[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 473 : Năm đó còn không phải như thế (7)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Lư Sơn đông nam Ngũ Lão phong, thanh thiên tước ra phù dung vàng.
Ôm trọn sắc đẹp của Cửu Giang, ta dùng nơi đây xây mây tùng.
Lư Sơn kiếm quan thành danh rất sớm, là thế lực có lịch sử lâu đời thứ hai Bạch Vương thất quan. Đệ nhất thì là Cô Tô Hàn Sơn cổ tự, Hàn Sơn tự truyền thừa từ lâu đời, hương hỏa ngàn năm không suy. Trong đại phái hiện nay, chỉ còn Thiếu Lâm tự có thể sánh được. Mà nếu tính đến Lư Sơn kiếm quan, ba đại môn phái lâu đời nhất trong biên niên sử của võ lâm Cửu Châu coi như đến đông đủ.
Từ ngàn năm nay, kiếm khách thành danh, kiếm thuật, kiếm lý mà Lư Sơn kiếm quan sản xuất đều là tiêu chuẩn hạng nhất võ lâm. Chất và lượng của kiếm pháp và kiếm thủ chưa từng nhỏ yếu nửa phần do thời gian trôi qua.
Trong lịch đại kiếm khách tuyệt thế, luôn luôn nhìn thấy danh tự của môn hạ Lư Sơn kiếm quan, mà lịch đại kiếm pháp trứ danh, xưa nay không thể thiếu huy hiệu của Lư Sơn kiếm quan.
Nếu nghiên cứu sâu về lý luận kiếm thuật trong đương kim thiên hạ, Lư Sơn kiếm quan tuyệt đối là một khâu không thể bỏ qua. Có thể nói bản thân Lư Sơn kiếm quan chính là một quyển ‘Sử ký phát triển kiếm thuật’ sống. Thời gian truyền thừa ngàn năm, để lại vô số lý luận kiếm thuật lưu quang dật thải cho võ lâm, ban ơn cho hậu nhân đến nay.
Những nghiên cứu về kiếm thuật này, đều được trân trọng ghi chép xuống, cất giữ trong Kiếm Tiên nhà tranh nằm ở chỗ sâu của bí cảnh Lư Sơn. Bởi vậy Lư Sơn Kiếm Tiên nhà tranh, xưa nay được võ lâm Cửu Châu coi là một trong tam đại thánh địa của kiếm đạo thiên hạ, chính là mộng tưởng của vô số kiếm khách trên đời này.
Nằm trong một bí cảnh thanh u —— suối chảy thác tuôn và được Lư Sơn kiếm quan che chở, lại có lý luận kiếm thuật cao thâm nhất đương kim thiên hạ, có kiếm thuật đại sư hàng đầu thiên hạ. Với rất nhiều kiếm khách thành danh, đừng nói tiến vào nhà tranh tập nghệ, dù được nhìn thấy một lần, cũng cảm động tam sinh hữu hạnh.
Đệ tử từ Kiếm Tiên nhà tranh ra, đều là kiếm khách tuyệt đỉnh hạng nhất đương thời. Nếu bỏ Tàn Kiếm hoàng lăng —— ngay cả tồn tại hay không cũng tràn đầy nghi vấn —— qua một bên, trong chốn võ lâm chỉ còn một chỗ có thể sánh bằng. Danh môn kiếm thuật còn lại —— bao gồm Lạc Kiếm sơn trang danh mãn thiên hạ, thậm chí là tam đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Đại La sơn —— về tinh nghiên kiếm thuật đều không thể sánh bằng.
Vô số kiếm khách trên giang hồ đều lấy ‘Có thể đăng lâm thánh cảnh kiếm đạo trong truyền thuyết này’ làm vinh.
Nhưng mỗi hai mươi ba năm, sơn môn của Kiếm Tiên nhà tranh mới mở một lần. Một lần chỉ thu một đồ, chọn đồ nghiêm khắc, tuyển chọn kỹ càng, tất cả có thể dùng nghe rợn cả người để hình dung. Đệ tử tiến vào nhà tranh tập kiếm, muốn xuất sơn, cũng nhất định phải đến hai mươi ba năm sau. Nhưng xưa nay không người coi chuyện này là trở ngại, có thể tập được tiên kiếm của nhà tranh, là mộng tưởng của người luyện kiếm thiên hạ.
