[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 477 : Năm đó còn không phải như thế (11)

Ngày đăng: 12:39 01/08/19

Tiếng xé vải vội vàng phá vỡ bầu không khí tĩnh nhã của rừng trúc.
Sáu tên kiếm thủ xung quanh Lăng Thanh Thư đều là sư thúc của hắn, đều là trưởng bối của Lư Sơn kiếm quan, nhưng không một người mở miệng ngăn cản hành vi tàn bạo của hắn. Lăng Thanh Thư bị Lăng Hàm Chung sủng ái quá mức, vô pháp vô thiên, như tiểu hoàng đế ở Lư Sơn kiếm quan. Chuyện hắn muốn làm, chưa từng không làm được. Nhưng bọn hắn thờ ơ nhìn màn bạo hành, không có sự đau xót với bi kịch, trái lại ngày càng nhiều dục vọng như dã thú xuất hiện.
Dung nhan tuyệt mỹ như ngọc của Minh Tố Vấn lấp lánh dưới ánh mặt trời, khó tô khó vẽ. Tư thái thon dài uể oải trên mặt đất, lộ ra đường cong cực kỳ mê người. Chân váy của nàng bị kéo xuống, chân dài trắng nõn trần trụi, da mềm trắng như tuyết bị nhiệt độ cơ thể tuyệt diệu ấp ủ, tỏa ra mùi thơm làm người phát cuồng.
Lăng Thanh Thư nhìn mỹ nữ đã quen, có không dưới trăm nữ nhân. Càng là khách son phấn có danh trong phong nguyệt tràng ở Giang Nam, nói là trạng nguyên phấn hồng —— nếu không tính đến hắn chưa từng trả tiền —— cũng không quá đáng. Nhưng hắn cũng không thể giải thích vì sao thấy Minh Tố Vấn sẽ đói như thế. Hắn gần như không chút nghĩ ngợi muốn kéo buộc eo của Minh Tố Vấn, ngay cả ngoại bào cũng không cởi ra, đã đại phát thú tính kéo chân váy xuống. Nhưng rất nhanh, hắn lại ngừng tay.
Lâu dài sinh hoạt dưới bóng râm của phụ thân, thất lạc không thể trở thành quan chủ và sự dung túng vô bờ bến của phụ thân, làm hắn sinh ra tính cách bạo ngược vặn vẹo. Cho dù trong chuyện phòng the, hắn cũng có thói xấu —— không thấy nữ tử lê hoa đái vũ, đau khổ cầu khẩn thì không thể tận hứng. Hắn một mực muốn thấy nữ nhân này hoảng sợ mất khống chế, thê lương cầu khẩn trước mặt hắn, nhưng chỉ đổi lấy một đôi mắt trong trẻo như thu thuỷ, bình tĩnh như hằng, đang nhìn hắn chăm chú.
Ánh mắt của Minh Tố Vấn không sợ hãi chút nào, không kinh hoảng chút nào, rét lạnh như băng.
“...... Ánh mắt của ngươi là sao?”
Lăng Thanh Thư không tự chủ gào thét, dường như hắn mới là con mồi bị thợ săn để mắt tới.
“Ngươi là tù nhân của ta, ngươi chỉ là nô lệ ta chơi xong bèn vứt bỏ! Dựa vào cái gì...... Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt này! !”
Minh Tố Vấn không nhượng bộ, dung nhan băng lãnh mỉm cười.
“...... Có người không sợ ngươi, khiến ngươi sợ hãi như vậy sao?”
“Ngươi nói bậy gì đấy!”
Thanh niên tràn đầy lệ khí đột nhiên đứng dậy, cướp một cây kiếm thanh cương trong tay sư thúc. Không chút lưu tình điểm vào yết hầu của người ngọc.
“Tiện nhân, thu lời của ngươi lại! Nếu không ta cam đoan, ngươi sẽ chết phi thường thống khổ!”
“Có lẽ ngươi không phải một gia hỏa xấu đến tận xương, tư chất cũng không tồi, nhưng sinh không gặp thời.”
Minh Tố Vấn chính diện tương đối, chậm rãi đàm luận, dường như thứ kề sát da thịt mềm mại trên cổ họng nàng không phải một thanh lợi nhận thổi tóc cũng đứt.
“Chế độ truyền thừa đặc biệt của Lư Sơn kiếm quan, phòng ngừa tình trạng một phương độc đại, quyền khuynh Lư Sơn. Nhưng trái lại, người thừa kế đời tiếp theo sẽ xuất thân từ gia tộc vốn không cầm quyền. Chế độ này không thể cam đoan kẻ kế tục ưu tú, trái lại còn tạo thành cục diện người thừa kế tầm thường.
Phụ thân của ngươi —— Lăng Hàm Chung leo lên đại vị kiểu gì, ngươi hẳn rõ ràng hơn ai hết. Có một phụ thân dã tâm to lớn, yêu thương mình như vậy, lại định trước cả đời này không thể leo lên cao vị, nên mới dưỡng thành tính nết bạo hành của ngươi. Tất cả người hành động với ngươi, nhất định phải đề phòng ngươi, trong lòng sợ hãi ngươi, ngươi mới có thể chấp nhận bọn hắn ở bên cạnh mình.
