[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Chương 474 : Năm đó còn không phải như thế (8)
Ngày đăng: 12:39 01/08/19
Hàng Châu thất hiệp đi, Trà Hào cũng mang theo con mồ côi của Trương gia đi.
Trong Dạ La đại điện, Minh Phi Chân phất tay lui thuộc hạ, chỉ còn hai người kề đầu thì thầm trên giường ngự.
Minh Tố Vấn khá hưởng thụ thời gian một mình với Minh Phi Chân, nhưng nàng không thích đối phương suy nghĩ chuyện khác trong lòng. Tác phong của tiểu sư di lớn mật xưa nay, huống chi bốn bề vắng lặng. Song chưởng mềm mại không xương của nàng khẽ đặt lên ngực Minh Phi Chân, mượn lực eo nhỏ xoay một vòng. Mỹ nhân từ ngồi trong ngực trở thành mặt đối mặt ‘Cưỡi’ trên người Minh Phi Chân, quá trình như lướt nước, lại mang theo da thịt trơn bóng mà nước không có.
Khi khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, có thể câu hồn phách người nhìn chằm chằm Minh Phi Chân, hắn mới khôi phục lại từ trường khảo.
Minh Tố Vấn không trách hắn, trái lại mười hai phần thương yêu, nhẹ nhàng nói.
“Ngươi khắc chế sát ý rất vất vả phải không.”
“......” Minh Phi Chân cười khổ nói: “Vậy mà rõ ràng thế sao?”
“Ngươi một mực nằm trên giường ngự, không thể nhìn thẳng bọn hắn, bởi vì ngươi đang nhẫn nhịn sát ý dâng trào. Sợ trong cơn tức giận, tàn sát toàn bộ bọn hắn.”
“Cho dù là bây giờ, ta cũng không cho rằng đó là sai.”
Minh Phi Chân ngữ khí kiên quyết, không do dự chút nào.
“Ta cũng đồng ý thuyết pháp của ngươi, nhưng ngươi cũng biết...... Trong Dạ La sơn của ngươi có quá nhiều bí mật, không nên làm triều đình chú ý quá độ. Bởi vậy, ngươi lựa chọn ném bọn hắn cho triều đình xử lý, để xem hiệu quả về sau, ta thấy không tính là một nước cờ sai. Nhưng rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì...... Ngươi hẳn sẽ không kết thúc như vậy, sau đó ngươi còn muốn làm gì?”
Minh Phi Chân cười khổ nói: “Tiểu sư di hỏi chuyện này làm gì?”
“Bởi vì ngươi đang miễn cưỡng mình.”
Minh Tố Vấn nhìn chằm chằm con ngươi như ma vương của Minh Phi Chân, không nhường nửa điểm.
“Mỗi khi ngươi muốn cậy mạnh đều sẽ như bây giờ, không nói câu nào. Nếu để ngươi như vậy, không bằng...... Giao cho ta đi.”
“Tiểu sư di?”
Minh Tố Vấn xinh đẹp cười một tiếng.
“Phiền não của ngươi chính là phiền não của ta. Hơn nữa loại người như vậy, ta không cho hắn chút giáo huấn thì không phải là ta, đúng không?”
Minh Phi Chân ngắm nhìn Minh Tố Vấn, nội tâm một hồi ấm áp, dường như hai con ngươi màu máu hơi nhạt đi.
“Nhưng ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.”
“Ta không sao.”
Minh Tố Vấn ôn nhu yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Minh Phi Chân, như đang dặn dò trượng phu sắp ra cửa. Cho dù hiện trạng lại tương phản.
“Ngươi ngoan ngoãn làm hảo hài tử, chờ ta trở lại, biết không?”
****************
“Mười dặm sau chỗ này, chính là vệ sở trong núi của Kỳ Lân vệ. Mời các vị giao người cho chúng ta, phân biệt ở đây đi.”
Trước một khe suối sáng như bạc, Tạ Độc Trích dẫn hơn hai mươi Kỳ Lân vệ sĩ, ôm quyền với Hồng Cửu, thành khẩn nói.
“Tin tưởng không ai đến quấy rối ở Kỳ Lân vệ sở. Có những huynh đệ này, dù là mâu tặc cũng phải dừng bước, chư vị cứ yên tâm rời đi.”
Kỳ Lân vệ sĩ tự có thủ pháp liên lạc, không lâu sau khi xuống Dạ La sơn, Tạ Độc Trích đã tụ hợp với đám vệ sĩ —— lần theo manh mối của hắn. Lúc xử trí đám người Lăng Thanh Thư, bị Dạ La bảo chủ cho một gậy tre lên đầu, hắn trái lo phải nghĩ, bản thân cho ra một đáp án.
Hồng Cửu bị cử động bất ngờ của Tạ Độc Trích làm cho không hiểu ra sao, vừa mới dừng lại, sáu công tử bị kéo sau lưng đâm vào cơ thể như đúc bằng sắt của hắn.
Hồng Cửu không rõ vì sao: “Kỳ Lân vệ sở? Vì sao không phải phủ nha huyện nha, mà là ổ chó của các ngươi?”
Tạ Độc Trích phí một phen khí lực mới áp chế được đám vệ sĩ trẻ tuổi —— bởi vì lời này mà trợn mắt nhìn chằm chằm, suýt nữa nâng quả đấm —— ngăn trở sự kiện đẫm máu xảy ra, mới có cơ hội giải thích cho mình.
“Hồng nhị đương gia, ngươi có biết ngày xảy ra chuyện, quan phụ mẫu của bọn hắn —— huyện lệnh Tiền Đường Ngô Đạo Đức cũng ở hiện trường. Nếu đi huyện nha, chỉ sợ ngươi sẽ không đạt được kết quả mong muốn. Những người này đều là danh gia chi hậu của võ lâm Giang Nam, xưa nay quan phủ không muốn trêu chọc, không đánh được, không chửi được. Dù ngươi lên công đường, tối đa phán tiền chuộc mua tội, một nhà Tửu Thiếu Trương đều đã qua đời, dù bồi thường vạn kim cũng không có bao nhiêu chỗ dùng. Nếu đây là điều các ngươi muốn, Tạ mỗ nhân nguyện mở đường cho nhị đương gia.”
Hắn ngôn từ khẩn thiết, phân tích cũng đánh trúng yếu điểm, nhưng Hồng Cửu không để ý tới. Đại thủ như có thể bóp chặt yết hầu của Tạ đại nhân, bàn tay giơ lên, Tạ đại nhân cũng đồng thời im lặng.
“Bớt giảng đạo lý, phân tích lợi hại, giả bộ thiết khẩu thần toán với ta. Ta chỉ muốn biết, ngươi sẽ xử trí những người này thế nào?”
