho dù với danh khí của Hàng Châu thất hiệp, đi tới nơi đây vẫn không ai nhận ra. Nếu người trong giang hồ có chính sự cần đường đường chính chính đi lại, bình thường sẽ phái môn nhân dựng thẳng cờ xí, nâng cao biển hiệu đi ở trước nhất, gọi là mở đường. Là thông tin tức cho đồng đạo giang hồ, để tránh hiểu lầm không cần thiết. Bất kể môn phái chính tà, đều thi hành như thế.
Nhưng đến đây không ai làm chuyện như vậy, đều bởi vì địa phương bọn hắn tới là chỗ như vậy.
Dạ La bảo có quy củ của Dạ La bảo, trước núi viết liền chín chữ to —— ‘Người gặp đuổi, người nói đuổi, người nhiễu đuổi’
Đây là quy củ mà Dạ La bảo chủ định ra, nhân sĩ võ lâm ngoại lai vào Dạ La sơn không cho phép rêu rao, không cho phép thông báo môn hào nhà mình, không cho phép quản chuyện xảy ra trong Dạ La sơn. Nếu không làm được điều này, thì không thể vào Dạ La sơn một bước. Quy củ là đủ cổ quái, nhưng xưa nay cũng có loại quy củ này, không ai để ý.
Trong môn phái giang hồ, xưa nay sẽ như phân đất làm vương, ngay cả triều đình cũng không xen vào chuyện xảy ra trong sơn môn.
Như sườn núi Võ Đang có Giải Kiếm thạch, Côn Lôn cũng có Tức Tranh đình, Thiếu Lâm càng có cái gọi là sơn môn gỡ giáp. Đều là quy củ muốn khách tới dỡ vũ trang xuống. Quy củ của Dạ La bảo tuy kỳ quái, nhưng khác đường cùng đích, cũng là một loại thủ đoạn để bảo vệ môn phái mình. Người đến đã là người trong võ lâm, đương nhiên có thể rõ ràng nguyên do trong đó.
Mọi người đi nửa ngày trong đường núi quanh co uốn lượn, cuối cùng đã tới trước Dạ La bảo. Hai khối bia đá đứng sừng sững trước đại môn, lại có chữ viết.
Trên hai khối bia đá này có vô số vết nứt, chắc là xa xưa chi vật. Đồng thời cũng cũng học đòi văn vẻ lưu lại khắc đá, nên chẳng biết lúc nào Dạ La bảo chủ thư hưng đại phát, ghi lại việc quan trọng trên bia đá. Chỉ thấy trên bia đá bên trái có hai chữ —— ‘Ôi a’, đồng thời bên phải cũng có hai chữ —— ‘A ha’, bút tẩu long xà, lại là thư pháp hạng nhất.
“Lộn xộn cái gì.”
Phó thống lĩnh Kỳ Lân vệ Tạ Độc Trích, tức giận mắng một tiếng.
Một trận chiến với Thần Nguyệt giáo, Kỳ Lân vệ vọng trọng võ lâm, thanh danh lan xa. Kỳ Lân vệ âm thầm phái người đóng quân các nơi, tận lực duy trì ổn định của võ lâm. Biết được Hàng Châu sẽ xảy ra đại sự, bèn phái phó thống lĩnh này tới điều đình.
Tạ Độc Trích vốn cũng không muốn đến, nhưng chuyện này việc này lớn, liên quan đến...... Hắn nhìn đám công tử ca vẫn du sơn ngoạn thủy phía sau, trong lòng rất không thoải mái. Nếu không vì bọn hắn, Tạ Độc Trích sẽ không tới chỗ chết tiệt này. Từ lúc tiến vào Dạ La sơn này, sau lưng Tạ Độc Trích chưa từng dừng đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi hắn vào sơn môn, đối diện có mấy người chuyện trò vui vẻ, tóc vàng mắt xanh dương, nhìn trang phục hẳn là người Tây Vực. Nhưng thoáng nhìn, không ngờ trên cánh tay những người kia có hình xăm của Ma giáo! Vì sao Ma giáo đồ mà Kỳ Lân vệ không tìm được lại đến nơi này? !