Ngươi không tham sống sợ chết, nhưng không thể chịu được người khác khinh miệt mình, càng không thể tiếp thu người khác không sợ hãi mình. Ngươi thật sự không phải người xấu, ngươi chỉ là một hài tử chưa lớn lên...... Đã chết đi.”
Chuôi kiếm Lăng Thanh Thư nắm chặt trong tay không ngừng run rẩy, cuộc đời hắn cả gan làm loạn, cũng từng xuất sinh nhập tử, có tranh đấu quá mệnh. Nhưng không một lần bị người chọc cho tay cầm kiếm cũng run lên.
“Lão tử giết ngươi!”
“Ngươi còn cơ hội không?”
Một âm thanh hùng hậu chắc nịch, vang lên ở nơi nào đó.
Cuồng phong càn quét, cành lá khắp rừng trúc đột nhiên đồng thời đung đưa, phát ra tiếng sột soạt.
Lăng Thanh Thư còn chưa kịp tìm, đã thấy một hắc ảnh càng ngày càng gần, nhanh đến không tưởng.
Đó là bóng hình một nam tử phi tốc tiếp cận.
Nam tử kia có hình thể cao lớn, bắp thịt cuồn cuộn, tràn đầy lực bộc phát như vô cùng vô tận. Khinh công của hắn làm người không hiểu ra sao, cơ hồ lật đổ khái niệm khinh công. Vừa nhìn thấy người ở phía xa, lúc sau đã mượn lực cành trúc lao tới. Không ngờ trong chớp mắt đã xuyên qua rừng trúc, bay lượn kích xuống như chim nhạn hoành không.
Lăng Thanh Thư quyết định rất nhanh, quát: “Chu sư thúc! Lý sư thúc!”
Sư thúc họ Chu rút kiếm đâm thẳng, thủ pháp vô cùng tinh thục, phiêu dật như gió, xuất thủ thật sự không dưới Lăng Thanh Thư vừa nãy.
Người kia đâm tới như gió, tay trái vẽ vòng tròn kéo về phía sau. Tay phải từ thấp đến cao, xuyên qua nách cánh tay cầm kiếm của Chu sư thúc, một chưởng đánh nát xương ngực của hắn, đập hắn bay ra ngoài như hồ lô lăn đất. Sư thúc họ Lý không dung coi thường như vậy, hắn cũng là cao thủ có kiếm nghệ trác tuyệt, một chiêu Kim Phù Thần Kiếm điểm đại huyệt quanh người địch nhân. Nhưng đồng thời, một chưởng vẽ vòng tay trái của nam tử cũng đến, chưởng còn chưa tới, chưởng phong đã ấn cho tay cầm kiếm của Lý sư thúc như rót chì, nhấc cũng không nhấc nổi. Lý sư thúc duy trì tư thế xấu hổ này, hắn thật sự trúng một chưởng, bị đánh bay ra ngoài, đụng gãy cây cối.
Lăng Thanh Thư vốn định hô người, lại chợt thấy hô hấp không thoải mái, thì ra nam tử kia vừa thu thập xong hai sư thúc của mình, xoay người qua đối phó mình. Động tác của hắn nước chảy mây trôi, không chậm chạp chút nào, tiến công càng là không chút do dự, không lo lắng trong tay mình có con tin.
Song chưởng của nam tử một trước một sau, tuần tự phát chưởng. Được nửa đường chưởng sau đuổi theo chưởng trước như lưu tinh cản nguyệt, hai lớp kình lực hợp lại như sóng trùng, chưởng lực mạnh như bài sơn đảo hải, mãnh liệt hung hãn tuyệt luân.
Ép đến Lăng Thanh Thư không nói nên lời, tim không ngừng đập loạn, trong lòng biết nếu không rút kiếm phản kích, sẽ lập tức chết dưới một chưởng này. Bất lực quản Minh Tố Vấn, chỉ có hồi kiếm tự vệ. Nghe thấy một tiếng rầm, Lăng Thanh Thư bị kình lực cương mãnh vô song của người kia đánh cho bay ngược, cũng may công lực của hắn thâm hậu, lúc rơi xuống đất vẫn đứng vững vàng. Nhưng vừa đứng thẳng, chợt thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Vội vàng vung kiếm bảo vệ thân thể, nhưng xúc cảm trên tay lại không đúng. Nhìn kỹ, không ngờ chuôi thanh cương kiếm lấy từ sư thúc đã bị vo thành cầu sắt, thành một nắm sắt vụn.
Trong chớp mắt, người này đả thương liền ba cao thủ, ngoại trừ tên kia ra thì còn ai có khả năng này.
Nhân tình sắp bị lão tử cường bạo, thế mà hắn thật sự đến!
Lăng Thanh Thư phẫn nộ quát: “Dạ La bảo họ Minh! Rốt cuộc ngươi tới nhận lấy cái chết.”
Người kia đứng trước Minh Tố Vấn, nhưng không nhúc nhích chút nào, như một hộ vệ. Nghe vậy hắn ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt mày rậm mắt to đen nhánh.
“Họ Minh cái gì, họ Minh từ trong miệng ngươi, luôn có mùi thối móc từ trong hầm phân ra. Quả thật là làm nhục.”
Nhị đương gia vung hai chưởng, bổ cho năm đệ tử đang xông lên bay ngược, mới quát.
“Nhìn rõ ràng, lão tử là Hồng Cửu gia gia của ngươi.”