[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 476 : Năm đó còn không phải như thế (10)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Lăng Thanh Thư không chút do dự rút kiếm phi thứ. Hàn tinh hư độ thành một dải lụa, chém ra một dây ngân, kiếm khí chợt thành hình, còn ở xa chưa đến mà quần áo đã bay phần phật. Chính là một tuyệt chiêu trong Kim Phù Thần Kiếm. Một chiêu rút kiếm xuất kiếm này một mạch mà thành, là danh gia phong phạm. Mà phản ứng như điện, bị tập kích là phát này càng khiến không biết bao nhiêu kiếm thủ danh môn khổ luyện ngày đêm cảm thấy xấu hổ.
“Hay lắm tiện nhân, sớm đã có chủ ý, muốn đả thương thiếu gia của ngươi! Lại xem ngươi có bản lãnh này hay không!”
Từ lúc bắt đầu, hắn đã không cảm thấy giao dịch với Minh Tố Vấn sẽ kết thúc trong hòa bình. Chỉ là đối phương có dự định này, thiếu đi cảm giác chinh phục —— dùng vũ lực khiến nữ tử khuất phục bản thân, chưa hẳn có thể làm thú tính của hắn tung phi tận hứng. Chuyện duy nhất khiến hắn hơi giật mình, là nàng này ra tay quả quyết và có thân thủ cao minh.
Cành cây khô của Minh Tố Vấn không phát huy được tác dụng, kiếm sắt của Lăng Thanh Thư tuy là phàm phẩm, nhưng được nội lực của hắn quán chú, muốn cắt đứt cành khô của nàng không khó chút nào. Một điểm hàn tinh phi qua, thân eo như liễu mảnh của nàng quay tròn, một kiếm kia đâm sát áo bào rộng. Kiếm phong cách rất gần, thiếu chút nữa là có thể mở ra một vệt đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình trên bóng hình thướt tha. Nhưng nàng tránh liền bốn kiếm, đều tránh được vào lúc cực kỳ nguy cấp. Vẻ mặt không giận không vui, hoàn toàn không nhìn ra nội tâm của nàng.
Võ công của Minh Tố Vấn cực kì hỗn tạp. Môn quy của Đại La sơn lỏng lẻo tùy tiện, chỉ cực kì chú trọng bối phận tôn ti. Đó không đơn thuần là nhấn mạnh thượng hạ cấp, mà là nhận thức với thân phận của bản thân. Bởi vậy trong Đại La sơn, huynh hữu đệ cung, tôn sư trọng đạo, chưa bao giờ xảy ra chuyện sư huynh đệ tranh cãi trong tường. Cho dù Minh Hóa Ngữ là chưởng môn nhân bây giờ, địa vị nhìn tối tôn, nhưng trừ phi gặp đại sự của môn phái, lúc còn lại vẫn phải nghe sư phụ tận tâm chỉ bảo.
Trong Đại La sơn, trừ Thần Châu đại hiệp có bối phận cao nhất ra, đệ tử đời thứ nhất còn sống cũng chỉ có một mình Minh Tố Vấn. Võ công trên dưới Đại La sơn, chỉ cần lão nhân gia nàng nguyện ý, không một không thể phẩm lãm. Minh Tố Vấn suốt ngày lưu luyến trong Tiếp Thiên Vân Sắc lâu —— nơi bí tàng điển tịch mà lịch đại cao thủ Đại La sơn để lại, hoặc là trong Số Hải Trầm Châu các —— nơi trân tàng bảo vật. Bên này học võ công với chưởng môn sư điệt, bên kia luyện kiếm pháp với tiểu sư điệt hơn bảy mươi tuổi. Cộng thêm căn cơ võ công nội ngoại của nàng đều do Thần Châu đại hiệp tự mình chỉ đạo truyền thụ, khiến nàng từ khi hành tẩu giang hồ đến nay, có thể nói là chưa từng gặp địch thủ.