Chẳng lẽ nơi đây chứa chấp giáo chúng Ma giáo, đây chính là một công lớn a. Vừa vui đến vò đầu bứt tai, bỗng thấy mấy tiểu hài tử cười hì hì nghịch kiếm pháp bên cạnh thác nước chảy ầm ầm. Kiếm pháp của tiểu hài không cao minh lắm, những người còn lại cũng không nhìn kỹ. Nhưng Tạ Độc Trích chính là phó thống lĩnh Kỳ Lân vệ, nửa năm qua Kỳ Lân vệ dần dần bắt trọng phạm trong giang hồ thay Lục Phiến môn, trong đầu hắn nhớ nguyên một bản ghi chép truy nã trọng phạm của Cửu Châu.
Hán tử đang nhìn tiểu hài luyện kiếm kia, hình xăm trên tay trái, chân đạp giày đầu rắn, eo quấn thanh xà kiếm xanh biếc. Đó là cao thủ nổi danh trong tà phái Lục Âm Du Xà Kiếm —— Thường Bích Vãn a! Không phải người này vào đại lao mấy năm trước, nghe nói chết trong lao sao? Vì sao đang yên đang lành ở đây? !
Lại đi lên núi, trong Dạ La sơn này như một tiểu thành trấn, phòng ốc xây khắp nơi. Đi lên dọc theo núi, vậy mà thấy không dưới mấy ngàn cư dân. Mà số lượng trọng phạm triều đình truy nã Tạ phó thống lĩnh nhìn thấy...... Có bốn chữ số. Hoan hỉ lúc đầu biến thành sợ hãi, sau đó càng nhìn càng giật mình, sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống. Với tu vi của hắn mà xảy ra chuyện mồ hôi ướt áo, đủ thấy hoảng loạn trong lòng.
Rốt cuộc Dạ La sơn này là nơi nào!
Ở đây Tạ Độc Trích nhìn thấy vô số cao thủ tà phái tưởng rằng sớm đã chết đi, nhân vật thoái ẩn của chính phái, ngay cả giáo chúng Ma giáo và sát thủ Sát Liên cũng có. Tùy tiện bắt mấy người đưa về, từ đây Tạ đại nhân quan vận suôn sẻ a. Nhưng Tạ đại nhân hoàn toàn không có ý tứ này.
Vừa nhìn thấy người thứ nhất thứ hai, có lẽ hắn còn ít hi vọng xa vời, có thể nhờ vào đó để cao thăng. Nhưng khi số lượng tội phạm vượt qua trăm người, hắn lại tương đối lo lắng cho an toàn của mình. Sợ rằng ra lệnh một tiếng, mình bị chặt thành thịt muối trước. Mà khi số lượng tội phạm phá ngàn, Tạ đại nhân chỉ hung hăng hối hận vì sao mình lại tới......
Ngoài cửa lớn của Dạ La bảo, một đám thủ hạ đều bị lưu phía ngoài, chỉ nhân vật chủ não có thể tiến vào. Tạ đại nhân bèn đi vào trong theo những chủ não kia. Đi vào kiến trúc trung tâm của Dạ La bảo, nơi đây là đại điện để Dạ La bảo chủ tiếp đãi khách nhân. Đại điện này cực kỳ khí thế, Tạ đại nhân từng thượng triều, vậy mà nơi này không kém hơn đại điện hoàng cung, ngay cả bố cục cũng rất giống. Vệ sĩ xếp hàng ở hai bên trái phải, vị trí nên là long ỷ lại có một cái giường thật dài. Giường kia cực rộng, đủ để ba, bốn người đồng thời nằm lên. Một chỗ giường cao lên, dường như chủ nhân có thói quen nằm phía trên nghe báo cáo. Kỳ diệu là đại điện này bố cục nghiêm nghị, cái giường dài nên xuất hiện trong phòng ngủ lại không có vẻ đột ngột chút nào.
