[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 470 : Năm đó còn không phải như thế (4)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Biểu cảm của Hồng Cửu âm tình bất định một lúc lâu.
Ở võ lâm Giang Nam, ngoại trừ triều đình ra, sức ảnh hưởng và thế lực của Lư Sơn kiếm quan là không gì có thể sánh bằng. Danh hào đệ nhất Giang Nam không phải sản phẩm còn sót lại từ trăm năm trước, mà là xếp hạng chân thực.
Cho dù bỏ mặt này qua một bên, thanh niên công tử Lăng Thanh Thư trước mắt cũng không phải đối tượng có thể tùy ý ức hiếp. Phụ thân hắn ‘Kiếm Tước Thanh Thiên’ Lăng Hàm Chung thành danh cực sớm, thậm chí không phải nhân vật anh hùng đời sư phụ. Nếu bàn về bối phận, trên dưới Đại La sơn chỉ có sư thúc tổ và thái sư phụ ngang hàng được.
Càng không nói đến, chuyện Minh Hóa Ngữ cưới ấu nữ của Lăng Hàm Chung làm vợ sớm đã truyền khắp giang hồ. Người trước mắt ngoại trừ là đệ đệ của đương kim hoàng hậu nương nương, còn là thân đệ đệ của sư nương nhà mình. Tuy người này mặt mũi đáng ghét, mở lời kiêu ngạo, nhưng mình không thể đánh hắn một trận chỉ vì chuyện này.
Nhị đương gia chỉ than thở một tiếng, mặt heo cả phòng đều đánh được, chỉ không thể chạm vào người này.
Không chỉ Hồng Cửu giật nảy mình, mọi người cũng không khỏi kinh hoàng khiếp sợ. Tuy võ lâm Hàng Châu không trong phạm vi thế lực của Bạch Vương, nhưng dù sao thân ở Giang Nam, vẫn có liên hệ chặt chẽ với thế lực võ lâm còn lại. Với bọn hắn mà nói, lực chấn nhiếp của danh hào đứng đầu Bạch Vương thất quan, chỉ là biết càng sâu càng cảm thấy không thể chống lại.
Lăng Thanh Thư chăm chú theo bọn hắn lên núi, không nói một lời, bọn hắn sớm đã cảm thấy xảy ra vấn đề. Bây giờ nghĩ lại, kẻ sau màn đen muốn xâm lấn võ lâm Hàng Châu, đương nhiên cũng vô cùng sống động.
Tốc độ nuốt cướp, xâm lược của Lư Sơn kiếm quan, có thể tính là đứng hàng đầu trong lịch sử võ lâm.
Đất phong của Lư Sơn kiếm quan ở Cửu Giang, mà hiện nay phạm vi thế lực của Lư Sơn kiếm quan thậm chí vượt qua Giang Nam, Thường Châu gần như trở thành đất phong của bọn hắn. Ngoại trừ không thể trưng thu thuế phú, quân đội không được vào trong, chính là một Thường Châu chi vương có sẵn. Đây cũng là Bạch Vương thất quan duy nhất như có hai đất phong. Nếu tướng ăn không quá khó coi, tin tưởng thanh danh của Lư Sơn kiếm quan sẽ tốt như thực lực của nó.
Xưa nay Lăng Hàm Chung chính là một người có dã tâm, điểm này có thể thấy từ chuyện hắn gả nữ nhi vào hoàng thất làm hoàng hậu. Bây giờ Ma giáo tan tác, Lư Sơn kiếm quan muốn tiếp tục phát triển, miếng thịt mỡ lớn nhất chính là nơi vô chủ ở Giang Nam này. Cho nên phái nhi tử tới đây lập uy để chấn nhiếp quần hào võ lâm Hàng Châu.