Câu hỏi này cũng đánh trúng chỗ yếu hại, Tạ Độc Trích né tránh không nói, trái lại nói.
“Hồng nhị đương gia, ngươi có biết, hạ tràng của vị thư sinh báo quan ngày đó ra sao không?”
Hồng Cửu biết hắn có tình báo mình không biết, bình tĩnh nói: “Ra sao?”
“Ngày đó Lăng Thanh Thư muốn hắn đi tuyên bố chuyện mình gian sát thê nữ của Tửu Thiếu Trương, thư sinh kia nhát gan, không dám có động tác. Chỉ chần chừ một hồi, những người này đã đổi ý, giữ thư sinh kia bên người, ngược đãi ngày đêm.”
Tạ Độc Trích như sa vào ác mộng, lúc nói lời này con mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không di chuyển chút nào.
“...... Gân tay chân của hắn đều bị lấy ra, nhưng không chặt đứt, chỉ để gân lộ ngoài thịt trắng, máu thịt be bét, khẽ động sẽ đau đến kêu to. Con ngươi bị móc xuống, bây giờ hốc mắt chỉ còn hai lỗ đen sâu hoắm. Người mới hai mươi, răng đều bị đập bay, lời cũng nói không lưu loát, tình trạng còn không bằng lão ông chín mươi.
Điền tú tài là người trẻ tuổi rất có tài học, lại có lòng nhiệt tình, ân sư của hắn chính là tôn trưởng trong môn Tạ mỗ nhân. Ngày xưa ta từng gặp hắn ở kinh thành, ấn tượng vô cùng tốt. Lúc ta đuổi tới, Điền tú tài đã không còn bao nhiêu khí, chỉ một mực thấp giọng hô ‘Giết ta, giết ta’...... Đến bây giờ, tiếng hắn vẫn sống lại trong mộng Tạ mỗ, nghĩ đến càng sợ hãi.”
Hồng Cửu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Độc Trích hồi lâu, lạnh giọng nói: “...... Đừng nói cho ta đại lão gia ngươi —— quan võ mà triều đình bổ nhiệm, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thảm trạng của cố nhân là sợ.”
“Bản quan không sợ, nhưng bản quan không có cách nào.”
Tạ Độc Trích trầm giọng nói: “Hắn là trực hệ của Bạch Vương thất quan, muốn xử lý hắn khó a. Lư Sơn kiếm quan dã tâm bừng bừng, ai cũng nhìn ra được. Hàng Châu chính là thịnh địa võ lâm cổ nhất Giang Nam, càng là cố đô tiền triều, xưa nay chính là nơi hào kiệt xuất hiện lớp lớp. Trước mắt —— nguyên khí không đại thương, có thể ăn cục thịt béo này —— chỉ có Lư Sơn kiếm quan hắn. Ngay cả tam đương gia của quý bảo cũng biết, hiện nay người của Lư Sơn kiếm quan đang ở lân cận. Mà Lăng Thanh Thư làm ra hành vi man rợ này, tuy là hắn thiên tính ác độc, cũng thật có dự định lập uy Hàng Châu. Hạ quan đi cùng cấp trên, chỉ muốn trấn an người của Lư Sơn kiếm quan, không làm Hàng Châu nổi một phen phong ba to lớn.”
Hồng Cửu hừ lạnh một tiếng, đập Lăng Thanh Thư hôn mê bất tỉnh trên vai xuống đất, quát: “Tới thì tới, Lư Sơn kiếm quan mạnh hơn nữa, chưa hẳn có thể nhất cử thu phục Hàng Châu.”
“Nếu ta nói, Tử chưởng môn của Ngô Đồng Kim Vũ hiên đồng ý không nhúng tay vào tranh đấu này thì sao? Lại nếu, chỉ huy cao nhất của lần xâm lược này, là quan chủ Lư Sơn kiếm quan Kiếm Tước Thanh Thiên —— Lăng Hàm Chung thì sao?”
Mở miệng một tiếng nếu, vậy mà Hồng Cửu không trả lời được. Nếu Ngô Đồng Kim Vũ hiên không nhúng tay vào, ở võ lâm Hàng Châu —— có thể làm đối thủ của Lư Sơn kiếm quan —— cũng chỉ còn một phương Dạ La bảo mà thôi. Nhưng nói thế nào Lăng Hàm Chung cũng là cha đẻ của sư nương, hơn nữa còn là đệ nhất nhân của Bạch Vương thất quan, bất kể nghĩ thế nào cũng rất khó đánh trận này.
“Thế cục trước mắt vốn khẩn trương, cấp trên nhà ta đã tạm thời thuyết phục Lăng Hàm Chung không gây sóng gió nữa. Nếu lúc này các ngươi giết nhi tử của hắn, chẳng những chọc cho Lăng Hàm Chung lòng dạ nhỏ mọn điên cuồng trả thù, còn cho hắn cơ hội huyết tẩy võ lâm Hàng Châu.”
“Nói, rốt cuộc ngươi định xử lý thế nào?”
Tạ Độc Trích cắn răng nói: “Đeo gông xiềng, đưa hình bộ, tam ti hội thẩm. Án này, chúng ta có nhân chứng có vật chứng, cũng đã bắt được hung thủ. Muốn Lư Sơn kiếm quan giao ra đại giới vì lạm sát kẻ vô tội. Đây là công đạo lớn nhất mà ta có thể làm được!”
Cho dù trói Lăng Thanh Thư đi tam ti hội thẩm, kết quả thẩm phán cũng không phải là chém đầu hắn. Bởi vì thân phận đặc thù của hắn, kết quả chắc sẽ là triều đình thu hồi một phần đặc quyền của Lư Sơn kiếm quan làm cảnh cáo. Với loại người như Lăng Thanh Thư mà nói, cho dù phạt hắn mười vạn lượng bạc, chưa chắc hắn sẽ chớp mắt. Đánh hắn một trận, cũng chưa chắc hắn khắc sâu ấn tượng. Chỉ có thu hồi đặc quyền, là tổn thất thực sự, ắt sẽ không dễ chịu.
Mà Tạ đại nhân sẽ không một bước lên mây vì vạch trần chuyện này, trái lại bởi vì đắc tội hoàng hậu và Lư Sơn kiếm quan, hoạn lộ sau này sẽ nhiều tai nạn. Có thể nói là nhượng bộ lớn nhất, có thành ý nhất mà Tạ đại nhân làm được.
Hồng Cửu suy nghĩ nửa ngày, thở dài một câu: “Ba nhân mạng, đổi một câu của Lư Sơn kiếm quan hắn...... Buôn bán này thật là giá trị a.”