Đáng tiếc chính là, Kiếm Tiên nhà tranh thành lập ở Lư Sơn, người sáng lập chính là tổ sư gia của Lư Sơn kiếm quan —— nhất đại kiếm hào Ngũ Lão Tùng. Giữa Kiếm Tiên nhà tranh và Lư Sơn kiếm quan có quy định không minh văn, Kiếm Tiên nhà tranh mở cửa chọn đồ, mãi mãi cân nhắc đệ tử của Lư Sơn kiếm quan trước nhất.
Cũng bởi vậy, cho dù giang hồ thái nhược lưu cường thế nào, từ đầu đến cuối Lư Sơn kiếm quan vẫn đứng ở đỉnh phong của kiếm đạo, chưa từng suy yếu. Bởi vì bất kể thế nào, Lư Sơn kiếm quan vẫn sẽ có một kiếm thủ cường đại đến ép ngược đại đa số cao thủ đương thời.
Nghe nói trong môn hạ của Lư Sơn kiếm quan tại thế, vẫn có nhân vật từ Kiếm Tiên nhà tranh ra. Nghe nói người đó chính là quan chủ Lư Sơn kiếm quan đương đại —— ‘Kiếm Tước Thanh Thiên’ Lăng Hàm Chung!
Hàng Châu, Bạch Điểu vương cung.
Đây là một tòa cung điện mà hoàng thất chuyên dụng, nhưng hoàng thất này không phải Lý gia, mà là tiền triều.
Hàng Châu từng làm hoàng đô tiền triều, bởi vậy cho dù là hôm nay —— trăm năm sau, vẫn còn hàng loạt kiến trúc của tiền triều. Toà Bạch Điểu vương cung này chính là một ví dụ trong đó. Lấy biệt cung mà vong quốc chi quân của tiền triều xây dựng làm cơ sở, sau này lại gia công xây dựng thành hành cung, chuyên cung cấp các đại nhân vật trong triều đình và các đại nhân vật triều đình muốn khoản đãi hưởng dụng. Toà vương cung này có cơ sở chắc chắn của biệt cung hoàng đế tiền triều, sự nguy nga lộng lẫy của nó tuyệt không phải hành cung bình thường có thể so sánh. Thậm chí sự hùng tráng nguy nga vượt qua biệt cung của thân vương chân chính.
Bởi vậy, xưa nay tòa cung điện này chỉ dùng để chăm sóc khách quý chân chính.
Hàng Châu là chỗ duy nhất không có thiên hướng lập trường ở võ lâm Giang Nam, bởi vậy khi mà giữa Bạch Vương thất quan, hoặc là triều đình với Bạch Vương có đại sự bàn bạc, đều sẽ chọn ở Hàng Châu. Khi đó, toà Bạch Điểu vương cung này chính là chỗ đặt chân tốt nhất.
Thượng khách hôm nay, chính là các khách quý đến từ Bạch Vương đệ nhất quan —— Lư Sơn kiếm quan.
Lư Sơn kiếm quan kỷ luật nghiêm minh, cơ hồ đến mức hà khắc. Từ trên xuống dưới, dùng bối phận trưởng ấu để luận tôn ti, trong đó không được sai lầm nửa phần. Môn hạ của Lư Sơn kiếm quan có hơn vạn đệ tử, nếu quản lý sơ suất, làm hại không nhỏ. Bởi vậy mỗi một đời chưởng môn nhân đều tốn rất nhiều tâm lực trong việc quản thúc đệ tử.
Nhưng trong này, tuyệt đối không bao gồm đương kim quan chủ Lư Sơn kiếm quan, ‘Kiếm Tước Thanh Thiên’ Lăng Hàm Chung.
Lăng Hàm Chung thuộc chủ nghĩa công lợi chí thượng và chỉ dùng người thân. Không giống sự khoan dung của những quan chủ trong quá khứ, mỗi hành động của hắn đều tràn đầy tính xâm lược, không hợp với khí tức tĩnh mịch của Lư Sơn.
Trong sương phòng của vương cung, những cao thủ của Lư Sơn kiếm quan —— vì mưu đồ Hàng Châu chi địa mà tới —— tập trung nơi này.
Trên dưới Lư Sơn kiếm quan lấy ngũ tự bộ ‘Phong’, ‘Bộc’, ‘Nhai’, ‘Tuyền’, ‘Thư’ phân tập võ công. Năm bộ do cao thủ trong quan điều giáo. Tuy đều tập luyện kiếm thuật, nhưng biến hóa âm dương cương nhu trong ngũ tự bộ lại hoàn toàn khác nhau, thứ tự càng là không thể thay đổi. Theo thiên phú của mỗi đệ tử mà phân vào tự bộ khác nhau tu tập. Tập xong kiếm pháp của một bộ, mới có thể đi bộ khác tiếp tục luyện kiếm.