Bên cạnh giường, có ba thanh niên đang đứng.
Người ở giữa mặt vuông tai rộng, nhân cao mã đại, tuổi chừng hai lăm hai sáu, ăn mặc rách rách rưới rưới. Cơ hồ không khá hơn ăn mày, khoanh tay có vẻ du côn. Tướng mạo của thanh niên bên trái lại hết sức anh tuấn, nhã nhặn, đeo mắt kính Tây Dương gọng vàng, như một tiên sinh kế toán. Còn có một người vẫn thiếu niên, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, để tóc khoảng tấc, đầy hiếu kỳ đánh giá bọn hắn, tràn đầy vẻ ngây thơ của hài đồng.
Dạ La bảo này tốt xấu cũng là một phương thế lực, trên đại điện cũng có thủ vệ. Nhưng tố chất này thật sự làm người không dám lấy lòng, mỗi bên mười sáu, tổng cộng đại điện có ba mươi hai vệ sĩ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, ngáp liên tục, mùi rượu đầy người. Dường như tối hôm qua uống một đêm, đến nay còn say rượu chưa tỉnh.
Thanh niên ở giữa ho khan một tiếng, trừng cho đám vệ sĩ vất vả đứng thẳng người, mới chầm chậm nói: “Tại hạ là nhị đương gia của Dạ La bảo, họ Hồng. Mời các vị vào chỗ.”
Những người này để mắt xem, quả là lắp bắp kinh hãi.
Hồng nhị đương gia này bảo bọn hắn nhập tọa, vậy mà không phải xếp ra chỗ ngồi, mà là một bàn đá hình tròn cực lớn. Bên cạnh bày một băng ghế đá, đủ để chừng ba mươi người ngồi. Tạ đại nhân xử án như thần, để ý vết rượu dầu mỡ và mùi thịt dê không tẩy đi được bên trên, cộng thêm vệ sĩ ngã trái ngã phải bên cạnh, cơ hồ có thể tưởng tượng được tình hình tối hôm qua những người này ăn thịt dê cuồng hoan một đêm ở đây. Quả là cảm thấy sự chân thành đãi khách của Dạ La bảo, vậy mà dùng cái bàn bọn hắn ăn cơm để chiêu đãi khách nhân.
Ngươi cho rằng thân thích từ nông thôn tới sao! !
Sau khi nhập tọa, Tạ đại nhân vội vàng ôm quyền nói: “Hồng nhị đương gia trước mặt, tại hạ Kỳ Lân vệ Tạ Độc Trích, có chuyện gặp mặt Dạ La bảo chủ......”
Còn chưa nói xong, Hồng nhị đương gia kia bước dài, đi tới bên bàn, cười hì hì lôi một băng ghế đá ra đặt dưới mông, vậy mà bản thân cũng nhập tọa. Cú kéo của hắn, người bên cạnh đều lưu lại trong lòng. Bàn đá lớn này là cổ vật, băng ghế đá cũng thế. Băng ghế đá này nói là ghế, chẳng qua là rèn luyện rìa ngoài nguyên thạch, còn lại chính là một miếng ngoan thạch, phải nặng chừng hai trăm cân. Nhị đương gia này cầm lên lại thoải mái hơn ghế trúc ghế gỗ, đủ thấy nội lực thâm hậu, đã thông suốt. Dạ La bảo thành được đại danh, hẳn không phải may mắn.
Hồng Cửu ôm quyền: “Hôm nay các vị tới đây, chắc hẳn có chuyện muốn nói. Nhưng đại đương gia nhà ta đã nói trước, một ngày lão nhân gia người chỉ nghe một chuyện. Các vị tuy tới cùng nhau, không biết có thuật cùng một sự kiện hay không. Tại hạ muốn tốt cho các vị, cần nói rõ trước. Nếu không nghĩ rõ ràng, phải vất vả các vị ba ngày sau đến một chuyến.”