Hồng Cửu nặng nề kéo một tên ném một tên, sáu cái hồ lô lăn đất sau lưng suýt rơi vào trong suối, coi như giao cho Tạ đại nhân.
“Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận. Làm như vậy, hoàn toàn không thể coi là chủ trì công đạo, chúng ta đi.”
Tạ đại nhân nhìn bóng lưng Hồng nhị đương gia dẫn các sư đệ rời đi, đột nhiên hơi ao ước cá tính nhậm hiệp hảo nghĩa và lập trường tiêu dao tự tại của những người này. Nhưng hắn là người Tạ gia, là Kỳ Lân vệ, nhất định không thể làm trái quyết định của triều đình.
Chờ ba người kia đi xa, đám vệ sĩ cũng tóm lấy sáu công tử phạm án, thủ hạ bên cạnh hỏi.
“Tạ đại nhân, phải xử lý những người này thế nào?”
“Không phải ta mới nói sao...... Trước tiên nhốt trong phòng giam của chúng ta. Đeo gông xiềng, đưa hình bộ, chờ tam ti hội thẩm.”
Vệ sĩ trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Thật phải như vậy? Đây không phải là đối nghịch với Bạch Vương thất quan sao? Sợ rằng đại thống lĩnh sẽ không thích làm vậy...... Lão nhân gia người luôn luôn nói, ai cũng có thể bắt, chỉ có Bạch Vương thất quan không thể đụng vào.”
Tạ Độc Trích gian nan gật gật đầu: “Ta đây biết. Nhưng chung quy, người không thể chết vô ích a. Ngươi không tận mắt thấy thảm trạng của một nhà ba người đó, phàm là con người, đều phải ra nói một câu. Đây đã là biện pháp tốt nhất trong không có biện pháp.”
“Ta có biện pháp tốt hơn.”
Vừa nói ra, sắc mặt Tạ Độc Trích chợt xám trắng, sợ đến hồn bay lên trời, Tạ đại nhân tuyệt không ngờ sẽ nghe thấy tiếng hắn vào lúc này.
Lăng Thanh Thư —— nên té xỉu trên mặt đất, bị phong huyệt đạo —— trong mắt lấp lánh thanh quang ẩn chứa sát ý, nằm trên mặt đất như một con báo săn tùy thời mà động, tràn đầy nguy hiểm và lực bạo tạc.
“Tạ đại nhân có muốn nghe ý của ta không?”
Tạ Độc Trích vừa muốn đề khí hét lớn, gọi đám người Hồng Cửu đã đi xa trở về. Lăng Thanh Thư cười lạnh nói: “Muốn chết!”
Bóng hình vọt qua, cái áo màu xanh như biển cả âm u, kiếm khí chợt ra, đi không có dấu hiệu nào. Trong chớp mắt, hắn lưu lại bảy lỗ kiếm trên người Tạ đại nhân, đâm cho máu me đầm đìa. Tạ đại nhân luyện kỳ công Tử Cấm Phong Lôi, toàn dựa vào chân khí trong cơ thể chi phát. Bây giờ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đâm rách khí huyệt, thống khổ há thường nhân có thể chịu được. Cộng thêm chân khí của hắn vừa tiết ra, vốn là vài tiếng kêu cứu, lại trở thành vài tiếng hét thảm không ra hình thù, hoàn toàn không thể đi xa.
Lăng Thanh Thư một tay đoạt lấy một thanh kiếm sắt, nhưng không cuống cuồng tác chiến với Kỳ Lân vệ sĩ còn lại. Hắn một người một kiếm, chỉ cần bị cao thủ ngăn cản hai chiêu, sẽ xuất hiện cá lọt lưới, không phải cách làm của trí giả. Hắn quyết định rất nhanh, cực nhanh cắt dây thừng trên người sáu công tử, kiếm như rắn trườn du tẩu trên người bọn hắn một lượt. Huyệt đạo của sáu người bọn hắn không phải Minh Phi Chân điểm, dưới tuyệt kỹ lăng không điểm huyệt của Lăng Thanh Thư, huyệt đạo lập tức giải khai. Sáu công tử kia bị đánh cho đau đớn, vừa lên lập tức chiến với các Kỳ Lân vệ sĩ.
Lăng Thanh Thư không yếu.
Hắn tu tập cả mười tám đường kiếm Vân Tùng và Kim Phù Thần Kiếm của Lư Sơn kiếm quan, tạo nghệ rất sâu. Mà Phi Lưu Thứ Thuật do Lăng gia hắn sáng tạo, càng là quan trọng nhất trong mỗi ngày luyện tập.
Tổng cộng Phi Lưu Thứ Thuật chia làm tứ trọng cảnh giới, trong đó tuyệt không phân chia cao thấp, liên quan đến tư chất cá nhân. Có ít người đệ nhất trọng dùng tốt hơn đệ tam trọng, có ít người ngoại trừ đệ tứ trọng rốt cuộc không học được thứ thuật còn lại, sở trường một môn cũng có. Lăng Thanh Thư là người đầu tiên trong trăm năm qua có thể học đủ tam trọng cảnh giới trước ba mươi tuổi.
Tuy Lăng Thanh Thư là một người trẻ tuổi cuồng vọng tự đại, bảo thủ ngoan cố đến gần như điên cuồng, nhưng chuyện này không ảnh hưởng sự thật —— tu vi võ công của hắn hơn xa người đồng lứa. Tốc độ tập kiếm của hắn không thua bất kỳ đệ tử nào của Lư Sơn kiếm quan, chính Lăng Phong Hành —— vị tổng giáo tập của Lư Sơn kiếm quan, người tự tay dạy hắn kiếm thuật —— cũng nói như vậy. Dù đặt dưới tiêu chuẩn khắc nghiệt của Kiếm Tiên nhà tranh, Lăng Thanh Thư vẫn là tư tài số một. Có thể nói là một trong những thiên tài dùng kiếm xuất sắc nhất của Lư Sơn kiếm quan trong mấy chục năm qua.
Kỳ thực lúc ở Dạ La sơn, hắn không hoàn toàn té xỉu. Thủ pháp điểm huyệt của Minh Phi Chân tuy nặng, nhưng hắn đã luyện thành tam trọng Phi Lưu Thứ Thuật —— có thể đồng thời dùng ba thủ pháp lăng không thứ huyệt khác nhau để xông huyệt, muốn mở huyệt đạo chỉ là trở bàn tay, không khó xử.