Lăng Thanh Thư biết rằng mang danh hào của phụ thân mình ra, hơn phân nửa người trước mắt phải trung thực. Quả nhiên vừa nghe thấy danh tự của Lăng Hàm Chung, vẻ mặt của đa số Hàng Châu thất hiệp trở nên thê lương. Đây cũng là phản ứng tự nhiên, biết được đối thủ tiềm ẩn lại là Bạch Vương đệ nhất, ai có thể thản nhiên dưới loại áp lực này.
Lúc này, Hàng Châu thất hiệp phục, chỉ còn một Dạ La bảo chủ không biết tốt xấu.
Lăng Thanh Thư cười lạnh một tiếng: “Mời Minh bảo chủ ra gặp mặt.”
Ngữ ý của hắn nhẹ nhõm, dường như không vận lực, nhưng lộ ra nội lực hùng hồn, vậy mà tiếng truyền vài dặm. Ngay cả Hồng Cửu cũng không nhịn được ghé mắt, không ngờ người này còn trẻ mà có tu vi nội lực như vậy, mới biết võ công của Lư Sơn kiếm quan quả có độc đáo chi bí.
Trước tiên Lăng Thanh Thư dùng thân phận ép người, lại bày ra võ công, khuất phục quần hùng. Mấy thanh niên công tử tới cùng hắn đều dương dương đắc ý.
Chợt, nến trong phòng tối sầm lại.
Hai bên đại điện có giá nến vàng được điêu khắc tinh mỹ, mỗi bên có 323 ngọn nến, tương tự nến trường minh đăng ở hoàng cung đại nội. Nhưng với phương thức trưng bày cổ xưa của trường minh đăng này, nói không chừng lai lịch còn lâu hơn lịch sử bản triều, chính là cổ vật tiền triều.
Không biết ánh nến bị thứ gì áp bức, đầu tiên tối sầm lại, tiếp theo một trận cuồng phong phất tới, thổi cho đèn đuốc cả điện sáng tối chập chờn. Đại điện này vốn trống trải, cộng thêm cửa sổ đều mở, nhất thời gió tới tám mặt, bị cuồng phong rót đầy. Hơn sáu trăm ngọn trường minh đăng chợt cùng tắt, cả phòng khói bay. Nhưng đại điện không tối được nháy mắt, ánh nến lại bốc cháy, quang minh tái hiện. Nếu cả phòng không ngửi thấy mùi khói lúc ánh nến tắt đi, cơ hồ cảm thấy những gì vừa chứng kiến là ảo giác.
“Đây chính là, khách quý hôm nay sao?”
Giọng điệu này lười biếng, nhưng không biết vì sao có sự uy nghiêm không ai chống lại được. Mọi người nhìn theo âm thanh, cơ hồ tưởng mắt hoa, trên cái giường hình chữ nhật giữa đại điện, chẳng biết lúc nào có một người đang nằm. Người kia thư thư phục phục nằm trên giường, dựa lưng vào gối mềm, tư thế tùy ý chi cực. Hắn nằm sâu trong giường, không lộ khuôn mặt, mọi người chỉ có thể thấy hắn mặc một bộ ngoại bào lụa đen trắng. Giường này thật dài, người này nằm lên lại vừa vặn phù hợp, đủ thấy chiều cao hơn người.
—— Người này, khí thế thật lớn!
Người này tới quá nhanh, không ai ở đây có thể thấy rõ rốt cuộc hắn bước vào đại điện, nằm lên cái giường kia kiểu gì.
Kinh ngạc còn chưa kết thúc, bên cạnh người kia vang lên một giọng nữ như chuông bạc.
“Ta thấy cũng không có việc gì lớn, nhưng có người khẩn trương như vậy, phải chăng trốn tránh ai đó.”