Kim Phù Thần Kiếm của Lăng Thanh Thư, một khi sử dụng thì liên miên bất tuyệt, như hoa nở gấm đoàn, tốc độ giữa kiếm và kiếm dần dần tăng lên, thế muốn đối thủ không tìm được khe hở để hoàn thủ. Minh Tố Vấn lại nghiêng đầu, đưa tay, dịch bước, xoay eo, né tránh từng kiếm hiểm ác theo thứ tự. Nàng làm vô cùng nhẹ nhõm, dường như bản thân là một động tác hoàn chỉnh, nhưng Minh Tố Vấn da tuyết mị nhãn, cử chỉ ưu nhã, động tác né tránh này được nàng làm đến cực kì xinh đẹp. Cành khô bị coi như vũ khí vừa vặn làm đạo cụ của nàng, tư thế càng là uyển chuyển động lòng người, tựa như vũ cơ có vũ kỹ tinh diệu đang cao giọng hát múa, không cảm thấy đã đến bước ngoặt sinh tử.
Mỗi một kiếm trong Kim Phù Thần Kiếm của Lăng Thanh Thư đều đâm vào không khí, cơ hồ mỗi một lần đều xuyên sát quần áo của Minh Tố Vấn, nhưng khoảng cách mỏng như cánh ve này, bất kể hắn biến hóa chiêu số, ngưng lực mà phát thế nào cũng không thể rút ngắn. Ngay cả quần áo của nàng cũng không bị tổn thương nửa phần. Dù Lăng Thanh Thư có tự tin với kiếm pháp của mình hơn nữa, liên tục đâm hơn hai mươi kiếm, ngay cả góc áo của đối phương cũng không thể chạm đến, làm sao không kinh hãi trong lòng. Hắn không ngừng tăng nội kình lên, làm kiếm pháp càng mạnh càng nhanh, nhưng thế cục không đổi chút nào. Hắn vẫn không đâm trúng Minh Tố Vấn một kiếm, mà khoảng cách của Minh Tố Vấn với kiếm phong của hắn, vẫn gần đến khiến người sợ hãi.
Đúng lúc này, hắn mới phát hiện gương mặt xinh đẹp của Minh Tố Vấn lộ ý cười như có như không, rốt cuộc biết được nàng né tránh như thế chính là hành hữu dư lực nhờ độ tinh chuẩn đến từng phân hào, mà không phải bị thế công của mình cưỡng bức cho bất lực đánh trả.
Tạo nghệ khinh công của Minh Tố Vấn rất cao, cho dù trong Đại La sơn cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong << Đại La Ngũ Thần Kinh >> của Thần Châu đại hiệp có một quyển << Ảnh Lược Kinh >>, nghiên cứu khinh công thân pháp trong thiên hạ, đây là căn cơ khinh công của nàng.
Khinh công độc môn của chưởng môn Đại La sơn —— Minh Hóa Ngữ được sao chép trong << Thiên La Bảo Giám >> của hắn, Minh Tố Vấn cũng đọc hiểu toàn thiên. Thậm chí, ngay cả Dạ Bộ của Minh Phi Chân, Minh Tố Vấn cũng dựa vào quan hệ thân mật với hắn sớm được truyền thụ. Bởi vậy thân pháp của Minh Tố Vấn thu thập sở trường các nhà, riêng một ngọn cờ. Nhất là sự chắc chắn tinh chuẩn với phương vị và khoảng cách trong chiến đấu, dù ba người kể trên cũng không bằng nàng.
—— Không ngờ võ công của nàng cao minh đến thế! Vì sao nàng muốn ta vứt bỏ sáu thùng cơm đó, đơn độc hẹn ta ra đây.
Nghĩ lại, bèn chửi ầm lên.
“Hay lắm tiện nhân! Tâm kế thật sâu!”
Đột nhiên hiểu được ý nghĩ của nàng.
Minh Tố Vấn đích thực cố kỵ sáu tên công tử đó, sáu người kia tuy phế vật, nhưng tối thiểu có thể tiếp nhận ba chiêu dưới tay Minh Tố Vấn, nếu trợ giúp Lăng Thanh Thư, đích thực là không thể khinh thường. Nhưng đây lại không phải nguyên nhân chủ yếu. Làm nàng lo lắng nhất, không phải sáu đồ bỏ đi ngay cả đánh nhau cũng không tính là thành thạo, mà là Tạ Độc Trích —— Tạ đại nhân đang tự xông huyệt.