Nhưng hắn bị Minh Phi Chân một chiêu đánh bại, biết võ công của mình kém xa người sau. Cho dù giải được huyệt đạo cũng đừng nghĩ có thể đơn đấu thủ thắng, chỉ đành chịu nhục. Nào ngờ Dạ La bảo chủ lại thả hổ về rừng, đưa hắn ra khỏi Dạ La sơn, đưa cho quan phủ xử lý. Nếu huyệt đạo không bị phong bế, còn không thể động, hắn sẽ phải cười như điên. Sau một đường ẩn nhẫn không phát, đến khi đám người Hồng Cửu rời đi, mới lộ ra diện mục dữ tợn.
Chịu đựng bực tức trong Dạ La bảo, hắn và sáu công tử như mãnh hổ xuất lồng, thu thập hai mươi Kỳ Lân vệ sĩ trẻ tuổi, không có xếp hạng trong chớp mắt. Những Kỳ Lân vệ sĩ này chỉ là tiểu nhân vật tuần sơn đưa tin, bên trong chỉ có một hai cao thủ, đều không thể chịu quá mười chiêu dưới kiếm Lăng Thanh Thư, toàn bộ rơi vào hạ tràng binh đứt thảm bại.
Kiếm của Lăng Thanh Thư kề cổ họng Tạ đại nhân, đâm cho yết hầu của hắn đỏ lên, không quan tâm —— tiến hành uy hiếp không nên tạo ra thống khổ như thế, trên khuôn mặt đầy tà khí có nụ cười.
“Lời vẫn chưa nói xong, Tạ đại nhân đã muốn quấy rối, đây không phải hành động thức thời a.”
“...... Ngươi muốn nói gì?”
“Không phải là phương pháp xử trí chúng ta sao? Ta cũng có một biện pháp. Biện pháp của ta chính là, các ngươi không cần hao tâm tổn trí suy nghĩ xử trí thế nào. Ta tạm tìm một số người, đi chết thay ta.”
“...... Ý ngươi là......”
Trong ánh mắt của Lăng Thanh Thư toát ra sự điên cuồng đêm hôm đó, dường như đắm chìm trong sự hưng phấn mà huyễn tưởng nào đó sáng tạo ra, tàn nhẫn liếm môi.
“Ngươi nói...... Nếu Dạ La bảo chủ và Trà Hào kia, đều là phỉ đồ tự tiện giết mệnh quan triều đình, có lẽ lời của bọn hắn, sẽ không có ai nghe a? Nếu dưới Dạ La sơn không xa, một lần chết hơn hai mươi Kỳ Lân vệ sĩ còn có một phó thống lĩnh, lại thêm bằng chứng của những danh môn chi hậu chúng ta. Có phải còn chân thực hơn, đáng tin hơn tận mắt nhìn thấy không? Xin lỗi các vị, muốn mượn dùng mạng của các ngươi.”
“Cẩu tặc! Ngươi dám!”
Tạ đại nhân quát: “Tạ mỗ nhân không chỉ là Kỳ Lân vệ, càng là người của Tạ gia Ô Y bang, ngươi dám giết ta!”
Lăng Thanh Thư nhìn Tạ đại nhân, như đang nhìn một món đồ chơi hiếm có. Nhìn đến Tạ đại nhân sinh lòng lo sợ, hắn mới cất tiếng cười to nói: “Các huynh đệ qua xem, vị này còn là hậu nhân của Bạch Vương thất quan a.”
Bọn công tử đang hành hạ mấy Kỳ Lân vệ sĩ lập tức quay đầu, lộ ra ánh mắt tương tự Lăng Thanh Thư.
“Lão tử giết mấy đại hiệp chính đạo, chơi mấy danh môn chi hậu, chỉ chưa từng giết Bạch Vương thất quan.”
“Cũng không biết giết Bạch Vương thất quan thế nào.”
“Không vội a, nghe nói Ô Y bang có Tử Cấm Phong Lôi trong tam quyền ngũ chưởng, luyện thành lôi kình. Chúng ta đào kinh mạch của hắn ra, xem lôi kình kia giấu ở đâu, cũng coi như kiến thức tuyệt học thiên hạ.”
Tạ Độc Trích nghe đối thoại của bọn hắn, trong lòng là một vùng lạnh buốt, lại rõ ràng tất cả.
Điên rồi! Quả thật điên rồi!
Những người này căn bản không biết gì là e ngại! Hoàn cảnh sinh trưởng của bọn hắn luôn xuôi gió xuôi nước, hết thảy đều suy nghĩ cho mình. Trong mắt bọn hắn, sinh mệnh của người khác chỉ là đồ chơi mà thôi. Người như vậy, căn bản không thể coi là người. Bọn hắn là dã thú sống trong thế giới loài người, học được phương pháp sinh tồn của nhân loại. Có sự khát máu không vì bản năng, có sự tà ác đầy mùi hôi thối.
“Muốn xem lôi kình giấu ở đâu a, vậy thì xem.”
Lăng Thanh Thư cười nhẹ một tiếng, cổ tay rung lên, tuôn ra đóa đóa kiếm hoa, giống như mấy đóa cúc vàng. Tạ Độc Trích nhắm mắt chờ chết, lại nghe thấy tiếng kim thiết giao kích cực kì dày đặc, nghe từ phương vị, lại không phân cao thấp với Lăng Thanh Thư.
Hắn vội vàng mở mắt, lại thấy người tới mặc một bộ áo trắng, bao bọc tư thái uyển chuyển, lả lướt thon dài. Váy bào rộng lớn không lộ dáng người, nhưng nàng mặc lên vẫn thấy được đường cong mê người, mịn màng như nước của mông eo bắp chân. Cho dù một dải lụa buộc ngang eo, khó nhìn thấy cảm giác phì nhiêu trên người nàng, nhưng không thể che được hình dáng của trái cây tuyết nộn khẽ run khi ngược gió, đập vào mắt đã cảm thấy cứng chắc ngạo nhân. Có thể mặc bộ quần áo này thành vận vị mê người như vậy, chỉ có thể nói là được trời ưu ái.
Không biết nữ tử này giá lâm từ lúc nào, tố thủ thon dài, cầm một thanh trường kiếm, dung mạo như thiên tiên hạ phàm.
Lăng Thanh Thư thấy là nàng, trong lòng nóng như lửa, nhưng biết nàng này võ công cao cường, toàn lực hành động mới ngăn chặn được. Song kiếm trùng điệp giao kích, hai người đều thoái lui ba bước.
Lăng Thanh Thư cười nói: “Cô nương, lại gặp mặt. Thật làm bản công tử lo lắng.”
“Ít nói nhàn thoại, ngươi cũng biết ta không tới để tán dóc.”
Nàng yêu kiều cười một tiếng, như hoa tách không cốc, đầy mắt là xuân, xinh đẹp không gì sánh được.