Trên giường, một nữ tử mỹ lệ có dung mạo tuyệt thế đang cúi người bên cạnh nam tử, nàng mặc một bộ áo trắng hơn tuyết, mà màu da thì không thua áo. Nàng duỗi cổ tay trắng nõn uyển chuyển từ ống tay áo rộng lớn ra, lộ vẻ trơn bóng như dương chi ngọc. Nàng vươn cái cổ tuyết dài, lộ hết vẻ đẹp thon dài, rúc vào bên người nam tử, vô cùng thân mật, không coi ai ra gì. Tương tự, cũng không ai thấy rõ nàng tới bên cạnh nam tử này kiểu gì.
——Nữ tử này thật, thật đẹp.
Lăng Thanh Thư vốn đợi sau khi Dạ La bảo chủ hiện thân thì trực tiếp cưỡng bức hắn tỏ thái độ, nhưng thấy giai nhân tuyệt sắc này lại không tự kìm hãm được sắc thụ hồn dữ, tâm hồn không tại.
“Vị này chính là đại đương gia nhà ta!”
Hồng Cửu quát một tiếng, mọi người mới biết chính chủ hôm nay muốn gặp, rốt cuộc xuất hiện.
Mọi người nhận ra Dạ La bảo chủ, chỉ có Tạ đại nhân nhận ra, lai lịch của cái giường kia.
Toàn giường vàng sáng, vốn là màu chuyên dụng của đế hoàng gia. Nhưng xưa nay nhân sĩ giang hồ làm mưa làm gió trong nhà, dù làm trái phép tắc một hai cũng là chuyện thường xảy ra. Tạ đại nhân đã là người trong Kỳ Lân vệ, cũng không cho rằng chút chuyện nhỏ này có thể khép tội Dạ La bảo chủ. Nhưng giường quý kia điêu từ kim ngọc, khắc kim long bay múa, đây không phải giường bình thường, mà là giường ngự hoàng đế tiền triều đặt trong Tử Cấm thành!
Tạ đại nhân đến từ Tạ gia Ô Y bang —— một trong Bạch Vương thất quan, chính là con cháu cao môn đại hộ. Hai nhà Vương Tạ của Ô Y bang lịch đại làm quan, ở tiền triều cũng là quan lại nhân gia số một số hai, nhận ra được thứ này.
Bọn thổ phỉ sống này a!
Gặp khách nhân giống sơn tặc thì cũng thôi đi, rốt cuộc hắn có biết mình ngủ thứ gì không!
Minh Phi Chân nằm trên giường ngự, không quản ồn ào phía dưới, một tay chống má, tay phải vẫn ôm Minh Tố Vấn, như hỗn thế ma vương hiện thân. Hắn nhắm cặp mắt đỏ tươi, nhẹ nhàng hỏi.
“Các ngươi tới gặp ta, vì chuyện gì?”
Ngữ điệu của hắn rất chậm, lại như buộc chặt tâm tư của mọi người. Mấy người Hàng Châu thất hiệp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vậy mà không ai nói chuyện. Bọn hắn tới vì đối kháng náo động sắp xảy ra cùng Dạ La bảo chủ, nhưng nếu khởi nguyên đến từ Bạch Vương thất quan, thì không ai dám có tâm tư này. Nhưng nếu nhận sợ vào lúc này, không khỏi có lỗi với hiệp danh mà mình một tay thành lập. Những lời này, ai nói ra thì người đó tổn thất, do đó người người từ chối.
Lăng Thanh Thư cười lạnh không nói, đôi mắt xanh trắng nhìn bọn hắn, vô cùng khinh thường.
Một thất hiệp bỗng nói: “Bèn để ta nói đi.”
Sáu người còn lại cùng kêu tốt. Tuy không rõ áp bức của Lư Sơn kiếm quan, nhưng người này có thể một vai gánh trách nhiệm nhận thua, tránh cho những người khác bị hao tổn mặt mũi, vẫn có thể coi là một chuyện tốt.
“Trà lão đệ, ngươi là tân quý của thất hiệp, câu này để ngươi nói thay mấy vị ca ca đi.”