Tạ Độc Trích công lực thâm hậu, bị Lăng Thanh Thư đâm rách khí huyệt chỉ là bản thân bỗng nhiên chủ quan, không phải công lực không đủ. Tạ đại nhân tuyệt không có hảo cảm với Lăng Thanh Thư, nhưng đứng ở lập trường của hắn, quyết không thể trông thấy Lăng Thanh Thư bị giết còn thờ ơ. Nếu chiến đến cuối cùng, Minh Tố Vấn dùng toàn lực giết sáu công tử đó, lại đánh bại Lăng Thanh Thư, lúc này Tạ đại nhân võ công cao cường cộng thêm thân phận Kỳ Lân vệ và Ô Y bang chạy ra. Bất kể Minh Tố Vấn có nghiền ép được toàn trường, tàn sát được toàn bộ hay không, vô cớ chọc Kỳ Lân vệ đã không phải cử động sáng suốt.
Nữ nhân này không chỉ võ công cao cường, hơn nữa trong giây lát đã chú ý tới điểm này, định ra chiến lược thích hợp nhất, đâu chỉ là thủ đoạn cao minh mà thôi.
Bây giờ nàng na di né tránh, không tỏ thái độ phản kích. Làm sao Lăng Thanh Thư không biết nàng đang khiến mình uổng phí hết khí lực, tức giận trong lòng, kiếm pháp chợt biến. Kiếm lộ rực rỡ gấm hoa chợt thành trường giang đại hà lao nhanh, chính là Phi Lưu Thứ Thuật hắn am hiểu nhất. Đây vốn là võ công áp đáy hòm của Lăng Thanh Thư, nếu tiếp tục dùng Kim Phù Thần Kiếm đối địch, hắn chỉ có một hạ tràng —— sau khi kiệt lực thì mặc cho Minh Tố Vấn xâm lược.
Phi Lưu Thứ Thuật danh xưng địch của thủ thế thiên hạ. Tiên tổ Lăng gia làm ra bộ kiếm thuật này từng có mỹ danh ‘Phá sạch thủ thiên hạ, Lư Sơn đệ nhất phong’. Bất kể địch nhân dùng thuẫn, giáp, ngạnh công, quyền cước, né tránh hay thập bát ban binh khí, Phi Lưu Thứ Thuật luôn có phương pháp đối ứng. Chính là một đường kiếm thuật tuyệt diệu để phá ngoan thủ và triền cục.
Chiêu thức Lăng Thanh Thư đang sử dụng —— ‘Nghi Thị Ngân Hà Lạc Cửu Thiên’ —— chính là chuyên sáng tạo cho người có khinh công cao minh, có thân thủ nhanh nhẹn. Kiếm khí tuôn ra như sóng triều, nhưng kiếm chiêu lại dự đoán rõ rõ ràng ràng lộ tuyến né tránh của đối phương, giống như thủ thắng dày đặc, trong đó không thể thiếu tính toán.
Phi Lưu Thứ Thuật của hắn vừa ra, kiếm khí bị kích thích vang lên xì xì, mái tóc của người ngọc tung bay như thác nước, ngược gió vén lên, mùi thơm xông vào mũi. Kiếm của Lăng Thanh Thư chợt nhanh, thanh mang như một đám hạt mưa, như mưa to từ trên trời giáng xuống. Minh Tố Vấn bỗng nhiên không đoán được kiếm pháp, đây là lần đầu tiên trường kiếm xuyên qua quần áo của Minh Tố Vấn, lưu lại một lỗ hổng phía trên.
Kiếm phong lướt qua da tuyết tóc dày, mũi kiếm xuyên qua tóc đen, tóc đen tung bay tôn hàn quang trên thân kiếm lên. Một vệt lãnh quang chảy qua thân kiếm, mũi nhọn lướt qua da thịt, da thịt oánh nhuận như ngọc run lên vì gió lạnh gần sát, nhưng vẫn không thấy nửa sợi lông tơ, có thể thấy da thịt đã non mịn trơn trượt đến mức không gì hơn được.
Lúc này, cành khô trên tay Minh Tố Vấn đột nhiên đâm chếch ra. Trong kiếm khí đánh tới như thủy triều, đột nhiên xuất hiện một nhánh cây khô héo như củi, giống như một mũi tên xuyên từ thác nước ra. Một nhát này xuất quỷ nhập thần, vừa vặn đâm vào huyệt đạo trên bắp đùi của Lăng Thanh Thư. Phi Lưu Thứ Thuật khẽ động thì toàn thân cùng chuyển động, một nhát của Minh Tố Vấn khiến hắn hành động chậm chạp, túc hạ vừa chậm động tác trên tay lập tức không thể đuổi kịp.