Ta muốn làm một giao dịch với ngươi.”
Trong Dạ La đại điện, Minh Phi Chân phất tay lui thuộc hạ, chỉ còn hai người kề đầu thì thầm trên giường ngự.
Minh Tố Vấn khá hưởng thụ thời gian một mình với Minh Phi Chân, nhưng nàng không thích đối phương suy nghĩ chuyện khác trong lòng. Tác phong của tiểu sư di lớn mật xưa nay, huống chi bốn bề vắng lặng. Song chưởng mềm mại không xương của nàng khẽ đặt lên ngực Minh Phi Chân, mượn lực eo nhỏ xoay một vòng. Mỹ nhân từ ngồi trong ngực trở thành mặt đối mặt ‘Cưỡi’ trên người Minh Phi Chân, quá trình như lướt nước, lại mang theo da thịt trơn bóng mà nước không có.
Khi khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách, có thể câu hồn phách người nhìn chằm chằm Minh Phi Chân, hắn mới khôi phục lại từ trường khảo.
Minh Tố Vấn không trách hắn, trái lại mười hai phần thương yêu, nhẹ nhàng nói.
“Ngươi khắc chế sát ý rất vất vả phải không.”
“......” Minh Phi Chân cười khổ nói: “Vậy mà rõ ràng thế sao?”
“Ngươi một mực nằm trên giường ngự, không thể nhìn thẳng bọn hắn, bởi vì ngươi đang nhẫn nhịn sát ý dâng trào. Sợ trong cơn tức giận, tàn sát toàn bộ bọn hắn.”
“Cho dù là bây giờ, ta cũng không cho rằng đó là sai.”
Minh Phi Chân ngữ khí kiên quyết, không do dự chút nào.
“Ta cũng đồng ý thuyết pháp của ngươi, nhưng ngươi cũng biết...... Trong Dạ La sơn của ngươi có quá nhiều bí mật, không nên làm triều đình chú ý quá độ. Bởi vậy, ngươi lựa chọn ném bọn hắn cho triều đình xử lý, để xem hiệu quả về sau, ta thấy không tính là một nước cờ sai. Nhưng rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì...... Ngươi hẳn sẽ không kết thúc như vậy, sau đó ngươi còn muốn làm gì?”
Minh Phi Chân cười khổ nói: “Tiểu sư di hỏi chuyện này làm gì?”
“Bởi vì ngươi đang miễn cưỡng mình.”
Minh Tố Vấn nhìn chằm chằm con ngươi như ma vương của Minh Phi Chân, không nhường nửa điểm.
“Mỗi khi ngươi muốn cậy mạnh đều sẽ như bây giờ, không nói câu nào. Nếu để ngươi như vậy, không bằng...... Giao cho ta đi.”
“Tiểu sư di?”
Minh Tố Vấn xinh đẹp cười một tiếng.
“Phiền não của ngươi chính là phiền não của ta. Hơn nữa loại người như vậy, ta không cho hắn chút giáo huấn thì không phải là ta, đúng không?”
Minh Phi Chân ngắm nhìn Minh Tố Vấn, nội tâm một hồi ấm áp, dường như hai con ngươi màu máu hơi nhạt đi.
“Nhưng ta không muốn ngươi xảy ra chuyện.”
“Ta không sao.”
Minh Tố Vấn ôn nhu yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Minh Phi Chân, như đang dặn dò trượng phu sắp ra cửa. Cho dù hiện trạng lại tương phản.
“Ngươi ngoan ngoãn làm hảo hài tử, chờ ta trở lại, biết không?”
****************
“Mười dặm sau chỗ này, chính là vệ sở trong núi của Kỳ Lân vệ. Mời các vị giao người cho chúng ta, phân biệt ở đây đi.”
Trước một khe suối sáng như bạc, Tạ Độc Trích dẫn hơn hai mươi Kỳ Lân vệ sĩ, ôm quyền với Hồng Cửu, thành khẩn nói.
“Tin tưởng không ai đến quấy rối ở Kỳ Lân vệ sở. Có những huynh đệ này, dù là mâu tặc cũng phải dừng bước, chư vị cứ yên tâm rời đi.”
Kỳ Lân vệ sĩ tự có thủ pháp liên lạc, không lâu sau khi xuống Dạ La sơn, Tạ Độc Trích đã tụ hợp với đám vệ sĩ —— lần theo manh mối của hắn. Lúc xử trí đám người Lăng Thanh Thư, bị Dạ La bảo chủ cho một gậy tre lên đầu, hắn trái lo phải nghĩ, bản thân cho ra một đáp án.
Hồng Cửu bị cử động bất ngờ của Tạ Độc Trích làm cho không hiểu ra sao, vừa mới dừng lại, sáu công tử bị kéo sau lưng đâm vào cơ thể như đúc bằng sắt của hắn.
Hồng Cửu không rõ vì sao: “Kỳ Lân vệ sở? Vì sao không phải phủ nha huyện nha, mà là ổ chó của các ngươi?”
Tạ Độc Trích phí một phen khí lực mới áp chế được đám vệ sĩ trẻ tuổi —— bởi vì lời này mà trợn mắt nhìn chằm chằm, suýt nữa nâng quả đấm —— ngăn trở sự kiện đẫm máu xảy ra, mới có cơ hội giải thích cho mình.
“Hồng nhị đương gia, ngươi có biết ngày xảy ra chuyện, quan phụ mẫu của bọn hắn —— huyện lệnh Tiền Đường Ngô Đạo Đức cũng ở hiện trường. Nếu đi huyện nha, chỉ sợ ngươi sẽ không đạt được kết quả mong muốn. Những người này đều là danh gia chi hậu của võ lâm Giang Nam, xưa nay quan phủ không muốn trêu chọc, không đánh được, không chửi được. Dù ngươi lên công đường, tối đa phán tiền chuộc mua tội, một nhà Tửu Thiếu Trương đều đã qua đời, dù bồi thường vạn kim cũng không có bao nhiêu chỗ dùng. Nếu đây là điều các ngươi muốn, Tạ mỗ nhân nguyện mở đường cho nhị đương gia.”
Hắn ngôn từ khẩn thiết, phân tích cũng đánh trúng yếu điểm, nhưng Hồng Cửu không để ý tới. Đại thủ như có thể bóp chặt yết hầu của Tạ đại nhân, bàn tay giơ lên, Tạ đại nhân cũng đồng thời im lặng.
“Bớt giảng đạo lý, phân tích lợi hại, giả bộ thiết khẩu thần toán với ta. Ta chỉ muốn biết, ngươi sẽ xử trí những người này thế nào?”