‘Trà lão đệ’ kia Ừ’ một tiếng, chỉ thấy một hán tử mập lùn ra khỏi bàn đá, làn da ngăm đen, tướng mạo không quá thu hút. Nhưng nhìn lần đầu tiên, lại không nhịn được muốn nhìn lần thứ hai, lúc này mới dần cảm thấy không tầm thường. Rất có hương vị của nam tử hán.
Hán tử mập lùn kia đi ra, ba tôi tớ bên cạnh đồng thời ra theo. Hắn dắt một nam hài bảy tám tuổi, cộng thêm dáng vẻ giản dị, vậy mà có ký thị cảm nông thôn thăm viếng. Nhưng từ khi lên núi hắn đã mang theo đứa nhỏ này, mọi người đều đoán hán tử nông thôn này già mới có con, không nỡ để nhi tử trong nhà, đi đâu cũng muốn mang theo, cũng là nhân tình chi thường.
Hán tử mập lùn kia khom người nói: “Tại hạ Trà Hào, vốn là nhân sĩ Bắc Bình. Hai mươi năm trước thẹn chiếm một phương bảo địa của Hàng Châu, làm sinh ý lá trà. Những năm gần đây được bằng hữu giang hồ chiếu cố, còn coi như thịnh vượng.”
“Các hạ chính là trang chủ Trà Hồ trang Trà Hào?”
Những năm gần đây danh tự của Trà Hào chấn động Giang Nam, sớm đã không chỉ là thương nhân lá trà. Trà Hào nói như vậy, đương nhiên không quên gốc gác của hắn.
Trà Hào lên tiếng ‘Vâng’.
Minh Phi Chân chậm rãi nói: “Nếu ngươi có chuyện, thì nói từ đầu chí cuối đi.”
“Vâng.”
Trà Hào đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi giản dị khoẻ mạnh lộ ra ánh sáng nhiệt liệt.
“Lần này, tại hạ muốn biết một chuyện. Giang hồ truyền văn, Dạ La bảo chủ không sợ gì cả, phàm là dân mời, chỉ có không làm, không có không dám. Ta chỉ muốn biết những lời này là thật, hay là đánh rắm!”
Hồng Cửu trợn to mắt: “Ngươi mới là đánh rắm! Trước mặt đại đương gia nhà ta, nói lời gì thế!”
“Chuyện này trọng đại, không thể không hỏi.”
Minh Phi Chân đột nhiên cảm thấy hứng thú, cười một tiếng: “Không sợ gì cả vân vân, đều là đánh rắm. Nhưng nếu là dân mời, tám chín phần mười ta sẽ không sợ. Như vậy ngươi hài lòng không?”
“......” Trà Hào yên lặng một hồi, đột nhiên chỉ vào nam hài bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này không phải nhi tử của tại hạ, mà là tại hạ nhặt về.”
Hàng Châu thất hiệp đột nhiên biết hắn muốn nói gì, vội vàng ngăn cản: “Trà Hào ngươi điên rồi! Ngươi muốn làm gì!”
“Ba ngày trước, song thân và tỷ tỷ của đứa nhỏ này bị người phá cửa vào nhà. Mẫu thân và bào tỷ bị người làm nhục đến chết, phụ thân cũng chết thảm trước nhà mình, dáng vẻ thảm không nói nổi. Sau đó hung thủ để thi thể ở đồng ruộng, không cho người tẩm liệm, tại hạ không nhìn nổi nên mang đi. Lại thấy đứa nhỏ này trốn trong phòng mình, ba ngày ba đêm, thóc gạo chưa vào.”
Minh Phi Chân chậm rãi nói: “Vậy ngươi tới tìm ta, vì chuyện gì.”
“Tại hạ không tin, trên đời này không có công lý.”
“Kẻ giết người là ai?”
“Đang ở trên điện.”
Trà Hào chỉ hướng công tử thanh niên quát.
“Kẻ giết người là, thứ tử của Lăng quan chủ Lư Sơn kiếm quan —— Lăng Thanh Thư!”