Vào lúc này, Minh Tố Vấn lại quay người vòng qua kiếm phong, cành khô lượn vòng theo, đánh vào mặt Lăng Thanh Thư. Cành khô kia như một cây chổi đã cũ, bản thân không có uy lực lớn, nhưng một kích của Minh Tố Vấn ẩn chứa nội kình, vẫn đánh hắn hoa mắt chóng mặt.
Kiếm thế như chảy xiết lập tức dừng lại. Lăng Thanh Thư thụ thương ở mặt nên không dám thất lễ, múa kiếm bảo vệ quanh người, sải bước lượn vòng lui về phía sau, gió lạnh tùy thân như một vùng thủy quang.
Minh Tố Vấn cũng không đuổi theo, cười nhẹ nhàng đứng tại chỗ, vác cành khô sau lưng, như lão sư vừa đánh lòng bàn tay của học sinh tinh nghịch.
“Một chiêu của ta, còn được chứ.”
Lăng Thanh Thư ù ù cạc cạc ăn liền hai lần thua thiệt, khuôn mặt vừa bị cành khô đảo qua, gương mặt tuấn tú có mấy vết máu, càng làm hắn tức giận sôi sục. Hắn nhìn chằm chằm tư thái yểu điệu của mỹ nhân tuyệt sắc, nghiến răng hung hăng cười lạnh một tiếng.
“Đích thực là không tệ.”
Hắn ngừng lại một lát, lời kế tiếp lại làm Minh Tố Vấn biến sắc.
“Đừng nhìn Đại La sơn thưa thớt truyền nhân, thật sự gặp được, quả là không một bọc mủ. Kiếm pháp vừa rồi là Đại La Tuyệt Kiếm Kinh sao? Quả nhiên vô cùng kỳ diệu, chiêu thức tinh diệu, tại hạ bội phục vạn phần.”
Người vừa hung hăng nhìn chằm chằm đối phương rõ ràng là Lăng Thanh Thư, Minh Tố Vấn nên là người mỉm cười thờ ơ lạnh nhạt, bình tĩnh như hằng. Trong nháy mắt này lại như thời không xê dịch, Lăng Thanh Thư cười lạnh bàng quan, ánh mắt Minh Tố Vấn nhìn Lăng Thanh Thư thì băng lãnh trước nay chưa từng có.
“Ngươi đang nói gì?”
Biết được xúc động tâm sự của nữ lang, có thể làm nàng chấn động nỗi lòng, làm diện mục bình tĩnh của nàng vỡ tan, là thứ tốt nhất có thể làm dịu thương tích trên mặt Lăng Thanh Thư ngoài dược cao.
Lăng Thanh Thư cười hung ác nói: “Ngươi nghe không hiểu sao? Ta nói, môn hạ của Đại La sơn các ngươi quả là cả nhà hào kiệt. Ngay cả một nữ lưu cũng không tầm thường như vậy.”
Minh Tố Vấn nhìn chằm chằm vết máu trên mặt Lăng Thanh Thư một lát, lại khôi phục vẻ tươi cười.
“Xem ra, dã tâm của Lăng gia các ngươi thật sự không nhỏ a. Bí mật của Dạ La bảo là hiệp định của gia chủ Bạch Vương thất quan với chưởng môn nhân Đại La sơn ta. Bọn hắn từng phát thệ, trừ bỏ chư quân Dạ La bảo và người phát thệ ngày đó, tuyệt không có người ngoài nghe nói. Lăng Hàm Chung dám phá thề?”
“Phá thề? Thật sự coi mình là nhân vật.”
Lăng Thanh Thư điều khí, khí huyết không khoái trên đùi đã thông suốt, lại có sức đánh một trận.
“Cha ta chưa từng để ý đến minh ước của các ngươi? Sau khi Lư Sơn kiếm quan ta công hãm Dạ La bảo, mục tiêu kế tiếp chưa hẳn không phải Bắc Bình.”