Câu hỏi này cũng đánh trúng chỗ yếu hại, Tạ Độc Trích né tránh không nói, trái lại nói.
“Hồng nhị đương gia, ngươi có biết, hạ tràng của vị thư sinh báo quan ngày đó ra sao không?”
Hồng Cửu biết hắn có tình báo mình không biết, bình tĩnh nói: “Ra sao?”
“Ngày đó Lăng Thanh Thư muốn hắn đi tuyên bố chuyện mình gian sát thê nữ của Tửu Thiếu Trương, thư sinh kia nhát gan, không dám có động tác. Chỉ chần chừ một hồi, những người này đã đổi ý, giữ thư sinh kia bên người, ngược đãi ngày đêm.”
Tạ Độc Trích như sa vào ác mộng, lúc nói lời này con mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không di chuyển chút nào.
“...... Gân tay chân của hắn đều bị lấy ra, nhưng không chặt đứt, chỉ để gân lộ ngoài thịt trắng, máu thịt be bét, khẽ động sẽ đau đến kêu to. Con ngươi bị móc xuống, bây giờ hốc mắt chỉ còn hai lỗ đen sâu hoắm. Người mới hai mươi, răng đều bị đập bay, lời cũng nói không lưu loát, tình trạng còn không bằng lão ông chín mươi.
Điền tú tài là người trẻ tuổi rất có tài học, lại có lòng nhiệt tình, ân sư của hắn chính là tôn trưởng trong môn Tạ mỗ nhân. Ngày xưa ta từng gặp hắn ở kinh thành, ấn tượng vô cùng tốt. Lúc ta đuổi tới, Điền tú tài đã không còn bao nhiêu khí, chỉ một mực thấp giọng hô ‘Giết ta, giết ta’...... Đến bây giờ, tiếng hắn vẫn sống lại trong mộng Tạ mỗ, nghĩ đến càng sợ hãi.”
Hồng Cửu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Độc Trích hồi lâu, lạnh giọng nói: “...... Đừng nói cho ta đại lão gia ngươi —— quan võ mà triều đình bổ nhiệm, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thảm trạng của cố nhân là sợ.”
“Bản quan không sợ, nhưng bản quan không có cách nào.”
Tạ Độc Trích trầm giọng nói: “Hắn là trực hệ của Bạch Vương thất quan, muốn xử lý hắn khó a. Lư Sơn kiếm quan dã tâm bừng bừng, ai cũng nhìn ra được. Hàng Châu chính là thịnh địa võ lâm cổ nhất Giang Nam, càng là cố đô tiền triều, xưa nay chính là nơi hào kiệt xuất hiện lớp lớp. Trước mắt —— nguyên khí không đại thương, có thể ăn cục thịt béo này —— chỉ có Lư Sơn kiếm quan hắn. Ngay cả tam đương gia của quý bảo cũng biết, hiện nay người của Lư Sơn kiếm quan đang ở lân cận. Mà Lăng Thanh Thư làm ra hành vi man rợ này, tuy là hắn thiên tính ác độc, cũng thật có dự định lập uy Hàng Châu. Hạ quan đi cùng cấp trên, chỉ muốn trấn an người của Lư Sơn kiếm quan, không làm Hàng Châu nổi một phen phong ba to lớn.”
Hồng Cửu hừ lạnh một tiếng, đập Lăng Thanh Thư hôn mê bất tỉnh trên vai xuống đất, quát: “Tới thì tới, Lư Sơn kiếm quan mạnh hơn nữa, chưa hẳn có thể nhất cử thu phục Hàng Châu.”
“Nếu ta nói, Tử chưởng môn của Ngô Đồng Kim Vũ hiên đồng ý không nhúng tay vào tranh đấu này thì sao? Lại nếu, chỉ huy cao nhất của lần xâm lược này, là quan chủ Lư Sơn kiếm quan Kiếm Tước Thanh Thiên —— Lăng Hàm Chung thì sao?”
Mở miệng một tiếng nếu, vậy mà Hồng Cửu không trả lời được. Nếu Ngô Đồng Kim Vũ hiên không nhúng tay vào, ở võ lâm Hàng Châu —— có thể làm đối thủ của Lư Sơn kiếm quan —— cũng chỉ còn một phương Dạ La bảo mà thôi. Nhưng nói thế nào Lăng Hàm Chung cũng là cha đẻ của sư nương, hơn nữa còn là đệ nhất nhân của Bạch Vương thất quan, bất kể nghĩ thế nào cũng rất khó đánh trận này.
“Thế cục trước mắt vốn khẩn trương, cấp trên nhà ta đã tạm thời thuyết phục Lăng Hàm Chung không gây sóng gió nữa. Nếu lúc này các ngươi giết nhi tử của hắn, chẳng những chọc cho Lăng Hàm Chung lòng dạ nhỏ mọn điên cuồng trả thù, còn cho hắn cơ hội huyết tẩy võ lâm Hàng Châu.”
“Nói, rốt cuộc ngươi định xử lý thế nào?”
Tạ Độc Trích cắn răng nói: “Đeo gông xiềng, đưa hình bộ, tam ti hội thẩm. Án này, chúng ta có nhân chứng có vật chứng, cũng đã bắt được hung thủ. Muốn Lư Sơn kiếm quan giao ra đại giới vì lạm sát kẻ vô tội. Đây là công đạo lớn nhất mà ta có thể làm được!”
Cho dù trói Lăng Thanh Thư đi tam ti hội thẩm, kết quả thẩm phán cũng không phải là chém đầu hắn. Bởi vì thân phận đặc thù của hắn, kết quả chắc sẽ là triều đình thu hồi một phần đặc quyền của Lư Sơn kiếm quan làm cảnh cáo. Với loại người như Lăng Thanh Thư mà nói, cho dù phạt hắn mười vạn lượng bạc, chưa chắc hắn sẽ chớp mắt. Đánh hắn một trận, cũng chưa chắc hắn khắc sâu ấn tượng. Chỉ có thu hồi đặc quyền, là tổn thất thực sự, ắt sẽ không dễ chịu.
Mà Tạ đại nhân sẽ không một bước lên mây vì vạch trần chuyện này, trái lại bởi vì đắc tội hoàng hậu và Lư Sơn kiếm quan, hoạn lộ sau này sẽ nhiều tai nạn. Có thể nói là nhượng bộ lớn nhất, có thành ý nhất mà Tạ đại nhân làm được.
Hồng Cửu suy nghĩ nửa ngày, thở dài một câu: “Ba nhân mạng, đổi một câu của Lư Sơn kiếm quan hắn...... Buôn bán này thật là giá trị a.”