Chỉ số ít đệ tử có thiên phú tuyệt hảo, có thể tu luyện hoàn toàn năm chữ, đến nước này mới coi như một mình chống đỡ một phương. Từ ngày đó, mới có ân sư thụ nghiệp chân chính. Từ lúc đó, sẽ bắt đầu học mười tám đường kiếm Vân Tùng Chính Phản hoặc là Kim Phù Thần Kiếm. Đệ tử có thể học hai bộ kiếm pháp này, đã coi như hảo thủ nhất lưu trên giang hồ.
Hôm nay, trong sương phòng này, trên trăm danh kiếm thủ đang đứng sừng sững, không ai không phải tình huống như vậy. Bọn hắn là tinh nhuệ chi sư chân chính của Lư Sơn kiếm quan, đều là hảo thủ luyện kiếm có thiên phú tuyệt hảo. Nhưng bọn hắn tụ tập ở đây, lại nín thở, lẳng lặng chờ đợi một hơi thở nhẹ nhàng trong phòng. Không ai dám loạn động.
Nếu đưa đám người này lên giang hồ, sợ rằng phải tưởng dư nghiệt Thần Nguyệt giáo trùng hưng, đại hội diệt ma lần hai hết sức căng thẳng. Mà trên thực tế, ngay cả trên Vô Pháp Vô Thiên nhai ngày đó, Lư Sơn kiếm quan cũng không phái ra nhiều hảo thủ tinh nhuệ như vậy. Nhưng trong gian phòng này, lại không người dám hô hấp quá một hơi, tận lực bắt chước tiết tấu hô hấp của nhau, sợ có một âm thanh không hòa hợp xuất hiện, chọc giận chủ nhân nơi đây.
Người khống chế không gian này không để ý đến sự khẩn trương điệp gia, dường như không cảm thấy, hoặc là không có hứng thú. Lão nhân chỉ nhắm hai mắt, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng động có quy luật.
“Người của triều đình quả nhiên cao thâm khó lường, lão phu thương lượng với người này hồi lâu, lại chỉ uổng phí mấy ngày. Với chuyện chúng ta làm chủ Hàng Châu, triều đình tuyệt không ôm thái độ chính diện, chúng ta sớm đã biết chuyện này, không cần nói nhảm nói nhiều. Nhưng bây giờ, toàn bộ sự chú ý của triều đình đặt lên dư nghiệt Ma giáo, đừng nói không biết ý nghĩ lúc này của chúng ta. Cho dù biết, tam ti võ lâm tự lo chưa xong, nhất thời tay của bọn hắn không duỗi đến nơi đây. Chúng ta muốn chiếm cứ Hàng Châu, thống trị tất cả môn phái nơi này, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.”
Lão nhân phát biểu rõ ràng, trong giọng nói mang theo sự mạnh mẽ không được nghi ngờ, tựa như ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của hắn. Năm nay hắn đã bảy mươi tuổi, nhưng trông không lọm khọm già nua. Giọng điệu, diện mục biểu cảm, còn khắc nghiệt bá đạo hơn lúc trẻ.
Nếu có người nhìn thấy diện mục của hắn, sợ rằng không thể không hoài nghi võ lâm Trung Nguyên sẽ sinh ra cơn sóng to lớn.
Không chứng cứ nào có sức thuyết phục hơn chứng cứ này, dù sao Lư Sơn kiếm quan chi chủ, lại có thể tự mình đến Hàng Châu vào lúc giang hồ náo động này.
Lăng Hàm Chung không cho thuộc hạ quá nhiều thời gian suy nghĩ.
“Ta muốn các ngươi đến, không phải làm câm điếc, là tới giết người.”
Xưa nay động tác của hắn rất nhanh, nhanh đến gần như tàn bạo. Mỗi lần hắn phát triển thế lực, nói dễ nghe chút thì là giang hồ tranh đấu, khó nghe chút chính là chiếm núi làm vua. Nếu không có biển hiệu Bạch Vương, quả thật không khác hành vi của tà phái.
“Xin hỏi quan chủ, khi nào động thủ?”
“Giết người còn cần chọn ngày sao? Chính là hôm nay.” Ngón tay như cây khô của Lăng Hàm Chung đình chỉ gõ, gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại, hắn mới chậm chạp nói: “Không ai có thể đoán được, chúng ta vừa thương lượng xong xuôi với đại biểu của triều đình, đã lập tức hành động. Ngày mai mới động thủ chẳng khác gì cắt giảm khả năng thành công, chính là xuẩn tài.”