Minh Tố Vấn không để ý hắn khẩu xuất cuồng ngôn, dung nhan băng lãnh lại khôi phục vẻ tươi cười tự tin như chưởng khống hết thảy, nàng vừa cười vừa gằn từng chữ.
“Kể từ hôm nay, Lư Sơn kiếm quan không còn là minh hữu của Đại La sơn. Lời hứa chưởng môn nhân phái ta từng đáp ứng, cũng không tuân thủ với Lư Sơn kiếm quan nữa.”
“Thật là cuồng vọng! Dựa vào cái gì mà Đại La sơn các ngươi đứng tại thượng vị đưa yêu cầu với Lư Sơn kiếm quan ta? Đại La sơn ngươi vốn đứng sau Thiếu Lâm Võ Đang, nếu không có lão bất tử đó, giang hồ nào đến phiên các ngươi nói chuyện. Xây tòa Dạ La bảo ở địa giới đẹp như Hàng Châu, đến nay còn không thể chiếm thành của mình. Cùng là đại phái thiên hạ, thế mà vẫn có hạng người vô năng như các ngươi? Xem kiếm!”
“Kiếm như vậy, thứ cho nô gia không muốn nhìn.”
Giai nhân trước mắt chợt biến mất, kiếm của Lăng Thanh Thư còn chưa đi được một nửa đã mất mục tiêu. Thân pháp của Minh Tố Vấn tập hợp sở trường của tam đại cao thủ tuyệt thế, chẳng những bôn ba đường xa, na di tấc vuông cũng cực kì xuất sắc, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ xuất quỷ nhập thần.
Lăng Thanh Thư nhìn thấy mỹ nhân trước mắt vụt qua rồi biến mất như u ảnh ban ngày, lại chợt thấy đau mông. Quay đầu nhìn lại mới phát hiện người ngọc vừa rồi biến mất đang nói cười yến cầm cành khô, vung vẩy như giáo huấn hài tử.
Lăng Thanh Thư tức sùi bọt mép, quát: “Ghê tởm! Lão tử giết ngươi!”
“Ôi ôi, một kiếm này không được, phương vị xuất kiếm cũng sai.”
Chặn trên thân kiếm của hắn, tiêm ảnh xuyên qua, trên mông Lăng Thanh Thư lại đau rát, không ngờ lại ăn một nhát.
“Nhấc khuỷu tay!”, “Hóp bụng!”, “Đưa kiếm ra hai tấc”, “Trung bình tấn cũng không dụng công.”, “Đứng cũng sai.”
Khinh công của Minh Tố Vấn hơn xa hắn, võ công cũng thắng hắn, trong nháy mắt hóa thân sư phạm kiếm thuật của Lư Sơn kiếm quan, đuổi theo hắn đánh mười ba mười bốn cái. Đánh cho cái mông rung động đùng đùng, dần dần thấy vết máu. Lăng Thanh Thư giận dữ muốn điên, quay người mạnh mẽ đâm, nhưng chung quy không thể thực hiện được. Như bị u linh theo sau lưng, bất kể giãy dụa thế nào, luôn luôn tránh không thoát đòn roi của Minh Tố Vấn.
“Tiện nhân chớ càn rỡ! !”
Lăng Thanh Thư hét lớn một tiếng, khí thế trên người đột nhiên thay đổi.
“Ôi ôi, một kiếm này còn có chút ý tứ.”
Hắn rút kiếm bước lên, bắt đầu từ lúc chạy, kiếm khí quanh người bọc trên thân kiếm, đến bước thứ ba, kiếm khí đã hùng hồn vô cùng. Nhìn đường kiếm này, luận tỉ mỉ tinh diệu có lẽ không bằng chiêu ‘Nghi Thị Ngân Hà Lạc Cửu Thiên’ vừa rồi, nhưng luận đến khí thế bàng bạc, cuồn cuộn đại khí thì vượt xa. Lăng Thanh Thư chỉ chạy mấy bước, kiếm khí đã hùng hậu như thế. Về phần hắn nhấc kiếm nâng tay, đâm ra một kiếm, kiếm khí tích lũy ầm vang lao ra, quả là văn chương trôi chảy.