Hồng Cửu nặng nề kéo một tên ném một tên, sáu cái hồ lô lăn đất sau lưng suýt rơi vào trong suối, coi như giao cho Tạ đại nhân.
“Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận. Làm như vậy, hoàn toàn không thể coi là chủ trì công đạo, chúng ta đi.”
Tạ đại nhân nhìn bóng lưng Hồng nhị đương gia dẫn các sư đệ rời đi, đột nhiên hơi ao ước cá tính nhậm hiệp hảo nghĩa và lập trường tiêu dao tự tại của những người này. Nhưng hắn là người Tạ gia, là Kỳ Lân vệ, nhất định không thể làm trái quyết định của triều đình.
Chờ ba người kia đi xa, đám vệ sĩ cũng tóm lấy sáu công tử phạm án, thủ hạ bên cạnh hỏi.
“Tạ đại nhân, phải xử lý những người này thế nào?”
“Không phải ta mới nói sao...... Trước tiên nhốt trong phòng giam của chúng ta. Đeo gông xiềng, đưa hình bộ, chờ tam ti hội thẩm.”
Vệ sĩ trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Thật phải như vậy? Đây không phải là đối nghịch với Bạch Vương thất quan sao? Sợ rằng đại thống lĩnh sẽ không thích làm vậy...... Lão nhân gia người luôn luôn nói, ai cũng có thể bắt, chỉ có Bạch Vương thất quan không thể đụng vào.”
Tạ Độc Trích gian nan gật gật đầu: “Ta đây biết. Nhưng chung quy, người không thể chết vô ích a. Ngươi không tận mắt thấy thảm trạng của một nhà ba người đó, phàm là con người, đều phải ra nói một câu. Đây đã là biện pháp tốt nhất trong không có biện pháp.”
“Ta có biện pháp tốt hơn.”
Vừa nói ra, sắc mặt Tạ Độc Trích chợt xám trắng, sợ đến hồn bay lên trời, Tạ đại nhân tuyệt không ngờ sẽ nghe thấy tiếng hắn vào lúc này.
Lăng Thanh Thư —— nên té xỉu trên mặt đất, bị phong huyệt đạo —— trong mắt lấp lánh thanh quang ẩn chứa sát ý, nằm trên mặt đất như một con báo săn tùy thời mà động, tràn đầy nguy hiểm và lực bạo tạc.
“Tạ đại nhân có muốn nghe ý của ta không?”
Tạ Độc Trích vừa muốn đề khí hét lớn, gọi đám người Hồng Cửu đã đi xa trở về. Lăng Thanh Thư cười lạnh nói: “Muốn chết!”
Bóng hình vọt qua, cái áo màu xanh như biển cả âm u, kiếm khí chợt ra, đi không có dấu hiệu nào. Trong chớp mắt, hắn lưu lại bảy lỗ kiếm trên người Tạ đại nhân, đâm cho máu me đầm đìa. Tạ đại nhân luyện kỳ công Tử Cấm Phong Lôi, toàn dựa vào chân khí trong cơ thể chi phát. Bây giờ bất ngờ không kịp đề phòng, bị đâm rách khí huyệt, thống khổ há thường nhân có thể chịu được. Cộng thêm chân khí của hắn vừa tiết ra, vốn là vài tiếng kêu cứu, lại trở thành vài tiếng hét thảm không ra hình thù, hoàn toàn không thể đi xa.
Lăng Thanh Thư một tay đoạt lấy một thanh kiếm sắt, nhưng không cuống cuồng tác chiến với Kỳ Lân vệ sĩ còn lại. Hắn một người một kiếm, chỉ cần bị cao thủ ngăn cản hai chiêu, sẽ xuất hiện cá lọt lưới, không phải cách làm của trí giả. Hắn quyết định rất nhanh, cực nhanh cắt dây thừng trên người sáu công tử, kiếm như rắn trườn du tẩu trên người bọn hắn một lượt. Huyệt đạo của sáu người bọn hắn không phải Minh Phi Chân điểm, dưới tuyệt kỹ lăng không điểm huyệt của Lăng Thanh Thư, huyệt đạo lập tức giải khai. Sáu công tử kia bị đánh cho đau đớn, vừa lên lập tức chiến với các Kỳ Lân vệ sĩ.
Lăng Thanh Thư không yếu.
Hắn tu tập cả mười tám đường kiếm Vân Tùng và Kim Phù Thần Kiếm của Lư Sơn kiếm quan, tạo nghệ rất sâu. Mà Phi Lưu Thứ Thuật do Lăng gia hắn sáng tạo, càng là quan trọng nhất trong mỗi ngày luyện tập.
Tổng cộng Phi Lưu Thứ Thuật chia làm tứ trọng cảnh giới, trong đó tuyệt không phân chia cao thấp, liên quan đến tư chất cá nhân. Có ít người đệ nhất trọng dùng tốt hơn đệ tam trọng, có ít người ngoại trừ đệ tứ trọng rốt cuộc không học được thứ thuật còn lại, sở trường một môn cũng có. Lăng Thanh Thư là người đầu tiên trong trăm năm qua có thể học đủ tam trọng cảnh giới trước ba mươi tuổi.
Tuy Lăng Thanh Thư là một người trẻ tuổi cuồng vọng tự đại, bảo thủ ngoan cố đến gần như điên cuồng, nhưng chuyện này không ảnh hưởng sự thật —— tu vi võ công của hắn hơn xa người đồng lứa. Tốc độ tập kiếm của hắn không thua bất kỳ đệ tử nào của Lư Sơn kiếm quan, chính Lăng Phong Hành —— vị tổng giáo tập của Lư Sơn kiếm quan, người tự tay dạy hắn kiếm thuật —— cũng nói như vậy. Dù đặt dưới tiêu chuẩn khắc nghiệt của Kiếm Tiên nhà tranh, Lăng Thanh Thư vẫn là tư tài số một. Có thể nói là một trong những thiên tài dùng kiếm xuất sắc nhất của Lư Sơn kiếm quan trong mấy chục năm qua.
Kỳ thực lúc ở Dạ La sơn, hắn không hoàn toàn té xỉu. Thủ pháp điểm huyệt của Minh Phi Chân tuy nặng, nhưng hắn đã luyện thành tam trọng Phi Lưu Thứ Thuật —— có thể đồng thời dùng ba thủ pháp lăng không thứ huyệt khác nhau để xông huyệt, muốn mở huyệt đạo chỉ là trở bàn tay, không khó xử.