Mọi người không ngờ Hồng nhị đương gia này tuy trông bất nhã, phong cách hành động cũng thô kệch, nói tới nói lui lại rất văn nhã.
Thì ra muốn gặp Dạ La bảo chủ này, cần hẹn trước ba ngày, hơn nữa mỗi ngày Dạ La bảo chủ chỉ nghe một công vụ, còn lại mặc kệ. Cũng quá kiêu ngạo.
Tạ đại nhân lập tức nghĩ thầm, hắn tới vì một thảm án ba ngày trước. Tử trạng của người chết thê thảm, hơn nữa bị phơi thây hoang dã, không cho phép tới liệm. Người phạm tội có bối cảnh thông thiên, tuyên bố bất kể ai dám quản nhàn sự này, thì dám diệt cả nhà hắn.
Trong ba ngày này, tự có hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa đi bênh vực ba người kia, không ai không bị thủ phạm sát hại bằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhất thời võ lâm Hàng Châu thần hồn nát thần tính. Những năm gần đây, Dạ La bảo rất hưng thịnh, chính là thánh địa đệ nhất võ lâm Hàng Châu. Bảo chủ tuy thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng có quy củ mỗi ngày một chuyện, bài ưu giải nạn cho nhân sĩ võ lâm. Chuyện này bèn có người nghĩ đến Dạ La bảo chủ.
Hàng Châu thất hiệp này là đại hào võ lâm của bản địa, bọn hắn đến đây, đương nhiên không phải vì bênh vực gia đình kia. Mà vì ngăn cản thế lực sau lưng thủ phạm vươn tay vào Hàng Châu. Muốn mượn lực lượng của Dạ La bảo chủ để đối kháng kẻ hành động trong bóng tối.
Nhưng chuyện hôm nay lại có tiến triển mới. Sáng sớm hôm nay, không biết ai mang ba bộ thi thể ở chân Thành Hoàng sơn đi, lại có thể không cánh mà bay. Thủ phạm kia giận dữ muốn điên, nghe ngóng ai có lá gan này, bèn nghe được Dạ La bảo chủ.
Tạ đại nhân đến đây nơi đây, là lập trường của triều đình, hi vọng song phương có thể dàn xếp ổn thỏa, vạn sự dĩ hòa vi quý. Có thể nói Hàng Châu là cõi yên vui duy nhất không bị thế lực Bạch Vương nhiễm ở võ lâm Giang Nam. Nếu nơi đây cũng bắt đầu bạo loạn, triều đình có minh ước ‘Đao binh không vào lãnh địa Bạch Vương’ với Bạch Vương thất quan, nhưng không có với Hàng Châu. Một khi nổi bạo động, triều đình nhất định xuất binh, đó là tràng diện ai cũng không muốn thấy.
Nhưng lúc này hắn đi cùng Hàng Châu thất hiệp, lại bất tiện nói trước.
Hồng Cửu cười nói: “Hiện nay đại đương gia nhà ta chưa tới, các vị còn chút thời gian, không ngại thương lượng......”
Đám công tử ca sau lưng chợt cười vang một trận.
Bảy công tử ca này đều ăn mặc hoa lệ, người người bội binh, nhìn ra cũng biết võ công. Người cầm đầu có ánh mắt thâm trầm, vậy mà công lực vô cùng tinh xảo. Hắn mỉm cười tao nhã nhìn Hồng Cửu, chỗ sâu con mắt có sự tàn nhẫn.
Một công tử cười to nói: “Ai cũng nói Dạ La bảo chủ kiêu ngạo, không ngờ lại là thật. Đám nhà quê các ngươi trốn trong núi, thật sự coi mình là sơn đại vương. Cũng đừng nói nhảm, kêu bảo chủ của các ngươi cút ra đây cho đại ca chúng ta. Đại ca của chúng ta nghe nói, chuyện gì hắn cũng quản, bèn hỏi hắn có dám quản một chuyện hay không!”
Làm sao Tạ đại nhân không biết đức hạnh của đám ác thiếu này, vừa nói chuyện đã sinh sự. Vội nói: “Chư vị công tử, Minh bảo chủ đã có quy củ......”