Phi Lưu Thứ Thuật coi trọng tài hoa thiên phú nhất, Phi Lưu Thứ Thuật thích hợp với mỗi người không giống nhau. Chiêu ‘Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích’ này chính là chiêu thuần thục nhất trong cuộc đời của ‘Kiếm Tước Thanh Thiên’ —— Lăng Hàm Chung. Ban đầu hắn truyền thụ cơ bản của Phi Lưu Thứ Thuật cho Lăng Thanh Thư, chính là dùng chiêu này làm hình. Cho nên trong tam trọng Phi Lưu Thứ Thuật mà Lăng Thanh Thư lĩnh ngộ, chiêu này là một trọng hắn thuần thục nhất, thông thấu nhất.
Hắn bắt đầu luyện một đâm này từ khi còn nhỏ, đã luyện không biết mấy trăm vạn lần. Thuần thục xảo diệu, âm dương tiến thoái trong đó, quả là nắm chắc đến tận cùng.
Minh Tố Vấn cười ha ha, thân thể mềm mại xoay cũng không xoay. Một cành cây khô vẽ vòng tròn giữa trời, lập tức bổ một nhát trên không trung. Một bổ của nàng không quá đột phá, nhưng chỗ cành khô xuống, khí thế đột nhiên thay đổi, kình lực khắp nơi, vậy mà kích cho phong thanh xùy xùy.
Chỉ hai lần như thế, kiếm khí ‘Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích’ đang chảy xiết bỗng nhiên lệch ra, đâm về phương hướng hoàn toàn khác với thiết định ban đầu. Hai kiếm của Minh Tố Vấn như cải biến không gian, khiến kiếm khí không thể xông về phía mình.
Tinh yếu của ‘Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích’ là một chữ ‘Lũy’. Chính là vận hành nội lực bản thân đến đỉnh phong, lại dùng tâm pháp độc môn làm kiếm khí không thể tiết ra ngoài, vây khốn kiếm khí tràn ngập toàn thân, đến khi không thể vây khốn mới thôi, lúc xuất kiếm đương nhiên như lũ quét. Đúng như đập lớn ngăn nước, chờ quá lượng nước làm vỡ đập, trong nháy mắt đó đương nhiên có uy thế của thác nước lao nhanh, uy lực của chiêu số thường mạnh hơn bản thân toàn lực. Suy cho cùng, chính là tích lũy mà thành.
Bởi vậy sau khi xuất ra thế công này, người và kiếm khí liền thành một khối, tựa như thuyền nhỏ chảy xuống theo thác nước. Bởi vì một chiêu này mượn tích lũy chi lực, còn phải vượt qua lực lượng của bản nhân, một khi phát ra, cho dù bản thân cũng không thể sửa đổi phương vị.
Minh Tố Vấn nhìn thấu điểm này. Nàng không đặt trọng tâm vào đối kháng Phi Lưu Thứ Thuật, mà là dẫn phương hướng kiếm lưu nghiêng khỏi bản thân. Chỉ cần kiếm lưu chếch đi một chút, ngay cả Lăng Thanh Thư cũng không thể khống chế lại.
Quả nhiên Lăng Thanh Thư đi theo kiếm lưu, đâm lệch tối thiểu ba thước. Minh Tố Vấn không cần đến gần, lúc sát bên người hắn, cành khô nhanh chóng quét liền ba lần. Đánh cho hắn da tróc thịt bong, cho dù đang vận chuyển tuyệt chiêu vẫn suýt lớn tiếng kêu đau.
Một kiếm của Lăng Thanh Thư triệt để đâm vào không khí. Hắn nằm trên mặt đất thở dốc, hai mắt đỏ bừng, y quan lộn xộn, nào còn phong thái của thế gia công tử ban đầu. Hắn bị Minh Tố Vấn đánh ba lần, chẳng những bị thương ngoài da, kình lực vào trong cơ thể, chính là nội thương chính cống. Cố gắng vận công hoà giải, mới có thể mở miệng nói chuyện.
“...... Đây là...... Đại La Không Chưởng.”
Minh Tố Vấn cười nói: “Đây là Không Kiếm. Ta hòa Không Chưởng vào kiếm pháp, chiêu số đơn giản hơn rất nhiều, nhưng có lực sát thương hơn Không Chưởng. Đáng tiếc ngươi đâm quá xa, không có cơ hội để kiến thức. Nếu không...... Bây giờ ngươi đã bị tháo thành tám khối.”