Hốc mắt khô cạn của Lăng Hàm Chung như có hai con mắt cá chết, đảo một vòng như không đảo, đột nhiên lộ ra quang mang hưng phấn ác độc.
“Sau khi chuyện thành công, các ngươi tận lực vơ vét ba ngày ở Hàng Châu. Phàm là bại tướng dưới tay, vàng bạc mỹ nữ cả nhà bọn hắn đều có thể lấy, lão phu không ngăn cản.”
Cho binh sĩ an ủi thích hợp sau khi xâm lược, chính là pháp bảo không hai để phát triển lớn mạnh của Lư Sơn kiếm quan trong những năm gần đây. Vào lúc này, những kiếm thủ ra sức tập kiếm, có thể điên cuồng phát tiết sự buồn khổ lúc luyện kiếm ra. Có biển hiệu Bạch Vương thất quan bảo hộ, hành vi của bọn hắn ngày càng quá khích, số lần giá họa cho Ma giáo cũng không ít.
“Khởi bẩm quan chủ, cho dù chúng ta muốn, hôm nay chúng ta chỉ công bảy phái, nữ tử không nhiều......”
“Vậy thì tặng bách tính láng giềng cho các ngươi. Với Lâm An màu mỡ, mỹ nhân thanh tú, còn sợ không thể thỏa mãn sao? Không phải ngày đó Thanh Thư được một tiểu mỹ nhân sao?”
Nghĩ đến cô nương bán bánh bột mà ngày đó nhị thiếu gia coi trọng, rất nhiều người không nhịn được lộ vẻ hâm mộ, hô hấp hơi nặng nề. Dường như trong phòng, chăn nuôi toàn dã thú.
Lăng Hàm Chung cười lạnh nói: “Vậy tính là gì...... Các ngươi cố gắng làm việc, sau này các ngươi vui.”
Lăng Hàm Chung được tôn sùng là Bạch Vương đệ nhất nhân, chủ yếu là nhìn mặt của Lư Sơn kiếm quan và Kiếm Tiên nhà tranh. Dưới lệnh dự tích lũy ngàn năm của Lư Sơn kiếm quan, rất nhiều ác hành ác tích của hắn bị che giấu sạch sẽ. Nếu thật sự bày —— chuyện xấu hắn từng làm, cao thủ hắn từng cấu hại, nhân sĩ chính đạo hắn từng giết, phụ nữ hắn từng gian dâm trong cuộc đời —— ra cho nhân sĩ chính đạo trong thiên hạ xem xét, vậy chỉ sợ con đường của đại quân diệt ma không phải là Vô Pháp Vô Thiên nhai, mà là mênh mông cuồn cuộn thẳng vào Lư Sơn. So sánh với hắn, Ma vương chi danh của Tây Môn Xuy Đăng chắc chắn đổi chủ, sợ rằng Tây Môn giáo chủ còn được khen ngợi là nhân sĩ chính nghĩa.
Bọn thuộc hạ ầm vang nhận lời.
“Khởi bẩm quan chủ. Tất cả tinh nhuệ đã đến đông đủ, hẹn vào giờ Mùi ba khắc hôm nay, trong rừng cây nhỏ dưới chân Thành Hoàng sơn. Tiếp theo chia ra bảy đường, phân biệt tiến đánh bảy thế lực lớn nhất Hàng Châu, thuộc hạ nắm chắc kết thúc chiến đấu trong vòng năm canh giờ.”
Tốt!
Lăng Hàm Chung khen một tiếng hay trong lòng, chỉ đợi Hàng Châu này vào tay mình, hắn có thể để Lăng Thanh Thư làm chủ nơi đây, cũng coi như lưu lại một đường lui.
Có người hô: “Quan chủ, truyền đến tin tức của thiếu gia.”
“Nói.”
Người kia lưỡng lự một hồi, bị Lăng Hàm Chung trợn mắt mới ấp a ấp úng nói thật.
Từ khi được phái đi tạo uy danh, đến nay Lăng Thanh Thư còn chưa trở về, Lăng Hàm Chung đang quan tâm hắn có chuyện gì. Nhưng tin tức có được, lại làm hắn giận tím mặt.
“Nhãi ranh Dạ La bảo, dám đối đãi con ta như thế! Bây giờ Thanh Thư đang ở đâu?”
“Hình như đang bị áp đi nha môn.”