“Dông dài cái gì! Hắn có quy củ cái rắm, mau mau cút ra đây.”
Hồng Cửu nghe vậy cười không nói, chỉ nhìn chằm chằm. Công tử kia nanh ác trừng lại nói: “Nhìn cái gì? Ngươi biết bản công tử là ai? Cha ta chính là một đời đại hiệp, danh xưng Thường Châu Hồi Phong đao. Nếu bảo chủ nhà ngươi không cút ra đây, tiểu gia......”
Lời còn chưa nói xong, ‘A’ một tiếng biến thành hồ lô lăn đất, ôm đầu gào đau đớn trên mặt đất. Trên đầu máu me đầm đìa, cho dù lăn lộn trên mặt đất vẫn có từng dòng huyết tương lớn. Đủ thấy một nhát vừa chịu quả thật tàn nhẫn.
Mấy công tử kia đều quơ lấy vũ khí mắng: “Họ Hồng! Ngươi chơi hoa dạng gì!”
Hồng Cửu buông tay, ra hiệu mình không nhúc nhích.
Công tử thanh niên cầm đầu đối phương lại khoát tay, trầm giọng nói: “Thân pháp các hạ thật tốt a.”
Mọi người nhìn về phía hắn nói chuyện, chỉ thấy tiên sinh kế toán đeo mắt kính gọng vàng đứng ở nơi đó, dường như di thế độc lập, ung dung thở dài: “Sống không tốt sao?” Dứt lời, lặng lẽ ném một cục gạch không biết xuất hiện ở đâu đi, phía trên có vết máu, rõ ràng chính là vũ khí vừa đập công tử của Thường Châu Hồi Phong đao.
Hồng Cửu cười hì hì giới thiệu: “Đây là tam đương gia của Dạ La bảo chúng ta, họ kép Tư Mã, tên một chữ Hoài.”
Mấy công tử chính đạo giậm chân nói: “Các ngươi là chó dại sao! Vì sao nói đánh là đánh!”
“Tam đương gia thì sao, là các ngươi ra tay trước!”
Hồng Cửu cười ha ha, đè toàn bộ âm thanh phản đối xuống.
“Mời các vị chú ý, đại đương gia chúng ta phải chăng quản có người mắng hắn, là chuyện của hắn. Nhưng đám chó dại chúng ta, không nghe được có người nói xấu hắn nửa câu. Nếu không sợ, ngươi có thể thử xem.”
Lúc nói câu sau cùng, ánh mắt Hồng Cửu lành lạnh, gằn từng chữ nói: “Chúng ta có thể cắn chết ngươi.”
Những công tử ca kia thấy thế lo sợ trong lòng, Hồng Cửu nói xong thì cười lên, bọn hắn mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Nhưng sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh.
Công tử thanh niên kia là người duy nhất không chút sợ hãi, trái lại càng thêm bình tĩnh. Ngữ điệu của hắn ôn hoà đáng sợ, giới thiệu từ bản thân đến đồng bạn.
Quả nhiên những công tử ca này đều là danh môn chi hậu, nhưng Hồng Cửu vui tươi hớn hở nghe, đến khi công tử thanh niên kia giới thiệu chính hắn.
“Tại hạ Lăng Thanh Thư, người Cửu Giang, tục danh của gia phụ...... Trên Hàm dưới Chung.”
Lời này vừa ra, không ai không cảm thấy hồi hộp.
Người trên giang hồ không biết cái tên này, tuyệt vô cận hữu.
Trong Bạch Vương thất quan, chỉ có một quan họ Lăng. Đó là Lăng gia của Bạch Vương đệ nhất quan, Lư Sơn kiếm quan. Mà gia chủ của Lư Sơn kiếm quan, tên là Lăng Hàm Chung!
Lăng Hàm Chung, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Bạch Vương thất quan.
Người này, lại là đương kim quốc cữu gia, thân sinh đệ đệ của hoàng hậu nương nương.