Lăng Thanh Thư không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt điều tức.
“Ngươi như người lăn lộn trên giang hồ ngày đầu tiên.”
Minh Tố Vấn chậm rãi đi qua, cho dù chọn từ thô lỗ, âm thanh vẫn ưu nhã dễ nghe.
“Dạ La bảo không dễ chọc, nhưng Đại La sơn dễ chọc sao? Ngươi có thể làm ra kết luận này, đại biểu Lăng Hàm Chung thật sự có một nhi tử phế vật, chết không có gì đáng tiếc.”
Qua hồi lâu, Lăng Thanh Thư ‘A’ một tiếng, miễn cưỡng chống người bò dậy. Thân thể lung la lung lay, dường như đi cũng sắp không nổi. Cho dù trông giống giả vờ giả vịt, theo phán đoán của Minh Tố Vấn, trạng thái của hắn bây giờ, tối đa chỉ còn năm thành công lực. Tiếp tục đánh, hi vọng càng nhỏ bé.
Lăng Thanh Thư ném bội kiếm, giơ cao hai tay, la lớn: “Chịu phục! !”
Minh Tố Vấn bỗng nhiên dừng bước: “Ngươi nói cái gì?”
“Chịu phục! Tại hạ phục! Minh cô nương võ công cao cường, tại hạ bái phục! Phàm là Minh cô nương muốn, tại hạ máu chảy đầu rơi cũng nghe theo!”
Mặc dù nói đầu hàng, nhưng không che giấu được sự hài hước và làm bộ làm tịch trong giọng nói, thậm chí là không muốn che giấu, chỉ cố tình muốn nói mát.
“Cô nương, mau bắt tên hỗn trướng mặt người dạ thú này, bắt lại để an ủi Trương cô nương trên trời có linh thiêng a! Ngươi không bắt ta, khẳng định ta còn muốn tai họa người khác, di hại vô cùng a!”
Minh Tố Vấn cau mày.
“Ngươi đang chơi hoa dạng gì?”
“Ta sao? Không phải ta thúc thủ chịu trói sao? Cô nương đã đánh ta thành như vậy, ta há có thể không đầu hàng?”
Rõ ràng Lăng Thanh Thư đã tính trước, tuyệt không phải phô trương thanh thế, nhưng rốt cuộc hắn còn thủ đoạn gì chưa dùng?
Minh Tố Vấn tâm niệm số chuyển, vẫn không hiểu vì sao hắn có tự tin như vậy, trừ phi là điên rồi. Nhưng đột nhiên chóp mũi nhanh nhạy ngửi thấy hương vị kỳ dị, còn không rảnh bận tâm mùi này, bên tai đã nghe được dị động. Quay đầu nhìn về nơi xa, nàng hoảng sợ từ đáy lòng!
Phương xa rừng trúc, trên trăm nam tử đeo kiếm mênh mông cuồn cuộn đi về bên này. Nhìn trang phục, chính là phục sức của đệ tử Lư Sơn kiếm quan.
Minh Tố Vấn biết xảy ra vấn đề, vung cành khô đâm tới mặt Lăng Thanh Thư ngay lập tức. Phản ứng của nàng đã là nhanh tuyệt, nhưng da thịt chợt thấy đau, lại có bốn đạo kiếm khí đồng thời chỉ vào mình. Nàng vội vàng xoay eo một vòng, khó khăn tránh được. Vị trí của mình vừa nãy, có bốn vết nứt lớn.
Sáu bóng người từ trên trời giáng xuống, đứng thành hình quạt bên người Lăng Thanh Thư. Chỉ phán đoán từ thân pháp mau lẹ, sáu người này không ai không phải cao thủ ngang với Lăng Thanh Thư. Minh Tố Vấn phân biệt từng người, càng cảm thấy kinh hãi. Sáu tên kiếm sĩ che chở Lăng Thanh Thư đều là sư thúc của hắn, chính là cao thủ cùng bối phận với Lăng Hàm Chung. Nếu thật sự đánh nhau, chưa hẳn có thể chiếm được chỗ tốt.
“Thì ra ngươi tính toán như vậy, rất tốt. Là lúc ta đi.”