Nhưng hắn bị Minh Phi Chân một chiêu đánh bại, biết võ công của mình kém xa người sau. Cho dù giải được huyệt đạo cũng đừng nghĩ có thể đơn đấu thủ thắng, chỉ đành chịu nhục. Nào ngờ Dạ La bảo chủ lại thả hổ về rừng, đưa hắn ra khỏi Dạ La sơn, đưa cho quan phủ xử lý. Nếu huyệt đạo không bị phong bế, còn không thể động, hắn sẽ phải cười như điên. Sau một đường ẩn nhẫn không phát, đến khi đám người Hồng Cửu rời đi, mới lộ ra diện mục dữ tợn.
Chịu đựng bực tức trong Dạ La bảo, hắn và sáu công tử như mãnh hổ xuất lồng, thu thập hai mươi Kỳ Lân vệ sĩ trẻ tuổi, không có xếp hạng trong chớp mắt. Những Kỳ Lân vệ sĩ này chỉ là tiểu nhân vật tuần sơn đưa tin, bên trong chỉ có một hai cao thủ, đều không thể chịu quá mười chiêu dưới kiếm Lăng Thanh Thư, toàn bộ rơi vào hạ tràng binh đứt thảm bại.
Kiếm của Lăng Thanh Thư kề cổ họng Tạ đại nhân, đâm cho yết hầu của hắn đỏ lên, không quan tâm —— tiến hành uy hiếp không nên tạo ra thống khổ như thế, trên khuôn mặt đầy tà khí có nụ cười.
“Lời vẫn chưa nói xong, Tạ đại nhân đã muốn quấy rối, đây không phải hành động thức thời a.”
“...... Ngươi muốn nói gì?”
“Không phải là phương pháp xử trí chúng ta sao? Ta cũng có một biện pháp. Biện pháp của ta chính là, các ngươi không cần hao tâm tổn trí suy nghĩ xử trí thế nào. Ta tạm tìm một số người, đi chết thay ta.”
“...... Ý ngươi là......”
Trong ánh mắt của Lăng Thanh Thư toát ra sự điên cuồng đêm hôm đó, dường như đắm chìm trong sự hưng phấn mà huyễn tưởng nào đó sáng tạo ra, tàn nhẫn liếm môi.
“Ngươi nói...... Nếu Dạ La bảo chủ và Trà Hào kia, đều là phỉ đồ tự tiện giết mệnh quan triều đình, có lẽ lời của bọn hắn, sẽ không có ai nghe a? Nếu dưới Dạ La sơn không xa, một lần chết hơn hai mươi Kỳ Lân vệ sĩ còn có một phó thống lĩnh, lại thêm bằng chứng của những danh môn chi hậu chúng ta. Có phải còn chân thực hơn, đáng tin hơn tận mắt nhìn thấy không? Xin lỗi các vị, muốn mượn dùng mạng của các ngươi.”
“Cẩu tặc! Ngươi dám!”
Tạ đại nhân quát: “Tạ mỗ nhân không chỉ là Kỳ Lân vệ, càng là người của Tạ gia Ô Y bang, ngươi dám giết ta!”
Lăng Thanh Thư nhìn Tạ đại nhân, như đang nhìn một món đồ chơi hiếm có. Nhìn đến Tạ đại nhân sinh lòng lo sợ, hắn mới cất tiếng cười to nói: “Các huynh đệ qua xem, vị này còn là hậu nhân của Bạch Vương thất quan a.”
Bọn công tử đang hành hạ mấy Kỳ Lân vệ sĩ lập tức quay đầu, lộ ra ánh mắt tương tự Lăng Thanh Thư.
“Lão tử giết mấy đại hiệp chính đạo, chơi mấy danh môn chi hậu, chỉ chưa từng giết Bạch Vương thất quan.”
“Cũng không biết giết Bạch Vương thất quan thế nào.”
“Không vội a, nghe nói Ô Y bang có Tử Cấm Phong Lôi trong tam quyền ngũ chưởng, luyện thành lôi kình. Chúng ta đào kinh mạch của hắn ra, xem lôi kình kia giấu ở đâu, cũng coi như kiến thức tuyệt học thiên hạ.”
Tạ Độc Trích nghe đối thoại của bọn hắn, trong lòng là một vùng lạnh buốt, lại rõ ràng tất cả.
Điên rồi! Quả thật điên rồi!
Những người này căn bản không biết gì là e ngại! Hoàn cảnh sinh trưởng của bọn hắn luôn xuôi gió xuôi nước, hết thảy đều suy nghĩ cho mình. Trong mắt bọn hắn, sinh mệnh của người khác chỉ là đồ chơi mà thôi. Người như vậy, căn bản không thể coi là người. Bọn hắn là dã thú sống trong thế giới loài người, học được phương pháp sinh tồn của nhân loại. Có sự khát máu không vì bản năng, có sự tà ác đầy mùi hôi thối.
“Muốn xem lôi kình giấu ở đâu a, vậy thì xem.”
Lăng Thanh Thư cười nhẹ một tiếng, cổ tay rung lên, tuôn ra đóa đóa kiếm hoa, giống như mấy đóa cúc vàng. Tạ Độc Trích nhắm mắt chờ chết, lại nghe thấy tiếng kim thiết giao kích cực kì dày đặc, nghe từ phương vị, lại không phân cao thấp với Lăng Thanh Thư.
Hắn vội vàng mở mắt, lại thấy người tới mặc một bộ áo trắng, bao bọc tư thái uyển chuyển, lả lướt thon dài. Váy bào rộng lớn không lộ dáng người, nhưng nàng mặc lên vẫn thấy được đường cong mê người, mịn màng như nước của mông eo bắp chân. Cho dù một dải lụa buộc ngang eo, khó nhìn thấy cảm giác phì nhiêu trên người nàng, nhưng không thể che được hình dáng của trái cây tuyết nộn khẽ run khi ngược gió, đập vào mắt đã cảm thấy cứng chắc ngạo nhân. Có thể mặc bộ quần áo này thành vận vị mê người như vậy, chỉ có thể nói là được trời ưu ái.
Không biết nữ tử này giá lâm từ lúc nào, tố thủ thon dài, cầm một thanh trường kiếm, dung mạo như thiên tiên hạ phàm.
Lăng Thanh Thư thấy là nàng, trong lòng nóng như lửa, nhưng biết nàng này võ công cao cường, toàn lực hành động mới ngăn chặn được. Song kiếm trùng điệp giao kích, hai người đều thoái lui ba bước.
Lăng Thanh Thư cười nói: “Cô nương, lại gặp mặt. Thật làm bản công tử lo lắng.”
“Ít nói nhàn thoại, ngươi cũng biết ta không tới để tán dóc.”
Nàng yêu kiều cười một tiếng, như hoa tách không cốc, đầy mắt là xuân, xinh đẹp không gì sánh được.
Ta muốn làm một giao dịch với ngươi.”