Xưa nay Lư Sơn kiếm quan có quy định ‘Chức chưởng môn truyền đồ không truyền tử’
Bất kể ai làm quan chủ, vị trí quan chủ này có thể truyền cho đồ nhi, lỏng một chút thì có thể truyền cho chất tử, có thể truyền cho tôn tử, thậm chí có thể truyền cho ngoại nhân. Nhưng luôn luôn không thể truyền cho nhi nữ.
Quy định ‘Không truyền tử nữ’ này được lập từ ngàn năm trước. Không ai —— đương nhiên là có người thử, nhưng chưa từng có người thành công —— phá được thiết tắc này. Bởi vì như thế, cho dù với nhân cường mã tráng trong căn phòng này, với sự chuyên quyền độc đoán của Lăng Hàm Chung ở Lư Sơn kiếm quan, hai đứa con trai của hắn vẫn không thể kế thừa quan chủ y bát.
Bởi vì năm đó, Lăng Hàm Chung hắn đạt được quan chủ chi vị và tư cách tiến vào Kiếm Tiên nhà tranh học kiếm như thế.
Cơ hồ từ lúc Lăng Hàm Chung nhận lấy chức chưởng môn trong tay thúc thúc —— cũng đồng thời là sư phụ của hắn, vượt qua thân tử thiên tư tung hoành của sư phụ, sư huynh của hắn ‘Phong Quá Long Đình’ —— Lăng Phong Hành, vận mệnh của con hắn cũng đã xác định.
Lăng Hàm Chung không thể quên sự ủ dột, không cam lòng, và...... Oán hận sâu sắc trên mặt sư huynh vào ngày hắn tiếp nhận vị trí quan chủ. Từ ngày đó, kiếm thủ đệ nhất, danh mãn Lư Sơn —— ‘Phong Quá Long Đình’ đã trở thành một độc hành hiệp sầu não uất ức, không nhiều lời với ai, cả đời không lập gia đình, chỉ luyện kiếm.
Tình huống này, chỉ thay đổi lúc trưởng tử của hắn —— Lăng Dược Sư xuất hiện. Hắn nhìn chăm chú hài nhi nho nhỏ vẫn còn trong nôi, không nhịn được nở nụ cười, vui vẻ như tận mắt thấy đại thù được báo. Chuyện này khiến Lăng Hàm Chung nghĩ mà sợ, Lăng Phong Hành hôm nay, chính là con hắn ngày mai.
Bởi vì không có cách nào, Lăng Hàm Chung luôn bù đắp hai đứa con trai của mình bằng tiền bạc và hưởng thụ. Điểm này hoàn toàn tương phản với chuyện —— hắn yêu cầu nghiêm khắc với nữ nhi —— bởi vì chúng nữ nhi mỹ mạo hơn người của hắn vẫn có giá trị lợi dụng.
Khuynh hướng hành hạ và sự hung ác vô pháp vô thiên của Lăng Thanh Thư, chính là sự vặn vẹo sinh sôi từ loại vô vọng này.
Lăng Hàm Chung yêu quý tiểu nhi tử nhất, xưa nay không tiết chế hành vi của hắn. Chính hắn cũng không phải quân tử có đức, chỉ cần nhi tử có thể luyện võ công giỏi, còn lại hắn không thích quản lắm. Nhưng nhi tử của Lăng Hàm Chung hắn, tuy đức hạnh không tốt, hắn lại là lão tử bao che cho con.
“Xin quan chủ bớt buồn, thiếu gia đã bày ra thân phận. Dù đối phương to gan đến mức nào, cũng không dám thật sự đả thương thiếu gia.”
“Hừ, Dạ La bảo...... Dạ La bảo, đồ đệ của tên điên đó, chưa chắc là người bình thường.”
Lăng Hàm Chung nhớ tới lai lịch của Dạ La bảo, càng thêm oán hận. Năm đó nữ nhi hắn tỉ mỉ nuôi lớn —— vốn định đưa vào cung làm bạn với hoàng hậu, gối gió trái phải có thể khiến hoàng thượng coi trọng Lăng gia hơn —— ai biết nhị nữ nhi của hắn lại bị cẩu nương dưỡng Minh Hóa Ngữ lừa chạy. Lăng Hàm Chung đánh đến tận cửa, nữ nhi châu thai ám kết, ngay cả hài tử cũng có. Dù tức giận thế nào, Lăng Hàm Chung cũng chỉ có thể bóp mũi lại nhịn.
Không ngờ bây giờ đồ đệ của hắn lại tới gây rối!
“Phái người đi cản lại! Nếu có người đả thương một sợi tóc của Thanh Thư, thiên đao vạn quả hắn cho lão phu!”