Minh Tố Vấn đang mỉm cười muốn đi, dưới chân lại mất thăng bằng, không thể nhấc lên. Thân pháp nàng mất linh, ngay cả cánh tay cũng rủ xuống, dường như không vận nổi khí lực. Mắt hạnh hắc bạch phân minh chuyển vài vòng trên mấy người này, nhớ ra mùi khó hiểu lúc trước.
“...... Ngươi giở trò gì?”
“Ngươi cho rằng vì sao người của ta chậm chạp không hiện thân, chính là muốn tản ‘Ma Đằng Thanh Yên’ ra xung quanh ngươi. Ta tranh đấu với ngươi hồi lâu, ngươi nghĩ ta thật sự không biết võ công ngươi trác tuyệt, hơn xa ta sao? Vì sao ta còn phải để ngươi trêu đùa? Chính là muốn làm ngươi hít vào thuốc tê mà Lư Sơn kiếm quan ta bí chế. Tiện nhân nhà ngươi quá không biết tốt xấu, không lừa được ngươi bủn rủn toàn thân, bản thiếu gia mây mưa với ngươi kiểu gì.”
“Ngươi...... Sớm có người mai phục? Không có khả năng.”
Lăng Thanh Thư ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Cô nương thật sự không hiểu rõ giá trị bản thân. Một trận chiến ở Võ Đang, cô nương vang danh thiên hạ, được xưng là mỹ nhân đệ nhất võ lâm phương bắc, diễm danh quảng truyền thiên hạ, lần đầu tiên gặp mặt tại hạ đã nhận ra. Với chiến tích của cô nương ở Võ Đang ngày đó, tuy lá gan tại hạ không nhỏ, nhưng xưa nay không đánh trận mà không nắm chắc. Ta há có thể bỏ đồng bạn, thật sự đến rừng trúc này.
Hôm nay ta tới Dạ La sơn, vốn có dự định đàm phán không thành thì lập tức công sơn. Nếu đã biết các ngươi là người của Đại La sơn, làm sao không lưu người phục kích? Ta lưu lại những người này để dùng lúc tiến đánh Dạ La bảo, chỗ ẩn thân chính là rừng trúc này, thế mà ngươi còn hẹn ta đi vào. Ngươi tự chui đầu vào lưới, trách được ai đây!”
Thảo nào những người này sớm đã chuẩn bị thuốc tê, thì ra sớm có dự định phục kích.
Hơn trăm đệ tử nơi xa dần dần đến gần, nhìn dáng vẻ mảnh mai bất lực, đường cong lung linh bay bổng của Minh Tố Vấn, dưới bào phục rộng lớn vẫn căng ra sơn phong kinh người và khuôn mặt xinh đẹp vô tận. Không biết ai nuốt một ngụm nước bọt đầu tiên, làm người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô gấp bội, vậy mà khiến lòng người sinh ra cảm giác dị dạng. Trong không khí phiêu tán khí tức ẩm ướt, mang theo dục vọng.
Lăng Thanh Thư đồng thời cảm thấy khát nước, hắn liếm môi ngồi xổm xuống. Đại thủ thô ráp vuốt ve trên gương mặt trái xoan trắng như tuyết, tiếu mỹ khó tả của Minh Tố Vấn.
“Bây giờ, lại xem trượng phu bảo chủ thần thông quảng đại của ngươi, có thể tới cứu ngươi hay không.”
Lăng Thanh Thư hưởng thụ da thịt tinh tế trơn mềm của mỹ nhân, trong mắt bắn ra quang mang dị dạng.
“Hắn phải mau mau tới, bằng không đợi ta chơi chán, nơi này còn có các huynh đệ chờ hưởng dụng. Chờ bọn hắn cũng chơi chán, Ma Nữ cô nương đại danh đỉnh đỉnh sẽ phải đến thanh lâu sung sướng. Hiệp nữ xuất từ tam đại phái của võ lâm chính đạo mà treo biển tiếp khách, ngươi nói ta có thể một ngày thu đấu vàng không?”
Minh Tố Vấn hừ lạnh một tiếng: “...... Súc sinh.”
Thấy ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ của Minh Tố Vấn, ánh mắt Lăng Thanh Thư ngày càng lạnh, như một dã thú bị thương.
“...... Ta sẽ cho ngươi thấy, cái gì mới là súc sinh chân chính.”